Căn Phòng Nhung Nhớ
-
Chương 23: Ma xui quỷ ám
Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn
Khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùng không thể giấu giếm được nữa.
Mùa thu năm Thái Mãn Tâm sang Mỹ làm việc, mấy người bạn cùng trường đại học học thạc sĩ gần đó hẹn nhau gặp mặt ở Washington. Năm ấy, một bạn nam cùng lớp học ở đại học Georgetown[1], ra mặt tổ chức liên lạc, đặt trước một chỗ ở phía tây bắc của thành phố.
[1] Đại học Georgetown là trường đại học Công giáo tư đầu tiên ở Mỹ, được thành lập năm 1789.
“Đây là chỗ rẻ nhất mà mình có thể tìm được, cách bến tàu điện ngầm cũng không xa”. Anh ta nói cho Thái Mãn Tâm biết địa chỉ qua điện thoại: “Cậu biết phải đi đến đó thế nào chưa?”.
Thái Mãn Tâm chần chừ một lúc rồi nói: “Không rõ lắm”. Sau đó nghe đối phương nói tuyến đường, sau khi xuống tàu thì rẽ trái quẹo phải như thế nào.
“Nếu vẫn không biết, có thể dùng MapQues[2] kiểm tra xem”. Đối phương dặn dò.
[2] MapQuest là một công ty bản đồ trực tuyến có trụ sở tại Hoa Kỳ thuộc sở hữu của AOL (America Online).
Trên cuốn sổ bên cạnh cô ngoài tên nhà nghỉ, trắng trơn không viết một chữ nào. Adams Morgan, khu Latinh nổi tiếng nhất Washington, quán bar san sát, không ít ban nhạc đặc sắc biểu diễn ở đó. Sao cô lại không quen thuộc cơ chứ?
Cứ đến cuối tuần, Thái Mãn Tâm lại cùng đồng nghiệp đến khu đó, cho đến một ngày cô uống ngà ngà say, chạy lên sân khấu của Blue Moon hát bài Ánh trăng nói hộ lòng em. Một đôi mắt màu xanh phía dưới chăm chú nhìn cô. Chàng trai tóc nâu với thân hình cao lớn ấy bước tới hỏi, “Michelle, là em thật sao?”.
Cô không nhớ hôm ấy mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ mình lớn tiếng cười nói, chạm cốc với từng người, nhảy lên chiếc ghế một chân trước quầy bar, ngửa cổ uống cạn cốc Martini. Đầu óc nặng trịch, dựa vào vai Oliver.
“Lúc em kết thúc đợt thực tập ở ngân hàng thế giới cũng là lúc anh đi công tác Mexico, sau khi về thì em đã đi rồi. Lúc ấy anh tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô gái Trung Quốc đáng yêu ấy nữa, thậm chia anh không có email của em”. Anh mỉm cười vuốt tóc cô.
Oliver đưa cô về nhà, ôm cô trên con đường buổi sớm. Thái Mãn Tâm không trách anh. Những cây cối tươi tốt bên ngoài căn hộ nhỏ thoang thoảng mùi hương cỏ trong gió. Cô như lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy mình dưới trời sao, nghiêng đầu đứng trong vòng sáng dưới đèn đường, sau đó chạy đi, xuyên qua con ngõ nhỏ hương hoa ngào ngạt, ùa vào vòng tay của Giang Hải.
Lại ở trong một vòng tay rộng và ấm áp, cái xiết tay và hơi ấm khiến cô hoảng hốt. Cô khao khát được ôm. Dường như như vậy có thể ôm chặt nỗi nhớ nhưng không thể với tới vào lòng. Cô cũng khao khát được hôn, nồng nàn, say đắm, dường như mình là vật báu mà đối phương yêu quý nhất. Cô khao khát được xót xa, được yêu thương, khao khát dùng tất cả để chứng minh mình vẫn tồn tại.
Cô uống quá nhiều, trong lúc mơ màng thậm chí không cần bận tâm mình đang hôn ai.
Nghĩ đến đây, Thái Mãn Tâm lấy điện thoại. Đối phương nhấc máy, mỉm cười nói một câu “Honey”.
“Cuối tuần em không đến Blue Moon nữa”. Cô nói: “Có mấy bạn đại học đến D.C[3] chơi, bọn em muốn tụ tập”.
[3] Washington D.C.
“Có thể đưa họ đi cùng”.
“À, họ chỉ đến một ngày cuối tuần, lịch trình dày đặc”. Thái Mãn Tâm tìm cớ thoái thác: “Mọi người chơi vui nhé!”.
Cô mở tủ quần áo, lấy quần bò và áo phông. Đây không phải là trang phục mà cô mặc khi đến Adams Morgan. Khi bạn cũ gần ngay trước mặt, cô mới nhận ra mình không có đủ dũng khí để họ nhìn thấy thế giới hiện tại của mình.
Thứ sáu mấy bạn học cũ không có tiết học, chiều tối hôm ấy lần lượt đến Washington. Thái Mãn Tâm tan ca, hẹn các bạn học ở Georgetown ở bến tàu điện ngầm, chuẩn bị xuất phát đến khu phố người Hoa ăn tối.
“Hay là chúng ta đến nhà nghỉ của họ đi”. Lúc gặp nhau, chàng trai kia nói: “Lão Dương không bắt được chuyến xe buổi chiều, bây giờ vẫn chưa tới, chúng ta lại không có di động, vì thế hẹn gặp ở nhà nghỉ, như thế sẽ không bị lạc. Nếu Lão Dương đến muộn, chúng ta sẽ đi lòng vòng quanh Adams Morgan, tìm gì đó để ăn”.
Thái Mãn Tâm không muốn đến gần Adams Morgan nhưng cũng không tìm được lý do thoái thác. Nỗi lo lắng của cô không phải là không có lý. Quả nhiên, hơn tám giờ Lão Dương mới tới, mọi người đã đói tới mức cồn cào ruột gan, kêu ca đòi đi tìm đồ ăn.
Có người nói: “Trên đường đến đây nhìn thấy rất nhiều nhà hàng, hình như vùng này rất sầm uất”.
Anh chàng phụ trách liên lạc tỏ ra đắc chí: “Dĩ nhiên rồi, đây là vùng náo nhiệt nhất cuộc sống về đêm ở D.C lát nữa các cậu sẽ biết”.
“Cậu đến Mỹ là biến chất rồi, nói đến cuộc sống về đêm là hào hứng như thế”.
“Này, đừng có nghĩ lung tung. Đi nghe nhạc jazz, ngồi nói chuyện với nhau. Cậu nghĩ cái gì đấy hả?”.
Đám người vô cùng phấn khích, ra khỏi nhà nghỉ, họ đi qua từng nhà hàng dọc đường phố ồn ào náo nhiệt.
“Chỗ này rất được”. Mấy người đi trước đã chọn một nhà hàng Mexico, chỗ ngồi ngoài trời ở bên đường được ngăn với đường dành cho người đi bộ bằng hàng rào bằng gỗ cao đến nửa người. Trên bàn ăn có trải khăn màu xanh đậm, bên trong chiếc đèn pha lê trong suốt là ánh nến lung linh.
Thái Mãn Tâm và mấy cô bạn gái ngồi với nhau, bô lô ba la bàn về hoạt động khuyến mãi mỹ phẩm của các bách hóa, cửa hàng. Con trai thì tỏ vẻ khinh thường như muốn nói “phụ nữ đúng là cuồng mua sắm”, nhưng cũng quay sang thảo luận làm thế nào để mua sản phẩm điện tử trên mạng.
“Michelle”. Có người đứng ngoài hàng rào, đặt tay lên vai cô.
Thái Mãn Tâm nghe thấy giọng nói của Oliver, bất chợt quay đầu, suýt chút nữa thì chạm vào mặt anh.
“Sao hôm nay anh lại sang đây?”. Cô có chút ngạc nhiên.
“À, không có ai ăn tối cùng anh, vì thế đến tìm vài người bạn”. Oliver giơ hộp đàn trên tay: “Bọn anh đăng ký một bài mới ở Blue Moom”.
Thái Mãn Tâm gật đầu.
“Máy người này là bạn học của em à?”. Oliver ngẩng đầu, mỉm cười chào mọi người.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía họ, Thái Mãn Tâm không thể coi như không nhìn thấy.
“Đây là Oliver”. Cô khẽ nói: “Bạn của mình”.
Bàn tay ấm áp của anh vẫn còn ở trên vai, ngước mắt nhìn, thấy đôi mắt mày xanh trong sâu thẳm của Oliver ẩn chứa hụt hẫng. Cô tự trách mình, liền bổ sung: “Bạn trai”.
Các bạn im lặng một lúc, sau đó cùng ồ lên.
Oliver cười rất ngây thơ, mãn nguyện: “Mọi người ăn đi, nếu lát nữa có thời gian, hãy cùng đến Blue Moon”. Anh chào tạm biệt mọi người, khẽ hôn lên trán Thái Mãn Tâm.
“Công tác bảo mật làm tốt đấy”. Các cô gái nháy mắt nhìn nhau.
“Là người Mỹ à? Quen nhau như thế nào? Kể cho bọn mình nghe đi”.
“Anh ấy là người Thụy Sĩ. Hồi mình thực tập ở ngân hàng thế giới, anh ấy từ viện nghiên cứu tới giúp mình kiểm tra hạng mục, coi như là chuyên gia”. Thái Mãn Tâm đáp.
Từ nhỏ Oliver đã học saxophone, hồi học đại học đã từng là thành viên của ban nhạc jazz, lúc rãnh rỗi thường đến Blue Moon cùng vài người chơi nhạc biểu diễn. Sau vài bài nhạc jazz, anh lấy micro: “Hai bài hát sau đây tôi xin tặng Michelle và các bạn của cô ấy. Nếu tôi sớm biết hôm nay họ sẽ đến thì thời gian trước đó nên luyện tập chăm chỉ hơn. Vẫn còn vài chỗ cần phải điều chỉnh, mong mọi người thông cảm”.
Giai điệu nhanh và nhẹ nhàng vang lên, là bài Hoa nhài mà mọi người quen thuộc. Oliver thổi rất dí dỏm, mọi người vỗ tay, khẽ ngân nga theo giai điệu. Kết thúc một bản nhạc, giai điệu lại trở nên rộng và sâu, phần lớn mọi người đều nghe bản dân ca Vân Nam Dòng sông nước chảy đánh bằng nhạc cụ dân gian, lúc này nghe bản chơi bằng saxophone, cảm giác hồn hậu, nồng nàn.
Oliver vừa thổi vừa nhìn về phía Thái Mãn Tâm, dường như khóe miệng đang mỉm cười.
“Anh ấy thật sự rất yêu cậu”. Cô bạn gái ngồi cạnh thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Nếu có người thổi tặng mình một bản nhạc như thế, chắc chắn trái tim của mình sẽ đắm say”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười. Cô cũng đã từng say, từng mê đắm trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng nhạc cao xa, trái tim cũng bay theo tiếng đàn.
Không nên nhớ đến anh nữa, tất cả đều đã qua rồi. Chẳng phải đã hiểu lời tạm biệt tối hôm ấy là vĩnh viễn sao? Vì sao trong buổi tối ấm áp, lãng mạn như thế này lại nhớ tới người đã để lại vết thương trong lòng mình?
Chẳng bao lâu sau đó, Thái Mãn Tâm nhận được điện thoại của Hà Lạc.
“Có chuyện gì cần nói với mình không?”. Giọng nói của bạn thân ẩn chứa chút bông đùa: “Không phải là các bạn lớp cậu nhiều chuyện, quả thực là thông tin này có sức bùng nổ rất lớn. Không chỉ mình mà rất nhiều người quen của cậu đều biết rồi”.
“Bởi vì Oliver là người nước ngoài?”. Thái Mãn Tâm cười: “Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên không?”.
“Chuyện đó thì không có gì, cho dù cậu tìm người ngoài hành tinh, mình cũng sẽ không ngạc nhiên”. Hà Lạc không cười nữa: “Chỉ là mình... có chút lo cho cậu”.
“Yên tâm, không có gì phải lo lắng cả. Mình đã nói rồi, chuyện trước đây mình coi như là một đoạn nhạc nền, không có gì phải canh cánh trong lòng. Mình sẽ tìm một người bạn trai tốt hơn anh ta. Oliver tốt nghiệp tiến sĩ không lâu mà đã rất thành công. Anh ấy có công việc ổn định, có kế hoạch cho tương lai. Quan trọng hơn là anh ấy quan tâm đến mình, tôn trọng cảm giác của mình”. Thái Mãn Tâm khẽ cười: “Nói thế nào thì điều kiện cũng tốt hơn”.
Hà Lạc lại im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Nhưng cậu không nói cho mình biết cậu nghĩ thế nào, thậm chí cậu không chủ động nói với mình về sự tồn tại của Oliver. Mãn Tâm, dĩ nhiên mình không muốn cậu ôm quá khứ không chịu buông tay. Nhưng mình biết muốn khống chế trái tim của mình là chuyện rất khó. Mình hy vọng cậu thật sự có thể nghĩ thoáng hơn, có thể buông tay”.
“Có gì mà không buông tay được?”. Thái Mãn Tâm nói: “Anh ta không đáng. Anh ta muốn tự do, ai ở bên cạnh anh ta cũng mặc kệ. Mình sẽ không vì người như thế mà đau lòng vô cớ”.
“Lúc nào cậu cũng phóng khoáng hơn mình”. Hà Lạc cười: “Chẳng phải cậu nói là lễ Tạ ơn đến thăm mình sao? Bây giờ có Oliver, còn muốn đến không? Hay là đưa anh ấy đi cùng?”.
“Mình là người trọng sắc khinh bạn sao?”. Thái Mãn Tâm cũng cười: “Đã nói là đi thăm cậu thì nhất định sẽ đi”.
Sau khi cúp điện thoại, cô bước đến bên cạnh cửa sổ, ánh trăng sáng bạc chiếu ánh sáng xuống mặt đất. Thái Mãn Tâm rút bao thuốc, không còn một điếu nào. Cô ngửi rồi ném sang một bên. Sau khi sang Mỹ, cô bắt đầu có cảm giác mê đắm đến nghiện nicotin[4]. Không phải là để lấp đầy chỗ trống trong tâm hồn trong làn khói nghi ngút, cô chỉ không ngừng kiếm tìm một mùi vị. Mua những loại thuốc lá khác nhau nhưng không có loại nào là mùi vị cô quen thuộc. Mùi vị có thể tìm thấy trong vòng tay của Giang Hải, mùi vị khiến trái tim cô quặn thắt nhưng lại cảm thấy an lòng.
[4] Nicotin là một ancaloit – chất độc thần kinh rất mạnh tìm thấy chủ yếu trong cây thuốc lá.
Cô ra ngoài mua thuốc, không muốn quay về căn hộ chật chội, thế nên đi lang thang trên đường. Cô rẽ vào bến tàu điện ngầm, tùy ý chọn một tuyến đường, đến một trạm mà mình chưa từng đi tới. Không biết đã đi mấy bến. Vòng quanh bến tàu bao nhiêu lâu, khi bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn guitar vui tai cùng với tiếng huýt sáo thư thái.
Chính là bài Wind of Change mà Giang Hải đã từng chơi.
Dường như vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ chăm chú cúi đầu biểu diễn của anh khi ấy, dáng vẻ nghiêm túc chơi một đoạn cao trào, sau đó ngước mắt, mỉm cười nhẹ nhõm giống như một đứa trẻ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô. Dường như là vô tình, nhìn nhau trong thoáng chốc nhưng lại giống như cái nhìn dài đến vĩnh hằng.
Thái Mãn Tâm bóp chặt bao thuốc trên tay. Khoảnh khắc ấy trái tim như bị hút cạn. Cô ngồi xuống giữa bến tàu vắng vẻ, tiếng đàn guitar lẫn với tiếng bước chân thưa thớt vọng lại giữa hành lang trống vắng.
Khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùng cũng không thể giấu giếm được nữa.
Oliver mua vé xem trận đấu bóng rổ của NBA[5], hẹn Thái Mãn Tâm đến trung tâm MCI xem thi đấu. Jordan[6] gia nhập vào đội Washington Wizards. Thi đấu ở sâu nhà gần như trận nào cũng chật cứng. Tuy nhiên trong trận này, đối thủ của họ là đội Seattle SuperSonics biểu hiện thần dũng, chiến thắng với tỉ số 101:95. Thái Mãn Tâm có tâm sự, từ lúc ra khỏi sân, cúi đầu không nói gì.
[5] NBA –National Basketball Association là giải bongsror nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.
[6] Michael Jordan cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của Mỹ.
Oliver tưởng rằng cô buồn phiền vì trận thua nên an ủi: “Hôm nay Jordan biểu hiện rất tốt, anh ấy ghi được 27 điểm”.
“Nhưng Lewis ghi được 37 điểm”.
“Nhưng anh ta mới hai mươi mấy tuổi, Jordan đã gần bốn mươi tuổi, tuổi tác không tha cho ai”.
Anh thấy Thái Mãn Tâm không vui, đưa cô đến nhà hàng bên đường.
“Mấy hôm nữa là lễ Tạ ơn, em có dự định gì?”. Anh hỏi.
“Em muốn đến California thăm bạn, đã đặt vé máy bay rồi”.
Oliver cười: “Nếu đối phương là một anh chàng đẹp trai, anh sẽ ghen đấy”.
“Là một cô gái đáng yêu”.
“Thì ra là vậy, thế thì anh hiểu vì sao em không đưa anh đi rồi”.
Thái Mãn Tâm bật cười: “Anh đi cô ấy cũng không để ý đến anh đâu. Đó là một cô gái bảo thủ, có một vài tâm sự không thể gạt đi được”.
Oliver không nhắc tới chuyện lễ Tạ ơn nữa, anh lấy một cuốn album: “Kỳ nghỉ từ Giáng sinh đến Tết em có kế hoạch gì? Chúng ta có thể đi Thụy Sĩ trượt tuyết. Nhà anh ở dưới chân núi Alps[7], sống trên sườn núi, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy nước hồ bên ngoài. Mùa hạ là màu xanh ngọc, mùa đông trắng xóa, không một chút bụi”.
[7] Alps là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu.
“Đây là anh hồi nhỏ?”. Thái Mãn Tâm chỉ vào một bức ảnh: “Thật đáng yêu, giống như một thiên thần nhỏ”.
Cô lại lấy một bức ảnh khác, tàu hỏa đi vào thị trấn nhỏ phủ đầy tuyết trắng giữa sườn núi ngoằn ngoèo: “Nơi đây thật giống trong truyện cổ tích”. Cô thốt lên.
“Em có muốn đi cùng anh không?”. Oliver nắm tay cô.
Trong lòng bàn tay ấm áp, ngón tay của cô càng buốt lanh. Thái Mãn Tâm gượng giữ nụ cười trên môi, từ từ rụt tay lại: “Oliver, anh nghe em nói này, có chuyện này em cần phải nói với anh”.
“Em không muốn gặp người nhà của anh?”. Anh hỏi: “Anh sẽ không tạo bất cứ áp lực nào cho em, em có thể đến đó chơi với tư cách là bạn của anh”.
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không phải vấn đề áp lực. Anh đối xử với em quá tốt, khiến em cảm thấy áy náy”.
Oliver nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Em đã từng rất thích, rất thích một người. Vì rất nhiều lý do bọn em không thể đến với nhau”. Thái Mãn Tâm lựa chọn ngôn từ: “Em tưởng rằng sau khi đến Mỹ, tất cả sẽ là sự khởi đầu mới, nhưng em phát hiện em không thể quên được anh ấy. Đối với anh hay với em, điều đó là không công bằng”.
“Em muốn quay về bên cạnh anh ta?”.
“Em không biết”.
“Anh ta cũng không quên được em sao?”.
“Em không biết”.
“Tình cảm giữa hai người rất sâu sắc?”.
“Em không biết”. Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Có lẽ chỉ là em canh cánh trong lòng, nhưng em không muốn trước khi mình vẫn chưa từ bỏ tất cả thì đã bắt đầu một mối tình nghiêm túc khác. Em tưởng rằng mình có thể vui vẻ đến với người khác. Nhưng em đã sai”.
“Michelle, điều này rất tàn nhẫn. Bỗng nhiên anh phải đối mặt với một đối thủ mà ngay cả tên anh cũng không biết. Hơn nữa vẫn chưa đọ sức thì đã trở thành kẻ thất bại”. Anh nhếch mép cười gượng gạo.
“Oliver, đây là lỗi của em. Em thật sự rất xin lỗi. Cảm ơn sự quan tâm của anh với em trong hai tháng nay. Nhưng em nghĩ sớm nói rõ mọi điều là việc duy nhất em có thể làm cho anh. Anh muốn trách em thế nào cũng được”.
“Sao anh có thể trách em được?”. Oliver nắm tay cô: “Chúng ta đều có lúc không nhìn rõ nội tâm của mình. Dĩ nhiên, anh hiểu rất rõ mình đang nghĩ gì, anh không muốn mất em, muốn gữi em ở bên anh. Nhưng hình như em cũng tìm thấy chính mình, tìm thấy tất cả mọi thứ mà em thật sự muốn. Anh không níu giữ em được, chỉ có thể gửi em lời chúc phúc tốt đẹp nhất”.
“Cảm ơn anh, khoảng thời gian ở bên anh em thật sự rất vui”.
“Em nói như vậy, với anh là đủ rồi”. Oliver dang rộng cánh tay: “Lại đây, để anh ôm em nào”. Anh khẽ ôm Thái Mãn Tâm, hôn lên trán cô: “Cô bé Trung Quốc của anh, hy vọng em sẽ được như ý”.
Anh muốn đưa Thái Mãn Tâm về nhà nhưng cô lắc đầu từ chối. Oliver cũng không kiên trì, đưa cô đến bến tàu điện ngầm. Thái Mãn Tâm ngồi hai tuyến, bỗng nhiên nhận ra đây chính là chỗ mà lần trước mình nghe biểu diễn guitar nên liền xuống xe. Quả nhiên, người chơi nhạc từng trải ấy vẫn đang biểu diễn bản nhạc của Scorpions. Chỉ có điều lần này là Always somewhere:
I call your number the line ain’t free
I like to tell you come to me
But every city has seen me in the end
And brings me to you again
Always somewhere
Miss you where I’ve been
I’ll be back to love you again
...
Giọng hát khàn khàn của anh vang vọng trong bến tàu điện ngầm lạnh lẽo nghe càng thê lương. Câu hát “I’ll be back to love you again” như đang cố đè nén, dường như bó buộc nỗi nhớ nhung vô tận trong lồng ngực, tang thương hơn cả tiếng gào thét rát cổ bỏng họng.
Thái Mãn Tâm không thể miêu tả cảm xúc trong lòng mình, một chút nhẹ nhõm nhưng lại đầy muộn phiền, bắt đầu mong đợi nhưng lại vô cùng bàng hoàng. Cô biết thời gian không thể quay trở lại, nhưng vẫn cố chấp hy vọng tất cả dừng lại ở khoảng thời gian tươi đẹp nhất ở Đồng Cảng. Cô ngồi hóng gió bên bờ biển viết bưu thiếp, anh ngồi cách đó không xa, ngắm nhìn cô dưới ánh chiều tà.
Gần ngay trước mặt, nhưng xa tận chân trời.
Lễ Tạ ơn sắp đến, Thái Mãn Tâm bay đến California. Xuống máy bay, cô vào phòng trang điểm chỉnh trang nhan sắc, đánh kẻ mắt màu vàng nhạt ở đuôi mắt, để mình trông thật tươi tắn.
Hà Lạc vẫn chưa có bằng lái, thế nên gọi cậu em họ Hà Thiên Vĩ cùng đến sân bay đón cô.
“Sao lại một mình đến California”. Hà Lạc hỏi: “Anh bạn trai Thụy Sĩ của cậu làm thế nào?”.
Thái Mãn Tâm thu mình ở ghế sau, cắn tóc và nói: “Mình và Oliver chia tay rồi”.
“Ồ...”. Hà Lạc đáp lại một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
“Vùng này trông thật náo nhiệt”. Đi qua gần khu vực trường đại học, Thái Mãn Tâm chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chỗ các cậu có khu học sinh, khu người giàu, chắc là có rất nhiều nơi thú vị”.
“Nơi như thế nào thì được coi là thú vị?”. Hà Thiên Vĩ hỏi: “Nói ra xem nào, tôi rất thông thạo chỗ này. Hà Lạc ngày nào cũng chui trong phòng thí nghiệm, chẳng biết gì cả”.
Vừa dứt lời đã bị chị họ đánh vào đầu.
“Quán rượu đi, tốt nhất là có biểu diễn ca nhạc tại chỗ”.
“Tôi biết chỗ này rất hay”. Hà Thiên Vĩ hất cằm: “Ở bên kia, cất hành lý rồi tôi đưa hai người đi, rất gần chỗ ở của Hà Lạc”.
“Được đấy!”. Thái Mãn Tâm vui mừng ngồi thẳng người: “Hà Lạc, ngày mai cậu không có tiết học đúng không? Chúng mình đi dạo phố. Cậu em cũng đi cùng chứ!”.
Hà Lạc lắc đầu: “Cậu đừng điên. Nó vẫn chưa đủ hai mươi mốt tuổi đâu, cậu muốn nó uống rượu phi pháp à? Nếu bị cảnh sát điều tra ra thì sẽ phiền phức to đấy. Còn nữa, tốt nhất cậu cũng mang theo chứng minh thư, người Mỹ không đoán được tuổi của chúng ta”.
Thái Mãn Tâm cười: “Yên tâm, cô nàng ngoan ngoãn, mình hiểu rõ hơn cậu”.
Hai người bước vào quán bar mà Hà Thiên Vĩ giới thiệu, trên sân khấu đang biểu diễn saxophone. Thái Mãn Tâm sững người một lúc, Hà Lạc nhận ra biến đổi nho nhỏ trên khuôn mặt của cô, huých tay cô và nói: “Có cần đổi quán khác không?”.
Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Mình nghĩ tới Oliver, cảm thấy có lỗi”.
“Mình nghe bọn họ nói, lúc ở Washington anh ấy đã chơi bài Hoa nhài và Dòng sông nước chảy cho cậu. Vì sao lại chia tay?”.
“Dĩ nhiên là vì không thích. Nói cách khác không phải là kiểu thích giữa những đôi yêu nhau”. Thái Mãn Tâm nhún vai: “Hoặc là ngay từ lúc đầu đã là một sai lầm”.
“Mãn Tâm, cậu luôn nói với mình rằng con người phải nhìn về phía trước, phải đi về phía trước. Cho dù đối phương không thích hợp, ít ra cậu cũng thử rồi, cũng không coi là chuyện xấu”.
“Cậu nói thì hay lắm, thế cậu thì sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Chương Viễn của cậu thế nào rồi?”.
“Hiện tại anh ấy đang làm việc ở Bắc Kinh. Bọn mình đã nói là không liên lạc với nhau nữa và đã không liên lạc thật”. Hà Lạc thở dài: “Bạn bè cũ đều nói anh ấy rất bận. Nhưng mình nghĩ là chúng mình không biết phải nói điều gì với đối phương. Như thế cũng tốt, mối tình này khiến cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Mình không dám có bất kỳ hy vọng gì với anh ấy nữa”.
Thái Mãn Tâm lại quay lại với chủ đề lúc nãy: “Cậu và anh ta cứ lằng nhằng không dứt khoát, chia tay rồi lại tái hợp, vậy thì cậu có nghĩ đến việc sẽ bắt đầu với người khác không?”.
Hà Lạc lắc đầu: “Ít ra bây giờ thì không. Mình vẫn thường nhớ tới Chương Viễn, nghĩ đến chuyện sau khi đến Bắc Kinh, anh ấy có nhớ tới mình không, nhớ rằng đó là nơi mình đã sống bốn năm không. Anh ấy bước xuống tàu hỏa, liệu có nhớ tới năm thứ nhất mua vé đứng, vượt đường xá xa xôi đến thăm mình không. Ở thành phố ấy, liệu anh ấy có nhớ mình đã từng đi qua những con phố nào, hoặc đã từng đi qua con phố mà anh ấy đã đi qua, nghe đoạn băng anh ấy gửi cho mình”. Cô tự cười nhạo mình: “Rõ ràng biết đó là những suy nghĩ con gái, ấu trĩ, con trai sẽ không bận tâm tới những chi tiết đó, càng không trói buộc mình trong hồi ức đã qua. Đặc biệt là lúc anh ta bắt đầu sự nghiệp của mình. Có phải là cậu cũng cười mình quá trẻ con, quá ngốc nghếch không?”.
“Đúng thế, cách nói của cậu khiến người ta có cảm giác một người đầy ý chí như Chương Viễn giống như thanh niên lang thang đường phố”. Thái Mãn Tâm bật cười, cầm ly rượu ngả người vào ghế sofa: “Thực ra mình cũng rất muốn biết sau khi mình đi, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào. Liệu anh ấy có nhớ đã từng xảy ra chuyện gì không, lo lắng mình sẽ bám riết lấy hay là sẽ rất đắc chí. Suy cho cùng, mình thấy mình không phải xấu. Cậu cũng không nghĩ là Chương Viễn nhớ đến cậu, vậy thì sao mình có thể hy vọng anh ấy vẫn còn nhớ đến mình? Mình không muốn cho mình bất kỳ hy vọng vô nghĩa nào”.
Hà Lạc nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: “Cái gì mà ‘liệu anh ấy có nhớ đã từng xảy ra chuyện gì không’?”. Cô ấy hỏi: “Mình tưởng chỉ là một nụ hôn”.
“Không, còn hơn thế nhiều”. Thái Mãn Tâm thu mình trong góc sofa: “Có phải là khiến cậu sợ không?”.
“Mình tưởng cậu rất lý trí, không bao giờ làm việc theo cảm tính”. Hà Lạc gật đầu.
“Mình cũng không biết, trước mặt anh ấy, rốt cuộc là đánh mất mình hay là tìm thấy một cái tôi khác”.
Hy vọng là mong chờ vào tương lai. Nếu không có nó thì giống như lên đênh trên biển đêm mất đi ánh sao và phao tiêu, tất cả sẽ trở nên tăm tối, sẽ bị bóng đêm và hiện thức nhấn chìm bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, phải có đủ trí tuệ mới có thể phân biệt được hy vọng và ảo tưởng.
Thái Mãn Tâm thử thuyết phục mình rằng muốn nhận được một câu an ủi hay một lời hỏi thăm của Giang Hải chẳng khác nào kẻ điên nói mơ. Nhưng cô vẫn muốn nghe thấy giọng nói ấy. Anh sẽ nói gì? Sẽ là lời mỉa mai lạnh lùng hay là những lời mắng mỏ thô bạo?
Cho dù là vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cô vẫn muốn hỏi Giang Hải. Nếu em vẫn quay trở về Đồng Cảng, em không cần tương lai, không cần hứa hẹn, liệu anh có thể vứt bỏ cảnh giác, chúng mình số bên nhau đơn giản, vui vẻ giống như lúc ban đầu không?
Thái Mãn Tâm uống hai ly Whisky, ngà ngà say nhưng vẫn tỉnh táo. Có điều vì chút choáng váng ấy mà đã cho mình cái cớ dũng cảm hơn.
Hà Lạc đã ngủ say.
Thái Mãn Tâm kéo cửa phòng, đi qua bãi có trong sân, đến dưới ngọn đèn ở bãi đậu xe. Cô ấn ngực, tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay. Số điện thoại quen thuộc, vượt qua khoảng cách đại dương mênh mông. Khoảnh khắc chuông điện thoại vang lên, cô gần như quên cả thở.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... năm tiếng... không có ai nghe máy, đến tận khi điện thoại ngắt.
Thái Mãn Tâm thở phào rồi lại bướng bỉnh gọi tiếp. Lần này chỉ đổ hai chuông thì nghe thấy tín hiệu đối phương đã nhấc máy.
“Alo, là em”. Cô chọn lời mở đầu đơn giản nhất.
Đầu dây bên kia không đáp lại.
“Bây giờ em đang ở California, cách bờ biển không xa lắm. Vì thế mới nhớ ra gọi điện cho anh”. Cô có chút căng thẳng, tìm một lý do chống đỡ.
Đối phương vẫn không đáp lại, nhưng hình như vẫn cầm điện thoại, hình như còn áp sát bên tai. Qua ống nghe, cô thấp thoáng nghe thấy hơi thở của anh.
“Em biết anh đang nghe. Đừng cúp máy, được không? Nếu anh không muốn nói, hoặc anh không biết nói gì thì cứ để mặc cho em nói một mình”. Thái Mãn Tâm hít một hơi thật sâu: “Em muốn hỏi anh dạo này anh có khỏe không, có phải lại uống nhiều rượu không, có phải vẫn lái xe rất nhanh không. Như thế rất nguy hiểm. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn. Em vẫn hy vọng... có thể giữ liên lạc với anh, cho dù chỉ là nói chuyện qua loa với nhau. Em đến Mỹ đã gần bốn tháng rồi, rất nhớ những ngày ở Đồng Cảng. Nếu có cơ hội, mùa đông khi về nước em muốn đến đó thăm mọi người, bà Lục, A Tuấn, anh Thành... và cả anh nữa”.
Đối phương vẫn không nói gì.
“Đúng là anh vẫn còn đề phòng em”. Thái Mãn Tâm gượng cười: “Đến mức như vậy sao? Em giống như keo dính lấy anh không chịu buông ra sao? Sự có mặt của em khiến cuộc sống của anh có thêm nhiều phiền phức sao? Thôi được, thực ra trong lòng anh hiểu rất rõ, em cũng không cần phải úp úp mở mở”.
“Giang Hải, anh có đang nghe em nói không?”. Cô nắm chặt điện thoại: “Chỉ là em không muốn tất cả trở nên tồi tệ. Trong hồi ức của em vẫn có quan hệ của chúng ta. Anh đã từng nói chúng ta có thể làm bạn, làm anh em, đúng không? Chúng ta không phải là người xa lạ hay kẻ thù. Anh đừng trách em, cho dù có gặp lại nhau thì hãy bình thản ngồi xuống, cùng mọi người anh bữa cơm, nói chuyện. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”.
Hơi thở ở đầu bên kia biến mất, một tiếng động vang lên, hình như điện thoại bị đặt xuống bàn, sau đó là tiếng bước chân xa dần.
“Anh vẫn đang nghe chứ?”. Thái Mãn Tâm có chút hoảng hốt: “Nếu anh không muốn nghe thấy giọng nói của em thì hãy cúp máy đi. Có cần phải đối xử với em cay nghiệt như vậy không? Thôi được, là em tự chuốc nhục vào thân. Với anh, em là kẻ mặt dày thích đeo bám sao? Đâu phải anh không đơn giản, ấu trí giống như đứa trẻ? Anh không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, anh có cách số riêng của mình. Anh nói anh chỉ muốn vui vẻ, không muốn nghĩ quá nhiều. Em cũng vậy, em cũng không muốn ngày nào cũng chìm đắm trong những chuyện đã qua”.
“Nhưng”. Cô nghẹn ngào: “Khi em nhận ra tất cả những chuyện đã qua thật sự chỉ có thể trở thành quá khứ, ý nghĩ này khiến em cảm thấy sợ hãi. Em có thể gặp anh lần cuối cùng được không? Chỉ cần anh nói một câu, hoặc là mỉm cười, em sẽ cảm thấy mối quan hệ này kết thúc tốt đẹp. Vì sao anh không chịu?”.
Đầu dây bên kia vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.
Thái Mãn Tâm nước mắt đầm đìa: “Em rất vui vì đã quen anh, cũng rất vui vì anh không cho em một chút hy vọng nào. Suy nghĩ của anh em hiểu rồi. Em sẽ không làm phiền anh nữa, không bao giờ!”.
Cô ngắt điện thoại. Trong ống nghe không còn hồi âm ù ù, im ắng, tĩnh lặng giống như thời gian ngừng trôi.
Dường như tất cả mọi thứ đều biến mất, giống như nước thấm vào cát.
Ngày hôm sau là lễ Tạ ơn, Thái Mãn Tâm cùng Hà Lạc đến tham dự bữa tiệc ở nhà chú của cô ấy. Cả nhà đã sang Mỹ nhiều năm những thói quen ăn uống thường này vẫn mang phong vị Trung Quốc. Để có không khí ngày lễ Tạ ơn, tím của Hà Lạc đã nướng bánh bí ngô, lại chuẩn bị một con gà tây. Nhưng chú của Hà Lạc kiên quyết không ăn. Ông nói: “Không có vị gì cả, thịt cũng không mềm”.
“Năm nào cũng vậy”. Hà Thiên Vĩ nhún vai, ghé sát vào tai Hà Lạc: “May mà mẹ em đã đoán trước được, sân sau vẫn còn một con vịt quay.”
“Lại nói xấu bố à?”. Chú của Hà Lạc trợn mắt lườm con trai.
“Con đâu dám? Chỉ là con khoe mẹ sáng suốt, biết chuẩn bị trước”.
“Ừ, nói đến đây, còn nhớ câu thành ngữ mà bố đã dạy mày hai hôm trước không? Nghĩa gần giông với biết phòng xa thì sẽ tránh được tai họa”.
“Ặc”. Hà Thiên Vĩ đảo mắt: “Mọi việc sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông”.
Lại bị lườm một cái, cậu ta vội vàng nói lại: “À, à, con biết không phải câu này. Tóm lại là có liên quan đến thời tiết, không phải gió, là mưa, là mưa”.
Bố gật đầu: “Sau đó thì sao?”.
“Chưa mưa... chưa...”. Hà Thiên Vĩ gãi đầu: “Hai chữ ấy con không thể nhớ được”.
“Sửa cửa trước khi mưa”. Hà Lạc cười: “Tiếng Trung của em cần phải rèn luyện nhiều”.
“Chú đã nói là phải cho nó về, để nó sống ở nhà cháu vài năm, để bố cháu dạy tiếng Trung cho nó”.
“Tiếng Trung của con đã tốt rồi”. Hà Thiên Vĩ không phục: “Đừng có làm phiền bác nữa, cũng không phải tất cả người Trung Quốc đều biết những câu thành ngữ này. Hà Lạc là con nhà nòi, chị ấy biết nhiều hơn con cũng là lẽ thường tình. Bố chị ấy là giáo sư sử học. Bố con là dân IT[8], sao có thể so sánh được?”.
[8] Information Technology: Công nghệ thông tin.
Bố dở khóc dở cười: “Con nhà nòi, dân IT, những từ này mày nói lưu loát thế”.
Cả nhà cười cười nói nói, Hà Lạc ngồi cạnh bàn, gọt xong táo để nướng bánh nhưng không thấy Thái Mãn Tâm đâu. Cô ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi Hà Thiên Vĩ: “Có nhìn thấy Thái Mãn Tâm không?”.
“Hình như ở sân sau”. Cậu ta đáp: “Hà Lạc, cô bạn này của chị rất thú vị. Có lúc thì rất chịu chơi, vừa đến đã đòi đi bar; có lúc lại lầm lì không nói một lời nào, một mình chạy ra sau vườn”.
Hà Lạc vòng ra sân sau, chỉ thấy Thái Mãn Tâm ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, lấy thịt xay còn lại trong bếp, cùng chơi với chú chó Labrador.
“Đến giờ ăn rồi, cậu rửa tay đi”. Hà Lạc bước lên phía trước.
“Hi, ngại quá, lấy thịt xay đi mà quên không quay lại giúp mọi người”. Cô nhảy lên, làm động tác vung tay, chú chó săn chạy về phía đó hai bước, nhận ra đó chẳng qua chỉ là chiêu lừa nên vẫy đuôi buồn bã chạy về. Thái Mãn Tâm bật cười rồi lại bắt nó chạy hai vòng: “Mình vào đây”.
“Không sao”. Hà Lạc theo sau bạn thân, thấy cô mỉm cười đi vào bếp, phấn khích hỏi thím cách làm bánh bí ngô rồi lại chạy ra ngoài cửa xem vịt quay tự làm, còn giơ tay cạnh lò nướng để thử nhiệt độ nhưng bị Hà Thiên Vĩ kéo lại.
Trông cô tràn đầy sức sống, tươi cười rạng rỡ nhưng trong lòng Hà Lạc lại cảm thấy bất an. Cô và Thái Mãn Tâm quen nhau đã lâu. Khác với một người đắm chìm trong mối tình đầu bao nhiêu năm không thể thoát ra được như cô, Thái Mãn Tâm là người lý trí, bình tĩnh, không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến mình.
Tuy nhiên, chính vì vậy nên Hà Lạc mới càng lo lắng hơn.
Cô còn nhớ lúc Thái Mãn Tâm gọi điện cho mình khi đang ở Đồng Cảng, giọng nói thật vui vẻ. Sự vui vẻ đó khác hoàn toàn với sự vui tươi hàng ngày. Sự vui vẻ đơn giản, không thể che giấu. Từng câu, từng chữ đều ẩn chứa nụ cười ngọt ngào. Nhưng trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cô ấy đã nói: “Có gì phải buồn cơ chứ, nhất định mình có thể tìm được một người bạn trai tốt hơn, tốt hơn anh ta gấp trăm lần”. Sau vẻ bề ngoài ung dung ấy ẩn chứa nỗi buồn và sự không can tâm.
Hà Lạc mong rằng Thái Mãn Tâm khóc lóc trước mặt mình. nhưng cô ấy không như vậy. Cô ấy giấu giếm, kìm nén. Cô ấy từ chối bộc lộ niềm đau, từ chối tỏ ra yếu đuối, từ chối để tìm cảm khống chế. Cô ấy từ chối đánh mất bản thân nhưng cô ấy đã không thể quay trở về là chính mình.
Tối hôm ấy Hà Lạc và Thái Mãn Tâm ở phòng khách, mỗi người đều có tâm sự riêng. Mỗi khi nhà chú tụ tập như thế này, Hà Lạc càng không thể kìm được nhớ tới bố mẹ ở nhà, cũng nhớ tới Chương Viễn ở bên kia đại dương xa xôi. Nỗi nhớ nhung này càng trở nên rõ rệt trong đêm tối tĩnh mịch, không còn cảm giác nhói đau. Nhưng khi ánh trăng lặng lẽ bao trùm khuôn mặt, nhớ tới lúc anh dịu dàng ngắm nhìn mình, cảm giác tức ngực như bị đè nén, tim ngừng đập. Cô không ngủ được, nằm im không nhúc nhích, nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, thấy Thái Mãn Tâm khoác áo bước ra hành lang, rút một bao thuốc trong túi áo.
Chú chó săn Labredor nghe thấy tiếng bước chân cảnh giác sủa vài tiếng, Thái Mãn Tâm bước lại vuốt ve nó.
“Hi, ông anh, nhanh như vậy đã quên em rồi sao?”. Cô lắc lắc điếu thuốc trên tay: “Là thứ này khiến mày không ngửi thấy mùi của tao sao? Hay là mày không thích mùi thuốc lá?”. Cô lùi lại hai bước: “Như thế này tốt hơn chưa?”.
Labrador vẫy đuôi, dụi đầu vào chân cô, quay người rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Giữa đêm vầng trăng lên cao, tỏa ánh sáng vàng mờ nhạt.
Cô nhớ lại đã từng có một đêm như thế này, cô đi chân đất, men theo bờ cát. Hai chú chó bên đường sủa ầm ĩ. Anh ném một chiếc vỏ lon đuổi chúng đi, bước ra từ bóng tối của ngọn đèn.
Cô mặc chiếc váy màu lam nhạt, xách đôi dép xỏ ngón, phải nhảy từng bước nhỏ sau lưng anh thì mới có thể theo kịp bước chân của anh.
Chỉ có điều ánh trăng ngày hôm ấy sáng hơn, những đám mây trên bầu trời đều được nhuộm viền vàng bàng bạc, bóng của cây dừa đổ dài đến tận mặt biển mênh mông.
Đó là cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên. Đó là ngày hè oi bức vĩnh viễn không muốn kết thúc nhưng lại biến mất trong nháy mắt.
Cô nghe thấy có người bước qua khu vườn, vội vàng giơ tay lau những vệt nước mắt trên má.
“Mãn Tâm, sao vẫn chưa ngủ?”. Hà Lạc gọi cô.
Cô quay mặt lại, khóe mắt vẫn còn đẫm lệ.
Cuối cùng vẫn không thể giấu được nỗi bàng hoàng và đau thương.
Khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùng không thể giấu giếm được nữa.
Mùa thu năm Thái Mãn Tâm sang Mỹ làm việc, mấy người bạn cùng trường đại học học thạc sĩ gần đó hẹn nhau gặp mặt ở Washington. Năm ấy, một bạn nam cùng lớp học ở đại học Georgetown[1], ra mặt tổ chức liên lạc, đặt trước một chỗ ở phía tây bắc của thành phố.
[1] Đại học Georgetown là trường đại học Công giáo tư đầu tiên ở Mỹ, được thành lập năm 1789.
“Đây là chỗ rẻ nhất mà mình có thể tìm được, cách bến tàu điện ngầm cũng không xa”. Anh ta nói cho Thái Mãn Tâm biết địa chỉ qua điện thoại: “Cậu biết phải đi đến đó thế nào chưa?”.
Thái Mãn Tâm chần chừ một lúc rồi nói: “Không rõ lắm”. Sau đó nghe đối phương nói tuyến đường, sau khi xuống tàu thì rẽ trái quẹo phải như thế nào.
“Nếu vẫn không biết, có thể dùng MapQues[2] kiểm tra xem”. Đối phương dặn dò.
[2] MapQuest là một công ty bản đồ trực tuyến có trụ sở tại Hoa Kỳ thuộc sở hữu của AOL (America Online).
Trên cuốn sổ bên cạnh cô ngoài tên nhà nghỉ, trắng trơn không viết một chữ nào. Adams Morgan, khu Latinh nổi tiếng nhất Washington, quán bar san sát, không ít ban nhạc đặc sắc biểu diễn ở đó. Sao cô lại không quen thuộc cơ chứ?
Cứ đến cuối tuần, Thái Mãn Tâm lại cùng đồng nghiệp đến khu đó, cho đến một ngày cô uống ngà ngà say, chạy lên sân khấu của Blue Moon hát bài Ánh trăng nói hộ lòng em. Một đôi mắt màu xanh phía dưới chăm chú nhìn cô. Chàng trai tóc nâu với thân hình cao lớn ấy bước tới hỏi, “Michelle, là em thật sao?”.
Cô không nhớ hôm ấy mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ mình lớn tiếng cười nói, chạm cốc với từng người, nhảy lên chiếc ghế một chân trước quầy bar, ngửa cổ uống cạn cốc Martini. Đầu óc nặng trịch, dựa vào vai Oliver.
“Lúc em kết thúc đợt thực tập ở ngân hàng thế giới cũng là lúc anh đi công tác Mexico, sau khi về thì em đã đi rồi. Lúc ấy anh tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô gái Trung Quốc đáng yêu ấy nữa, thậm chia anh không có email của em”. Anh mỉm cười vuốt tóc cô.
Oliver đưa cô về nhà, ôm cô trên con đường buổi sớm. Thái Mãn Tâm không trách anh. Những cây cối tươi tốt bên ngoài căn hộ nhỏ thoang thoảng mùi hương cỏ trong gió. Cô như lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy mình dưới trời sao, nghiêng đầu đứng trong vòng sáng dưới đèn đường, sau đó chạy đi, xuyên qua con ngõ nhỏ hương hoa ngào ngạt, ùa vào vòng tay của Giang Hải.
Lại ở trong một vòng tay rộng và ấm áp, cái xiết tay và hơi ấm khiến cô hoảng hốt. Cô khao khát được ôm. Dường như như vậy có thể ôm chặt nỗi nhớ nhưng không thể với tới vào lòng. Cô cũng khao khát được hôn, nồng nàn, say đắm, dường như mình là vật báu mà đối phương yêu quý nhất. Cô khao khát được xót xa, được yêu thương, khao khát dùng tất cả để chứng minh mình vẫn tồn tại.
Cô uống quá nhiều, trong lúc mơ màng thậm chí không cần bận tâm mình đang hôn ai.
Nghĩ đến đây, Thái Mãn Tâm lấy điện thoại. Đối phương nhấc máy, mỉm cười nói một câu “Honey”.
“Cuối tuần em không đến Blue Moon nữa”. Cô nói: “Có mấy bạn đại học đến D.C[3] chơi, bọn em muốn tụ tập”.
[3] Washington D.C.
“Có thể đưa họ đi cùng”.
“À, họ chỉ đến một ngày cuối tuần, lịch trình dày đặc”. Thái Mãn Tâm tìm cớ thoái thác: “Mọi người chơi vui nhé!”.
Cô mở tủ quần áo, lấy quần bò và áo phông. Đây không phải là trang phục mà cô mặc khi đến Adams Morgan. Khi bạn cũ gần ngay trước mặt, cô mới nhận ra mình không có đủ dũng khí để họ nhìn thấy thế giới hiện tại của mình.
Thứ sáu mấy bạn học cũ không có tiết học, chiều tối hôm ấy lần lượt đến Washington. Thái Mãn Tâm tan ca, hẹn các bạn học ở Georgetown ở bến tàu điện ngầm, chuẩn bị xuất phát đến khu phố người Hoa ăn tối.
“Hay là chúng ta đến nhà nghỉ của họ đi”. Lúc gặp nhau, chàng trai kia nói: “Lão Dương không bắt được chuyến xe buổi chiều, bây giờ vẫn chưa tới, chúng ta lại không có di động, vì thế hẹn gặp ở nhà nghỉ, như thế sẽ không bị lạc. Nếu Lão Dương đến muộn, chúng ta sẽ đi lòng vòng quanh Adams Morgan, tìm gì đó để ăn”.
Thái Mãn Tâm không muốn đến gần Adams Morgan nhưng cũng không tìm được lý do thoái thác. Nỗi lo lắng của cô không phải là không có lý. Quả nhiên, hơn tám giờ Lão Dương mới tới, mọi người đã đói tới mức cồn cào ruột gan, kêu ca đòi đi tìm đồ ăn.
Có người nói: “Trên đường đến đây nhìn thấy rất nhiều nhà hàng, hình như vùng này rất sầm uất”.
Anh chàng phụ trách liên lạc tỏ ra đắc chí: “Dĩ nhiên rồi, đây là vùng náo nhiệt nhất cuộc sống về đêm ở D.C lát nữa các cậu sẽ biết”.
“Cậu đến Mỹ là biến chất rồi, nói đến cuộc sống về đêm là hào hứng như thế”.
“Này, đừng có nghĩ lung tung. Đi nghe nhạc jazz, ngồi nói chuyện với nhau. Cậu nghĩ cái gì đấy hả?”.
Đám người vô cùng phấn khích, ra khỏi nhà nghỉ, họ đi qua từng nhà hàng dọc đường phố ồn ào náo nhiệt.
“Chỗ này rất được”. Mấy người đi trước đã chọn một nhà hàng Mexico, chỗ ngồi ngoài trời ở bên đường được ngăn với đường dành cho người đi bộ bằng hàng rào bằng gỗ cao đến nửa người. Trên bàn ăn có trải khăn màu xanh đậm, bên trong chiếc đèn pha lê trong suốt là ánh nến lung linh.
Thái Mãn Tâm và mấy cô bạn gái ngồi với nhau, bô lô ba la bàn về hoạt động khuyến mãi mỹ phẩm của các bách hóa, cửa hàng. Con trai thì tỏ vẻ khinh thường như muốn nói “phụ nữ đúng là cuồng mua sắm”, nhưng cũng quay sang thảo luận làm thế nào để mua sản phẩm điện tử trên mạng.
“Michelle”. Có người đứng ngoài hàng rào, đặt tay lên vai cô.
Thái Mãn Tâm nghe thấy giọng nói của Oliver, bất chợt quay đầu, suýt chút nữa thì chạm vào mặt anh.
“Sao hôm nay anh lại sang đây?”. Cô có chút ngạc nhiên.
“À, không có ai ăn tối cùng anh, vì thế đến tìm vài người bạn”. Oliver giơ hộp đàn trên tay: “Bọn anh đăng ký một bài mới ở Blue Moom”.
Thái Mãn Tâm gật đầu.
“Máy người này là bạn học của em à?”. Oliver ngẩng đầu, mỉm cười chào mọi người.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía họ, Thái Mãn Tâm không thể coi như không nhìn thấy.
“Đây là Oliver”. Cô khẽ nói: “Bạn của mình”.
Bàn tay ấm áp của anh vẫn còn ở trên vai, ngước mắt nhìn, thấy đôi mắt mày xanh trong sâu thẳm của Oliver ẩn chứa hụt hẫng. Cô tự trách mình, liền bổ sung: “Bạn trai”.
Các bạn im lặng một lúc, sau đó cùng ồ lên.
Oliver cười rất ngây thơ, mãn nguyện: “Mọi người ăn đi, nếu lát nữa có thời gian, hãy cùng đến Blue Moon”. Anh chào tạm biệt mọi người, khẽ hôn lên trán Thái Mãn Tâm.
“Công tác bảo mật làm tốt đấy”. Các cô gái nháy mắt nhìn nhau.
“Là người Mỹ à? Quen nhau như thế nào? Kể cho bọn mình nghe đi”.
“Anh ấy là người Thụy Sĩ. Hồi mình thực tập ở ngân hàng thế giới, anh ấy từ viện nghiên cứu tới giúp mình kiểm tra hạng mục, coi như là chuyên gia”. Thái Mãn Tâm đáp.
Từ nhỏ Oliver đã học saxophone, hồi học đại học đã từng là thành viên của ban nhạc jazz, lúc rãnh rỗi thường đến Blue Moon cùng vài người chơi nhạc biểu diễn. Sau vài bài nhạc jazz, anh lấy micro: “Hai bài hát sau đây tôi xin tặng Michelle và các bạn của cô ấy. Nếu tôi sớm biết hôm nay họ sẽ đến thì thời gian trước đó nên luyện tập chăm chỉ hơn. Vẫn còn vài chỗ cần phải điều chỉnh, mong mọi người thông cảm”.
Giai điệu nhanh và nhẹ nhàng vang lên, là bài Hoa nhài mà mọi người quen thuộc. Oliver thổi rất dí dỏm, mọi người vỗ tay, khẽ ngân nga theo giai điệu. Kết thúc một bản nhạc, giai điệu lại trở nên rộng và sâu, phần lớn mọi người đều nghe bản dân ca Vân Nam Dòng sông nước chảy đánh bằng nhạc cụ dân gian, lúc này nghe bản chơi bằng saxophone, cảm giác hồn hậu, nồng nàn.
Oliver vừa thổi vừa nhìn về phía Thái Mãn Tâm, dường như khóe miệng đang mỉm cười.
“Anh ấy thật sự rất yêu cậu”. Cô bạn gái ngồi cạnh thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Nếu có người thổi tặng mình một bản nhạc như thế, chắc chắn trái tim của mình sẽ đắm say”.
Thái Mãn Tâm mỉm cười. Cô cũng đã từng say, từng mê đắm trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng nhạc cao xa, trái tim cũng bay theo tiếng đàn.
Không nên nhớ đến anh nữa, tất cả đều đã qua rồi. Chẳng phải đã hiểu lời tạm biệt tối hôm ấy là vĩnh viễn sao? Vì sao trong buổi tối ấm áp, lãng mạn như thế này lại nhớ tới người đã để lại vết thương trong lòng mình?
Chẳng bao lâu sau đó, Thái Mãn Tâm nhận được điện thoại của Hà Lạc.
“Có chuyện gì cần nói với mình không?”. Giọng nói của bạn thân ẩn chứa chút bông đùa: “Không phải là các bạn lớp cậu nhiều chuyện, quả thực là thông tin này có sức bùng nổ rất lớn. Không chỉ mình mà rất nhiều người quen của cậu đều biết rồi”.
“Bởi vì Oliver là người nước ngoài?”. Thái Mãn Tâm cười: “Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên không?”.
“Chuyện đó thì không có gì, cho dù cậu tìm người ngoài hành tinh, mình cũng sẽ không ngạc nhiên”. Hà Lạc không cười nữa: “Chỉ là mình... có chút lo cho cậu”.
“Yên tâm, không có gì phải lo lắng cả. Mình đã nói rồi, chuyện trước đây mình coi như là một đoạn nhạc nền, không có gì phải canh cánh trong lòng. Mình sẽ tìm một người bạn trai tốt hơn anh ta. Oliver tốt nghiệp tiến sĩ không lâu mà đã rất thành công. Anh ấy có công việc ổn định, có kế hoạch cho tương lai. Quan trọng hơn là anh ấy quan tâm đến mình, tôn trọng cảm giác của mình”. Thái Mãn Tâm khẽ cười: “Nói thế nào thì điều kiện cũng tốt hơn”.
Hà Lạc lại im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Nhưng cậu không nói cho mình biết cậu nghĩ thế nào, thậm chí cậu không chủ động nói với mình về sự tồn tại của Oliver. Mãn Tâm, dĩ nhiên mình không muốn cậu ôm quá khứ không chịu buông tay. Nhưng mình biết muốn khống chế trái tim của mình là chuyện rất khó. Mình hy vọng cậu thật sự có thể nghĩ thoáng hơn, có thể buông tay”.
“Có gì mà không buông tay được?”. Thái Mãn Tâm nói: “Anh ta không đáng. Anh ta muốn tự do, ai ở bên cạnh anh ta cũng mặc kệ. Mình sẽ không vì người như thế mà đau lòng vô cớ”.
“Lúc nào cậu cũng phóng khoáng hơn mình”. Hà Lạc cười: “Chẳng phải cậu nói là lễ Tạ ơn đến thăm mình sao? Bây giờ có Oliver, còn muốn đến không? Hay là đưa anh ấy đi cùng?”.
“Mình là người trọng sắc khinh bạn sao?”. Thái Mãn Tâm cũng cười: “Đã nói là đi thăm cậu thì nhất định sẽ đi”.
Sau khi cúp điện thoại, cô bước đến bên cạnh cửa sổ, ánh trăng sáng bạc chiếu ánh sáng xuống mặt đất. Thái Mãn Tâm rút bao thuốc, không còn một điếu nào. Cô ngửi rồi ném sang một bên. Sau khi sang Mỹ, cô bắt đầu có cảm giác mê đắm đến nghiện nicotin[4]. Không phải là để lấp đầy chỗ trống trong tâm hồn trong làn khói nghi ngút, cô chỉ không ngừng kiếm tìm một mùi vị. Mua những loại thuốc lá khác nhau nhưng không có loại nào là mùi vị cô quen thuộc. Mùi vị có thể tìm thấy trong vòng tay của Giang Hải, mùi vị khiến trái tim cô quặn thắt nhưng lại cảm thấy an lòng.
[4] Nicotin là một ancaloit – chất độc thần kinh rất mạnh tìm thấy chủ yếu trong cây thuốc lá.
Cô ra ngoài mua thuốc, không muốn quay về căn hộ chật chội, thế nên đi lang thang trên đường. Cô rẽ vào bến tàu điện ngầm, tùy ý chọn một tuyến đường, đến một trạm mà mình chưa từng đi tới. Không biết đã đi mấy bến. Vòng quanh bến tàu bao nhiêu lâu, khi bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn guitar vui tai cùng với tiếng huýt sáo thư thái.
Chính là bài Wind of Change mà Giang Hải đã từng chơi.
Dường như vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ chăm chú cúi đầu biểu diễn của anh khi ấy, dáng vẻ nghiêm túc chơi một đoạn cao trào, sau đó ngước mắt, mỉm cười nhẹ nhõm giống như một đứa trẻ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô. Dường như là vô tình, nhìn nhau trong thoáng chốc nhưng lại giống như cái nhìn dài đến vĩnh hằng.
Thái Mãn Tâm bóp chặt bao thuốc trên tay. Khoảnh khắc ấy trái tim như bị hút cạn. Cô ngồi xuống giữa bến tàu vắng vẻ, tiếng đàn guitar lẫn với tiếng bước chân thưa thớt vọng lại giữa hành lang trống vắng.
Khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùng cũng không thể giấu giếm được nữa.
Oliver mua vé xem trận đấu bóng rổ của NBA[5], hẹn Thái Mãn Tâm đến trung tâm MCI xem thi đấu. Jordan[6] gia nhập vào đội Washington Wizards. Thi đấu ở sâu nhà gần như trận nào cũng chật cứng. Tuy nhiên trong trận này, đối thủ của họ là đội Seattle SuperSonics biểu hiện thần dũng, chiến thắng với tỉ số 101:95. Thái Mãn Tâm có tâm sự, từ lúc ra khỏi sân, cúi đầu không nói gì.
[5] NBA –National Basketball Association là giải bongsror nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.
[6] Michael Jordan cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của Mỹ.
Oliver tưởng rằng cô buồn phiền vì trận thua nên an ủi: “Hôm nay Jordan biểu hiện rất tốt, anh ấy ghi được 27 điểm”.
“Nhưng Lewis ghi được 37 điểm”.
“Nhưng anh ta mới hai mươi mấy tuổi, Jordan đã gần bốn mươi tuổi, tuổi tác không tha cho ai”.
Anh thấy Thái Mãn Tâm không vui, đưa cô đến nhà hàng bên đường.
“Mấy hôm nữa là lễ Tạ ơn, em có dự định gì?”. Anh hỏi.
“Em muốn đến California thăm bạn, đã đặt vé máy bay rồi”.
Oliver cười: “Nếu đối phương là một anh chàng đẹp trai, anh sẽ ghen đấy”.
“Là một cô gái đáng yêu”.
“Thì ra là vậy, thế thì anh hiểu vì sao em không đưa anh đi rồi”.
Thái Mãn Tâm bật cười: “Anh đi cô ấy cũng không để ý đến anh đâu. Đó là một cô gái bảo thủ, có một vài tâm sự không thể gạt đi được”.
Oliver không nhắc tới chuyện lễ Tạ ơn nữa, anh lấy một cuốn album: “Kỳ nghỉ từ Giáng sinh đến Tết em có kế hoạch gì? Chúng ta có thể đi Thụy Sĩ trượt tuyết. Nhà anh ở dưới chân núi Alps[7], sống trên sườn núi, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy nước hồ bên ngoài. Mùa hạ là màu xanh ngọc, mùa đông trắng xóa, không một chút bụi”.
[7] Alps là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu.
“Đây là anh hồi nhỏ?”. Thái Mãn Tâm chỉ vào một bức ảnh: “Thật đáng yêu, giống như một thiên thần nhỏ”.
Cô lại lấy một bức ảnh khác, tàu hỏa đi vào thị trấn nhỏ phủ đầy tuyết trắng giữa sườn núi ngoằn ngoèo: “Nơi đây thật giống trong truyện cổ tích”. Cô thốt lên.
“Em có muốn đi cùng anh không?”. Oliver nắm tay cô.
Trong lòng bàn tay ấm áp, ngón tay của cô càng buốt lanh. Thái Mãn Tâm gượng giữ nụ cười trên môi, từ từ rụt tay lại: “Oliver, anh nghe em nói này, có chuyện này em cần phải nói với anh”.
“Em không muốn gặp người nhà của anh?”. Anh hỏi: “Anh sẽ không tạo bất cứ áp lực nào cho em, em có thể đến đó chơi với tư cách là bạn của anh”.
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không phải vấn đề áp lực. Anh đối xử với em quá tốt, khiến em cảm thấy áy náy”.
Oliver nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Em đã từng rất thích, rất thích một người. Vì rất nhiều lý do bọn em không thể đến với nhau”. Thái Mãn Tâm lựa chọn ngôn từ: “Em tưởng rằng sau khi đến Mỹ, tất cả sẽ là sự khởi đầu mới, nhưng em phát hiện em không thể quên được anh ấy. Đối với anh hay với em, điều đó là không công bằng”.
“Em muốn quay về bên cạnh anh ta?”.
“Em không biết”.
“Anh ta cũng không quên được em sao?”.
“Em không biết”.
“Tình cảm giữa hai người rất sâu sắc?”.
“Em không biết”. Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Có lẽ chỉ là em canh cánh trong lòng, nhưng em không muốn trước khi mình vẫn chưa từ bỏ tất cả thì đã bắt đầu một mối tình nghiêm túc khác. Em tưởng rằng mình có thể vui vẻ đến với người khác. Nhưng em đã sai”.
“Michelle, điều này rất tàn nhẫn. Bỗng nhiên anh phải đối mặt với một đối thủ mà ngay cả tên anh cũng không biết. Hơn nữa vẫn chưa đọ sức thì đã trở thành kẻ thất bại”. Anh nhếch mép cười gượng gạo.
“Oliver, đây là lỗi của em. Em thật sự rất xin lỗi. Cảm ơn sự quan tâm của anh với em trong hai tháng nay. Nhưng em nghĩ sớm nói rõ mọi điều là việc duy nhất em có thể làm cho anh. Anh muốn trách em thế nào cũng được”.
“Sao anh có thể trách em được?”. Oliver nắm tay cô: “Chúng ta đều có lúc không nhìn rõ nội tâm của mình. Dĩ nhiên, anh hiểu rất rõ mình đang nghĩ gì, anh không muốn mất em, muốn gữi em ở bên anh. Nhưng hình như em cũng tìm thấy chính mình, tìm thấy tất cả mọi thứ mà em thật sự muốn. Anh không níu giữ em được, chỉ có thể gửi em lời chúc phúc tốt đẹp nhất”.
“Cảm ơn anh, khoảng thời gian ở bên anh em thật sự rất vui”.
“Em nói như vậy, với anh là đủ rồi”. Oliver dang rộng cánh tay: “Lại đây, để anh ôm em nào”. Anh khẽ ôm Thái Mãn Tâm, hôn lên trán cô: “Cô bé Trung Quốc của anh, hy vọng em sẽ được như ý”.
Anh muốn đưa Thái Mãn Tâm về nhà nhưng cô lắc đầu từ chối. Oliver cũng không kiên trì, đưa cô đến bến tàu điện ngầm. Thái Mãn Tâm ngồi hai tuyến, bỗng nhiên nhận ra đây chính là chỗ mà lần trước mình nghe biểu diễn guitar nên liền xuống xe. Quả nhiên, người chơi nhạc từng trải ấy vẫn đang biểu diễn bản nhạc của Scorpions. Chỉ có điều lần này là Always somewhere:
I call your number the line ain’t free
I like to tell you come to me
But every city has seen me in the end
And brings me to you again
Always somewhere
Miss you where I’ve been
I’ll be back to love you again
...
Giọng hát khàn khàn của anh vang vọng trong bến tàu điện ngầm lạnh lẽo nghe càng thê lương. Câu hát “I’ll be back to love you again” như đang cố đè nén, dường như bó buộc nỗi nhớ nhung vô tận trong lồng ngực, tang thương hơn cả tiếng gào thét rát cổ bỏng họng.
Thái Mãn Tâm không thể miêu tả cảm xúc trong lòng mình, một chút nhẹ nhõm nhưng lại đầy muộn phiền, bắt đầu mong đợi nhưng lại vô cùng bàng hoàng. Cô biết thời gian không thể quay trở lại, nhưng vẫn cố chấp hy vọng tất cả dừng lại ở khoảng thời gian tươi đẹp nhất ở Đồng Cảng. Cô ngồi hóng gió bên bờ biển viết bưu thiếp, anh ngồi cách đó không xa, ngắm nhìn cô dưới ánh chiều tà.
Gần ngay trước mặt, nhưng xa tận chân trời.
Lễ Tạ ơn sắp đến, Thái Mãn Tâm bay đến California. Xuống máy bay, cô vào phòng trang điểm chỉnh trang nhan sắc, đánh kẻ mắt màu vàng nhạt ở đuôi mắt, để mình trông thật tươi tắn.
Hà Lạc vẫn chưa có bằng lái, thế nên gọi cậu em họ Hà Thiên Vĩ cùng đến sân bay đón cô.
“Sao lại một mình đến California”. Hà Lạc hỏi: “Anh bạn trai Thụy Sĩ của cậu làm thế nào?”.
Thái Mãn Tâm thu mình ở ghế sau, cắn tóc và nói: “Mình và Oliver chia tay rồi”.
“Ồ...”. Hà Lạc đáp lại một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
“Vùng này trông thật náo nhiệt”. Đi qua gần khu vực trường đại học, Thái Mãn Tâm chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chỗ các cậu có khu học sinh, khu người giàu, chắc là có rất nhiều nơi thú vị”.
“Nơi như thế nào thì được coi là thú vị?”. Hà Thiên Vĩ hỏi: “Nói ra xem nào, tôi rất thông thạo chỗ này. Hà Lạc ngày nào cũng chui trong phòng thí nghiệm, chẳng biết gì cả”.
Vừa dứt lời đã bị chị họ đánh vào đầu.
“Quán rượu đi, tốt nhất là có biểu diễn ca nhạc tại chỗ”.
“Tôi biết chỗ này rất hay”. Hà Thiên Vĩ hất cằm: “Ở bên kia, cất hành lý rồi tôi đưa hai người đi, rất gần chỗ ở của Hà Lạc”.
“Được đấy!”. Thái Mãn Tâm vui mừng ngồi thẳng người: “Hà Lạc, ngày mai cậu không có tiết học đúng không? Chúng mình đi dạo phố. Cậu em cũng đi cùng chứ!”.
Hà Lạc lắc đầu: “Cậu đừng điên. Nó vẫn chưa đủ hai mươi mốt tuổi đâu, cậu muốn nó uống rượu phi pháp à? Nếu bị cảnh sát điều tra ra thì sẽ phiền phức to đấy. Còn nữa, tốt nhất cậu cũng mang theo chứng minh thư, người Mỹ không đoán được tuổi của chúng ta”.
Thái Mãn Tâm cười: “Yên tâm, cô nàng ngoan ngoãn, mình hiểu rõ hơn cậu”.
Hai người bước vào quán bar mà Hà Thiên Vĩ giới thiệu, trên sân khấu đang biểu diễn saxophone. Thái Mãn Tâm sững người một lúc, Hà Lạc nhận ra biến đổi nho nhỏ trên khuôn mặt của cô, huých tay cô và nói: “Có cần đổi quán khác không?”.
Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Mình nghĩ tới Oliver, cảm thấy có lỗi”.
“Mình nghe bọn họ nói, lúc ở Washington anh ấy đã chơi bài Hoa nhài và Dòng sông nước chảy cho cậu. Vì sao lại chia tay?”.
“Dĩ nhiên là vì không thích. Nói cách khác không phải là kiểu thích giữa những đôi yêu nhau”. Thái Mãn Tâm nhún vai: “Hoặc là ngay từ lúc đầu đã là một sai lầm”.
“Mãn Tâm, cậu luôn nói với mình rằng con người phải nhìn về phía trước, phải đi về phía trước. Cho dù đối phương không thích hợp, ít ra cậu cũng thử rồi, cũng không coi là chuyện xấu”.
“Cậu nói thì hay lắm, thế cậu thì sao?”. Thái Mãn Tâm cười: “Chương Viễn của cậu thế nào rồi?”.
“Hiện tại anh ấy đang làm việc ở Bắc Kinh. Bọn mình đã nói là không liên lạc với nhau nữa và đã không liên lạc thật”. Hà Lạc thở dài: “Bạn bè cũ đều nói anh ấy rất bận. Nhưng mình nghĩ là chúng mình không biết phải nói điều gì với đối phương. Như thế cũng tốt, mối tình này khiến cả hai đều cảm thấy mệt mỏi. Mình không dám có bất kỳ hy vọng gì với anh ấy nữa”.
Thái Mãn Tâm lại quay lại với chủ đề lúc nãy: “Cậu và anh ta cứ lằng nhằng không dứt khoát, chia tay rồi lại tái hợp, vậy thì cậu có nghĩ đến việc sẽ bắt đầu với người khác không?”.
Hà Lạc lắc đầu: “Ít ra bây giờ thì không. Mình vẫn thường nhớ tới Chương Viễn, nghĩ đến chuyện sau khi đến Bắc Kinh, anh ấy có nhớ tới mình không, nhớ rằng đó là nơi mình đã sống bốn năm không. Anh ấy bước xuống tàu hỏa, liệu có nhớ tới năm thứ nhất mua vé đứng, vượt đường xá xa xôi đến thăm mình không. Ở thành phố ấy, liệu anh ấy có nhớ mình đã từng đi qua những con phố nào, hoặc đã từng đi qua con phố mà anh ấy đã đi qua, nghe đoạn băng anh ấy gửi cho mình”. Cô tự cười nhạo mình: “Rõ ràng biết đó là những suy nghĩ con gái, ấu trĩ, con trai sẽ không bận tâm tới những chi tiết đó, càng không trói buộc mình trong hồi ức đã qua. Đặc biệt là lúc anh ta bắt đầu sự nghiệp của mình. Có phải là cậu cũng cười mình quá trẻ con, quá ngốc nghếch không?”.
“Đúng thế, cách nói của cậu khiến người ta có cảm giác một người đầy ý chí như Chương Viễn giống như thanh niên lang thang đường phố”. Thái Mãn Tâm bật cười, cầm ly rượu ngả người vào ghế sofa: “Thực ra mình cũng rất muốn biết sau khi mình đi, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào. Liệu anh ấy có nhớ đã từng xảy ra chuyện gì không, lo lắng mình sẽ bám riết lấy hay là sẽ rất đắc chí. Suy cho cùng, mình thấy mình không phải xấu. Cậu cũng không nghĩ là Chương Viễn nhớ đến cậu, vậy thì sao mình có thể hy vọng anh ấy vẫn còn nhớ đến mình? Mình không muốn cho mình bất kỳ hy vọng vô nghĩa nào”.
Hà Lạc nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: “Cái gì mà ‘liệu anh ấy có nhớ đã từng xảy ra chuyện gì không’?”. Cô ấy hỏi: “Mình tưởng chỉ là một nụ hôn”.
“Không, còn hơn thế nhiều”. Thái Mãn Tâm thu mình trong góc sofa: “Có phải là khiến cậu sợ không?”.
“Mình tưởng cậu rất lý trí, không bao giờ làm việc theo cảm tính”. Hà Lạc gật đầu.
“Mình cũng không biết, trước mặt anh ấy, rốt cuộc là đánh mất mình hay là tìm thấy một cái tôi khác”.
Hy vọng là mong chờ vào tương lai. Nếu không có nó thì giống như lên đênh trên biển đêm mất đi ánh sao và phao tiêu, tất cả sẽ trở nên tăm tối, sẽ bị bóng đêm và hiện thức nhấn chìm bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, phải có đủ trí tuệ mới có thể phân biệt được hy vọng và ảo tưởng.
Thái Mãn Tâm thử thuyết phục mình rằng muốn nhận được một câu an ủi hay một lời hỏi thăm của Giang Hải chẳng khác nào kẻ điên nói mơ. Nhưng cô vẫn muốn nghe thấy giọng nói ấy. Anh sẽ nói gì? Sẽ là lời mỉa mai lạnh lùng hay là những lời mắng mỏ thô bạo?
Cho dù là vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cô vẫn muốn hỏi Giang Hải. Nếu em vẫn quay trở về Đồng Cảng, em không cần tương lai, không cần hứa hẹn, liệu anh có thể vứt bỏ cảnh giác, chúng mình số bên nhau đơn giản, vui vẻ giống như lúc ban đầu không?
Thái Mãn Tâm uống hai ly Whisky, ngà ngà say nhưng vẫn tỉnh táo. Có điều vì chút choáng váng ấy mà đã cho mình cái cớ dũng cảm hơn.
Hà Lạc đã ngủ say.
Thái Mãn Tâm kéo cửa phòng, đi qua bãi có trong sân, đến dưới ngọn đèn ở bãi đậu xe. Cô ấn ngực, tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay. Số điện thoại quen thuộc, vượt qua khoảng cách đại dương mênh mông. Khoảnh khắc chuông điện thoại vang lên, cô gần như quên cả thở.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... năm tiếng... không có ai nghe máy, đến tận khi điện thoại ngắt.
Thái Mãn Tâm thở phào rồi lại bướng bỉnh gọi tiếp. Lần này chỉ đổ hai chuông thì nghe thấy tín hiệu đối phương đã nhấc máy.
“Alo, là em”. Cô chọn lời mở đầu đơn giản nhất.
Đầu dây bên kia không đáp lại.
“Bây giờ em đang ở California, cách bờ biển không xa lắm. Vì thế mới nhớ ra gọi điện cho anh”. Cô có chút căng thẳng, tìm một lý do chống đỡ.
Đối phương vẫn không đáp lại, nhưng hình như vẫn cầm điện thoại, hình như còn áp sát bên tai. Qua ống nghe, cô thấp thoáng nghe thấy hơi thở của anh.
“Em biết anh đang nghe. Đừng cúp máy, được không? Nếu anh không muốn nói, hoặc anh không biết nói gì thì cứ để mặc cho em nói một mình”. Thái Mãn Tâm hít một hơi thật sâu: “Em muốn hỏi anh dạo này anh có khỏe không, có phải lại uống nhiều rượu không, có phải vẫn lái xe rất nhanh không. Như thế rất nguy hiểm. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn. Em vẫn hy vọng... có thể giữ liên lạc với anh, cho dù chỉ là nói chuyện qua loa với nhau. Em đến Mỹ đã gần bốn tháng rồi, rất nhớ những ngày ở Đồng Cảng. Nếu có cơ hội, mùa đông khi về nước em muốn đến đó thăm mọi người, bà Lục, A Tuấn, anh Thành... và cả anh nữa”.
Đối phương vẫn không nói gì.
“Đúng là anh vẫn còn đề phòng em”. Thái Mãn Tâm gượng cười: “Đến mức như vậy sao? Em giống như keo dính lấy anh không chịu buông ra sao? Sự có mặt của em khiến cuộc sống của anh có thêm nhiều phiền phức sao? Thôi được, thực ra trong lòng anh hiểu rất rõ, em cũng không cần phải úp úp mở mở”.
“Giang Hải, anh có đang nghe em nói không?”. Cô nắm chặt điện thoại: “Chỉ là em không muốn tất cả trở nên tồi tệ. Trong hồi ức của em vẫn có quan hệ của chúng ta. Anh đã từng nói chúng ta có thể làm bạn, làm anh em, đúng không? Chúng ta không phải là người xa lạ hay kẻ thù. Anh đừng trách em, cho dù có gặp lại nhau thì hãy bình thản ngồi xuống, cùng mọi người anh bữa cơm, nói chuyện. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”.
Hơi thở ở đầu bên kia biến mất, một tiếng động vang lên, hình như điện thoại bị đặt xuống bàn, sau đó là tiếng bước chân xa dần.
“Anh vẫn đang nghe chứ?”. Thái Mãn Tâm có chút hoảng hốt: “Nếu anh không muốn nghe thấy giọng nói của em thì hãy cúp máy đi. Có cần phải đối xử với em cay nghiệt như vậy không? Thôi được, là em tự chuốc nhục vào thân. Với anh, em là kẻ mặt dày thích đeo bám sao? Đâu phải anh không đơn giản, ấu trí giống như đứa trẻ? Anh không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, anh có cách số riêng của mình. Anh nói anh chỉ muốn vui vẻ, không muốn nghĩ quá nhiều. Em cũng vậy, em cũng không muốn ngày nào cũng chìm đắm trong những chuyện đã qua”.
“Nhưng”. Cô nghẹn ngào: “Khi em nhận ra tất cả những chuyện đã qua thật sự chỉ có thể trở thành quá khứ, ý nghĩ này khiến em cảm thấy sợ hãi. Em có thể gặp anh lần cuối cùng được không? Chỉ cần anh nói một câu, hoặc là mỉm cười, em sẽ cảm thấy mối quan hệ này kết thúc tốt đẹp. Vì sao anh không chịu?”.
Đầu dây bên kia vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.
Thái Mãn Tâm nước mắt đầm đìa: “Em rất vui vì đã quen anh, cũng rất vui vì anh không cho em một chút hy vọng nào. Suy nghĩ của anh em hiểu rồi. Em sẽ không làm phiền anh nữa, không bao giờ!”.
Cô ngắt điện thoại. Trong ống nghe không còn hồi âm ù ù, im ắng, tĩnh lặng giống như thời gian ngừng trôi.
Dường như tất cả mọi thứ đều biến mất, giống như nước thấm vào cát.
Ngày hôm sau là lễ Tạ ơn, Thái Mãn Tâm cùng Hà Lạc đến tham dự bữa tiệc ở nhà chú của cô ấy. Cả nhà đã sang Mỹ nhiều năm những thói quen ăn uống thường này vẫn mang phong vị Trung Quốc. Để có không khí ngày lễ Tạ ơn, tím của Hà Lạc đã nướng bánh bí ngô, lại chuẩn bị một con gà tây. Nhưng chú của Hà Lạc kiên quyết không ăn. Ông nói: “Không có vị gì cả, thịt cũng không mềm”.
“Năm nào cũng vậy”. Hà Thiên Vĩ nhún vai, ghé sát vào tai Hà Lạc: “May mà mẹ em đã đoán trước được, sân sau vẫn còn một con vịt quay.”
“Lại nói xấu bố à?”. Chú của Hà Lạc trợn mắt lườm con trai.
“Con đâu dám? Chỉ là con khoe mẹ sáng suốt, biết chuẩn bị trước”.
“Ừ, nói đến đây, còn nhớ câu thành ngữ mà bố đã dạy mày hai hôm trước không? Nghĩa gần giông với biết phòng xa thì sẽ tránh được tai họa”.
“Ặc”. Hà Thiên Vĩ đảo mắt: “Mọi việc sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông”.
Lại bị lườm một cái, cậu ta vội vàng nói lại: “À, à, con biết không phải câu này. Tóm lại là có liên quan đến thời tiết, không phải gió, là mưa, là mưa”.
Bố gật đầu: “Sau đó thì sao?”.
“Chưa mưa... chưa...”. Hà Thiên Vĩ gãi đầu: “Hai chữ ấy con không thể nhớ được”.
“Sửa cửa trước khi mưa”. Hà Lạc cười: “Tiếng Trung của em cần phải rèn luyện nhiều”.
“Chú đã nói là phải cho nó về, để nó sống ở nhà cháu vài năm, để bố cháu dạy tiếng Trung cho nó”.
“Tiếng Trung của con đã tốt rồi”. Hà Thiên Vĩ không phục: “Đừng có làm phiền bác nữa, cũng không phải tất cả người Trung Quốc đều biết những câu thành ngữ này. Hà Lạc là con nhà nòi, chị ấy biết nhiều hơn con cũng là lẽ thường tình. Bố chị ấy là giáo sư sử học. Bố con là dân IT[8], sao có thể so sánh được?”.
[8] Information Technology: Công nghệ thông tin.
Bố dở khóc dở cười: “Con nhà nòi, dân IT, những từ này mày nói lưu loát thế”.
Cả nhà cười cười nói nói, Hà Lạc ngồi cạnh bàn, gọt xong táo để nướng bánh nhưng không thấy Thái Mãn Tâm đâu. Cô ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi Hà Thiên Vĩ: “Có nhìn thấy Thái Mãn Tâm không?”.
“Hình như ở sân sau”. Cậu ta đáp: “Hà Lạc, cô bạn này của chị rất thú vị. Có lúc thì rất chịu chơi, vừa đến đã đòi đi bar; có lúc lại lầm lì không nói một lời nào, một mình chạy ra sau vườn”.
Hà Lạc vòng ra sân sau, chỉ thấy Thái Mãn Tâm ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, lấy thịt xay còn lại trong bếp, cùng chơi với chú chó Labrador.
“Đến giờ ăn rồi, cậu rửa tay đi”. Hà Lạc bước lên phía trước.
“Hi, ngại quá, lấy thịt xay đi mà quên không quay lại giúp mọi người”. Cô nhảy lên, làm động tác vung tay, chú chó săn chạy về phía đó hai bước, nhận ra đó chẳng qua chỉ là chiêu lừa nên vẫy đuôi buồn bã chạy về. Thái Mãn Tâm bật cười rồi lại bắt nó chạy hai vòng: “Mình vào đây”.
“Không sao”. Hà Lạc theo sau bạn thân, thấy cô mỉm cười đi vào bếp, phấn khích hỏi thím cách làm bánh bí ngô rồi lại chạy ra ngoài cửa xem vịt quay tự làm, còn giơ tay cạnh lò nướng để thử nhiệt độ nhưng bị Hà Thiên Vĩ kéo lại.
Trông cô tràn đầy sức sống, tươi cười rạng rỡ nhưng trong lòng Hà Lạc lại cảm thấy bất an. Cô và Thái Mãn Tâm quen nhau đã lâu. Khác với một người đắm chìm trong mối tình đầu bao nhiêu năm không thể thoát ra được như cô, Thái Mãn Tâm là người lý trí, bình tĩnh, không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến mình.
Tuy nhiên, chính vì vậy nên Hà Lạc mới càng lo lắng hơn.
Cô còn nhớ lúc Thái Mãn Tâm gọi điện cho mình khi đang ở Đồng Cảng, giọng nói thật vui vẻ. Sự vui vẻ đó khác hoàn toàn với sự vui tươi hàng ngày. Sự vui vẻ đơn giản, không thể che giấu. Từng câu, từng chữ đều ẩn chứa nụ cười ngọt ngào. Nhưng trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cô ấy đã nói: “Có gì phải buồn cơ chứ, nhất định mình có thể tìm được một người bạn trai tốt hơn, tốt hơn anh ta gấp trăm lần”. Sau vẻ bề ngoài ung dung ấy ẩn chứa nỗi buồn và sự không can tâm.
Hà Lạc mong rằng Thái Mãn Tâm khóc lóc trước mặt mình. nhưng cô ấy không như vậy. Cô ấy giấu giếm, kìm nén. Cô ấy từ chối bộc lộ niềm đau, từ chối tỏ ra yếu đuối, từ chối để tìm cảm khống chế. Cô ấy từ chối đánh mất bản thân nhưng cô ấy đã không thể quay trở về là chính mình.
Tối hôm ấy Hà Lạc và Thái Mãn Tâm ở phòng khách, mỗi người đều có tâm sự riêng. Mỗi khi nhà chú tụ tập như thế này, Hà Lạc càng không thể kìm được nhớ tới bố mẹ ở nhà, cũng nhớ tới Chương Viễn ở bên kia đại dương xa xôi. Nỗi nhớ nhung này càng trở nên rõ rệt trong đêm tối tĩnh mịch, không còn cảm giác nhói đau. Nhưng khi ánh trăng lặng lẽ bao trùm khuôn mặt, nhớ tới lúc anh dịu dàng ngắm nhìn mình, cảm giác tức ngực như bị đè nén, tim ngừng đập. Cô không ngủ được, nằm im không nhúc nhích, nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, thấy Thái Mãn Tâm khoác áo bước ra hành lang, rút một bao thuốc trong túi áo.
Chú chó săn Labredor nghe thấy tiếng bước chân cảnh giác sủa vài tiếng, Thái Mãn Tâm bước lại vuốt ve nó.
“Hi, ông anh, nhanh như vậy đã quên em rồi sao?”. Cô lắc lắc điếu thuốc trên tay: “Là thứ này khiến mày không ngửi thấy mùi của tao sao? Hay là mày không thích mùi thuốc lá?”. Cô lùi lại hai bước: “Như thế này tốt hơn chưa?”.
Labrador vẫy đuôi, dụi đầu vào chân cô, quay người rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Giữa đêm vầng trăng lên cao, tỏa ánh sáng vàng mờ nhạt.
Cô nhớ lại đã từng có một đêm như thế này, cô đi chân đất, men theo bờ cát. Hai chú chó bên đường sủa ầm ĩ. Anh ném một chiếc vỏ lon đuổi chúng đi, bước ra từ bóng tối của ngọn đèn.
Cô mặc chiếc váy màu lam nhạt, xách đôi dép xỏ ngón, phải nhảy từng bước nhỏ sau lưng anh thì mới có thể theo kịp bước chân của anh.
Chỉ có điều ánh trăng ngày hôm ấy sáng hơn, những đám mây trên bầu trời đều được nhuộm viền vàng bàng bạc, bóng của cây dừa đổ dài đến tận mặt biển mênh mông.
Đó là cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên. Đó là ngày hè oi bức vĩnh viễn không muốn kết thúc nhưng lại biến mất trong nháy mắt.
Cô nghe thấy có người bước qua khu vườn, vội vàng giơ tay lau những vệt nước mắt trên má.
“Mãn Tâm, sao vẫn chưa ngủ?”. Hà Lạc gọi cô.
Cô quay mặt lại, khóe mắt vẫn còn đẫm lệ.
Cuối cùng vẫn không thể giấu được nỗi bàng hoàng và đau thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook