Căn Phòng Cấm
Chương 6

Nguyên nhảy một lúc hai bậc thang chạy tuôn xuống tầng dưới. Chân vừa chạm lên nền xi- măng, nó đi nhanh về hướng căn phòng thí nghiệm sáng choang với một rừng cây trong ấy.

Dừng trước ngưỡng cửa phòng, Nguyên chờ một lát để đôi mắt quen dần với ánh sáng chói chang so với ánh sáng ban ngày tự nhiên trên lầu. Tấm lưng trần và gáy của Nguyên bắt đầu ngứa ngáy vì không khí nóng hầm dưới nầy.

Từ bên ngoài Nguyên nhận ra ngay chiếc áo của nó ở dưới sàn cách một thân cây cao xum xuê lá khoảng một thước. Cái cây này dường như đang nghiêng xuống gần chiếc áo trong khi những sợi dây leo dài ngoằng thông thường treo lủng lẳng ở bên trên bây giờ lại nằm cuộn tròn trên mặt đất quanh gốc cây.

Nguyên có vẻ do dự khi bước vào căn phòng ấy. Nó tự hỏi:

"Tại sao mình lại sợ nhỉ? Đây chỉ là một căn phòng có nhiều thứ cây lạ thôi! Tại sao mình lại có cảm giác như chúng nó đang quan sát theo dõi mình và đang ngóng chờ mình trở xuống đây?"

Nhưng rồi Nguyên tự mắng mình nhát như thỏ đế. Nó bạo dạn bước vào hướng về chiếc áo nhăn nhúm của nó.

Bỗng....khoan đã! Có một tiếng động đâu đây! Tiếng động của một hơi thở. Một nhịp thở bình thường. Không mạnh lắm mà cũng không yếu lắm.

Ai có thể thở đều đặn như vậy? Cái gì có thể thở được như vậy?

Nguyên nghe như là tiếng thở ấy phát ra từ cái cây kia.Nguyên nhìn chăm chăm vào chiếc áo đang nằm dưới đất. Nó có thể chạy nhanh lại, chụp lấy cái áo và lao nhanh lên lầu nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đã ngăn Nguyên lại. Nguyên bước thêm một bước, rồi một bước nữa. Bỗng Nguyên giật nẩy mình, kinh hoàng nghe một tiếng rên phát ra từ bên trong chiếc tủ dùng để chứa vật liệu kê sát tường: có người bị nhốt trong ấy đang rên rỉ vì đau đớn.

- Nguyên ơi, em thế nào rồi?

Nguyên nghe tiếng Thảo gọi ... Nhưng tiếng gọi như phát ra từ một nơi xa lắm mặc dù Nguyên biết chị nó chỉ ở ngay trên đầu thang lầu mà thôi.

- Em vẫn bình yên! - Nguyên trả lời lớn nhưng giọng nó lại như một tiếng thì thầm. Có lẽ Thảo chẳng nghe được gì cả!

Nguyên tiếp tục bước tới chiếc áo, một bước rồi một bước nữa. Bấy giờ Nguyên chỉ cách cái áo khoảng 3 thước. Chỉ cần Nguyên nhào tới chụp lấy là được ngay.

Nhưng tiếng rên lúc nãy lại vang lên lần nữa. Và dường như có tiếng thở dài phát ra từ một thân cây nào đó. Một bụi dương xỉ thật lớn đột ngột sà xuống, lung lay các cụm lá của nó.

- Nguyên ơi! Nhanh lên em!

Nguyên nghe từ trên lầu Thảo giục nó với một giọng bất an. Nó thì thầm trong trí: "Mình cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nầy, nhưng không biết cái gì đã giữ chân mình lại."

Nguyên bước thêm hai bước nữa rồi ngồi xổm xuống, hai tay đưa về phía trước. Cái áo gần như đã trong tầm tay của Nguyên. Nhưng ... lại thêm một tiếng rên, rồi nhiều nhịp thở khác nữa.

Nguyên ngước mắt nhìn về hướng một thân cây lớn gần đó. Những sợi dây leo bấy giờ không quấn cong lại mà kéo thẳng ra. Nguyên có hoa mắt và tưởng tượng không?

Không. Nguyên không tưởng tượng mà thật sự những nhánh dây đó đang giương ra như sẵn sàng quấn lấy Nguyên.

Nó nghe tiếng Thảo kêu như càng lúc càng xa dần: "Nguyên ... nhanh lên ..."

Nguyên không trả lời. Nó đang chú mục vào chiếc áo. Còn một thước.. Còn một chút nữa thôi.

- Nguyên! Nguyên! Em bình an chứ? Trả lời cho chị biết!

Nguyên chụp được chiếc áo rồi. Nhưng như những con rắn, hai sợi dây leo thình lình quấn quanh người Nguyên. Nguyên hốt hoảng la lên, cả thân người như tê liệt:

- Chuyện gì xảy ra như thế này? Thả tôi ra!

Nguyên vừa hét, vừa cầm chiếc áo ở tay này, tay kia giữ chặt hai nhánh dây đang từ từ quấn lại. Nguyên muốn gọi Thảo nhưng không một âm thanh nào thoát ra được cổ họng nó. Nó vùng thật mạnh, lao về phía trước nhưng không thoát được.Mặc dù các nhánh dây kia không siết chặt cũng không có ý làm cho nó nghẹt thở nhưng cũng không thả Nguyên ra. Nguyên cảm giác được hai sợi dây leo đó chạm vào làn da trần của nó hâm hấp nóng như là cặp chân của một loài thú, không phải là những nhánh, những thân của loài thảo mộc.

Nguyên ráng sức kêu cứu lần nữa và dùng toàn lực để vùng ra nhưng vô hiệu. Nguyên nằm phịch xuống, lăn tròn dưới đất hy vọng có thể thoát ra xa được nhưng hai sợi dây kia đã trì kéo nó lại thật mạnh. Nguyên nghe tiếng thở dài thật áo não của cái cây kế bên nó.

Thình lình Nguyên thấy Thảo đang đứng kế bên nó. Nó không hề nghe tiếng chân của Thảo đi xuống lầu và nó cũng không thấy Thảo bước vào phòng này bao giờ. Thảo kêu lên:

- Nguyên! Cái gì vậy...?

Chỉ nói được bấy nhiêu, Thảo như bị á khẩu, đôi mắt mở căng ra nhìn hai sợi dây leo đang trói Nguyên lại. Nguyên trả lời nhanh:

- "Chúng nó" không muốn thả em ra.

Thảo kinh hoàng hét to:

- Không! Không thể được!

Rồi Thảo nắm chặt một trong hai sợi đó với hai tay và dùng hết sức bình sinh kéo mạnh nó ra. Sợi dây trì lại một phút chốc nhưng rồi cũng nhượng bộ.

Nguyên hét lên một tiếng mừng rỡ vội tháo gỡ sợi dây còn lại ra khỏi người nó. Thảo cũng quăng sợi dây kia và nắm tay Nguyên cùng chạy về hướng thang lầu. Nhưng cả hai đứng khựng lại như trời trồng ở chân cầu thang. Từ trên đầu cầu thang, cha chúng nó đang nhìn xuống với một vẻ dữ tợn khủng khiếp, hai nắm tay siết chặt lại và gương mặt đầy giận dữ ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương