Căn Phòng Cấm
-
Chương 16
Suốt buổi sáng thứ bảy, Thảo cùng Kim đi dạo đồi bằng xe đạp. Mặt trời nóng bỏng dù rằng sương sớm vẫn còn. Một làn gió nhẹ thoảng qua giúp hai đứa cảm thấy dễ chịu hơn. Những khóm hoa dại đủ màu sắc mọc ven lối mòn khiến cho Thảo có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Sau buổi đi chơi, Thảo đến nhà Kim ăn trưa, sau đó cả hai trở về nhà Thảo chưa biết sẽ làm gì cho hết một buổi chiều đẹp trời như hôm ấy.
Khi Thảo và Kim vừa đạp xe đến nhà thì thấy ông Bình đang lui xe ra. Ông hạ kính xe xuống với một nụ cười rạng rỡ trên mặt:
- Ba có một tin vui muốn báo cho các con biết: mẹ đang trên đường trở về nhà. Ba sắp đi ra phi trường đón mẹ đây!
Thảo hớn hở:
- Ồ! Tuyệt quá!
Thảo mừng đến nỗi phát khóc.
"Không có gì hạnh phúc hơn được gặp lại mẹ, để có thể kể lể mọi chuyện cho mẹ nghe, để có thể giải thích tường tận những việc đã xảy ra cho...ba!"
Thảo và Kim vào phòng riêng của Thảo vừa nghe nhạc vừa lơ đãng lật xem những tập tuần san cũ. Bỗng Kim chợt nhớ ra rằng nó đã quên lớp học đàn dương cầm chiều nay, nó hối hả chạy ra ngoài, nhảy phóc lên chiếc xe đạp nói vói lại với Thảo:
- Cho tao gởi lời chào mẹ mày nha Thảo!
Đợi cho Kim khuất dạng ở lối quẹo, Thảo định trở vào nhà lên phòng để tìm một quyển sách, chợt thấy Nguyên xuất hiện ở cửa bếp.
- Chị có thấy mấy con diều của chúng ta ở đâu không?
- Chị không biết! Em hỏi để làm gì hở? Mà này ...
Thảo nắm vai em lại dặn dò:
- Mẹ sắp về tới nhà rồi đấy! Trong vòng một tiếng đồng hồ nữa thôi!
- Tốt! Như vậy chúng ta có đủ thời giờ để thả diều. Gió đang thổi mạnh, bỏ qua uổng lắm. Chị có muốn cùng em đi thả diều không?
- Dĩ nhiên rồi!
Thảo cố moi óc để nhớ lại xem chúng nó đã cất mấy con diều ở đâu.
- Em đã tìm trong nhà xe chưa?
- Em đã tìm nhưng không thấy. Em nhớ là đã cất chúng nó trên cái kệ ở tầng dưới hầm kia. Luôn cả mấy sợi giây nữa...
Vừa nói xong, Nguyên quay ngoắt vào nhà sau khi nói với Thảo:
- Em sẽ dùng cách cũ để mở khoá cửa và đi xuống tìm..
- Nguyên! Cẩn thận khi ở dưới đó. -.Thảo hoảng hốt gọi em nhưng Nguyên đã khuất dạng.
Thảo phản ứng thật nhanh, nó quyết định cùng đi với Nguyên. Thảo không muốn em ở một mình với mấy cái cây quái gỡ dưới kia.
- Chờ chị! Chị sẽ cùng đi với em!
Như những lần trước, nguyên cả tầng dưới ấy hầm nóng vô cùng. Các đám cây như nghiêng mình hẳn để chạm vào người hai đứa khi chúng nó đi qua. Thảo cố làm ngơ không để ý đến hiện tượng đó. Thảo đi theo sau em, chú mục nhìn những chiếc tủ bằng sắt cao ngất ngưởng trước mặt.
Những cái tủ này có chiều sâu rất rộng, chứa đầy ngổn ngang đủ thứ vật dụng: những món đồ chơi cũ, dụng cụ thể thao, lều và túi ngủ đi cắm trại v.v... Nguyên đi nhanh đến trước tiên. Nó bươi tìm những kệ ở dưới thấp.
- Em biết chắc chắn chúng nó ở đâu đây thôi.
- Ờ, chị cũng nhớ là đã cất ở đây - Thảo vừa lục lạo ở những kệ trên cao vừa nói.
Nguyên quỳ gối hẳn xuống sàn nhà để lôi ra một cái hộp từ phía trong tận cùng cái kệ thấp nhất, mở ra. Bỗng dưng nó dừng lại.
- Chị Thảo ....
- Hả? Có chuyện gì?- Thảo lui lại một bước hỏi.
Nguyên trả lời nho nhỏ:
- Chị nhìn đây này!
Nó đứng dậy trên tay cầm một gói đồ...Thảo nhận ra trong đó có một đôi giày đen và..một chiếc quần màu xanh dương.
Chiếc quần màu xanh dương?
Khuôn mặt Nguyên đột nhiên tái mét, căng thẳng tột độ. Nó buông đôi giày xuống đất để giũ tung chiếc quần giăng ra trước mắt nó.
Thảo đưa tay chỉ vào chiếc quần, rú lên:
- Nguyên, nhìn cái túi quần sau ...
Nguyên lôi ra từ đó một cái ví bằng da...
Thảo kinh hoàng nói không thành tiếng:
- Chị...chị không thể nào tin được ...
Tay Nguyên run lên lúc nó mở cái ví ra. Từ bên trong ví nó tìm được một cái thẻ tín dụng, nó đọc cái tên được ghi trên tấm thẻ ấy.
Cổ họng se thắt, Nguyên ngước nhìn Thảo:
- Cái thẻ này là của ông Mạnh! Đây là quần áo của ông ấy.
Sau buổi đi chơi, Thảo đến nhà Kim ăn trưa, sau đó cả hai trở về nhà Thảo chưa biết sẽ làm gì cho hết một buổi chiều đẹp trời như hôm ấy.
Khi Thảo và Kim vừa đạp xe đến nhà thì thấy ông Bình đang lui xe ra. Ông hạ kính xe xuống với một nụ cười rạng rỡ trên mặt:
- Ba có một tin vui muốn báo cho các con biết: mẹ đang trên đường trở về nhà. Ba sắp đi ra phi trường đón mẹ đây!
Thảo hớn hở:
- Ồ! Tuyệt quá!
Thảo mừng đến nỗi phát khóc.
"Không có gì hạnh phúc hơn được gặp lại mẹ, để có thể kể lể mọi chuyện cho mẹ nghe, để có thể giải thích tường tận những việc đã xảy ra cho...ba!"
Thảo và Kim vào phòng riêng của Thảo vừa nghe nhạc vừa lơ đãng lật xem những tập tuần san cũ. Bỗng Kim chợt nhớ ra rằng nó đã quên lớp học đàn dương cầm chiều nay, nó hối hả chạy ra ngoài, nhảy phóc lên chiếc xe đạp nói vói lại với Thảo:
- Cho tao gởi lời chào mẹ mày nha Thảo!
Đợi cho Kim khuất dạng ở lối quẹo, Thảo định trở vào nhà lên phòng để tìm một quyển sách, chợt thấy Nguyên xuất hiện ở cửa bếp.
- Chị có thấy mấy con diều của chúng ta ở đâu không?
- Chị không biết! Em hỏi để làm gì hở? Mà này ...
Thảo nắm vai em lại dặn dò:
- Mẹ sắp về tới nhà rồi đấy! Trong vòng một tiếng đồng hồ nữa thôi!
- Tốt! Như vậy chúng ta có đủ thời giờ để thả diều. Gió đang thổi mạnh, bỏ qua uổng lắm. Chị có muốn cùng em đi thả diều không?
- Dĩ nhiên rồi!
Thảo cố moi óc để nhớ lại xem chúng nó đã cất mấy con diều ở đâu.
- Em đã tìm trong nhà xe chưa?
- Em đã tìm nhưng không thấy. Em nhớ là đã cất chúng nó trên cái kệ ở tầng dưới hầm kia. Luôn cả mấy sợi giây nữa...
Vừa nói xong, Nguyên quay ngoắt vào nhà sau khi nói với Thảo:
- Em sẽ dùng cách cũ để mở khoá cửa và đi xuống tìm..
- Nguyên! Cẩn thận khi ở dưới đó. -.Thảo hoảng hốt gọi em nhưng Nguyên đã khuất dạng.
Thảo phản ứng thật nhanh, nó quyết định cùng đi với Nguyên. Thảo không muốn em ở một mình với mấy cái cây quái gỡ dưới kia.
- Chờ chị! Chị sẽ cùng đi với em!
Như những lần trước, nguyên cả tầng dưới ấy hầm nóng vô cùng. Các đám cây như nghiêng mình hẳn để chạm vào người hai đứa khi chúng nó đi qua. Thảo cố làm ngơ không để ý đến hiện tượng đó. Thảo đi theo sau em, chú mục nhìn những chiếc tủ bằng sắt cao ngất ngưởng trước mặt.
Những cái tủ này có chiều sâu rất rộng, chứa đầy ngổn ngang đủ thứ vật dụng: những món đồ chơi cũ, dụng cụ thể thao, lều và túi ngủ đi cắm trại v.v... Nguyên đi nhanh đến trước tiên. Nó bươi tìm những kệ ở dưới thấp.
- Em biết chắc chắn chúng nó ở đâu đây thôi.
- Ờ, chị cũng nhớ là đã cất ở đây - Thảo vừa lục lạo ở những kệ trên cao vừa nói.
Nguyên quỳ gối hẳn xuống sàn nhà để lôi ra một cái hộp từ phía trong tận cùng cái kệ thấp nhất, mở ra. Bỗng dưng nó dừng lại.
- Chị Thảo ....
- Hả? Có chuyện gì?- Thảo lui lại một bước hỏi.
Nguyên trả lời nho nhỏ:
- Chị nhìn đây này!
Nó đứng dậy trên tay cầm một gói đồ...Thảo nhận ra trong đó có một đôi giày đen và..một chiếc quần màu xanh dương.
Chiếc quần màu xanh dương?
Khuôn mặt Nguyên đột nhiên tái mét, căng thẳng tột độ. Nó buông đôi giày xuống đất để giũ tung chiếc quần giăng ra trước mắt nó.
Thảo đưa tay chỉ vào chiếc quần, rú lên:
- Nguyên, nhìn cái túi quần sau ...
Nguyên lôi ra từ đó một cái ví bằng da...
Thảo kinh hoàng nói không thành tiếng:
- Chị...chị không thể nào tin được ...
Tay Nguyên run lên lúc nó mở cái ví ra. Từ bên trong ví nó tìm được một cái thẻ tín dụng, nó đọc cái tên được ghi trên tấm thẻ ấy.
Cổ họng se thắt, Nguyên ngước nhìn Thảo:
- Cái thẻ này là của ông Mạnh! Đây là quần áo của ông ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook