Mới sáng sớm mà chuông điện thoại đã réo inh ỏi, kéo Dương ra khỏi giấc ngủ.

Anh gắng gượng mở căng đôi mắt nhìn vào cái màn hình sáng chói của điện thoại.

Nheo nheo mắt một lúc anh mới nhận ra đó là số điện thoại của một người khá lâu chưa liên lạc:- Ha, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, tôi tưởng cậu vứt rôi vào xó rồi chứ? Có chuyện gì vậy?- Đừng nói nhiều, Dậy mau, đi với tôi, có chuyện thú vị đây! – Giọng nói ở đầu bên kia nói tên một thành phố – Anh tới Quảng Bình luôn nhé- Đừng đùa chứ, giờ cậu muốn tôi đáp máy bay tới đó luôn sao?- Đừng hỏi nhiều nữa, chuẩn bị đi.

Tôi cũng đã nhờ cô Lâm xin nghỉ và mua vé cho anh rồi! Tôi chắc chắn chuyến đi này, anh sẽ giành được 1 suất trên trang nhất.Dương còn chưa kịp nói thêm câu gì thì đầu kia đã cúp máy, cùng lúc là tiếng chuông cửa vang lên, anh uể oải đi ra mở cửa.

Là Lâm, cô đồng nghiệp cùng toà soạn với anh.

Cô ấy đứng ở cửa và chìa ra cái vé máy bay.Dương vừa vuốt mặt một cái cho tỉnh ngủ hẳn, rồi cầm cái vé hỏi Lâm:- Em đi cùng anh luôn à?Lâm nhún vai, lắc đầu:- Em không đi được, em đang nhiều việc quá.

Với lại, Khánh nói là tốt hơn thì em không nên đi.

Cũng chẳng biết là có chuyện gì mà bí mật vậy.Nói rồi Lâm quay ngoắt người đi, bỏ lại mỗi một câu “bái bai” cụt lủn.Dương nhìn cái vé, đột nhiên lại thấy hơi do dự.Anh quay vào trong nhà, chuẩn bị đồ đạc tư trang, không quên mang theo thẻ và lên đường.

Thành phố đó không quá xa nhưng nếu không đi máy bay mà tự lái xe cũng mất tới 6-7 tiếng đồng hồ.Vừa bước xuống sảnh sân bay của thành phố nhỏ này, anh đã ngay lập tức nhìn thấy Khánh đang đứng đợi sẵn.

Nhìn cậu ấy có vẻ đang khá vội.

Khánh nhanh chóng lôi anh lên xe và cùng rời đi.Đây là một thành phố nhỏ, đang trên đà phát triển và được đầu tư khá nhiều về công trình giao thông, hạ tầng cơ sở.

Đường xá chưa hoàn thiện nên đi lại cũng có hơi vất vả.

Dương tranh thủ ngồi trên xe quay sang hỏi Khánh:- Có chuyện gì mà cậu lôi tôi tới tận đây vậy?Khánh suy nghĩ một lúc như để sắp xếp câu chuyện rồi mới nói với Dương:- Anh có nhớ vụ mất tích một cách đây hơn 1 tháng không? Đêm qua, cảnh sát đã tìm thấy anh ta trong một căn nhà đổ nát.


Có vẻ đó là một căn nhà hoang.

Nhưng điều đáng quan tâm nhất là nguyên nhân của cái chết.

Dường như anh ta đã chết đói hay chết khát gì đó.

Vì căn nhà rất khô, nhiệt độ trong nhà cũng rất cao, nên cái xác đã khô lại như thể được ướp xác vậyDương nhún vai:- Có thể là anh ta đã bị bắt cóc, kẻ bắt cóc đã vứt anh ta lại đó vì lý do gì đóKhánh lắc đầu, lấy ra trong túi mấy bức ảnh đưa cho Dương:- Không thể nào, trên hiện trường không hề có dấu vết của ai khác ngoài anh ta, tất cả các dấu vân tay đều là của mình anh ta thôi.

Tất cả các cánh cửa đều không có khoá.

Nguồn nước cũng đang hoàn thiện từng phần.

Có van nước độc lập nên anh ta hoàn toàn có thể sử dụng nước.

Thậm chí anh ta cũng vẫn có tiền trong người.

Tôi thực sự không thể nghĩ ra lý do vì sao anh ta lại chết theo cách đó trong ngôi nhà như vậyDương quan sát kỹ lại các bức ảnh.Đầu tiên là bức ảnh hiện trường.

Thi thể nạn nhân mặc áo khoác đen, quần màu xám.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng, chỉ nhìn được một phần nên không rõ mặt, nhưng tay chân và những bộ phận khác thì đều khô quắt lại như thịt xông khói.Bức ảnh thứ hai là ảnh cận mặt nạn nhân.

Gương mặt nhăn nhúm vặn vẹo, rõ rang là trước khi chết anh ta đã vô cùng đau đớn.


Làn da đỏ au như bị hun cháy và khô đét lại vì mất nước quá nhiều.Những hình ảnh sau đó là hình của ngôi nhà.

Đó là một công trình kiến trúc cổ được xây dựng từ những năm 1980 với tổng cộng là 2 tầng.

Bên ngoài còn có một sân nhỏ bao quanh bởi hàng rào.

Toàn bộ ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ nham nhở như một cái miệng vừa hút máu, khiến Dương đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.Tấm ảnh cuối cùng, Dương mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó bên cạnh cửa sổ trên tầng 2, nhìn giống như một bóng người đang đứng trên đó.

Dương đưa bức hình sang hỏi Khánh:- Cậu đã thấy cái này chưa?Khánh gật đầu:- Tôi có thấy, và cũng đang thắc mắc không biết liệu có phải có người đang đứng đó thật không!Điểm đến thực sự của chúng tôi là một nhà máy phân bón khổng lồ đã bỏ hoang cách đây 20 năm.

Trải qua nhiều cuộc cải cách và đô thị hoá, nơi này dân trở nên hoang vu vắng vẻ.

Nơi đây ngày trước hẳn phải có hàng nghìn người cùng làm việc và sinh sống.Khuôn viên của nhà máy giống như một thị trấn nhỏ, bao gồm đầy đủ các cửa hàng, địa điểm vui chơi giải trí trong đó.

Nói tóm lại, những công nhân ngày trước gần như được phục vụ đầy đủ mọi nhu cầu trong khuôn viên này mà không cần phải đi ra ngoài.Hai bên đường dẫn vào nhà máy được trồng khá nhiều cây xanh, tuy nhiên, do đã hoang phế từ lâu nên cỏ dại ven đường đã mọc cao ngang thân người.

Hai bên đều là những căn nhà tập thể của nhân viên hoặc những căn nhà gỗ tự xây dựng của họ.

Quan sát một lượt, Dương vẫn không thấy bóng dáng người nào, chỉ nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi ngồi như một bức tượng trước cửa một căn nhà gỗ và bên cạnh ông ấy có một con chó, cái bóng hình của nó cũng mờ ảo không kém.Người lái xe cũng ở gần đây.

Cha anh ta đã dành cả đời lao động và sinh sống tại nơi này.

Bây giờ, nhà máy bỏ hoang, không thể dựa vào đó kiếm sống được nữa nên anh ta đã dành dụm tích cóp, kiếm tiền mua lấy cái xe.


Vừa tiện để kiếm cơm, vừa có thể đi chơi lúc nào anh ta muốn.Sau khoảng nửa giờ thì cuối cùng cũng tới nơi.

Ngôi nhà nhìn thực tế có vẻ mới hơn nhiều so với trong ảnh.

Không hiểu sao lại bị cho là bỏ hoang quanh năm.- Chính là nó đây!Khánh xuống xe, chỉ căn nhà nói.

Người lái xe nhìn Khánh một cách quái lạ hỏi:- Anh tới đây để tìm người sao?Khánh nhìn lên ngôi nhà rồi quay sang nhìn anh lái xe cười:- À, không.

Không có gì đâu!Anh lái xe hết nhìn Khánh lại nhìn sang Dương, trước khi rời đi còn dặn lại 1 câu:- Căn nhà này đã bỏ hoang nhiều năm rồi.

Mấy hôm trước còn tìm thấy có người chết trong đó.

Tốt hơn là hai người nên cẩn thận đấy!Nhìn cái xe phóng vụt đi, Dương bỗng cảm thấy gai gai trong người.

Không khí ở đây khá khó chịu.

Thời tiết không quá xấu, nhưng do khu vực này là nhà máy xử lý hoá học lâu năm nên đã ô nhiễm nghiêm trọng.

Mặc dù đã lâu nhà máy không vận hành nhưng ở đây vẫn bốc lên cái mùi khét lẹt, nồng nồng, hăng hắc của hoá chất.

Những thứ mùi đó hoà quện vào nhau càng khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, khó chịu.

Ở chỗ này, bầu trời lúc nào cũng xám xịt một cách khó hiểu.

Các loại cây cối mọc xung quanh đây, lâu không có người cắt tỉa chăm bón đã mọc hoang một cách tràn lan, mất hẳn đi mục đích làm đẹp môi trường ban đầu mà trở nên vô cùng gớm giếc.

Phía trước ngôi nhà được bao vây bởi một hàng rào song sắt đã han gỉ.Khánh thấy Dương đang quan sát xung quanh một cách đầy ngờ vực thì tiến đến nói với anh:- Nhiệm vụ lần này là của anh đấy, vì nó thực sự quá khó hiểu, rất cần một người như anh điều tra.

Anh yên tâm, tôi đã tìm cách đưa hết cảnh sát đi chỗ khác rồi.


Chúng ta có thể yên tâm điều tra mà không sợ ai cản trở hết.Dương nghiêng đầu, nhìn Khánh đang cười tủm tỉm:- Cậu lại bẫy tôi rồi!Dương đưa ngón tay lên định dí vào trán Khánh nhưng anh ta đã né người sang một bên, cười tinh quái và bước vào trước.Đẩy cánh cổng gỗ bước vào trong, ngôi nhà này khác xa với những khu nhà ở của công nhân khiến Dương bất chợt tò mò về chủ nhân của ngôi nhà này.

Khánh cho biết, kết quả điều tra sơ bộ của cảnh sát cho thấy, người sinh sống trong căn nhà này là một kỹ sư đã từng làm việc tại Mỹ, sau cải cách thì trở về làm việc tại đây.

Sau khi nghỉ hưu ông vẫn cùng vợ con sống tại đây.

Một thời gian sau qua đời vì bạo bệnh, người vợ cũng chết theo.

Người con trai sau đó phong toả ngôi nhà rồi biến mất.Trong nhà hoàn toàn khô ráo, không hề có chút ẩm mốc.

Thi thể người đàn ông được tìm thấy cũng không bị phân huỷ nghiêm trọng như bình thường.

Dương thầm cảm ơn người quản lý của căn nhà này đã giữ được cho căn nhà khô ráo trong một thời gian dài như vậy.Từ bên ngoài cửa đi vào bắt gặp ngay một hành lang khá tối, ánh sáng bên ngoài chỉ hắt vào được chừng 2 mét.

Ban ngày đã như vậy, có thể hình dung vào ban đêm, nơi đây sẽ đen đặc như thế nào.

Hàng lang chỉ rộng đủ một người đi.

Dương chậm rãi bước đằng trước, Khánh theo sát phía sau.

Hai bên tường hành lang là si măng tráng sứ, lạnh toát.Đi khoảng nửa đường, có một căn phòng bên tay trái.

Dương định rẽ vào đó nhưng đột nhiên lại cảm thấy tay phải của mình dường như vừa chạm vào cái gì đó, vừa lạnh vừa cứng.

Cảm giác giống hệt như vừa chạm vào một miếng thịt đông trong siêu thị vậy.

Dương giật mình quay lại, bất ngờ và phải Khánh lúc này đang ở ngay phía sau anh, khiến cả hai đụng đầu vào nhau rồi cùng ngã ngồi xuống..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương