Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh
-
Chương 42
Hai người quay lại phòng ngủ.
Cả dãy phòng học trống không, có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng bước chân nhẹ.
Trên sân vận động phía xa xa truyền tới tiếng súng lệnh, tiếng còi, tiếng hò hét cùng với tiếng cổ vũ rõ ràng trong loa.
Lục Thời đi ở đằng trước, cánh tay buông xuống cầm một chai nước.
Cổ họng Sở Dụ hơi ngứa.
Cửa phòng học mở ra.
Cửa sổ vẫn đang mở, gió khẽ thổi.
Bàn học sạch sẽ chỉnh tề, bên trên có đủ loại sách giáo khoa và sách bổ trợ, đề thi mở ra cùng với bút bị gió thổi động, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu soàn soạt.
Lục Thời đặt chai nước suối lên bàn, lưng dựa vào mép bàn.
Sở Dụ ngồi xuống chỗ của mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Cậu ấp úng hỏi một câu, “Cậu, cậu có mệt không?”
“Không mệt.”
Lục Thời hỏi trực tiếp, “Bả vai?”
“Hả? Được, được rồi.”
Sở Dụ liếm liếm đôi môi có chút khô.
Đột nhiên, Lục Thời dựa gần lại, hai tay khoát lấy eo cậu, dùng sức.
Còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Sở Dụ phát hiện bản thân bị Lục Thời ôm lấy, ngồi lên trên bàn.
Bút trên mặt bàn lăn xuống dưới đất, kêu “lạch cạch”.
Lục Thời buông lỏng tay nhưng không lùi lại, mà càng dựa vào gần, đưa vai của mình tới bên môi Sở Dụ, “Cắn đi.”
Rất gần.
Cả người dường như bị hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Lục Thời bao lấy, Sở Dụ có chút căng thẳng, mấy giây sau cũng không có phản ứng lại.
Lục Thời khẽ hỏi, “Không muốn?”
“Không phải.”
Sở Dụ vội vàng phủ nhận.
Cậu dùng đầu lưỡi khẽ chạm vào. Có lẽ sẽ có một chút vị của mồ hôi. Sau khi cắn xuống, máu tươi tràn ra, trong nháy mắt, một hương vị ngọt ngào khó có thể miêu tả tràn đầy khoang miệng, thuận theo hầu kết chảy xuống.
Bên tai, giống như nghe được tiếng rên khẽ của Lục Thời, không giống đau, càng giống thoải mái hơn.
Sở Dụ đã không thể quan tâm tới những thứ khác nữa, cậu mê muội chậm rãi hút máu tươi của Lục Thời, bởi vì không đói cho nên càng giống như thưởng thức hương vị trong đó. Cảm giác sung sướng như nổ tung trong đại não, truyền dọc theo dây thần kinh tới toàn thân, đầu ngón tay cũng không thể khống chế được trở nên run rẩy.
Cậu theo bản năng vươn tay lên, ôm lấy lưng Lục Thời, vô ý ôm chặt lại, càng chặt, cho tới khi áo của đối phương cũng bị túm thành nếp nhăn.
Thời gian giống như bị kéo dài, cho tới khi đằng xa xa truyền tới một tiếng súng hiệu vang lên “Đoàng”, Sở Dụ mới như bừng tỉnh lại, bỗng nhiên trở lại bình thường.
Hàm răng buông lỏng bả vai Lục Thời ra, theo thói quen còn dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương.
“Đủ rồi?”
“Ừ, đủ rồi.”
Ngữ điệu nói chuyện của Sở Dụ có một cảm giác mềm mại không rõ ràng, ánh mắt cậu rất sáng, lại nói tiếp một câu, “Hút nhiều không tốt cho thân thể cậu.”
Lục Thời tùy ý chỉnh chỉnh cổ áo.
Trong phòng học không còn ai khác, tất cả âm thanh đều cách rất xa, ngón tay Sở Dụ buông bên người, cọ lên bàn, chần chừ, “Lục Thời.”
“Hả?”
Sở Dụ cúi mắt, “Tối hôm qua tôi đọc truyện tranh, truyện về quỷ hút máu với thợ săn, sau khi xem xong có chút khó ngủ.”
“Tại sao?”
“Chính là,” Đầu ngón tay Sở Dụ dùng sức, giọng cậu càng nhẹ hơn, “Tôi đang nghĩ, nếu như…….tôi đột nhiên xuất hiện tật xấu hút máu này, nếu như sau này không biến mất thì phải làm sao? Chính là, chính là mấy chục năm sau đều phải hút máu thì sao?”
“Kỳ thực bình thường tôi rất ít khi chủ động suy nghĩ vấn đề này, nhưng mà tôi…..rất sợ hãi.”
“Sợ hãi gì?”
“Sợ hãi bản thân mình biến đổi loài, sẽ sống mấy trăm năm, hoặc là chỉ có thể sống vài năm. Sợ hãi cả đời này đều phải hút máu mà sống, nhưng bản thân lại không biết lí do vì sao.”
Sở Dụ dùng ngữ khí đùa cợt nói, “Còn sợ sau này cậu có người thân thiết rồi, có cuộc sống sự nghiệp của bản thân. Tôi không thể lúc nào cũng quấn lấy cậu hút máu của cậu được.”
Còn quấn nữa cũng không thể quấn cả cuộc đời.
Tối hôm qua Sở Dụ thức tới tận sáng còn chưa ngủ, giống như những suy nghĩ ngày thường bị áp chế, giờ đây toàn bộ không chịu khống chế mà phun trào ra, trong đầu toàn những thứ linh tinh.
Cậu đã từng cố gắng làm cho bản thân mình vui vẻ, làm cho mình suy nghĩ đơn giản hơn một chút, không nghĩ nhiều như vậy, phật hệ, thuận theo tự nhiên.
Nhưng tới tối, phòng ngự cảm xúc của con người có lẽ yếu ớt hơn nhiều.
Cậu còn trở mình dậy, cầm lấy chiếc bút bi, lại chọn tới chọn lui, chọn một trang giấy đẹp nhất, viết lên đó mấy chữ lớn, “Di thư của tôi.”
Nhưng ngòi bút đặt trên mặt giấy, rất lâu cũng không viết được ra chữ đầu tiên.
Cuối cùng, cậu quăng bút đi, xé nát tờ giấy, vứt vào trong thùng rác.
Cho nên nói, không biết mới đáng sợ nhất, sợ đến mức còn không có cơ hội chuẩn bị tâm lý.
“Sẽ không đâu.”
Ngón tay ấn trên mặt bàn của Sở Dụ đột nhiên buông lỏng, “Cái gì?”
“Tôi nói, sẽ không đâu.”
Lục Thời nhìn Sở Dụ, giọng nói khàn nhẹ, “Nếu như cậu có thể sống mấy năm vậy tôi sẽ cho cậu hút máu mấy năm. Nếu như cậu sống được mấy trăm năm, vậy cho tới khi tôi chết, máu của tôi đều là của cậu.”
“Hoặc là.”
Ngón tay của Lục Thời, thuận theo gáy của Sở Dụ, vuốt lên sườn má, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt.
Giọng nói của anh vừa nguy hiểm vừa mê người, “Hoặc là, chết cùng tôi? Như vậy, sau khi tôi chết rồi, cậu cũng sẽ không đi hút máu người khác.”
Đồng tử Sở Dụ co lại.
Nhưng quái dị chính là, cậu không cảm thấy sợ hãi.
Dường như, đề nghị này cũng không tồi.
Cũng không biết rằng không còn Lục Thời, cậu có thể tiếp nhận máu của người khác không.
Mà cho dù có một người như vậy, người đó liệu có thể chấp nhận đặc tính hút máu của cậu không, liệu có cảm thấy cậu là quái vật không?
Con quái vật nhỏ thích hút máu.
Sở Dụ không tránh khỏi tay Lục Thời, cậu nhìn vào mắt Lục Thời, đánh giá, “Đề nghị này cũng không tồi.”
“Lục Thần, giáo hoa, hai người quả nhiên ở……”
Mộng Ca đẩy cánh cửa phòng học ra, giọng nói dừng lại, cái gì, hình như cậu vừa mới nhìn thấy Lục Thần đang vuốt mặt giáo hoa?
Hoa mắt sao?
Mộng Ca rất nhanh lại nhướng mày nói, “Quả nhiên tình báo của tôi không sai, các cậu thật sự im ỉm quay lại phòng học lười biếng!”
Sở Dụ tụt khỏi bàn học, hỏi Mộng Ca, “Sao thế?”
Mộng Ca vỗ vỗ gáy, lo nghĩ, “Còn không phải là vì Phương Tử Kỳ sao, thật không thể dựa dẫm gì vào được! Từ khi cậu ta ngủ dậy đã vô cùng căng thẳng, vừa nãy tới phiên cậu ta, cậu ta nhất định phải đi làm nóng người, được, nóng thì nóng, kết quả vừa chạy được mấy bước đã bị trẹo chân, đúng là hố đen!”
“Trẹo chân? Có nặng không?”
“Nặng thì ngược lại không nặng, không bị thương tới xương, nhưng một nghìn mét nam chắc chắn không chạy nổi nữa. Tôi đã thương lượng với lớp trưởng đi hỏi Lục Thần thử xem, có thể thay Phương Tử Kỳ ra sân chạy được không?”
Nói xong, trong lòng Mộng Ca kỳ thực rất yếu ớt.
Khai giảng hai tháng, cậu với Lục Thời nói thân thì hình như cũng không thân. Nói không thân thân thì mấy chuyện như giảng bài, cùng nhau ăn cơm, chơi bóng, đều không có vấn đề gì.
Dù sao trong lòng cũng không để ý.
Lục Thời không lập tức trả lời, mà quay sang nhìn Sở Dụ, ánh mắt thăm dò.
Sở Dụ nhìn hiểu được, cậu nghĩ lại, ban nãy bản thân mình đã cố gắng khắc chế hút máu, sau đó lại hỏi Lục Thời, “Cậu còn sức không?”
“Còn.”
Sở Dụ nhỏ giọng hỏi, “Vậy cậu có cảm thấy phiền không?”
“Không phiền.”
“Vậy, hay là cậu đi hỗ trợ lấp hố mà lớp phó học tập đã đào?”
“Được.”
Đoạn đối thoại một hỏi một đáp này làm Mộng Ca nghe tới mơ hồ.
Bản thân Lục Thần có muốn xuống sân chạy bộ hay không, sao lại để giáo hoa quyết định? Chuyện gì thế này?
Tại chỗ điểm danh, Sở Dụ giúp Lục Thời cầm điện thoại và nước.
Chương Nguyệt Sơn vây quanh Lục Thời, nói mấy lời kiểu như “Hiến dâng vì tập thể lớp”, “Phương Tử Kỳ nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp lần cứu giúp này”, rồi nhảy ra bên ngoài.
Đợi khi tuyển thủ dự thi đứng vào vị trí bắt đầu, di động Sở Dụ cầm giúp cho Lục Thời đột nhiên vang lên. Trọng tài đã vào chỗ, không có thời gian nhận điện thoại, Lục Thời khởi động cuối một chút, nghiêng đầu nhìn Sở Dụ nói, “Cậu nghe hộ tôi.”
Tiếng súng lệnh vang lên, Lục Thời xuất phát thuận lợi.
Sở Dụ rời khỏi đám người cổ vũ bên đường đua, đi ra chỗ vắng người đứng nghe điện thoại.
Bởi vì hiển thị một dãy số không có trong danh bạ, Sở Dụ lễ phép nói, “Xin chào.”
Trong ống nghe truyền tới một giọng nữ dịu dàng, có chút yếu ớt. Không biết là kinh ngạc vì gọi được điện thoại, hay là giọng nói nhận điện thoại không quen thuộc, chậm nửa nhịp mới nói ra tiếng, “Xin chào, Lục Thời đâu rồi?”
“Cháu là bạn học của Lục Thời, bây giờ cậu ấy có chút việc, cô có thể gọi lại sau mười lăm phút nữa được không ạ?”
“Thì ra là bạn học của Lục Thời, cô là mẹ của nó.”
Mẹ của Lục Thời?
Cậu nhớ rõ mấy câu mà Chúc Tri Phi đã từng nhắc với cậu, phòng mà Lục Thời ở đường Thanh Xuyên chính là phòng cũ của mẹ anh. Mẹ của Lục Thời, cùng với mẹ của Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi là hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghe Lục Thời kể về chuyện trong nhà, một câu cũng không.
Ngữ khí Sở Dụ đắn đo, “Cháu chào cô.”
“Chào cháu, cho cô hỏi, dạo này Lục Thời thế nào, có khỏe không?”
Phương Vi Vân nhẹ nhàng thở dài, “Đứa trẻ này vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà đã một năm chưa về nhà, cũng không nhận điện thoại của cô. Nó ở một mình bên ngoài, cô rất lo lắng. Gần đây……..nó có khỏe không?”
Sở dụ nhíu mày.
Lời nói này rất kỳ quái.
Khi chưa xác định cậu và Lục Thời có quan hệ thế nào mà đã nói ra chuyện “mâu thuẫn với mẹ, một năm không về nhà cũng không nghe điện thoại”, thực sự có thể sao?
Ngữ khí của cậu vẫn không thay đổi, “Lục Thời rất khỏe, cô không cần lo lắng đâu ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Phương Vi Vân cười nói, “Khoảng thời gian này thân thể cô không được khỏe, vẫn luôn rất đau đầu, tối không ngủ được, luôn lo lắng Lục Thời ở bên ngoài ốm hay gầy đi hay là xảy ra chuyện gì đó. Bây giờ biết nó rất khỏe, cô cũng yên tâm rồi.”
Sở Dụ càng nhíu chặt mày.
Cậu luôn cảm thấy, người phụ nữ này nói chuyện dường như có ám chỉ gì đó.
Đang nói cho cậu biết rằng Lục Thời không hiếu thuận, mẹ ở nhà ốm, thân thể không tốt, cũng không về nhà thăm một lần sao?
Ánh mắt Sở Dụ vẫn luôn theo dõi Lục Thời trên đường chạy, bây giờ đã là vòng cuối cùng, cậu nói vào điện thoại, “Thưa cô, bây giờ cháu có chút việc, cháu tắt máy trước nhé.”
Từ đầu tới cuối Lục Thời đều dẫn đầu, Chương Nguyệt Sơn ân cần đưa khăn mặt rồi lại đưa nước, kích động nói, “Sao tôi cảm thấy như mới thi đấu nửa ngày, hạng nhất tập thể toàn khóa đang vẫy tay với chúng ta ấy? Lục Thần, vất vả, vất vả!”
Lục Thời đáp lại một câu, chuyển qua hỏi Sở Dụ, “Ban nãy ai gọi tới vậy?”
Sở Dụ không trả lời.
Chương Nguyệt Sơn tinh ý, xua tay, “Tôi đi xem mấy bạn khác, giáo hoa, Lục Thần giao cho cậu nhé!”
Chương Nguyệt Sơn đi rồi, Sở Dụ mới đưa điện thoại cho Lục Thời, “Người kia nói là mẹ của cậu.”
Sở Dụ mẫn cảm phát hiện, nghe thấy những lời này, hơi thở trên người Lục Thời có lẽ đột nhiên giảm xuống mười độ.
Bàn tay cầm chai nước suối theo bản năng dùng sức, ấn lõm xuống.
Cảm thấy không ổn, Sở Dụ muốn chuyển sang đề tài khác nhưng Lục Thời không muốn, “Bà ta đã nói gì với cậu?”
“Tôi nói cậu có việc bận, tôi là bạn học của cậu.” Sở Dụ chuẩn bị nói qua loa, “Bà ấy hỏi mấy câu không quan trọng, tôi trả lời cậu vẫn rất tốt.”
“Đã nói gì?”
Lục Thời lại hỏi lại một lần.
Lần này Sở Dụ không nói qua loa nữa, nói thật, “Bà ấy nói vì cậu có chút mâu thuẫn với bà ấy nên đã một năm không nhận điện thoại cũng không về nhà. Còn nói bà ấy bệnh rồi, thân thể không thoải mái.”
Thấy Lục Thời nhìn mình bằng ánh mắt nặng nề, biểu tình không khác biệt so với bình thường, nhưng Sở Dụ cảm thấy được, Lục Thời dường như…………..có chút căng thẳng?
Cũng không biết có phải cậu cảm giác sai hay không.
Rối rắm mấy giây, Sở Dụ uyển chuyển nói, “Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy, chỉ cảm thấy thôi, bà ấy nói chuyện có hơi kỳ lạ.”
Sau đó, cậu nhìn thấy Lục Thời cười một cái.
Kiểu cười như tâm tình rất tốt.
Sở Dụ nhìn thấy, cảm thấy người trước mắt cười vô cùng đẹp.
Cả dãy phòng học trống không, có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng bước chân nhẹ.
Trên sân vận động phía xa xa truyền tới tiếng súng lệnh, tiếng còi, tiếng hò hét cùng với tiếng cổ vũ rõ ràng trong loa.
Lục Thời đi ở đằng trước, cánh tay buông xuống cầm một chai nước.
Cổ họng Sở Dụ hơi ngứa.
Cửa phòng học mở ra.
Cửa sổ vẫn đang mở, gió khẽ thổi.
Bàn học sạch sẽ chỉnh tề, bên trên có đủ loại sách giáo khoa và sách bổ trợ, đề thi mở ra cùng với bút bị gió thổi động, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu soàn soạt.
Lục Thời đặt chai nước suối lên bàn, lưng dựa vào mép bàn.
Sở Dụ ngồi xuống chỗ của mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Cậu ấp úng hỏi một câu, “Cậu, cậu có mệt không?”
“Không mệt.”
Lục Thời hỏi trực tiếp, “Bả vai?”
“Hả? Được, được rồi.”
Sở Dụ liếm liếm đôi môi có chút khô.
Đột nhiên, Lục Thời dựa gần lại, hai tay khoát lấy eo cậu, dùng sức.
Còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Sở Dụ phát hiện bản thân bị Lục Thời ôm lấy, ngồi lên trên bàn.
Bút trên mặt bàn lăn xuống dưới đất, kêu “lạch cạch”.
Lục Thời buông lỏng tay nhưng không lùi lại, mà càng dựa vào gần, đưa vai của mình tới bên môi Sở Dụ, “Cắn đi.”
Rất gần.
Cả người dường như bị hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Lục Thời bao lấy, Sở Dụ có chút căng thẳng, mấy giây sau cũng không có phản ứng lại.
Lục Thời khẽ hỏi, “Không muốn?”
“Không phải.”
Sở Dụ vội vàng phủ nhận.
Cậu dùng đầu lưỡi khẽ chạm vào. Có lẽ sẽ có một chút vị của mồ hôi. Sau khi cắn xuống, máu tươi tràn ra, trong nháy mắt, một hương vị ngọt ngào khó có thể miêu tả tràn đầy khoang miệng, thuận theo hầu kết chảy xuống.
Bên tai, giống như nghe được tiếng rên khẽ của Lục Thời, không giống đau, càng giống thoải mái hơn.
Sở Dụ đã không thể quan tâm tới những thứ khác nữa, cậu mê muội chậm rãi hút máu tươi của Lục Thời, bởi vì không đói cho nên càng giống như thưởng thức hương vị trong đó. Cảm giác sung sướng như nổ tung trong đại não, truyền dọc theo dây thần kinh tới toàn thân, đầu ngón tay cũng không thể khống chế được trở nên run rẩy.
Cậu theo bản năng vươn tay lên, ôm lấy lưng Lục Thời, vô ý ôm chặt lại, càng chặt, cho tới khi áo của đối phương cũng bị túm thành nếp nhăn.
Thời gian giống như bị kéo dài, cho tới khi đằng xa xa truyền tới một tiếng súng hiệu vang lên “Đoàng”, Sở Dụ mới như bừng tỉnh lại, bỗng nhiên trở lại bình thường.
Hàm răng buông lỏng bả vai Lục Thời ra, theo thói quen còn dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương.
“Đủ rồi?”
“Ừ, đủ rồi.”
Ngữ điệu nói chuyện của Sở Dụ có một cảm giác mềm mại không rõ ràng, ánh mắt cậu rất sáng, lại nói tiếp một câu, “Hút nhiều không tốt cho thân thể cậu.”
Lục Thời tùy ý chỉnh chỉnh cổ áo.
Trong phòng học không còn ai khác, tất cả âm thanh đều cách rất xa, ngón tay Sở Dụ buông bên người, cọ lên bàn, chần chừ, “Lục Thời.”
“Hả?”
Sở Dụ cúi mắt, “Tối hôm qua tôi đọc truyện tranh, truyện về quỷ hút máu với thợ săn, sau khi xem xong có chút khó ngủ.”
“Tại sao?”
“Chính là,” Đầu ngón tay Sở Dụ dùng sức, giọng cậu càng nhẹ hơn, “Tôi đang nghĩ, nếu như…….tôi đột nhiên xuất hiện tật xấu hút máu này, nếu như sau này không biến mất thì phải làm sao? Chính là, chính là mấy chục năm sau đều phải hút máu thì sao?”
“Kỳ thực bình thường tôi rất ít khi chủ động suy nghĩ vấn đề này, nhưng mà tôi…..rất sợ hãi.”
“Sợ hãi gì?”
“Sợ hãi bản thân mình biến đổi loài, sẽ sống mấy trăm năm, hoặc là chỉ có thể sống vài năm. Sợ hãi cả đời này đều phải hút máu mà sống, nhưng bản thân lại không biết lí do vì sao.”
Sở Dụ dùng ngữ khí đùa cợt nói, “Còn sợ sau này cậu có người thân thiết rồi, có cuộc sống sự nghiệp của bản thân. Tôi không thể lúc nào cũng quấn lấy cậu hút máu của cậu được.”
Còn quấn nữa cũng không thể quấn cả cuộc đời.
Tối hôm qua Sở Dụ thức tới tận sáng còn chưa ngủ, giống như những suy nghĩ ngày thường bị áp chế, giờ đây toàn bộ không chịu khống chế mà phun trào ra, trong đầu toàn những thứ linh tinh.
Cậu đã từng cố gắng làm cho bản thân mình vui vẻ, làm cho mình suy nghĩ đơn giản hơn một chút, không nghĩ nhiều như vậy, phật hệ, thuận theo tự nhiên.
Nhưng tới tối, phòng ngự cảm xúc của con người có lẽ yếu ớt hơn nhiều.
Cậu còn trở mình dậy, cầm lấy chiếc bút bi, lại chọn tới chọn lui, chọn một trang giấy đẹp nhất, viết lên đó mấy chữ lớn, “Di thư của tôi.”
Nhưng ngòi bút đặt trên mặt giấy, rất lâu cũng không viết được ra chữ đầu tiên.
Cuối cùng, cậu quăng bút đi, xé nát tờ giấy, vứt vào trong thùng rác.
Cho nên nói, không biết mới đáng sợ nhất, sợ đến mức còn không có cơ hội chuẩn bị tâm lý.
“Sẽ không đâu.”
Ngón tay ấn trên mặt bàn của Sở Dụ đột nhiên buông lỏng, “Cái gì?”
“Tôi nói, sẽ không đâu.”
Lục Thời nhìn Sở Dụ, giọng nói khàn nhẹ, “Nếu như cậu có thể sống mấy năm vậy tôi sẽ cho cậu hút máu mấy năm. Nếu như cậu sống được mấy trăm năm, vậy cho tới khi tôi chết, máu của tôi đều là của cậu.”
“Hoặc là.”
Ngón tay của Lục Thời, thuận theo gáy của Sở Dụ, vuốt lên sườn má, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt.
Giọng nói của anh vừa nguy hiểm vừa mê người, “Hoặc là, chết cùng tôi? Như vậy, sau khi tôi chết rồi, cậu cũng sẽ không đi hút máu người khác.”
Đồng tử Sở Dụ co lại.
Nhưng quái dị chính là, cậu không cảm thấy sợ hãi.
Dường như, đề nghị này cũng không tồi.
Cũng không biết rằng không còn Lục Thời, cậu có thể tiếp nhận máu của người khác không.
Mà cho dù có một người như vậy, người đó liệu có thể chấp nhận đặc tính hút máu của cậu không, liệu có cảm thấy cậu là quái vật không?
Con quái vật nhỏ thích hút máu.
Sở Dụ không tránh khỏi tay Lục Thời, cậu nhìn vào mắt Lục Thời, đánh giá, “Đề nghị này cũng không tồi.”
“Lục Thần, giáo hoa, hai người quả nhiên ở……”
Mộng Ca đẩy cánh cửa phòng học ra, giọng nói dừng lại, cái gì, hình như cậu vừa mới nhìn thấy Lục Thần đang vuốt mặt giáo hoa?
Hoa mắt sao?
Mộng Ca rất nhanh lại nhướng mày nói, “Quả nhiên tình báo của tôi không sai, các cậu thật sự im ỉm quay lại phòng học lười biếng!”
Sở Dụ tụt khỏi bàn học, hỏi Mộng Ca, “Sao thế?”
Mộng Ca vỗ vỗ gáy, lo nghĩ, “Còn không phải là vì Phương Tử Kỳ sao, thật không thể dựa dẫm gì vào được! Từ khi cậu ta ngủ dậy đã vô cùng căng thẳng, vừa nãy tới phiên cậu ta, cậu ta nhất định phải đi làm nóng người, được, nóng thì nóng, kết quả vừa chạy được mấy bước đã bị trẹo chân, đúng là hố đen!”
“Trẹo chân? Có nặng không?”
“Nặng thì ngược lại không nặng, không bị thương tới xương, nhưng một nghìn mét nam chắc chắn không chạy nổi nữa. Tôi đã thương lượng với lớp trưởng đi hỏi Lục Thần thử xem, có thể thay Phương Tử Kỳ ra sân chạy được không?”
Nói xong, trong lòng Mộng Ca kỳ thực rất yếu ớt.
Khai giảng hai tháng, cậu với Lục Thời nói thân thì hình như cũng không thân. Nói không thân thân thì mấy chuyện như giảng bài, cùng nhau ăn cơm, chơi bóng, đều không có vấn đề gì.
Dù sao trong lòng cũng không để ý.
Lục Thời không lập tức trả lời, mà quay sang nhìn Sở Dụ, ánh mắt thăm dò.
Sở Dụ nhìn hiểu được, cậu nghĩ lại, ban nãy bản thân mình đã cố gắng khắc chế hút máu, sau đó lại hỏi Lục Thời, “Cậu còn sức không?”
“Còn.”
Sở Dụ nhỏ giọng hỏi, “Vậy cậu có cảm thấy phiền không?”
“Không phiền.”
“Vậy, hay là cậu đi hỗ trợ lấp hố mà lớp phó học tập đã đào?”
“Được.”
Đoạn đối thoại một hỏi một đáp này làm Mộng Ca nghe tới mơ hồ.
Bản thân Lục Thần có muốn xuống sân chạy bộ hay không, sao lại để giáo hoa quyết định? Chuyện gì thế này?
Tại chỗ điểm danh, Sở Dụ giúp Lục Thời cầm điện thoại và nước.
Chương Nguyệt Sơn vây quanh Lục Thời, nói mấy lời kiểu như “Hiến dâng vì tập thể lớp”, “Phương Tử Kỳ nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp lần cứu giúp này”, rồi nhảy ra bên ngoài.
Đợi khi tuyển thủ dự thi đứng vào vị trí bắt đầu, di động Sở Dụ cầm giúp cho Lục Thời đột nhiên vang lên. Trọng tài đã vào chỗ, không có thời gian nhận điện thoại, Lục Thời khởi động cuối một chút, nghiêng đầu nhìn Sở Dụ nói, “Cậu nghe hộ tôi.”
Tiếng súng lệnh vang lên, Lục Thời xuất phát thuận lợi.
Sở Dụ rời khỏi đám người cổ vũ bên đường đua, đi ra chỗ vắng người đứng nghe điện thoại.
Bởi vì hiển thị một dãy số không có trong danh bạ, Sở Dụ lễ phép nói, “Xin chào.”
Trong ống nghe truyền tới một giọng nữ dịu dàng, có chút yếu ớt. Không biết là kinh ngạc vì gọi được điện thoại, hay là giọng nói nhận điện thoại không quen thuộc, chậm nửa nhịp mới nói ra tiếng, “Xin chào, Lục Thời đâu rồi?”
“Cháu là bạn học của Lục Thời, bây giờ cậu ấy có chút việc, cô có thể gọi lại sau mười lăm phút nữa được không ạ?”
“Thì ra là bạn học của Lục Thời, cô là mẹ của nó.”
Mẹ của Lục Thời?
Cậu nhớ rõ mấy câu mà Chúc Tri Phi đã từng nhắc với cậu, phòng mà Lục Thời ở đường Thanh Xuyên chính là phòng cũ của mẹ anh. Mẹ của Lục Thời, cùng với mẹ của Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi là hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghe Lục Thời kể về chuyện trong nhà, một câu cũng không.
Ngữ khí Sở Dụ đắn đo, “Cháu chào cô.”
“Chào cháu, cho cô hỏi, dạo này Lục Thời thế nào, có khỏe không?”
Phương Vi Vân nhẹ nhàng thở dài, “Đứa trẻ này vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà đã một năm chưa về nhà, cũng không nhận điện thoại của cô. Nó ở một mình bên ngoài, cô rất lo lắng. Gần đây……..nó có khỏe không?”
Sở dụ nhíu mày.
Lời nói này rất kỳ quái.
Khi chưa xác định cậu và Lục Thời có quan hệ thế nào mà đã nói ra chuyện “mâu thuẫn với mẹ, một năm không về nhà cũng không nghe điện thoại”, thực sự có thể sao?
Ngữ khí của cậu vẫn không thay đổi, “Lục Thời rất khỏe, cô không cần lo lắng đâu ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Phương Vi Vân cười nói, “Khoảng thời gian này thân thể cô không được khỏe, vẫn luôn rất đau đầu, tối không ngủ được, luôn lo lắng Lục Thời ở bên ngoài ốm hay gầy đi hay là xảy ra chuyện gì đó. Bây giờ biết nó rất khỏe, cô cũng yên tâm rồi.”
Sở Dụ càng nhíu chặt mày.
Cậu luôn cảm thấy, người phụ nữ này nói chuyện dường như có ám chỉ gì đó.
Đang nói cho cậu biết rằng Lục Thời không hiếu thuận, mẹ ở nhà ốm, thân thể không tốt, cũng không về nhà thăm một lần sao?
Ánh mắt Sở Dụ vẫn luôn theo dõi Lục Thời trên đường chạy, bây giờ đã là vòng cuối cùng, cậu nói vào điện thoại, “Thưa cô, bây giờ cháu có chút việc, cháu tắt máy trước nhé.”
Từ đầu tới cuối Lục Thời đều dẫn đầu, Chương Nguyệt Sơn ân cần đưa khăn mặt rồi lại đưa nước, kích động nói, “Sao tôi cảm thấy như mới thi đấu nửa ngày, hạng nhất tập thể toàn khóa đang vẫy tay với chúng ta ấy? Lục Thần, vất vả, vất vả!”
Lục Thời đáp lại một câu, chuyển qua hỏi Sở Dụ, “Ban nãy ai gọi tới vậy?”
Sở Dụ không trả lời.
Chương Nguyệt Sơn tinh ý, xua tay, “Tôi đi xem mấy bạn khác, giáo hoa, Lục Thần giao cho cậu nhé!”
Chương Nguyệt Sơn đi rồi, Sở Dụ mới đưa điện thoại cho Lục Thời, “Người kia nói là mẹ của cậu.”
Sở Dụ mẫn cảm phát hiện, nghe thấy những lời này, hơi thở trên người Lục Thời có lẽ đột nhiên giảm xuống mười độ.
Bàn tay cầm chai nước suối theo bản năng dùng sức, ấn lõm xuống.
Cảm thấy không ổn, Sở Dụ muốn chuyển sang đề tài khác nhưng Lục Thời không muốn, “Bà ta đã nói gì với cậu?”
“Tôi nói cậu có việc bận, tôi là bạn học của cậu.” Sở Dụ chuẩn bị nói qua loa, “Bà ấy hỏi mấy câu không quan trọng, tôi trả lời cậu vẫn rất tốt.”
“Đã nói gì?”
Lục Thời lại hỏi lại một lần.
Lần này Sở Dụ không nói qua loa nữa, nói thật, “Bà ấy nói vì cậu có chút mâu thuẫn với bà ấy nên đã một năm không nhận điện thoại cũng không về nhà. Còn nói bà ấy bệnh rồi, thân thể không thoải mái.”
Thấy Lục Thời nhìn mình bằng ánh mắt nặng nề, biểu tình không khác biệt so với bình thường, nhưng Sở Dụ cảm thấy được, Lục Thời dường như…………..có chút căng thẳng?
Cũng không biết có phải cậu cảm giác sai hay không.
Rối rắm mấy giây, Sở Dụ uyển chuyển nói, “Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy, chỉ cảm thấy thôi, bà ấy nói chuyện có hơi kỳ lạ.”
Sau đó, cậu nhìn thấy Lục Thời cười một cái.
Kiểu cười như tâm tình rất tốt.
Sở Dụ nhìn thấy, cảm thấy người trước mắt cười vô cùng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook