Càn Khôn Kiếm Thần
-
Chương 49: Tài khoản kếch xù
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Lão nhân râu xanh vừa lao tới thấy công tử bị đánh bay ra, lão rùng mình hét to một tiếng:
- Công tử!
Lão nhân râu xanh như gió to xông tới bên cạnh Triệu Đăng Thiên.
Cơ mặt Triệu Đăng Thiên co giật, mặt trắng bệch:
- Khụ... Khụ...
Triệu Đăng Thiên muốn bò lên nhưng thử vài lần không gượng dậy nổi.
Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua, biểu tình bình tĩnh, hắn ngầm vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công cưỡng ép đè xuống nguyên khí bạo động.
Lão nhân râu xanh kiểm tra sơ vết thương của Triệu Đăng Thiên, không thấy vết thương trí mạng thì thở phào nhẹ nhõm. Lão nhân râu xanh vội móc ra dược tề trị thương cho Triệu Đăng Thiên ăn, sau đó xoay người âm trầm trừng Cảnh Ngôn.
Lão nhân râu xanh lắc người xông lên lôi đài đối chiến:
- Khốn kiếp, dám bị thương công tử nhà ta!
Chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Càn rỡ!
Nhiễm Kỳ chủ quản Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến bước nhanh đi ra, nàng nhìn lão nhân râu xanh, quát ngăn lại.
Nghe giọng Nhiễm Kỳ, lão nhân râu xanh khựng lại, khuôn mặt vặn vẹo. Lão hít sâu một hơi dần lấy lại bình tĩnh.
Nhiễm Kỳ lạnh lùng nói:
- Mau đưa Triệu Đăng Thiên về chữa thương đi.
Hành động vừa rồi của Triệu Đăng Thiên đã làm trái quy tắc Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, nếu không phải lúc này gã bị thương, Nhiễm Kỳ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã.
Trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến chưa từng có ai dám khiêu khích như vậy. Đừng nói Triệu Đăng Thiên, dù là phụ thân của gã, tộc trưởng Triệu gia cũng phải giữ khuôn phép khi đến đây.
Lão nhân râu xanh không nói tiếng nào cõng Triệu Đăng Thiên lên rời đi.
Triệu Đăng Thiên đã mơ hồ nhưng còn nhớ hai vạn linh thạch của mình:
- Linh thạch của ta... Nhiễm Kỳ của ta...
Nhìn lão nhân râu xanh mang Triệu Đăng Thiên đi ra ngoài Cảnh Ngôn mới thu về tầm mắt.
Nhiễm Kỳ nhìn Cảnh Ngôn, nhẹ giọng nói:
- Mời Cảnh Ngôn tiên sinh đi theo ta.
Lúc này trong đại sảnh tầng một.
Đám đông sôi trào dần lặng xuống, bọn họ nhìn vách tường thủy tinh thấy cảnh Cảnh Ngôn một kiếm quét bay Triệu Đăng Thiên.
Triệu Đăng Thiên có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên trăm phần trăm, nhưng không chịu nổi một kích của Cảnh Ngôn, không còn nghi ngờ gì về thực lực của hắn nữa.
Nhiều người đặt cược vốn nghi ngờ Lý Thiên Phúc cố ý thua trận bây giờ buộc phải thay đổi suy nghĩ.
Nhưng bọn họ không hiểu tại sao Cảnh Ngôn mạnh đến thế, tại sao chỉ với tu vi Võ Đạo thất trọng thiên đánh bại đối thủ đáng sợ cửu trọng thiên như Lý Thiên Phúc? Bọn họ nghĩ bể đầu cũng không ra.
***
Trong phòng.
Nhiễm Kỳ mỉm cười nói:
- Chúc mừng Cảnh Ngôn tiên sinh thắng trận đối chiến này.
Căn phòng này mới nãy Nhiễm Kỳ và hội trưởng đứng chung, nhưng lúc này hội trưởng đã rời đi.
Cảnh Ngôn xua tay:
- Thắng cũng không dễ dàng, nhưng may mà thắng.
Nếu thua thì tiêu đời.
Ánh mắt Nhiễm Kỳ nghiêm túc nói:
- Võ học của Cảnh Ngôn tiên sinh khiến người ấn tượng khắc sâu, thật ra ta có tu luyện võ học Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng nhưng uy năng không bằng của Cảnh Ngôn tiên sinh.
Nhiễm Kỳ tràn đầy thắc mắc, nếu không phải hội trưởng tự nói Cảnh Ngôn sử dụng võ học là Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, nàng đã cho rằng đấy là loại võ học thượng phẩm nào mà nàng không biết, vẻ ngoài hơi giống Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng.
Cảnh Ngôn xua tay:
- Không đáng giá nhắc tới.
Cảnh Ngôn hiểu ý Nhiễm Kỳ, nàng đang thăm dò, nghi ngờ tại sao uy lực Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng mạnh đến mức ngang ngửa võ học thượng phẩm, thậm chí vượt qua võ học thượng phẩm bình thường.
Cảnh Ngôn không muốn nói ra việc Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng bị hắn cải tiến, không cần thiết. Giờ Cảnh Ngôn chỉ muốn sớm lấy linh thạch rồi đi mua Cửu Âm Quả, trở về trị thương. Cảnh Ngôn tự biết tình huống của mình nghiêm trọng cỡ nào, nếu không tranh thủ thời gian rất có thể một đoạn thời gian dài hắn không thể tiếp tục tu luyện tăng cao cảnh giới.
Nhiễm Kỳ cười cười không hỏi han gì nữa.
Nhiễm Kỳ lại hỏi:
- Cảnh Ngôn tiên sinh tham gia trận đối chiến đã kết thục, người thắng trận là tiên sinh. Xác suất đền của Cảnh Ngôn tiên sinh là hai mươi hai đền một, tiên sinh cược năm ngàn khối linh thạch cho mình thắng về mười một vạn linh thạch. Tiên sinh muốn nhận linh thạch thật hay lấy thẻ vàng linh thạch?
Mười vạn linh thạch không phải số lượng nhỏ, nếu chồng chất ít nhất đựng mấy cái rương mới đủ. Nếu Cảnh Ngôn đòi hàng thật thì phải thuê một chiếc xe ngựa kéo đống linh thạch về. Nên Nhiễm Kỳ hỏi hắn muốn hàng thật hay thẻ vàng.
Nhiễm Kỳ nói thẻ vàng là một loại thẻ trữ linh thạch. Loại thẻ vàng này có thể tự do lưu thông trong Lam Khúc quận, Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến ở bất cứ thành thị nào trong Lam Khúc quận, và cơ cấu thương nghiệp do phủ thành chủ quản lý đều cho phép tự do trao đổi, sử dụng thẻ vàng.
Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, nói:
- Thẻ vàng đi.
Mang theo nhiều linh thạch hơi bắt mắt, thẻ vàng tiện hơn.
Nhiễm Kỳ lấy ra hai tấm thẻ màu vàng:
- Tốt, hai tấm thẻ vàng này là mười một vạn linh thạch.
Đây là một loại thẻ chế tạo bằng thủy tinh vàng, trông rất đẹp.
Cảnh Ngôn nhận lấy thẻ, nguyên khí quét qua hiện ra số lượng linh thạch trong thẻ. Một tấm mười vạn, tấm kia một vạn.
Số linh thạch trong thẻ vàng là cố định, bình thường có một vạn, năm vạn, mười vạn. Cũng có thẻ vàng trăm vạn linh thạch, nhưng khá hiếm thấy.
Cầm hai tấm thẻ vàng linh thạch làm cảm xúc Cảnh Ngôn mênh mông, siêu kích động. Nhớ lúc trước hắn vào Tiên Thiên cảnh cũng chưa từng có nhiều linh thạch như thế.
Mười một vạn linh thạch là tài khoản kếch xù, nó rất lớn lao thậm chí đối với ba gia tộc lớn Đông Lâm thành.
Một nhân viên công tác đưa cho hắn năm ngàn hai trăm khối linh thạch hàng thật.
Trong đó năm ngàn khối linh thạch là tiền cược của Cảnh Ngôn, hai trăm khối là tiền thưởng hắn tham gia đối chiến.
Có hơn mười một vạn linh thạch chắc đủ để mua Cửu Âm Quả trung hòa lực lượng hồn tinh.
Cảnh Ngôn chắp tay từ biệt:
- Chủ quản, vậy ta xin cáo từ.
Đã nhận linh thạch rồi Cảnh Ngôn không muốn ở đây thêm phút nào nữa.
Cảnh Ngôn vác bao đựng năm ngàn hai trăm khối linh thạch lên lưng, rời khỏi phòng.
***
Nữ võ giả Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, Chung Dục Tú vóc dáng cao kiều khuôn mặt xinh đẹp rụt rè nhìn một ngàn một trăm năm mươi khối linh thạch mới lĩnh được.
- Đây là... thật sao?
Trong trận chiến của Cảnh Ngôn và Lý Thiên Phúc, Chung Dục Tú nghe lời hắn đặt hết năm mươi khối linh thạch mà nàng có, giờ nhận được đền đáp kinh người.
Lúc Cảnh Ngôn và Lý Thiên Phúc đối chiến, những đồng sự biết nàng cược cho Cảnh Ngôn đều giễu cợt nàng ngốc.
Bây giờ thì ai mới là kẻ ngốc?
***
Lão nhân râu xanh vừa lao tới thấy công tử bị đánh bay ra, lão rùng mình hét to một tiếng:
- Công tử!
Lão nhân râu xanh như gió to xông tới bên cạnh Triệu Đăng Thiên.
Cơ mặt Triệu Đăng Thiên co giật, mặt trắng bệch:
- Khụ... Khụ...
Triệu Đăng Thiên muốn bò lên nhưng thử vài lần không gượng dậy nổi.
Cảnh Ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua, biểu tình bình tĩnh, hắn ngầm vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công cưỡng ép đè xuống nguyên khí bạo động.
Lão nhân râu xanh kiểm tra sơ vết thương của Triệu Đăng Thiên, không thấy vết thương trí mạng thì thở phào nhẹ nhõm. Lão nhân râu xanh vội móc ra dược tề trị thương cho Triệu Đăng Thiên ăn, sau đó xoay người âm trầm trừng Cảnh Ngôn.
Lão nhân râu xanh lắc người xông lên lôi đài đối chiến:
- Khốn kiếp, dám bị thương công tử nhà ta!
Chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Càn rỡ!
Nhiễm Kỳ chủ quản Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến bước nhanh đi ra, nàng nhìn lão nhân râu xanh, quát ngăn lại.
Nghe giọng Nhiễm Kỳ, lão nhân râu xanh khựng lại, khuôn mặt vặn vẹo. Lão hít sâu một hơi dần lấy lại bình tĩnh.
Nhiễm Kỳ lạnh lùng nói:
- Mau đưa Triệu Đăng Thiên về chữa thương đi.
Hành động vừa rồi của Triệu Đăng Thiên đã làm trái quy tắc Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, nếu không phải lúc này gã bị thương, Nhiễm Kỳ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã.
Trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến chưa từng có ai dám khiêu khích như vậy. Đừng nói Triệu Đăng Thiên, dù là phụ thân của gã, tộc trưởng Triệu gia cũng phải giữ khuôn phép khi đến đây.
Lão nhân râu xanh không nói tiếng nào cõng Triệu Đăng Thiên lên rời đi.
Triệu Đăng Thiên đã mơ hồ nhưng còn nhớ hai vạn linh thạch của mình:
- Linh thạch của ta... Nhiễm Kỳ của ta...
Nhìn lão nhân râu xanh mang Triệu Đăng Thiên đi ra ngoài Cảnh Ngôn mới thu về tầm mắt.
Nhiễm Kỳ nhìn Cảnh Ngôn, nhẹ giọng nói:
- Mời Cảnh Ngôn tiên sinh đi theo ta.
Lúc này trong đại sảnh tầng một.
Đám đông sôi trào dần lặng xuống, bọn họ nhìn vách tường thủy tinh thấy cảnh Cảnh Ngôn một kiếm quét bay Triệu Đăng Thiên.
Triệu Đăng Thiên có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên trăm phần trăm, nhưng không chịu nổi một kích của Cảnh Ngôn, không còn nghi ngờ gì về thực lực của hắn nữa.
Nhiều người đặt cược vốn nghi ngờ Lý Thiên Phúc cố ý thua trận bây giờ buộc phải thay đổi suy nghĩ.
Nhưng bọn họ không hiểu tại sao Cảnh Ngôn mạnh đến thế, tại sao chỉ với tu vi Võ Đạo thất trọng thiên đánh bại đối thủ đáng sợ cửu trọng thiên như Lý Thiên Phúc? Bọn họ nghĩ bể đầu cũng không ra.
***
Trong phòng.
Nhiễm Kỳ mỉm cười nói:
- Chúc mừng Cảnh Ngôn tiên sinh thắng trận đối chiến này.
Căn phòng này mới nãy Nhiễm Kỳ và hội trưởng đứng chung, nhưng lúc này hội trưởng đã rời đi.
Cảnh Ngôn xua tay:
- Thắng cũng không dễ dàng, nhưng may mà thắng.
Nếu thua thì tiêu đời.
Ánh mắt Nhiễm Kỳ nghiêm túc nói:
- Võ học của Cảnh Ngôn tiên sinh khiến người ấn tượng khắc sâu, thật ra ta có tu luyện võ học Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng nhưng uy năng không bằng của Cảnh Ngôn tiên sinh.
Nhiễm Kỳ tràn đầy thắc mắc, nếu không phải hội trưởng tự nói Cảnh Ngôn sử dụng võ học là Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, nàng đã cho rằng đấy là loại võ học thượng phẩm nào mà nàng không biết, vẻ ngoài hơi giống Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng.
Cảnh Ngôn xua tay:
- Không đáng giá nhắc tới.
Cảnh Ngôn hiểu ý Nhiễm Kỳ, nàng đang thăm dò, nghi ngờ tại sao uy lực Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng mạnh đến mức ngang ngửa võ học thượng phẩm, thậm chí vượt qua võ học thượng phẩm bình thường.
Cảnh Ngôn không muốn nói ra việc Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng bị hắn cải tiến, không cần thiết. Giờ Cảnh Ngôn chỉ muốn sớm lấy linh thạch rồi đi mua Cửu Âm Quả, trở về trị thương. Cảnh Ngôn tự biết tình huống của mình nghiêm trọng cỡ nào, nếu không tranh thủ thời gian rất có thể một đoạn thời gian dài hắn không thể tiếp tục tu luyện tăng cao cảnh giới.
Nhiễm Kỳ cười cười không hỏi han gì nữa.
Nhiễm Kỳ lại hỏi:
- Cảnh Ngôn tiên sinh tham gia trận đối chiến đã kết thục, người thắng trận là tiên sinh. Xác suất đền của Cảnh Ngôn tiên sinh là hai mươi hai đền một, tiên sinh cược năm ngàn khối linh thạch cho mình thắng về mười một vạn linh thạch. Tiên sinh muốn nhận linh thạch thật hay lấy thẻ vàng linh thạch?
Mười vạn linh thạch không phải số lượng nhỏ, nếu chồng chất ít nhất đựng mấy cái rương mới đủ. Nếu Cảnh Ngôn đòi hàng thật thì phải thuê một chiếc xe ngựa kéo đống linh thạch về. Nên Nhiễm Kỳ hỏi hắn muốn hàng thật hay thẻ vàng.
Nhiễm Kỳ nói thẻ vàng là một loại thẻ trữ linh thạch. Loại thẻ vàng này có thể tự do lưu thông trong Lam Khúc quận, Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến ở bất cứ thành thị nào trong Lam Khúc quận, và cơ cấu thương nghiệp do phủ thành chủ quản lý đều cho phép tự do trao đổi, sử dụng thẻ vàng.
Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ, nói:
- Thẻ vàng đi.
Mang theo nhiều linh thạch hơi bắt mắt, thẻ vàng tiện hơn.
Nhiễm Kỳ lấy ra hai tấm thẻ màu vàng:
- Tốt, hai tấm thẻ vàng này là mười một vạn linh thạch.
Đây là một loại thẻ chế tạo bằng thủy tinh vàng, trông rất đẹp.
Cảnh Ngôn nhận lấy thẻ, nguyên khí quét qua hiện ra số lượng linh thạch trong thẻ. Một tấm mười vạn, tấm kia một vạn.
Số linh thạch trong thẻ vàng là cố định, bình thường có một vạn, năm vạn, mười vạn. Cũng có thẻ vàng trăm vạn linh thạch, nhưng khá hiếm thấy.
Cầm hai tấm thẻ vàng linh thạch làm cảm xúc Cảnh Ngôn mênh mông, siêu kích động. Nhớ lúc trước hắn vào Tiên Thiên cảnh cũng chưa từng có nhiều linh thạch như thế.
Mười một vạn linh thạch là tài khoản kếch xù, nó rất lớn lao thậm chí đối với ba gia tộc lớn Đông Lâm thành.
Một nhân viên công tác đưa cho hắn năm ngàn hai trăm khối linh thạch hàng thật.
Trong đó năm ngàn khối linh thạch là tiền cược của Cảnh Ngôn, hai trăm khối là tiền thưởng hắn tham gia đối chiến.
Có hơn mười một vạn linh thạch chắc đủ để mua Cửu Âm Quả trung hòa lực lượng hồn tinh.
Cảnh Ngôn chắp tay từ biệt:
- Chủ quản, vậy ta xin cáo từ.
Đã nhận linh thạch rồi Cảnh Ngôn không muốn ở đây thêm phút nào nữa.
Cảnh Ngôn vác bao đựng năm ngàn hai trăm khối linh thạch lên lưng, rời khỏi phòng.
***
Nữ võ giả Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, Chung Dục Tú vóc dáng cao kiều khuôn mặt xinh đẹp rụt rè nhìn một ngàn một trăm năm mươi khối linh thạch mới lĩnh được.
- Đây là... thật sao?
Trong trận chiến của Cảnh Ngôn và Lý Thiên Phúc, Chung Dục Tú nghe lời hắn đặt hết năm mươi khối linh thạch mà nàng có, giờ nhận được đền đáp kinh người.
Lúc Cảnh Ngôn và Lý Thiên Phúc đối chiến, những đồng sự biết nàng cược cho Cảnh Ngôn đều giễu cợt nàng ngốc.
Bây giờ thì ai mới là kẻ ngốc?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook