Càn Khôn Kiếm Thần
-
Chương 43: Bỏ vốn lớn
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Triệu Đăng Thiên muốn nuốt sống Cảnh Ngôn.
Triệu Đăng Thiên thở hồng hộc, đỏ mặt tía tai, trợn to mắt như ốc bươu.
Cảnh Ngôn híp mắt, bỗng dịu giọng xuống:
- À đúng rồi Triệu bại hoại, nếu ngươi rất khó chịu với ta không bằng đặt cược cho Lý Thiên Phúc đi. Bây giờ còn chút thời gian kịp đặt cược.
Cảnh Ngôn biết Triệu Đăng Thiên rất giàu, gã đặt cược cho Lý Thiên Phúc tương đương có lợi với Cảnh Ngôn. Vì Triệu Đăng Thiên cược càng nhiều tiền xác suất đền của Cảnh Ngôn trong trận chiến này càng cao.
Triệu Đăng Thiên nghe thế đảo tròng mắt, gã hít sâu nhìn Lý quản sự đứng phía sau:
- Lý quản sự, xác suất đền hiện giờ thế nào?
Lý quản sự nhìn thủy tinh xác suất đền rồi đáp:
- Triệu công tử, xác suất đền của Lý Thiên Phúc hiện là hai mươi lăm đền một.
- Hai mươi lăm đền một...
Triệu Đăng Thiên thay đổi khí thế hỏi:
- Tại sao xác suất đền cao như vậy? Hả? Cảnh Ngôn thế này còn có khả năng thắng sao? Đám đồ ngu kéo xác suất đền lên đến hai mươi lăm đền một!?
Hai mươi lăm đền một!
Bà nội nó, chê xác suất đền thế này là cao?
Lý quản sự muốn chửi thề, nhưng đối mặt Triệu công tử thì gã phải giữ lễ độ. Lý quản sự rủa thầm trong bụng, không hé răng.
Triệu Đăng Thiên vung tay trực tiếp đặt số tiền cược lớn:
- Đi, cược năm ngàn khối linh thạch cho ta!
Triệu Đăng Thiên ra hiệu lão nhân râu xanh đứng bên cạnh lấy năm ngàn khối linh thạch ra.
Trên ngón tay lão nhân râu xanh đeo một chiếc nhẫn màu đen, nếu coi thường chiếc nhẫn này là sai mười mươi. Đây là một chiếc tu di giới chỉ, nhìn từ bên ngoài nó nhỏ xinh nhưng bên trong có Càn Khôn.
Tu di giới chỉ cấp thấp nhất cũng có giá trị liên thành, trong tử đệ ba gia tộc lớn hiếm ai sở hữu tu di giới chỉ.
Trước kia Cảnh Ngôn từng có một chiếc tu di giới chỉ cấp thấp, mỗi tội về sau cảnh giới tụt dốc không phanh, nhẫn bị gia tộc thu về.
Tức đúng, võ giả tam trọng thiên cầm tu di giới chỉ đi lung tung như đang nói cho người ta lão tử có tu di giới chỉ, lão tử siêu giàu, mau tới cướp đi!
Thân phận của lão nhân râu xanh là tiên sinh phòng thu chi của Triệu gia. Lão được tộc trưởng Triệu gia sắp xếp đi theo bên Triệu Đăng Thiên, mục đích là giám sát công tử bột trác táng này. Chính tộc trưởng Triệu gia quá rành tính cách của Triệu Đăng Thiên, gã có bao nhiêu linh thạch cũng không đủ tiêu xài.
Nghe Triệu Đăng Thiên nói, lão nhân râu xanh hơi do dự nhưng rất nhanh lấy ra năm ngàn khối linh thạch. Vì trong mắt lão quyết định lần này của Triệu Đăng Thiên không có gì sai.
Mặc dù xác suất đền của Lý Thiên Phúc rất thấp nhưng thắng chắc, tính ra hai mươi lăm đền một, cược năm ngàn khối linh thạch chờ Lý Thiên Phúc thắng sẽ lấy về hai trăm khối linh thạch.
Cảnh Ngôn chợt cười phá lên:
- Ha ha ha!
Triệu Đăng Thiên lườm Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Triệu Đăng Thiên, ngươi đường đường là đệ nhất hoàn khố Đông Lâm thành vậy mà chỉ cược năm ngàn khối linh thạch trong trận chiến thắng chắc? Chậc chậc, xem ra là thùng rỗng kêu to!
- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám giễu cợt ta không có tiền? Mợ nó, ngươi chờ cho lão tử!
Triệu công tử bột tung hoành Đông Lâm thành mười mấy năm có ai dám nói gã nghèo?
Người ta nói gã thực lực không tốt thì thôi đi, thiên phú của gã thật sự không cao, tuy được dồn cho tài nguyên nhiều như biển nhưng đến nay còn ngừng lại ở tu vi Võ Đạo thất trọng thiên. Nhưng dám bảo gã nghèo thì Triệu Đăng Thiên tuyệt đối không chấp nhận.
Triệu Đăng Thiên ném quạt trắng xuống đất, còn đạp mạnh lên nó, gã xoay người lớn tiếng nói với lão nhân râu xanh:
- Hai vạn, hai vạn linh thạch! Tổ cha nó, lão tử không tin!
Lão nhân râu xanh do dự:
- Công tử... cái này...
Trong tu di giới chỉ của lão có hai vạn linh thạch, nhưng số tiền này là để đi Đông Lâm Đệ Nhất Lâu mua tài nguyên.
Hôm nay Triệu Đăng Thiên đi ra mang theo một nhiệm vụ gia tộc là giúp chọn mua nhiều tài nguyên trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Đông Lâm Đệ Nhất Lâu là cơ cấu giao dịch tài nguyên lớn nhất trong Đông Lâm thành, lệ thuộc phủ thành chủ. Ở nơi đó miễn có linh thạch là hầu như có thể mua được bất cứ tài nguyên tu luyện cấp thấp nào. Thậm chí mua được linh thảo tứ giai, ngũ giai.
Hai vạn linh thạch là của gia tộc chứ không phải cá nhân Triệu Đăng Thiên.
Thấy lão nhân râu xanh do dự chọc tức Triệu Đăng Thiên hơn:
- Ngươi không nghe lời của ta?
Triệu Đăng Thiên bỗng thò tay ra chộp tay lão nhân râu xanh, dường như muốn cứng rắn tháo tu di giới chỉ ra.
Lão nhân râu xanh cố nặn ra nụ cười:
- Công tử đừng gấp, ta đưa là được.
Triệu Đăng Thiên thế này mới vừa lòng hừ một tiếng:
- Hừ!
Lão nhân râu xanh lấy linh thạch ra khỏi tu di giới chỉ.
Trên mặt đất chất đống nhỏ linh thạch màu trắng ngà, số linh thạch khiến nguyên khí trong phòng nồng hơn.
Lão nhân râu xanh lấy ra đống linh thạch này không phải bởi vì sợ Triệu Đăng Thiên tức giận, lão cũng cho rằng ván cược này không có vấn đề gì. Cược hai vạn linh thạch ít nhất lấy về thêm mấy trăm khối linh thạch.
Lão nhân râu xanh cho rằng không có mạo hiểm, chứ nếu không dù Triệu Đăng Thiên cứng rắn đòi cướp nhẫn lão cũng sẽ không đồng ý. Thực lực của lão nhân râu xanh cao hơn xa Triệu Đăng Thiên, gã không thể cướp tu di giới chỉ từ tay lão.
Nhìn linh thạch đầy ắp dưới đất phát sáng mù mắt, Cảnh Ngôn ngây ngẩn.
Cảnh Ngôn không ngờ Triệu Đăng Thiên thật sự có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy.
Ban đầu Triệu Đăng Thiên đòi cược năm ngàn khối linh thạch đã làm Cảnh Ngôn hơi bất ngờ, hắn châm chọc gã hoàn toàn vì quán tính chứ không phải mong gã cược nhiều hơn cho Lý Thiên Phúc.
Đó là hai vạn linh thạch!
Nhiều linh thạch như vậy là tài phú siêu kếch xù đối với một gia tộc. Ví dụ như Cảnh gia, thu lợi một năm của Cảnh gia chỉ cỡ mấy chục, hai mươi vạn linh thạch. Một tử đệ nào trong gia tộc, một tử đệ trẻ tuổi trên người mang hai vạn linh thạch là điều không thể tưởng tượng.
Giật mình qua đi khóe môi Cảnh Ngôn nhếch càng cao.
Triệu Đăng Thiên hào khí vung tay ra lệnh cho Lý quản sự:
- Lý quản sự, đi, cược hết hai vạn linh thạch cho Lý Thiên Phúc! Lão tử không tin ai dám nói lão tử nghèo!
Lý quản sự rối rít lên tiếng:
- Vâng vâng!
Lý quản sự là quản sự có quyền lực khá lớn trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến đương nhiên cũng có tu di giới chỉ, Lý quản sự cất hai vạn linh thạch sau đó hưng phấn ra khỏi phòng.
Ván cược này thật là bỏ vốn lớn.
***
Triệu Đăng Thiên muốn nuốt sống Cảnh Ngôn.
Triệu Đăng Thiên thở hồng hộc, đỏ mặt tía tai, trợn to mắt như ốc bươu.
Cảnh Ngôn híp mắt, bỗng dịu giọng xuống:
- À đúng rồi Triệu bại hoại, nếu ngươi rất khó chịu với ta không bằng đặt cược cho Lý Thiên Phúc đi. Bây giờ còn chút thời gian kịp đặt cược.
Cảnh Ngôn biết Triệu Đăng Thiên rất giàu, gã đặt cược cho Lý Thiên Phúc tương đương có lợi với Cảnh Ngôn. Vì Triệu Đăng Thiên cược càng nhiều tiền xác suất đền của Cảnh Ngôn trong trận chiến này càng cao.
Triệu Đăng Thiên nghe thế đảo tròng mắt, gã hít sâu nhìn Lý quản sự đứng phía sau:
- Lý quản sự, xác suất đền hiện giờ thế nào?
Lý quản sự nhìn thủy tinh xác suất đền rồi đáp:
- Triệu công tử, xác suất đền của Lý Thiên Phúc hiện là hai mươi lăm đền một.
- Hai mươi lăm đền một...
Triệu Đăng Thiên thay đổi khí thế hỏi:
- Tại sao xác suất đền cao như vậy? Hả? Cảnh Ngôn thế này còn có khả năng thắng sao? Đám đồ ngu kéo xác suất đền lên đến hai mươi lăm đền một!?
Hai mươi lăm đền một!
Bà nội nó, chê xác suất đền thế này là cao?
Lý quản sự muốn chửi thề, nhưng đối mặt Triệu công tử thì gã phải giữ lễ độ. Lý quản sự rủa thầm trong bụng, không hé răng.
Triệu Đăng Thiên vung tay trực tiếp đặt số tiền cược lớn:
- Đi, cược năm ngàn khối linh thạch cho ta!
Triệu Đăng Thiên ra hiệu lão nhân râu xanh đứng bên cạnh lấy năm ngàn khối linh thạch ra.
Trên ngón tay lão nhân râu xanh đeo một chiếc nhẫn màu đen, nếu coi thường chiếc nhẫn này là sai mười mươi. Đây là một chiếc tu di giới chỉ, nhìn từ bên ngoài nó nhỏ xinh nhưng bên trong có Càn Khôn.
Tu di giới chỉ cấp thấp nhất cũng có giá trị liên thành, trong tử đệ ba gia tộc lớn hiếm ai sở hữu tu di giới chỉ.
Trước kia Cảnh Ngôn từng có một chiếc tu di giới chỉ cấp thấp, mỗi tội về sau cảnh giới tụt dốc không phanh, nhẫn bị gia tộc thu về.
Tức đúng, võ giả tam trọng thiên cầm tu di giới chỉ đi lung tung như đang nói cho người ta lão tử có tu di giới chỉ, lão tử siêu giàu, mau tới cướp đi!
Thân phận của lão nhân râu xanh là tiên sinh phòng thu chi của Triệu gia. Lão được tộc trưởng Triệu gia sắp xếp đi theo bên Triệu Đăng Thiên, mục đích là giám sát công tử bột trác táng này. Chính tộc trưởng Triệu gia quá rành tính cách của Triệu Đăng Thiên, gã có bao nhiêu linh thạch cũng không đủ tiêu xài.
Nghe Triệu Đăng Thiên nói, lão nhân râu xanh hơi do dự nhưng rất nhanh lấy ra năm ngàn khối linh thạch. Vì trong mắt lão quyết định lần này của Triệu Đăng Thiên không có gì sai.
Mặc dù xác suất đền của Lý Thiên Phúc rất thấp nhưng thắng chắc, tính ra hai mươi lăm đền một, cược năm ngàn khối linh thạch chờ Lý Thiên Phúc thắng sẽ lấy về hai trăm khối linh thạch.
Cảnh Ngôn chợt cười phá lên:
- Ha ha ha!
Triệu Đăng Thiên lườm Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Triệu Đăng Thiên, ngươi đường đường là đệ nhất hoàn khố Đông Lâm thành vậy mà chỉ cược năm ngàn khối linh thạch trong trận chiến thắng chắc? Chậc chậc, xem ra là thùng rỗng kêu to!
- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám giễu cợt ta không có tiền? Mợ nó, ngươi chờ cho lão tử!
Triệu công tử bột tung hoành Đông Lâm thành mười mấy năm có ai dám nói gã nghèo?
Người ta nói gã thực lực không tốt thì thôi đi, thiên phú của gã thật sự không cao, tuy được dồn cho tài nguyên nhiều như biển nhưng đến nay còn ngừng lại ở tu vi Võ Đạo thất trọng thiên. Nhưng dám bảo gã nghèo thì Triệu Đăng Thiên tuyệt đối không chấp nhận.
Triệu Đăng Thiên ném quạt trắng xuống đất, còn đạp mạnh lên nó, gã xoay người lớn tiếng nói với lão nhân râu xanh:
- Hai vạn, hai vạn linh thạch! Tổ cha nó, lão tử không tin!
Lão nhân râu xanh do dự:
- Công tử... cái này...
Trong tu di giới chỉ của lão có hai vạn linh thạch, nhưng số tiền này là để đi Đông Lâm Đệ Nhất Lâu mua tài nguyên.
Hôm nay Triệu Đăng Thiên đi ra mang theo một nhiệm vụ gia tộc là giúp chọn mua nhiều tài nguyên trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.
Đông Lâm Đệ Nhất Lâu là cơ cấu giao dịch tài nguyên lớn nhất trong Đông Lâm thành, lệ thuộc phủ thành chủ. Ở nơi đó miễn có linh thạch là hầu như có thể mua được bất cứ tài nguyên tu luyện cấp thấp nào. Thậm chí mua được linh thảo tứ giai, ngũ giai.
Hai vạn linh thạch là của gia tộc chứ không phải cá nhân Triệu Đăng Thiên.
Thấy lão nhân râu xanh do dự chọc tức Triệu Đăng Thiên hơn:
- Ngươi không nghe lời của ta?
Triệu Đăng Thiên bỗng thò tay ra chộp tay lão nhân râu xanh, dường như muốn cứng rắn tháo tu di giới chỉ ra.
Lão nhân râu xanh cố nặn ra nụ cười:
- Công tử đừng gấp, ta đưa là được.
Triệu Đăng Thiên thế này mới vừa lòng hừ một tiếng:
- Hừ!
Lão nhân râu xanh lấy linh thạch ra khỏi tu di giới chỉ.
Trên mặt đất chất đống nhỏ linh thạch màu trắng ngà, số linh thạch khiến nguyên khí trong phòng nồng hơn.
Lão nhân râu xanh lấy ra đống linh thạch này không phải bởi vì sợ Triệu Đăng Thiên tức giận, lão cũng cho rằng ván cược này không có vấn đề gì. Cược hai vạn linh thạch ít nhất lấy về thêm mấy trăm khối linh thạch.
Lão nhân râu xanh cho rằng không có mạo hiểm, chứ nếu không dù Triệu Đăng Thiên cứng rắn đòi cướp nhẫn lão cũng sẽ không đồng ý. Thực lực của lão nhân râu xanh cao hơn xa Triệu Đăng Thiên, gã không thể cướp tu di giới chỉ từ tay lão.
Nhìn linh thạch đầy ắp dưới đất phát sáng mù mắt, Cảnh Ngôn ngây ngẩn.
Cảnh Ngôn không ngờ Triệu Đăng Thiên thật sự có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy.
Ban đầu Triệu Đăng Thiên đòi cược năm ngàn khối linh thạch đã làm Cảnh Ngôn hơi bất ngờ, hắn châm chọc gã hoàn toàn vì quán tính chứ không phải mong gã cược nhiều hơn cho Lý Thiên Phúc.
Đó là hai vạn linh thạch!
Nhiều linh thạch như vậy là tài phú siêu kếch xù đối với một gia tộc. Ví dụ như Cảnh gia, thu lợi một năm của Cảnh gia chỉ cỡ mấy chục, hai mươi vạn linh thạch. Một tử đệ nào trong gia tộc, một tử đệ trẻ tuổi trên người mang hai vạn linh thạch là điều không thể tưởng tượng.
Giật mình qua đi khóe môi Cảnh Ngôn nhếch càng cao.
Triệu Đăng Thiên hào khí vung tay ra lệnh cho Lý quản sự:
- Lý quản sự, đi, cược hết hai vạn linh thạch cho Lý Thiên Phúc! Lão tử không tin ai dám nói lão tử nghèo!
Lý quản sự rối rít lên tiếng:
- Vâng vâng!
Lý quản sự là quản sự có quyền lực khá lớn trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến đương nhiên cũng có tu di giới chỉ, Lý quản sự cất hai vạn linh thạch sau đó hưng phấn ra khỏi phòng.
Ván cược này thật là bỏ vốn lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook