Cận Chiến Pháp Sư
-
Quyển 1 - Chương 30: Toàn Phong Trảm
Đi lại trên giang hồ lâu như thế, cuối cùng Cố Phi cũng gặp một vấn đề nan giải.
Trước mặt nữ võ sĩ này, muốn dùng công phu đả bại cô ta có chút độ khó. Cô ta giống như là sơn tặc Tác Đồ, mặc đồ bảo hộ nửa thân dưới là chả thể đánh sứt mẻ được hắn.
Mà cô ta lại còn mặc toàn thân trọng giáp, đội thêm cái nón bảo hiểm, từ trên xuống dưới không hở ra tí nào, có điều lại lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Hai người cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ là do một cái bao tải dẫn xuất hiểu lầm nho nhỏ, Cố Phi cảm thấy chỉ có như vậy mà ra tay thì hơi quá đáng.
Nếu như thường lệ mà nói, trọng giáp mà mặc trên người, ở các khớp thường sẽ có khe hở. Chỉ tiếc mặc dù trò chơi làm rất thật, nhưng cái này lại không được chăm chút, dù cho có chém vào các khớp nhưng vẫn bị bắn ra ngoài.
Cố Phi cùng cô gái này đánh nhau đã mấy hiệp, thăm dò công kích lên cổ tay phải, đầu gối chân trái, các đốt ngón tay, đã rút ra được kết luận: không có cách nào phá phòng thủ.
Một chém của Cố Phi cũng không gây chút sát thương nào, càng khiến cho cô gái an tâm. Thế là càng múa Cự Phủ dữ hơn, giống như cây quạt cực bự xoắn đến Cố Phi.
Cố Phi rơi vào đường cùng, chỉ biết tránh trái tránh phải, đồng thời suy nghĩ đối sách.
Bên trong quán rượu có mấy người ra xem náo nhiệt, lúc này cằm đã rơi xuống đất.
Mọi người chỉ biết giơ ngón cái với Cố Phi: Rất là men lỳ.
Pháp Sư mà dám cầm dao găm đối chiến cùng Chiến Sĩ, đây không phải đàn ông thì là gì?
Chỉ là cái tên đàn ông này có hơi ngu ngốc à! Vũ khí ngắn ngủn mà đi đánh với vũ khí vừa bự vừa dài, đây không phải ngu ngốc thì là gì?
Thế cục trước mắt mọi người vừa xem đã hiểu rõ, Cố Phi cầm dao căn bản chả thể gây thương tích gì cho đối phương, chỉ là ỷ vào tốc độ để quần nhau. Có điều hắn có vẻ khá nhẹ nhàng, còn cô gái kia thì cũng không vì công kích thất bại mà nôn nóng.
Cố Phi cũng không buông tha, một bên né tránh, một bên công kích thăm dò các khớp, kết quả đã thử năm sáu lần, căn bản không có kết quả.
Xem ra chỉ có thể so tính kiên nhẫn rồi! Cố Phi thầm hạ quyết tâm, hắn muốn thấy người nào sẽ không chịu được cục diện tiến thoái lưỡng nan này.
Đáp án rất nhanh đã có, người không chịu được chính là người xem.
Cố Phi không có cơ hội có thể đánh ngã được đối phương. Mà mọi người lại nghi hoặc tại sao hắn không sử dụng pháp thuật.
"Pháp thuật! Pháp thuật!" Một tên nhiều chuyện dẫn đầu, lập tức mấy tên nhiều chuyện khác bắt đầu hò hét.
Đây là thứ mà khi Pháp Sư PK thì nhất định phải xài, còn Cố Phi thì phải cần người khác hò hét nhắc nhở. Điều này làm hắn như được khai sáng, hiện tại công phu của mình không còn đất diễn, dùng pháp thuật cũng không sao, Cố Phi cũng không phải con người cứng nhắc không biết ứng biến.
Nghiêng người né cây búa chém qua đầu, Cố Phi giơ thanh bảo đao của hắn lên, cao giọng hét: "Hỏa Cầu!"
"Ở đây ở đây!" Một bên có người đáp.
"Cút!" Cố Phi hướng về phía Hỏa Cầu rống lên, rồi quay lại nhìn Hỏa Cầu mà mình tạo ra: "Bắn!"
Hỏa Cầu bay thẳng tới nữ chiến sĩ kia.
Nữ chiến sĩ sửng sốt một chút, nhưng cũng cầm Cự Phủ vung lên, bổ vào tiểu hỏa cầu của Cố Phi.
Hỏa Cầu nổ tung, có tạo thành sát thương không? Cố Phi không biết, pháp thuật thì không tạo ra cảm giác như chém bằng đao được.
"Ông là Pháp Sư?" Cô gái hạ Cự Phủ xuống, chân chính đánh giá lại hắn.
Cô gái này cũng thật là! Đánh nhau sống chết lâu như thế lại không biết mình là Pháp Sư. Cố Phi nghĩ.
Thật sự là ai thì cũng sẽ chẳng biết được, trừ khi hắn xác minh thân phận, không thì dựa vào đấu pháp của hắn chả ai suy nghĩ hắn là Pháp Sư cả.
Nữ chiến sĩ có chút sợ hãi. Tốc độ của tên này không chậm, đối với công kích của mình luôn có thể né tránh được, nếu như hắn kéo dài khoảng cách, sử dụng pháp thuật mà bào máu của mình thì sao đây!
"Tui không cần ông nhường!" Cô gái nghĩ tới gì đó, lập tức nói ra.
"Nhường cô?" Cố Phi ngược lại cũng chả biết gì.
Mình lại bị hắn trêu đùa? Vừa rồi hỏa khí sau khi đánh nhau nửa ngày đã tiêu giảm, giờ đây là dâng trào.
Tay phải nhấc Cự Phủ lên, tay trái cũng đưa tới. Hai tay cầm lấy cán búa.
Tư thế này chưa thấy xuất hiện! Nãy giờ cô gái này toàn cầm búa bằng một tay. Đột nhiên thay đổi tư thế, với kinh nghiệm thực chiến phong phú của Cố Phi, lập tức suy đoán được: tuyệt chiêu sắp được tung ra rồi.
Quả nhiên, chân phải cô gái đột nhiên dang ra, eo bắt đầu uốn éo, mặt đất nổi lên một trận gió lốc bao quanh cô ta.
"A! Là Toàn Phong Trảm!!!" Trong đám người nhiều chuyện có tiếng vang lên.
Kỹ năng cấp 30 của Chiến Sĩ, Toàn Phong Trảm.
Toàn thân xoay tròn, binh khí xoay 360 độ mà công kích xung quanh, tổn thương của kỹ năng sẽ theo độ thuần thục mà gia tăng, mà thời gian sử dụng của kỹ năng thì sẽ do điểm nộ khí của Chiến Sĩ lúc phát động quyết định. Trên lý thuyết, nếu điểm nộ khí vô hạn thì chiêu này sẽ có thể thi triển mãi mãi.
Mà điểm nộ khí lúc bị người khác đánh sẽ tích lũy, mà khi đánh trúng người khác cũng sẽ tăng lên. Đây là chỉ số độc nhất chỉ mình Chiến Sĩ là có.
Vừa rồi Cố Phi chém vào người cô gái này không biết bao nhiêu đao, nhưng cũng không có gây ra sát thương, do đó tích lũy nộ khí cũng không nhiều, nhưng góp gió thành bão, điểm nộ khí của cô gái bây giờ cũng sắp đầy cây rồi.
Chiêu này vừa xài, mọi người nhịn không được giãn ra một chút. Cô gái này xoay tròn tạo thành gió lốc, Cự Phủ trong tay cô ta hóa thành một vòng đen nhánh, hướng tới Cố Phi mà lao tới.
Quá là nhanh!!!
Chiến Sĩ lúc bình thường thì cồng kềnh, khi thi triển kỹ năng này thì tốc độ tăng lên đáng kinh ngạc.
"Nghề cận chiến vẫn vô cùng ngầu à nha!!!" Toàn trường phát ra tiếng sợ hãi, cho rằng đây là lúc Cố Phi sẽ bị băm thành thịt vụn, không ngờ hắn còn phát ra tiếng cảm khái.
Tránh là không được! Chiến Sĩ Toàn Phong Trảm lúc xoáy như gió thì tốc độ di chuyển so với Cố Phi bây giờ nhanh hơn nhiều.
Cố Phi chỉ còn cách cầm thẳng thanh đao mà đỡ lại. Có điều khi mà cái búa kia đang xoay với tốc độ chóng mặt mà có thể thấy được quỹ tích di chuyển có nó thì không phải ai cũng làm được.
Mặc dù có thể đỡ được, nhưng chiêu này vẫn thao thao bất tuyệt không dừng, hoàn toàn không thể ngăn cản tuyệt đối. Nhưng chưa đến bước cuối cùng mà từ bỏ thì không phải phong cách của Cố Phi.
Một tiếng vang lên, thanh đao đồ trắng trong tay Cố Phi gãy thành hai đoạn, theo sau là từng đợt gió cuốn qua, khiến thân thể hắn mất cân bằng, giống như bị gió thổi lên không, quăng ra ngoài.
Thân còn mặc áo choàng Pháp Sư tân thủ thì có bao nhiêu phòng ngự chứ? Nếu như vừa rồi không phải đỡ được thì chỉ cần gió lốc thôi cũng đủ thổi lên bảng đếm số rồi. Mặc dù thế thì lúc này trên người hắn chảy máu không ngừng, Sinh Mệnh hạ xuống thẳng tắp, chỉ trong chốc lát đã chạm đáy, đúng là khó thoát được cái chết.
"Vẫn không được!" Cố Phi tiếc nuối. Hắn chỉ muốn thử lần cuối cùng. Hắn muốn nhờ vào thanh đao vừa đỡ được thế công của Toàn Phong Trảm, vừa thuận thế đem thân thể bay ra ngoài, sau đó sẽ công kích. Ai ngờ bảo đao của mình thời điểm mấu chốt lại như đậu hủ, trực tiếp bị Toàn Phong Trảm xoắn gãy. Bởi vì thế mà mượn lực không được triệt để, bị búa chém vào mấy cái. Không trực tiếp bị tử hình, nhưng được sửa lại bản án, hoãn tử hình lại 2 giây.
"Muốn sống thì chỉ còn trông chờ vào kỳ tích thôi" Cố Phi cười khổ, ai ngờ kỳ tích lại thật sự xuất hiện.
Một đạo bạch quang đột nhiên bao phủ thân thể của hắn, Cố Phi còn tưởng là ánh sáng khi nhân vật bị chết, ai ngờ lại thấy Sinh Mệnh đã tụt tới đáy đang từ từ tăng lên lại.
Chưa bao giờ hưởng thụ qua đãi ngộ thế này nên Cố Phi cũng không biết đây là kỹ năng cơ bản nhất của Mục Sư: Hồi phục thuật.
Cho đến khi hắn nhìn quanh, thấy cô gái gọi là Lạc Lạc kia đang hướng tới mình ngâm xướng, Cố Phi mới hiểu được sơ sơ. Có điều không phải chỉ có thế mà Cố Phi hồi phục triệt để, Sinh Mệnh của hắn vẫn còn hạ thấp, hồi phục thuật chỉ có thể bổ sung Sinh Mệnh, muốn chữa trị thương thế thì phải cần kỹ năng Mục Sư cao cấp hơn "Chữa Lành", hiện nay thì chưa có người sở hữu. Lạc Lạc chỉ có thể không ngừng thi triển hồi phục thuật. Đây là lúc trạng thái chảy máu cùng hồi phục thuật đọ sức.
Nữ chiến sĩ thấy có người xen vào cô ta cùng Cố Phi solo, đương nhiên sẽ không cao hứng. Nhưng khi thấy người thi triển "Hồi phục thuật" thì sững sờ: "Chị Lạc Lạc".
Lạc Lạc nhẹ gật đầu, một tay cho vào trong túi áo, móc ra mấy bình thuốc trị thương cùng băng gạc cầm máu, đưa cho Hỏa Cầu còn đang ngây ngốc: "Đem đến cho ổng trị thương đi"
Hỏa Cầu như ở trong mộng tỉnh lại, tiếp nhận vật phẩm rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Phi.
"Được cứu rồi!" Cố Phi thấy vật phẩm trên tay Hỏa Cầu, lại thấy nữ chiến sĩ kia hình như quen biết với Lạc Lạc, trong nội tâm thầm cảm khái.
Ai ngờ Hỏa Cầu cầm vật phẩm lại dừng lại, Cố Phi nghi hoặc mà nhìn qua hắn.
"Nhanh lên, sững sờ cái gì vậy?" Bên này Lạc Lạc sốt ruột, cô ta điên cuồng sử dụng hồi phục thuật để cứu giúp Sinh Mệnh của Cố Phi đang hạ thấp, có thể thấy được Cố Phi thương thế không nhẹ. Nếu như còn kéo dài, mana của mình sẽ không duy trì được lâu, đến lúc đó nếu dùng thuốc trị thương thì không còn kịp.
Kết quả Hỏa Cầu thần bí nhỏ giọng nói với Cố Phi: "Túy ca, ông có muốn điểm huyệt cầm máu trước hay không?"
Cố Phi đã muốn chửi thề nhưng cố gắng nuốt lại: "Phải làm tấm gương sáng cho người khác noi theo!" Cố Phi khuyên bảo chính mình, rồi nhàn nhạt nói với Hỏa Cầu: "Ông lậm tiểu thuyết võ hiệp quá rồi đấy"
"Hả? Ông không điểm huyệt sao?" Hỏa Cầu giống như rất kinh ngạc.
"Nhanh lên đi!" Cố Phi cuối cùng nhịn không được rống lên, cảm xúc kích động, máu như chảy ra nhiều hơn hai lít, khiến cho Lạc Lạc càng thêm bối rối.
"Tui tới đây!" Cô gái đã chém thương Cố Phi đi tới.
"Cô muốn làm gì nữa?" Hỏa Cầu hiên ngang lẫm liệt, lấy thân che chắn trước người Cố Phi.
"Bà mọe nó, nhanh đưa thuốc cho tui...." Cố Phi nói càng lúc càng yếu ớt.
Trước mặt nữ võ sĩ này, muốn dùng công phu đả bại cô ta có chút độ khó. Cô ta giống như là sơn tặc Tác Đồ, mặc đồ bảo hộ nửa thân dưới là chả thể đánh sứt mẻ được hắn.
Mà cô ta lại còn mặc toàn thân trọng giáp, đội thêm cái nón bảo hiểm, từ trên xuống dưới không hở ra tí nào, có điều lại lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Hai người cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ là do một cái bao tải dẫn xuất hiểu lầm nho nhỏ, Cố Phi cảm thấy chỉ có như vậy mà ra tay thì hơi quá đáng.
Nếu như thường lệ mà nói, trọng giáp mà mặc trên người, ở các khớp thường sẽ có khe hở. Chỉ tiếc mặc dù trò chơi làm rất thật, nhưng cái này lại không được chăm chút, dù cho có chém vào các khớp nhưng vẫn bị bắn ra ngoài.
Cố Phi cùng cô gái này đánh nhau đã mấy hiệp, thăm dò công kích lên cổ tay phải, đầu gối chân trái, các đốt ngón tay, đã rút ra được kết luận: không có cách nào phá phòng thủ.
Một chém của Cố Phi cũng không gây chút sát thương nào, càng khiến cho cô gái an tâm. Thế là càng múa Cự Phủ dữ hơn, giống như cây quạt cực bự xoắn đến Cố Phi.
Cố Phi rơi vào đường cùng, chỉ biết tránh trái tránh phải, đồng thời suy nghĩ đối sách.
Bên trong quán rượu có mấy người ra xem náo nhiệt, lúc này cằm đã rơi xuống đất.
Mọi người chỉ biết giơ ngón cái với Cố Phi: Rất là men lỳ.
Pháp Sư mà dám cầm dao găm đối chiến cùng Chiến Sĩ, đây không phải đàn ông thì là gì?
Chỉ là cái tên đàn ông này có hơi ngu ngốc à! Vũ khí ngắn ngủn mà đi đánh với vũ khí vừa bự vừa dài, đây không phải ngu ngốc thì là gì?
Thế cục trước mắt mọi người vừa xem đã hiểu rõ, Cố Phi cầm dao căn bản chả thể gây thương tích gì cho đối phương, chỉ là ỷ vào tốc độ để quần nhau. Có điều hắn có vẻ khá nhẹ nhàng, còn cô gái kia thì cũng không vì công kích thất bại mà nôn nóng.
Cố Phi cũng không buông tha, một bên né tránh, một bên công kích thăm dò các khớp, kết quả đã thử năm sáu lần, căn bản không có kết quả.
Xem ra chỉ có thể so tính kiên nhẫn rồi! Cố Phi thầm hạ quyết tâm, hắn muốn thấy người nào sẽ không chịu được cục diện tiến thoái lưỡng nan này.
Đáp án rất nhanh đã có, người không chịu được chính là người xem.
Cố Phi không có cơ hội có thể đánh ngã được đối phương. Mà mọi người lại nghi hoặc tại sao hắn không sử dụng pháp thuật.
"Pháp thuật! Pháp thuật!" Một tên nhiều chuyện dẫn đầu, lập tức mấy tên nhiều chuyện khác bắt đầu hò hét.
Đây là thứ mà khi Pháp Sư PK thì nhất định phải xài, còn Cố Phi thì phải cần người khác hò hét nhắc nhở. Điều này làm hắn như được khai sáng, hiện tại công phu của mình không còn đất diễn, dùng pháp thuật cũng không sao, Cố Phi cũng không phải con người cứng nhắc không biết ứng biến.
Nghiêng người né cây búa chém qua đầu, Cố Phi giơ thanh bảo đao của hắn lên, cao giọng hét: "Hỏa Cầu!"
"Ở đây ở đây!" Một bên có người đáp.
"Cút!" Cố Phi hướng về phía Hỏa Cầu rống lên, rồi quay lại nhìn Hỏa Cầu mà mình tạo ra: "Bắn!"
Hỏa Cầu bay thẳng tới nữ chiến sĩ kia.
Nữ chiến sĩ sửng sốt một chút, nhưng cũng cầm Cự Phủ vung lên, bổ vào tiểu hỏa cầu của Cố Phi.
Hỏa Cầu nổ tung, có tạo thành sát thương không? Cố Phi không biết, pháp thuật thì không tạo ra cảm giác như chém bằng đao được.
"Ông là Pháp Sư?" Cô gái hạ Cự Phủ xuống, chân chính đánh giá lại hắn.
Cô gái này cũng thật là! Đánh nhau sống chết lâu như thế lại không biết mình là Pháp Sư. Cố Phi nghĩ.
Thật sự là ai thì cũng sẽ chẳng biết được, trừ khi hắn xác minh thân phận, không thì dựa vào đấu pháp của hắn chả ai suy nghĩ hắn là Pháp Sư cả.
Nữ chiến sĩ có chút sợ hãi. Tốc độ của tên này không chậm, đối với công kích của mình luôn có thể né tránh được, nếu như hắn kéo dài khoảng cách, sử dụng pháp thuật mà bào máu của mình thì sao đây!
"Tui không cần ông nhường!" Cô gái nghĩ tới gì đó, lập tức nói ra.
"Nhường cô?" Cố Phi ngược lại cũng chả biết gì.
Mình lại bị hắn trêu đùa? Vừa rồi hỏa khí sau khi đánh nhau nửa ngày đã tiêu giảm, giờ đây là dâng trào.
Tay phải nhấc Cự Phủ lên, tay trái cũng đưa tới. Hai tay cầm lấy cán búa.
Tư thế này chưa thấy xuất hiện! Nãy giờ cô gái này toàn cầm búa bằng một tay. Đột nhiên thay đổi tư thế, với kinh nghiệm thực chiến phong phú của Cố Phi, lập tức suy đoán được: tuyệt chiêu sắp được tung ra rồi.
Quả nhiên, chân phải cô gái đột nhiên dang ra, eo bắt đầu uốn éo, mặt đất nổi lên một trận gió lốc bao quanh cô ta.
"A! Là Toàn Phong Trảm!!!" Trong đám người nhiều chuyện có tiếng vang lên.
Kỹ năng cấp 30 của Chiến Sĩ, Toàn Phong Trảm.
Toàn thân xoay tròn, binh khí xoay 360 độ mà công kích xung quanh, tổn thương của kỹ năng sẽ theo độ thuần thục mà gia tăng, mà thời gian sử dụng của kỹ năng thì sẽ do điểm nộ khí của Chiến Sĩ lúc phát động quyết định. Trên lý thuyết, nếu điểm nộ khí vô hạn thì chiêu này sẽ có thể thi triển mãi mãi.
Mà điểm nộ khí lúc bị người khác đánh sẽ tích lũy, mà khi đánh trúng người khác cũng sẽ tăng lên. Đây là chỉ số độc nhất chỉ mình Chiến Sĩ là có.
Vừa rồi Cố Phi chém vào người cô gái này không biết bao nhiêu đao, nhưng cũng không có gây ra sát thương, do đó tích lũy nộ khí cũng không nhiều, nhưng góp gió thành bão, điểm nộ khí của cô gái bây giờ cũng sắp đầy cây rồi.
Chiêu này vừa xài, mọi người nhịn không được giãn ra một chút. Cô gái này xoay tròn tạo thành gió lốc, Cự Phủ trong tay cô ta hóa thành một vòng đen nhánh, hướng tới Cố Phi mà lao tới.
Quá là nhanh!!!
Chiến Sĩ lúc bình thường thì cồng kềnh, khi thi triển kỹ năng này thì tốc độ tăng lên đáng kinh ngạc.
"Nghề cận chiến vẫn vô cùng ngầu à nha!!!" Toàn trường phát ra tiếng sợ hãi, cho rằng đây là lúc Cố Phi sẽ bị băm thành thịt vụn, không ngờ hắn còn phát ra tiếng cảm khái.
Tránh là không được! Chiến Sĩ Toàn Phong Trảm lúc xoáy như gió thì tốc độ di chuyển so với Cố Phi bây giờ nhanh hơn nhiều.
Cố Phi chỉ còn cách cầm thẳng thanh đao mà đỡ lại. Có điều khi mà cái búa kia đang xoay với tốc độ chóng mặt mà có thể thấy được quỹ tích di chuyển có nó thì không phải ai cũng làm được.
Mặc dù có thể đỡ được, nhưng chiêu này vẫn thao thao bất tuyệt không dừng, hoàn toàn không thể ngăn cản tuyệt đối. Nhưng chưa đến bước cuối cùng mà từ bỏ thì không phải phong cách của Cố Phi.
Một tiếng vang lên, thanh đao đồ trắng trong tay Cố Phi gãy thành hai đoạn, theo sau là từng đợt gió cuốn qua, khiến thân thể hắn mất cân bằng, giống như bị gió thổi lên không, quăng ra ngoài.
Thân còn mặc áo choàng Pháp Sư tân thủ thì có bao nhiêu phòng ngự chứ? Nếu như vừa rồi không phải đỡ được thì chỉ cần gió lốc thôi cũng đủ thổi lên bảng đếm số rồi. Mặc dù thế thì lúc này trên người hắn chảy máu không ngừng, Sinh Mệnh hạ xuống thẳng tắp, chỉ trong chốc lát đã chạm đáy, đúng là khó thoát được cái chết.
"Vẫn không được!" Cố Phi tiếc nuối. Hắn chỉ muốn thử lần cuối cùng. Hắn muốn nhờ vào thanh đao vừa đỡ được thế công của Toàn Phong Trảm, vừa thuận thế đem thân thể bay ra ngoài, sau đó sẽ công kích. Ai ngờ bảo đao của mình thời điểm mấu chốt lại như đậu hủ, trực tiếp bị Toàn Phong Trảm xoắn gãy. Bởi vì thế mà mượn lực không được triệt để, bị búa chém vào mấy cái. Không trực tiếp bị tử hình, nhưng được sửa lại bản án, hoãn tử hình lại 2 giây.
"Muốn sống thì chỉ còn trông chờ vào kỳ tích thôi" Cố Phi cười khổ, ai ngờ kỳ tích lại thật sự xuất hiện.
Một đạo bạch quang đột nhiên bao phủ thân thể của hắn, Cố Phi còn tưởng là ánh sáng khi nhân vật bị chết, ai ngờ lại thấy Sinh Mệnh đã tụt tới đáy đang từ từ tăng lên lại.
Chưa bao giờ hưởng thụ qua đãi ngộ thế này nên Cố Phi cũng không biết đây là kỹ năng cơ bản nhất của Mục Sư: Hồi phục thuật.
Cho đến khi hắn nhìn quanh, thấy cô gái gọi là Lạc Lạc kia đang hướng tới mình ngâm xướng, Cố Phi mới hiểu được sơ sơ. Có điều không phải chỉ có thế mà Cố Phi hồi phục triệt để, Sinh Mệnh của hắn vẫn còn hạ thấp, hồi phục thuật chỉ có thể bổ sung Sinh Mệnh, muốn chữa trị thương thế thì phải cần kỹ năng Mục Sư cao cấp hơn "Chữa Lành", hiện nay thì chưa có người sở hữu. Lạc Lạc chỉ có thể không ngừng thi triển hồi phục thuật. Đây là lúc trạng thái chảy máu cùng hồi phục thuật đọ sức.
Nữ chiến sĩ thấy có người xen vào cô ta cùng Cố Phi solo, đương nhiên sẽ không cao hứng. Nhưng khi thấy người thi triển "Hồi phục thuật" thì sững sờ: "Chị Lạc Lạc".
Lạc Lạc nhẹ gật đầu, một tay cho vào trong túi áo, móc ra mấy bình thuốc trị thương cùng băng gạc cầm máu, đưa cho Hỏa Cầu còn đang ngây ngốc: "Đem đến cho ổng trị thương đi"
Hỏa Cầu như ở trong mộng tỉnh lại, tiếp nhận vật phẩm rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Phi.
"Được cứu rồi!" Cố Phi thấy vật phẩm trên tay Hỏa Cầu, lại thấy nữ chiến sĩ kia hình như quen biết với Lạc Lạc, trong nội tâm thầm cảm khái.
Ai ngờ Hỏa Cầu cầm vật phẩm lại dừng lại, Cố Phi nghi hoặc mà nhìn qua hắn.
"Nhanh lên, sững sờ cái gì vậy?" Bên này Lạc Lạc sốt ruột, cô ta điên cuồng sử dụng hồi phục thuật để cứu giúp Sinh Mệnh của Cố Phi đang hạ thấp, có thể thấy được Cố Phi thương thế không nhẹ. Nếu như còn kéo dài, mana của mình sẽ không duy trì được lâu, đến lúc đó nếu dùng thuốc trị thương thì không còn kịp.
Kết quả Hỏa Cầu thần bí nhỏ giọng nói với Cố Phi: "Túy ca, ông có muốn điểm huyệt cầm máu trước hay không?"
Cố Phi đã muốn chửi thề nhưng cố gắng nuốt lại: "Phải làm tấm gương sáng cho người khác noi theo!" Cố Phi khuyên bảo chính mình, rồi nhàn nhạt nói với Hỏa Cầu: "Ông lậm tiểu thuyết võ hiệp quá rồi đấy"
"Hả? Ông không điểm huyệt sao?" Hỏa Cầu giống như rất kinh ngạc.
"Nhanh lên đi!" Cố Phi cuối cùng nhịn không được rống lên, cảm xúc kích động, máu như chảy ra nhiều hơn hai lít, khiến cho Lạc Lạc càng thêm bối rối.
"Tui tới đây!" Cô gái đã chém thương Cố Phi đi tới.
"Cô muốn làm gì nữa?" Hỏa Cầu hiên ngang lẫm liệt, lấy thân che chắn trước người Cố Phi.
"Bà mọe nó, nhanh đưa thuốc cho tui...." Cố Phi nói càng lúc càng yếu ớt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook