Cận Chiến Pháp Sư
-
Quyển 1 - Chương 10: Trải nghiệm mới lạ
Trên đường quay trở lại thành Cloud City thì càng lúc càng có nhiều người. Đại bộ phận người chơi đã không còn tập trung quá nhiều vào chuyện thăng cấp nữa, mà đang trải nghiệm cảm giác mới lạ do game VR mang lại. Hai người đứng chung một chỗ nắm chặc tay, vỗ vỗ vai, đều cảm thấy vô cùng mới lạ.
Cố Phi trở lại Cloud City, hướng quán rượu mà Hỏa Cầu đang ngồi.
Quán rượu, nhà đấu giá, ngân hàng. Ba kiến trúc trọng yếu, nằm ở ba phía khác nhau.
Cố Phi tiến lên, đẩy cửa quán rượu ra.
Ánh sáng trong quán cũng không phải mờ mờ ảo ảo như Cố Phi tưởng tượng, mà là màu sắc nhu hòa tự nhiên. Trong quán người chơi rất nhiều, cười cười nói nói, chưa xuất hiện những bợm nhậu vung tiền say xỉn. Giá gỗ của quán rượu chất đầy những chai rượu, chào đón người chơi là một NPC miệng lúc nào cũng tươi cười ôn hòa.
Cố Phi nhìn quanh, vẫn thua mắt của Hỏa Cầu đã phát hiện ra hắn trước, cất tiếng gọi: "Túy ca Túy ca, ở đây nè!"
"À, Hỏa Cầu!" Cố Phi hướng hắn phất tay. Chợt một thanh âm vang lên, một cái Hỏa Cầu hừng hực thiêu đốt trước mặt hắn. Chung quanh người chơi đều khẽ giật mình, nhưng lập tức minh bạch, đều cười lên ha hả.
Cố Phi bất đắc dĩ mà chờ Hỏa Cầu biến mất, mới đi đến trước bàn. Hỏa Cầu vẻ mặt phiền muộn, lại nguyền rủa thằng bạn đã đặt tên. Cố Phi một bên nghe hắn lầm bầm, một bên tiếp tục đánh giá mọi nơi.
"Ồ, đây không phải là..." Cố Phi đột nhiên thấy một người.
Hỏa Cầu quay đầu lại nhìn lướt qua, nở nụ cười: "Kiếm Quỷ đúng không! Hắn cũng vừa đến không lâu"
" Thằng này lượn vòng vòng, ngược lại còn đến trước mình nữa!" Cố Phi nói.
" Sao vậy?" Hỏa Cầu không hiểu.
"Hắn vừa rồi mới ở khu ban nãy luyện cấp, tui có thấy hắn" Cố Phi nói.
"À...cấp bậc của hắn dường như cũng không có tăng lên" Hỏa Cầu nói xong, lại rót rượu cho Cố Phi, "Nào, Túy ca, nếm thử rượu này đi. Nhìn nickname của ông chắc cũng là một người sành uống rượu hả?"
Cố Phi cười khổ: "Ông quên rồi hả? Cái tên này cũng do người ta đặt, giống ông vậy đó."
"À, tui quên mất!" Hỏa Cầu vỗ đầu một cái, "Sớm biết như vậy, tui cũng không rủ ông uống rượu rồi. Làm tốn hết 1 ngân tệ!" Hỏa Cầu rất là tiếc. Một ngân tệ tương đương 100 đồng tệ, thời kỳ đầu game này cũng có thể mua một vũ khí sơ cấp ở chỗ thợ rèn, đánh quái kiếm tiền, cũng khá lâu mới đạt được.
"Không sao, coi như tui trả đi!" Cố Phi cười cười, hắn đánh quái cao cấp hơn so với Hỏa Cầu, tự nhiên thu nhập cũng phong phú hơn nhiều.
Lúc này Kiếm Quỷ cũng phát hiện Cố Phi bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, Kiếm Quỷ hướng Cố Phi nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.
Trong quán rượu vẫn tiếp tục ồn ào.
Đột nhiên cửa quán bị đẩy ra, phát lên một tiếng "C...R...I...T", cả quán rượu đột nhiên im lặng, chỉ còn lại một ít âm thanh nhỏ, mọi người đều quay lại nhìn, Cố Phi cũng vậy.
Một thân áo choàng màu tím nhìn có vẻ quen mắt, nhưng Cố Phi không dám khẳng định là người mà mình gặp trên sườn núi khi nãy. Trên đường về thành, hắn đã gặp không ít người có trang phục tương tự, hiển nhiên là trang bị sơ cấp của một nghề nghiệp nào đó.
Trang bị sơ cấp trong trò chơi đa phần đều khá giống nhau, thế là mỗi nghề nghiệp đều ăn mặc có phần tương tự. Cô gái này dáng người đều đặn, chỗ nào cong thì cong, chỗ nào thẳng thì thẳng tắp, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào dư thừa, khó trách toàn bộ quán bar đều há hốc mồm, dáng người như vậy là hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Nếu mà so sánh, khuôn mặt cô gái này so với thân hình cũng không quá mức kinh diễm. Nhưng vẫn là một khuôn mặt xuất sắc, ánh mắt ngập nước rung động lòng người, khóe miệng cười nhẹ làm người ta cảm thấy thân thiết. Cười cười, cô gái này hướng mọi người trong quán khẽ gật đầu.
Mọi người lúc này mới khôi phục thái độ bình thường. Khi nãy dùng ánh mắt trần trụi, nóng rát mà săm soi con gái nhà người ta, hiện tại cũng phải ra vẻ đạo mạo, muốn nhìn thì chỉ nhìn lén mà thôi.
Trong quán rượu kỳ thật người rất nhiều, lúc này đã không có bàn trống. Có điều có vài bàn chỉ có một hai người ngồi. Lúc này đám nam nhân đã lộ ra thần sắc hưng phấn. Có điều cũng không có ai dám lên tiếng mời, súng bắn chim đầu đàn, lúc này ai tùy tiện mở miệng, người đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ mọi người, cho dù nhất thời có cơ hội ngồi kế người đẹp, ra khỏi quán lại bị người ta trói lại ném xuống sông. Vì xây dựng xã hội an toàn, tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi người đẹp tự chọn.
Cô gái rảo bước dịu dàng đi tới, Hỏa Cầu cũng lộ ra kích động. Hắn và Cố Phi ngồi bàn có bốn chỗ, giờ chỉ có hai người ngồi, có thể nói là tình thế tốt. Ai dè ánh mắt người đẹp chỉ xẹt qua chỗ Cố Phi cùng Hỏa Cầu, rồi chuyển đi chỗ khác.
Hỏa Cầu trông mong không được, cuối cùng cũng nhún nhún mũi: "Oa, thơm quá!"
"Trò chơi mà... làm gì có mùi nước hoa." Cố Phi khinh bỉ hắn.
"Là mùi thơm của cơ thể, trò chơi đem mùi thơm của cơ thể mô phỏng luôn rồi!" Hỏa Cầu một mực chắc chắn.
Cố Phi cười cười, mặc kệ hắn. Lúc này cô gái đã đi qua một nửa quán cũng không thấy chỗ ngồi, giống như muốn đi ra ngoài rồi. Đột nhiên cô gái dừng lại bên cạnh Kiếm Quỷ.
Kiếm Quỷ ngồi bàn hai chỗ, chỉ có mình hắn, vừa vặn còn đúng một chỗ.
Tất cả mọi người hô hấp đều dừng lại, đại đa số người còn mang theo khó hiểu: Cô gái này phẩm chất tốt như vậy! Luận tướng mạo, sao cô ta lại chọn thằng xấu nhất trong quán vậy?
Kiếm Quỷ tuy là cao thủ đạt trình độ cao nhất trong Game Online, nhưng mà tướng mạo có phần tầm thường. Lúc này chứng kiến cô gái xinh đẹp này dừng lại bên cạnh mình, cũng có chút khẩn trương. Ai ngờ cô gái cũng không có ngồi xuống, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay phải lên, vỗ vỗ sau lưng hắn.
Toàn trường tiếp tục im ắng. Hai người này quen biết? Tất cả mọi người đều suy nghĩ như thế. Người đẹp và quái vật!! Đây là suy nghĩ của một nửa quần chúng, còn nửa còn lại lại nghĩ hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Kiếm Quỷ là thụ sủng nhược kinh, hắn và cô gái này hoàn toàn không quen biết, lại chuẩn bị nói chuyện, lại thấy cô gái nhìn hắn cười cười, chỉ chỉ dưới chân hắn: "Tiền của bạn rớt kìa!"
Tất cả mọi người, kể cả Kiếm Quỷ, đều cúi đầu nhìn xuống.
Kim quang lóng lánh một cái kim tệ, rơi dưới chân Kiếm Quỷ.
"À, cảm ơn nha!" Kiếm Quỷ vô ý thức liền cúi người xuống lấy, trong nội tâm còn nghĩ đây coi như cớ để mời cô gái uống rượu.
" Không cần khách khí" Kiếm Quỷ nghe được cô gái trả lời, chờ hắn nhặt tiền lên, cô gái đã đi ra cửa, ngoái đầu lại hướng hắn cười cười, thản nhiên rời khỏi.
Kiếm Quỷ cả người đều ngây dại, cầm chặt miếng ngân tệ trong tay, chẳng mấy chốc là luyện thành Đại Lực Kim Cương Chỉ.
"Dáng người hoàn hảo, rất xinh đẹp, thanh âm cũng êm tai! A! Tui cảm thấy mình đã yêu nàng mất rồi" Hỏa Cầu lẩm bẩm nói, "Túy ca, ông... À??" Hỏa Cầu nhìn cô gái đi ra cửa, quay lại nói chuyện với Cố Phi, lại phát hiện Cố Phi bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.
"Ông thật sự là thần tượng của tui à!" Nhìn qua bóng lưng Cố Phi đi ra khỏi quán rượu, Hỏa Cầu trợn mắt há hốc mồm.
Cố Phi lao ra quán rượu, nhìn quanh, chỉ thấy cô gái kia đã đi vào phố nhỏ bên phải, vội vàng đuổi theo.
Kiếm Quỷ tên ngu ngốc này! Cố Phi trong nội tâm thầm mắng, còn lo lượm kim tệ, cây "Hồi ức sương chi" ổng đặt trên bàn đã bị người ta tiện tay cầm mất rồi.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một cô gái như vậy lại làm ra việc này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cố Phi cũng sẽ không tin tưởng.
Thật sự là quá ti tiện rồi! Cố Phi nghiến răng nghiến lợi, việc này đã khơi dậy bóng đen trong lòng hắn khi còn nhỏ.
Khi đó tập võ, mỗi ngày đều tiêu hao năng lượng thật nhiều, Cố Phi mỗi ngày đều có thêm một bữa ăn nhẹ. Mà lúc đang ăn, đứa con của chú Hai xuất hiện nói: "Ê tiểu Phi, ăn sao mà rớt đầy đất thế, không mau nhặt lên, không một hồi chú Ba thấy sẽ đánh đòn đấy!"
"Hả!" Cố Phi cuống quýt cúi người xuống đất, lúc quay lên thì món ăn cùng tên tiểu tử đã biến mất.
Mấy lần sau, nào là có dĩa bay kìa, ba của ông tìm kìa, nói chung là tìm đủ mọi cách lừa gạt hắn, làm cho Cố Phi đối với loại cướp đồ ăn trước miệng cọp này thống hận không thôi. Đáng tiếc chờ tới khi hắn quyết định đợi nó chơi trò lừa gạt này, sẽ đánh cho nó một trận, thì nó đã chán chơi trò này nữa rồi, không còn hứng thú lừa gạt Cố Phi nữa.
Đã bao nhiêu năm rồi, Cố Phi nghĩ tới việc này có cảm giác uất ức không thôi, hôm nay lại để cho hắn gặp phải.
Đáng tiếc đối phương lại mà một cô gái, sao nỡ ra tay.
Cố Phi vừa cân nhắc, đã đuổi tới đầu ngõ, quay người lại, chóp mũi hắn cùng cô gái đụng nhau.
A! Thật thơm! Ý niệm xuất hiện, Cố Phi kịp thời phản ứng, vội vàng lùi lại một bước, chứng kiến cô gái kia mị nhãn như tơ mà đánh giá mình: "Ông đi theo tui làm cái gì?"
"Mang thứ đó giao ra đây!" Cố Phi chưa cho nàng mặt mũi, nhưng vừa rồi tiếp xúc thân mật lại làm cho hắn có chút nóng lên, trong lòng dâng lên một hồi xúc động.
"Mang ra cái gì? Cô gái nói như giả ngu.
"Giả ngu? Vừa rồi cô đã trộm cái dao găm 'Hồi ức Sương chi' đấy" Cố Phi nói.
Cô gái khẽ giật mình. Nàng cũng không phải giả ngu, chỉ là chứng kiến người truy tìm lại không phải chủ nhân, còn tưởng là không phải đến tìm vật bị mất mà là đi theo cướp sắc. Nàng đối với vẻ đẹp của mình rất có tự tin đấy.
Cố Phi trở lại Cloud City, hướng quán rượu mà Hỏa Cầu đang ngồi.
Quán rượu, nhà đấu giá, ngân hàng. Ba kiến trúc trọng yếu, nằm ở ba phía khác nhau.
Cố Phi tiến lên, đẩy cửa quán rượu ra.
Ánh sáng trong quán cũng không phải mờ mờ ảo ảo như Cố Phi tưởng tượng, mà là màu sắc nhu hòa tự nhiên. Trong quán người chơi rất nhiều, cười cười nói nói, chưa xuất hiện những bợm nhậu vung tiền say xỉn. Giá gỗ của quán rượu chất đầy những chai rượu, chào đón người chơi là một NPC miệng lúc nào cũng tươi cười ôn hòa.
Cố Phi nhìn quanh, vẫn thua mắt của Hỏa Cầu đã phát hiện ra hắn trước, cất tiếng gọi: "Túy ca Túy ca, ở đây nè!"
"À, Hỏa Cầu!" Cố Phi hướng hắn phất tay. Chợt một thanh âm vang lên, một cái Hỏa Cầu hừng hực thiêu đốt trước mặt hắn. Chung quanh người chơi đều khẽ giật mình, nhưng lập tức minh bạch, đều cười lên ha hả.
Cố Phi bất đắc dĩ mà chờ Hỏa Cầu biến mất, mới đi đến trước bàn. Hỏa Cầu vẻ mặt phiền muộn, lại nguyền rủa thằng bạn đã đặt tên. Cố Phi một bên nghe hắn lầm bầm, một bên tiếp tục đánh giá mọi nơi.
"Ồ, đây không phải là..." Cố Phi đột nhiên thấy một người.
Hỏa Cầu quay đầu lại nhìn lướt qua, nở nụ cười: "Kiếm Quỷ đúng không! Hắn cũng vừa đến không lâu"
" Thằng này lượn vòng vòng, ngược lại còn đến trước mình nữa!" Cố Phi nói.
" Sao vậy?" Hỏa Cầu không hiểu.
"Hắn vừa rồi mới ở khu ban nãy luyện cấp, tui có thấy hắn" Cố Phi nói.
"À...cấp bậc của hắn dường như cũng không có tăng lên" Hỏa Cầu nói xong, lại rót rượu cho Cố Phi, "Nào, Túy ca, nếm thử rượu này đi. Nhìn nickname của ông chắc cũng là một người sành uống rượu hả?"
Cố Phi cười khổ: "Ông quên rồi hả? Cái tên này cũng do người ta đặt, giống ông vậy đó."
"À, tui quên mất!" Hỏa Cầu vỗ đầu một cái, "Sớm biết như vậy, tui cũng không rủ ông uống rượu rồi. Làm tốn hết 1 ngân tệ!" Hỏa Cầu rất là tiếc. Một ngân tệ tương đương 100 đồng tệ, thời kỳ đầu game này cũng có thể mua một vũ khí sơ cấp ở chỗ thợ rèn, đánh quái kiếm tiền, cũng khá lâu mới đạt được.
"Không sao, coi như tui trả đi!" Cố Phi cười cười, hắn đánh quái cao cấp hơn so với Hỏa Cầu, tự nhiên thu nhập cũng phong phú hơn nhiều.
Lúc này Kiếm Quỷ cũng phát hiện Cố Phi bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, Kiếm Quỷ hướng Cố Phi nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.
Trong quán rượu vẫn tiếp tục ồn ào.
Đột nhiên cửa quán bị đẩy ra, phát lên một tiếng "C...R...I...T", cả quán rượu đột nhiên im lặng, chỉ còn lại một ít âm thanh nhỏ, mọi người đều quay lại nhìn, Cố Phi cũng vậy.
Một thân áo choàng màu tím nhìn có vẻ quen mắt, nhưng Cố Phi không dám khẳng định là người mà mình gặp trên sườn núi khi nãy. Trên đường về thành, hắn đã gặp không ít người có trang phục tương tự, hiển nhiên là trang bị sơ cấp của một nghề nghiệp nào đó.
Trang bị sơ cấp trong trò chơi đa phần đều khá giống nhau, thế là mỗi nghề nghiệp đều ăn mặc có phần tương tự. Cô gái này dáng người đều đặn, chỗ nào cong thì cong, chỗ nào thẳng thì thẳng tắp, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào dư thừa, khó trách toàn bộ quán bar đều há hốc mồm, dáng người như vậy là hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Nếu mà so sánh, khuôn mặt cô gái này so với thân hình cũng không quá mức kinh diễm. Nhưng vẫn là một khuôn mặt xuất sắc, ánh mắt ngập nước rung động lòng người, khóe miệng cười nhẹ làm người ta cảm thấy thân thiết. Cười cười, cô gái này hướng mọi người trong quán khẽ gật đầu.
Mọi người lúc này mới khôi phục thái độ bình thường. Khi nãy dùng ánh mắt trần trụi, nóng rát mà săm soi con gái nhà người ta, hiện tại cũng phải ra vẻ đạo mạo, muốn nhìn thì chỉ nhìn lén mà thôi.
Trong quán rượu kỳ thật người rất nhiều, lúc này đã không có bàn trống. Có điều có vài bàn chỉ có một hai người ngồi. Lúc này đám nam nhân đã lộ ra thần sắc hưng phấn. Có điều cũng không có ai dám lên tiếng mời, súng bắn chim đầu đàn, lúc này ai tùy tiện mở miệng, người đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ mọi người, cho dù nhất thời có cơ hội ngồi kế người đẹp, ra khỏi quán lại bị người ta trói lại ném xuống sông. Vì xây dựng xã hội an toàn, tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi người đẹp tự chọn.
Cô gái rảo bước dịu dàng đi tới, Hỏa Cầu cũng lộ ra kích động. Hắn và Cố Phi ngồi bàn có bốn chỗ, giờ chỉ có hai người ngồi, có thể nói là tình thế tốt. Ai dè ánh mắt người đẹp chỉ xẹt qua chỗ Cố Phi cùng Hỏa Cầu, rồi chuyển đi chỗ khác.
Hỏa Cầu trông mong không được, cuối cùng cũng nhún nhún mũi: "Oa, thơm quá!"
"Trò chơi mà... làm gì có mùi nước hoa." Cố Phi khinh bỉ hắn.
"Là mùi thơm của cơ thể, trò chơi đem mùi thơm của cơ thể mô phỏng luôn rồi!" Hỏa Cầu một mực chắc chắn.
Cố Phi cười cười, mặc kệ hắn. Lúc này cô gái đã đi qua một nửa quán cũng không thấy chỗ ngồi, giống như muốn đi ra ngoài rồi. Đột nhiên cô gái dừng lại bên cạnh Kiếm Quỷ.
Kiếm Quỷ ngồi bàn hai chỗ, chỉ có mình hắn, vừa vặn còn đúng một chỗ.
Tất cả mọi người hô hấp đều dừng lại, đại đa số người còn mang theo khó hiểu: Cô gái này phẩm chất tốt như vậy! Luận tướng mạo, sao cô ta lại chọn thằng xấu nhất trong quán vậy?
Kiếm Quỷ tuy là cao thủ đạt trình độ cao nhất trong Game Online, nhưng mà tướng mạo có phần tầm thường. Lúc này chứng kiến cô gái xinh đẹp này dừng lại bên cạnh mình, cũng có chút khẩn trương. Ai ngờ cô gái cũng không có ngồi xuống, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay phải lên, vỗ vỗ sau lưng hắn.
Toàn trường tiếp tục im ắng. Hai người này quen biết? Tất cả mọi người đều suy nghĩ như thế. Người đẹp và quái vật!! Đây là suy nghĩ của một nửa quần chúng, còn nửa còn lại lại nghĩ hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Kiếm Quỷ là thụ sủng nhược kinh, hắn và cô gái này hoàn toàn không quen biết, lại chuẩn bị nói chuyện, lại thấy cô gái nhìn hắn cười cười, chỉ chỉ dưới chân hắn: "Tiền của bạn rớt kìa!"
Tất cả mọi người, kể cả Kiếm Quỷ, đều cúi đầu nhìn xuống.
Kim quang lóng lánh một cái kim tệ, rơi dưới chân Kiếm Quỷ.
"À, cảm ơn nha!" Kiếm Quỷ vô ý thức liền cúi người xuống lấy, trong nội tâm còn nghĩ đây coi như cớ để mời cô gái uống rượu.
" Không cần khách khí" Kiếm Quỷ nghe được cô gái trả lời, chờ hắn nhặt tiền lên, cô gái đã đi ra cửa, ngoái đầu lại hướng hắn cười cười, thản nhiên rời khỏi.
Kiếm Quỷ cả người đều ngây dại, cầm chặt miếng ngân tệ trong tay, chẳng mấy chốc là luyện thành Đại Lực Kim Cương Chỉ.
"Dáng người hoàn hảo, rất xinh đẹp, thanh âm cũng êm tai! A! Tui cảm thấy mình đã yêu nàng mất rồi" Hỏa Cầu lẩm bẩm nói, "Túy ca, ông... À??" Hỏa Cầu nhìn cô gái đi ra cửa, quay lại nói chuyện với Cố Phi, lại phát hiện Cố Phi bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.
"Ông thật sự là thần tượng của tui à!" Nhìn qua bóng lưng Cố Phi đi ra khỏi quán rượu, Hỏa Cầu trợn mắt há hốc mồm.
Cố Phi lao ra quán rượu, nhìn quanh, chỉ thấy cô gái kia đã đi vào phố nhỏ bên phải, vội vàng đuổi theo.
Kiếm Quỷ tên ngu ngốc này! Cố Phi trong nội tâm thầm mắng, còn lo lượm kim tệ, cây "Hồi ức sương chi" ổng đặt trên bàn đã bị người ta tiện tay cầm mất rồi.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một cô gái như vậy lại làm ra việc này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cố Phi cũng sẽ không tin tưởng.
Thật sự là quá ti tiện rồi! Cố Phi nghiến răng nghiến lợi, việc này đã khơi dậy bóng đen trong lòng hắn khi còn nhỏ.
Khi đó tập võ, mỗi ngày đều tiêu hao năng lượng thật nhiều, Cố Phi mỗi ngày đều có thêm một bữa ăn nhẹ. Mà lúc đang ăn, đứa con của chú Hai xuất hiện nói: "Ê tiểu Phi, ăn sao mà rớt đầy đất thế, không mau nhặt lên, không một hồi chú Ba thấy sẽ đánh đòn đấy!"
"Hả!" Cố Phi cuống quýt cúi người xuống đất, lúc quay lên thì món ăn cùng tên tiểu tử đã biến mất.
Mấy lần sau, nào là có dĩa bay kìa, ba của ông tìm kìa, nói chung là tìm đủ mọi cách lừa gạt hắn, làm cho Cố Phi đối với loại cướp đồ ăn trước miệng cọp này thống hận không thôi. Đáng tiếc chờ tới khi hắn quyết định đợi nó chơi trò lừa gạt này, sẽ đánh cho nó một trận, thì nó đã chán chơi trò này nữa rồi, không còn hứng thú lừa gạt Cố Phi nữa.
Đã bao nhiêu năm rồi, Cố Phi nghĩ tới việc này có cảm giác uất ức không thôi, hôm nay lại để cho hắn gặp phải.
Đáng tiếc đối phương lại mà một cô gái, sao nỡ ra tay.
Cố Phi vừa cân nhắc, đã đuổi tới đầu ngõ, quay người lại, chóp mũi hắn cùng cô gái đụng nhau.
A! Thật thơm! Ý niệm xuất hiện, Cố Phi kịp thời phản ứng, vội vàng lùi lại một bước, chứng kiến cô gái kia mị nhãn như tơ mà đánh giá mình: "Ông đi theo tui làm cái gì?"
"Mang thứ đó giao ra đây!" Cố Phi chưa cho nàng mặt mũi, nhưng vừa rồi tiếp xúc thân mật lại làm cho hắn có chút nóng lên, trong lòng dâng lên một hồi xúc động.
"Mang ra cái gì? Cô gái nói như giả ngu.
"Giả ngu? Vừa rồi cô đã trộm cái dao găm 'Hồi ức Sương chi' đấy" Cố Phi nói.
Cô gái khẽ giật mình. Nàng cũng không phải giả ngu, chỉ là chứng kiến người truy tìm lại không phải chủ nhân, còn tưởng là không phải đến tìm vật bị mất mà là đi theo cướp sắc. Nàng đối với vẻ đẹp của mình rất có tự tin đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook