Edit by: Julia
【 Xin đừng làm việc quá sức!】
"Các vị hành khách thân mến, chuyến bay của chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay Mân Xuyên vào lúc 5:45 phút chiều theo giờ Bắc Kinh..."
Giọng nữ phát thanh viên nhẹ nhàng đọc thông tin chuyến bay bằng tiếng Trung và tiếng Anh, hai bàn tay đánh chữ liên tục của Quý Văn Huyên cuối cùng cũng dừng lại, hắn tháo cặp kính xuống, nhéo nhéo sống mũi* đau nhức.
*tác giả viết là huyệt kính minh, tức là huyệt hai đầu lông mày, tui xin được đổi thành sống mũi cho nó gần gũi nhó
Bảy ngày tham gia nghiên cứu bị ép xuống còn năm ngày, chưa nói đến lịch trình dày đặc, báo cáo nghiên cứu nhất định trong ba ngày phải làm xong, chỉ vì muốn về kịp trước Quốc Khánh để tham gia lễ bổ nhiệm.
Quý Văn Huyên năm nay đã ba mươi lăm tuổi, cũng tiến vào đội ngũ công chức được mười mấy năm.
Tốt nghiệp xong lập tức dấn thân vào Uỷ ban cải cách và Phát triển quốc gia, từ cấp phòng một đường làm tới chức phó huyện, mà lễ bổ nhiệm trước Quốc khánh là muốn chính thức bổ nhiệm hắn thành huyện trưởng.
Sau lần thăng chức thuận lợi này, hắn lại tiến gần thêm một bước tới mục tiêu trở thành thị trưởng.
"Chủ nhiệm Quý, lát nữa ngài về nhà nghỉ ngơi sao?" Thư ký Lý Ngạo cùng hắn đi công tác khi máy bay hạ cao độ và đáp xuống thì bị xóc tỉnh, buồn ngủ hỏi.
"Về đơn vị trước." Quý Văn Huyên nhìn đồng hồ đeo tay, "Đợi lát nữa hạ cánh, cậu thông báo cho bên văn phòng, trưởng phòng kế hoạch và trưởng phòng dự án ở lại, tôi muốn mở một cuộc họp ngắn."
"Vâng", Lý Ngạo nghe lãnh đạo sắp xếp trong lòng đau khổ kêu rên, nhưng không dám để lộ chút bất mãn nào lên trên mặt, anh lén lút liếc nhìn ông sếp Quý Văn Huyên sau một tuần lễ làm việc liên tục mà tinh thần vẫn sung mãn, không so sánh thì không đau thương, không phải Lý Ngạo muốn lười biếng, mà do Quý Văn Huyên thật sự đáng sợ.
Từ khi trở thành thư ký của Quý Văn Huyên, Lý Ngạo cảm giác chưa bao giờ được ngủ một giấc tràn đầy, cường độ công việc của Uỷ ban cải cách và Phát triển quốc gia vốn dĩ đã cao, bên trên lại thêm ông chủ nhiệm sắt thép như vậy, chẳng mấy người bình thường có thể chịu nổi.
Tuổi chưa đến ba mươi, mà anh đã hói đến nỗi nhìn trông còn già hơn cả Quý Văn Huyên rồi, nhiều lần đi công tác đều bị người ta nhận nhầm, bắt tay bắt chân gọi Chủ nhiệm Quý.
Nghĩ xong những chuyện này, máy bay vừa lúc hạ cánh, Lý Ngạo cam chịu mở mắt nhập nhèm ra bắt đầu thông báo mấy người đen đủi phải ở lại họp.
Cửa khoang máy bay mở ra, Quý Văn Huyên xách cặp công văn đứng dậy, vừa mới chuẩn bị nhấc chân, bỗng nhiên vị trí trái tim có cảm giác nhói như kim châm, hai chân không chịu sự khống chế nhũn ra, ngay khi sắp khuỵu xuống, bên cạnh duỗi ra một cánh tay túm chặt lấy hắn, một giọng nam trong trẻo nhắc nhở: "Cẩn thận."
Mãi đến khi nữ tiếp viên hàng không đứng trước mặt hỏi hắn có cần trợ giúp gì không, cảm giác khó chịu đó mới từ từ biến mất.
Hắn xua xua tay, quay đầu nhìn chàng trai trẻ bị mình không biết từ khi nào dựa cả người vào, thoạt nhìn mới tầm hơn hai mươi, một đôi mắt hoa đào nhìn hắn chằm chằm như thấy điều gì thú vị.
"Này chú, bờ vai tôi có vững chắc không?"
Kể từ ngày phát hiện mình có thể là đồng tính luyến ái trở đi, Quý Văn Huyên chưa từng giữ khoảng cách thân mật như vậy với bất kỳ người đàn ông nào, chứ đừng nói là ở lứa tuổi hiện tại đi tiếp cận một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai như vậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy tâm tư của chính mình thật đáng khinh, hành vi đê tiện, vội vàng đứng thẳng dậy gật đầu nói một câu "Cảm ơn" rồi bước ra ngoài không dám ngoảnh đầu lại.
Cùng với việc chuyển đổi và nâng cấp hệ thống các ngành công nghiệp truyền thống ở thành phố Mân Xuyên, các thiết bị và hoá chất cao cấp dùng cho sản xuất ở thành thị cấp một rất đáng để học hỏi.
Trong cuộc họp, Quý Văn Huyên lần lượt chỉ ra nhưng phát hiện trong lần điều tra nghiên cứu này bàn giao cho các bộ phận phòng ban, yêu cầu họ theo phương hướng này lập nên các kế hoạch dự án trọng điểm trong năm tới.
Thư ký Lý Ngạo ở bên cạnh ghi chép hơi thất thần, anh lén lút lật sổ ghi chép tới trang đầu, đọc lại lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Quý chủ nhiệm mà anh đã thuộc lòng từ lâu.
Sáng sớm năm giờ rưỡi thức dậy chạy bộ, sáu giờ rưỡi ăn bữa sáng, bảy giờ hai mươi phút đến văn phòng xử lý công văn giấy tờ, tám giờ mới chính thức bắt đầu làm việc.
Với tư cách là Phó chủ nhiệm quản lí phòng kế hoạch dự án, Quý Văn Huyên một tuần bảy ngày, có ít nhất bốn ngày tham gia các cuộc họp, ba ngày còn lại kiểm tra tiến độ dự án tại hiện trường.
Sau khi tan tầm, vội vàng ăn xong bữa tối, tản bộ nửa giờ, lại trở về văn phòng tăng ca kiểm tra báo cáo liên ngành từ các tỉnh, thành phố khác, đúc rút kinh nghiệm, mãi đến tận mười một giờ đêm mới tắt đèn đi ngủ.
Đúng vậy, hắn đến nhà cũng chẳng về mấy lần, ngủ luôn ở cái giường nhỏ giản dị trong phòng làm việc, đối phó qua đêm!
Thời điểm Lý Ngạo không chịu nổi, anh thậm chí còn muốn đăng bài lên Zhihu hỏi bạn mạng thử, ông lãnh đạo trực tiếp của tôi có khi là người máy thì phải làm sao, gấp online chờ!
"Tiểu Lý, cậu về nhà đi." Quý Văn Huyên thu dọn lần lượt giấy tờ trên bàn, giơ tay với Lý Ngạo, "Cậu tăng ca cùng tôi liên tục một tháng rồi, nên về thăm nhà một chút đi."
Lý Ngạo muốn nói không cần, nhưng quả thực là rất nhớ nhà.
Cuối cùng, sau khi thay Quý Văn Huyên cất giấy tờ về văn phòng mới lưu luyến uyển chuyển nói: "Vậy...Chủ nhiệm Quý, tôi về nhà nhìn một chút, ngày mai bảo đảm sáng sớm sẽ có mặt!"
Cho Lý Ngạo về nhà nghỉ ngơi, Quý Văn Huyên tiếp tục sắp xếp lại kết quả của cuộc điều tra nghiên cứu.
Điện thoại rung lên vài tiếng, hắn thoáng cau mày khi nhìn thấy màn hình hiển thị số điện thoại nhà, rồi nhấn nghe.
"Văn Huyên, điều tra kết thúc rồi sao?" Người gọi tới là cha của Quý Văn Huyên, là bí thư thành uỷ tiền nhiệm của thành phố Mân Xuyên, sau khi nghỉ hưu thì nhàn rỗi không chịu nổi, ngày ngày kiểm tra công việc của con trai như đang kiểm tra bài tập về nhà, Quý Văn Huyên không thích như vậy nhưng trước giờ vẫn chưa từng nói.
"Kết thúc rồi, đang sắp xếp tài liệu."
"Được, mấy hôm nữa được bổ nhiệm, công việc hiện tại trên tay con nhanh chóng hoàn thành giao cho Thị trưởng Vương, mấy việc của con trong lòng ba nắm được, không chừng lần bổ nhiệm này còn có thể khiến tiền đồ của con thêm dệt hoa trên gấm." Ba vẫn thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia, Quý Văn Huyên lại càng ngày càng nôn nóng, cơn tức ngực cùng cảm giác nhột nhạt buồn bực kèm theo đau nhói lại một lầm nữa đâm vào tim anh.
"Ba, con đi nghỉ ngơi trước." Hắn nhắm mắt lại nói, cố gắng thở để giảm bớt khó chịu trong lồng ngực.
"Mới mười giờ mà đã đi ngủ rồi?" Giọng điệu của cha Quý rõ ràng mang theo bất mãn, "Văn Huyên, con tuyệt đối không thể buông lỏng, con có biết hay không lúc con đi ngủ có bao nhiêu người ở sau lưng con đang lén lút nỗ lực làm việc, không chừng có người nào đó ngủ ít hơn con một tiếng đồng hồ nhưng trên con đường tương lai lại đem con đạp xuống để đi lên đâu! Làm quan nào đâu có dễ làm như thế đâu?"
Ba Quý không hề phát hiện ra Quý Văn Huyên có gì không đúng, vẫn còn nói về những kỳ vọng và mong đợi của ông với tương lai của con trai, âm thanh lảm nhảm bên tai từ nhàn nhạt biến thành sắc bén, rồi lại từ sắc bén trở nên mơ hồ, cuối cùng, Quý Văn Huyên dường như nghe thấy một tiếng "bípppp" kéo dài tương tự như âm thanh của điện tâm đồ lúc biến thành thẳng tắp mới có thể phát ra.....
Thế giới hoàn toàn trở nên yên lặng.
*****
Trong lòng buồn bực, nôn nóng, đau đớn, tất cả những điều này đều là biểu hiện báo trước của nhồi máu cơ tim cấp tính.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên mà Quý Văn Huyên làm là tự cảnh tỉnh bản thân.
Đã từ lâu, hắn tham gia mấy buổi tọa đàm sức khỏe cũng đều qua loa chiếu lệ, dẫn đến hiện tại bệnh tật quấn thân mà không tự biết, trực tiếp dẫn tới hàng loạt cơn đau đe dọa tính mạng.
Một lần bị bệnh này của hắn không biết đã làm lỡ bao nhiêu việc.
Nhưng, nói đi nói lại......!đau tim cũng có thể gây đau mông được sao?
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nghiêng trên giường, chăn nệm và gối một màu trắng tinh, Quý Văn Huyên đang suy nghĩ rốt cục giường bệnh của bệnh viện nào có thể mềm tới trình độ này thì đột nhiên, từ trong mông truyền đến cảm giác có gì đó chảy ra hết sức kỳ dị, cùng lúc một giọng nam xa lạ vang lên ở một khoảng cách rất gần sau lưng khiến hắn sởn cả tóc gáy: "Tỉnh rồi sao? Kỹ thuật của tôi có khiến cậu hài lòng không?"
Kỹ thuật gì? Còn cậu là ai? Cậu đã làm gì cái mông của tôi? Quý Văn Huyên muốn nhảy cẫng lên, mà tay chân đau nhức bủn rủn không nghe não bộ sai khiến, hắn động đậy thân thể mấy lần vẫn không dậy được, nhưng ngay một giây sau đó eo đã bị người ta siết chặt không cho di chuyển.
"Muốn thêm một pháo chào buổi sáng thì cứ trực tiếp nói ra, vặn vẹo cái gì?"
Khi lần thứ hai bị dị vật xâm nhập vào bộ phận phía sau, thời điểm hắn ngửa cố lên không tự chủ mà rên rỉ ấy, Quý Văn Huyên bỗng nhiên hiểu được mình đang ở trong tình huống gì, cả người như bị sét đánh bất động tại chỗ.
"Trông rất thuần khiết, không nghĩ tới trên giường lại dâm như thế." Tên tội phạm xâm hại hắn bất hợp pháp kia không hề tỏ ra hoảng sợ, thậm chí còn thoải mái duỗi một tay vỗ vỗ lên má Quý Văn Huyên, tuỳ tiện ngông cuồng hỏi: "Fan của cậu có biết nam chính phong quang vô hạn của bọn họ đêm đến bị ông chủ đ*t phát khóc không?"
Hết chương 1.
Xin lũi các bác vì tui có thể dịch là "làm phát khóc" nhưng cái chữ làm nó k thể lột tả hết cái sự đểu giả đĩ thoã của ông công này được huhuhu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook