Cặn Bã Hoàn Lương
23: Vết Son Khó Phai 10


Diệp gia rớt đài, Diệp Hàn biến mất, tình thế này biểu thị cái gì? Chẳng phải là đồng nghĩa với việc Trương đại minh tinh mất đi hậu thuẫn?
Khi một người đứng trên bậc cao trở nên lao đao sẽ có nhiều người nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, càng không phải nói đến thành phần ghen ăn tức ở luôn chực chờ bỏ đá xuống giếng.

Huống hồ với cái nết đối nhân xử thế của Trương Viễn Hoài, số lượng này hứa hẹn sẽ rất "vĩ đại" đi.
Trương đại minh tinh hôm nay phải đi quay một chương trình tạp kỹ, dù không kể đến một đống ánh mắt kì lạ đổ dồn vào hắn vì lúc nào mắt Trương Viễn Hoài cũng để trên đầu.

Thì vẫn còn cả tá bất ngờ chào đón kẻ thất thế của chúng ta.
Trước đây Trương Viễn Hoài luôn có một phòng hóa trang riêng, dù là quay phim hay bất cứ chương trình lớn nhỏ gì.

Nhưng chỗ dựa vừa mất một cái, đãi ngộ này cũng biến đi theo.
Giờ khắc này ít ai biết dáng vẻ cao lãnh của hắn khi nhìn trợ lý đấu khẩu với cả đám tạp nham đang ẩn chứa suy nghĩ kinh tởm gì trong đầu.
Cãi vã ấy mà, kẻ vây xem hóng hớt rất nhiều.

Có điều ít ai được như Trương Viễn Hoài, người đối đầu còn đông hơn kẻ hóng hớt.

Xem nào, có trợ lý của đồng nghiệp, có nhân viên, có người của đài truyền hình...!Diễn viên flop thì ra sức dìm hắn, minh tinh lớn một chút thì ra vẻ tốt đẹp thỉnh thoảng chen vài ba câu đạo lí.

Ha, cảm giác cứ như cả thế giới đang chống lại hắn vậy.

Trợ lý bị đám đông tranh luận uất ức đến lệ rơi đầy mặt, đồng thời ánh mắt Trương Viễn Hoài càng rét lạnh hơn.

May mà trước khi hắn nổi khùng lên lao vào đánh nhau đã nhận được tin nhắn từ một đại diện người hâm mộ của hắn.
[Vĩnh Viễn Là Thần*: Tụi em chờ anh tỏa sáng! Cố lên!!!]
*Tên fandom của Trương Viễn Thần.
Kèm theo tin nhắn là một tấm ảnh chụp rất nhiều người đang giơ tay hình chữ V về phía màn hình với nụ cười toe toét.
Nhìn khung cảnh xung quanh đoán là bọn họ đang ngồi ở hàng ghế khán giả xem trực tiếp.
Trương Viễn Hoài xem xong không tự chủ cười một cái ngọt ngào tận tâm can, hắn mắng yêu:
"Cái bọn xấu xí này đang làm gì vậy chứ?"
Hắn ngẩng đầu ra khỏi điện thoại, tốt tính kêu trợ lý ra khỏi hỗn chiến, ẩn nhẫn đi vào phòng hóa trang chung.
Người ta nghĩ hắn cam chịu làm rùa rụt đầu không dám hóng hách, nào biết hắn chỉ là sợ muộn nên tạm thời ghi sổ nợ thôi.

Mà bạn biết rồi đó, nợ không trả sớm, lãi sẽ càng cao.
Ghi hình và chào hỏi fans xong, Trương Viễn Hoài còn chưa kịp tìm quản lí tính sổ lại bị một người đụng trúng, cú va chạm không mạnh lắm, chỉ khiến hắn hơi lảo đảo một chút.

Trương Viễn Hoài nóng lòng vả mặt đám ngu xuẩn kia, không thèm đôi co với người nọ.
Ai ngờ người nọ lại không biết tốt xấu cắn ngược lại Trương Viễn Hoài.

Tên đó mặt mày vặn vẹo nắm áo hắn, lớn giọng mỉa mai như sợ người ta không nghe thấy:

"Tưởng kẻ nào không có mắt đụng trúng ông, hóa ra là Trương đại minh tinh à?"
Màn cãi vã này vừa xảy ra, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Một đám coi như có chút mặt mũi vội vàng chạy đến.
Trương Viễn Hoài cau mày kéo tay hắn ra, vẻ mặt khó ở như vừa bị rác rửi bám trên người.
Trợ lí Trương Viễn Hoài hét lên: "Đình Do cậu đang làm gì vậy? Mau buông tay ra!"
Người tên Đình Do nghênh mặt thách thức: "Trương đại minh tinh không dạy trợ lí của mình phải biết lớn nhỏ à?"
Trương Viễn Hoài hất tay Đình Do, ngạo nghễ cười vào mặt hắn ta một cái: "Trương đại minh tinh thì đúng rồi, còn kẻ nhỏ là ai thì chưa biết đâu."
Đình Do vừa nghe liền nổi khùng lên: "Mẹ nó, ý mày là sao hả? Tao không bằng trợ lý của mày?"
Trương Viễn Hoài cong môi tán thưởng: "Trông mặt ngu vậy mà cũng không đến nổi nào."
"Má! Mày tưởng mày còn là con đix của Diệp nhị thiếu à? Diệp gia rớt đài, mày cũng flop nhanh thôi thằng chó! Đix bán mông mà tưởng mình ngon lắm chắc?" Hắn luôn mồm sỉ nhục Trương Viễn Hoài, lời lẽ thô tục gì cũng đều không ngại nói.

Đình Do vốn tưởng sẽ nhìn thấy được sắc mặt khó coi, nhục nhã của Trương Viễn Hoài, không ngờ lại bị vẻ mặt khinh bỉ và nụ cười lạnh của hắn làm nhục ngược, dáng vẻ cao cao tại thượng dù bị mắng là đix thì vẫn cao quý không vướng chút bẩn đó đúng là khiến người ta oán hận mà.

Trương Viễn Hoài: "Đỡ hơn có người muốn bán thân mà không ai thèm mua~"
Máu dồn lên não, Đình Do như chó điên lao vào muốn đánh Trương Viễn Hoài, miệng mắng chửi ngày càng thậm tệ.


Trương Viễn Hoài vốn đợi trợ lý và bảo vệ ngăn cản giúp mình, ai ngờ Bụp một cái, cú đấm không chút trở ngại giáng lên mặt hắn.

Hắn chấn động, vô thức tìm kiếm bóng dáng trợ lý của mình, tên nhóc đó không biết từ bao giờ đã bị người ta kìm lấy không thể động đậy.
"Ha!" Trương Viễn Hoài bực bội vuốt tóc mái ngược lên, hắn nhìn Đình Do bỗng nhiên nở nụ cười chết chóc.

Rầm Đình Do còn chưa kịp lí giải nụ cười của hắn thì bản thân đã bị Trương mảnh mai đạp xuống sàn trước ánh mắt kinh ngạc của đám người.

Đáng sợ không dừng lại ở đó, hắn còn kinh hồn hơn khi phát hiện mình làm cách nào cũng không thoát khỏi ma chưởng của Trương Viễn Hoài.

Nhiều lần hắn có cơ hội đấm vào mặt Trương Viễn Hoài, nhưng cái tên yếu ớt hắn coi thường không bị trúng đòn thêm một lần nào nữa, ngược lại hắn ăn đủ.

Trương Viễn Hoài càng đánh càng hăng, bộ dạng hung thần ác sát như đánh mất kí trí khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.

Trong tình huống căng thẳng thế này, bỗng nhiên một người đâm bang phát ngôn: "Thật không nhìn ra cái tên liễu yếu đào tơ này lại biết đánh người ghê ta~"
Đám đông: "..." Cậu không thấy sợ hả? Hắn nhai đầu cậu luôn bây giờ!
Cậu ta như không nhận ra ánh mắt quan ngại của người xung quanh bồi thêm một câu: "Chậc, đánh người cũng đẹp như vậy".
Một người tốt bụng nhắc nhở: "Thẩm Thương Ngọc cậu muốn chết à? Mau im lặng đi."
Trợ lý thất kinh không lâu, nhân lúc những người kia lơ là liền lách cơ thể nhỏ nhắn thoát thân, vội vàng chạy đến cuộc hỗn chiến kéo Trương Viễn Hoài ra ngoài.

Cũng may là Trương Viễn Hoài lưu manh ăn sâu vào máu, hành động đánh người lúc này chỉ là đang bọc phát tính nết chứ không phải thực sự mất lí trí.

Nếu không đoán là khuôn mặt chim rơi cá chết của trợ lý sẽ thăng cấp thành mỹ nam đầu heo mất.


Cậu ta liều mạng hét: "Anh, anh bình tĩnh lại đi, đánh chết hắn bây giờ!"
Trương Viễn Hoài nhìn khuôn mặt "khả ố" ngây ngất lòng người của Đình Do, cảm thấy sát thương cũng đủ rồi bèn nhân lúc có người can mà thu tay về.
Đình Do ôm khuôn mặt sưng vù, ánh mắt hận thù nhìn Trương Viễn Hoài: "Mày đợi đó!"
Hôm nay định trước là không suông sẻ, quả nhiên vừa bước chân ra khỏi trường quay, các tin xấu đồng loạt ập tới.

Hàng loạt tít "Trương Viễn Thần thừa nhận bán cơ thể giao dịch quyền - sắc", "Minh tinh họ Trương cậy thế hiếp người" hay "Thần sắc dục" được hàng ngàn lượt truy cập, cư dân mạng chửi hắn thúi cả đầu.
Trợ lý ôm điện thoại cuống hết cả lên: "Đám nhà báo chết tiệt này!"
Trương Viễn Hoài dựa đầu vào ghế mềm, không chút gợn sóng: "Làm sao?"
Trợ lý khóc không ra nước mắt: "Bọn họ thông đồng vu oan anh xấu tính đánh người! Bây giờ anh bị chửi quá trời, nói cái gì mà thừa nhận chơi quy tắc ngầm, còn bị chửi là kĩ nam nữa! Rõ ràng mấy cái clip vừa tung trên mạng đều cắt ghép lại rồi mà đám dân mạng bị dắt mũi cứ lao vào mắng anh, khốn khiếp thật!"
Trương Viễn Hoài ngoáy tai: "Có phải lần đầu đâu, vài ngày nữa công ty sẽ tẩy được thôi."
Trợ lý ầm ĩ: "Anh còn trông chờ gì vào công ty nữa? Họ bỏ rơi chúng ta rồi!"
Cậu ta vừa dứt lời, Trương Viễn Hoài liền nhận được điện thoại của người đại diện.

"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Đến công ty ngay!" Nói xong không đợi hắn đáp liền ngắt máy.

Trương Viễn Hoài tức đến bật cười: "Đám chó chết này to gan ghê ha~"
Lần này Trương Viễn Hoài vào họp rất lâu, vốn bị chửi như con nhưng không biết vì lí do gì lại biến thành họp riêng với giám đốc.

Mà kì diệu hơn là sau khi hắn trở ra, các tin hắc và tin xấu gì gì đó đều bị dẹp sạch sẽ, chuyện đánh người cũng được tung full clip lên vừa chữa oan vừa tranh thủ bán thảm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương