Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta
28: Khuê Mật Tốt Của Quận Chúa​


Mấy năm trước Từ Thời Cẩm làm nữ quan trong cung, gần một năm nay mới trở về Từ gia, tuy rằng đã qua thời kỳ đẹp nhất để kết hôn, nhưng bởi vì sự ưu tú của nàng, cùng với xuất thân và kinh nghiệm làm nữ quan, Từ gia tích cực làm thân với nàng, Từ gia là người của Nghiệp Kinh, và là gia tộc có nhiều tiếng tăm trước khi hoàng đế đầu tiên cai trị thiên hạ.

Điều này khiến cho mọi người đổ xô đến Nghiệp Kinh với ý định muốn kết hôn với Tưg Thời Cẩm- nhi nữ Từ gia.
Vì một số lý do cá nhân, Thẩm Yến và Từ Thời Cẩm cũng xem như quen biết.
Hắn không ngờ rằng Trường Nhạc Quận chúa Lưu Linh ngẫu nhiên gặp đây hóa ra lại là bạn thân cũ của Từ Thời Cẩm, Từ Thời Cẩm người này gặp ai cũng tươi cười nhã nhặn, nhưng nhắc đến khuê mật tri kỷ thì Thẩm Yến chưa nghe nhắc qua một ai.
Quét mắt về phía Cẩm Y vệ đang nghi hoặc lại không dám hỏi thẳng, Lưu Linh lười biếng nói: "Ta và Từ cô nương thật sự có quan hệ tốt, lúc trước nàng vào cung, cũng nhờ có ta phía sau.

So với mấy năm nay không qua lại, đương nhiên không có ta xuất hiện bên cạnh.

Thẩm đại nhân không biết qua chuyện này cũng là là bình thường."
"Các ngươi hiện nay quan hệ vẫn tốt sao?" La Phàm chịu không nổi nói ra.
"Đúng."
"Không có bất kỳ hiểu lầm nào?"
Đúng.

"
" Không trở mặt thành thù địch? "
" Đúng "Lưu Linh nhếch mắt nhìn qua mọi người xung quanh," Còn muốn hỏi gì nữa không? Nói cho ngươi biết Từ cô nương và ta hòa hợp với nhau như thế nào? Hỏi về Bát Quái tuy rằng là sở trường của Cẩm Y vệ người, nhưng ta không nghĩ là ta có trách nhiệm phải giải trình về vấn đề này.

"
" Vì mối quan hệ này, nếu Từ gia động thủ, hắn sẽ tận lực tránh đi ngươi đúng không? "Thẩm Yến rốt cục mở miệng, nhìn chằm chằm Lưu Linh như chim ưng, ánh mắt không bỏ xót chút biểu hiện nào của nàng.
Chân mày Lưu Linh hơi mờ ảo trong làn khói sớm, ngay cả giọng nói cũng có vẻ thất thường,"..

chắc là vậy.

"
Ánh mắt của Cẩm Y vệ đều thay đổi, nhìn chằm chằm vào Quận chúa Trường Nhạc, tâm đều đã linh hoạt, La Phàm nóng lòng muốn nói, nhưng Thẩm Yến liếc mắt nhìn, đành phải câm miệng, nhíu mày lướt qua Lưu Linh, nàng không thèm nhìn, đảo mắt ngán ngẩm.
Ngày càng gần tới Nghiệp Kinh, thì những mối quan hệ phức tạp xung quanh này với nàng càng gần, có khả năng sẽ cuốn nàng vào cuộc.
Khi còn ở Nghiệp Kinh, nàng chán ghét cảm giác vô tình này nên đã ra đi, sau khi trở về Giang Châu, phụ mẫu, đệ muội lúc nào cũng xuất hiện khiến bóng đen của mẹ ruột năm xưa buộc chặt, nàng đã muốn đi mấy lần, nhưng đều bị phụ thân gọi trở về.

Đất trời bao la rộng lớn nhưng nàng không biết mình nên đến đâu để tìm được chốn yên bình.
Thẩm Yến thông báo cho Lưu Linh, hắn cần sắp xếp ổn thỏa cho đám người tị nạn, sau khi lão tướng quân từ chức trở về quê hương Ninh Châu cung phụng, hai ngày sau là sinh nhật lão tướng quân, hắn định gấp lên thăm lão tướng quân, cầu xin lão tướng quân giúp đỡ dân tị nạn an trí tại Ninh Châu.
Lưu Linh sao cũng được, nhưng nhìn Thẩm Yến cứ nhìn chằm chằm nàng ta, suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có chút lạnh," Trấn quốc lão tướng quân? Ninh Châu? Nghe quen quen.

"
" Lão tướng quân là tộc trưởng trước đây của Từ gia, cho dù bây giờ đã nhượng quyền, nhưng địa vị của lão ở Từ gia vẫn không thể lay chuyển, "Thẩm Yến cố ý dừng lại," Để chúc mừng lão tướng quân, kia khuê mật tốt của ngươi, Từ Thời Cẩm Từ cô nương, hẳn là cũng có mặt tại phủ Từ tướng quân, hai người sớm có thể gặp.

"
Lưu Linh liếc mắt," Ý của ngươi là? "
" Thật không có ý gì, nếu không muốn nhìn thấy Từ cô nương, có thể nói trước cho ta biết.

"
Lưu Linh giễu cợt," Thẩm đại nhân đã sắp xếp xong hành trình, lại còn hỏi ta làm gì? "
" Nếu không tiện gặp Từ cô nương, ta có thể sắp xếp cách khác cho ngươi.

"Thẩm Yến nói.
"..

Không cần, "Lưu Linh thái độ trở nên xấu xa," Không cần thăm dò thái độ của ta! Ta và Từ Thời Cẩm thật sự không có thù hận gì cả.

Chúng ta quan hệ rất tốt, xác thực không hề có ý làm hại qua đối phương.

Ta không có giấu giếm mối quan hệ của chúng ta, mặc kệ ngươi có suy đoán như thế nào, cũng đều là sai.

"
Sau đó, tôi nhìn thấy khóe miệng Thẩm Yến và bắp thịt trên má hắn nhăn lại, sắc mặt trầm xuống, mang theo ẩn nhẫn.
Thẩm Yến xoay người đóng sầm cửa lại, Lưu Linh nhìn hắn bước đi, sau đó dừng lại dưới cửa, hắn không quay đầu lại nhìn nàng, mà là lời nói dành cho nàng," Ta từng hỏi qua người rồi, chỉ là đang thử thăm dò ngươi? "
Lưu Linh cũng không nhìn hắn một cái," Nếu ta nói không muốn đi Ninh Châu, ngươi đổi lộ trình cho ta được không? "
" Không.


"
Lưu Linh cười nhạt, đầy mỉa mai.
" Công chúa, công chúa! "Bên ngoài trời đang mưa to, thị nữ lôi cuốn sổ vẽ chữ ra cho Lưu Linh giết thời gian, nhưng Linh Bích vội vàng vào nhà, vừa nói vừa làm bộ dạng khá phẫn nộ" Công chúa, theo lời phân phó của người, ta mang đồ ăn cho Thẩm đại nhân, lúc ra ngoài liền nhìn thấy Nhạc Linh lén lút..

sau đó đoạn thấy Nhạc Linh muốn gửi cho Cẩm Y vệ tờ giấy nhỏ.

Nàng lại tính giở trò xấu xa! "
Lưu Linh nhướng mày ra hiệu nói nàng đi xuống.
" Không biết nàng ta nghe ngóng được công chúa và Từ cô nương là bạn tốt của nhau từ đâu.

Cẩm Y Vệ gần đây lại gặp phải không ít trận ám sát.

Nàng lưu lại tờ giấy cho La công tử và nói..

"
" Nói không chừng ta với Từ Thời Cẩm có quan hệ tốt, Từ gia hình như có liên quan gì đó với những trận ám sát Cẩm Y Vệ.

Chi bằng Cẩm Y Vệ nhờ ta giúp đỡ cũng chỉ vì mục đích dò xét Từ gia mà thôi.

"Lưu Linh khép sách đứng dậy.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Linh Bích, tự mình nói xong," Bởi vì ta khó nói chuyện, Cẩm Y Vệ trực tiếp hỏi, ta rất có thể sẽ không đồng ý.

Tốt hơn là nên để cho Thẩm đại nhân sử dụng mỹ nhân kế, lợi dụng tình cảm của ta, nói không chừng ta sẽ mềm lòng giúp đỡ Cẩm Y Vệ? "
" Thì ra là quận chúa đoán ra được! "Linh Bích có chút buồn cười, trong lòng đột nhiên tràn đầy phẫn nộ," Mọi người xung quanh nghĩ rằng nàng tâm địa độc ác, nàng lấy đâu ra tự tin, cho rằng La công tử sẽ nghe lời nàng.


Còn Thẩm đại nhân thì làm sao có thể lợi dụng được công chúa! "
" Cũng không hẳn là đúng, Cẩm Y vệ e rằng đã có tư tưởng này từ lâu, nhưng lại ngại ngùng nhắc tới, Nhạc Linh đem chuyện này nói ra, bọn họ tránh khỏi động tâm.

Còn Thẩm đại nhân, "Lưu Linh nói:" Ngươi cho rằng Thẩm Yến đã đi được đến nước này.

Có phải là dựa vào tư cách cao quý cùng sức hấp dẫn của hắn? Với sức hút của hắn, hắn cười với người một cái, có thể khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời hắn nói hết những bí mật muốn biết? Thẩm đại nhân tuy độc ác, nhưng không phải là dạng mà tiểu nha đầu như ngươi có thể hiểu được.

"
Linh Bích hơi trì trệ, không cách nào phản bác.
Nàng nghĩ đến Thẩm đại nhân gần đây, tuy rằng hắn bận rộn ít gặp công chúa, nhưng thái độ của công chúa không sao cả, không giống như trước nữa, sự thay đổi này bắt đầu từ đâu? Đúng vậy, từ nàng và Linh Tê, ta đã vô tình nói rằng Công chúa và Từ cô nương có quan hệ tốt, có lẽ từ lúc đó Thẩm đại nhân cũng có chút đồng tình với đề nghị của Nhạc cô nương, chẳng qua là Thẩm đại nhân từ đó đã trầm tư suy nghĩ khá lâu rồi, đưa vào hành động-hắn đương nhiên biết rằng công chúa đối với hắn có chút tình ý, lợi dụng chút tình cảm này cỏ thể sẽ dễ dàng hơn.
Linh Bích nhất thời cảm thấy phẫn nộ thay cho công chúa: Nam nhân trong thiên hạ, sao lại xấu xa như vậy?
Nhưng trong nháy mắt, nàng nghĩ lại, công chúa đã đoán được rồi.
Bị ánh mắt thương cảm của thị nữ nhìn chằm chằm, Lưu Linh thật sự không chịu nổi," Thu hồi ngay ánh mắt đáng thương của ngươi lại đi, ta không quan tâm Thẩm Yến có lợi dụng ta hay không.

Tất cả những gì ta muốn chính là hắn! "
Hắn có lợi dụng nàng hay không, trong thâm tâm hắn nghĩ gì, nàng căn bản không quan tâm.
Nàng ấy chỉ muốn người này!
Hắn thích như thế nào, nàng cũng không đáng kể!
Linh Tê đang bưng trà vào nhà, hiển nhiên đã nghe được lời tuyên bố của công chúa, nàng dừng lại, khẽ lẩm bẩm nói:" Vậy công chúa vẫn là đang đùa giỡn với tình cảm của Thẩm đại nhân..

"
Trong lòng chưa bao giờ có Thẩm đại nhân.
Chỉ có như vậy, mới không quan trọng Thẩm đại nhân đối với mình làm cái gì.
Lưu Linh lạnh lùng nhìn Linh Tê," Cũng dạng này thu hồi lại suy nghĩ ấy đi.

Ta chưa từng đùa giỡn tình cảm của Thẩm Yến, ta lấy thực tâm đối với hắn.

"
" Nhưng..

"
" Nếu không hiểu thì câm miệng đi! Đừng tưởng tượng nữa! Cứ ngoan ngoãn chờ xem! "Lưu Linh mệt mỏi với những phỏng đoán của những người này," Đã không hiểu thì đừng cố áp đặt suy nghĩ lên người ta.

Nếu các người thấu hiểu lý giải, vì cái gì cảm thấy ta độc ác gian tà? "

Cho đến nay, dường như chỉ có Thẩm Yến mới có thể hiểu được nàng.
Chỉ có hắn.
Lưu Linh cụp mắt xuống, ánh mắt dịu dàng.
Dù thế nào đi nữa, Cẩm Y Vệ một nhóm, đã hộ tống mọi người đến Ninh Châu, Ninh Châu vốn là vùng đất gần Nghiệp Kinh, rất thịnh vượng.

Cẩm Y Vệ trước tiến đến phủ nha chỉnh một chút công quyền, rồi mọi người được phen chuyển mình, thay đổi thân thể, ăn mặc chỉnh tề, nên Thẩm Yến dẫn đầu đám người cùng với Quận chúa Trường Nhạc tiến nhà đến thăm.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Từ cô nương.
Tóc búi cao, eo rủ xuống vạt áo đeo, mặt mày thanh nhã.
Toàn thân toát ra khí chất danh môn vọng tộc.
Từ cô nương nhìn thấy Quận chúa Trường Nhạc, nụ cười chân thành hơn rất nhiều so với khi ở cùng người khác," Thật lâu không gặp, quận chúa thật sự phong thái vẫn như cũ.

"
" Ừm.

"
"...!"
Nhìn đến Cẩm Y vệ đây," ừm "là có ý gì? Từ cô nương nhiệt tình như vậy, Trường Nhạc quận chúa chút biểu thị đều không có?
Thẩm Yến có vẻ ngoài cười nhưng trong không cười – đúng là phong thái của quận chúa.
Từ cô nương không cho là chán ghét, ngược lại vẫn là cười," Ta đưa thư cho ngươi, ngươi nhận được chưa? "
Lưu Linh ngẩn người một hồi, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Từ cô nương nói tiếp," Là nghi tân của ngươi, Lục công tử lừa gạt ngươi.

"
Nàng công khai nhắc đến việc này?
Từ Thời Cẩm, nữ nhân này, không đơn giản chút nào.
Ánh mắt Thẩm Yến lạnh lùng, ánh nhìn Từ Thời Cẩm như đao.
Tương tự, Lục gia vừa gửi quà mừng cho lão tướng quân cũng hướng ánh mắt không mấy thiện cảm với Từ Thời Cẩm.
Từ cô nương dường như không để ý đến tất cả ánh mắt của mọi người, cười nói:" Chẳng là, ngươi ở đây có thể nhìn thấy Nghi Tân đại nhân.

Ngươi hẳn là không biết Lục công tử tao nhã như thếnào."
Bầu không khí càng xa lạ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương