Cẩm Y Chi Hạ
Chương 63

**

Cảm giác trên người chưa tiêu tan hết đau đớn, Lục Dịch nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt ra, có ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa bằng trúc chiếu vào, khiến hắn nghiêng người nhìn người kia đang khuỵu gối trước giường.

Hắn cử động phát hiện tay trái của mình bị người kia nắm chặt, đang muốn rời ra, liền nhìn thấy có người vào cửa "Ngươi đã tỉnh?!"

Kim Hạ vui vẻ nói, đặt mâm lên bàn, đi tới trước tiên là dùng sức nhẹ nhàng gọi Cái Thúc đang ngủ say sưa bên giường..

"Được được.." Cái Thúc vuốt mắt, trước tiên hít mũi:"Có đồ ăn rồi à?"

"Thúc ta nhờ ngươi trông coi hắn, ngươi làm sao có thể ngủ đây?" Kim Hạ bất mãn nói:"Nếu như vết thương có biến hóa gì thì phải làm sao bây giờ?"

Cái Thúc chậm rãi xoay người đứng dậy:"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tay của ta vẫn đặt trên mạch đập ở tay hắn, hắn có ngừng thở tức khắc ta cũng biết...Thẩm phu nhân cũng nói hắn đã sớm qua cửa ải này rồi hay sao, ngươi xem, hắn cũng đã tỉnh.."

Lục Dịch muốn ngồi dậy, Kim Hạ vội tới đỡ, để hắn ngồi dựa vào bên giường trúc.

"Đại..." Nhớ tới đây là chỗ ở của Thẩm phu nhân, Kim Hạ vội đổi giọng:"Ca ca, ngươi đói bụng phải không? Ta nấu có nấu cháo, ăn một bát không?"

Lục Dịch không nói lời nào, chỉ nhìn Kim Hạ, phát hiện trên khuôn mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, mà trên môi lại có vết thương.

Thấy hắn không nói lời nào, Kim Hạ lại gần hắn nhỏ giọng nói:"Thẩm phu nhân không ưa quan gia, vì lẽ đó ta nói ngài là nhi tử của một phú thương, ta cũng không thể gọi ngài là đại nhân, quả thật tình thế bức bách, ngài tuyệt đối đừng tính toán."

"Ngươi chỗ này làm sao vậy?" Hắn nghiêng đầu nhìn môi của nàng.

Ở gần như thế, vết thương trên môi của Kim Hạ càng rõ ràng, hình như có dấu vết răng cắn, hay là như bị vật gì đó cắn.

Kim Hạ theo bản năng che miệng lại, sau đó nói:"Cái này....Trong đêm qua, ta đến bên bờ suối không cẩn thận té ngã, dập đầu vào tảng đá."

Bên cạnh Cái Thúc tự mình múc cháo ăn, nghe vậy mà chà chà hai tiếng

Lục Dịch vẫn nhìn chằm chằm Kim Hạ:"Làm sao có thể trên môi còn có dấu răng?"

"Chính là lúc dập đầu, môi của ta bị răng dập theo....." Kim Hạ không được tự nhiên cười gượng hai tiếng:"Thật là ta thật xúi quẩy, không cắn ai lại đi cắn chính mình, rất buồn cười phải không? Khà Khà.."

Cái Thúc đang ăn cháo, lại tấm tắc hai tiếng, gật đầu đáp lại lời:"Đúng, buồn cười! Rất buồn cười.."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương