Cẩm Y Chi Hạ
Chương 47



"Cô nương, cô nương...Đây là cháo tổ yến ta mới nấu, người mạnh khỏe thì ăn một miếng, có được không?"

Nha hoàn Quế nhi nhờ ánh trăng le lói chiếu vào trong phòng thấy Địch Lan Diệp đang ngồi khụy gối trước cạnh giường, vẫn ngồi đó mà khóc, từ lúc từ trên thuyền trở về, nàng cứ như vậy mà ngồi không hề động đậy, không ăn không uống, không nói lời nào, người bên ngoài nói chuyện với nàng cũng không biết.

Mới đầu nàng còn rơi lệ, bây giờ hình như nước mắt đã khô cạn, hai mắt thì ngơ ngác, cả người nhìn như cái vỏ rỗng, cứ trưng mắt nhìn.

Quế nhi làm nha hoàn của nàng đã lâu, thấy nàng như vậy cả một đêm, sao có thể chịu đựng nổi, vội vã sai người đi báo cho cha mẹ nuôi Địch lão gia. Người làm đi không lâu liền trở về, truyền lời nói lão gia đã biết, làm nàng nghỉ ngơ đã nhiều ngày không đi ra cửa.

Trong nhà chỉ có vài người hầu, nhưng ai nấy đều lo công việc của mình, chẳng ai quan tâm nàng. Quế nhi trơ mắt nhìn Địch Lan Diệp ngồi im như tượng, trong lòng như lửa đốt, nghĩ đến cô nương không chừng đã bị trúng gió, xin mời đại phu đến châm cứu không chừng hiệu nghiệm.

Nghĩ rằng để người bên ngoài đi tìm đại phu sẽ không nói rõ ràng bệnh trạng, Quế Nhi nhờ lão ma ma chăm sóc Địch Lan Diệp, chính mình đi tìm đại phu.

********

Mấy ngày liền đều mưa dầm, hôm nay trời nắng hiếm thấy, Dương Nhạc ở bên chăm sóc cha uống thuốc, thấy chân cha đã bắt đầu từ từ bớt sưng, an tâm rất nhiều. Giặt quần áo xong, hắn liền giúp đỡ y đồng ở trong viện phơi nắng dược liệu.

"Thỉnh cầu ngươi nói cho ta biết Thẩm đại phu đang ở đâu, cô nương nhà ta cần đại phu đến chữa bệnh." Quế nhi đi theo sau một vị y đồng lớn tuổi, nói vội như đang muốn khóc.

"Ta không phải đã nói rồi sao, sư phụ đã đi khám bệnh tại nhà, bây giờ không có ở trong y quán. Cô nương, ngươi bình tĩnh đừng nóng vội, ở bên ngoài chờ có được không." Tên y đồng thật tình khuyên nhủ

"Nhưng cô nương nhà ta...." Quế Nhi òa khóc lên một trận:"Nàng làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Dương Nhạc đang ở trên nóc nhà phơi dược liệu, nghe thấy tiếng bên trong y quán ló đầu nhìn về phía cô nương, chốc lát đột nhiên ngưng lại, tự trên nóc nhà nhảy xuống, chạy tới trước mặt Quế Nhi, vội nói:"Cô nương nhà ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi, ngươi là ai..?" Quế nhi hai mắt đẫm lệ, nhất thời cũng không nhận ra hắn

"Ta là người hôm đó đem hương liệu của Lục đại nhân mang tới."

Quế Nhi tỉnh tỉnh mê mê vội gật đầu.

"Nói mau cô nương nhà ngươi làm sao? Nàng bị bệnh sao?" Dương Nhạc gấp đến độ xanh mặt

Quế nhi đành thút thít đáp:"So với bị bệnh còn nghiêm trọng hơn, cô nương giống như là bị trúng tà, từ đêm qua đến giờ, ngồi im như tượng không nhúc nhích, con mắt đăm đăm, như đã chết hơn một nửa."

"Đưa ta đi xem nàng một chút!"

"Ngài cũng không phải đại phu."

Dương Nhạc không còn cách nào khác, móc ra bộ khoái chế bài, quát lên:"Nhanh lên, đưa ta đi xem nàng một lát."

Căn bản là không nhìn rõ trên chế bài là chữ gì, Quế nhi chỉ biết hắn là quan gia, nhất thời không dám hỗn xược, quay người đi đằng trước dẫn đường:"Quan gia, ngài có cách cứu cô nương nhà ta sao?"

"Ta không biết.." Dương Nhạc loạn lên, vẫn đáp lại:"Dù sao ta sẽ không để nàng chết, nàng tuyệt đối không thể chết được."

Quế nhi chạy chậm đằng trước, vốn là thấy vậy Dương Nhạc liền kéo tay chạy nhanh về phía trước.

Chờ tiến vào tiểu lâu của Lan Diệp, hắn cũng không màng tới người hầu xung quanh, trực tiếp chạy đến bên nàng.

"Cô nương..." Dương Nhạc chỉ nói được một chữ, liền không nói ra lời.

Địch Lan Diệp vẫn ngồi lẳng lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, suy nghĩ thất thần, căn bản là không để ý hắn. Không có lớp son phấn, nàng trông rất tiều tụy, như thế này thì càng làm đau lòng người.

Ngây người một lúc, Quế nhi cũng chạy tới, nhìn thấy Địch Lan Diệp vẫn như cũ, lại đau xót, chút nữa lại khóc òa lên.

"Cô nương sao lại như vậy?" Dương Nhạc hỏi

"Ta cũng không biết, đêm qua sau khi trở về, liền hồn bay phách lạc, cái gì cũng chưa nói. Ta chỉ thay cô nương thay quần áo, hầu hạ nàng, nhưng nàng vẫn ngồi như vậy, cả đêm không động tới thứ gì, ngồi im như tượng cho tới bây giờ."

"Nàng từ nơi nào trở về?" Dương Nhạc đè nén cảm xúc:"Nàng có phải bị người khác làm hại?"

"Ta không biết, cô nương ngày hôm qua vẫn còn rất vui vẻ, nói muốn đi gặp một vị công tử ở kinh thành vừa tới."

"Một vị công tử từ kinh thành, Lục đại nhân?"

"Ta thật sự không biết, thuyền đó chỉ cho nàng lên thuyền, không cho người khác theo."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương