Cẩm Y Chi Hạ
Chương 20

Lúc này tự nhiên thấy cánh cửa gỗ nhỏ, đi về phía Bắc hướng Nam, bọn họ vốn đang ở phía Bắc của sân, ngay lúc đó thì vòng qua phía Nam cửa chính, nhìn thấy trên cửa có cái chốt then bị khóa.

Đối với sự tình này, cũng không gây khó khăn gì với Kim Hạ, chỉ là bên cạnh có Kinh lịch đại nhân, Kim Hạ quả thực không muốn quá"Siêng năng"

"Nếu là khóa thì..." Kim Hạ cung kính nói:"Đại nhân, không bằng ngày mai lại đến"

Lục Dịch dường như hoàn toàn không nghe Kim Hạ nói,dặn dò:"Mở ra mau, chớ làm ra động tĩnh!"

Kim Hạ không còn cách nào khác, chỉ đành phải tiện tay lấy ba món đồ mang theo ở bên hông, lấy ra trong đó một thanh nhỏ dài màu bạc, khom lưng nhắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng thọc vào ổ khóa, sau đó nghe tiếng rắc rắc, ổ khóa đã được mở.

Lục Dịch xem xét, nhàn nhạt hỏi:"Trình độ mở khóa này của ngươi, có phải là Dương Trình Vạn dạy không?"

"Cái này không phải chỉ là..." Kim Hạ gấp rút giải thích."Ở trong lao ngục có một tên tù, không có ai tới thăm, trên người cũng không có ngân lượng, mà hắn lại thích uống rượu. Có thời cơ ta liền mua rượu cho hắn, hắn dạy ta kỹ thuật mở khóa coi như trao đổi. Ta nghĩ kĩ thuật của hắn cũng không nhiều, dù mua rượu cho hắn. Học gần nửa năm, hắn bị tuyên án chém đầu, cũng không thể học được nữa."

Đang nói thì mép cửa từ từ mở ra, định lách thân mình vào trong, đợi Lục Dịch tiến vào, Kim Hạ cũng vào theo

Nghe giọng nói của Kim Hạ có chút phiền muộn,cũng không biết là đang đáng tiếc tên tù phạm kia, hay vẫn còn chút đáng tiếc vì chưa thể học xong, Lục Dịch thoáng nhìn KIm Hạ nhờ ánh sáng của ánh trăng len lỏi vào trong, ngay sau đó liền dời mắt, quan sát toàn bộ khung cảnh.

Đối diện cánh cửa là cái bàn được trải khăn màu đỏ, trên bàn trống không, ở trên tường là bức bình phong, tất cả chỉ là những vật tầm thường.

Tự mình đi ra sau bức bình phong, là một cầu thang nối thẳng lên lầu.

Kim Hạ bước lên cầu thang, liền nghe thấy dưới chân tấm ván gỗ kêu kẽo kẹt, bước tiếp một chân, lại có tiếng kêu cót két. Nếu là ngày thường khi đi lên cầu thang vẫn thường nghe thấy tiếng cót két, chỉ là trong đêm khuya thanh vắng, âm thanh này nghe rất chói tai.

Nhíu chân mày, Kim Hạ dùng hết sức phóng nhanh lên lầu, nhìn thấy dưới đất là sàn cỏ rêu mọc đầy. Kim Hạ nghiêm mặt đứng hình, ánh mắt khô khốc, chớp chớp.

Kim Hạ nhất thời hít sâu một cái, trấn tĩnh lại, từng bước lui ra sau, không để ý đụng vào người Lục Dịch:"Hắn giống như là đang ở đây, nghe nói còn hồn chưa đi, chúng ta không nên làm phiền hắn, đi mau, đi mau" Kim Hạ thuận theo một bên hắn nhẹ nhàng rời đi, bất kể Lục Dịch có hay không rời đi, tính mạng quan trọng hơn.

Mắt Lục Dịch so với Kim Hạ rất nhạy bén, hắn không nhúc nhích mà dùng sức níu nàng lại,nhìn vào nó nói:"Đó là một con mèo."

"Sao?" Kim Hạ ngây ngô, quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn không thể thấy rõ, miệng nhất thời kêu:"Chít chít...chít chít..."

"Meo...meo...meo"

Đôi mắt màu lục của con mèo nhìn chằm chằm Kim Hạ, bộ lông xù lên, cái đuôi ngoe nguẩy dưới ánh trăng chiếu vào.

Kim Hạ thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ thì ngươi có thể buông tay ra đi!" Lục Dịch ngữ khí không tốt lắm.

Kim Hạ quay đầu lại, mới phát hiện là bản thân do vô ý mà nắm chặt cổ tay áo của Lục Dịch, nhanh chóng buông lỏng tay ra, thấy y phục bị nhăn nhúm, Kim Hạ lập tức xin lỗi giúp hắn chỉnh sửa.

"Quả nhiên là quang minh chính trực"

Lục Dịch châm chọc Kim Hạ, đẩy hai cánh tay của nàng ra, thắng hướng lên trên lầu.

Con mèo đang ở trên cầu thang cũng nhảy xuống, cũng không sợ người lạ, còn ở dưới chân Lục Dịch cọ cọ mình vào. Lúc này Kim Hạ mới thấy rõ con mèo, bộ lông nó màu vàng như da hổ, thân hình mập mạp, bô lông rất óng ánh.

"Chẳng lẽ Chu Hiển đã từng nuôi mèo? Bởi vì nhớ chủ của nó, cho nên mới lưu lại nơi này không rời đi?" Kim Hạ cùng đi lên lầu, bắt đầu suy đoán lung tung.:Nói không chừng oan hồn của Chu Hiển đang nhập vào con mèo này?"

Con mèo mập thì đang dùng đầu cọ cọ vào chân Lục Dịch, hắn chán ghét nhấc chân đẩy sang một bên, con mèo vẫn một mực tiến đến bên cạnh tiếp tục cọ cọ.

"Ngài xem, nó muốn tìm ngài giải oan." Kim Hạ nghiễm nhiên đọc được tiếng lòng của con mèo.

"Ngươi làm sao lại nhận định rằng Chu Hiển bị oan?" Lục Dịch bỗng nhiên hỏi

Kim Hạ ngẩn người, ý thức được lời vừa nói ra là oan hồn, nhưng lại nói "minh oan", mặc dù đã có chút vô ý thức, nhưng đã tiết lộ bản thân nghĩ gì về vụ án này.

"Ta chỉ là đoán mò thôi." Kim Hạ chỉ trả lời qua loa

Lục Dịch gật đầu:"Hóa ra Lục phiến môn tra án đều là như vậy, chỉ dựa vào đoán mò."

"Ngài.." Kim Hạ bị Lục Dịch làm cho tức giận, nổi nóng nói:"Tại sao ngài lại nói ta như thế. Trong vụ này, việc vận chuyển số tiền là do Chu Hiển chịu trách nhiệm, làm gì có cái ngu nào như nện vào chân mình, sau khi tham ô số tiền, hắn phải tìm cách lẩn trốn, vậy tại sao còn tự sát."

Con mèo mập tựa mình vào chân Kim Hạ, như phụ họa thêm cho lời nói của nàng.

Lục Dịch nhướng mày nói:"Ngươi cho rằng hắn không sợ tự sát sao?"

"Ta..."

Kim Hạ đang nói nửa lời, liền nghe thấy dưới lầu có giọng nói khàn:"Ai,có người trong nhà sao?"

Người phụ trách trông coi nơi này là một ông già đã sáu mươi tuổi, nhưng giọng nói khá lớn, điệu bộ đi đứng thì chậm, Kim Hạ nghe được tiếng gọi của ông ấy, lúc đó lão đang cầm đèn lồng tay run run xuất hiện trước mặt hai ngươi.

Bên cạnh là con mèo mập, như thường nó kêu meo meo và cọ mình vào chân người, lão thấy vậy liền gắng sức khom lưng ôm con mèo vào lòng.

"Thưa ông, con mèo này là do ông nuôi sao?" Kim Hạ đem bộ khoái kim bài ra, không nhịn được hỏi:"Nó ăn gì mà lớn lên trông rất mập?"

"Nó ngày nào cũng ăn hai bát cơm trộn mỡ heo."

"Cái gì, hai bát cơm trộn mỡ heo sao!"

Kim Hạ ngay lập tức có chút oán giận, lại nhìn con mèo mập với ánh mắt hâm mộ và đố kị

"Hai vị tới đây là để tra án?" Lão già mang kim bài để sát vào đèn lồng quan sát kĩ, thấy trên đó có ghi chữ "Bộ":"Dù sao cũng hãy nói cho ta biết, các người vào đây bằng cách nào?"

"Ta tra án không thích làm kinh động nhiều người." Lục Dịch nhàn nhạt nói:"Ngươi là người trông coi nơi này sao, là sai dịch cho Chu Hiển?"

Đèn lồng trong nhà có chút tối, nên lão già không nhìn rõ y phục của Lục Dịch, Kim Hạ hướng về phía lão vội giải thích:"Vị này là Cẩm y vệ của triều đình Kinh lịch Lục Dịch đại nhân"

Khi nghe chữ Cẩm y vệ Kinh lịch, lão già vội nhanh nhẹn mang đèn lồng cùng con mèo sang tay Kim Hạ, quay sang Lục Dịch cung kính hành lễ:"Ty chức xin tham kiến đại nhân"

"Nơi này đích thực là do lão trông coi sao?"Lục Dịch hỏi

"Thưa vâng"

"Chu Hiển tại sao lại sống ở đây?"

"Người ngài nói đến là Công chức lang trung Chu đại nhân, năm trước mùa đông chí vừa dứt, hắn liền tới đây." Lão già lại thở dài:"Không nghĩ là ngài ấy lại tự sát như vậy"

Con mèo này ghì chặt người Kim Hạ, khó khăn lắm nàng mới đặt đèn lồng xuống con mèo thì trèo lên vai mình.

"Ngươi đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại cho ta."Lục Dịch phân phó

Lão già vì chuyện này mà đã kể đi lể lại nhiều lần, nhưng đây là do Cẩm y vệ đại nhân phân phó, dáng vẻ uy phong, khiến ông không thể chậm trễ mà kể đầu đuôi câu chuyện.

"Buổi tối hôm ấy Chu đại nhân rất khuya mới về tới, sắc mặt dường như không được tốt lắm. Người hầu của ta lập tức lấy lò than để sưởi ấm vì trời lạnh. Sau đó ta trở về ngủ, cho đến sáng ngày hôm sau thấy trên lầu cửa sổ đã mở, cho rằng Chu đại nhân đã thức dậy. Sau đó lên lầu định xem xét, liền phát hiện Chu đại nhân đã treo cổ tự tử."

Lão già chỉ chỉ trên đỉnh đầu phía sau Kim Hạ là cái xà ngang, nàng lập tức tiến đến bên cạnh hỏi

"Nếu là treo cổ tự sát, thì hiển nhiên hắn sẽ đứng trên ghế rồi đá văng ghế ra, sàn nhà này được làm bằng gỗ, khi rơi xuống đất chắc chắn âm thanh không nhỏ, chẳng lẽ ông không nghe thấy động tĩnh gì sao?"Kim Hạ hỏi

Lão già lắc đầu xấu hổ chỉ chỉ mèo mập:"A hổ thường va chạm đồ vật, ta thường nghe thấy nhưng cũng không thèm để ý."

A hổ nghe kêu tên nó,"Meo" một tiếng, tâm tình rất tốt liền quẫy đuôi, vừa vặn nó đang ở trên cổ Kim Hạ, khiến cho nàng ngứa ngáy.

"Ghế ngã vào nơi nào?"Kim Hạ hỏi

"Chính là cái ghế kia." Lão già tỏ ý muốn Kim Hạ đang xem xét cái ghế ở chỗ cái bàn tròn kia:"Ta nhớ rõ hình như nó lệch qua chỗ này.

Bị con mèo mập làm cho hắt xì, Kim Hạ không chịu nổi mang trả con mèo lại cho ông lão, sau đó ngồi xổm xuống cầm đèn lồng quan sát, quả nhiên thấy bên sườn chân ghế bị tổn hại, sau đó cầm lồng đèn quan sát mặt đất.

"Chẳng lẽ bọn người hầu cũng không nghe thấy động tĩnh." Kim Hạ hỏi tiếp

"Hai ngày kia hắn bị cảm phong hàn, đêm đó đã uống thuốc xong rồi ngủ, sáng hôm sau ta còn phải gọi hắn dậy."

Lúc này Lục Dịch vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh, dường như đang suy nghĩ điều gì, lát sau hỏi:"Chu Hiển chỉ là một mình vào đây ở, còn yêu cầu lò sưởi than vài lần sao?"

"Chỉ đặc biệt tối ngày hôm đó."

"Ngày hôm đó rất lạnh sao?"

"Ngày hôm đó mưa nên sau đó rất lạnh. Hơn nữa Chu đại nhân lúc trở về, trên quần áo ướt sũng, có thể trời rất lạnh vào hôm đó."

"Hắn không ngồi kiệu sao?" Kim Hạ ngạc nhiên nói:"Cũng không có mang theo ô sao?"

Lão già cũng hồi tưởng lại nói:"Nói đến cũng lạ. Chu đại nhân ngày trước vẫn thường hay đi kiệu, không biết vì chuyện gì mà hôm đó ngài ấy không đi kiệu"

Lục Dịch xoay người nhìn cửa sổ hỏi:"Sáng ngày hôm sau, là mấy cánh cửa sổ mở ra?"

Lão già mở cả hai cái cửa sổ ra bảo:"Chính là hai cánh cửa sổ"

Cửa sổ đã mở, liền một trận gió lùa vào, A hổ kêu "meo meo" một tiếng, làm cho hắn vẻ nghi ngờ, Lục Dịch đến gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cho dù tối nay trăng rất sáng, thật ra cũng không có cảnh sắc, chỉ là cảm thấy căn phòng có chút kì lạ.

"Chu đại nhân bình thường cũng luôn mở cửa sổ sao?" Đối với chuyện này, lão già cũng rất khó hiểu.

Lúc này Kim Hạ cũng đến bên cửa sổ, hướng ra ngoài thăm dò, ngạc nhiên nói:"Chỗ này trông qua trại quan hoa viên, cũng không tồi"

Lão già cười nói:"Chỗ này cảnh sắc đặc biệt không tồi, phía dưới còn có cây đào, bây giờ đang là mùa nở hoa"

"Xem ra Chu Hiển cũng là một người yêu hoa cảnh sắc." Kim Hạ cúi đầu xem trong ngăn kéo bàn, hoàn toàn trống trơn, không cần phải nói, tất cả thư từ đồ vật, tất cả giấy tờ đều được đưa tới nha môn để điều tra, chỉ còn lại bút mực ở trên bàn"

"Đồ vật ở đây,ngài có từng di chuyển nó không?"

Kim Hạ tra hỏi lão già

Lão già lắc đầu:"Không có, sau khi bọn nha môn đến đây,liền khóa cửa, tuyệt đối ta không có đụng vào."

Kim Hạ đưa ngón tay dùng sức cà cà mực tàu, đầu ngón tay lau vết mực, cảm thấy trên bàn có chút sạch sẽ.

"Như thế nào"Lục Dịch hỏi

"Thoạt nhìn, Chu Hiển dường như không để lại di thư." Vừa dứt lời, Kim Hạ dường như nghĩ đến cái gì, cầm đèn lồng chiếu lên tường, một mực quan sát.

Lão già không hiểu cô nương này không đang làm gì, Lục Dịch tự nhiên lùi ra, như hiểu ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương