Cẩm Y Chi Hạ
-
Chương 105
Dạo này bận học lắm nên mình mỗi tuần ra một chương nha,các bạn chờ theo dõi truyện chờ phim luôn nha.:)))
Kim Hạ vô cùng kinh hãi,liền muốn xông lên,lại bị Thẩm phu nhân gắt gao kéo lại.
Lúc này mấy tên hòa thượng từ sau đuổi theo,Thượng Quan Hi và Quảng Trạm cũng từ một hướng khác nhanh chóng chạy về,vẫn còn đang ra sức chặn đường bọn giặc Oa.
Mắt nhìn thấy không còn đường nào để chạy,lũ giặc Oa phẫn nộ múa đao Đông Dương hướng về phía Thượng Quan Hi,muốn vây bắt người yếu kém trong bọn người,A Nhuệ xông đến đỡ đao,nhưng lại không cẩn thận bị đao Đông Dương hất đi cái nón vành,lộ ra toàn là vải băng bó và vết tích trên khuôn mặt.
Đột nhiên nhìn thấy mặt hắn,Thượng Quan Hi cũng không khỏi kinh hãi,nhất thời sững sờ đứng ở góc không phòng ngự giặc Oa,trên chân bị ăn một đao.Vết thương đau đớn,đau đớn nỗi nàng nữa quỳ trên mặt đất,A Nhuệ thấy Bang chủ bị thương,vừa giận vừa hối hận,biết rõ công lực của mình chưa khôi phục hẳn,ngăn chặn không nổi giặc Oa,bèn liều mạng tư thế chống đỡ trước người Thượng Quan Hi.
Thấy Thuần Vu Mẫn và Thượng Quan Hi đều bị thương,vết thương của Kim Hạ mới vừa khỏi,không được vững vàng,không thể tránh khỏi Thẩm phu nhân,không biết từ khi nào mà Thẩm phu nhân kéo tay mạnh mẽ đến như vậy.Kim Hạ vội vã,hướng Thẩm phu nhân vội la lên:"Dì mau buông tay ta ra."
"Không được! Ta không thể để ngươi lại đi chịu chết!"
May mà bởi vì dáng dấp kinh hãi của A Nhuệ,thêm vào cơn thịnh nộ của hắn khiến cho bọn người Đông Dương lại càng kinh hãi,không thể tiến gần hơn được.
Quảng Trạm một mình đánh ngã hai tên giặc Oa,chạy đến ra tay giúp A Nhuệ,đúng lúc các sư đệ môn cũng nhanh chạy tới,dùng côn gậy vung náo loạn,giặc Oa không còn chỗ trốn,thương tích đầy mình,ngoan ngoãn chịu trói.
Cho đến lúc này,Thẩm phu nhân mới buông lỏng tay Kim Hạ ra,Kim Hạ vội chạy đến.
"Thượng Quan tỷ tỷ,ngươi thế nào rồi?" Kim Hạ sốt ruột hỏi
Tạ Tiêu cuối cùng cũng đuổi tới đây,vội la lên:"Tỷ!"
Quảng Trạm trước tiên thay Thượng Quan Hi cầm máu,Thượng Quan Hi sắc mặt tái nhợt,miễn cưỡng nói:"Bất quá chỉ là thương ngoài da,lão Tứ,ngươi không cần phải kinh hãi như thế."
Kim Hạ trước hết quan sát rõ ràng vết thương của tỷ,vết thương sâu có thể thấy được tận xương,tuyệt đối không phải là thương ngoài da,mà trên đao trúng phải không biết có bôi độc hay không.
"Dì,dì,....Người đến giúp Thượng Quan tỷ tỷ nhìn một chút đi." Kim Hạ quay đầu khẩn cầu Thẩm phu nhân.
Lúc này,Thẩm phu nhân không chối từ,mang túi y thuật đến,ngồi xuống kiểm tra miệng vết thương.Thượng Quan Hi dù là sư muội,nhưng dù sao cũng là nữ tử,Quảng Trạm cùng các sư đệ quay người tránh sang một bên.Chỉ mình Tạ Tiêu không hiểu chuyện,lo lắng đến mức chằm chằm mắt nhìn Thượng Quan Hi,sau đó Quảng Trạm mới lôi hắn rời đi để tránh làm náo loạn.
A Nhuệ không dám lại gần,yên lặng mang nói vành đội lên đầu,đi ra xa.
"Viên cô nương,bên này!" Sầm Thọ cao giọng gọi Kim Hạ
Kim Hạ bước nhanh chạy đến,nhìn thấy hắn đang cố đỡ nha hoàn của Thuần Vu Mẫn,mà cô nương khắp người dính máu,đã bất tỉnh nhân sự.
"Nha hoàn đã không còn thở." Sầm Thọ đặt tay lên gáy,thì thấy mạch đã không còn đập
"Còn Thuần Vu cô nương?"
Kim Hạ lo lắng nhìn vũng máu dưới đất bên Thuần Vu Mẫn,xem xét thương thế của nha hoàn không biết là có bị thương chỗ nào,nhưng lại không dám động chạm.
Nếu như Thuần Vu Mẫn xảy ra chuyện,làm sao nói chuyện với Đại công tử,Sầm Thọ nhíu chặt lông mày,trước tiên thăm dò mạch đập của Thuần Vu cô nương, thở dài:"Hoàn toàn còn sống."
Kim Hạ thầm thở dài,quen biết nàng đã lâu,lại biết Thuần Vu Mẫn là người yếu đuối,với lại còn là biểu muội của Lục Dịch,về tình về lý,Kim Hạ phải để ý chăm sóc Thuần Vu Mẫn mới phải.
"Ngươi xem thương thế của Thuần Vu cô nương thế nào?"
Sầm Thọ không động thủ kiểm tra được,quay người đi.
Kim Hạ từ đầu đến chân đều tỉ mỉ kiểm tra Thuần Vu Mẫn có vết thương không,lạ lùng nói:"Trên người cô nương không có vết thương,quần áo cũng không bị rách.Máu trên người nàng chắc hẳn đều là máu của nha hoàn."
"Vậy thì cô nương sao lại...."
Sầm Thọ vừa nói được một nửa liền hiểu ý,nhìn Kim Hạ cũng đã hiểu ra.
Thuần Vu Mẫn có chứng sợ máu,chắc là do kinh hãi tột độ,nên bất tỉnh nhân sự.
Hai người thở dài.
"Ấn huyệt nhân trung-giữa mũi và miệng là có thể tỉnh lại." Sầm Thọ ra hiệu cho Kim Hạ
Kim Hạ do dự trong chốc lát,nhìn thi thể của nha hoàn bên cạnh,thầm than thở cùng Sầm Thọ thương lượng nói:"Bây giờ làm cho nàng tỉnh lại,đoán rằng nàng sẽ lại ngất đi,để cô nương nghỉ một hồi đi."
"Ngươi...."
Sầm Thọ mặc dù cảm thấy không thỏa đáng,nhưng cũng không thể không thừa nhận theo như Kim Hạ nói thì là tốt nhất.
Lúc này bách tính đã chạy thoát được rất nhiều,ban đầu gần như là đông nghẹt ở bờ bến phà,bây giờ đã thoáng đãng hơn.Nam Thiếu LÂm hòa thượng nhanh chóng chữa trị cho người bị thương,còn lại thì chôn cất người chết,có điều thi thể của bọn giặc Oa cũng được chôn cất thỏa đáng.Chờ sau khi xong xuôi,Quảng Trạm cùng các sư đệ quỳ xuống niệm kinh cầu phật...
"Bọn giặc Oa cũng được các ngươi tụng kinh sao?" Kim Hạ không hiểu hỏi.
Tạ Tiêu nhún vai nói:"Đại sư huynh nói chúng sinh đều có thể thành phật,thôi quên đi....Ta cũng không hiểu."
Thẩm phu nhân đã thay Thượng Quan Hi băng bó vết thương đàng hoàng,căn dặn nói:"Miệng vết thương khá sâu,phải chờ ngày tháng tịnh dưỡng mới khỏi,không thể động thủ,kinh mạch mới có thể từ từ phục hồi như cũ."
Thượng Quan Hi nhíu mày nói:"Nhưng mà ta..."
Lúc này Quảng Trạm đã hoàn thành mọi việc tụng niệm,lại bên cạnh nói:"Thượng Quan sư muội,chúng ta đưa ngươi trở về chùa,nghĩ là ngươi nên về Dương Châu tịnh dưỡng."
"Một mình ta bị thương,làm sao có thể liên lụy đến các sư huynh môn." Thượng Quan Hi cắn răng nói:"Giặc Oa nổi loạn chưa dẹp yên,ta tạm thời không muốn về Dương Châu.Ta có thể một mình tịnh dưỡng lại đây,chờ thương thế đỡ hẳn ta liền đi tìm các sư huynh."
Kim Hạ khuyên nhủ:"Thượng Quan tỷ tỷ,qua được sông này chính là thành Tân Hà,không bằng tỷ cùng bọn ta đi đến đó,sư huynh môn của tỷ cũng yên tâm hơn được không?"
Quảng Trạm gật đầu nói:"Như vậy thật tốt,thành Tân Hà là nơi trú binh của Thích tướng quân,nghe nói binh lính tinh nhuệ,trong thành cũng giữ trật tự nghiêm chỉnh,sư muội ngươi có thể ở lại đó dưỡng thương,qua ít ngày bọn ta sẽ đến tìm ngươi."
Suy nghĩ kĩ càng,đây xác thực là phương án thỏa đáng nhất,cũng không đến nỗi làm liên lụy đến các sư huynh đồng môn lo lắng chăm sóc mình,Thượng Quan Hi gật đầu.
Tạ Tiêu suy nghĩ chốc lát,hướng Quảng Trạm nói:"Đại sư huynh,ta cùng nhị tỷ ở lại thành Tân Hà,cũng có người trông nom nhị tỷ."
"Lão Tứ...."
Thượng Quan Hi không nghĩ đến hắn cũng lưu lại cạnh mình,dù sao Tạ Tiêu tính tình như lửa,lại hào hiệp vì nghĩa,cũng nói lên tinh thần càn quét giặc Oa của hắn càng mãnh liệt dần.
"Ta phải coi trọng tỷ hơn cả,nếu như xảy ra bất trắc,cha ta nhất định sẽ đánh gãy chân ta," Tạ Tiêu ngăn lại không cho nói nữa:"Việc này quyết định thế đi."
Thì ra là hắn lo lắng lão gia trách mắng,Thượng Quan Hi khẽ mỉm cười,đáy lòng nổi lên một tia khổ sở.
Thuần Vu Mẫn sau một lúc cũng từ từ tỉnh dậy,phát giác chính mình ngồi dựa vào trên thân cây,trên người không biết khi nào được khoác lên một chiếc áo ngoại bào.Nàng giương mắt nhìn,tứ phía trông thật yên tĩnh,không còn nhiều bách tính xung quanh chạy nạn,bọn người hòa thượng đâu cũng không thấy, bọn người Kim Hạ thì đang hướng về bến đò,vận chuyển tư trang lên thuyền.
Chẳng lẽ vừa mới trải qua giấc mộng,nàng thong thả ngồi dậy,mông lung đi đến bên họ....
"Thuần Vu cô nương,người đã tỉnh,vừa lúc lên thuyền thôi." Dương Nhạc ôn hòa nói
"Dương đại ca...." Thuần Vu Mẫn nhìn tới nhìn lui chờ đợi,muốn tìm nha hoàn cùng lão ma ma của mình:"Bọn họ đâu rồi?"
Dương Nhạc khó xử thở dài:"Chuyện là.....Nha hoàn của cô nương đã bị giặc Oa sát hại,lão ma ma nhà cô nương,bọn ta cũng chưa tìm thấy,chắc hẳn là lẫn vào bọn người chạy loạn rồi lạc đường.
"Bị giặc Oa sát hại?"
Đầu óc Thuần Vu Mẫn vẫn còn mê man,vậy sự việc xảy ra lúc nãy đều không phải là mộng,giặc Oa xông đến đây là thật,bị đao chém cũng là sự thật,nha hoàn Bích nhi bắn ra máu ngã trên người nàng,chuyện này tất cả đều là sự thật.
"Bích nhi chết rồi......"
Thấy nàng muốn ngất,Dương Nhạc không thể không đưa tay dỡ nàng một lúc,nhanh chóng giải thích nói:"Chúng ta đã đem nha hoàn chôn cất cẩn thận,ngay ở bên trên cánh rừng,khắc dấu ghi nhớ,sau này người nhà muốn tìm lại có thể tìm thấy....Kim Hạ mau tới đây!"Hắn gọi Kim Hạ đến giải vây.
Kim Hạ quay đầu nhìn thấy Thuần Vu Mẫn tỉnh rồi,chạy nhanh đến:"Thuần Vu cô nương người đã tỉnh."
Thuần Vu Mẫn mắt ngấn lệ,nói:"Có thể dẫn ta đi nhìn nơi nào chôn cất Bích nhi được không?"
"Được...."
Kim Hạ đỡ lấy nàng hướng về ven rừng,đi không bao xa thì dừng lại,chỉ vào mô đất tầm thường nói:"Đã chôn cất cẩn thận tại đây,bên cạnh cây có khắc dấu hiệu.Các sư huynh Nam Thiếu lâm cũng đã cầu kinh cầu siêu cho nha hoàn ổn thỏa."
"Đa tạ các ngươi đã nghĩ đến chu toàn."
Thuần Vu Mẫn cảm tạ Kim Hạ,liền hướng mộ phần quỳ xuống,nghiêm túc dập đầu.Kim Hạ ngây người,Dương Nhạc đứng ở xa thấy vậy cũng ngẩn người...Chuyện này mà nói,Thuần Vu Mẫn chính là chủ nhân,nha hoàn Bích nhi là người làm,bây giờ nha hoàn chết rồi,chủ nhân lại niệm kinh cầu khẩn,cũng có thể lo cho người nhà hậu thuẫn,nhưng cũng chưa từng thấy chủ nhân mà lại dập đầu trước mộ phần người làm.
"Nha hoàn vì ta mới gặp phải giặc Oa mà chết."
Lúc sinh tử,Thuần Vu Mẫn nhớ kỹ,Bích nhi đã dùng thân thể che chắn cho nàng.
Kim Hạ cũng quỳ xuống mà vái lạy trước mộ phần:"Không nghĩ tới Bích nhi cô nương chỉ là nữ tử nhỏ bé,lại có nghĩa khí như thế này,ta xin khâm phục."
Thuần Vu Mẫn đứng dậy,lần nữa nhìn xung quanh một lần nữa,đều không thấy bóng người của lão ma ma.
Mặc dù cảm thấy thất lễ,Kim Hạ cảm thấy vẫn phải nói để Thuần Vu Mẫn biết được:"Ma ma tìm không thấy,chúng ta tìm bốn phía cũng không tìm thấy bóng dáng bà ấy đâu.Nếu ta nhớ không nhầm,đồ vật tùy thân của cô nương đều trong hành trang ở chỗ ma ma,có lẽ là biết hai người đã xảy ra chuyện,khi ấy đại loạn cực kỳ,vì vậy mà...."
Lão ma ma mang theo tất cả hành trang một mình đào tẩu,Thuần Vu Mẫn yên lặng trong chốc lát,trên mặt cũng không có vẻ trách cứ gì,chỉ nói:"Bà ấy không xảy ra chuyện gì là tốt rồi,những thứ ấy chỉ là việc nhỏ."
Trải qua đại loạn này,mới biết được lòng dạ của con người,Kim Hạ trước kia tưởng nàng bất quá chỉ là thiên kim tiểu thư,bây giờ thật sự phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Ngồi yên vị trên thuyền,nhìn thuyền thong thả rời bến phà,sắc trời đã dần dần tối sầm lại.
"Nghĩ chuyện gì?"
Sầm Thọ thấy Kim Hạ một mình ngồi ở đuôi thuyền,áo bào bị nước bắn vào ướt hết cũng không để ý,tiếp tục xuất thần.
Kim Hạ than thở nói:"Ta chỉ hy vọng,Lục đại nhân cùng ca ca của ngươi không gặp phải chuyện gì?"
"Yên tâm đi,không có ngươi,bọn họ chắc chắn không gặp chuyện gì." Sầm Thọ trêu chọc nói
Kim Hạ liếc hắn một cái,bực dọc nói:"Mất mát bao nhiêu,ngươi đã kiểm tra hết chưa?Còn lại bao nhiêu bạc?"
Vừa mới trải qua một trận đại loạn,bọn họ vốn đã để đồ đạc ở dưới gốc cây,tính cả ngân lượng mà Sầm Thọ đi bán ngựa cũng không được bao nhiêu,chắc hẳn là có người thừa nước đục thả câu,thừa dịp loạn lên lại cướp bóc không ít,dân chạy nạn cũng chạy đi gần hết.
Theo như Sầm Thọ nói thì không còn lại bao nhiêu bạc,mặt không biểu lộ nói:" Bá phụ của Thuần Vu cô nương ngay trong Tân Hà thành,cũng là một bá hộ trong vùng,sẽ không nỡ để chúng ta ở ngoài đường...Đợi Đại công tử cùng ca ca của ta đến là tốt rồi."
"Ăn nhờ ở đậu sao?" Kim Hạ cũng không phải không có sĩ diện,không khỏi lo lắng:"Chúng ta ở đây có hai người bị thương.Nhiều bất tiện như vậy,lão ấy sẽ không chịu để cho chúng ta ở lại lâu dài."
"Nếu thực tại không được thì phải đến quan dịch."
"Thúc ta cùng Thẩm phu nhân đều không phải là quan gia,Thượng Quan tỷ tỷ cùng Tạ gia ca ca càng không phải quan gia,quan dịch sao chịu nhún nhường cho bọn họ ở lại?" Kim Hạ cảm thấy không thỏa đáng.
Sầm Thọ hừ một tiếng:"Người của Cẩm y vệ,ai lại dám truy hỏi nhiều chứ."
"Bớt giận ca ca." Kim Hạ nói:"Cách làm việc của Lục Phiến Môn cũng không dám dùng quan hệ như vậy."
Qua được bên kia sông,phía trước không xa chính là thành Tân Hà,bọn họ trước hết cùng đi đến nhà bá phụ của Thuần Vu Mẫn.
Sầm Thọ cũng hiểu được Kim Hạ và Dương Nhạc cũng không còn bao nhiêu bạc,những người khác thì hắn không dám hỏi đến,mà trên người hắn ngân lượng cũng có hạn.Nếu như một đám người ngụ lại ở quán trọ,chi ra thật sự tốn kém,ngụ ở quan dịch thì bởi vì có A Nhuệ lại không tiện,cho nên có thiện chí muốn trọ lại nhà của bá phụ của Thuần Vu cô nương ít ngày,chờ Sầm Phúc cùng Đại công tử trở về.
Lúc này sắc trời đã tối,rẽ qua nhiều dãy phố mới đến được nhà của bá phụ,Dương Nhạc tiến lên gõ cửa,đợi rất lâu mới có một vị lão bá ra mở cửa.
"Từ bá." Thuần Vu Mẫn tiến lên trước nhẹ nhàng gọi.
Kim Hạ từ khi thấy mở cửa,ló đầu nhìn xung quanh,nhìn thấy một nơi tối đen như mực,hình như cũng không có gia quyến trong nhà,trong lòng thầm kêu không ổn.
Từ bá mắt mờ chân chậm,cầm đèn lồng đi ra quan sát, nhận ra Thuần Vu Mẫn nói:"Ngươi...người là Nhị cô nương phải không?"
"Đúng vậy,lão tổ tông để ta trở về cúng tổ tiên,đại bá cùng đại bá mẫu có ở trong nhà không?" Thuần Vu Mẫn hỏi
"Cô nương đến không đúng lúc rồi,bây giờ không giống như những năm trước,nơi nào cũng bị giặc Oa làm loạn,trước đó vài ngày cũng không biết ở đâu có được tin tức,nói là giặc Oa sẽ tấn công Tân Hà thành này.Lão gia cảm thấy nơi đây thực tại không yên ổn,vì vậy cả nhà họ đi đến Thường Sơn ở ít ngày,chờ thái bình lại quay về."
Cả một nhà bá phụ đều đi cả sao!Thuần Vu Mẫn kinh ngạc,nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
"Không phải trong thành có Thích tướng quân trông coi canh giữ sao,yên ổn trật tự trong thành?Sao lại đi trốn ở nơi khác hết vậy?" Kim Hạ lạ lùng hỏi.
Từ bá trông thấy Kim Hạ không giống như nha hoàn,Dương Nhạc cùng Sầm Thọ bên cạnh trông giống như tướng quân nhà võ,ở phía sau bọn họ là Tạ Tiêu đang cõng lấy Thượng Quan Hi, A Nhuệ thì che mặt bằng vải đen,lại thấy Cái Thúc trông rất lôi thôi đứng cùng với Thẩm phu nhân,đối với cả đoàn người như thế lão nổi lên lo sợ ngờ vực,không nhịn được hỏi
"Nhị cô nương,người không mang theo nha hoàn sao?Ma ma đâu?Những người còn lại là ai?"
Thuần Vu Mẫn chỉ biết giải thích rõ ràng trên đường gặp phải giặc Oa,nha hoàn không may đã mất,ma ma thì lạc đường,đến nỗi đám người Kim Hạ,Dương Nhạc cũng phải thành thật thân phận của mình.Sầm Thọ lo lắng lão bá sẽ cự tuyệt tất cả mọi người ở bên ngoài,tiến lên đưa lệnh bài Cẩm Y Vệ ra,lại đặc biệt có nhắc tới Lục Dịch phụng sự lão phu nhân bảo vệ đưa Thuần Vu Mẫn trở về hồi hương.
Đã biết được bọn họ là quan gia,mà còn là Cẩm y vệ.Từ bá nhất thời nhiệt tình vui vẻ hơn nhiều,suy nghĩ một chút nói:"Bây giờ lão gia dù không có ở nhà,cô nương cũng bất tiện mà ngụ lại đây,nhưng đi về phía Tây còn có một sân biệt viện,cô nương nếu không chê,dọn dẹp một chút có thể trước tiên để cho chư vị ngụ lại.Chỉ là biệt viện này chỉ có vài đồ dùng,không ai dùng đến đã lâu,cũng không có người làm sai bảo,chờ đến ngày mai ta giúp cô nương gọi người làm đến hầu hạ."
"Không cần,không cần..." Sầm Thọ vội vàng ngăn lại:"Bọn ta không có thói quen có người hầu hạ,cũng không bận việc gì,chính bọn ta ở lại là được." Gọi thêm người hầu rất tốn bạc,trước mắt nói qua loa như vậy,có thể tiết kiệm được không ít bạc.
Từ bá vội vàng nói:"Thưa,không được,phải gọi người hầu,ta hiểu các vị quan gia đều có kiêng kị của mình." Ta bây giờ liền đi tìm chìa khóa cổng biệt viện,chư vị chờ chốc lát." Đang nói,lão xoay người đi vào trong lấy chìa khóa.
Bên ngoài cửa,Kim Hạ liếc Sầm Thọ một cái:"Ngươi chọn giặt quần áo hay là làm cơm đây?"
"...Ngươi rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?"
"Sự tình trước mắt như vậy,ở biệt viện chúng ta không có người hầu,tất cả mọi chuyên cũng là chính mình làm,từ việc nhỏ đun nước châm trà đến giặt giũ nấu cơm,chúng ta cũng phải làm mới được." Kim Hạ ngay thẳng nói:"Thẩm phu nhân cùng Thúc ta là khách đi cùng,khẳng định là không thể để họ làm,còn có hai người đang bị thương,cũng không thể làm việc.Những người còn lại là chúng ta,ngươi vẫn là nam nhân,phải phân chia công việc rõ ràng phải không?"
"Lục Phiến Môn các ngươi có thể hay không có chút tiền đồ,sao cả ngày chỉ nghĩ đến làm những việc vặt linh tinh thế này...."
Sầm Thọ chưa nói xong,Thuần Vu Mẫn dè dặt nói:"Viên cô nương,ngươi xem ta nên làm gì mới tốt?"
Kim Hạ ngẩn người,ngay lập tức liền bị Sầm Thọ lườm mắt.
"Thuần Vu cô nương,người đừng có nghe Kim Hạ nói mò,làm sao có thể để người làm việc." Sầm Thọ vội vã nói,lại hướng Kim Hạ nháy mắt ra hiệu giải thích:"Ngươi đừng nói lung tung,mau hướng cô nương giải thích đi."
"Chuyện này....,ta cảm thấy nên để Thuần Vu cô nương làm chuyện may áo,vá áo không tệ,người đã từng học qua nên có thể làm tốt." Kim Hạ khích lệ nàng.
Biết được mình cũng có thể góp một chút công sức,Thuần Vu Mẫn cảm thấy an tâm cực kỳ,hướng Kim Hạ cười gật đầu.
Sầm Thọ thực không nghĩ đến Kim Hạ lại dám sai bảo Thuần Vu Mẫn làm việc,nhưng chính Đại công tử lại thật sự coi trọng Kim Hạ,chỉ với thân phận nhỏ bé là tiểu bộ khoái,thực tại làm trong lòng hắn không vui.
"Chỉ biết chỉ thị người khác,ngươi sao,ngươi có thể làm gì?" Sầm Thọ hỏi Kim Hạ
Kim Hạ một bên thong thả:"Không vội,chờ các ngươi phân công đã định,thì ta sẽ làm những việc còn lại."
"Ngươi chỉ được nói khoác!" Sầm Thọ khịt mũi coi thường
Dương Nhạc chỉ ở bên cười cợt không lên tiếng.
Kim Hạ vô cùng kinh hãi,liền muốn xông lên,lại bị Thẩm phu nhân gắt gao kéo lại.
Lúc này mấy tên hòa thượng từ sau đuổi theo,Thượng Quan Hi và Quảng Trạm cũng từ một hướng khác nhanh chóng chạy về,vẫn còn đang ra sức chặn đường bọn giặc Oa.
Mắt nhìn thấy không còn đường nào để chạy,lũ giặc Oa phẫn nộ múa đao Đông Dương hướng về phía Thượng Quan Hi,muốn vây bắt người yếu kém trong bọn người,A Nhuệ xông đến đỡ đao,nhưng lại không cẩn thận bị đao Đông Dương hất đi cái nón vành,lộ ra toàn là vải băng bó và vết tích trên khuôn mặt.
Đột nhiên nhìn thấy mặt hắn,Thượng Quan Hi cũng không khỏi kinh hãi,nhất thời sững sờ đứng ở góc không phòng ngự giặc Oa,trên chân bị ăn một đao.Vết thương đau đớn,đau đớn nỗi nàng nữa quỳ trên mặt đất,A Nhuệ thấy Bang chủ bị thương,vừa giận vừa hối hận,biết rõ công lực của mình chưa khôi phục hẳn,ngăn chặn không nổi giặc Oa,bèn liều mạng tư thế chống đỡ trước người Thượng Quan Hi.
Thấy Thuần Vu Mẫn và Thượng Quan Hi đều bị thương,vết thương của Kim Hạ mới vừa khỏi,không được vững vàng,không thể tránh khỏi Thẩm phu nhân,không biết từ khi nào mà Thẩm phu nhân kéo tay mạnh mẽ đến như vậy.Kim Hạ vội vã,hướng Thẩm phu nhân vội la lên:"Dì mau buông tay ta ra."
"Không được! Ta không thể để ngươi lại đi chịu chết!"
May mà bởi vì dáng dấp kinh hãi của A Nhuệ,thêm vào cơn thịnh nộ của hắn khiến cho bọn người Đông Dương lại càng kinh hãi,không thể tiến gần hơn được.
Quảng Trạm một mình đánh ngã hai tên giặc Oa,chạy đến ra tay giúp A Nhuệ,đúng lúc các sư đệ môn cũng nhanh chạy tới,dùng côn gậy vung náo loạn,giặc Oa không còn chỗ trốn,thương tích đầy mình,ngoan ngoãn chịu trói.
Cho đến lúc này,Thẩm phu nhân mới buông lỏng tay Kim Hạ ra,Kim Hạ vội chạy đến.
"Thượng Quan tỷ tỷ,ngươi thế nào rồi?" Kim Hạ sốt ruột hỏi
Tạ Tiêu cuối cùng cũng đuổi tới đây,vội la lên:"Tỷ!"
Quảng Trạm trước tiên thay Thượng Quan Hi cầm máu,Thượng Quan Hi sắc mặt tái nhợt,miễn cưỡng nói:"Bất quá chỉ là thương ngoài da,lão Tứ,ngươi không cần phải kinh hãi như thế."
Kim Hạ trước hết quan sát rõ ràng vết thương của tỷ,vết thương sâu có thể thấy được tận xương,tuyệt đối không phải là thương ngoài da,mà trên đao trúng phải không biết có bôi độc hay không.
"Dì,dì,....Người đến giúp Thượng Quan tỷ tỷ nhìn một chút đi." Kim Hạ quay đầu khẩn cầu Thẩm phu nhân.
Lúc này,Thẩm phu nhân không chối từ,mang túi y thuật đến,ngồi xuống kiểm tra miệng vết thương.Thượng Quan Hi dù là sư muội,nhưng dù sao cũng là nữ tử,Quảng Trạm cùng các sư đệ quay người tránh sang một bên.Chỉ mình Tạ Tiêu không hiểu chuyện,lo lắng đến mức chằm chằm mắt nhìn Thượng Quan Hi,sau đó Quảng Trạm mới lôi hắn rời đi để tránh làm náo loạn.
A Nhuệ không dám lại gần,yên lặng mang nói vành đội lên đầu,đi ra xa.
"Viên cô nương,bên này!" Sầm Thọ cao giọng gọi Kim Hạ
Kim Hạ bước nhanh chạy đến,nhìn thấy hắn đang cố đỡ nha hoàn của Thuần Vu Mẫn,mà cô nương khắp người dính máu,đã bất tỉnh nhân sự.
"Nha hoàn đã không còn thở." Sầm Thọ đặt tay lên gáy,thì thấy mạch đã không còn đập
"Còn Thuần Vu cô nương?"
Kim Hạ lo lắng nhìn vũng máu dưới đất bên Thuần Vu Mẫn,xem xét thương thế của nha hoàn không biết là có bị thương chỗ nào,nhưng lại không dám động chạm.
Nếu như Thuần Vu Mẫn xảy ra chuyện,làm sao nói chuyện với Đại công tử,Sầm Thọ nhíu chặt lông mày,trước tiên thăm dò mạch đập của Thuần Vu cô nương, thở dài:"Hoàn toàn còn sống."
Kim Hạ thầm thở dài,quen biết nàng đã lâu,lại biết Thuần Vu Mẫn là người yếu đuối,với lại còn là biểu muội của Lục Dịch,về tình về lý,Kim Hạ phải để ý chăm sóc Thuần Vu Mẫn mới phải.
"Ngươi xem thương thế của Thuần Vu cô nương thế nào?"
Sầm Thọ không động thủ kiểm tra được,quay người đi.
Kim Hạ từ đầu đến chân đều tỉ mỉ kiểm tra Thuần Vu Mẫn có vết thương không,lạ lùng nói:"Trên người cô nương không có vết thương,quần áo cũng không bị rách.Máu trên người nàng chắc hẳn đều là máu của nha hoàn."
"Vậy thì cô nương sao lại...."
Sầm Thọ vừa nói được một nửa liền hiểu ý,nhìn Kim Hạ cũng đã hiểu ra.
Thuần Vu Mẫn có chứng sợ máu,chắc là do kinh hãi tột độ,nên bất tỉnh nhân sự.
Hai người thở dài.
"Ấn huyệt nhân trung-giữa mũi và miệng là có thể tỉnh lại." Sầm Thọ ra hiệu cho Kim Hạ
Kim Hạ do dự trong chốc lát,nhìn thi thể của nha hoàn bên cạnh,thầm than thở cùng Sầm Thọ thương lượng nói:"Bây giờ làm cho nàng tỉnh lại,đoán rằng nàng sẽ lại ngất đi,để cô nương nghỉ một hồi đi."
"Ngươi...."
Sầm Thọ mặc dù cảm thấy không thỏa đáng,nhưng cũng không thể không thừa nhận theo như Kim Hạ nói thì là tốt nhất.
Lúc này bách tính đã chạy thoát được rất nhiều,ban đầu gần như là đông nghẹt ở bờ bến phà,bây giờ đã thoáng đãng hơn.Nam Thiếu LÂm hòa thượng nhanh chóng chữa trị cho người bị thương,còn lại thì chôn cất người chết,có điều thi thể của bọn giặc Oa cũng được chôn cất thỏa đáng.Chờ sau khi xong xuôi,Quảng Trạm cùng các sư đệ quỳ xuống niệm kinh cầu phật...
"Bọn giặc Oa cũng được các ngươi tụng kinh sao?" Kim Hạ không hiểu hỏi.
Tạ Tiêu nhún vai nói:"Đại sư huynh nói chúng sinh đều có thể thành phật,thôi quên đi....Ta cũng không hiểu."
Thẩm phu nhân đã thay Thượng Quan Hi băng bó vết thương đàng hoàng,căn dặn nói:"Miệng vết thương khá sâu,phải chờ ngày tháng tịnh dưỡng mới khỏi,không thể động thủ,kinh mạch mới có thể từ từ phục hồi như cũ."
Thượng Quan Hi nhíu mày nói:"Nhưng mà ta..."
Lúc này Quảng Trạm đã hoàn thành mọi việc tụng niệm,lại bên cạnh nói:"Thượng Quan sư muội,chúng ta đưa ngươi trở về chùa,nghĩ là ngươi nên về Dương Châu tịnh dưỡng."
"Một mình ta bị thương,làm sao có thể liên lụy đến các sư huynh môn." Thượng Quan Hi cắn răng nói:"Giặc Oa nổi loạn chưa dẹp yên,ta tạm thời không muốn về Dương Châu.Ta có thể một mình tịnh dưỡng lại đây,chờ thương thế đỡ hẳn ta liền đi tìm các sư huynh."
Kim Hạ khuyên nhủ:"Thượng Quan tỷ tỷ,qua được sông này chính là thành Tân Hà,không bằng tỷ cùng bọn ta đi đến đó,sư huynh môn của tỷ cũng yên tâm hơn được không?"
Quảng Trạm gật đầu nói:"Như vậy thật tốt,thành Tân Hà là nơi trú binh của Thích tướng quân,nghe nói binh lính tinh nhuệ,trong thành cũng giữ trật tự nghiêm chỉnh,sư muội ngươi có thể ở lại đó dưỡng thương,qua ít ngày bọn ta sẽ đến tìm ngươi."
Suy nghĩ kĩ càng,đây xác thực là phương án thỏa đáng nhất,cũng không đến nỗi làm liên lụy đến các sư huynh đồng môn lo lắng chăm sóc mình,Thượng Quan Hi gật đầu.
Tạ Tiêu suy nghĩ chốc lát,hướng Quảng Trạm nói:"Đại sư huynh,ta cùng nhị tỷ ở lại thành Tân Hà,cũng có người trông nom nhị tỷ."
"Lão Tứ...."
Thượng Quan Hi không nghĩ đến hắn cũng lưu lại cạnh mình,dù sao Tạ Tiêu tính tình như lửa,lại hào hiệp vì nghĩa,cũng nói lên tinh thần càn quét giặc Oa của hắn càng mãnh liệt dần.
"Ta phải coi trọng tỷ hơn cả,nếu như xảy ra bất trắc,cha ta nhất định sẽ đánh gãy chân ta," Tạ Tiêu ngăn lại không cho nói nữa:"Việc này quyết định thế đi."
Thì ra là hắn lo lắng lão gia trách mắng,Thượng Quan Hi khẽ mỉm cười,đáy lòng nổi lên một tia khổ sở.
Thuần Vu Mẫn sau một lúc cũng từ từ tỉnh dậy,phát giác chính mình ngồi dựa vào trên thân cây,trên người không biết khi nào được khoác lên một chiếc áo ngoại bào.Nàng giương mắt nhìn,tứ phía trông thật yên tĩnh,không còn nhiều bách tính xung quanh chạy nạn,bọn người hòa thượng đâu cũng không thấy, bọn người Kim Hạ thì đang hướng về bến đò,vận chuyển tư trang lên thuyền.
Chẳng lẽ vừa mới trải qua giấc mộng,nàng thong thả ngồi dậy,mông lung đi đến bên họ....
"Thuần Vu cô nương,người đã tỉnh,vừa lúc lên thuyền thôi." Dương Nhạc ôn hòa nói
"Dương đại ca...." Thuần Vu Mẫn nhìn tới nhìn lui chờ đợi,muốn tìm nha hoàn cùng lão ma ma của mình:"Bọn họ đâu rồi?"
Dương Nhạc khó xử thở dài:"Chuyện là.....Nha hoàn của cô nương đã bị giặc Oa sát hại,lão ma ma nhà cô nương,bọn ta cũng chưa tìm thấy,chắc hẳn là lẫn vào bọn người chạy loạn rồi lạc đường.
"Bị giặc Oa sát hại?"
Đầu óc Thuần Vu Mẫn vẫn còn mê man,vậy sự việc xảy ra lúc nãy đều không phải là mộng,giặc Oa xông đến đây là thật,bị đao chém cũng là sự thật,nha hoàn Bích nhi bắn ra máu ngã trên người nàng,chuyện này tất cả đều là sự thật.
"Bích nhi chết rồi......"
Thấy nàng muốn ngất,Dương Nhạc không thể không đưa tay dỡ nàng một lúc,nhanh chóng giải thích nói:"Chúng ta đã đem nha hoàn chôn cất cẩn thận,ngay ở bên trên cánh rừng,khắc dấu ghi nhớ,sau này người nhà muốn tìm lại có thể tìm thấy....Kim Hạ mau tới đây!"Hắn gọi Kim Hạ đến giải vây.
Kim Hạ quay đầu nhìn thấy Thuần Vu Mẫn tỉnh rồi,chạy nhanh đến:"Thuần Vu cô nương người đã tỉnh."
Thuần Vu Mẫn mắt ngấn lệ,nói:"Có thể dẫn ta đi nhìn nơi nào chôn cất Bích nhi được không?"
"Được...."
Kim Hạ đỡ lấy nàng hướng về ven rừng,đi không bao xa thì dừng lại,chỉ vào mô đất tầm thường nói:"Đã chôn cất cẩn thận tại đây,bên cạnh cây có khắc dấu hiệu.Các sư huynh Nam Thiếu lâm cũng đã cầu kinh cầu siêu cho nha hoàn ổn thỏa."
"Đa tạ các ngươi đã nghĩ đến chu toàn."
Thuần Vu Mẫn cảm tạ Kim Hạ,liền hướng mộ phần quỳ xuống,nghiêm túc dập đầu.Kim Hạ ngây người,Dương Nhạc đứng ở xa thấy vậy cũng ngẩn người...Chuyện này mà nói,Thuần Vu Mẫn chính là chủ nhân,nha hoàn Bích nhi là người làm,bây giờ nha hoàn chết rồi,chủ nhân lại niệm kinh cầu khẩn,cũng có thể lo cho người nhà hậu thuẫn,nhưng cũng chưa từng thấy chủ nhân mà lại dập đầu trước mộ phần người làm.
"Nha hoàn vì ta mới gặp phải giặc Oa mà chết."
Lúc sinh tử,Thuần Vu Mẫn nhớ kỹ,Bích nhi đã dùng thân thể che chắn cho nàng.
Kim Hạ cũng quỳ xuống mà vái lạy trước mộ phần:"Không nghĩ tới Bích nhi cô nương chỉ là nữ tử nhỏ bé,lại có nghĩa khí như thế này,ta xin khâm phục."
Thuần Vu Mẫn đứng dậy,lần nữa nhìn xung quanh một lần nữa,đều không thấy bóng người của lão ma ma.
Mặc dù cảm thấy thất lễ,Kim Hạ cảm thấy vẫn phải nói để Thuần Vu Mẫn biết được:"Ma ma tìm không thấy,chúng ta tìm bốn phía cũng không tìm thấy bóng dáng bà ấy đâu.Nếu ta nhớ không nhầm,đồ vật tùy thân của cô nương đều trong hành trang ở chỗ ma ma,có lẽ là biết hai người đã xảy ra chuyện,khi ấy đại loạn cực kỳ,vì vậy mà...."
Lão ma ma mang theo tất cả hành trang một mình đào tẩu,Thuần Vu Mẫn yên lặng trong chốc lát,trên mặt cũng không có vẻ trách cứ gì,chỉ nói:"Bà ấy không xảy ra chuyện gì là tốt rồi,những thứ ấy chỉ là việc nhỏ."
Trải qua đại loạn này,mới biết được lòng dạ của con người,Kim Hạ trước kia tưởng nàng bất quá chỉ là thiên kim tiểu thư,bây giờ thật sự phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Ngồi yên vị trên thuyền,nhìn thuyền thong thả rời bến phà,sắc trời đã dần dần tối sầm lại.
"Nghĩ chuyện gì?"
Sầm Thọ thấy Kim Hạ một mình ngồi ở đuôi thuyền,áo bào bị nước bắn vào ướt hết cũng không để ý,tiếp tục xuất thần.
Kim Hạ than thở nói:"Ta chỉ hy vọng,Lục đại nhân cùng ca ca của ngươi không gặp phải chuyện gì?"
"Yên tâm đi,không có ngươi,bọn họ chắc chắn không gặp chuyện gì." Sầm Thọ trêu chọc nói
Kim Hạ liếc hắn một cái,bực dọc nói:"Mất mát bao nhiêu,ngươi đã kiểm tra hết chưa?Còn lại bao nhiêu bạc?"
Vừa mới trải qua một trận đại loạn,bọn họ vốn đã để đồ đạc ở dưới gốc cây,tính cả ngân lượng mà Sầm Thọ đi bán ngựa cũng không được bao nhiêu,chắc hẳn là có người thừa nước đục thả câu,thừa dịp loạn lên lại cướp bóc không ít,dân chạy nạn cũng chạy đi gần hết.
Theo như Sầm Thọ nói thì không còn lại bao nhiêu bạc,mặt không biểu lộ nói:" Bá phụ của Thuần Vu cô nương ngay trong Tân Hà thành,cũng là một bá hộ trong vùng,sẽ không nỡ để chúng ta ở ngoài đường...Đợi Đại công tử cùng ca ca của ta đến là tốt rồi."
"Ăn nhờ ở đậu sao?" Kim Hạ cũng không phải không có sĩ diện,không khỏi lo lắng:"Chúng ta ở đây có hai người bị thương.Nhiều bất tiện như vậy,lão ấy sẽ không chịu để cho chúng ta ở lại lâu dài."
"Nếu thực tại không được thì phải đến quan dịch."
"Thúc ta cùng Thẩm phu nhân đều không phải là quan gia,Thượng Quan tỷ tỷ cùng Tạ gia ca ca càng không phải quan gia,quan dịch sao chịu nhún nhường cho bọn họ ở lại?" Kim Hạ cảm thấy không thỏa đáng.
Sầm Thọ hừ một tiếng:"Người của Cẩm y vệ,ai lại dám truy hỏi nhiều chứ."
"Bớt giận ca ca." Kim Hạ nói:"Cách làm việc của Lục Phiến Môn cũng không dám dùng quan hệ như vậy."
Qua được bên kia sông,phía trước không xa chính là thành Tân Hà,bọn họ trước hết cùng đi đến nhà bá phụ của Thuần Vu Mẫn.
Sầm Thọ cũng hiểu được Kim Hạ và Dương Nhạc cũng không còn bao nhiêu bạc,những người khác thì hắn không dám hỏi đến,mà trên người hắn ngân lượng cũng có hạn.Nếu như một đám người ngụ lại ở quán trọ,chi ra thật sự tốn kém,ngụ ở quan dịch thì bởi vì có A Nhuệ lại không tiện,cho nên có thiện chí muốn trọ lại nhà của bá phụ của Thuần Vu cô nương ít ngày,chờ Sầm Phúc cùng Đại công tử trở về.
Lúc này sắc trời đã tối,rẽ qua nhiều dãy phố mới đến được nhà của bá phụ,Dương Nhạc tiến lên gõ cửa,đợi rất lâu mới có một vị lão bá ra mở cửa.
"Từ bá." Thuần Vu Mẫn tiến lên trước nhẹ nhàng gọi.
Kim Hạ từ khi thấy mở cửa,ló đầu nhìn xung quanh,nhìn thấy một nơi tối đen như mực,hình như cũng không có gia quyến trong nhà,trong lòng thầm kêu không ổn.
Từ bá mắt mờ chân chậm,cầm đèn lồng đi ra quan sát, nhận ra Thuần Vu Mẫn nói:"Ngươi...người là Nhị cô nương phải không?"
"Đúng vậy,lão tổ tông để ta trở về cúng tổ tiên,đại bá cùng đại bá mẫu có ở trong nhà không?" Thuần Vu Mẫn hỏi
"Cô nương đến không đúng lúc rồi,bây giờ không giống như những năm trước,nơi nào cũng bị giặc Oa làm loạn,trước đó vài ngày cũng không biết ở đâu có được tin tức,nói là giặc Oa sẽ tấn công Tân Hà thành này.Lão gia cảm thấy nơi đây thực tại không yên ổn,vì vậy cả nhà họ đi đến Thường Sơn ở ít ngày,chờ thái bình lại quay về."
Cả một nhà bá phụ đều đi cả sao!Thuần Vu Mẫn kinh ngạc,nhất thời không biết nên làm gì mới phải.
"Không phải trong thành có Thích tướng quân trông coi canh giữ sao,yên ổn trật tự trong thành?Sao lại đi trốn ở nơi khác hết vậy?" Kim Hạ lạ lùng hỏi.
Từ bá trông thấy Kim Hạ không giống như nha hoàn,Dương Nhạc cùng Sầm Thọ bên cạnh trông giống như tướng quân nhà võ,ở phía sau bọn họ là Tạ Tiêu đang cõng lấy Thượng Quan Hi, A Nhuệ thì che mặt bằng vải đen,lại thấy Cái Thúc trông rất lôi thôi đứng cùng với Thẩm phu nhân,đối với cả đoàn người như thế lão nổi lên lo sợ ngờ vực,không nhịn được hỏi
"Nhị cô nương,người không mang theo nha hoàn sao?Ma ma đâu?Những người còn lại là ai?"
Thuần Vu Mẫn chỉ biết giải thích rõ ràng trên đường gặp phải giặc Oa,nha hoàn không may đã mất,ma ma thì lạc đường,đến nỗi đám người Kim Hạ,Dương Nhạc cũng phải thành thật thân phận của mình.Sầm Thọ lo lắng lão bá sẽ cự tuyệt tất cả mọi người ở bên ngoài,tiến lên đưa lệnh bài Cẩm Y Vệ ra,lại đặc biệt có nhắc tới Lục Dịch phụng sự lão phu nhân bảo vệ đưa Thuần Vu Mẫn trở về hồi hương.
Đã biết được bọn họ là quan gia,mà còn là Cẩm y vệ.Từ bá nhất thời nhiệt tình vui vẻ hơn nhiều,suy nghĩ một chút nói:"Bây giờ lão gia dù không có ở nhà,cô nương cũng bất tiện mà ngụ lại đây,nhưng đi về phía Tây còn có một sân biệt viện,cô nương nếu không chê,dọn dẹp một chút có thể trước tiên để cho chư vị ngụ lại.Chỉ là biệt viện này chỉ có vài đồ dùng,không ai dùng đến đã lâu,cũng không có người làm sai bảo,chờ đến ngày mai ta giúp cô nương gọi người làm đến hầu hạ."
"Không cần,không cần..." Sầm Thọ vội vàng ngăn lại:"Bọn ta không có thói quen có người hầu hạ,cũng không bận việc gì,chính bọn ta ở lại là được." Gọi thêm người hầu rất tốn bạc,trước mắt nói qua loa như vậy,có thể tiết kiệm được không ít bạc.
Từ bá vội vàng nói:"Thưa,không được,phải gọi người hầu,ta hiểu các vị quan gia đều có kiêng kị của mình." Ta bây giờ liền đi tìm chìa khóa cổng biệt viện,chư vị chờ chốc lát." Đang nói,lão xoay người đi vào trong lấy chìa khóa.
Bên ngoài cửa,Kim Hạ liếc Sầm Thọ một cái:"Ngươi chọn giặt quần áo hay là làm cơm đây?"
"...Ngươi rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?"
"Sự tình trước mắt như vậy,ở biệt viện chúng ta không có người hầu,tất cả mọi chuyên cũng là chính mình làm,từ việc nhỏ đun nước châm trà đến giặt giũ nấu cơm,chúng ta cũng phải làm mới được." Kim Hạ ngay thẳng nói:"Thẩm phu nhân cùng Thúc ta là khách đi cùng,khẳng định là không thể để họ làm,còn có hai người đang bị thương,cũng không thể làm việc.Những người còn lại là chúng ta,ngươi vẫn là nam nhân,phải phân chia công việc rõ ràng phải không?"
"Lục Phiến Môn các ngươi có thể hay không có chút tiền đồ,sao cả ngày chỉ nghĩ đến làm những việc vặt linh tinh thế này...."
Sầm Thọ chưa nói xong,Thuần Vu Mẫn dè dặt nói:"Viên cô nương,ngươi xem ta nên làm gì mới tốt?"
Kim Hạ ngẩn người,ngay lập tức liền bị Sầm Thọ lườm mắt.
"Thuần Vu cô nương,người đừng có nghe Kim Hạ nói mò,làm sao có thể để người làm việc." Sầm Thọ vội vã nói,lại hướng Kim Hạ nháy mắt ra hiệu giải thích:"Ngươi đừng nói lung tung,mau hướng cô nương giải thích đi."
"Chuyện này....,ta cảm thấy nên để Thuần Vu cô nương làm chuyện may áo,vá áo không tệ,người đã từng học qua nên có thể làm tốt." Kim Hạ khích lệ nàng.
Biết được mình cũng có thể góp một chút công sức,Thuần Vu Mẫn cảm thấy an tâm cực kỳ,hướng Kim Hạ cười gật đầu.
Sầm Thọ thực không nghĩ đến Kim Hạ lại dám sai bảo Thuần Vu Mẫn làm việc,nhưng chính Đại công tử lại thật sự coi trọng Kim Hạ,chỉ với thân phận nhỏ bé là tiểu bộ khoái,thực tại làm trong lòng hắn không vui.
"Chỉ biết chỉ thị người khác,ngươi sao,ngươi có thể làm gì?" Sầm Thọ hỏi Kim Hạ
Kim Hạ một bên thong thả:"Không vội,chờ các ngươi phân công đã định,thì ta sẽ làm những việc còn lại."
"Ngươi chỉ được nói khoác!" Sầm Thọ khịt mũi coi thường
Dương Nhạc chỉ ở bên cười cợt không lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook