Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương
-
Quyển 2 - Chương 6
Ngày hôm sau, ở trong thư phòng xử lý chính sự, Mạnh Lãnh Khiêm không biết như thế nào lại mạo phạm long nhan, hoàng thượng đã hạ chỉ giam hắn vào đại lao. Trận tai họa này có chút bất ngờ, chuyện đến tai Mục Ngưng Yên tất nhiên cũng vô cùng khiếp sợ.
Suy nghĩ hồi lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy có gì đó bất an. Có lẽ là bởi vì lúc ấy vào cung đã vội vàng cầu xin Mạnh gia ra mặt giúp sức, mà nhiều hơn chính là hắn đã từng thấy nàng cùng Mạnh đại ca bên nhau. . . hay vẫn là sự việc ngày hôm qua. . . . Sai thị nữ thân cận bên người đi hỏi chuyện hai vị biểu ca, nhưng cũng không thêm được tin tức gì, chỉ nói là bất ngờ bị giáng tội.
Bọn họ hôm nay đã cầu xin cho Mạnh quận mã gia, còn nói nếu là vì nương nương thì coi như Nguyễn Gia nợ Mạnh phủ một cái ân tình cho nên bây giờ tận lực giúp đỡ.
Nàng đứng ở bên cửa sổ, dần dần ánh nhìn cũng trở nên uể oải, hồi lâu mới nói: “Hầu hạ ta thay quần áo” .
Thạch Toàn Nhất một mình khom người đứng bên cạnh, lén nhìn vẻ mặt hoàng đế. Hoàng đế dường như tâm tình hoảng hốt, nắm một quyển tấu chương trong tay lật đi lật lại không biết đã bao lâu.
Nội thị phụ trách nhiệm cầm đèn im hơi lặng tiếng mà di chuyển, từng chiếc cứ thế tản ra từng tầng sáng đỏ rực.
Tiểu Lục Tử từ ngoài điện khoanh tay hướng hoàng thượng hành lễ: “Khởi bẩm hoàng thượng, Ngưng phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến” . Vụng trộm nhìn một cái, mắt của hoàng đế cơ hồ có chút ánh sáng lóe lên nhưng khuôn mặt không có chút cảm xúc. Không dám quan sát nhiều, tầm mắt hơi hơi rũ xuống, chỉ thấy hoàng đế hai tay nắm chặt tấu sớ, gân xanh nổi lên.
Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Để nàng tiến vào” . Thạch Toàn Nhất ở bên cạnh hoàng đế đã lâu, tự nhiên nghe được ra, tâm tình hoàng đế tựa hồ không được tốt lắm.
Hôm qua ở Phượng Nghi Cung, Ngưng Phi nương nương không biết như thế nào làm cho hoàng thượng tức giận. Từ lúc hoàng thượng sủng hạnh Ngưng phi tới nay, đây lần đầu tiên không ngủ lại ở Phượng Nghi Cung.
Mà tình huống lúc này cũng không giống với ngày thường, bình thường ở thời điểm này hoàng thượng sớm đã tới Phượng Nghi Cung. Theo lý mà nói, lúc này Ngưng Phi nương nương cầu kiến, tự nhiên chủ động là rất tốt, vì sao Hoàng Thượng cũng không có vẻ gì là sung sướng. Nguyên nhân có lẽ là cùng Mạnh quận mã gia có quan hệ.
Nhớ rõ năm đó hai vị phò mã Nguyễn gia vào cung cầu xin cho Ngưng phi khi đó còn chưa tiến cung, nói là Ngưng Phi nương nương đã từng có hôn ước. Mà người nọ lại chính là Mạnh Lãnh Khiêm-Mạnh quận mã gia.
Lòng Thạch Toàn Nhất đang tối đen một mảnh, bỗng nhiên bừng tỉnh lại. Mạnh quận mã gia hôm nay sẽ không vô duyên vô cớ bị giam vào ngục, bất giác. . . Khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Ngưng phi một thân cung trang màu tím thướt tha mà đến, hướng hoàng đế uyển chuyển hành lễ: “Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng” .
Nếu như là thường ngày, hoàng đế sớm đã buông tấu sớ để đỡ nàng dậy. Mà hôm nay ngay cả đầu cũng không thèm động, vẫn như trước chăm chú phê duyệt tấu sớ, nghe thấy mà cũng tựa hồ như chưa nghe. Mà Ngưng phi vẫn như trước, vẫn duy trì tư thế hành lễ. Hai người không ai nói lấy nửa lời.
Thạch Toàn Nhất chỉ cảm thấy không khí bên trong Thừa Càn Điện không ngừng loãng ra. Mãi một lúc lâu sau, hai người cũng không nói gì.
Thạch Toàn Nhất khom người nhìn nội thị xung quanh, đều cúi đầu đến mức không thể thấp hơn được nữa. Đành mở miệng: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã tới giờ dùng bữa, có cần truyền lệnh xuống hay không?”
Bách Lý Hạo Triết “A” một tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Truyền đi” .
Bọn thị nữ nối đuôi nhau mà vào, nhẹ nhàng khéo léo đem bữa tối từng thứ từng thứ một bưng lên. Cuối cùng Thạch Toàn Nhất kiểm tra toàn bộ một lượt rồi nói “Mời hoàng thượng cùng nương nương dùng bữa” .
Bách Lý Hạo Triết lúc này mới mở miệng phân phó: “Tất cả đều lui xuống phía dưới hết đi, không cần hầu hạ” . Mọi người khom người xuống hành lễ, cúi người đi ra.
Bách Lý Hạo Triết trầm giọng nói: “Ngồi đi. Quỳ ở đó làm gì?” . Mục Ngưng Yên ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn sớm đã xoay người. Nàng chỉ còn nhìn thấy bóng dáng một thân long bào, bỗng nhiên giật mình cúi đầu, nhẹ nhàng bước theo sau đi lên.
Hắn ngồi xuống, lấy ra đôi đũa ngà voi bắt đầu tự dùng bữa. Mục Ngưng Yên ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy khăn lụa trong tay trái của hắn. Nàng trộm liếc mắt một cái rồi lại quay đầu đi.
Lòng Bách Lý Hạo Triết trầm xuống, thức ăn vào miệng quả thực là vô vị. Dứt khoát buông đũa, mở miệng nói: “Nói đi, có chuyện gì?” .
Mục Ngưng Yên khẽ cắn môi, trầm ngâm một chút mới nói “Hoàng thượng thứ lỗi cho thần thiếp, thần thiếp mới dám nói. . .” .
Bách Lý Hạo Triết nhìn nàng một hồi lâu mới nói: “Được, nói đi” .
Mục Ngưng Yên lúc này mới buông mi mắt nói: “Hoàng thượng, không biết. . . Mạnh quận mã gia đã phạm phải tội gì?” Bách Lý Hạo Triết mặc dù không lên tiếng nhưng hắn đã sớm đoán được ý đồ của nàng từ lúc đến đây. Nhìn nàng hiện giờ không ra sức giấu giếm mà nói trực tiếp như vậy, hắn càng cảm thấy ngọn lửa trong lòng cứ thế bùng lên.
Nàng lại còn cố tình vì hắn ta mà cầu tình: “Xin hoàng thượng, xin hoàng thượng niệm tình hắn một lòng trung thành mà tha cho hắn lần này” . Chỉ nghe “lạch cạch” hai tiếng, đôi đũa ngà voi đang ở trên tay hắn rơi xuống đất.
Bách Lý Hạo Triết mặt không có biểu tình, bỗng dưng đứng lên, lạnh lùng thốt ra: “Người đâu, đưa Ngưng phi nương nương hồi cung” .
Nàng như là bị người ta đánh cho một bạt tai, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Chậm rãi đứng lên, theo quy củ hướng hoàng thượng thi lễ: “Nô tì cáo lui” .
Thạch Toàn Nhất một mình đưa nàng trở về Phượng Nghi Cung. Xưa nay ông vốn là người am hiểu lòng người, tự nhiên có thể đoán ra được là giữa Hoàng thượng cùng Ngưng phi trong lúc dùng bữa đã xảy ra chuyện. Ngẩng đầu đứng thẳng ngay ngắn trước mặt Ngưng phi, một lát mới mở miệng nói: “Ngưng phi nương nương, nô tài có câu này, không biết có nên nói hay không?” .
Mục Ngưng Yên nói: “Thạch tổng quản có chuyện gì không ngại nói thẳng”. Thạch Toàn Nhất bộ dáng nói: “Nếu nô tài nói không đúng, xin nương nương trách phạt” .
Mục Ngưng Yên khoát tay áo, tỏ ý không sao. Thạch Toàn Nhất lúc này mới chậm rãi nói: “Ngưng phi nương nương từ khi vào cung đến nay, có thể nói là người duy nhất được hoàng thượng sủng ái, hậu cung ba nghìn kia cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi. Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, tự nhiên đối với nương nương vạn phần lo lắng. . . . Nhưng hoàng thượng cũng chỉ là một nam nhân bình thường. . .” . Mục Ngưng Yên kinh ngạc lắng nghe, không có phản ứng gì.
“Cho nên ý tứ của nô tài là, lần này bất luận là Trạng Nguyên vì lí do gì đắc tội với Hoàng Thượng, nương nương cứ làm bộ như cái gì cũng không biết, không chừng qua mấy ngày nữa, hoàng thượng liền đem Trạng Nguyên thả ra” .
Mục Ngưng Yên buông cánh mi dài xuống: “Thạch tổng quản, ta đã hiểu. Cảm ơn lời nhắc nhở của ngài” . Xem ra Mạnh đại ca quả nhiên là vì nàng mà vướng vào tai ương.
Mấy ngày sau, truyền đến tai Phượng Nghi Cung là chuyện hoàng đế lật thẻ bài của Giáng Vân Cung-Nhan phi, Lan Lâm Cung-Liễu Phi, Trừng Bích Cung-Doãn Phi và Văn Nghê Cung-Đường Phi. Kể từ khi Ngưng Phi tiến cung tới nay, đây là lần đầu tiên hoàng thượng lật thẻ bài của phi tử khác.
Hoàng đế không đến thăm Phượng Nghi cung mà Ngưng Phi nương nương cũng không có đến Thừa Càn Điện. Ở Thừa Càn Điện chúng nội thị cũng nhận thấy rõ ràng mấy ngày gần đây hoàng thượng có chút bực mình, ngay cả chúng đại thần cũng cảm giác được, bao nhiêu tấu chương trình lên đều bị hoàng thượng trả về.
Giờ phút này Bình Yên vương quỳ gối trước cửa Thừa Càn Điện, cả phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa. Từ lúc ông tiến vào đến giờ, hoàng đế cái gì cũng không có nói, liền mặc cho ông quỳ.
Ông liếc nhìn Thạch Toàn Nhất bên cạnh hoàng đế cầu cứu, nhưng Thạch tổng quản chỉ để yên tay trong ống áo, liếc nhìn ông ta vài lần. Tất nhiên ông hiểu được, đó là ông ta không thể nhiều lời.
Có nội thị nhẹ bước chạy tới, tiến đến một bên tai Thạch Toàn Nhất thì thầm một câu. Mắt Thạch Toàn Nhất lóe ra một chút, xoay người hướng hoàng đế reo lên: “Nô tài có việc bẩm báo” .
Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói: “Nói đi” . Ánh mắt không khỏi quét qua Bình Yên Vương nhìn một cái.
Thạch Toàn Nhất bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi cung nữ của Phượng Nghi Cung báo lại, nói là Ngưng Phi nương nương bị bệnh. . .” . Hoàng thượng “Đằng” một cái đứng lên, vội vàng đi về phía ngoài. . . Vừa mới bước được một bước, đột nhiên dừng lại. Nửa ngày mới thản nhiên mở miệng hỏi “Thái y nói như thế nào?” .
Thạch Toàn Nhất bẩm báo: “Ngưng Phi nương nương còn chưa truyền thái y khám và chữa bệnh” .
Hoàng đế không ngừng đi qua đi lại, hiển nhiên tâm tình rất lo âu. Nhưng tựa hồ cũng không có ý tứ muốn đi Phượng Nghi Cung.
Thạch Toàn Nhất vội nói “Hoàng Thượng, nô tài cả gan đem cung nữ Đạm Hạnh của Phượng Nghi Cung truyền vào” . Hoàng đế nghe vậy bước chân chợt dừng lại, xoay người qua.
Thạch Toàn Nhất vừa thấy vậy liền hướng thị nữ đang quỳ trên đất dò hỏi “Đạm Hạnh, nương nương bị làm sao vậy, ngươi hướng hoàng thượng tỷ mỉ bẩm báo” .
Thanh âm thị nữ tinh tế truyền đến “Bẩm hoàng thượng, cả đám nô tỳ cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Mới vừa rồi nương nương vẫn bảo là tốt, phân phó chúng nô tỳ rời đi. Sau mới ăn mấy miếng, nương nương bắt đầu nôn, hồi lâu cũng không dứt. Nô tỳ nghĩ muốn truyền thái y nhưng nương nương không cho. Sau đó, sau đó không có biện pháp nào, nô tỳ lo lắng cho nương nương nên lúc này mới cả gan đích thân đến bẩm báo cho Thạch tổng quản . . . .” .
Hoàng đế khoanh tay mà đứng, một lát nói “Đi, truyền thái y đế Phượng Nghi Cung”, sau đó lại phân phó “Đem mọi người trong nhà bếp trói lại” .
Từ khi Hoàng đế tiến vào nội điện sắc mặt liền ngưng lại, Phượng Nghi Cung tất cả mọi người đều nín thở, ngay cả thở cũng không dám phát ra. Trong lúc nhất thời, cả trong điện lặng ngắt như tờ, ngoài điện ngẫu nhiên có vài cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cành lá rung động lá khô tuôn rơi, càng làm cho phía bên trong điện càng trở lên tĩnh mịch.
Thái y một lúc lâu mới nối đuôi nhau mà ra, thấy Bách Lý Hạo Triết vội “Xoạt Xoạt” dập đầu quỳ xuống, Vu thái y đứng đầu nói “Vi thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng! Ngưng Phi nương nương hoài long thai, đã hơn 1 tháng. . .” .
Bách Lý Hạo Triết chưa nghe hết câu đã vội quay người, hướng nội tẩm đi đến, bước chân dồn dập, nhưng lại quên lệnh cho đám thái y đứng dậy.
Nàng quay mặt vào trong, từ từ nhắm hai mắt giống như là đang ngủ say, một đầu tóc đen như mây uốn lượn, phủ trên gối mềm. Hắn ở bên giường ngồi xuống, tay không tự chủ được vuốt ve, thay nàng gỡ rối . . Một lúc sau, hắn thở dài.
Ngày đó, hoàng đế liền hạ lệnh đem Mạnh quận mã gia đang bị nhốt ở đại lao thả ra.
Ánh nắng trong trẻo xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu rọi vào bên trong, trên tường, mặt đất đều loang lổ tia sáng, khiến cho vô số những hạt bụi không ngừng bay chuyển ở bên trong.
Mục Ngưng Yên tựa trên cẩm tháp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về một chiếc áo lót trong tay, ngẩng đầu buồn bã thở dài. Ngoài điện một trận bước chân nhanh nhanh chậm chậm truyền tới, phía sau có giọng nội thị lo lắng gọi: “Thái tử của ta, ngài chậm một chút, cẩn thận ngã sấp xuống a” .
Vừa ngẩng đầu đã thấy thái tử Thừa Hiên tay ôm tiểu ly đẩy sa liêm đi vào, cắn môi, vẻ mặt lạ lẫm đứng ở trước tháp nhìn nàng. Nàng đứng lên, mỉm cười giúp nó sửa sang lại một chút quần áo, ôn nhu hỏi “Thừa Hiên của chúng ta làm sao vậy? Ai chọc Thừa Hiên giận a?”
Tiểu thái tử nhíu mày, đứng ở bên tháp, giống như có vẻ không vui. Nửa ngày mới lo sợ mở miệng “Di nương, di nương có con của chính mình, có phải về sau sẽ không yêu thương Thừa Hiên nữa hay không?”
Thì ra là nó lo lắng chuyện này, rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ. Mục Ngưng Yên muốn cười, rồi lại cảm thấy chua xót dị thường, lôi kéo nắm lấy tay nó, ôm vào trong lòng mình khẽ nói “Không, sẽ không. Di nương cả đời yêu nhất chính là Thừa Hiên” .
Tiểu thái tử như cũ vẫn không tin, tròng mắt đen nháy chuyển động mang theo ý hoài nghi “Thật vậy ư” , Mục Ngưng Yên ôm chặt nó, cúi đầu nói “Thật sự, nếu con không tin, di nương cam đoan với con” , nàng lấy ra bộ đồ lót bên cạnh tháp “Con xem, đây còn không phải là di nương làm vội cho con sao. Cho dù về sau di nương sinh đệ đệ hoặc là muội muội, di nương vẫn yêu thương nhất là Thừa Hiên của chúng ta, được không?” .
Tiểu thái tử yên lặng nhìn chiếc áo nhỏ bằng gấm màu xanh kia, đột nhiên ôm cổ nàng, cả người lui vào trong ngực nàng, lưng nhẹ nhàng rung động. Mục Ngưng Yên vội cúi đầu, chỉ thấy mũi của nó khẽ run run, nước mắt từng viên từng viên chảy xuống dưới.
Đứa nhỏ này từ xưa đã cứng rắn. Trừ lần đầu tiên gặp mặt ôm nàng khóc gọi mẹ, nàng đã quen thấy nó không khóc.
Giờ phút này lòng của nàng tựa như bị thứ gì đó bóp chặt, chặt đến đau đớn. Nhẹ nhàng mà lau đi từng giọt nước mắt “Thừa Hiên, Thừa Hiên, Thừa Hiên. . . . Di nương với con cam đoan. Di nương ngoéo tay với con có được không? Di nương cả đời đều yêu thương Thừa Hiên, mãi mãi không thay đổi” .
Tiểu thái tử lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa nói “được”. Ngón tay nho nhỏ vươn lấy ngoắc lấy tay nàng “ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không bao giờ thay đổi” .
Nàng chăm chú quan sát gương mặt nho nhỏ kia, cúi đầu nói “Một trăm năm không thay đổi” .
Nàng cứ như vậy ôm lấy Thừa Hiên, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Suy nghĩ hồi lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy có gì đó bất an. Có lẽ là bởi vì lúc ấy vào cung đã vội vàng cầu xin Mạnh gia ra mặt giúp sức, mà nhiều hơn chính là hắn đã từng thấy nàng cùng Mạnh đại ca bên nhau. . . hay vẫn là sự việc ngày hôm qua. . . . Sai thị nữ thân cận bên người đi hỏi chuyện hai vị biểu ca, nhưng cũng không thêm được tin tức gì, chỉ nói là bất ngờ bị giáng tội.
Bọn họ hôm nay đã cầu xin cho Mạnh quận mã gia, còn nói nếu là vì nương nương thì coi như Nguyễn Gia nợ Mạnh phủ một cái ân tình cho nên bây giờ tận lực giúp đỡ.
Nàng đứng ở bên cửa sổ, dần dần ánh nhìn cũng trở nên uể oải, hồi lâu mới nói: “Hầu hạ ta thay quần áo” .
Thạch Toàn Nhất một mình khom người đứng bên cạnh, lén nhìn vẻ mặt hoàng đế. Hoàng đế dường như tâm tình hoảng hốt, nắm một quyển tấu chương trong tay lật đi lật lại không biết đã bao lâu.
Nội thị phụ trách nhiệm cầm đèn im hơi lặng tiếng mà di chuyển, từng chiếc cứ thế tản ra từng tầng sáng đỏ rực.
Tiểu Lục Tử từ ngoài điện khoanh tay hướng hoàng thượng hành lễ: “Khởi bẩm hoàng thượng, Ngưng phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến” . Vụng trộm nhìn một cái, mắt của hoàng đế cơ hồ có chút ánh sáng lóe lên nhưng khuôn mặt không có chút cảm xúc. Không dám quan sát nhiều, tầm mắt hơi hơi rũ xuống, chỉ thấy hoàng đế hai tay nắm chặt tấu sớ, gân xanh nổi lên.
Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Để nàng tiến vào” . Thạch Toàn Nhất ở bên cạnh hoàng đế đã lâu, tự nhiên nghe được ra, tâm tình hoàng đế tựa hồ không được tốt lắm.
Hôm qua ở Phượng Nghi Cung, Ngưng Phi nương nương không biết như thế nào làm cho hoàng thượng tức giận. Từ lúc hoàng thượng sủng hạnh Ngưng phi tới nay, đây lần đầu tiên không ngủ lại ở Phượng Nghi Cung.
Mà tình huống lúc này cũng không giống với ngày thường, bình thường ở thời điểm này hoàng thượng sớm đã tới Phượng Nghi Cung. Theo lý mà nói, lúc này Ngưng Phi nương nương cầu kiến, tự nhiên chủ động là rất tốt, vì sao Hoàng Thượng cũng không có vẻ gì là sung sướng. Nguyên nhân có lẽ là cùng Mạnh quận mã gia có quan hệ.
Nhớ rõ năm đó hai vị phò mã Nguyễn gia vào cung cầu xin cho Ngưng phi khi đó còn chưa tiến cung, nói là Ngưng Phi nương nương đã từng có hôn ước. Mà người nọ lại chính là Mạnh Lãnh Khiêm-Mạnh quận mã gia.
Lòng Thạch Toàn Nhất đang tối đen một mảnh, bỗng nhiên bừng tỉnh lại. Mạnh quận mã gia hôm nay sẽ không vô duyên vô cớ bị giam vào ngục, bất giác. . . Khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Ngưng phi một thân cung trang màu tím thướt tha mà đến, hướng hoàng đế uyển chuyển hành lễ: “Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng” .
Nếu như là thường ngày, hoàng đế sớm đã buông tấu sớ để đỡ nàng dậy. Mà hôm nay ngay cả đầu cũng không thèm động, vẫn như trước chăm chú phê duyệt tấu sớ, nghe thấy mà cũng tựa hồ như chưa nghe. Mà Ngưng phi vẫn như trước, vẫn duy trì tư thế hành lễ. Hai người không ai nói lấy nửa lời.
Thạch Toàn Nhất chỉ cảm thấy không khí bên trong Thừa Càn Điện không ngừng loãng ra. Mãi một lúc lâu sau, hai người cũng không nói gì.
Thạch Toàn Nhất khom người nhìn nội thị xung quanh, đều cúi đầu đến mức không thể thấp hơn được nữa. Đành mở miệng: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã tới giờ dùng bữa, có cần truyền lệnh xuống hay không?”
Bách Lý Hạo Triết “A” một tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Truyền đi” .
Bọn thị nữ nối đuôi nhau mà vào, nhẹ nhàng khéo léo đem bữa tối từng thứ từng thứ một bưng lên. Cuối cùng Thạch Toàn Nhất kiểm tra toàn bộ một lượt rồi nói “Mời hoàng thượng cùng nương nương dùng bữa” .
Bách Lý Hạo Triết lúc này mới mở miệng phân phó: “Tất cả đều lui xuống phía dưới hết đi, không cần hầu hạ” . Mọi người khom người xuống hành lễ, cúi người đi ra.
Bách Lý Hạo Triết trầm giọng nói: “Ngồi đi. Quỳ ở đó làm gì?” . Mục Ngưng Yên ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn sớm đã xoay người. Nàng chỉ còn nhìn thấy bóng dáng một thân long bào, bỗng nhiên giật mình cúi đầu, nhẹ nhàng bước theo sau đi lên.
Hắn ngồi xuống, lấy ra đôi đũa ngà voi bắt đầu tự dùng bữa. Mục Ngưng Yên ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy khăn lụa trong tay trái của hắn. Nàng trộm liếc mắt một cái rồi lại quay đầu đi.
Lòng Bách Lý Hạo Triết trầm xuống, thức ăn vào miệng quả thực là vô vị. Dứt khoát buông đũa, mở miệng nói: “Nói đi, có chuyện gì?” .
Mục Ngưng Yên khẽ cắn môi, trầm ngâm một chút mới nói “Hoàng thượng thứ lỗi cho thần thiếp, thần thiếp mới dám nói. . .” .
Bách Lý Hạo Triết nhìn nàng một hồi lâu mới nói: “Được, nói đi” .
Mục Ngưng Yên lúc này mới buông mi mắt nói: “Hoàng thượng, không biết. . . Mạnh quận mã gia đã phạm phải tội gì?” Bách Lý Hạo Triết mặc dù không lên tiếng nhưng hắn đã sớm đoán được ý đồ của nàng từ lúc đến đây. Nhìn nàng hiện giờ không ra sức giấu giếm mà nói trực tiếp như vậy, hắn càng cảm thấy ngọn lửa trong lòng cứ thế bùng lên.
Nàng lại còn cố tình vì hắn ta mà cầu tình: “Xin hoàng thượng, xin hoàng thượng niệm tình hắn một lòng trung thành mà tha cho hắn lần này” . Chỉ nghe “lạch cạch” hai tiếng, đôi đũa ngà voi đang ở trên tay hắn rơi xuống đất.
Bách Lý Hạo Triết mặt không có biểu tình, bỗng dưng đứng lên, lạnh lùng thốt ra: “Người đâu, đưa Ngưng phi nương nương hồi cung” .
Nàng như là bị người ta đánh cho một bạt tai, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Chậm rãi đứng lên, theo quy củ hướng hoàng thượng thi lễ: “Nô tì cáo lui” .
Thạch Toàn Nhất một mình đưa nàng trở về Phượng Nghi Cung. Xưa nay ông vốn là người am hiểu lòng người, tự nhiên có thể đoán ra được là giữa Hoàng thượng cùng Ngưng phi trong lúc dùng bữa đã xảy ra chuyện. Ngẩng đầu đứng thẳng ngay ngắn trước mặt Ngưng phi, một lát mới mở miệng nói: “Ngưng phi nương nương, nô tài có câu này, không biết có nên nói hay không?” .
Mục Ngưng Yên nói: “Thạch tổng quản có chuyện gì không ngại nói thẳng”. Thạch Toàn Nhất bộ dáng nói: “Nếu nô tài nói không đúng, xin nương nương trách phạt” .
Mục Ngưng Yên khoát tay áo, tỏ ý không sao. Thạch Toàn Nhất lúc này mới chậm rãi nói: “Ngưng phi nương nương từ khi vào cung đến nay, có thể nói là người duy nhất được hoàng thượng sủng ái, hậu cung ba nghìn kia cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi. Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, tự nhiên đối với nương nương vạn phần lo lắng. . . . Nhưng hoàng thượng cũng chỉ là một nam nhân bình thường. . .” . Mục Ngưng Yên kinh ngạc lắng nghe, không có phản ứng gì.
“Cho nên ý tứ của nô tài là, lần này bất luận là Trạng Nguyên vì lí do gì đắc tội với Hoàng Thượng, nương nương cứ làm bộ như cái gì cũng không biết, không chừng qua mấy ngày nữa, hoàng thượng liền đem Trạng Nguyên thả ra” .
Mục Ngưng Yên buông cánh mi dài xuống: “Thạch tổng quản, ta đã hiểu. Cảm ơn lời nhắc nhở của ngài” . Xem ra Mạnh đại ca quả nhiên là vì nàng mà vướng vào tai ương.
Mấy ngày sau, truyền đến tai Phượng Nghi Cung là chuyện hoàng đế lật thẻ bài của Giáng Vân Cung-Nhan phi, Lan Lâm Cung-Liễu Phi, Trừng Bích Cung-Doãn Phi và Văn Nghê Cung-Đường Phi. Kể từ khi Ngưng Phi tiến cung tới nay, đây là lần đầu tiên hoàng thượng lật thẻ bài của phi tử khác.
Hoàng đế không đến thăm Phượng Nghi cung mà Ngưng Phi nương nương cũng không có đến Thừa Càn Điện. Ở Thừa Càn Điện chúng nội thị cũng nhận thấy rõ ràng mấy ngày gần đây hoàng thượng có chút bực mình, ngay cả chúng đại thần cũng cảm giác được, bao nhiêu tấu chương trình lên đều bị hoàng thượng trả về.
Giờ phút này Bình Yên vương quỳ gối trước cửa Thừa Càn Điện, cả phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa. Từ lúc ông tiến vào đến giờ, hoàng đế cái gì cũng không có nói, liền mặc cho ông quỳ.
Ông liếc nhìn Thạch Toàn Nhất bên cạnh hoàng đế cầu cứu, nhưng Thạch tổng quản chỉ để yên tay trong ống áo, liếc nhìn ông ta vài lần. Tất nhiên ông hiểu được, đó là ông ta không thể nhiều lời.
Có nội thị nhẹ bước chạy tới, tiến đến một bên tai Thạch Toàn Nhất thì thầm một câu. Mắt Thạch Toàn Nhất lóe ra một chút, xoay người hướng hoàng đế reo lên: “Nô tài có việc bẩm báo” .
Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói: “Nói đi” . Ánh mắt không khỏi quét qua Bình Yên Vương nhìn một cái.
Thạch Toàn Nhất bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi cung nữ của Phượng Nghi Cung báo lại, nói là Ngưng Phi nương nương bị bệnh. . .” . Hoàng thượng “Đằng” một cái đứng lên, vội vàng đi về phía ngoài. . . Vừa mới bước được một bước, đột nhiên dừng lại. Nửa ngày mới thản nhiên mở miệng hỏi “Thái y nói như thế nào?” .
Thạch Toàn Nhất bẩm báo: “Ngưng Phi nương nương còn chưa truyền thái y khám và chữa bệnh” .
Hoàng đế không ngừng đi qua đi lại, hiển nhiên tâm tình rất lo âu. Nhưng tựa hồ cũng không có ý tứ muốn đi Phượng Nghi Cung.
Thạch Toàn Nhất vội nói “Hoàng Thượng, nô tài cả gan đem cung nữ Đạm Hạnh của Phượng Nghi Cung truyền vào” . Hoàng đế nghe vậy bước chân chợt dừng lại, xoay người qua.
Thạch Toàn Nhất vừa thấy vậy liền hướng thị nữ đang quỳ trên đất dò hỏi “Đạm Hạnh, nương nương bị làm sao vậy, ngươi hướng hoàng thượng tỷ mỉ bẩm báo” .
Thanh âm thị nữ tinh tế truyền đến “Bẩm hoàng thượng, cả đám nô tỳ cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Mới vừa rồi nương nương vẫn bảo là tốt, phân phó chúng nô tỳ rời đi. Sau mới ăn mấy miếng, nương nương bắt đầu nôn, hồi lâu cũng không dứt. Nô tỳ nghĩ muốn truyền thái y nhưng nương nương không cho. Sau đó, sau đó không có biện pháp nào, nô tỳ lo lắng cho nương nương nên lúc này mới cả gan đích thân đến bẩm báo cho Thạch tổng quản . . . .” .
Hoàng đế khoanh tay mà đứng, một lát nói “Đi, truyền thái y đế Phượng Nghi Cung”, sau đó lại phân phó “Đem mọi người trong nhà bếp trói lại” .
Từ khi Hoàng đế tiến vào nội điện sắc mặt liền ngưng lại, Phượng Nghi Cung tất cả mọi người đều nín thở, ngay cả thở cũng không dám phát ra. Trong lúc nhất thời, cả trong điện lặng ngắt như tờ, ngoài điện ngẫu nhiên có vài cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cành lá rung động lá khô tuôn rơi, càng làm cho phía bên trong điện càng trở lên tĩnh mịch.
Thái y một lúc lâu mới nối đuôi nhau mà ra, thấy Bách Lý Hạo Triết vội “Xoạt Xoạt” dập đầu quỳ xuống, Vu thái y đứng đầu nói “Vi thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng! Ngưng Phi nương nương hoài long thai, đã hơn 1 tháng. . .” .
Bách Lý Hạo Triết chưa nghe hết câu đã vội quay người, hướng nội tẩm đi đến, bước chân dồn dập, nhưng lại quên lệnh cho đám thái y đứng dậy.
Nàng quay mặt vào trong, từ từ nhắm hai mắt giống như là đang ngủ say, một đầu tóc đen như mây uốn lượn, phủ trên gối mềm. Hắn ở bên giường ngồi xuống, tay không tự chủ được vuốt ve, thay nàng gỡ rối . . Một lúc sau, hắn thở dài.
Ngày đó, hoàng đế liền hạ lệnh đem Mạnh quận mã gia đang bị nhốt ở đại lao thả ra.
Ánh nắng trong trẻo xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu rọi vào bên trong, trên tường, mặt đất đều loang lổ tia sáng, khiến cho vô số những hạt bụi không ngừng bay chuyển ở bên trong.
Mục Ngưng Yên tựa trên cẩm tháp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về một chiếc áo lót trong tay, ngẩng đầu buồn bã thở dài. Ngoài điện một trận bước chân nhanh nhanh chậm chậm truyền tới, phía sau có giọng nội thị lo lắng gọi: “Thái tử của ta, ngài chậm một chút, cẩn thận ngã sấp xuống a” .
Vừa ngẩng đầu đã thấy thái tử Thừa Hiên tay ôm tiểu ly đẩy sa liêm đi vào, cắn môi, vẻ mặt lạ lẫm đứng ở trước tháp nhìn nàng. Nàng đứng lên, mỉm cười giúp nó sửa sang lại một chút quần áo, ôn nhu hỏi “Thừa Hiên của chúng ta làm sao vậy? Ai chọc Thừa Hiên giận a?”
Tiểu thái tử nhíu mày, đứng ở bên tháp, giống như có vẻ không vui. Nửa ngày mới lo sợ mở miệng “Di nương, di nương có con của chính mình, có phải về sau sẽ không yêu thương Thừa Hiên nữa hay không?”
Thì ra là nó lo lắng chuyện này, rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ. Mục Ngưng Yên muốn cười, rồi lại cảm thấy chua xót dị thường, lôi kéo nắm lấy tay nó, ôm vào trong lòng mình khẽ nói “Không, sẽ không. Di nương cả đời yêu nhất chính là Thừa Hiên” .
Tiểu thái tử như cũ vẫn không tin, tròng mắt đen nháy chuyển động mang theo ý hoài nghi “Thật vậy ư” , Mục Ngưng Yên ôm chặt nó, cúi đầu nói “Thật sự, nếu con không tin, di nương cam đoan với con” , nàng lấy ra bộ đồ lót bên cạnh tháp “Con xem, đây còn không phải là di nương làm vội cho con sao. Cho dù về sau di nương sinh đệ đệ hoặc là muội muội, di nương vẫn yêu thương nhất là Thừa Hiên của chúng ta, được không?” .
Tiểu thái tử yên lặng nhìn chiếc áo nhỏ bằng gấm màu xanh kia, đột nhiên ôm cổ nàng, cả người lui vào trong ngực nàng, lưng nhẹ nhàng rung động. Mục Ngưng Yên vội cúi đầu, chỉ thấy mũi của nó khẽ run run, nước mắt từng viên từng viên chảy xuống dưới.
Đứa nhỏ này từ xưa đã cứng rắn. Trừ lần đầu tiên gặp mặt ôm nàng khóc gọi mẹ, nàng đã quen thấy nó không khóc.
Giờ phút này lòng của nàng tựa như bị thứ gì đó bóp chặt, chặt đến đau đớn. Nhẹ nhàng mà lau đi từng giọt nước mắt “Thừa Hiên, Thừa Hiên, Thừa Hiên. . . . Di nương với con cam đoan. Di nương ngoéo tay với con có được không? Di nương cả đời đều yêu thương Thừa Hiên, mãi mãi không thay đổi” .
Tiểu thái tử lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa nói “được”. Ngón tay nho nhỏ vươn lấy ngoắc lấy tay nàng “ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không bao giờ thay đổi” .
Nàng chăm chú quan sát gương mặt nho nhỏ kia, cúi đầu nói “Một trăm năm không thay đổi” .
Nàng cứ như vậy ôm lấy Thừa Hiên, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook