“Bởi vì cô sĩ nhục mẹ tôi! Tôi có thể không so đo chuyện cô không tôn trọng tôi, nhưng không ai có tư cách nhận xét mẹ tôi, cho nên cô phải xin lỗi.”

Tưởng Niệm nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc và rét lạnh chưa từng có.

Cô không phải là người trời sinh thích 'chiến tranh', nhưng có người đụng chạm đến điểm mấu chốt của cô, vậy, dù có tan xương nát thịt cô cũng phải đấu tranh đến cùng.

Mà mẹ chính là điểm mấu chốt của cô.

“Stop~ thật buồn cười, cô dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi cô? Theo lời cô nói, cô còn chưa kết hôn với thiếu gia nhà chúng tôi, cô cũng không là gì, ba mẹ-cô không dạy cô biết cái gì gọi là 'liêm sỉ' sao? Chút chuyện này cũng không biết, làm sao làm thiếu phu nhân của Diêm gia?” Lily hất đầu, vênh váo khinh thường Tưởng Niệm.

Cô ta biết Tưởng Niệm không có gia cảnh, mà cô ta lại là cháu gái ruột của thím Doãn, Diêm Thương Tuyệt phải kính trọng thím Doãn, cho nên cô ta dựa vào quan hệ này, ngày thường làm mưa làm gió ở đây.

Ba?

Tưởng Niệm cười lạnh nói: “Xem ra cô thấy mình ở đỉnh cao rồi nhỉ, nói với tôi xem, cô là ai? Có tư cách gì bày ra bộ dạng 'không coi ai ra gì, ngang tàng bướng bỉnh' với thiếu phu nhân tương lai của Diêm gia! Tôi nói cho cô biết, 'ở đây, bất kể tôi có bối cảnh gia đình hay không, thì cũng là người thiếu gia nhà các người chọn, chứ không phải 'kẻ hầu' có 'thân phận hèn mọn' như cô có thể truy hỏi, cho nên không cần phải tỏ ra như cô mới là chủ nhân của nơi này, cô không có tư cách đó!”

Nói xong, không cho cô ta có cơ hội phản bác liền ưỡn ngực, ngước đầu cao ngạo bước ra ngoài, mọi người thấy thiếu phu nhân trước và sau giống như thay đổi hoàn toàn, kinh ngạc không thôi.

Xem ra thiếu phu nhân này cũng không phải yếu ớt như vẻ người...

Sau khi ra khỏi cửa lớn, Tưởng Niệm vô cùng suy sụp, nhìn chằm chằm hồ bơi siêu lớn, nước bên trong màu xanh, nhưng lại có thể thấy rõ đáy hồ, mặt nước tĩnh lặng thế, còn bầu trời đâu?

Ngẩng đầu nhìn mây trắng từng tầng trên bâu trời, mềm nhẹ như thế, ánh nằng ấm áp rọi xuống mặt đất, chói mắt như bạc(vàng bạc á).

Nước tĩnh lặng, cùng mây trắng trên trời tương hòa, nhưng trong lòng cô lại dấy lên ngàn tầng sóng, lời của cô gá vừa rồi khiến cô vô cùng khổ sở, phải, cô không có gia thế hiển hách, nhưng vậy thì sao chứ, cô cũng sống vui vẻ đấy thôi. Cô ta không chỉ nhục mạ mẹ mà còn nhắc đến người kia, nó làm lòng cô đau quá....

từ nhỏ không có ông ta, cô cũng không cảm thấy thiếu sót gì trong cuộc sống này, người đó căn bản là không có tư cách làm ba của cô, chồng của mẹ! Cả người thân nhất của mình cũng không bảo vệ được, ông ta có tư cách gì trở thành đàn ông? Hay ông ta căn bản không cần cô và mẹ? Hay là giống như lời anh nói, mẹ là kẻ thứ ba phá hư gia đỉnh của người ta? Cho nên người kia là bất đắc dĩ?

Kẻ thứ ba?

Sẽ không? Nhất định sẽ không!

Từ nhỏ mẹ đã dạy cô cái gì là 'lễ nghĩa liêm sỉ', một người dịu dàng nhã nhặn lịch sự như thế làm sao có thể là kẻ thứ ba bị người người khinh-ghét? Không, cô phải tin tưởng mẹ!

Nhưng mà...

không có nhưng mà!

Trong đầu luôn có hai tiếng nói tranh cãi ầm ĩ không ngừng, nắm chặt vị trí trái tim, khiến nó đau tê tim liệt phổi.

Cô không muốn ở đây, nơi này luôn khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Tưởng Niệm hơi lay lay thân mình, đội ánh mặt trời bước từng bước một về trước, cô chỉ có thể đi về phía trước.

“Cô à, con đã làm theo những gì cô nói, cô đã hứa để con về nhà vài ngày, còn nói cho tiền để con và anh Hòa đi ra ngoài du lịch, cô nói phải giữ lời đó.” trong vườn hoa sau biệt thự, Lily dùng giọng nói ngọt chết người nói với thím Doãn đang chăm cây cỏ.

Vẻ mặt thím Doãn lạnh lùng làm cho người ta không muốn đến gần, cho nên mọi người ở Diêm gia mới kính sợ bà, từ đầu đã không muốn có tiếp xúc gì với bà, bởi vì cái nhìn của bà khiến người ta sợ hãi.

“Cô biết, sau này nếu con ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên có lợi sẽ không thiếu phần con, đi xuống đi, đừng làm phiền cô chăm hoa phấn mà khi còn sống ông chủ thích nhất.” Thím Doãn nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

Lily dường như không nhịn được khinh bỉ, trong lòng thầm mắng: 'bệnh hoạn! Trên thế giới có vô số hoa quý bấu, nhưng cố tình thích loài hoa-hư này' bất mãn quyệt miệng rồi bỏ đi.

Mặt trời đã khuất, thím Doãn khom người cẩn thận chăm hoa phấn, trên mặt nở một nụ cười hiếm có, giọng nói cũng dịu dàng: “Khi còn sống ông thích nhất là hoa phấn, tuy rằng nó rẻ tiền, cũng không phải hiếm có gì, nhưng mà ông lại yêu thích, tôi cũng từng hỏi 'vì sao ông thích loài hoa nhỏ không thu hút này?' ong còn nhớ ông đã trả lời tôi thế nào không?” Thím Doãn ngồi dưới đất, nhìn xem đó hoa nhỏ màu trắng màu tím này nọ, nói tiếp: “Ông nói 'tuy loài hoa này nhỏ, nhưng mà năng lực của nó rất lớn, nó biết hôm nay có đổ mưa hay không, biết ngày mai có trời quang hay không, chiều tà, nó sẽ nở rộ xinh đep, nhắc nhở thiếu gia đừng đùa giỡn quá muộn, lúc về nhà có thể thằng bé sẽ bệnh.

Nó luôn mang thứ tốt nhất cho mọi người, mặc dù không mấy người có thể biết nó, mặc dù lúc chiều tà nó mới nó hoa, nó cũng không khiến người ta lo lắng, sinh sôi mạnh mẽ' nhớ không? Ông đã nói với tôi như thế, cho nên tôi trồng loài hoa này khắp nơi.” thím Doãn lại ngẩng đầu, nhìn cả vườn hoa chỉ toàn hoa phấn.

“Ông biết không? Buổi tối ở đây không có con muỗi nào, bởi vì có hoa phấn mà ông thích, chăn mền tôi phơi cũng chưa bao giờ bị mưa xối, bởi vì có loài hoa phấn mà ông thích.” Thím Doãn thật tình cảm nói xong, nhìn hoa đầy sân, trắng, tím, vàng, còn có vài bông hoa mang hai màu sắc.

Nhưng mà ông đi rồi, cuối cùng không về được, thứ duy nhất tôi để lại cho ông, đáng để ông kiêu ngạo chín là thiếu gia, ông ở thiên đàng có thế không? Hôm nay hắn oai phong một cõi, dáng vẻ phi phàm, hắn sẽ là niềm kiêu ngào của ông, đúng không?

Tuy tôi không rõ tai nạn giao thông năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi biết thiếu gia sẽ biết rõ, sẽ khiến người hại ông, dù là vô tình hay cố ý, nhất định cũng sẽ sống không bằng chết!

Tưởng Niệm đi thật lâu mới ra cổng lớn, nhìn biệt thự phía sau, nhớ tới tình cảnh lần trước đến, chẳng phải đã nói không muốn đến đây sao? Nói, luôn không thể nói quá trọn vẹn, lời thế ngày hôm qua, hôm nay sẽ không tồn tại nữa.

Nhẹ thở dài một hơi, Tưởng Niệm tiếp tục đi về phía trước, người có biệt thự nằm ở đỉnh núi đều là thân phận hiển hách, cho nên rất ít taxi chạy qua, Tưởng Niệm suy sụp bước đi, thỉnh thoảng nhìn xung quah xem ở đâu có taxi, nhưng mà không có! Cả bóng người cũng không có.

Tưởng Niệm tức chết mà, dù đang mang giày đế bằng, nhưng chân vẫn rất đau, phải biết là, cô đã đội mặt trời đi cả tiếng rồi, nhưng mà còn chưa đến dưới chân núi.

Sắp điên mà! Thật sự sắp điên mà!

“Tin tin---” tiếng còi xe máy bén nhọn vang lên, dừng lại trước mặt Tưởng Niệm.

Tưởng Niệm cau mày ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, tay cầm tay ga, vẻ mặt vui mừng nhìn Tưởng Niệm, nhìn qua dáng người thấp bé, nhưng cũng xem như thanh tú! Trên áo bông màu trắng có cái hình lười biếng đáng yêu, dáng vẻ cùng phong cách mặc quần áo của người đàn ông làm Tưởng Niệm cảm thấy quen thuộc.

Nhưng mà cô không biết đã từng gặp hắn ta ở đâu!

Hắn ta chặn đường mình làm chi?

“Cô không biết tôi sao?” giọng người đàn ông rất sạch sẽ, hắn ta cười ngây ngô nhìn Tưởng Niệm.

Không ngờ ở đây lại găp được cô, từ sau lần đó, hắn ta từng cho rằng sẽ không còn được gặp lại cô nữa.

“Anh là ai? Chúng ta từng gặp nhau sao?” Tưởng Niệm vừa lau mồ hôi trên mặt vừa cảnh giác nhìn hắn ta.

“Tôi? Tôi chính là một trong những người bắt cóc cô lần trước đó.” người đàn ông đơn thuần nói.

Tưởng Niệm vừa nghe, lập tức nhớ ra. À ~ là người đàn ông bắt cóc cô mà thích phim hoạt hình, bắt cóc?!!! Tưởng Niệm nghĩ đến đây, vẻ mặt xám như tro tàn, phòng bị nhìn người đàn ông.

“Cô không biết đâu, từ sau lần đó, tôi luôn muốn tìm cô, nhưng mà...” người đàn ông cười cười ngượng ngùng, nói tiếp: “Tôi không biết liên lạc cô thế nào, hì hì...”

người đàn ông cười thật thà, nhìn qua thật đáng yêu, nhưng mà Tưởng Niệm nhìn, lại thấy biến thái, cô bắt đầu lùi liên tục về sau, cuối cùng vượt qua người đàn ông, chạy xuống núi.

Cô rất sợ! Hắn ta tìm cô? Tìm cô làm gì?

Là muốn trả thù cô sao? Bởi vì anh chặt-chân-chặt-tay bọn họ?

Chặt-chân-chặt-tay? Móc-mắt?

Đâu có! Chẳng phải hắn ta rất ổn à?

Đáng chết! Vậy còn tìm cô làm gì? Ai da~ mặc kệ, nếu hắn ta lại bắt cóc cô thì làm sao đây

, hu hu~ anh, cứu em, cứu em!

Tưởng Niệm chạy trối chết, người đàn ông lái xe đuổi theo ở phía sau, còn tràn đầy nghi hoặc hô: “Tiểu thư, cô chờ tôi với.”

Tưởng Niệm bịt lỗ tai, chạy như điên, trong lòng cô khủng hoảng, chân phát run, cả người sắp không còn hơi sức, cô rất sợ! Có phải cô lại bị bắt cóc hay không?

Người đàn ông vồ ga, xe nhanh chóng vọt đến trước mặt Tưởng Niệm: “Cô chạy cái gì?”

Tưởng Niệm bị dọa choáng váng, nhìn hắn dại ra, sắp khóc: “Vì sao anh phải theo tôi không tha? Chẳng phải anh không bị chặt-chân-chặt-tay sao? Có thể cứ như vậy quên đi không?”

Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô, sao gần như khóc vậy? Hắn chỉ là muốn cảm ơn cô một chút thôi~~

Ngày đó cô muốn cầu tình vì bọn họ, hắn ta cảm động không thôi, lúc sau nghe thấy nghe cô gái lạnh lẽo kia nói 'Tổng giám đốc muốn bọn họ chết', hắn cho rằng thật sự chết chắc rồi, nhưng ngay lúc cô ta chuẩn bị ra tay, một người đàn ông mặc quần áo đen xuất hiện, nói với cô ta, Tổng giám đốc muốn tha cho họ, hắn liền biết nhất định là cô gái kia cầu tình thay họ, nhớ đến sau này không muốn làm người xấu nữa, phải báo đáp cô gái như thần tiên kia.

Không ngờ hôm nay lên đây tặng đồ liền gặp cô ấy rồi.

“Cô làm sao vậy? Tôi chỉ muốn nói tiếng 'cảm ơn' với cô thôi, cảm ơn lần trước cô cầu tình thay nhóm chúng tôi, để chúng tôi không bị phanh-thây, còn có thể sống khỏa mạnh.”

Tưởng Niệm vừa nghe, sững sờ nhìn hắn, thật sao?

Dường như nhìn ra Tưởng Niệm không tin tưởng, người đàn ông vmặt nghiêm túc: “Chuyện tôi nói đừng nghi ngờ, thật không lễ phép!”

“Ha ha~” Tưởng Niệm bị dáng vẻ của hắn chọc cười, cũng không đề phòng, chỉ cười thật tình, hắn ta thật sự rất đáng yêu! Giống như đứa bé không lớn.

“Lúc tôi nghiêm túc cũng không được cười, thật không lễ phép.” người đàn ông lại 'giận' quát.

“Tôi...tôi không có muốn cười anh đâu..nhưng mà ha ha~~~” Tưởng Niệm nhìn hắn càng muốn cười, bộ dạng sợ hãi gì đó sớm đã không thấy,ôm bụng cười đến đau ngỗn ngang trong gió.

“Như vậy không lễ phép.” người đàn ông bất mãn đưa mắt nhìn, lập tức thay bằng nụ cười đáng yêu: “Nhưng mà tôi vẫn thích cô nha.”

Tưởng Niệm nghe lời này của hắn ta, cả người bắt đầu sợ hãi, hắn...hắn....nói vậy rốt cuộc là có ý gì chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương