Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
“Ông là ai? Vì sao điện thoại di động này có thể ở chỗ ông?” An Nguyệt Lê hung hăng nhíu mày, đôi bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động màu trắng, khớp xương của ngón tay đã dần dần trắng bệnh, hắn cẩn thận hỏi.
Bởi vì hắn sợ, sợ có tin gì không tốt!
“Người trẻ tuổi, anh trả lời tôi trước, anh có quan hệ gì với người mất của?” bên kia lại truyền đến tiếng nói có chút giận dữ.
Nghe ba chữ ‘người mất của, trái tim nhấc lên đến cổ họng của An Nguyệt Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống, thở một hơi dài như được giải thoát, hắt giọng một cái nói: “Xin chào! Tôi là….chồng của người mất của! à…..xin hỏi ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?”
Nếu là người mất của, vậy Tưởng Niệm sau đó là trong quá trình chạy đánh rơi mất điện thoại, cô không có bị gì!
Nhưng không biết vì cái gì cứ an ủi chính mình như vậy, hắn vẫn còn cảm thấy trong lòng trước sau bất an không yên.
“A…tôi hiện tại ở ngã tư cửa Nam, vừa rồi có một cô gái trẻ té xỉu ở nơi này, lúc sau được anh của cô ấy mang đi, nhưng điện thoại di động rơi ơ nơi này….”
Cụ già vẫn còn nói chưa xong, An Nguyệt Lê đã tắt điện thoại, vẻ mặt đều là khủng hoảng,’lúc sau bị anh của cô ấy mang đi’.
Anh?! Anh nào?!
Là Diêm Thương Tuyệt!? hắn tìm đến Tưởng Niệm khi nào?! Chưa từng nghe Tưởng Niệm nhắc qua?
Như mũi tên được bắn ra, thấy cách đó không xa có chiếc ta-xi chạy đến, An Nguyệt Lê không chút nghĩ ngợi liền vọt ra.
“Két---“ Tiếng phanh(thắng xe) chói tai lại bén nhọn vang lên, tất cả người trên đường đều bị chấn động.
Tài xế ta-xi khó khăn thò đầu ra mở miệng mắng một câu: “Muốn chết!”
Nhưng giờ phút này An Nguyệt Lê lòng như lửa đốt căn bản không để ý đến phàn ứng của hắn, đi đến, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào bên tay lái phụ, nhìn về phía tài xế bên cạnh gầm thét nói: “Đi ngã tư cửa Nam, nhanh lên.”
Thấy khách hàng liều chết lại dữ quá xá như vậy, tài xế ta-xi cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là muốn điên rồi, đầu năm nay lại còn có người liều như vậy, chỉ sợ ngày nào đó sẽ lấy một thi thể kết cục không yên! Tài xế ta-xi ở trong lòng thầm tiếc hận.
Suốt dọc dường đi An Nguyệt Lê luôn thúc giục ‘nhanh len’, khiến tài xế ta-xi trong lòng mắng hắn n lần.
Xe rất nhanh liền dừng ở ngã tư cửa Nam, vội vàng trả tiền, An Nguyệt Lê lập tức xuống xe liền nhìn thấy một ông bác sáu bảy mươi tuổi ngồi dưới bóng cây bên đường.
Ông bác kia mặc trên người áo trắng quần trắng, ngồi ở ghế đá Tử Thượng, khom người, mái tóc bạc nhìn qua rất nổi bật, nếp nhăn đầy mặt cũng không thể che giấu được sự cương quyết của thời niên thiếu, nhìn thấy An Nguyệt Lê, cụ già đứng dậy, phong thái nho nhã đi về phía hắn, hoàn toàn không nhìn ra ông là một người già thường có bệnh trong người.
“Ông, là ông gọi cho điện thoại cho cháu sao? Nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì rồi?” bước lên vài bước, cầm lấy tay già nua của ông cụ, An Nguyệt Lê lo lắng hỏi.
Toàn thân áo trắng thẩm thấu, mồ hôi tách tách dính ở sau lưng, mày kiếm đẹp đẽ vặn thành gồ ghề, lòng nóng như lửa đốt muốn biết, Tưởng Niệm ở đâu? Có phải ở chỗ Diêm Thương Tuyệt không?
Ông cụ đứng dậy, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt một hồi, sau khi xác định người đàn ông này không giống như kẻ xấu, mới lấy trong túi tiến ra chiếc điện thoại di động: “Đây là của cô gái kia đánh rơi.”
An Nguyệt Lê nhận lấy điện thoại di động,dùng sức nắm chặt, sự tự trách, sự áy náy tràn ngập trong các giác quan của hắn, hắn thật sự đánh mất cô.
Hiện tai cô rốt cuộc ở đâu?
“Bác, ông vừa nói người con gái kia bị ai đó mang đi rồi hả?’
“A….người đàn ông mang cô ấy đi nói là anh của cô ấy? hắn nói cô ấy tên…”
Anh?! Thật là hắn?! hắn dựa vào cái gì mang cô đi?
Ông cụ cố gắn nhớ lại quá trình lúc nãy, nhưng còn chưa nói xong, vè mặt An Nguyệt Lê liền phẩn nộ mà chạy.
“Aizz, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không lễ phép như thế, lời cảm ơn cũng không nói.” Nhìn An Nguyệt Lê biến mất ở ngã rẽ, ông cụ không khỏi thở dài.
Tốt xấu gì ông cũng ở đây đến nửa tiếng đồng hồ, có lòng tốt giúp hăn nhặt điện thoại di động như thế, hù! Không lễ phép.
Ngay lúc ông cụ thì thầm tự nói, trước mắt lại xuất hiện một bóng người cao lớn, là An Nguyệt Lê!
“Thật xin lỗi ông, cảm ơn ông đã cho cháu biết, vợ chưa cưới của cháu ở nơi nào, cảm ơn!” kích động nắm lấy tay của ông cụ, nhẹ nhàng vẫy một cái, nói lời cảm ơn có phần hơi lộn xộn.
Sau đó bỏ lại ông cụ với vẻ mặt mù mịt, vội vàng chạy đi.
Diêm Thương Tuyệt! nếu anh dám tổn thương cô, có hủy trời diệt đất tôi cũng không buông tha cho anh!
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Chương 38: anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản).
“Ông là ai? Vì sao điện thoại di động này có thể ở chỗ ông?” An Nguyệt Lê hung hăng nhíu mày, đôi bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động màu trắng, khớp xương của ngón tay đã dần dần trắng bệnh, hắn cẩn thận hỏi.
Bởi vì hắn sợ, sợ có tin gì không tốt!
“Người trẻ tuổi, anh trả lời tôi trước, anh có quan hệ gì với người mất của?” bên kia lại truyền đến tiếng nói có chút giận dữ.
Nghe ba chữ ‘người mất của, trái tim nhấc lên đến cổ họng của An Nguyệt Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống, thở một hơi dài như được giải thoát, hắt giọng một cái nói: “Xin chào! Tôi là….chồng của người mất của! à…..xin hỏi ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?”
Nếu là người mất của, vậy Tưởng Niệm sau đó là trong quá trình chạy đánh rơi mất điện thoại, cô không có bị gì!
Nhưng không biết vì cái gì cứ an ủi chính mình như vậy, hắn vẫn còn cảm thấy trong lòng trước sau bất an không yên.
“A…tôi hiện tại ở ngã tư cửa Nam, vừa rồi có một cô gái trẻ té xỉu ở nơi này, lúc sau được anh của cô ấy mang đi, nhưng điện thoại di động rơi ơ nơi này….”
Cụ già vẫn còn nói chưa xong, An Nguyệt Lê đã tắt điện thoại, vẻ mặt đều là khủng hoảng,’lúc sau bị anh của cô ấy mang đi’.
Anh?! Anh nào?!
Là Diêm Thương Tuyệt!? hắn tìm đến Tưởng Niệm khi nào?! Chưa từng nghe Tưởng Niệm nhắc qua?
Như mũi tên được bắn ra, thấy cách đó không xa có chiếc ta-xi chạy đến, An Nguyệt Lê không chút nghĩ ngợi liền vọt ra.
“Két---“ Tiếng phanh(thắng xe) chói tai lại bén nhọn vang lên, tất cả người trên đường đều bị chấn động.
Tài xế ta-xi khó khăn thò đầu ra mở miệng mắng một câu: “Muốn chết!”
Nhưng giờ phút này An Nguyệt Lê lòng như lửa đốt căn bản không để ý đến phàn ứng của hắn, đi đến, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào bên tay lái phụ, nhìn về phía tài xế bên cạnh gầm thét nói: “Đi ngã tư cửa Nam, nhanh lên.”
Thấy khách hàng liều chết lại dữ quá xá như vậy, tài xế ta-xi cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là muốn điên rồi, đầu năm nay lại còn có người liều như vậy, chỉ sợ ngày nào đó sẽ lấy một thi thể kết cục không yên! Tài xế ta-xi ở trong lòng thầm tiếc hận.
Suốt dọc dường đi An Nguyệt Lê luôn thúc giục ‘nhanh len’, khiến tài xế ta-xi trong lòng mắng hắn n lần.
Xe rất nhanh liền dừng ở ngã tư cửa Nam, vội vàng trả tiền, An Nguyệt Lê lập tức xuống xe liền nhìn thấy một ông bác sáu bảy mươi tuổi ngồi dưới bóng cây bên đường.
Ông bác kia mặc trên người áo trắng quần trắng, ngồi ở ghế đá Tử Thượng, khom người, mái tóc bạc nhìn qua rất nổi bật, nếp nhăn đầy mặt cũng không thể che giấu được sự cương quyết của thời niên thiếu, nhìn thấy An Nguyệt Lê, cụ già đứng dậy, phong thái nho nhã đi về phía hắn, hoàn toàn không nhìn ra ông là một người già thường có bệnh trong người.
“Ông, là ông gọi cho điện thoại cho cháu sao? Nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì rồi?” bước lên vài bước, cầm lấy tay già nua của ông cụ, An Nguyệt Lê lo lắng hỏi.
Toàn thân áo trắng thẩm thấu, mồ hôi tách tách dính ở sau lưng, mày kiếm đẹp đẽ vặn thành gồ ghề, lòng nóng như lửa đốt muốn biết, Tưởng Niệm ở đâu? Có phải ở chỗ Diêm Thương Tuyệt không?
Ông cụ đứng dậy, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt một hồi, sau khi xác định người đàn ông này không giống như kẻ xấu, mới lấy trong túi tiến ra chiếc điện thoại di động: “Đây là của cô gái kia đánh rơi.”
An Nguyệt Lê nhận lấy điện thoại di động,dùng sức nắm chặt, sự tự trách, sự áy náy tràn ngập trong các giác quan của hắn, hắn thật sự đánh mất cô.
Hiện tai cô rốt cuộc ở đâu?
“Bác, ông vừa nói người con gái kia bị ai đó mang đi rồi hả?’
“A….người đàn ông mang cô ấy đi nói là anh của cô ấy? hắn nói cô ấy tên…”
Anh?! Thật là hắn?! hắn dựa vào cái gì mang cô đi?
Ông cụ cố gắn nhớ lại quá trình lúc nãy, nhưng còn chưa nói xong, vè mặt An Nguyệt Lê liền phẩn nộ mà chạy.
“Aizz, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không lễ phép như thế, lời cảm ơn cũng không nói.” Nhìn An Nguyệt Lê biến mất ở ngã rẽ, ông cụ không khỏi thở dài.
Tốt xấu gì ông cũng ở đây đến nửa tiếng đồng hồ, có lòng tốt giúp hăn nhặt điện thoại di động như thế, hù! Không lễ phép.
Ngay lúc ông cụ thì thầm tự nói, trước mắt lại xuất hiện một bóng người cao lớn, là An Nguyệt Lê!
“Thật xin lỗi ông, cảm ơn ông đã cho cháu biết, vợ chưa cưới của cháu ở nơi nào, cảm ơn!” kích động nắm lấy tay của ông cụ, nhẹ nhàng vẫy một cái, nói lời cảm ơn có phần hơi lộn xộn.
Sau đó bỏ lại ông cụ với vẻ mặt mù mịt, vội vàng chạy đi.
Diêm Thương Tuyệt! nếu anh dám tổn thương cô, có hủy trời diệt đất tôi cũng không buông tha cho anh!
Bởi vì hắn sợ, sợ có tin gì không tốt!
“Người trẻ tuổi, anh trả lời tôi trước, anh có quan hệ gì với người mất của?” bên kia lại truyền đến tiếng nói có chút giận dữ.
Nghe ba chữ ‘người mất của, trái tim nhấc lên đến cổ họng của An Nguyệt Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống, thở một hơi dài như được giải thoát, hắt giọng một cái nói: “Xin chào! Tôi là….chồng của người mất của! à…..xin hỏi ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?”
Nếu là người mất của, vậy Tưởng Niệm sau đó là trong quá trình chạy đánh rơi mất điện thoại, cô không có bị gì!
Nhưng không biết vì cái gì cứ an ủi chính mình như vậy, hắn vẫn còn cảm thấy trong lòng trước sau bất an không yên.
“A…tôi hiện tại ở ngã tư cửa Nam, vừa rồi có một cô gái trẻ té xỉu ở nơi này, lúc sau được anh của cô ấy mang đi, nhưng điện thoại di động rơi ơ nơi này….”
Cụ già vẫn còn nói chưa xong, An Nguyệt Lê đã tắt điện thoại, vẻ mặt đều là khủng hoảng,’lúc sau bị anh của cô ấy mang đi’.
Anh?! Anh nào?!
Là Diêm Thương Tuyệt!? hắn tìm đến Tưởng Niệm khi nào?! Chưa từng nghe Tưởng Niệm nhắc qua?
Như mũi tên được bắn ra, thấy cách đó không xa có chiếc ta-xi chạy đến, An Nguyệt Lê không chút nghĩ ngợi liền vọt ra.
“Két---“ Tiếng phanh(thắng xe) chói tai lại bén nhọn vang lên, tất cả người trên đường đều bị chấn động.
Tài xế ta-xi khó khăn thò đầu ra mở miệng mắng một câu: “Muốn chết!”
Nhưng giờ phút này An Nguyệt Lê lòng như lửa đốt căn bản không để ý đến phàn ứng của hắn, đi đến, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào bên tay lái phụ, nhìn về phía tài xế bên cạnh gầm thét nói: “Đi ngã tư cửa Nam, nhanh lên.”
Thấy khách hàng liều chết lại dữ quá xá như vậy, tài xế ta-xi cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là muốn điên rồi, đầu năm nay lại còn có người liều như vậy, chỉ sợ ngày nào đó sẽ lấy một thi thể kết cục không yên! Tài xế ta-xi ở trong lòng thầm tiếc hận.
Suốt dọc dường đi An Nguyệt Lê luôn thúc giục ‘nhanh len’, khiến tài xế ta-xi trong lòng mắng hắn n lần.
Xe rất nhanh liền dừng ở ngã tư cửa Nam, vội vàng trả tiền, An Nguyệt Lê lập tức xuống xe liền nhìn thấy một ông bác sáu bảy mươi tuổi ngồi dưới bóng cây bên đường.
Ông bác kia mặc trên người áo trắng quần trắng, ngồi ở ghế đá Tử Thượng, khom người, mái tóc bạc nhìn qua rất nổi bật, nếp nhăn đầy mặt cũng không thể che giấu được sự cương quyết của thời niên thiếu, nhìn thấy An Nguyệt Lê, cụ già đứng dậy, phong thái nho nhã đi về phía hắn, hoàn toàn không nhìn ra ông là một người già thường có bệnh trong người.
“Ông, là ông gọi cho điện thoại cho cháu sao? Nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì rồi?” bước lên vài bước, cầm lấy tay già nua của ông cụ, An Nguyệt Lê lo lắng hỏi.
Toàn thân áo trắng thẩm thấu, mồ hôi tách tách dính ở sau lưng, mày kiếm đẹp đẽ vặn thành gồ ghề, lòng nóng như lửa đốt muốn biết, Tưởng Niệm ở đâu? Có phải ở chỗ Diêm Thương Tuyệt không?
Ông cụ đứng dậy, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt một hồi, sau khi xác định người đàn ông này không giống như kẻ xấu, mới lấy trong túi tiến ra chiếc điện thoại di động: “Đây là của cô gái kia đánh rơi.”
An Nguyệt Lê nhận lấy điện thoại di động,dùng sức nắm chặt, sự tự trách, sự áy náy tràn ngập trong các giác quan của hắn, hắn thật sự đánh mất cô.
Hiện tai cô rốt cuộc ở đâu?
“Bác, ông vừa nói người con gái kia bị ai đó mang đi rồi hả?’
“A….người đàn ông mang cô ấy đi nói là anh của cô ấy? hắn nói cô ấy tên…”
Anh?! Thật là hắn?! hắn dựa vào cái gì mang cô đi?
Ông cụ cố gắn nhớ lại quá trình lúc nãy, nhưng còn chưa nói xong, vè mặt An Nguyệt Lê liền phẩn nộ mà chạy.
“Aizz, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không lễ phép như thế, lời cảm ơn cũng không nói.” Nhìn An Nguyệt Lê biến mất ở ngã rẽ, ông cụ không khỏi thở dài.
Tốt xấu gì ông cũng ở đây đến nửa tiếng đồng hồ, có lòng tốt giúp hăn nhặt điện thoại di động như thế, hù! Không lễ phép.
Ngay lúc ông cụ thì thầm tự nói, trước mắt lại xuất hiện một bóng người cao lớn, là An Nguyệt Lê!
“Thật xin lỗi ông, cảm ơn ông đã cho cháu biết, vợ chưa cưới của cháu ở nơi nào, cảm ơn!” kích động nắm lấy tay của ông cụ, nhẹ nhàng vẫy một cái, nói lời cảm ơn có phần hơi lộn xộn.
Sau đó bỏ lại ông cụ với vẻ mặt mù mịt, vội vàng chạy đi.
Diêm Thương Tuyệt! nếu anh dám tổn thương cô, có hủy trời diệt đất tôi cũng không buông tha cho anh!
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Chương 38: anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản).
“Ông là ai? Vì sao điện thoại di động này có thể ở chỗ ông?” An Nguyệt Lê hung hăng nhíu mày, đôi bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động màu trắng, khớp xương của ngón tay đã dần dần trắng bệnh, hắn cẩn thận hỏi.
Bởi vì hắn sợ, sợ có tin gì không tốt!
“Người trẻ tuổi, anh trả lời tôi trước, anh có quan hệ gì với người mất của?” bên kia lại truyền đến tiếng nói có chút giận dữ.
Nghe ba chữ ‘người mất của, trái tim nhấc lên đến cổ họng của An Nguyệt Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống, thở một hơi dài như được giải thoát, hắt giọng một cái nói: “Xin chào! Tôi là….chồng của người mất của! à…..xin hỏi ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?”
Nếu là người mất của, vậy Tưởng Niệm sau đó là trong quá trình chạy đánh rơi mất điện thoại, cô không có bị gì!
Nhưng không biết vì cái gì cứ an ủi chính mình như vậy, hắn vẫn còn cảm thấy trong lòng trước sau bất an không yên.
“A…tôi hiện tại ở ngã tư cửa Nam, vừa rồi có một cô gái trẻ té xỉu ở nơi này, lúc sau được anh của cô ấy mang đi, nhưng điện thoại di động rơi ơ nơi này….”
Cụ già vẫn còn nói chưa xong, An Nguyệt Lê đã tắt điện thoại, vẻ mặt đều là khủng hoảng,’lúc sau bị anh của cô ấy mang đi’.
Anh?! Anh nào?!
Là Diêm Thương Tuyệt!? hắn tìm đến Tưởng Niệm khi nào?! Chưa từng nghe Tưởng Niệm nhắc qua?
Như mũi tên được bắn ra, thấy cách đó không xa có chiếc ta-xi chạy đến, An Nguyệt Lê không chút nghĩ ngợi liền vọt ra.
“Két---“ Tiếng phanh(thắng xe) chói tai lại bén nhọn vang lên, tất cả người trên đường đều bị chấn động.
Tài xế ta-xi khó khăn thò đầu ra mở miệng mắng một câu: “Muốn chết!”
Nhưng giờ phút này An Nguyệt Lê lòng như lửa đốt căn bản không để ý đến phàn ứng của hắn, đi đến, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào bên tay lái phụ, nhìn về phía tài xế bên cạnh gầm thét nói: “Đi ngã tư cửa Nam, nhanh lên.”
Thấy khách hàng liều chết lại dữ quá xá như vậy, tài xế ta-xi cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là muốn điên rồi, đầu năm nay lại còn có người liều như vậy, chỉ sợ ngày nào đó sẽ lấy một thi thể kết cục không yên! Tài xế ta-xi ở trong lòng thầm tiếc hận.
Suốt dọc dường đi An Nguyệt Lê luôn thúc giục ‘nhanh len’, khiến tài xế ta-xi trong lòng mắng hắn n lần.
Xe rất nhanh liền dừng ở ngã tư cửa Nam, vội vàng trả tiền, An Nguyệt Lê lập tức xuống xe liền nhìn thấy một ông bác sáu bảy mươi tuổi ngồi dưới bóng cây bên đường.
Ông bác kia mặc trên người áo trắng quần trắng, ngồi ở ghế đá Tử Thượng, khom người, mái tóc bạc nhìn qua rất nổi bật, nếp nhăn đầy mặt cũng không thể che giấu được sự cương quyết của thời niên thiếu, nhìn thấy An Nguyệt Lê, cụ già đứng dậy, phong thái nho nhã đi về phía hắn, hoàn toàn không nhìn ra ông là một người già thường có bệnh trong người.
“Ông, là ông gọi cho điện thoại cho cháu sao? Nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì rồi?” bước lên vài bước, cầm lấy tay già nua của ông cụ, An Nguyệt Lê lo lắng hỏi.
Toàn thân áo trắng thẩm thấu, mồ hôi tách tách dính ở sau lưng, mày kiếm đẹp đẽ vặn thành gồ ghề, lòng nóng như lửa đốt muốn biết, Tưởng Niệm ở đâu? Có phải ở chỗ Diêm Thương Tuyệt không?
Ông cụ đứng dậy, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt một hồi, sau khi xác định người đàn ông này không giống như kẻ xấu, mới lấy trong túi tiến ra chiếc điện thoại di động: “Đây là của cô gái kia đánh rơi.”
An Nguyệt Lê nhận lấy điện thoại di động,dùng sức nắm chặt, sự tự trách, sự áy náy tràn ngập trong các giác quan của hắn, hắn thật sự đánh mất cô.
Hiện tai cô rốt cuộc ở đâu?
“Bác, ông vừa nói người con gái kia bị ai đó mang đi rồi hả?’
“A….người đàn ông mang cô ấy đi nói là anh của cô ấy? hắn nói cô ấy tên…”
Anh?! Thật là hắn?! hắn dựa vào cái gì mang cô đi?
Ông cụ cố gắn nhớ lại quá trình lúc nãy, nhưng còn chưa nói xong, vè mặt An Nguyệt Lê liền phẩn nộ mà chạy.
“Aizz, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không lễ phép như thế, lời cảm ơn cũng không nói.” Nhìn An Nguyệt Lê biến mất ở ngã rẽ, ông cụ không khỏi thở dài.
Tốt xấu gì ông cũng ở đây đến nửa tiếng đồng hồ, có lòng tốt giúp hăn nhặt điện thoại di động như thế, hù! Không lễ phép.
Ngay lúc ông cụ thì thầm tự nói, trước mắt lại xuất hiện một bóng người cao lớn, là An Nguyệt Lê!
“Thật xin lỗi ông, cảm ơn ông đã cho cháu biết, vợ chưa cưới của cháu ở nơi nào, cảm ơn!” kích động nắm lấy tay của ông cụ, nhẹ nhàng vẫy một cái, nói lời cảm ơn có phần hơi lộn xộn.
Sau đó bỏ lại ông cụ với vẻ mặt mù mịt, vội vàng chạy đi.
Diêm Thương Tuyệt! nếu anh dám tổn thương cô, có hủy trời diệt đất tôi cũng không buông tha cho anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook