Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
“Đây là em gái của tôi, mới vừa vào thành phố không lâu, buổi sáng nói là ra ngoài tìm việc làm, nhưng đến tối cũng không thấy gọi một cú điện thoại về nhà, người trong nhà đều lo lắng gấn chết, tôi gọi nhiều cuộc điện thoại cũng không có ai nghe máy, cảng không ngờ là té xỉu ở đây! Mọi người giúp tôi nâng cánh tay, tôi muốn đưa em gái trở về.” người đàn ông nhìn qua vẻ mặt buồn phiền, lại thỉnh thoảng đưa tay lướt trên gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Niệm, nhìn qua tựa như một người anh trai vô cùng thương yêu em gái, hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ gian ác.
Mọi người thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, không có chút sơ hở nào, cũng không nghi ngờ lời hắn nói, nhìn người hôn mê trên mặt đất, lại trắng bệch tiều tụy như thế, cũng có chút đau lòng.
Hai ba người bước ra từ trong đám người, cực kì tốt bụng nâng Tưởng Niệm từ trên mặt đất dậy, sau đó thật cẩn thận đặt cô ghé vào trên lưng của người đàn ông.
Người đàn ông cõng Tưởng Niệm trên lưng đứng dậy nhìn mọi người nở nụ cười cảm kích, bước nhanh biến mắt trong biển người, chỉ để lại một thanh âm thổn thức.
Người đàn ông lần lượt qua các ngã rẽ, cuối cùng dừng lại ở một kho hàng hư hỏng, ‘đầu trâu mặt ngựa’(kĩ càng, cẩn thận tuyệt đối) nhìn nhìn chung quanh một lượt. Sauk hi cảm thấy không có gì khác thường mới dùng ngón tay thô ráp gõ ba cái xuống của sắt.
Rất nhanh cửa sắt được mở ra, xuất hiện hai người đàn ông bộ dạng cực kì đen tối, cũng cẩn thận nhìn chung quanh, nhìn đến người con gái trên lưng người đàn ông, hai mắt lóe lên tia sáng thấp hèn, một người đàn ông lùn tịt trong đó mở miệng trước: “Này! A Tử, không có ai đi theo chứ?”
Người đàn ông được gọi A Tử chính là kẻ cõng Tưởng Niệm.
“Yên tâm đi! Hòa ca, mỗi một ngã rẻ tôi đều nhìn lại xem không có người đi theo.” Nói xong liền lướt qua hai người đàn ông đi vào trong, vẻ mặt đắc ý.
Sau khi bước vào cửa, A Tử đặt Tưởng Niệm trên chiếc giường làm bằng ván gỗ, sau đó hai mắt nhìn lưu luyến mới xoay người nhìn hai người đàn ông vừa rồi: “Tôi đã mang người đến, chờ thông báo cho Mị tỷ!”
Tựa như hiến vật quý mà nhìn hai người đàn ông nháy mắt ra hiệu, dĩ nhiên hắn không biết đây chính là vụ mua bán cuối cùng khi hắn còn sống.
Người đàn ông lùn tịt mặc trên người bộ áo ngủ hoạt hình, đầu tóc lộn xộn, hai mắt có chút sững sờ nhìn chằm chằm người nằm trên giường, hắn nhìn có chút ngây ngốc, đã lâu không gặp qua người con gái nào xinh đẹp như vậy, gương mặt trái xoan kia đỏ bừng, búi tóc có hơi nới rộng, đã có không ít sợi tóc rủ xuống trên mặt, nhất là những gốc kia trên đôi môi đỏ mọng, tuy không nổi bật nhưng lại là một loại trí mệnh khiến người ta bị mê hoặc.
Người đàn ông hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, cực phẩm nha! Hắn biết chỗ nào đó của mình đã có chút nóng lên, phát huy rồi.
Thật là muốn chết đi!
Không chỉ có hắn, hai người đàn ông còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu!
Nhưng bọn họ biết phép tắc trong này, lấy được người con gái này thì không được đụng chạm.
“Ai!! nó xinh đẹp như vậy, nhưng chúng ta lại không có phúc khí (sô hưởng, may mắn)!” Người đàn ông mặc áo ngủ hoạt hình tiếc hận lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt bi thương nhìn về vẻ mặt hai người đàn ông khác nói.
“Mẹ kiếp! sớm biết thế này bố mày đã ăn nó rồi, hừ!” A Tử hung tợn nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nghiến răng nói, khuôn mặt vặn vẹo.
Mẹ! cực phẩm thế này, hắn ngu dốt không biết chiếm giữ, thật là một tên đần.
“Mẹ nó mày chắc là không muốn sống rồi.” ‘Hòa ca’ người đàn ông cầm đầu bước ra xa đi đến chổ người đàn ông gọi là A Tử đánh một cú: “Nếu để Mị tỷ biết, bà mẹ mày gặp tai họa hết, mày biết chưa?” Nói xong lại dùng sức đánh một phát lên ót của hắn.
Ngay lúc bọn họ chi chi chit chit, Tưởng Niệm nằm trên giường cảm thấy ầm ĩ, bất an nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại một khối, nhìn qua cực kì thống khổ.
“Vì sao? …Vì….vì sao…sao….phải……lừa tôi?” Cánh môi khô khốc tái nhợt khẽ đóng khẽ mở thốt ra những chữ này, giọng nói còn có chút nghẹn ngèo, đôi tay nhỏ nhắn gắt gao níu chặt lấy làn váy bên người.
Người đàn ông anh tuấn dịu dàng kia đã không thuộc về cô, người đàn ông nói muốn chiều chuộng cô một đời thay đổi, lúc này cô không còn muốn nữa, cũng không thể muốn, nhưng cô đau quá, cả người không chỗ nào là không đau, cô, vẫn rất nhớ hắn như trước…
Trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ gian ác.
Mọi người thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, không có chút sơ hở nào, cũng không nghi ngờ lời hắn nói, nhìn người hôn mê trên mặt đất, lại trắng bệch tiều tụy như thế, cũng có chút đau lòng.
Hai ba người bước ra từ trong đám người, cực kì tốt bụng nâng Tưởng Niệm từ trên mặt đất dậy, sau đó thật cẩn thận đặt cô ghé vào trên lưng của người đàn ông.
Người đàn ông cõng Tưởng Niệm trên lưng đứng dậy nhìn mọi người nở nụ cười cảm kích, bước nhanh biến mắt trong biển người, chỉ để lại một thanh âm thổn thức.
Người đàn ông lần lượt qua các ngã rẽ, cuối cùng dừng lại ở một kho hàng hư hỏng, ‘đầu trâu mặt ngựa’(kĩ càng, cẩn thận tuyệt đối) nhìn nhìn chung quanh một lượt. Sauk hi cảm thấy không có gì khác thường mới dùng ngón tay thô ráp gõ ba cái xuống của sắt.
Rất nhanh cửa sắt được mở ra, xuất hiện hai người đàn ông bộ dạng cực kì đen tối, cũng cẩn thận nhìn chung quanh, nhìn đến người con gái trên lưng người đàn ông, hai mắt lóe lên tia sáng thấp hèn, một người đàn ông lùn tịt trong đó mở miệng trước: “Này! A Tử, không có ai đi theo chứ?”
Người đàn ông được gọi A Tử chính là kẻ cõng Tưởng Niệm.
“Yên tâm đi! Hòa ca, mỗi một ngã rẻ tôi đều nhìn lại xem không có người đi theo.” Nói xong liền lướt qua hai người đàn ông đi vào trong, vẻ mặt đắc ý.
Sau khi bước vào cửa, A Tử đặt Tưởng Niệm trên chiếc giường làm bằng ván gỗ, sau đó hai mắt nhìn lưu luyến mới xoay người nhìn hai người đàn ông vừa rồi: “Tôi đã mang người đến, chờ thông báo cho Mị tỷ!”
Tựa như hiến vật quý mà nhìn hai người đàn ông nháy mắt ra hiệu, dĩ nhiên hắn không biết đây chính là vụ mua bán cuối cùng khi hắn còn sống.
Người đàn ông lùn tịt mặc trên người bộ áo ngủ hoạt hình, đầu tóc lộn xộn, hai mắt có chút sững sờ nhìn chằm chằm người nằm trên giường, hắn nhìn có chút ngây ngốc, đã lâu không gặp qua người con gái nào xinh đẹp như vậy, gương mặt trái xoan kia đỏ bừng, búi tóc có hơi nới rộng, đã có không ít sợi tóc rủ xuống trên mặt, nhất là những gốc kia trên đôi môi đỏ mọng, tuy không nổi bật nhưng lại là một loại trí mệnh khiến người ta bị mê hoặc.
Người đàn ông hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, cực phẩm nha! Hắn biết chỗ nào đó của mình đã có chút nóng lên, phát huy rồi.
Thật là muốn chết đi!
Không chỉ có hắn, hai người đàn ông còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu!
Nhưng bọn họ biết phép tắc trong này, lấy được người con gái này thì không được đụng chạm.
“Ai!! nó xinh đẹp như vậy, nhưng chúng ta lại không có phúc khí (sô hưởng, may mắn)!” Người đàn ông mặc áo ngủ hoạt hình tiếc hận lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt bi thương nhìn về vẻ mặt hai người đàn ông khác nói.
“Mẹ kiếp! sớm biết thế này bố mày đã ăn nó rồi, hừ!” A Tử hung tợn nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nghiến răng nói, khuôn mặt vặn vẹo.
Mẹ! cực phẩm thế này, hắn ngu dốt không biết chiếm giữ, thật là một tên đần.
“Mẹ nó mày chắc là không muốn sống rồi.” ‘Hòa ca’ người đàn ông cầm đầu bước ra xa đi đến chổ người đàn ông gọi là A Tử đánh một cú: “Nếu để Mị tỷ biết, bà mẹ mày gặp tai họa hết, mày biết chưa?” Nói xong lại dùng sức đánh một phát lên ót của hắn.
Ngay lúc bọn họ chi chi chit chit, Tưởng Niệm nằm trên giường cảm thấy ầm ĩ, bất an nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại một khối, nhìn qua cực kì thống khổ.
“Vì sao? …Vì….vì sao…sao….phải……lừa tôi?” Cánh môi khô khốc tái nhợt khẽ đóng khẽ mở thốt ra những chữ này, giọng nói còn có chút nghẹn ngèo, đôi tay nhỏ nhắn gắt gao níu chặt lấy làn váy bên người.
Người đàn ông anh tuấn dịu dàng kia đã không thuộc về cô, người đàn ông nói muốn chiều chuộng cô một đời thay đổi, lúc này cô không còn muốn nữa, cũng không thể muốn, nhưng cô đau quá, cả người không chỗ nào là không đau, cô, vẫn rất nhớ hắn như trước…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook