Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
Đi trong đêm tối, chỉ cần có anh, em, sẽ không sợ gì, nên đừng đập tan giấc mộng của em, nếu không em sẽ không cầu luân hồi, chỉ vì cùng anh không hề liên quan….
[email protected]@@------
Tưởng Niệm đứng ở trước bệ cửa sổ của phòng bệnh, từ tầng năm nhìn xuống những bệnh nhân tới tới lui lui, người già bệnh sẽ có con trai và con dâu, phụ nữ mang thai có vẻ mặt hạnh phúc cùng nói chuyện với chồng mình, thường yêu thương sờ sờ bụng, cười nói vài câu, em bé có cha mẹ, cha mẹ nhìn cánh tay đang treo ngược mà đau lòng, lo lắng.
Mỗi bệnh nhân đều có người đến cùng, bất luận là hạnh phúc hay bi thương, luôn có người thay họ chia sẽ.
Cũng may, hạnh phúc của cô cũng ở đây!
Chỉ là người nắm trên giường lúc này lại cô đơn, vì ai?
Nắm chặt báo cáo kiểm tra trong tay, phía trên viết rõ ràng ‘đã mang thai 38 ngày’.
Thảo nào từ thành phố C trở về chị Tiểu Miểu ít đến nhà xưởng, có đến cũng chỉ là nhìn xem máy móc, sau đó không nói một lời rời đi, cũng không chào hỏi với cô, có đôi lúc kêu chị ấy cũng không phản ứng, Nguyệt Lê nói có lẻ do tâm trạng không tốt, hắn không nói cụ thể, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng qua thời gian này, sau lại tìm chị Tiểu Miểu tâm sự.
Không ngờ chị ấy mang thai rồi?!
Đứa bé là của ai? Tại sao chưa từng nghe chị Tiểu Miểu nhắc qua người đàn ông chị thầm mến?
Chị ấy, không phải vẫn thích Nguyệt Lê sao?
38 ngày? Khoảng thời gian đó chị ấy nên cùng Nguyệt Lê đi công tác chứ?
“Bạn có tin nhắn. bạn có tin nhắn.”
Vẻ mặt vắt óc suy nghĩ của Tưởng Niệm bị một tiếng chuông ngắn bất thình lình làm giật mình, nhẹ nhàng vỗ ngực, từ trong túi xách lục ra chiếc điện thoại di động, lúc nhìn đến thấy là hai chữ ‘ông xã’, mặt thẹn thùng.
Cái này đều là An Nguyệt Lê ép buột nhập vào, nói gì mà bây giờ phải viết tên trước, sau này mới có thể càng để tâm nhớ, lại không sợ đến lúc đó gọi thật sẽ ngượng ngùng.
Nhìn xem người đàn ông nhiều quan tâm này! Người đàn ông nhiều suy nghĩ chu toàn này! Có không ít người đàn ông chu toàn lại con khoe khoan nha!
‘Bảo bối, anh cũng thật nhớ em, rất nhớ em, thật muốn ôm em, hôn em, chờ anh về, yêu , em.’
Người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn rồi! hờn dỗi một câu ‘kẻ xấu’ lại nhanh chóng gửi đi một câu: “Nguyệt Lê, em nói với anh, em ở bệnh viện gặp chị Tiểu Miểu, chị ấy….chị ấy mang thai rồi!”
Do dự một lúc, Tưởng Niệm quyết định nói với Nguyệt Lê, bởi vì cô nghe cô y tá kia nói, lúc chị Tiểu Miểu biết được mang thai, vẻ mặt tuyệt vọng muốn bác sĩ sắp xếp thời gian cho chị ấy, chị ấy muốn phá thai.
Cho nên cô nghĩ nhất định là người đàn ông kia không muốn chịu trách nhiệm, chị Tiểu Miểu mới có vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng yêu cầu không cần đứa bé, ngẫm lại thì cô cũng có một người cha không chịu trách nhiệm, cô không thể để đứa bé trong bụng chị Tiểu Miểu cũng giống mình, có một người cha hèn nhát nhu nhược.
Cô lại càng không thể để chị Tiểu Miểu giống với mẹ cứ bị khi dễ lại một mình chịu đựng, cô muốn bắt được người đàn ông kia, để hắn chịu trách nhiệm.
Gửi tin xong, đi đến giường bệnh, nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của Hồ Tiểu Miểu đang năm trên giường, trong lòng Tưởng Niệm cực kì khổ sở, ngẫm lại lúc trước có lẻ mẹ cũng như vậy, sau khi phát hiện có cô, cũng bang hoàng bất lực như vậy đi.
Nghĩ đến người đàn ông thật đáng giận kia, cả hai tay trái phải đều siết chặt, trong mắt xuất hiện sự oán hận hiếm khi thấy được, cũng chỉ khi nhớ đến ông ta mới như vậy!
Nếu sau này cô gặp được ông ta, nhất định sẽ kiêu ngạo mà nói với ông ta, mấy năm nay không có ông, bạn họ vẫn có thể trải qua rất tốt, cô khinh thường người đàn ông không chịu trách nhiệm, ông ta không xứng với mẹ cô.
Ý hận từ từ biến mất, vẻ ảm đạm đầy trong đáy mắt, thật sự có đôi lúc cô vẫn nhớ ông ta!
Ngẩng đầu, trời vẫn là trời, mây vẫn là mây, cái gì cũng không thay đổi, là người đổi thay.
Lúc này. Người trên giường cau mày, đôi môi trắng xanh khẻ đóng lại mở, làm cho người ta không khỏi đau lòng, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt tái nhợt của cô, làm người lộ ra nét cô đơn.
“Chị Tiểu Miểu, chị tỉnh rồi, chị có ổn không?” thấy thế, Tưởng Niệm ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bàn tay tùy ý lắc lư của cô, lông mày xếp thành một đồi nhỏ.
Mở mắt ấm áp, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khắp phòng, môi mấp máy, đè nén điểm cuồn cuồn kia trong lòng mình, lúc lại nhìn thấy Tưởng Niệm, Tiểu Miểu không them quan tâm thân thể hôn mê của mình cương quyết muốn xuống giường, cô không muốn ở nơi này, cũng không muốn nhìn thấy Tưởng Niệm.
“Chị Tiểu Miểu! chị làm gì vậy?” thấy hành động của cô, Tưởng Niệm luống cuống, vội vàng ngăn cô xuống giường.
Lần nữa mang thân thể cô đặt lên giường, dùng tấm chăn rất mỏng đắp cho cô: “Cơ thể chị rất yếu, bác sĩ nói đây là phản ứng ở thời kì đầu của phụ nữ có thai bị thiếu dinh dưỡng, chị phải nghĩ ngơi thật tốt.”
Nghe Tưởng Niệm ríu rít lo lắng, nước mắt của Hồ Tiểu Miểu rơi như mưa, cắn chặt cánh môi tái nhợt, đè nén sự thống khổ, cô cảm thấy mình như một tội nhân cực kì ác độc, cô thành thực xin lỗi Tưởng Niệm! vì sao phải đề cô ấy phát hiện mọi chuyện, cô chỉ muốn yên lặng giải quyết hết thảy, không làm cho bất kì ai thêm phiền lòng nữa.
“Nói cho em biết, đứa bé là của ai?”
[email protected]@@------
Tưởng Niệm đứng ở trước bệ cửa sổ của phòng bệnh, từ tầng năm nhìn xuống những bệnh nhân tới tới lui lui, người già bệnh sẽ có con trai và con dâu, phụ nữ mang thai có vẻ mặt hạnh phúc cùng nói chuyện với chồng mình, thường yêu thương sờ sờ bụng, cười nói vài câu, em bé có cha mẹ, cha mẹ nhìn cánh tay đang treo ngược mà đau lòng, lo lắng.
Mỗi bệnh nhân đều có người đến cùng, bất luận là hạnh phúc hay bi thương, luôn có người thay họ chia sẽ.
Cũng may, hạnh phúc của cô cũng ở đây!
Chỉ là người nắm trên giường lúc này lại cô đơn, vì ai?
Nắm chặt báo cáo kiểm tra trong tay, phía trên viết rõ ràng ‘đã mang thai 38 ngày’.
Thảo nào từ thành phố C trở về chị Tiểu Miểu ít đến nhà xưởng, có đến cũng chỉ là nhìn xem máy móc, sau đó không nói một lời rời đi, cũng không chào hỏi với cô, có đôi lúc kêu chị ấy cũng không phản ứng, Nguyệt Lê nói có lẻ do tâm trạng không tốt, hắn không nói cụ thể, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng qua thời gian này, sau lại tìm chị Tiểu Miểu tâm sự.
Không ngờ chị ấy mang thai rồi?!
Đứa bé là của ai? Tại sao chưa từng nghe chị Tiểu Miểu nhắc qua người đàn ông chị thầm mến?
Chị ấy, không phải vẫn thích Nguyệt Lê sao?
38 ngày? Khoảng thời gian đó chị ấy nên cùng Nguyệt Lê đi công tác chứ?
“Bạn có tin nhắn. bạn có tin nhắn.”
Vẻ mặt vắt óc suy nghĩ của Tưởng Niệm bị một tiếng chuông ngắn bất thình lình làm giật mình, nhẹ nhàng vỗ ngực, từ trong túi xách lục ra chiếc điện thoại di động, lúc nhìn đến thấy là hai chữ ‘ông xã’, mặt thẹn thùng.
Cái này đều là An Nguyệt Lê ép buột nhập vào, nói gì mà bây giờ phải viết tên trước, sau này mới có thể càng để tâm nhớ, lại không sợ đến lúc đó gọi thật sẽ ngượng ngùng.
Nhìn xem người đàn ông nhiều quan tâm này! Người đàn ông nhiều suy nghĩ chu toàn này! Có không ít người đàn ông chu toàn lại con khoe khoan nha!
‘Bảo bối, anh cũng thật nhớ em, rất nhớ em, thật muốn ôm em, hôn em, chờ anh về, yêu , em.’
Người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn rồi! hờn dỗi một câu ‘kẻ xấu’ lại nhanh chóng gửi đi một câu: “Nguyệt Lê, em nói với anh, em ở bệnh viện gặp chị Tiểu Miểu, chị ấy….chị ấy mang thai rồi!”
Do dự một lúc, Tưởng Niệm quyết định nói với Nguyệt Lê, bởi vì cô nghe cô y tá kia nói, lúc chị Tiểu Miểu biết được mang thai, vẻ mặt tuyệt vọng muốn bác sĩ sắp xếp thời gian cho chị ấy, chị ấy muốn phá thai.
Cho nên cô nghĩ nhất định là người đàn ông kia không muốn chịu trách nhiệm, chị Tiểu Miểu mới có vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng yêu cầu không cần đứa bé, ngẫm lại thì cô cũng có một người cha không chịu trách nhiệm, cô không thể để đứa bé trong bụng chị Tiểu Miểu cũng giống mình, có một người cha hèn nhát nhu nhược.
Cô lại càng không thể để chị Tiểu Miểu giống với mẹ cứ bị khi dễ lại một mình chịu đựng, cô muốn bắt được người đàn ông kia, để hắn chịu trách nhiệm.
Gửi tin xong, đi đến giường bệnh, nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của Hồ Tiểu Miểu đang năm trên giường, trong lòng Tưởng Niệm cực kì khổ sở, ngẫm lại lúc trước có lẻ mẹ cũng như vậy, sau khi phát hiện có cô, cũng bang hoàng bất lực như vậy đi.
Nghĩ đến người đàn ông thật đáng giận kia, cả hai tay trái phải đều siết chặt, trong mắt xuất hiện sự oán hận hiếm khi thấy được, cũng chỉ khi nhớ đến ông ta mới như vậy!
Nếu sau này cô gặp được ông ta, nhất định sẽ kiêu ngạo mà nói với ông ta, mấy năm nay không có ông, bạn họ vẫn có thể trải qua rất tốt, cô khinh thường người đàn ông không chịu trách nhiệm, ông ta không xứng với mẹ cô.
Ý hận từ từ biến mất, vẻ ảm đạm đầy trong đáy mắt, thật sự có đôi lúc cô vẫn nhớ ông ta!
Ngẩng đầu, trời vẫn là trời, mây vẫn là mây, cái gì cũng không thay đổi, là người đổi thay.
Lúc này. Người trên giường cau mày, đôi môi trắng xanh khẻ đóng lại mở, làm cho người ta không khỏi đau lòng, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt tái nhợt của cô, làm người lộ ra nét cô đơn.
“Chị Tiểu Miểu, chị tỉnh rồi, chị có ổn không?” thấy thế, Tưởng Niệm ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bàn tay tùy ý lắc lư của cô, lông mày xếp thành một đồi nhỏ.
Mở mắt ấm áp, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khắp phòng, môi mấp máy, đè nén điểm cuồn cuồn kia trong lòng mình, lúc lại nhìn thấy Tưởng Niệm, Tiểu Miểu không them quan tâm thân thể hôn mê của mình cương quyết muốn xuống giường, cô không muốn ở nơi này, cũng không muốn nhìn thấy Tưởng Niệm.
“Chị Tiểu Miểu! chị làm gì vậy?” thấy hành động của cô, Tưởng Niệm luống cuống, vội vàng ngăn cô xuống giường.
Lần nữa mang thân thể cô đặt lên giường, dùng tấm chăn rất mỏng đắp cho cô: “Cơ thể chị rất yếu, bác sĩ nói đây là phản ứng ở thời kì đầu của phụ nữ có thai bị thiếu dinh dưỡng, chị phải nghĩ ngơi thật tốt.”
Nghe Tưởng Niệm ríu rít lo lắng, nước mắt của Hồ Tiểu Miểu rơi như mưa, cắn chặt cánh môi tái nhợt, đè nén sự thống khổ, cô cảm thấy mình như một tội nhân cực kì ác độc, cô thành thực xin lỗi Tưởng Niệm! vì sao phải đề cô ấy phát hiện mọi chuyện, cô chỉ muốn yên lặng giải quyết hết thảy, không làm cho bất kì ai thêm phiền lòng nữa.
“Nói cho em biết, đứa bé là của ai?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook