Cẩm Tú Kỳ Bào
Chương 5: Đường triêu

Tôi bèn ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang đứng trước mặt mình. Trang phục đời Đường, chân đi giày tây khiến anh ta trong cực kỳ bắt mắt, màu sắc thì lại hợp với chiếc xường xám mà tôi mặc, cũng có màu trắng bạc. Trang phục đời Đường khiến cho anh ta trông tràn đầy sức sống, giống như một người đang học Thái cực quyền, lại hơi mang dáng vẻ đạo cốt tiên phong.

Liền ba bốn ngày tôi đều không liên lạc được với Úy Bân. Cũng may là thiếu phụ họ Lạc đó không thấy đến cửa hàng nữa.

Buổi tối hôm ấy, tôi đi dự một bữa tiệc chiêu đã trong giới làm ăn với Vân Phong, vì phía chủ trì yêu cầu phải mang theo bạn gái đi cùng, nếu không thì dù anh có dỗ ngon dỗ ngọt tôi cũng sẽ không đi. Những cuộc gặp như thế này, nói trắng ra là chỗ để bọn đàn ông ngấm ngầm so thực lực, còn đám đàn bà thì phần lớn cạnh tranh đồ trang sức lẫn áo quần, hận một nỗi không thể đem hết cả gia tài của bạn trai hoặc gia đình nhà chồng bọn họ ra mà khoe khoang, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc đấu quyền lực và tài sản mà thôi. Tất cả những người phụ nữ tham dự đều giống như con búp bê bù nhìn mà bọn đàn ông dùng để phô trương.

Nhìn thấy đám quý bà, thục nữ đó, tôi chợt buồn thương không nguyên cớ, cảm thấy người này người kia trông tinh xảo hệt như những cô manơcanh bằng nhựa được bày chỉnh tề trước cửa hiệu của tôi. Nhưng giờ đây, tôi cũng không may bị kéo vào trong đó, cũng chẳng mạnh mẽ hơn bọn họ là bao. Cười người mà không ngẫm đến mình.

Vân Phong cực kỳ không hài lòng với trang phục của tôi hôm nay. Tôi không mặc bộ Chanel mà anh đã mua cho, thay vào đó là một bộ xường xám mà tự mình thiết kế. Màu trắng bạc, trước ngực thêu mấy cành phong lan xanh biếc, một đôi giày cao gót kiểu dáng giản đơn, ngay cả phụ kiện cũng chỉ là một chiếc vòng tay mã não và khuyên tai ngọc trai. Vừa nhìn thấy tôi anh đã chau mày, cho tới lúc này vẫn bực bội không vui, cầm một ly cocktail đứng nói chuyện với mấy người đồng nghiệp, để mặc tôi chơ vơ một xó.

Vừa hay tôi cũng vui vì sự nhàn nhã ấy. Trước đây cũng không phải chưa từng tham dự những buổi chiêu đãi kiểu này cùng Vân Phong, thông thường trong suốt cả bữa tiệc anh ấy liên tục đưa tôi đi giới thiệu với các bạn hàng, đối tác. Mỗi khi kết thúc, mọi người đều không mấy hài lòng. Vân Phong thường xuyên trách tôi không đủ nhiệt tình với mọi người, hơi xa cách quá. Đấy là một chướng ngại không thể nào vượt qua được trong suốt ba năm chúng tôi ở bên nhau, không ai chịu kém cạnh ai. Nghĩ tới việc mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa cách, tôi không thể không nghĩ liệu mình có nên lùi một bước hay không. Trương Ái Linh [6] còn có thể vì tình yêu mà chấp nhận bước chân vào chốn cát bụi tầm thường, lẽ nào tôi chỉ lùi một bước mà không được?

[6] Nữ nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc

Nhìn thấy anh đi lại giữa đám đông hệt như cá bơi trong nước, nụ cười trên mặt tôi trước sau vẫn không nhạt đi chút nào, song tôi vẫn cố gắng nghĩ xem làm sao để tìm được một cung độ có thể chấp nhận được nhất, thực là khó quá. Đột nhiên tôi phát hiện ra việc theo anh đến đây đã là một sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, vì sao anh vẫn không chịu hiểu?

Tôi đứng trong một góc sát bên cửa sổ, nhìn khách khứa trong sảnh trò chuyện nói cười. Ở đây cũng có những phu nhân, thục nữ tới cửa hiệu của tôi may xường xám, chỉ có điều phần lớn họ hôm nay đều mặc đầm dạ hội, trông vô cùng diễm lệ. Thỉnh thoảng cũng có trông thấy một hai người mặc xường xám tôi may, nhưng các phụ kiện của họ quá rườm rà nên đã làm hỏng mất nét đẹp thanh cao quyến rũ của kỳ bào, thành ra trông họ hơi lòe loẹt. Tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi, có lúc thậm chí còn nghĩ liệu có phải mình đã phạm sai lầm gì trong thiết kế, nên đã không làm cho sản phẩm đó sang trọng hơn một chút hay không.

Đang để hồn vía trên mây thì bị người ta cắt ngang suy nghĩ.

"Xin chào!". Tôi nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang đứng trước mặt mình. Trang phục đời Đường [7], chân đi giày tây, màu sắc thì lại hợp với chiếc xường xám mà tôi mặc, cũng có màu trắng bạc. Trang phục đời Đường khiến cho anh ta trông tràn đầy sức sống, giống như một người đang học Thái cực quyền, lại hơi mang dáng vẻ đạo cốt tiên phong, tuy nhiên phần lớn những người tập Thái cực quyền đều phải sáu bảy mươi tuổi, trẻ như anh ta thì quả là hiếm thấy.

[7] Áo cổ Tàu 5cm với một hàng khuy vải chạy thẳng ở chính giữa thân trước.

"Chào anh! Xin lỗi, chúng ta có quen nhau không nhỉ?". Tôi hơi bối rối, sau đó khẳng định là mình không quen anh ta. Tôi vốn là một người hơi lập dị, không thích tiếp xúc với người lạ vì thiếu cảm giác an toàn. Hơn nữa tôi lại cũng đang hơi thắc mắc, vì sao trong một bữa tiệc thế này lại có một người mang phong cách như anh ta.

Anh ta thuận theo ánh mắt của tôi, cúi xuống tự quan sát trang phục của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi cười:

"Tất cả đều bình thường. Nếu như cô đang ngạc nhiên về trang phục của tôi, thì tôi cảm thấy có lẽ chúng ta là người có cùng chí hướng. Nhìn trang phục của cô, nếu so với đám thục nữ xinh đẹp sang trọng kia thì chẳng phải cũng rất lạc điệu hay sao? Trông mộc mạc hơn nhiều nhỉ?".

Khi nói những từ "thục nữ xinh đẹp" và "sang trọng" anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh ngữ điệu đồng thời nháy mắt với tôi. Nghe ra giọng lưỡi chế giễu của anh ta, tôi không thể kìm được bật cười:

"Tiên sinh thật là vui tính!".

"Hai chữ tiên sinh nghe kỳ quặc thật. Tôi họ Đường, Đường trong chữ nhà Đường, tên chỉ có một chữ Triêu, Triêu trong chữ Triêu Dương. Mọi người vẫn thường quen gọi tôi là Đường Triều [8]. Việc này phải trách ông tôi đã đặt cho tôi một cái tên lẫn lộn không rõ ràng như vậy", anh ta đưa tay ra trước mặt tôi.

[8] Từ "triêu dương" có nghĩa là nắng sớm, chữ "triêu" ở đây đồng âm khác nghĩa với từ "triều" trong "triều đình, nên "Đường Triêu" lại thành "triều đại nhà Đường".

Anh ta nói năng rất có chừng mực, nụ cười lại cũng rất có lực tương tác, khiến cho ngay cả một người không thích tiếp xúc với người lạ như tôi cũng đưa tay ra cho anh ta hoàn toàn không một chút cảnh giác. Anh ta bắt tay trong thoáng chốc rồi lập tức buông ra, nhanh chóng nhưng không mất lịch sự. Nghe xong lời giới thiệu đó, tôi mỉm cười:

"Tôi họ Lý, chữ Lý có bộ Mộc, tên chỉ có một chữ Ảnh, Ảnh trong cụm từ Như Ảnh Tùy Hình [9]. Tôi nghĩ ông nội anh nhất định cũng là một người cực kỳ thông minh vui tính. Ưu điểm của việc dùng từ đa âm để đặt tên là sẽ có thể có nhiều tên gọi khác nhau, anh được lợi hơn người khác rồi!".

[9] Như hình với bóng

"Cô Lý thật là biết cách nói chuyện. Vừa nhìn đã biết là người kinh doanh".

"Nói bừa mà thôi!".

"Ha, cũng giống như tôi hay sao? Đây là danh thiếp của tôi". Anh ta đặt ly rượu lên chiếc khay của nhân viên phục vụ, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp mang phong cách cổ đưa cho tôi. Tấm danh thiếp đó được làm rất tỉ mỉ, bốn góc đều chạm rỗng mấy bông hoa dẻ, giống như làm từ gỗ đàn hương, tuy nhiên khi chạm vào mới biết là nó làm từ giấy, chỉ có điều dày hơn những tấm danh thiếp thông thường một chút và được nhuộm màu gỗ đàn hương, trông giống thật tới mức khó nhận được ra. Logo bên góc trái là bốn chữ triện hợp thành một vòng tròn có bốn chữ lệ cực nhỏ "Đồ cổ Đường Triêu". Hóa ra anh ta kinh doanh đồ cổ.

"Một tấm danh thiếp thật tinh xảo. Hóa ra Đường tiên sinh kinh doanh đồ cổ à? Đối với đồ cổ, tôi cũng rất tò mò. Khi còn đi học, đã từng chọn ngành giám định đồ trang sức, song vì không đủ thông minh nên dù thầy giáo có nói cụ thể đến mức nào, tôi cũng vẫn không thể phân biệt được thật hay giả. Nếu có thời gian mong được thỉnh giáo Đường tiên sinh nhiều hơn". Tôi lấy danh thiếp của mình trong túi ra đưa cho anh ta.

"Cẩm tú kỳ bào", hóa ra cô Lý là một thợ may lành nghề. Kỳ bào vốn là quốc túy, chả trách chiếc xường xám mà cô Lý đang mặc trông thanh lịch, tao nhã, đoan trang...".

"Dừng lại đi, chúng ta đừng nói mấy câu tâng bốc đó nữa, nghe nhiều cảm thấy giả dối lắm!".

Anh ta cười trông rất hòa nhã, dù rằng chỉ mới quen nhưng đã khiến người ta có cảm giác như một người bạn thân đã qua lại nhiều năm. Đó là người duy nhất có thể nói chuyện với tôi nhiều đến vậy trong lần đầu tiên gặp mặt.

Trò chuyện một lát về công việc kinh doanh của nhau, anh ta nói cho tôi biết về lịch sử đồ cổ, trong đó có cả chuyện về xường xám mà tôi thích nghe. Khi đang nói đến chỗ thú vị nhất, anh ta đột nhiên chau mày:

"Lý Ảnh, gần đây cô gặp phải một món đồ gì bẩn thỉu đúng không?".

"Món đồ bẩn thỉu?". Tôi giật mình, nhìn xung quanh hơi lúng túng.

"Chính là việc nhìn thấy hiện tượng kỳ quái nào đó".

"Tôi không tin vào nó!". Hình ảnh tấm kỳ bào đó lóe lên trong đầu, song tôi vẫn nhất định không tin những chuyện xảy ra mấy ngày trước có liên quan đến những chuyện siêu nhiên thần bí.

"Tôi dù có cửa hiệu kinh doanh đồ cổ, song cũng thường nghiên cứu những chuyện phong thủy huyền bí. Bên ngoài mặt cô trông có vẻ ổn, nhưng ánh mắt lại hơi loạn thần, chắc chắn là đã nhìn thấy vật gì đó, chỉ là chuyện xảy ra trong vòng khoảng một tuần nay thôi. Tôi nghĩ tôi có thể giúp được cô".

"Được rồi, tôi không hứng thú với mấy thứ kiểu này. Những thứ siêu nhiên thần bí, chẳng qua chỉ là công cụ do một số người chế tác ra mà thôi. Không tin thì tự nhiên nó sẽ không tồn tại". Tôi bực bội xoay người định đi. Lời nói của anh ta không chỉ phản cảm mà còn khiến tôi hoảng hốt lo âu. Có thể nói ra thời gian một cách chuẩn xác như vậy không giống như tùy miệng nói bừa. Song trong xã hội hiện giờ có quá nhiều gã trông tướng mạo thì nghiêm trang nhưng lại treo đầu dê bán thịt chó, ai biết anh ta là một doanh nhân kinh doanh đồ cổ hay là một tên lừa đảo giang hồ, như mấy gã thầy bói ngồi bên cửa đình chùa ấy, chẳng qua chỉ là giỏi đoán ý và lời nói qua sắc mặt hơn những người khác mà thôi, sau đó dựa vào một hai điểm đó mà lừa tiền của người ta.

Đường Triêu không giận vì sự lạnh nhạt của tôi, mà vẫn nói với giọng ôn tồn: "Lý Ảnh, nếu như có chuyện gì cô có thể đến cửa hiệu tìm tôi. Xin hãy tin tôi!".

"Đúng là có vấn đề về thần kinh!". Nghe anh ta nói một cách thành tâm như vậy, tôi vẫn hơi do dự một lát, song cũng chỉ dừng lại hai giây, sau đó đầu vẫn không ngoảnh lại mà tiếp tục đi, sợ bị anh ta nhìn thấy sự bất an của mình, cũng sợ mình không đủ kiên định, bị anh ta đánh lừa.

Buổi tối Vân Phong đưa tôi về. Hôm nay anh rất vui, uống rượu với hội Tiểu Bạch nên đã hơi say. Khi đến bên dưới khu chung cư, Vân Phong mượn rượu để ôm tôi vào mà hôn. Đúng lúc đang đắm chìm trong tình ý triền miên, tôi chợt cảm giác thấy có một cơn gió lạnh sượt qua bên má, giống như có ai đó đi lướt qua mình vậy. Tôi mở mắt ra nhìn, thấy phía đối diện loáng thoáng có bóng người mặc đồ trắng, nhìn vóc dáng mảnh mai duyên dáng chắc có lẽ là một người phụ nữ. Bất giác cảm thấy hơi bối rối, tôi nhẹ nhàng đẩy Vân Phong ra, mở to đôi mắt theo bản năng, chỉ thấy cái bóng ngả trên mặt đất lờ mờ của bụi hồng gai. Nào có ai đâu?

"Không hứng thú à? Ảnh, gần đây em làm sao vậy?".

Vân Phong vặn vẹo lại chiếc cà vạt, trong mắt lóe lên một ánh nhìn mệt mỏi, đưa tay ra vòng quanh lưng tôi rồi ngáp một cái.

"Vân Phong, em không biết là sao nữa, gần đây em toàn nằm mơ thấy những giấc mộng kỳ quái, trong mộng là những cảnh tượng lạ lùng, cũng không biết phải nói thế nào, nên trong lòng bức bối, cũng vì thế mà hơi lạnh nhạt với anh. Đừng trách em có được không?". Tôi ôm anh, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, giống hệt như người bị rút hết sức lực của toàn thân vậy.

"Ngoan nào, không sao đâu, chắc là vì mệt mỏi quá thôi. Hay là chúng ta đi du lịch một chuyến? Thả lỏng tinh thần một chút chắc sẽ khá hơn".

Nghe tôi nói, anh ôm chặt tôi vào lòng. Bàn tay đặt trên lưng tôi nặng nề nhưng mạnh mẽ, mỗi lời nói đều như phải hạ quyết tâm, khiến người ta cảm thấy hơi miễn cưỡng, không hề có một chút gì tự nhiên và thoải mái như của những người yêu nhau.

"Gần đây em hơi bận, chờ một thời gian nữa đi!", khẽ khàng đẩy anh ra, tôi giúp anh chỉnh lại cổ áo, sau đó kiễng chân lên hôn anh và cố gắng nở nụ cười:

"Không còn sớm nữa rồi, anh mau về đi. Nếu như cảm thấy say thì đừng lái xe nữa, để xe ở đây rồi gọi taxi, biết chưa?".

"Biết rồi, anh không sao đâu. Em mau lên nhà đi!".

Anh có thói quen nhìn tôi lên nhà xong mới về. Con người Vân Phong vốn ân cần, gia đình dù giàu có nhưng hoàn toàn không có những thói quen xấu của mấy công tử con nhà đó. Tình cảm sau ba năm trời dù không còn nồng nhiệt như ngày đầu nữa, song mang một vẻ điềm nhiên, như lời bà nội nói, cứ bình lặng sống qua ngày là tốt nhất.

Nghĩ đến đó, tôi lại thấy hơi xấu hổ về sự nhạy cảm của mình khi trước. Bản thân mình luôn hướng đến sự bình lặng, song khi đã đạt được điều mình muốn thì lại đặt câu hỏi nghi ngờ. Có lẽ nên bỏ hết những chuyện rối rắm trong lòng để đón nhận những cái mới mới phải.

Bà nội đã ngủ từ bao giờ, trong phòng khách ngập tràn mùi đàn hương quen thuộc, khiến người ta thấy lòng yên ổn.

Tôi mở nước nóng để tắm. Vì phòng tắm của căn hộ này hơi nhỏ, nên bốn bên đều được lắp gương, nhờ hiệu quả thị giác khiến nó có vẻ rộng hơn một chút, không cảm thấy chật chội nữa.

Tôi nhắm mắt nằm ngâm trong bồn tắm, thả lỏng toàn thân. Cũng không biết đã ngâm bao lâu, đến khi mở mắt ra nhìn xung quanh chỗ nào cũng thấy khuôn mặt của mình, nhìn mãi một hồi lâu, bỗng dưng cảm giác xa lạ với khuôn mặt quen thuộc đó.

Đột nhiên khuôn mặt trong gương bắt đầu biến đổi, trong phút chốc vẻ hồng hào đã biến đi đâu hết, khuôn mặt vốn tròn trịa chuyển sang hình trái xoan sắc nhọn, mắt dài môi đỏ mọng, chính là thiếu phụ họ Lạc kia. Khuôn mặt đó tiếp tục trở nên sưng phù giống như bộ dạng bị ngâm lâu dưới nước, đôi môi biến thành màu tím tái, khi cười để lộ ra hàm răng trắng nhởn đầy ma quái. Quay đầu muốn tránh đi, song lại bắt gặp cũng khuôn mặt đó ở tấm gương đằng sau lưng mình, tôi kinh hoàng xoay chuyển bốn phía nhưng bất kể có xoay chuyển đi đâu thì trong các tấm gương đều là khuôn mặt ghê rợn đó.

Cuối cùng tôi ôm đầu ngồi xổm trong bồn tắm, song bên tai lại vang lên tiếng cười u ám của chị ta "Ha ha ha...". Tiếng cười nghe như tiếng cái bễ bị sứt, lượn lờ bay bổng trong phòng tắm, dù không lớn nhưng truyền đến tận nơi sâu nhất trong lòng tôi, lạnh lẽo âm u như từ nơi xa thẳm. Dù tôi có bịt tai chặt đến mức nào, nhưng tiếng cười vẫn có thể truyền tới, khiến tôi vừa lo vừa sợ, không ngừng lắc đầu. Cuối cùng trước mắt là một màn đen kịt, không còn ý thức.

"Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!".

Mở mắt ra, nuốt nước bọt, tôi kinh hoàng nhìn quanh bốn mặt gương, bên trong đó chỉ có hình tôi và bà nội. Tôi bám cánh tay bà, nói gấp gáp:

"Bà nội, bà nội ơi, cháu nhìn thấy một người phụ nữ, trông rất đáng sợ!".

"Tiểu Ảnh ngoan nào, mệt mỏi quá rồi đấy! Không sao đâu, tất cả đều tốt đẹp mà". Bà nội cũng không đợi tôi nói hết liền dùng khăn tắm quấn lấy quanh người tôi rồi đỡ tôi đi về phòng.

"Tiểu Ảnh, cháu nghỉ ngơi mấy ngày đi, bà thấy cháu chắc chắn là mệt mỏi quá rồi. Hôm nay bà ngủ cùng cháu nhé?".

Bà vuốt ve tóc tôi, an ủi. Bà cũng không hỏi tôi nằm mơ thấy chuyện gì, mà chỉ không ngừng kẹp lại góc chăn cho tôi, trông bộ dạng hơi bồn chồn.

Chắc là vì mới rồi đã tốn hao quá nhiều sức lực, có lẽ là có người thân bên cạnh khiến người ta thấy an lòng, nên vừa đặt lưng xuống tôi đã ngủ ngay. Đêm đó tôi ngủ vô cùng yên ổn.

Ngày hôm sau khi chuẩn bị đi đến cửa hàng, tôi không sao tìm được chìa khóa. Ra hỏi bà, mới biết bà đã cất đi, nói tôi bị mệt quá nên phải nghỉ ngơi một chút.

Tôi nằm ở nhà một buổi sáng, buồn chán tới mức phải chạy ra ôm bà xin xỏ, nhưng nói thế nào thì bà cũng không chấp nhận đưa chìa khóa cho. Thấy thái độ của bà kiên quyết như vậy, tôi đành từ bỏ hy vọng.

Khi quay về phòng thu dọn lại mấy thứ, tôi lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, là danh thiếp của nhà buôn đồ cổ tên Đường Triêu đó. Nghĩ đến chuyện tối qua, thêm vào đó lại chẳng có việc gì, nên tôi quyết định đến tìm anh ta, tuy nhiên cũng khôn ngoan cất hết những thứ có giá trị trong túi ở nhà, tự nhắc mình trước rằng hễ anh ta nhắc đến những câu liên quan tới tiền bạc để trừ tai ương, thì sẽ không thèm để ý đến.

Để tới được cửa hiệu của Đường Triêu tôi phải đi qua mấy quận, thêm vào đó lại không thuộc đường nên chuyển mấy chuyến xe mới đến nơi.

Cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ điển, trên cánh cửa bằng gỗ cũng được chạm rỗng hình hoa dẻ như trên tấm danh thiếp, chỉ có điều to hơn tới vài lần. Rất hợp với phong cách của anh ta, bởi vì là cửa hiệu đồ cổ nên việc kinh doanh cũng vắng lặng như cửa hiệu xường xám của tôi. Khi tôi đến anh ta đang cầm chổi lông gà phủi bụi trên mấy chiếc lọ hoa. Nghe tiếng đẩy cửa bước vào, anh ta quay đầu lại nhìn tôi cười, hoàn toàn không tỏ vẻ ngạc nhiên một chút nào, dường như đã đoán trước được việc tôi sẽ đến vậy.

"Đến rồi à? Cô ngồi xuống đấy, tôi sẽ tới ngay!".

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế được làm từ gốc cây, trước mặt là một chiếc bàn trà cũng được chạm từ gốc cây. Trong chiếc tủ tường ở chính diện cửa hàng có bày rất nhiều dụng cụ uống trà, cho thấy anh ta chắc chắn là một người rất biết thưởng thức thứ đồ uống này. Góc trái của bàn trà đặt một chiếc ấm cắm điện đen sì, nước bên trong đã bắt đầu sôi cuộn, khiến khói nóng bốc lên ngùn ngụt.

Đường Triêu thu dọn xong liền ngồi xuống đối diện với tôi, hỏi:

"Cô thích uống trà không?".

Tôi gật gật đầu, nhìn anh ta lấy bộ chén bằng sứ trắng ra, dùng nước sôi tráng qua một lượt, sau đó lấy mảnh nhỏ trong khối trà đen sịt, nói với tôi:

"Phụ nữ đều muốn được sở hữu một vóc dáng hoàn hảo, thế nên tôi mời cô uống trà Phổ Nhị, có thể giảm cân".

Tôi cười: "Tôi thường uống loại trà này, chỗ anh Đường đúng là thanh nhã thật. Nhìn chiếc bàn trà này cũng đầy phong vị cổ xưa rồi".

"Đừng khen tôi. Phải rồi, những thứ bàn ghế này đều là đồ giả thôi, không phải làm từ gốc cây thật đâu", anh ta vừa pha trà vừa nói.

"Sao?". Tôi không hiểu, rất ít người nói đến đồ giả một cách thẳng thừng như vậy.

"Bàn ghế được làm từ gốc cây phải mấy chục năm tuổi mới tạm coi là được, nhưng tất cả những cây gỗ ngần ấy tuổi đều không thể khai thác được nữa rồi. Thứ này cũng có linh hồn giống như con người, vì tôi thích nên mới làm bộ giả để chơi thôi".

Sau khi Đường Triêu giải thích như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra, anh ta thông thạo những điều thần bí, nên đương nhiên là tin vào những chuyện đó thôi.

"Hóa ra là như vậy!".

"Giờ thì nói chuyện của cô xem nào!", Đường Triêu đặt chén trà xuống, nhìn vào tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe xong chuyện tôi kể lại, anh ta im lặng khá lâu, sau đó đứng dậy đi vào mở ngăn kéo phòng trong lấy ra một đồ vật đưa cho tôi. Đó là một chiếc đèn pin cỡ nhỏ. Tôi còn đang không hiểu thì anh ta ra hiệu bảo tôi bật nó lên. Một luồng sáng cực mạnh tỏa ra khiến cả căn phòng sáng bừng. Tôi còn nghe thấy cả tiếng dòng điện từ trong pin chuyển động, bèn hỏi:

"Đây là cái gì? Một chiếc đèn pin thông thường không thể có dòng điện lưu mạnh như vậy được".

"Đó là do tôi cải tiến trên cơ sở đèn pin thông thường. Thu gọn các chi tiết trong một chiếc đèn pin cỡ lớn lại, thế nên nó có thể tụ quang tốt hơn đèn pin cỡ lớn, lại dễ mang theo người hơn. Những thứ bẩn thỉu thường sợ ánh sáng, chỉ cần cô đủ trấn tĩnh, khi nào gặp lại nó cô hãy bật đèn lên, nó sẽ tự động biến đi".

"Thực sự có thể như vậy à?", tôi hỏi.

"Đương nhiên! Hãy tin tôi. Tôi sẽ cho cô thêm một tấm bùa hộ thân nữa, để tạm thời tránh được tà ma". Đường Triêu nói rồi đưa cho tôi một gói nhỏ bằng vải màu đỏ. Đó là một món đồ được kết lại bằng hai sợi dây màu trắng và xanh đậm, trông giống như hình bát quái mà anh ta đang treo ngay chính giữa gian phòng. Tôi đeo lá bùa hộ thân vào cổ, sau đó còn ở lại cửa hàng của Đường Triêu một lúc nữa.

Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, đến gần chạng vạng tôi mới cáo từ để về nhà.

Đêm hôm đó tôi ngủ cực kỳ yên ổn, không xuất hiện bất cứ hiện tượng quái lạ nào nữa.

"Ai đang ôm đàn tỳ bà gảy khúc nhạc làm vỡ vụn gió đông, lá phong nhuốm màu lên câu chuyện mà anh vừa mở ra đoạn kết...".

Chừng nửa đêm, giọng hát của Châu Kiệt Luân đánh thức tôi dậy. Là chuông điện thoại.

Cầm lên xem, hóa ra là Úy Bân. Tôi thầm thở phào một tiếng, thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu liên lạc với tôi.

"A lô! Em đã mang chiếc áo xường xám màu xanh sẫm của chị...", tôi còn chưa nói hết câu đã bị nó cắt ngang.

"Chị, nghe em nói đã!". Giọng Úy Bân vang lên trong điện thoại nghe khản đặc, nó nghẹn ngào: "Tiểu Cổ chết rồi!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương