Vẻ mặt Túc Tử Thần dịu dàng một cách kỳ lạ, làm cho Phượng Chỉ U trong nháy mắt như đắm chìm vào trong đó, cho dù là ban đêm, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của hắn, có thể nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của hắn.

Hô hấp Phượng Chỉ U như bị ngưng trệ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, sẽ nhìn thấy một Túc Tử Thần như vậy, hơn nữa dáng vẻ này là dành cho nàng.

Hắn...... hắn làm sao vậy?

Là do sự xuất hiện của Cố Thiên Nhai làm cho hắn biến thành cái dạng này, hay là vì Liễu Quế Lan ương ngạnh kia?

Hoặc là lo lắng mấy lời bàn tán của thôn dân, sợ nàng sau này thật sự trở thành góa phụ sao?

Trong lòng nàng, phủ nhận nghi vấn này đến nghi vấn khác, thật là làm cho trái tim của nàng cũng run rẩy theo.

"U Nhi, nếu đã như vậy, chúng ta biến giả thành thật?"

Ánh mắt Phượng Chỉ U khẽ co rút, theo bản năng hỏi lại: "Biến giả thành thật?"

Khoảnh khắc sau đó nàng mới kịp phản ứng lại lời của hắn, ý là muốn hai người thật sự trở thành phu thê.

Vẻ mặt Phượng Chỉ U không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi muốn cưới ta?"

Túc Tử Thần gật gật đầu, cả khuôn mặt đều mang theo sự nghiêm túc, cẩn thận.


Phượng Chỉ U nhíu mày, nhưng không đáp lại.

Túc Tử Thần đánh giá nàng: "Sao vậy."

Phượng Chỉ U cười nhẹ: "Ngươi buông ta ra trước, chúng ta ngồi dậy nói chuyện tử tế."

Lần này, Túc Tử Thần rất nghe lời, ngồi dậy, thuận tiện kéo theo Phượng Chỉ U.

Hai người ngồi trên cùng một cái giường, Phượng Chỉ U cũng không vội rời đi, bởi vì nàng biết, cho dù hắn vừa rồi giữ chặt nàng không buông như vậy, ôm nàng, nhưng hắn vẫn là một quân tử.

"Đến tận bây giờ ta vẫn không biết thân phận thật sự của ngươi, không biết lai lịch của ngươi, cũng không biết mục đích của ngươi."

Nói tới đây, nàng hơi dừng lại một chút, chuyển mắt nhìn về phía Túc Tử Thần: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, ta chỉ muốn nói, chúng ta là bằng hữu, ta sẽ không làm ngươi khó xử, sẽ không hỏi xuất thân của ngươi, lại càng không tìm hiểu mục đích của ngươi, chỉ cần chuyện ngươi đang làm không có hại đối với ta, ta sẽ không để ý, thậm chí nếu có thể, ta sẽ trợ giúp ngươi, không uổng phí mối quan hệ giữa chúng."

Túc Tử Thần cau mày, hắn giống như mơ hồ đoán được lời tiếp theo của Phượng Chỉ U, chẳng qua xuất phát từ phẩm chất được tu dưỡng, hắn không có ý định ngắt lời nàng, vẫn để cho Phượng Chỉ U nói tiếp.

"Nhưng nếu là đối tượng chung thân với ta, vậy thì không giống thế n ữa, ta nhất định phải biết tất cả về ngươi, không thể chấp nhận được việc ngươi có bất kỳ dấu giếm nào, tuy rằng thời đại như bây giờ là chế độ một phu nhiều thê, nhưng ta không thể chịu đựng được, ta không chấp nhận dùng chung một phu quân với những nữ nhân khác, cái ta muốn chính là làm một đôi phu thê cả đời này."

Ánh mắt Túc Tử Thần hơi lóe lên, tuy rằng rất kinh ngạc với lời nàng nói, nhưng lại không cảm thấy chỗ nào không đúng, hắn mỉm cười lên tiếng: "Thê tử, một người là được rồi, thị thiếp, ta cũng không cần."

Ý ở ngoài lời, hắn cũng muốn làm một đôi phu thê cả đời này với nàng.

Phượng Chỉ U thoáng kinh ngạc, nàng không thể chấp nhận, đó là vì ảnh hưởng từ thời đại nàng sống, nhưng Túc Tử Thần... Từ nhỏ đến lớn sống trong thời đại này, nam nhân chỉ cần hơi có thế lực một chút đều phải thê thiếp thành đàn, nhất là những nhân vật lớn, còn cần hôn nhân để lôi kéo thông gia.

Cho nên hắn có thể nói ra lời này, Phượng Chỉ U rất bất ngờ.

Chẳng qua kinh ngạc qua đi, cũng không có nghĩa là động tâm, nàng lại nói: "Ngươi từ đâu tới ta không muốn biết, cũng không muốn tìm hiểu, nhưng ta vẫn biết ngươi tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, thời đại này, thành thân tự nhiên phải chú ý môn đăng hộ đối, ta và ngươi môn không đăng hộ không đối, hơn nữa cuộc sống của ta cũng là cuộc sống nông thôn như vậy, với ngươi mà nói, có thể nói là không phù hợp, người nhà của ngươi cũng chưa chắc sẽ đồng ý."

Túc Tử Thần khẽ nhếch môi: "Phụ mẫu ta đều mất rồi, cũng không có trưởng bối, hôn nhân của ta, là tự ta quyết định."

Phượng Chỉ U hơi ngạc nhiên, hắn vậy mà lại không có phụ mẫu?

Trong nháy mắt, ánh mắt nàng xẹt qua tia áy náy: "Xin lỗi."

Túc Tử Thần khẽ cười: "Lúc ta còn rất nhỏ, bọn họ đã không còn, cho nên, cũng không có gì."


Lời không nhiều, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, hắn không ngại nàng nhắc tới chuyện này, nên nàng cũng không cần để ý.

Phượng Chỉ U hơi nâng ánh mắt lên một chút: "Cuộc sống của ngươi không ở chỗ ta, mà cuộc sống của ta có khả năng sẽ hơi lộn xộn, nhưng sẽ không phải là nơi chỉ có ngươi lừa ta gạt như nơi của ngươi, Tử Thần, chúng ta không thích hợp."

Cuối cùng nàng vẫn bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng mà... sau khi nói ra, không biết vì sao, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, thậm chí còn làm nàng phải hít vào một hơi thật sâu.

Sắc mặt nàng khẽ biến, một tay ôm ngực mình, đáng chết, sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy?

Túc Tử Thần không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đỡ lấy nàng, vẻ mặt lo lắng: "Chuyện gì vậy?"

Phượng Chỉ rũ mắt: "Không có gì đáng ngại."

Nàng ngồi yên tĩnh một lúc cũng dần dần khôi phục lại.

Chẳng qua bên trong vẫn mơ hồ co rút đau đớn.

Chỉ là Phượng Chỉ U không để ý lắm, bởi vì...... Đang đến đoạn quan trọng thì bị loạn.

Hiện tại hắn đã kéo theo một Cố Thiên Nhai đến, nếu tiếp tục, nàng không biết phía sau còn có thể có biến số gì nữa.

Mà cuộc sống nàng hướng tới, tuyệt đối không phải là nơi mây đen u ám như vậy.

Túc Tử Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Nghỉ ngơi đi, nàng cho ta thêm chút thời gian suy nghĩ."

Ánh mắt Phượng Chỉ U lóe lên, nàng do dự, cuối cùng vẫn nhẫn tâm lên tiếng: "Ngươi đi đi."


Sắc mặt Túc Tử Thần cứng lại, dường như không có nghe rõ, từ trước đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh, hôm nay cũng có lúc bị thất thần: "Ngươi nói cái gì?""

Phượng Chỉ U hít nhẹ một hơi, khoanh tay trước ngực: "Ngươi đi đi, nếu ngươi đã hồi phục, ta cũng không cần chiếu cố ngươi nữa, mà ngươi giúp ta đã đủ nhiều, đã sớm trả lại ơn mạng ngươi ngày đó, cho nên..."

Ánh mắt Túc Tử Thần dần dần lạnh xuống, cứ như vậy nhìn nàng, lên tiếng cắt đứt lời nàng: "Cho nên muốn cắt đứt quan hệ với ta?"

Trong lòng Phượng Chỉ U hơi run lên, sau khi chần chừ, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Mà Túc Tử Thần cũng sa sầm mặt mày, hai người cứ thế đều im lặng không nói chuyện.

Cuối cùng, Túc Tử Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ta sẽ không đi, cũng không có khả năng đi, U nhi, nếu ông trời để cho ta gặp nàng, thì nàng phải biết, đời này nàng không thể rời bỏ ta, đây là số mệnh của nàng, nhận đi."

Nói xong, hắn liền bế Phượng Chỉ U lên, Phượng Chỉ U hoảng hốt: "Ngươi làm gì vậy!"

Túc Tử Thần cũng không nói gì, ôm nàng đến đặt lên một cái giường khác, hai tay hắn chống ở hai bên vai nàng, khuôn mặt tuấn tú kia cũng phóng đại trước mắt, Phượng Chỉ U lúng túng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không còn hình dáng.

Chỉ là ánh mắt lại rất cảnh giác, thậm chí hai tay còn nâng lên, muốn đẩy Túc Tử Thần ra, nhưng không nghĩ...... Thân thể Túc Tử Thần khẽ động, động tác rõ ràng đang đẩy, mà lại như lôi kéo, làm cho khuôn mặt hai người lại gần thêm vài phần.

Trong nháy mắt bầu không khí mập mờ tản ra, trái tim Phượng Chỉ U cũng theo đó khẽ run lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương