Cứ vậy đi, nàng cũng lười để ý nhiều, nhìn về phía Túc Tử Thần: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Giọng của nàng rất nhẹ, tựa như một cái gì đó cho bầu không khí trong phòng bớt căng thẳng, cũng làm cho mọi người trong phòng không còn bối rối nữa.

Túc Tử Thần không lên tiếng, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Mà Phượng Chỉ U vẫn đứng tại chỗ, như cười như không nhìn mọi người, rồi ánh mắt dừng lại trên người Liễu Quế Lan: "Tổ mẫu, tôi khuyên người, có một số việc tốt nhất đừng xen vào quá mức thì tốt hơn, nếu không người xem kết cục của chiếc đũa kia, rất là bi thảm nha?"

Nàng cười híp mắt nói, Liễu Quế Lan tức giận không thôi, định nói thêm cái gì, nhưng không ngờ Túc Tử Thần vừa đi tới cửa đột nhiên quay người lại, nhất thời khiến cho tất cả lời nói của Liễu Quế Lan đều kẹt ở trong cổ họng, uất nghẹn nuốt trở về.

Phượng Chỉ U lại chuyển ánh mắt về phía Cố Thiên Nhai, thấy ánh mắt tà mị của hắn ta, nàng chỉ hơi nhếch môi: "Cố công tử muốn tới nơi này ở một thời gian ngắn, tôi tự nhiên không có gì để phản đối, dù sao cũng là tôi nợ ngài một ân tình, nhưng món nợ ân tình này, cũng có nguyên tắc, mà tôi càng hy vọng Cố công tử có thể duy trì tốt phần nguyên tắc này, nếu không để rách mặt nhau, đối với ai cũng không tốt."

Ý cười trên khóe miệng Cố Thiên Nhai bỗng sâu thêm vài phần, sự hứng thú trong đôi mắt kia cũng rõ ràng hơn, người khác không nghe hiểu Phượng Chỉ U nói gì là bình thường, nếu hắn không nghe hiểu, thì chính là đồ ngốc cũng không bằng.

Phần cảnh cáo này, thật đúng là nặng nhẹ vừa đủ, hắn ta cười khẽ, chẳng qua còn không đợi hắn ta nói gì, Phượng Chỉ U mỉm cười khách sáo nói: "Tổ mẫu, mẫu thân, đồ ăn đều đã làm xong, hai người đã muốn chiêu đãi khách quý, vậy có thể bưng lên ăn được rồi, tôi cùng phu quân ra ngoài đi dạo một chút."

Nói xong, nàng cũng mặc kệ những người khác nghĩ gì, trực tiếp xoay người rời đi.


Sắc mặt Liễu Quế Lan khó coi đến cực điểm, nhưng cũng không dám nói thêm một câu, cho đến Túc Tử Thần đi rồi, lão thái bà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí tất cả cảm giác áp bách nãy giờ cũng biến mất không còn một mảnh.

Lão thái bà gượng gạo cười, làm dịu đi sự cứng ngắc trên mặt.

Chỉ là một lúc sau, lão thái bà lại hừ mạnh một tiếng: "Nha đầu này! Thật sự là càng ngày càng quá đáng, đã không biết làm một tôn nữ hiếu thuận thì thôi đi, lại còn quen biết một nam nhân không bằng cầm thú như vậy!"

Lão thái bà nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào bộc phát, nhớ tới Cố Thiên Nhai còn ở một bên, lão thái bà nhất thời xấu hổ cười: "Cố công tử, thật sự xin lỗi, ta cũng không nghĩ sẽ xảy ra một màn như vậy, ngài vừa rồi cũng thấy được nam nhân kia vậy mà lại cầm thú như thế, nếu vừa rồi ta còn nói nữa, cũng không biết hắn còn dám đánh lão thái thái ta không nữa."

Cố Thiên Nhai cười khẽ: "Không, hắn không dám, hắn chỉ giết bà thôi."

Giọng nói cũng không lớn, nhưng Liễu Quế Lan lại nghe được rõ ràng, lão thái bà biến sắc, chẳng qua lại cố làm bộ như không nghe thấy, mà lấy lòng nói: "Chẳng qua mặc kệ hắn như thế nào, ta cũng không cho hắn thực hiện được, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cho hai người bọn họ tách ra, sau đó gả nha đầu kia cho ngài, công tử cứ chờ xem?"

Cố Thiên Nhai như cười như không, quay đầu nhìn về phía ngoài sân, thân ảnh hai người kia đã sớm biến mất, hắn ta khép quạt lại, tùy ý mở miệng: "Việc này không vội, gần đây thời gian của ta cũng rất dư dả, từ từ thôi."

Liễu Quế Lan thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng, tiện đà thao thao bất tuyệt nói: "Thật ra nha đầu kia, chính là một người mặt lạnh tim nóng, nàng là do một tay ta nuôi lớn ta có thể không biết sao, chẳng qua đầu óc hơi chậm chạp một chút, lời vừa rồi nàng nói, chỉ là lời không có đầu óc mà thôi, Cố công tử, nhất định đừng chấp nhặt với nàng."

Cố Thiên Nhai cười cười, cũng không đáp lại, Liễu Quế Lan lại nhìn về phía những người khác: "Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau bưng thức ăn lên cho Cố công tử?!"

Vẻ mặt Vương thị thay đổi, chẳng qua vẫn giả vờ cười gõ trán một cái: "Xem trí nhớ của con này, bây giờ làm ngay đây, Cố công tử chờ một chút lập tức có ngay đây."

Nói xong, bà ta đứng dậy, đi đến phòng bếp, mà hai nàng dâu đại phòng nhị phòng cũng đi theo giúp đỡ.

Còn Túc Tử Thần và Phượng Chỉ U, hai người đi trên con đường nhỏ ở thôn quê, ai cũng không nói gì.

Phượng Chỉ U hơi nghiêng mặt nhìn sang, thấy hắn so với ngày trước cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là...... Phượng Chỉ U vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của hắn hôm nay, không được tốt lắm.


Nàng hơi xấu hổ: "Chuyện hôm nay thật sự là ngoài ý muốn, ta cũng không nghĩ tới sẽ gây ra phiền toái cho ngươi."

Giọng nàng rất nhẹ, sắc mặt cũng lộ ra vài tia ngại ngùng.

Mà sắc mặt của Túc Tử Thần cũng không có gì thay đổi, chẳng qua cũng dừng bước, hắn quay người nhìn về phía Phượng Chỉ U.

"Thật xin lỗi, nếu như không phải tại ta, nàng cũng sẽ không gặp phải phiền toái như hôm nay."

Mặc dù Túc Tử Thần không nói rõ, nhưng Phượng Chỉ U vẫn hiểu, phiền toái hắn nói là cái gì.

Mà phiền toái mà hai người nói đến, cũng là cùng một cái.

Vẻ mặt Phượng Chỉ U thoáng dịu lại, cười khẽ ra tiếng: "Quen hắn, cũng không phải do ngươi, có lẽ chỉ có thể nói, hết thảy đều là sự trùng hợp, trùng hợp ngươi gặp ta, trùng hợp ta gặp hắn, cuối cùng, các ngươi cũng trùng hợp gặp nhau."

Giọng điêu của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần cảm giác không nói nên lời.

Túc Tử Thần khẽ thở dài: "U nhi."

Chỉ gọi một tiếng như vậy, hắn lại im lặng, ở trước mặt nàng, hắn không còn dáng vẻ sắc bén như vừa rồi nữa, càng không còn vẻ lạnh lẽo như trước kia, ngược lại là giống như một công tử nhẹ nhàng như ngọc, cho dù trang phục mặc trên người hắn không phải loại chất liệu tốt nhất, thế nhưng... nhờ dung mạo chói mắt và khí chất cao quý của hắn tô điểm, vậy mà lại làm cho người ta có cảm giác bộ trang phục này giống như đáng giá ngàn vàng.

Phượng Chỉ U trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có hơi ngẩn người.


Cả ngày nàng đều có thể nhìn thấy Túc Tử Thần, kiếp trước càng miễn dịch với trai đẹp, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng cũng có lúc thất thần như vậy.

Im lặng một lúc, nàng mới kịp phản ứng, chỉ là bên hai má lại bất giác nóng lên, rõ ràng chỉ trong nháy mắt, lại giống như đã qua mấy đời.

Nàng hơi thẹn thùng thu hồi ánh mắt, cũng không dám nhìn Túc Tử Thần thêm giây phút nào nữa, nhưng ngoài miệng lại vờ như không để ý mà đáp lại: "Sao vậy?

Túc Tử Thần đánh giá nàng, tự nhiên đã nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của nàng, khóe miệng cũng không tự giác sâu thêm vài phần: "Hắn ta, ta cũng không cảm thấy phiền toái, chẳng qua Liễu Quế Lan hôm nay, xác thực làm ta rất tức giận.

Phượng Chỉ U thoáng sững lại, nàng lấy lại tinh thần, trong mắt lộ ra vài tia kinh ngạc: "Cái này không giống ngươi nha."

Thông qua tiếp xúc khoảng thời gian này, mặc dù không thể nói là hiểu hết toàn bộ về con người Túc Tử Thần, nhưng dù thế nào đi nữa nàng vẫn có một chút hiểu biết nhất định với hắn, những kẻ nói lung tung như này, là những kẻ hắn khinh thường để ý tới nhất.

Cho dù người kia đang nói hắn, đến cười nhạt hắn cũng khinh thường, lại càng không bao giờ đi đáp lại.

Nhưng hôm nay, Túc Tử Thần lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, không những đáp lại còn phóng ra sát khí dọa người, điều này thật làm cho Phượng Chỉ U không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới hắn cũng sẽ có lúc như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương