Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời
Chương 76: C76: Đây lại là ai

Cho đến khi về đến phủ đệ, Trịnh lão gia mới xem như thở phào một hơi, dọc theo đường đi ông ta cứ chờ Lý lão gia lên tiếng, nhưng lại không nghe thấy Lý lão gia nói chữ nào, ông ta có cảm giác giữa Lý lão gia và nha đầu kia có gì đó mờ ám không.

Rơi vào đường cùng, ông ta cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi trước: "Lý lão gia, ngài vừa mới cùng nha đầu kia..?"

Câu nói kế tiếp mặc dù không nói trắng ra, nhưng ông biết Lý lão gia tuyệt đối nghe hiểu.

"Ừ, hàng của nha đầu kia, cũng không tệ lắm."

Trịnh lão gia biến sắc, nếu như Lý lão gia hợp tác với nha đầu kia, vậy bên ông ta......

Chuyện này tuyệt đối không được!

Ông ta không chút nghĩ ngợi nói: "Ta thấy hàng của nha đầu kia cũng bình thường, mặc dù trong mắt ngài, hàng ta làm cũng không phải tốt nhất, nhưng so với nha đầu đó, rõ ràng hàng của ta tốt hơn nàng nhiều."

Trịnh lão gia thiếu chút nữa nói Lý lão gia là người không biết nhìn xa trông rộng.

Lý lão gia nhướn mày, một lúc sau liền cười lạnh: "Trịnh huynh, ngươi nói lời này cũng không đúng, ngươi sản xuất son phấn đã nhiều năm như vậy, chắc gì ngươi hiểu rõ những thứ này hơn ta? Hàng của nha đầu kia tốt hay xấu, chẳng lẽ người không nhìn ra?"

Sắc mặt Trịnh lão gia thay đổi, ánh mắt hoang mang không rõ: "Nếu đã như vậy, vậy......"

Câu tiếp theo, Trịnh lão gia không muốn nói tiếp, nhưng Lý lão gia liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra ông ta có ý gì, chỉ hừ lạnh nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết chút tâm tư nhỏ mọn này của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên thu mua một chút, muốn thu mua đồ của người ta, ngươi coi cô nương kia là kẻ ngốc à! Nói lấy mua là mua được."

Trịnh lão gia lơ đễnh, ha ha cười: "Lý lão gia, ngài thật đúng là quá đề cao nha đầu nghèo nàn kia, nếu nàng ta nhìn thấy số bạc ta đưa ra, làm sao còn có tâm tư quản những thứ này, ta sẽ cho nàng ta số bạc đủ để cả đời này không lo ăn không lo mặc, ta xem nàng ta còn có thể chống đỡ được hay không, Trịnh mỗ ta không tin có chuyện gì dùng bạc không giải quyết được."

Lý lão gia khinh thường, chẳng qua cũng không trực tiếp vạch mặt, mà để lại tâm nhãn, dù sao ông ta ở chỗ nha đầu kia vấp phải trắc trở, không có nghĩa là mỗi người đều sẽ giống như mình, vạn nhất Trịnh lão gia này thật sự có biện pháp thì sao.


Suy nghĩ một chút, ông ta thu lại toan tính trong mắt, nói thẳng: "Việc này ngươi xem mà làm đi, ta cho ngươi nhiều nhất năm ngày, nếu như sau năm ngày, ngươi không lấy được công thức điều chế từ trong tay nha đầu kia, ta sẽ triển khai hợp tác với nàng ta."

Hiện tại ông ta không lấy được công thức điều chế, nha đầu kia rất khôn khéo, nếu như Trịnh lão gia có thể lấy được, vậy ông ta sẽ có rất nhiều biện pháp để lấy được công thức từ trong tay Trịnh lão gia này.

Trịnh lão gia dường như không biết suy tính của Lý lão gia, mà mỗi người đều có tâm tư riêng, đương nhiên ông ta cũng không biết Lý lão gia và Phượng Chỉ U đã trao đổi những gì, nhưng vẫn thề son sắt gật đầu: "Không thành vấn đề, không tới năm ngày, hai ngày ta đã có thể giải quyết rồi!"

Lý lão gia cười nhạo một tiếng nói: "Thật sự là nghé con không sợ hổ, nếu ngươi lấy được, ta cho ngươi thêm một thành lợi nhuận."

Hai mắt Trịnh lão gia sáng ngời: "Được, cứ quyết định vậy đi."

...

Thời gian chậm rãi trôi qua......

Lúc này ở thôn Liên Hoa.

Không ít người đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, thì nhìn thấy vài chiếc xe ngựa đang hướng về cửa thôn chạy tới, có người nhất thời trợn tròn mắt.

Vội vàng chỉ về phía xe ngựa, khiếp sợ lên tiếng: "Mau nhìn kìa!"

Những người khác nhìn theo hướng nàng ta chỉ, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.

"Nha, sao lại có nhiều xe ngựa thế! Thôn chúng ta không có người giàu có như vậy mà."

"Đúng thế, ai mà phô trương như vậy, còn có hộ vệ đi theo nữa."

Các thôn dân bàn tán xôn xao, nói xong từng người từng người tới gần hơn xem.

"Lẽ nào là phú hộ nào đó chuyển tới? Muốn sống trong thôn chúng ta? Ơ, ngươi xem phía sau bọn họ hình như còn kéo không ít đồ đó?"

"Cái này......"

Trong mắt mọi người đều là sự kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào hàng xe ngựa, nhưng mà cũng chỉ có thể nhìn thấy gã sai vặt đánh xe ngựa, hoàn toàn không nhìn thấy chính chủ đâu.

"Này, các ngươi nhìn đằng sau xem! Đó không phải là xe bò của Phượng Chỉ U sao!"

Hàn Vạn Hương kinh ngạc nói: "Nàng ta không phải là đi cùng với đám người này chứ!

Ngô Lệ Lệ đứng một bên vốn còn tràn ngập ảo tưởng nhưng vừa nghe nói như thế, lại giống như bị bệnh đỏ mắt*, lớn tiếng nói: "Không thể nào!"

* Ý là ghen tị đỏ mắt

Nói rồi, nàng ta lại cẩn thận nhìn qua, cũng không biết là nàng ta đang muốn phản bác những người khác, hay là muốn bác bỏ ý nghĩ trong lòng mình, lại lần nữa lên tiếng: "Đây chỉ có thể là trùng hợp thôi, bọn họ tuyệt đối không thể đi cùng nhau!"


Mọi người rất kinh ngạc, cũng không biết vì sao Ngô Lệ Lệ lại kiên định như vậy.

Trong ánh mắt nghi hoặc ngờ vực của mọi người, đoàn xe ngựa cũng đi chậm lại, khi nhìn thấy vị trí dừng xe, tất cả mọi người đều triệt để bị kinh hoảng một phen!

Đó là cửa nhà Phượng Chỉ U!

Chỉ thấy những người đó đều xuống xe ngựa, một người trong đó còn đang chỉ huy qua lại, chẳng qua vẫn là chân chó tới trước mặt Phượng Chỉ U: "Cô nương, không biết xây phòng ở bên này có được không? Dù sao bên này cũng không có người ở, vẫn là đất trống."

Phượng Chỉ U nhìn lướt qua, cũng không nói gì khác, gật gật đầu: "Có thể."

Người nọ cười vui vẻ: "Vậy được."

Mấy thôn dân đứng một bên xem náo nhiệt, ai nấy đều cực kỳ khiếp sợ, người kia, là đang nịnh nọt Phượng Chỉ U?! Hơn nữa...... hắn ta ăn mặc cũng không tệ, sao lại đối với Phượng Chỉ U như vậy?

Những người này đến cùng là có chuyện gì?!

Trong khi bọn họ còn đang ngờ vực, Cố Thiên Nhai cũng từ trên xe ngựa đi xuống, khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ còn lộ ra nụ cười tà mị, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Đây không phải người lần trước..."

Câu tiếp theo nàng ta không thể nói ra lời, nhưng có người chưa từng thấy Cố Thiên Nhai, mang vẻ mặt tò mò hỏi lại: "Ngươi đang nói ai cơ?"

"Ta đã gặp qua hắn, lần trước đi cùng huyện lão gia."

"......"

"......"

Mọi người lại tiếp tục bàn tán.

Mà người chân chó trước mặt Phượng Chỉ U kia, vội vàng đi tới bên cạnh hắn ta, cung kính hành lễ: "Công tử, nô tài vừa mới xem xét một vòng, phát hiện vị trí kia không tệ, ngài xem....?"


Cố Thiên Nhai tùy ý liếc mắt một cái: "Ngươi xem làm đi, chẳng qua là một nơi ở tạm thời mà thôi."

"Vâng."

Mọi người há hốc mồm, thì ra người kia là nô tài của vị công tử này!

Nhưng nô tài kia vừa rồi lại lấy lòng Phượng Chỉ U như vậy, nói trắng ra, chính là bởi vì quan hệ của vị công tử này với Phượng Chỉ U không tệ?

Và vị trí của ngôi nhà này...?

Rõ ràng chính là trong viện của Phượng Chỉ U!

Chẳng lẽ sau này hắn ta muốn ở lại chỗ Phượng Chỉ U?

Trời ạ......

Nhìn bọn họ đã bắt đầu khởi công, các thôn dân miệng há to tới nỗi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà.

Một phụ nhân bên cạnh rốt cục không kiềm chế được, đi tới, kéo tay Phượng Chỉ U, nghi hoặc hỏi: "Chỉ U, nhà ngươi lại có khách quý tới sao?"

Phượng Chỉ U khẽ gật đầu: "Vâng, tôi quen một vị bằng hữu, ở trong trấn chán rồi, muốn đến đây trải nghiệm một chút cuộc sống thôn quê."

Mấy người bên cạnh vểnh tai lên nghe, kinh ngạc không thôi, Phượng Chỉ U lại quen biết một người lợi hại như vậy?!

Phụ nhân kia mang theo vẻ mặt hâm mộ, thậm chí đáy lòng cũng nhịn không được mà nịnh nọt, có thể có bằng hữu lợi hại như vậy, có kẻ ngốc mới không tới gần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương