Cẩm Tú Đích Nữ: Độc Y Tam Tiểu Thư
-
Chương 13: Chưa từng mời muội (3)
Bước chân của An Yến chậm lại một chút, cúi đầu lắng nghe tất cả những lời thì thầm khó nghe bay trong không khí, nhưng nàng không hề tức giận, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt vẫn giữ tươi cười.
Giữa lúc bối rối, có người lặng lẽ vươn chân ra, ý định làm gì thì mọi người đều biết.
An Yến tránh đi, một đôi mắt tươi cười giống như lưỡi đao xẻo về phía người nọ.
"Nên để ý một chút, nếu không sẽ bị độc tàn mất chân!" Giọng nói của An Yến có chút khắc nghiệt, khí thế lại khiến người run rẩy.
"Ai u!" Nha đầu An Hỉ nào biết đâu rằng đầu óc những người này rất xấu. An Hỉ lập tức vấp phải chân kia và ngã xuống giống như chó gặm bùn ở trước mặt An Yến, khuôn mặt nhỏ mềm mại ủy khuất một trận, nhưng nàng không chờ nô tỳ đỡ mình đứng lên, lập tức hành động nhanh nhẹn bò dậy, ngăn cản ở trước mặt An Yến.
"Ai dám nói Yến tỷ tỷ của ta! Ta sẽ liều mạng với người đó!"
An Yến nhìn tiểu nha đầu ngăn cản ở trước mặt mình, thở dài, duỗi tay kéo nàng ra phía sau, nhưng vẫn mang theo nụ cười khó hiểu.
"Đều là Đại tiểu thư, quý tử, nói ra như vậy chẳng phải là hạ thấp bản thân mình, hơn nữa còn giảm đi thân phận địa vị hay sao? Thật là mất mặt!"
Lời này vừa nói ra, mấy vị tiểu thư mới vừa rồi còn nói hăng say đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời.
Nhưng An Yến vẫn còn nói chưa xong.
"Ta là độc nữ An Yến, có từng độc hại tới các người hay chưa? Hôm nay mới gặp mặt lần đầu, cần gì phải mở miệng đả thương người như thế? Đây là phủ Thừa tướng, ta tới thì như thế nào, cũng là đích Tam tiểu thư Tướng phủ. Hôm nay là sinh thần Đại tỷ và Nhị tỷ của ta, vì sao ta không thể tới? Ha ha, nói ra, thật đúng là chê cười!"
Trái tim nàng cũng đang run rẩy, đây là lần đầu tiên trong mười bốn năm qua, nàng xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy. Thua người không thua khí thế, nàng có gì sai đâu?!
"Yến muội muội, ta và Cẩn tỷ tỷ, chưa từng mời muội."
Tuy nhiên, An Thanh nhẹ nhàng nói ra một câu, khiến cho tất cả dũng khí và khí thế mà An Yến nỗ lực bày ra, lập tức bị đánh xuống dưới đáy cốc. Những tôn nghiêm mà An Yến vừa mới dựng nên, bỗng nhiên bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Người khác nói như thế nào nàng đều có thể mặc kệ, nhưng, các nàng là thân tỷ của nàng, là vai chính của yến hội hôm nay. Nếu như các nàng nói một lời, nàng lập tức không còn có chỗ dung thân, tự rước xấu hổ.
An Hỉ bên cạnh kéo tay An Yến, thần sắc cũng có chút khổ sở. An Yến hít vào một hơi, nhìn về phía Dung di nương, chỉ thấy bộ dáng Dung thị mang vẻ mặt đau lòng đang định tiến lên, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Nàng không thể khiến Dung di nương cũng bị người chế nhạo như vậy.
Dù sao An Yến nàng mười bốn năm qua, vẫn luôn bị chế nhạo rất nhiều lần, xúc phạm kiểu gì mà nàng chưa từng nhận qua? Hết thảy này, nàng chịu đựng là được, không cần phải đạp cả Dung di nương vào trong vũng nước đục này.
Trên mặt An Yến mang theo tươi cười vô vị, chỗ đuôi mắt phượng léo lên một ánh sáng kinh người, tạo nên một An Yến quyến rũ mị hoặc.
"An Yến nhớ kỹ hôm nay là sinh thần của hai vị tỷ tỷ, nghĩ đã lâu rồi cũng chưa gặp Cẩn tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ, vì thế muốn thừa dịp hôm nay ngày lành, tới đây để giải nỗi khổ nhớ nhung."
Khi An Yến nói, không chút nào lùi bước, cũng không có bộ dáng sợ hãi rụt rè chút nào, ngược lại nàng rất tự nhiên hào phóng. Cũng không biết là do một thân trang phục khiến nàng cảm thấy tự tin, hay chính bản thân An Yến tự nhiên đã là như thế. Nhìn lại nàng, càng có cảm giác sáng chói hơn bất luận một thiên kim Đại tiểu thư được nuông chiều sủng nịch từ bé ở đây.
Nàng sẽ không nói xuất xứ trang phục trên người, tất nhiên bởi vì nàng biết, nơi này đều là các quý nhân, đối quần áo trên người nàng, căn bản sẽ không chú ý chút nào. Ở trong mắt bọn họ, đó bất quá là váy áo tầm thường mà thôi. Cây trâm trên đầu đối An Yến mà nói là vật trân quý, nhưng khi đối diện với đám thiên kim Đại tiểu thư này mà nói, bất quá chỉ là cây trâm cài đầu tầm thường mà thôi.
"Yến tỷ nói cũng có lý."
Giữa lúc bối rối, có người lặng lẽ vươn chân ra, ý định làm gì thì mọi người đều biết.
An Yến tránh đi, một đôi mắt tươi cười giống như lưỡi đao xẻo về phía người nọ.
"Nên để ý một chút, nếu không sẽ bị độc tàn mất chân!" Giọng nói của An Yến có chút khắc nghiệt, khí thế lại khiến người run rẩy.
"Ai u!" Nha đầu An Hỉ nào biết đâu rằng đầu óc những người này rất xấu. An Hỉ lập tức vấp phải chân kia và ngã xuống giống như chó gặm bùn ở trước mặt An Yến, khuôn mặt nhỏ mềm mại ủy khuất một trận, nhưng nàng không chờ nô tỳ đỡ mình đứng lên, lập tức hành động nhanh nhẹn bò dậy, ngăn cản ở trước mặt An Yến.
"Ai dám nói Yến tỷ tỷ của ta! Ta sẽ liều mạng với người đó!"
An Yến nhìn tiểu nha đầu ngăn cản ở trước mặt mình, thở dài, duỗi tay kéo nàng ra phía sau, nhưng vẫn mang theo nụ cười khó hiểu.
"Đều là Đại tiểu thư, quý tử, nói ra như vậy chẳng phải là hạ thấp bản thân mình, hơn nữa còn giảm đi thân phận địa vị hay sao? Thật là mất mặt!"
Lời này vừa nói ra, mấy vị tiểu thư mới vừa rồi còn nói hăng say đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời.
Nhưng An Yến vẫn còn nói chưa xong.
"Ta là độc nữ An Yến, có từng độc hại tới các người hay chưa? Hôm nay mới gặp mặt lần đầu, cần gì phải mở miệng đả thương người như thế? Đây là phủ Thừa tướng, ta tới thì như thế nào, cũng là đích Tam tiểu thư Tướng phủ. Hôm nay là sinh thần Đại tỷ và Nhị tỷ của ta, vì sao ta không thể tới? Ha ha, nói ra, thật đúng là chê cười!"
Trái tim nàng cũng đang run rẩy, đây là lần đầu tiên trong mười bốn năm qua, nàng xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy. Thua người không thua khí thế, nàng có gì sai đâu?!
"Yến muội muội, ta và Cẩn tỷ tỷ, chưa từng mời muội."
Tuy nhiên, An Thanh nhẹ nhàng nói ra một câu, khiến cho tất cả dũng khí và khí thế mà An Yến nỗ lực bày ra, lập tức bị đánh xuống dưới đáy cốc. Những tôn nghiêm mà An Yến vừa mới dựng nên, bỗng nhiên bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Người khác nói như thế nào nàng đều có thể mặc kệ, nhưng, các nàng là thân tỷ của nàng, là vai chính của yến hội hôm nay. Nếu như các nàng nói một lời, nàng lập tức không còn có chỗ dung thân, tự rước xấu hổ.
An Hỉ bên cạnh kéo tay An Yến, thần sắc cũng có chút khổ sở. An Yến hít vào một hơi, nhìn về phía Dung di nương, chỉ thấy bộ dáng Dung thị mang vẻ mặt đau lòng đang định tiến lên, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Nàng không thể khiến Dung di nương cũng bị người chế nhạo như vậy.
Dù sao An Yến nàng mười bốn năm qua, vẫn luôn bị chế nhạo rất nhiều lần, xúc phạm kiểu gì mà nàng chưa từng nhận qua? Hết thảy này, nàng chịu đựng là được, không cần phải đạp cả Dung di nương vào trong vũng nước đục này.
Trên mặt An Yến mang theo tươi cười vô vị, chỗ đuôi mắt phượng léo lên một ánh sáng kinh người, tạo nên một An Yến quyến rũ mị hoặc.
"An Yến nhớ kỹ hôm nay là sinh thần của hai vị tỷ tỷ, nghĩ đã lâu rồi cũng chưa gặp Cẩn tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ, vì thế muốn thừa dịp hôm nay ngày lành, tới đây để giải nỗi khổ nhớ nhung."
Khi An Yến nói, không chút nào lùi bước, cũng không có bộ dáng sợ hãi rụt rè chút nào, ngược lại nàng rất tự nhiên hào phóng. Cũng không biết là do một thân trang phục khiến nàng cảm thấy tự tin, hay chính bản thân An Yến tự nhiên đã là như thế. Nhìn lại nàng, càng có cảm giác sáng chói hơn bất luận một thiên kim Đại tiểu thư được nuông chiều sủng nịch từ bé ở đây.
Nàng sẽ không nói xuất xứ trang phục trên người, tất nhiên bởi vì nàng biết, nơi này đều là các quý nhân, đối quần áo trên người nàng, căn bản sẽ không chú ý chút nào. Ở trong mắt bọn họ, đó bất quá là váy áo tầm thường mà thôi. Cây trâm trên đầu đối An Yến mà nói là vật trân quý, nhưng khi đối diện với đám thiên kim Đại tiểu thư này mà nói, bất quá chỉ là cây trâm cài đầu tầm thường mà thôi.
"Yến tỷ nói cũng có lý."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook