Cẩm Tịch
Chương 14: Đừng rời bỏ ta

Edit: V.O

"Tiểu Minh Tử, một mình ngươi đến Ám Hà trước đi, Tam sư thúc còn bận chút chuyện, đợi ta xử lý xong, sẽ tìm ngươi hội hợp."

Tam sư huynh mới vừa đến chân núi, đã tự mình rời đi, mặc dù Lê Dịch Minh cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn cũng không có thời gian quan tâm chuyện khác.

"Được, vậy tự người cẩn thận, Cửu Phượng ở đây, vậy Cửu Tư và Khương Linh Vũ cũng ở gần đây, nếu đụng phải bọn họ, chạy là thượng sách."

"Ngươi yên tâm, bây giờ ta vô cùng quý trọng nửa cái mạng của mình."

Hai người tách ra không bao lâu, Tam sư huynh lại đụng phải một kiếp trong số mệnh hắn, còn là người kia, nhưng lần này có thể hắn thật chạy trời không khỏi nắng, nhưng. . .nắm chặt đoạn xương sống lưng kia trong tay, trong lòng cười khổ: Cẩm Tịch, xem ra hai sư huynh muội chúng ta hôm nay đều phải lên đường.

"Lão tam, không nghĩ tới ngươi thật còn sống."

"Sao? Sư phụ tính giết ta một lần nữa sao?"

Khương Linh Vũ không trả lời, hoặc có lẽ nội tâm ông ta cũng rối rắm, chỉ là ông ta chấp nhất mấy trăm năm sẽ không buông bỏ vì một đồ nhi, ông ta muốn xóa sạch tất cả những gì từng có ở Nhân tộc, chờ đợi có một ngày, lấy tư thế của Thần mà ra.

"Sư phụ, bây giờ ta nói với ông, ta đã nghĩ thông suốt, nguyện đứng ở trên một cái thuyền với ông, ông sẽ bỏ qua cho ta chứ?"

Khương Linh Vũ không biết tên đồ đệ này của ông ta thế nào, nhưng những lời này của hắn lại làm cho ông ta cảm thấy rất buồn cười:

"Nếu lời của ngươi là ta nói, ngươi có tin hay không?"

Tam sư huynh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lặng lẽ nói với Cẩm Tịch: Tiểu sư muội, sư huynh đã cố hết sức, chờ đến lúc gặp nhau ở biên giới sinh tử, muội cũng đừng trách huynh.

Lúc Lê Dịch Minh tìm thấy Tam sư huynh, phát hiện hắn ngồi dựa vào một thân cây, chỉ còn thoi thóp một hơi:

"Rốt cuộc ngươi đã tới."

Không biết có phải phun ra một hơi không, khóe miệng Tam sư huynh tràn ra một đống máu tươi:

"Thật xin lỗi, ta đã tới chậm, Tam sư thúc."

Nếu Cửu Phượng không đuổi theo hắn nói là khương Linh Vũ cũng biết chuyện Tam sư huynh còn sống, Lê Dịch Minh cũng sẽ không vì lo lắng mà quay lại:

"Tiểu Minh Tử, không cần lo cho ta, đi cứu Cẩm Tịch."

Tam sư huynh lấy đoạn xương sống lưng từ trong ngực ra, đầy đủ không sứt mẻ, hắn bảo vệ rất tốt:

"Cẩm Tịch? Cẩm Tịch thế nào?"

"Muội ấy ở dược lư."

Đây là bốn chữ cuối cùng Tam sư huynh để lại cho Lê Dịch Minh, lúc hắn đi rất an tường, hắn đã cố hết sức ở tất cả mọi chuyện, không có tiếc nuối, không có mắc nợ.

Lê Dịch Minh không dám trì hoãn nữa, bay nhanh về hướng dược lư, lúc tìm được Cẩm Tịch ở trong suối nước nóng, chân của hắn tựa như đóng ở trên mặt đất, nặng nề không có cách nào bước ra bước nữa.

Cẩm Tịch ngồi dựa trong suối nước nóng, sắc mặt hồng hào, hô hấp đều đều, thoạt nhìn giống như là ngủ thiếp đi, nhưng đột nhiên đáy lòng Lê Dịch Minh rất hoảng rất sợ, tay vẫn nắm đoạn xương sống lưng kia, hắn như chợt giữa hiểu gì đó, nhưng hắn lại không dám tùy tiện đi xác nhận.

Ổn định tâm thần, Lê Dịch Minh ôm lấy Cẩm Tịch trong suối nước nóng, nhẹ nhàng cởi từng lớp áo quần của nàng ra, khi vệt đỏ sau lưng xuất hiện tại trước mắt hắn, tay hắn nắm thành nắm đắm hung hăng đánh lên phiến đá cứng rắn:

"Cẩm Tịch, tại sao phải lừa ta, tại sao không nói với ta?"

Đáng tiếc những câu hỏi tuyệt vọng của Lê Dịch Minh, một câu Cẩm Tịch cũng nghe không được, dieendaan;eequuydoon – V.O, hắn hận Cẩm Tịch, càng hận chính mình, nhưng không có thời gian ân hận, hắn vừa nhớ lại lúc trước Tam sư thúc dặn hắn, vừa tay chân lanh lẹ cắt da tách xương.

Cái gì cũng không dám nghĩ tới, Lê Dịch Minh đặt tất cả tinh thần và thể xác mình lên cây dao kia, Tam sư thúc chuẩn bị xong tất cả công cụ, chỉ là không nghĩ tới chính mình không về được, Lê Dịch Minh không phải là Tam sư thúc, cho dù trước kia đã từng được Tam sư thúc chỉ đạo, hắn cũng sẽ sai, lưng bóng loáng mềm mịn của Cẩm Tịch bị hắn rạch ra rất nhiều đường máu.

Thật vất vả làm xong tất cả, Lê Dịch Minh mệt đến cả người xụi lơ dưới đất, y phục cả người hắn cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn nằm ngửa ra đất, miệng to thở hổn hển:

"Ha hả, Cẩm Tịch, ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta."

Lúc thân thể Lê Dịch Minh thoáng khôi phục chút sức lực, hắn dùng cả tay chân chật vật bò đến bên cạnh Cẩm Tịch, giúp nàng mặc y phục, sửa sang lại tóc, sợ lúc nàng tỉnh lại oán giận hắn, mặc dù chính nàng cũng chẳng bao giờ để ý những chuyện này.

"Cẩm Tịch, chờ nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, dù sao nàng cũng không chê bộ dạng ta xấu xí."

"Cẩm Tịch, nàng có biết trong mười năm nay, ta nhớ nàng biết bao, nhưng ta không dám đi tìm nàng."

"Cẩm Tịch, ta có từng nói nàng rất đẹp không, trước kia chúng ta ngày ngày ở chung, ta cảm thấy sau này ta sẽ có rất nhiều cơ hội nói với nàng những lời này, nhưng không nghĩ tới chúng ta lại bỏ qua lâu như vậy."

. . .

Lê Dịch Minh nói liên miên hơn nửa đêm, hắn không dám chợp mắt, hắn cảm thấy hắn phải bổ sung lại những lời trong suốt mười năm nay trong đêm nay, nhưng là người kia trong cơn ngủ say lại không chút dấu hiệu tỉnh dậy nào.

"Cẩm Tịch, ta cầu xin nàng, tỉnh lại đi, đừng để lại một mình ta."

Lệ Dịch Minh khóc, giống như một hài tử uất ức, khóc kinh thiên động địa.

Lại qua cực kỳ lâu, Lê Dịch Minh đã cầu xin, đã khóc, đã cười, đã mắng, cho đến khi hắn không biết còn có thể làm gì nữa, giây phút khi hắn ngã xuống, cực kỳ bi ai khuếch tán từ đáy lòng ra, hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, có lẽ phần đau lòng này động tới Ngàn Thương trong cơ thể, những vết sẹo kia của hắn lại bắt đầu tê liệt từng cái một lần nữa, cả người đều giống như bị lửa mạnh thiêu đốt, đối với thân thể mà nói, phần đau đớn này đã rất quen thuộc, cho nên hắn đã có thể khống chế mình không hề phát ra bất kỳ âm thành gì nữa, hắn không muốn hù Cẩm Tịch.

Lúc ý thức dần dần mơ hồ, dường như Lê Dịch Minh thấy một bóng dáng đi tới trước người hắn:

"Cẩm Tịch, là nàng sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương