Cẩm Thượng Thiêm Hoa
-
Chương 48
Trước thềm năm mới, Hoa Phẩm Tố nhìn tư liệu Lôi Minh đưa tới, trên mặt hiện ra dáng vẻ vui mừng.
“Quản lí Lôi, tốt lắm, lần này ông làm việc rất xuất sắc, tôi sẽ chủ động xuất kích mới được!”
Từ hơn một năm trước Hoa Phẩm Tố thuê Lôi Minh giúp cậu điều tra Hoắc Gia Hứa và cục phó Nghiêm, cậu đã chi ngót nghét cả triệu tệ kinh phí cho công ty Lôi Minh, công ty trinh thám của Lôi Minh nhận tiền thù lao hậu đãi từ Hoa Phẩm Tố, kết quả điều tra ra được lại không thể khiến ông chủ hài lòng, điều này làm cho Lôi Minh ngượng ngùng vô cùng, Hoắc Gia Hứa ở tận Anh quốc xa xôi, Lôi Minh chỉ có thể phái người thường xuyên thăm dò tình huống bên đó, không thể ở giở trò bên nước ngoài. Còn đối với cục phó Nghiêm ở thành phố S, lá gan Lôi Minh lại lớn hơn rất nhiều, hắn điều tra cả nhân viên liên quan đến cục phó Nghiêm, dùng tiền mua chuộc nhân viên lâu la bên cạnh gã, để tên lâu la ấy mật báo đường đi nước bước của cục phó Nghiêm, cuối cùng là dùng cameras mini ghi lại chứng cứ phạm tội trái pháp luật của phó cục Nghiêm.
“Có chứng cứ này, có thể đi tố cáo cục phó Nghiêm rồi chứ?” Lôi Minh đạt được thành quả, giọng điệu nói chuyện trước mặt Hoa Phẩm Tố cũng to hơn.
“Không, phải chờ một chút, chờ thời cơ.” Nhớ đến tiệc rượu khai trương studio của Liêu Thịnh Khải đêm đó, tin tức mới nhất mà phó viện trưởng pháp viện tiết lộ, Hoa Phẩm Tố đảo tròng mắt vài cái, có tính toán mới dành cho cục phó Nghiêm.
“Cơ hội?” Lôi Minh cảm giác người tuổi trẻ trước mắt nói chuyện quá thần bí.
“Ông hãy cứ thu gom thêm chút tư liệu về tên này.” Hoa Phẩm Tố còn sợ một gậy đánh chưa chết, phải chuẩn bị mấy cây gậy mới đủ.
“Được rồi, tôi sẽ tiếp tục chú ý hắn.” Lôi Minh phà khói thuốc, tôn chỉ của công ty, tất cả đều lấy ý nguyện khách hàng làm đầu. “Hoắc Gia Hứa cũng muốn trở về nước dịp tết âm lịch.”
“Chờ hắn về nước lại phái người theo dõi hắn đi.” Sắc mặt Hoa Phẩm Tố u ám, cậu quyết định không nhờ vào pháp luật, muốn tự mình nghĩ cách trừng phạt Hoắc Gia Hứa, nhưng cách trả thù thết nào thì còn chưa có hoạch định cụ thể. Bây giờ công ty Viêm Hoa phát triển rất nhanh, thực lực kinh tế gia tăng hàng ngày gia tăng hàng ngày, theo Liêu gia lăn lộn trong chính trị đã bắt đầu mò được vài con đường tắt, nhưng khai chiến với Hoắc gia chiếm giữ ở thành phố B, thực lực tổng hợp bây giờ của Hoa Phẩm Tố còn chưa ổn. Hoa Phẩm Tố vừa nghĩ đến con đường báo thù của mình còn xa, cậu chỉ có thể dùng thời gian còn dài để bình tĩnh phiền não trong lòng.
Việc báo thù của Hoa Phẩm Tố có tiến triển, đầu năm đến studio của Liêu Thịnh Khải chụp ảnh chân dung, tâm trạng cậu cũng tương đối khá.
“Vẽ hoa trên người thì có lợi ích gì, không bằng vẽ rồng hoặc giả con cọp thì hơn.” Hoa Phẩm Tố bán nude, phía dưới mặc một chiếc quần cạp trễ, Liêu Thịnh Khải mời nghệ nhân trang trí đến vẽ tranh trên nửa người trần của Hoa Phẩm Tố.
“Mấy cái rồng cọp gì đấy quá trái ngược với hình ảnh.” Liêu Thịnh Khải méo cả miệng, hình ảnh động vật hung ác được thể hiện trên cơ thể mỹ nhân dịu dàng thì có thể nói lên cái chủ đề gì đây?
“Vẽ hoa đều không phải dành cho nữ sao?” Hoa Phẩm Tố ngửa đầu, khép nửa mắt chịu nhịn bút vẽ khi hắn khua bút đến chỗ thắng lưng gần mông, ngòi bút vẽ lành lạnh đụng vào da thịt, ngứa ngáy nhồn nhột, Hoa Phẩm Tố phải kéo căng cơ thể mới có thể kiên trì không né ra.
“Yên tâm, sẽ không giống nữ đâu.” LIêu Thịnh Khải ở bên cạnh liên tục ấn cửa trập*, gã sẽ chụp cho cậu trông thật đàn ông, chỉ có điều vẫn sẽ không yêu nghiệt so với cả nữ thì gã sẽ không đảm bảo.
Sau khi vẽ hoa lên người xong xuôi, Hoa Phẩm Tố bị Liêu Thịnh Khải chỉ huy mặc quần jean cạp trễ chụp một loạt ảnh, lại bị lệnh cưỡng chế cởi quần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm pô tiếp loạt ảnh khác, đến sau cùng bị nhân viên của Liêu Thịnh Khải đổ cả bồn nước lên đầu, Hoa Phẩm Tố ướt nhẹp cả người lại bị nháy chớp nhoáng thêm một chập, đang lúc răng trên răng dưới Hoa Phẩm Tố bắt đầu va vào nhau, Liêu Thịnh Khải tuyên bố cuộc dằn vặt này kết thúc.
“Hắt xì!” Hoa Phẩm Tố hắt xì đến mấy lần, bây giờ thế nhưng mới đầu tháng một, điều hòa nhiệt độ bên trong mở cao tới đâu, nhưng nước ấm tưới từ trên đỉnh đầu tưới xuống, thời gian dài cũng sẽ lạnh đến phát run.
“Phẩm Tố! Mau mặc áo lông vào.” Trang Cẩm Ngôn chạy đến studio của Liêu Thịnh Khải thì phần chụp ảnh đã làm gần xong, nhìn thấy Hoa Phẩm Tố lạnh run, Trang Cẩm Ngôn vừa phủ thêm áo lông cho Hoa Phẩm Tố, vừa dùng ánh mắt trách cứ khiển trách Liêu Thịnh K hải, đáng tiếc thay Liêu Thịnh Khải đang chăm chú vào mấy bức ảnh, nào có cảm giác gi đối với trách móc từ Trang Cẩm Ngôn.
“Liêu đại ca, thế nào rồi, hiệu quả ra làm sao?” Hoa Phẩm Tố bọc áo lông, xoa mũi hỏi Liêu Thịnh Khải.
“Không tồi! Tương đối khá!” Liêu Thịnh Khải ngẩng đầu lên, nhe răng cười không ngừng với Hoa Phẩm Tố.
“Tương đối khá?” Hoa Phẩm Tố nhìn dáng vẻ khả nghi của Liêu Thịnh Khải, sao cậu lại cảm thấy Liêu Thịnh Khải có mùi bất ổn.
“Hai ngày nữa em hãy đến xem hiệu quả.”
“Bây giờ không được xem hình gốc?” Hoa Phẩm Tố đi đến bên cạnh Liêu Thịnh Khải, theo dõi camera phân giải cao trong tay gã.
“Phải xử lý hậu kỳ, nếu không thì hiệu quả ảnh không tốt.” Liêu Thịnh Khải dẹp camera đi mất.
“Hai ngày nữa em phải đi học, chỉ có thể đến lúc chập tối.” Hai ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ tết nguyên đán, Hoa Phẩm Tố ban ngày phải đi học, mà studio của Liêu Thịnh Khải chỉ làm việc đến năm giờ thì đã đóng cửa, mới đên năm giờ mà đã đóng cửa, tinh thần chuyên nghiệp nha nội* Liêu không đủ gì cả.
“Anh đến lấy cho.” Trang Cẩm Ngôn dùng một chiếc khăn lông khô lau mái tóc ngắn cho Hoa Phẩm Tố.
“Ừm, hình gốc không đẹp cứ hủy hết!” Hoa Phẩm Tố nhấn mạnh giọng, ý là không muốn hễ là toàn bộ ảnh chân dung nữ tính.
“Biết rồi, anh sẽ không để lại ảnh chân dung em không hài lòng.” Trang Cẩm Ngôn hiểu rất rõ Hoa Phẩm Tố, biết rõ cậu luôn kiêng kị cái gì nhất.
Liêu Thịnh Khải liếc mắt nhìn hai người chỉ biết đến nhau, cảm giác có lúc hai tên kia quá không coi ai ra gì.
Qua hai ngày, Hoa Phẩm Tố nhận được ảnh chân dung từ chỗ Trang Cẩm Ngôn, mà ảnh ấy cũng chẳng khiến Hoa Phẩm Tố và khí phách đàn ông ăn nhập dù chỉ một chút.
“Liêu Thịnh Khải gạt em, chụp em còn yêu nghiệt hơn cả con gái.” Hoa Phẩm Tố nhìn ảnh chân dung của mình mà nổi giận.
“Anh cũng nói ảnh chụp không được khá, chỉ chừa tấm hé ra bóng lưng cho Liêu Thịnh Khải làm ảnh mẫu.” Trong miệng Trang Cẩm Ngôn nói ảnh chụp Hoa Phẩm Tố không tốt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ảnh mà không nháy mắt lấy một cái, vì để mang tất cả những ảnh chụp này về, Trang Cẩm Ngôn đã phải rống to cổ cả nửa ngày với Liêu Thịnh Khải.
“Để lại tấm lưng nào cho Liêu Thịnh Khải?” Hoa Phẩm Tố lục lọi tấm ảnh chụp bóng lưng cậu.
“Hơ, là tấm này.” Trang Cẩm Ngôn đưa cho Hoa Phẩm Tố tấm ảnh chụp cậu dính nước từ phía sau, ống kính đối diện với tấm lưng Hoa Phẩm Tố, trong hình chỉ có đôi gò má tinh xảo của cậu, khăn tắm quấn quanh thắt lưng mảnh mai, da dẻ dính bọt nước ánh lên sáng bóng yếu ớt, vóc người thon dài chiết xạ dưới ánh sáng, có loại quyến rũ của unis*x.
“Tấm này cũng không đẹp.” Hoa Phẩm Tố cảm thấy unis*x cũng chẳng có gì đẹp cả, giống hệt nhân yêu.
“Tấm này không nhìn thấy mặt em mà.” Trang Cẩm Ngôn thỏa mãn với tất cả ảnh chụp của Hoa Phẩm Tố, nhưng anh không muốn để cho bất kỳ một ai thấy và phát hiện, Liêu Thịnh Khải và Trang Cẩm Ngôn cãi nhau nửa ngày trời, Trang Cẩm Ngôn mới có thể để tấm ảnh nhìn không thấy mặt mũi Hoa Phẩm Tố ở lại studio, để studio của Liêu Thịnh Khải dùng làm ảnh mẫu.
“Người khác không nhận ra em sao?” Nếu người trong hình không phải chính Hoa Phẩm Tố, cậu nhất định sẽ cho rằng những bức ảnh chụp chân dung này tương đối đẹp, người trong hình có thể nói là tuyệt diệu, nhưng thứ cậu muốn chính là khí phách đàn ông cơ, những tấm ảnh chân dung này kém yêu cầu của cậu xa lắc xa lơ.
“Nhất định không nhận ra!” Trang Cẩm Ngôn nói giọng chắc nịch, chẳng qua là không tính đến anh trong chuyện này, bởi vì đường nét duyên dáng sau bóng lưng ấy đã được anh hôn lên không biết bao nhiêu lần, Trang Cẩm Ngôn có nhắm hai mắt cũng đều có thể miêu tả được.
“Liêu Thịnh Khải nói không nhận ra thì sẽ để làm ảnh mẫu, còn những tấm này đều không cho người khác thấy.” Giọng Hoa Phẩm Tố phẫn nộ, nếu không phải tài nghệ chụp ảnh cao siêu, hình ảnh tinh tế, Hoa Phẩm Tố đã xé nét những tấm ảnh này rồi.
“Ừ, tốt, em tìm một chỗ giấu đi.” Trang Cẩm Ngôn rất sung sướng phụ họa, những tấm ảnh chân dung này chỉ có mình anh có thể thưởng thức.
Trang Cẩm Ngôn cứ tưởng rằng đã mang tất cả ảnh chân dung bảo bối mình về, ảnh chân dung của bảo bối nhà anh sau này cũng chỉ có anh được một mình độc chiếm, không ngờ Liêu Thịnh Khải vẫn còn giữ lại một bộ ảnh gốc, đó là khi họa sĩ vẽ hoa trên người Hoa Phẩm Tố, Liêu Thịnh Khải đã nháy máy, trong đó có tấm Hoa Phẩm Tố ngửa đầu, tay chống lưng ghế, cơ thể căng cứng, dáng vẻ như đang chịu đựng gì đó, nếu như không nhìn thấy họa sĩ ngồi xổm phía dưới, có khi còn tưởng rằng Hoa Phẩm Tố đang hưởng thụ, đang trên đỉnh triều ấy chứ.
Tính hướng Liêu Thịnh Khải rất thẳng, nhưng khi gã nhìn thấy tấm ảnh chân dung này của Hoa Phẩm Tố, tim gã vẫn đập rộn lên như cũ. Liêu Thịnh Khải nhìn ảnh, che mũi bộc phát ý tưởng kỳ quái, nếu như nói Hoa Phẩm Tố là con gái, gã có thể say mê một cô gái ma mị như vậy hay không?
Liêu Thịnh Khải giữ tấm ảnh đẹp nhất lại làm thành album, chuyên để khách hàng chụp ảnh chân dung ba lòng hai ý thưởng thức, gã không tin ảnh chân dung hấp dẫn như vậy mà không câu được tiền của khách! Hừ hừ, studio trấn thất chi bảo* của Liêu Thịnh Khải tôi chính là hô hoán Hoa Phẩm Tố thành yêu nghiệt.
Đảo mắt đã tới nghỉ đông, sau khi tất cả trường học đều cho phép nghỉ đông, người dân Trung Hoa cũng đều đang chuẩn bị năm mới, tết âm lịch 2005, cả nhà chú Hoa đều về thành phố S ăn tết, bởi vì năm nay là năm Hoa Phẩm Tố hai mươi tuổi, chú Hoa muốn ăn mừng sinh nhật hai mươi tuổi cùng đứa cháu của mình, ông muốn thay người anh và chị dâu của mình tổ chức một tiệc mừng sinh nhật mà mọi người dân Trung Hoa đều coi trọng cho cháu trai mình.
Hoa Phẩm Tố và chị gái mình rất giống nhau, sinh nhật không nằm trong tháng giêng mà đều trong tháng ba, để thân thích đều có thời gian tham gia tiệc sinh nhật cậu, chú Hoa đã nghe theo đề nghị của cháu mình, tiệc mừng được tổ chức vào ngày mùng sáu tháng giêng, chú Hoa đã đề nghị cậu tổ chức sinh nhật vào mùng năm, nhưng Hoa phẩm Tố nhớ đến việc Trang Cẩm Ngôn muốn đi tế bái bố mẹ vào ngày mùng năm năm ấy, cậu bèn dời tiệc lại một ngày, Hoa Phẩm Tố không muốn bữa tiệc mừng sinh nhật hai mươi trọng đại như vậy lại thiếu mất người bạn thân nhất của cậu.
Công ty Viêm Hoa vào hai mươi chín tháng chạp đã cho phép nghỉ đông, toàn thể công nhân công ty Viêm Hoa cầm được tiền thưởng năm nay mà mặt mày rạng rỡ, bọn họ nghiêm túc không ngừng làm việc tăng ca nên mới có báo đáp. Chavin lưu luyến quay về Hong Kong để ăn tết, gần đây hắn và bà chủ tiệm bánh phụ cận vô cùng thân mật, theo như kinh nghiệm của Chavin, hắn và cô chủ xinh đẹp đáng yêu kia đã tiến thêm một bước phát triển như mong muốn. Đôi bít tất Vương Tĩnh và Lê Gia Tu cũng đã ra đi, họ đều tự về đoàn tụ với người thân ông bà. Về phần tổng tài Trang Cẩm Ngôn của công ty Viêm Hoa, sau khi nghỉ đông của công ty chưa trở về thành phố B cùng Liêu Thịnh Khải mà tiếp tục ở lại thành phố S ăn tết, đối mặt với bộ trưởng Liêu không vui, Trang Cẩm Ngôn hứa với ông mùng hai sẽ về thành phố B chúc tết ông.
Trang Cẩm Ngôn tuân thủ lời lứa hàng năm đến đón giao thừa cùng Hoa Phẩm Tố, đến đêm 30 phải qua nhà ở khu Nam, đón giao thừa cùng người nhà Hoa gia, hôm nay, Trang Cẩm Ngôn được gặp cả nhà người chú của Hoa Phẩm Tố.
“Cậu chính là ông chủ lớn của công ty Viêm Hoa à!” Chú Hoa tràn đầy hảo cảm dành cho Trang Cẩm Ngôn.
Khi cháu trai tham gia làm cổ đông công ty Viêm Hoa, cậu đã gọi điện thương lượng cùng với ông, chú Hoa lúc đó ý kiến rằng muốn cháu trai thận trọng suy xét, bởi vì ông không biết Trang Cẩm Ngôn là ai, ông sợ cháu mình lại sẽ mắc lừa và tổn hại. Kể cả sau khi Hoa Phẩm Tố giải thích cặn kẽ về năng lực và gia thế bối cảnh của Trang Cẩm Ngôn, chú Hoa vẫn cố ý gọi điện thoại cho chiến hữu đang là trưởng phòng ở Cục lao động thành phố S, biết một chút ít chuyện về Trang Cẩm Ngôn, từ chỗ chiến hữu nghe được tin tức phù hợp với nội dung mà cháu trai đã kể, chú Hoa mới thôi phản đối cháu mình đầu tư kinh doanh. Đợi đến khi công ty Viêm Hoa phát triển mạnh mẽ, chú Hoa cũng hoàn toàn yên tâm về hai đứa cháu mình.
“Chú à, gọi con Cẩm Ngôn thôi, không có Phẩm Tố, nào có con ngày hôm nay.” Trang Cẩm Ngôn lễ độ cung kính khi thấy chú Hoa.
“Phẩm Tố là đứa bé tốt, ánh mắt nó cũng tương đối khá.” Chú Hoa càng nhìn Trang Cẩm Ngôn thì càng có hảo cảm, là một cậu thanh niên biết bánh tri ân báo đáp, cháu mình không giúp lầm người mà.
“Đến, tất cả mọi người vào bàn ăn bánh chẻo nào.” Thím Hoa bưng một mâm bánh chẻo nóng hôi hổi thật lớn đặt lên bà, cả nhà chú Hoa đến thành phố S vào ngày 29, thím Hoa vốn định đến thành phố S sớm một ngày chuẩn bị đồ tết này nọ, nhưng khi đến nhà khu Nam, bà mới phát hiện thì ra dì Từ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả đâu vào đấy, vài loại nhân vằn thắn cho đêm 30 đã được hãm xong rồi đặt trong tủ lạnh, thím Hoa chỉ việc gói vỏ lại là tốt rồi.
Ngôi nhà khu Nam có thêm ba người nhà chú Hoa, hương vị tất niên càng thêm nồng đậm, bữa cơm tất niên, Hoa Phẩm Phác, em họ và thím quây quần quanh TV xem chương trình mừng xuân, ba người thỉnh thoảng ại ríu ra ríu rít đánh giá tiết mục buổi tối, chú Hoa dẫn cháu trai và Trang Cẩm Ngôn nhắm rượu nếp cùng nói chuyện trời nam đất bắc, chú Hoa là người nói nhiều nhất, nói không ít về chuyện lý thú lúc tham gia quân ngũ, hai người Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn nghe những chuyện này đến say sưa. Nửa đêm luân chuyển, sau khi phóng pháo hoa tiễn biệt năm cũ nghênh đón tân xuân, trao nhau những lời chúc tết, mọi người bèn trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Cả nhà chú Hoa và thím Hoa ngủ ở hai gian phòng khách dưới lầu, còn Trang Cẩm Ngôn thì đến phòng Hoa Phẩm Tố ngủ.
Ở căn phòng đã từng là của Trang Cẩm Ngôn, thím Hoa đang cùng chú Hoa vẫn đang trò chuyện.
“Bố Phẩm Tiệp, ông nói xem cậu Trang Cẩm Ngôn này thế nào?” Thím Hoa dựa nửa người vào đầu giường, hỏi ông chồng đang thay áo ngủ.
“Rất xuất sắc, là một thắng bé tốt.” Chú Hoa chẳng qua chỉ gặp Trang Cẩm Ngôn chưa đến mười tiếng, nhưng đã đánh giá rất cao Trang Cẩm Ngôn.
“Ông nói Trang Cẩm Ngôn và Phẩm Phác nhà chúng ta có phải một đôi không nào?”
“Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác?” Chú Hoa sửng sốt một lúc, “Bà nhìn thấy gì rồi sao?”
“Trang Cẩm Ngôn rất chăm sóc cho Phẩm Phác nhà chúng ta, Phẩm Phác thích gì, không thích cái gì, cậu ta đều biết rõ ràng từng cái.” Thím Hoa thế mà vẫn luôn chú ý từng hành động giữa Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác, bà phát hiện giữa hai người ấy chẳng xa lạ một chút nào, đương nhiên, Trang Cẩm Ngôn và chái trai bà ở chung càng thân thiết hơn, nhưng trong mắt thím Hoa, đó là hai cậu con trai nên chẳng cần nghi ngờ.
“Phẩm Phác thích Trang Cẩm Ngôn sao?” Trong lòng chú Hoa cũng rất bằng lòng vừa ý gán cháu gái mình và Trang Cẩm Ngôn thành một đôi.
“Chắc là thích chứ, tướng mạo nhân phẩm cậu Trang Cẩm Ngôn cũng coi là đi ngàn dặm mới tìm được một.” Thím Hoa nghĩ, nếu như mình ở vị trí Hoa Phẩm Phác, có một người theo đuổi xuất sắc như thế, bà nhất định sẽ không từ chối.
“Chuyện cưới xin bọn nhỏ vẫn là tự bọn nó giải quyết đi, bây giờ tôi yên tâm với Phẩm Tố và Phẩm Phác rồi.” Chú Hoa kéo chăn đắp lên, vẻ mặt thư thái.
“Đúng vậy, ống có thể thảnh thơi rồi, anh hai chị hai trên trời có linh thiêng nhất định cũng vui mừng.” Thím Hoa nắm tay chồng mình, yêu thương ông từ tận trong lòng, từ khi anh trai và chị dâu bất hạnh qua đời, chú Hoa ngày đêm lo lắng cho hai đứa cháu của mình, hôm nay nhìn thấy cháu trai cháu gái mạnh khỏe yên vui, ông già kia cũng bắt đầu thả lỏng được rồi.
Tết âm lịch 2005, Trang Cẩm Ngôn cảm thấy hạnh phúc vô ngần, năm mới này anh được ôm thiên sứ của mình đi vào giấc ngủ, một năm này cũng năm đầu tiên bọn họ nghênh đón tân xuân trên cùng một chiếc giường.
*Cửa trập: là một từ chuyên môn nói về kỹ thuật chụp ảnh, ai muốn hiểu xin mời chọt vào đây
*Nha nội: chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu. Ý em Bông mắng anh Liêu là đồ con ông cháu cha đó mà. (từ này có từ chương trước nhưng quên mất phải chú thích, các bạn tha lỗi nha)
“Quản lí Lôi, tốt lắm, lần này ông làm việc rất xuất sắc, tôi sẽ chủ động xuất kích mới được!”
Từ hơn một năm trước Hoa Phẩm Tố thuê Lôi Minh giúp cậu điều tra Hoắc Gia Hứa và cục phó Nghiêm, cậu đã chi ngót nghét cả triệu tệ kinh phí cho công ty Lôi Minh, công ty trinh thám của Lôi Minh nhận tiền thù lao hậu đãi từ Hoa Phẩm Tố, kết quả điều tra ra được lại không thể khiến ông chủ hài lòng, điều này làm cho Lôi Minh ngượng ngùng vô cùng, Hoắc Gia Hứa ở tận Anh quốc xa xôi, Lôi Minh chỉ có thể phái người thường xuyên thăm dò tình huống bên đó, không thể ở giở trò bên nước ngoài. Còn đối với cục phó Nghiêm ở thành phố S, lá gan Lôi Minh lại lớn hơn rất nhiều, hắn điều tra cả nhân viên liên quan đến cục phó Nghiêm, dùng tiền mua chuộc nhân viên lâu la bên cạnh gã, để tên lâu la ấy mật báo đường đi nước bước của cục phó Nghiêm, cuối cùng là dùng cameras mini ghi lại chứng cứ phạm tội trái pháp luật của phó cục Nghiêm.
“Có chứng cứ này, có thể đi tố cáo cục phó Nghiêm rồi chứ?” Lôi Minh đạt được thành quả, giọng điệu nói chuyện trước mặt Hoa Phẩm Tố cũng to hơn.
“Không, phải chờ một chút, chờ thời cơ.” Nhớ đến tiệc rượu khai trương studio của Liêu Thịnh Khải đêm đó, tin tức mới nhất mà phó viện trưởng pháp viện tiết lộ, Hoa Phẩm Tố đảo tròng mắt vài cái, có tính toán mới dành cho cục phó Nghiêm.
“Cơ hội?” Lôi Minh cảm giác người tuổi trẻ trước mắt nói chuyện quá thần bí.
“Ông hãy cứ thu gom thêm chút tư liệu về tên này.” Hoa Phẩm Tố còn sợ một gậy đánh chưa chết, phải chuẩn bị mấy cây gậy mới đủ.
“Được rồi, tôi sẽ tiếp tục chú ý hắn.” Lôi Minh phà khói thuốc, tôn chỉ của công ty, tất cả đều lấy ý nguyện khách hàng làm đầu. “Hoắc Gia Hứa cũng muốn trở về nước dịp tết âm lịch.”
“Chờ hắn về nước lại phái người theo dõi hắn đi.” Sắc mặt Hoa Phẩm Tố u ám, cậu quyết định không nhờ vào pháp luật, muốn tự mình nghĩ cách trừng phạt Hoắc Gia Hứa, nhưng cách trả thù thết nào thì còn chưa có hoạch định cụ thể. Bây giờ công ty Viêm Hoa phát triển rất nhanh, thực lực kinh tế gia tăng hàng ngày gia tăng hàng ngày, theo Liêu gia lăn lộn trong chính trị đã bắt đầu mò được vài con đường tắt, nhưng khai chiến với Hoắc gia chiếm giữ ở thành phố B, thực lực tổng hợp bây giờ của Hoa Phẩm Tố còn chưa ổn. Hoa Phẩm Tố vừa nghĩ đến con đường báo thù của mình còn xa, cậu chỉ có thể dùng thời gian còn dài để bình tĩnh phiền não trong lòng.
Việc báo thù của Hoa Phẩm Tố có tiến triển, đầu năm đến studio của Liêu Thịnh Khải chụp ảnh chân dung, tâm trạng cậu cũng tương đối khá.
“Vẽ hoa trên người thì có lợi ích gì, không bằng vẽ rồng hoặc giả con cọp thì hơn.” Hoa Phẩm Tố bán nude, phía dưới mặc một chiếc quần cạp trễ, Liêu Thịnh Khải mời nghệ nhân trang trí đến vẽ tranh trên nửa người trần của Hoa Phẩm Tố.
“Mấy cái rồng cọp gì đấy quá trái ngược với hình ảnh.” Liêu Thịnh Khải méo cả miệng, hình ảnh động vật hung ác được thể hiện trên cơ thể mỹ nhân dịu dàng thì có thể nói lên cái chủ đề gì đây?
“Vẽ hoa đều không phải dành cho nữ sao?” Hoa Phẩm Tố ngửa đầu, khép nửa mắt chịu nhịn bút vẽ khi hắn khua bút đến chỗ thắng lưng gần mông, ngòi bút vẽ lành lạnh đụng vào da thịt, ngứa ngáy nhồn nhột, Hoa Phẩm Tố phải kéo căng cơ thể mới có thể kiên trì không né ra.
“Yên tâm, sẽ không giống nữ đâu.” LIêu Thịnh Khải ở bên cạnh liên tục ấn cửa trập*, gã sẽ chụp cho cậu trông thật đàn ông, chỉ có điều vẫn sẽ không yêu nghiệt so với cả nữ thì gã sẽ không đảm bảo.
Sau khi vẽ hoa lên người xong xuôi, Hoa Phẩm Tố bị Liêu Thịnh Khải chỉ huy mặc quần jean cạp trễ chụp một loạt ảnh, lại bị lệnh cưỡng chế cởi quần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm pô tiếp loạt ảnh khác, đến sau cùng bị nhân viên của Liêu Thịnh Khải đổ cả bồn nước lên đầu, Hoa Phẩm Tố ướt nhẹp cả người lại bị nháy chớp nhoáng thêm một chập, đang lúc răng trên răng dưới Hoa Phẩm Tố bắt đầu va vào nhau, Liêu Thịnh Khải tuyên bố cuộc dằn vặt này kết thúc.
“Hắt xì!” Hoa Phẩm Tố hắt xì đến mấy lần, bây giờ thế nhưng mới đầu tháng một, điều hòa nhiệt độ bên trong mở cao tới đâu, nhưng nước ấm tưới từ trên đỉnh đầu tưới xuống, thời gian dài cũng sẽ lạnh đến phát run.
“Phẩm Tố! Mau mặc áo lông vào.” Trang Cẩm Ngôn chạy đến studio của Liêu Thịnh Khải thì phần chụp ảnh đã làm gần xong, nhìn thấy Hoa Phẩm Tố lạnh run, Trang Cẩm Ngôn vừa phủ thêm áo lông cho Hoa Phẩm Tố, vừa dùng ánh mắt trách cứ khiển trách Liêu Thịnh K hải, đáng tiếc thay Liêu Thịnh Khải đang chăm chú vào mấy bức ảnh, nào có cảm giác gi đối với trách móc từ Trang Cẩm Ngôn.
“Liêu đại ca, thế nào rồi, hiệu quả ra làm sao?” Hoa Phẩm Tố bọc áo lông, xoa mũi hỏi Liêu Thịnh Khải.
“Không tồi! Tương đối khá!” Liêu Thịnh Khải ngẩng đầu lên, nhe răng cười không ngừng với Hoa Phẩm Tố.
“Tương đối khá?” Hoa Phẩm Tố nhìn dáng vẻ khả nghi của Liêu Thịnh Khải, sao cậu lại cảm thấy Liêu Thịnh Khải có mùi bất ổn.
“Hai ngày nữa em hãy đến xem hiệu quả.”
“Bây giờ không được xem hình gốc?” Hoa Phẩm Tố đi đến bên cạnh Liêu Thịnh Khải, theo dõi camera phân giải cao trong tay gã.
“Phải xử lý hậu kỳ, nếu không thì hiệu quả ảnh không tốt.” Liêu Thịnh Khải dẹp camera đi mất.
“Hai ngày nữa em phải đi học, chỉ có thể đến lúc chập tối.” Hai ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ tết nguyên đán, Hoa Phẩm Tố ban ngày phải đi học, mà studio của Liêu Thịnh Khải chỉ làm việc đến năm giờ thì đã đóng cửa, mới đên năm giờ mà đã đóng cửa, tinh thần chuyên nghiệp nha nội* Liêu không đủ gì cả.
“Anh đến lấy cho.” Trang Cẩm Ngôn dùng một chiếc khăn lông khô lau mái tóc ngắn cho Hoa Phẩm Tố.
“Ừm, hình gốc không đẹp cứ hủy hết!” Hoa Phẩm Tố nhấn mạnh giọng, ý là không muốn hễ là toàn bộ ảnh chân dung nữ tính.
“Biết rồi, anh sẽ không để lại ảnh chân dung em không hài lòng.” Trang Cẩm Ngôn hiểu rất rõ Hoa Phẩm Tố, biết rõ cậu luôn kiêng kị cái gì nhất.
Liêu Thịnh Khải liếc mắt nhìn hai người chỉ biết đến nhau, cảm giác có lúc hai tên kia quá không coi ai ra gì.
Qua hai ngày, Hoa Phẩm Tố nhận được ảnh chân dung từ chỗ Trang Cẩm Ngôn, mà ảnh ấy cũng chẳng khiến Hoa Phẩm Tố và khí phách đàn ông ăn nhập dù chỉ một chút.
“Liêu Thịnh Khải gạt em, chụp em còn yêu nghiệt hơn cả con gái.” Hoa Phẩm Tố nhìn ảnh chân dung của mình mà nổi giận.
“Anh cũng nói ảnh chụp không được khá, chỉ chừa tấm hé ra bóng lưng cho Liêu Thịnh Khải làm ảnh mẫu.” Trong miệng Trang Cẩm Ngôn nói ảnh chụp Hoa Phẩm Tố không tốt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ảnh mà không nháy mắt lấy một cái, vì để mang tất cả những ảnh chụp này về, Trang Cẩm Ngôn đã phải rống to cổ cả nửa ngày với Liêu Thịnh Khải.
“Để lại tấm lưng nào cho Liêu Thịnh Khải?” Hoa Phẩm Tố lục lọi tấm ảnh chụp bóng lưng cậu.
“Hơ, là tấm này.” Trang Cẩm Ngôn đưa cho Hoa Phẩm Tố tấm ảnh chụp cậu dính nước từ phía sau, ống kính đối diện với tấm lưng Hoa Phẩm Tố, trong hình chỉ có đôi gò má tinh xảo của cậu, khăn tắm quấn quanh thắt lưng mảnh mai, da dẻ dính bọt nước ánh lên sáng bóng yếu ớt, vóc người thon dài chiết xạ dưới ánh sáng, có loại quyến rũ của unis*x.
“Tấm này cũng không đẹp.” Hoa Phẩm Tố cảm thấy unis*x cũng chẳng có gì đẹp cả, giống hệt nhân yêu.
“Tấm này không nhìn thấy mặt em mà.” Trang Cẩm Ngôn thỏa mãn với tất cả ảnh chụp của Hoa Phẩm Tố, nhưng anh không muốn để cho bất kỳ một ai thấy và phát hiện, Liêu Thịnh Khải và Trang Cẩm Ngôn cãi nhau nửa ngày trời, Trang Cẩm Ngôn mới có thể để tấm ảnh nhìn không thấy mặt mũi Hoa Phẩm Tố ở lại studio, để studio của Liêu Thịnh Khải dùng làm ảnh mẫu.
“Người khác không nhận ra em sao?” Nếu người trong hình không phải chính Hoa Phẩm Tố, cậu nhất định sẽ cho rằng những bức ảnh chụp chân dung này tương đối đẹp, người trong hình có thể nói là tuyệt diệu, nhưng thứ cậu muốn chính là khí phách đàn ông cơ, những tấm ảnh chân dung này kém yêu cầu của cậu xa lắc xa lơ.
“Nhất định không nhận ra!” Trang Cẩm Ngôn nói giọng chắc nịch, chẳng qua là không tính đến anh trong chuyện này, bởi vì đường nét duyên dáng sau bóng lưng ấy đã được anh hôn lên không biết bao nhiêu lần, Trang Cẩm Ngôn có nhắm hai mắt cũng đều có thể miêu tả được.
“Liêu Thịnh Khải nói không nhận ra thì sẽ để làm ảnh mẫu, còn những tấm này đều không cho người khác thấy.” Giọng Hoa Phẩm Tố phẫn nộ, nếu không phải tài nghệ chụp ảnh cao siêu, hình ảnh tinh tế, Hoa Phẩm Tố đã xé nét những tấm ảnh này rồi.
“Ừ, tốt, em tìm một chỗ giấu đi.” Trang Cẩm Ngôn rất sung sướng phụ họa, những tấm ảnh chân dung này chỉ có mình anh có thể thưởng thức.
Trang Cẩm Ngôn cứ tưởng rằng đã mang tất cả ảnh chân dung bảo bối mình về, ảnh chân dung của bảo bối nhà anh sau này cũng chỉ có anh được một mình độc chiếm, không ngờ Liêu Thịnh Khải vẫn còn giữ lại một bộ ảnh gốc, đó là khi họa sĩ vẽ hoa trên người Hoa Phẩm Tố, Liêu Thịnh Khải đã nháy máy, trong đó có tấm Hoa Phẩm Tố ngửa đầu, tay chống lưng ghế, cơ thể căng cứng, dáng vẻ như đang chịu đựng gì đó, nếu như không nhìn thấy họa sĩ ngồi xổm phía dưới, có khi còn tưởng rằng Hoa Phẩm Tố đang hưởng thụ, đang trên đỉnh triều ấy chứ.
Tính hướng Liêu Thịnh Khải rất thẳng, nhưng khi gã nhìn thấy tấm ảnh chân dung này của Hoa Phẩm Tố, tim gã vẫn đập rộn lên như cũ. Liêu Thịnh Khải nhìn ảnh, che mũi bộc phát ý tưởng kỳ quái, nếu như nói Hoa Phẩm Tố là con gái, gã có thể say mê một cô gái ma mị như vậy hay không?
Liêu Thịnh Khải giữ tấm ảnh đẹp nhất lại làm thành album, chuyên để khách hàng chụp ảnh chân dung ba lòng hai ý thưởng thức, gã không tin ảnh chân dung hấp dẫn như vậy mà không câu được tiền của khách! Hừ hừ, studio trấn thất chi bảo* của Liêu Thịnh Khải tôi chính là hô hoán Hoa Phẩm Tố thành yêu nghiệt.
Đảo mắt đã tới nghỉ đông, sau khi tất cả trường học đều cho phép nghỉ đông, người dân Trung Hoa cũng đều đang chuẩn bị năm mới, tết âm lịch 2005, cả nhà chú Hoa đều về thành phố S ăn tết, bởi vì năm nay là năm Hoa Phẩm Tố hai mươi tuổi, chú Hoa muốn ăn mừng sinh nhật hai mươi tuổi cùng đứa cháu của mình, ông muốn thay người anh và chị dâu của mình tổ chức một tiệc mừng sinh nhật mà mọi người dân Trung Hoa đều coi trọng cho cháu trai mình.
Hoa Phẩm Tố và chị gái mình rất giống nhau, sinh nhật không nằm trong tháng giêng mà đều trong tháng ba, để thân thích đều có thời gian tham gia tiệc sinh nhật cậu, chú Hoa đã nghe theo đề nghị của cháu mình, tiệc mừng được tổ chức vào ngày mùng sáu tháng giêng, chú Hoa đã đề nghị cậu tổ chức sinh nhật vào mùng năm, nhưng Hoa phẩm Tố nhớ đến việc Trang Cẩm Ngôn muốn đi tế bái bố mẹ vào ngày mùng năm năm ấy, cậu bèn dời tiệc lại một ngày, Hoa Phẩm Tố không muốn bữa tiệc mừng sinh nhật hai mươi trọng đại như vậy lại thiếu mất người bạn thân nhất của cậu.
Công ty Viêm Hoa vào hai mươi chín tháng chạp đã cho phép nghỉ đông, toàn thể công nhân công ty Viêm Hoa cầm được tiền thưởng năm nay mà mặt mày rạng rỡ, bọn họ nghiêm túc không ngừng làm việc tăng ca nên mới có báo đáp. Chavin lưu luyến quay về Hong Kong để ăn tết, gần đây hắn và bà chủ tiệm bánh phụ cận vô cùng thân mật, theo như kinh nghiệm của Chavin, hắn và cô chủ xinh đẹp đáng yêu kia đã tiến thêm một bước phát triển như mong muốn. Đôi bít tất Vương Tĩnh và Lê Gia Tu cũng đã ra đi, họ đều tự về đoàn tụ với người thân ông bà. Về phần tổng tài Trang Cẩm Ngôn của công ty Viêm Hoa, sau khi nghỉ đông của công ty chưa trở về thành phố B cùng Liêu Thịnh Khải mà tiếp tục ở lại thành phố S ăn tết, đối mặt với bộ trưởng Liêu không vui, Trang Cẩm Ngôn hứa với ông mùng hai sẽ về thành phố B chúc tết ông.
Trang Cẩm Ngôn tuân thủ lời lứa hàng năm đến đón giao thừa cùng Hoa Phẩm Tố, đến đêm 30 phải qua nhà ở khu Nam, đón giao thừa cùng người nhà Hoa gia, hôm nay, Trang Cẩm Ngôn được gặp cả nhà người chú của Hoa Phẩm Tố.
“Cậu chính là ông chủ lớn của công ty Viêm Hoa à!” Chú Hoa tràn đầy hảo cảm dành cho Trang Cẩm Ngôn.
Khi cháu trai tham gia làm cổ đông công ty Viêm Hoa, cậu đã gọi điện thương lượng cùng với ông, chú Hoa lúc đó ý kiến rằng muốn cháu trai thận trọng suy xét, bởi vì ông không biết Trang Cẩm Ngôn là ai, ông sợ cháu mình lại sẽ mắc lừa và tổn hại. Kể cả sau khi Hoa Phẩm Tố giải thích cặn kẽ về năng lực và gia thế bối cảnh của Trang Cẩm Ngôn, chú Hoa vẫn cố ý gọi điện thoại cho chiến hữu đang là trưởng phòng ở Cục lao động thành phố S, biết một chút ít chuyện về Trang Cẩm Ngôn, từ chỗ chiến hữu nghe được tin tức phù hợp với nội dung mà cháu trai đã kể, chú Hoa mới thôi phản đối cháu mình đầu tư kinh doanh. Đợi đến khi công ty Viêm Hoa phát triển mạnh mẽ, chú Hoa cũng hoàn toàn yên tâm về hai đứa cháu mình.
“Chú à, gọi con Cẩm Ngôn thôi, không có Phẩm Tố, nào có con ngày hôm nay.” Trang Cẩm Ngôn lễ độ cung kính khi thấy chú Hoa.
“Phẩm Tố là đứa bé tốt, ánh mắt nó cũng tương đối khá.” Chú Hoa càng nhìn Trang Cẩm Ngôn thì càng có hảo cảm, là một cậu thanh niên biết bánh tri ân báo đáp, cháu mình không giúp lầm người mà.
“Đến, tất cả mọi người vào bàn ăn bánh chẻo nào.” Thím Hoa bưng một mâm bánh chẻo nóng hôi hổi thật lớn đặt lên bà, cả nhà chú Hoa đến thành phố S vào ngày 29, thím Hoa vốn định đến thành phố S sớm một ngày chuẩn bị đồ tết này nọ, nhưng khi đến nhà khu Nam, bà mới phát hiện thì ra dì Từ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả đâu vào đấy, vài loại nhân vằn thắn cho đêm 30 đã được hãm xong rồi đặt trong tủ lạnh, thím Hoa chỉ việc gói vỏ lại là tốt rồi.
Ngôi nhà khu Nam có thêm ba người nhà chú Hoa, hương vị tất niên càng thêm nồng đậm, bữa cơm tất niên, Hoa Phẩm Phác, em họ và thím quây quần quanh TV xem chương trình mừng xuân, ba người thỉnh thoảng ại ríu ra ríu rít đánh giá tiết mục buổi tối, chú Hoa dẫn cháu trai và Trang Cẩm Ngôn nhắm rượu nếp cùng nói chuyện trời nam đất bắc, chú Hoa là người nói nhiều nhất, nói không ít về chuyện lý thú lúc tham gia quân ngũ, hai người Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn nghe những chuyện này đến say sưa. Nửa đêm luân chuyển, sau khi phóng pháo hoa tiễn biệt năm cũ nghênh đón tân xuân, trao nhau những lời chúc tết, mọi người bèn trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Cả nhà chú Hoa và thím Hoa ngủ ở hai gian phòng khách dưới lầu, còn Trang Cẩm Ngôn thì đến phòng Hoa Phẩm Tố ngủ.
Ở căn phòng đã từng là của Trang Cẩm Ngôn, thím Hoa đang cùng chú Hoa vẫn đang trò chuyện.
“Bố Phẩm Tiệp, ông nói xem cậu Trang Cẩm Ngôn này thế nào?” Thím Hoa dựa nửa người vào đầu giường, hỏi ông chồng đang thay áo ngủ.
“Rất xuất sắc, là một thắng bé tốt.” Chú Hoa chẳng qua chỉ gặp Trang Cẩm Ngôn chưa đến mười tiếng, nhưng đã đánh giá rất cao Trang Cẩm Ngôn.
“Ông nói Trang Cẩm Ngôn và Phẩm Phác nhà chúng ta có phải một đôi không nào?”
“Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác?” Chú Hoa sửng sốt một lúc, “Bà nhìn thấy gì rồi sao?”
“Trang Cẩm Ngôn rất chăm sóc cho Phẩm Phác nhà chúng ta, Phẩm Phác thích gì, không thích cái gì, cậu ta đều biết rõ ràng từng cái.” Thím Hoa thế mà vẫn luôn chú ý từng hành động giữa Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác, bà phát hiện giữa hai người ấy chẳng xa lạ một chút nào, đương nhiên, Trang Cẩm Ngôn và chái trai bà ở chung càng thân thiết hơn, nhưng trong mắt thím Hoa, đó là hai cậu con trai nên chẳng cần nghi ngờ.
“Phẩm Phác thích Trang Cẩm Ngôn sao?” Trong lòng chú Hoa cũng rất bằng lòng vừa ý gán cháu gái mình và Trang Cẩm Ngôn thành một đôi.
“Chắc là thích chứ, tướng mạo nhân phẩm cậu Trang Cẩm Ngôn cũng coi là đi ngàn dặm mới tìm được một.” Thím Hoa nghĩ, nếu như mình ở vị trí Hoa Phẩm Phác, có một người theo đuổi xuất sắc như thế, bà nhất định sẽ không từ chối.
“Chuyện cưới xin bọn nhỏ vẫn là tự bọn nó giải quyết đi, bây giờ tôi yên tâm với Phẩm Tố và Phẩm Phác rồi.” Chú Hoa kéo chăn đắp lên, vẻ mặt thư thái.
“Đúng vậy, ống có thể thảnh thơi rồi, anh hai chị hai trên trời có linh thiêng nhất định cũng vui mừng.” Thím Hoa nắm tay chồng mình, yêu thương ông từ tận trong lòng, từ khi anh trai và chị dâu bất hạnh qua đời, chú Hoa ngày đêm lo lắng cho hai đứa cháu của mình, hôm nay nhìn thấy cháu trai cháu gái mạnh khỏe yên vui, ông già kia cũng bắt đầu thả lỏng được rồi.
Tết âm lịch 2005, Trang Cẩm Ngôn cảm thấy hạnh phúc vô ngần, năm mới này anh được ôm thiên sứ của mình đi vào giấc ngủ, một năm này cũng năm đầu tiên bọn họ nghênh đón tân xuân trên cùng một chiếc giường.
*Cửa trập: là một từ chuyên môn nói về kỹ thuật chụp ảnh, ai muốn hiểu xin mời chọt vào đây
*Nha nội: chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu. Ý em Bông mắng anh Liêu là đồ con ông cháu cha đó mà. (từ này có từ chương trước nhưng quên mất phải chú thích, các bạn tha lỗi nha)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook