Cẩm Thượng Thiêm Hoa
-
Chương 35
Từ sa khi Trang Cẩm Ngôn lên máy bay đến thành phố B, Hoa Phẩm Tố ở nhà chỉnh đốn sách vở tư liệu, chuẩn bị tuần sau đến trường Nhân Ái đi học trở lại.
Hoa Phẩm Tố và chị gái chuyển đến căn nhà khu Nam vào nửa năm trước, lúc đó vì để mua tòa nhà này rồi có thể lập tức chuyển vào ở, Hoa Phẩm Tố mua luôn căn nhà hàng mẫu của công ty bất động sản, khai phá buôn bán khu nhà phía Nam là một công ty lớn, ngôi nhà mẫu đã được lắp đặt thiết bị hoa lệ đến từng chi tiết nhỏ nhất, chất lượng thượng thừa, Hoa Phẩm Tố tương đối hài lòng với ngôi nhà này. Nhưng bởi vì Hoa Phẩm Tố vừa phải chăm sóc người chị có tình trạng bất ổn, cậu còn phải thuê thám tử điều tra tên đầu sỏ gây ra tai họa cho gia đình cậu. thời gian cũng chẳng còn để ôn tập bài vở, hơn nữa đến cuối năm cậu lại bắt đầu trò giả gái tìm Ngô Nhiên moi tin, Hoa Phẩm Tố bận đến nỗi chẳng còn thời gian quét tước vệ sinh, chỉ là thỉnh thoảng gọi người đến quét dọn theo giờ một tuần một lần, nhân viên quét dọn luôn luôn để mắt quét dọn sạch sẽ vài chỗ trước, còn những góc khuất lại ăn bớt ăn xén làm ẩu làm bừa. Sau này dì Từ đến. Mới vài ngày đã tổng vệ sinh một lần, tất cả ngóc ngách trong ngôi nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngôi nhà hiện tại không chỉ sạch sẽ sáng sửa mà còn tản ra mùi hương thơm ngát. Dì Từ cần cù mỗi ngày sẽ đến nhà Hoa gia lúc sáu giờ sáng, đến chừng bảy giờ tối mới chịu ra về. Hoa Phẩm Tố đồng ý số tiền lương cho việc nội trợ này, khiến dì Từ chỉ nghĩ bà phải làm việc chăm chỉ mới xứng đáng không làm... thất vọng với số tiền lương này.
Trang Cẩm Ngôn đến thành phố B được đêm thứ hai, dì Từ ở nhà Hoa gia rửa xong chén đĩa vừa quay sang hãm bánh đậu, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai vo viên làm bữa sáng, chuẩn bị hãm bánh đậu xong xuôi cũng đã hơn tám giờ tối. Dì Từ đi từ nhà mình đến nhà Hoa gia chỉ mất có hai mươi phút, vốn dĩ bình thường bà đều về nhà trước tám giờ tối, mà hôm nay phải hãm bánh đậu cả đêm, mà hôm nay về sẽ không kịp xem phim nhiều tập, bà thấy Hoa Phẩm Phác đang ngồi trong phòng khách chờ xem phim, dì Từ dứt khoát quyết định ở nhà Hoa gia xem hết hai tập phim truyền hình mới chịu về nhà, hôm nay là đã là tập cuối phim, dì Từ không muốn bỏ lỡ cảnh kết thúc này.
Hoa Phẩm Tố ngồi trong phòng ôn tập bài vở hơn một tiếng, cảm thấy khát nước, cậu bèn xuống phòng khách dưới lầu đến phòng bếp rót cho mình ly nước, khi xuống lầu đi ngang qua phòng khách, liền trông thấy dì Từ và Hoa Phẩm Phác đang nghía vào TV mà bàn luận sôi nổi.
“Phim truyền hình mà có thể dài quá chứ.” Hoa Phẩm Tố biết chị gái mình và dì Từ bây giờ đều cùng theo dõi bộ phim này, hai người ngồi cùng nhau sẽ lại bàn luận một chút về nội dung bộ phim, mà Hoa Phẩm Phác cũng đã theo dõi bộ phim này trên TV cả hơn một tháng nay rồi.
“Đêm nay là tập cuối.” Hoa Phẩm Phác nói tiến độ bộ phim cho em trai mình.
“Ha ha, rốt cuộc thì bộ phim nhảm này cũng hết ” Hoa Phẩm Tố chẳng có chút hứng thú nào dành cho TV, cậu chỉ thích xem phim điện ảnh màn hình rộng.
“Biến!” Hai người nữ sĩ ngồi trên ghế sa lon đồng loạt quay sang tỏ vẻ xua đuổi với Hoa Phẩm Tố, bày tỏ sự không vui khi Hoa Phẩm Tố sỉ nhục bộ phim truyền hình mà hai ngươi yêu thích.
Hoa Phẩm Tố khuấy khuấy ly trà, ôm ly cười ha ha, liếc mắt nhìn màn hình TV, chuẩn bị xem cảnh kết của bộ phim truyền hình vớ vẩn này thế nào, cậu không có xem bộ phim truyền hình này, nhưng mỗi ngày đều phải nghe Hoa Phẩm Phác lải nhải đến nỗi cậu cũng vô cùng rành rẽ về nội dung bộ phim.
Hoa Phẩm Tố nhìn vào TV, chỉ thấy một đống cả trai lẫn gái khóc với chả lóc, thật sự tẻ nhạt vô cùng, ánh mắt cậu chuyển từ màn hình TV sang màn hình phía dưới đang chuyển tin tức, trên cuộn tin được giật tít với cái tin Hồng Kông và Ma Cao gia tăng nghiêm trọng bệnh nhân mắc hội chứng SARS. Hoa Phẩm Tố vừa nhìn liền nhớ ra, bây giờ đã đến lúc bùng phát bệnh dịch SARS rồi.
Hoa Phẩm Tố bắt đầu chuyển nhà từ mùa hè năm trước, vẫn vội vàng bận rộn liên miên, có rất ít khi rãnh rỗi để xem tin tức và báo chí, cậu cũng chẳng có tâm trạng đi quan tâm thế giới ra sao, cho nên đến năm 2003, toàn dân Trung Hoa chống chọi với dịch SARS là sự kiện vô cùng quan trọng thì cậu lại quên béng mất. Trong trí nhớ Hoa Phẩm Tố kiếp trước, phải đến tháng mười một mới xuất hiện ca bệnh, sau đó lan tràn từ từ, ba tháng trước trong năm 2003, tình hình bệnh dịch chủ yếu phát sinh ở hai nơi Hồng Kông và Quảng Đông, ba tháng sau đó tình hình bệnh dịch bùng phát trên diện rộng cả nước, đặc biệt trong đó có cả thành phố B.
“Dịch SARS, thành phố B, ba tháng.” Hoa Phẩm Tố ôm ly trà tự lẩm bẩm, cậu đột nhiên chạy vọt lên lầu, ly nước trong tay sóng sánh đổ cả ra ngoài gây phỏng nhưng cậu cũng chẳng cảm giác được gì.
“Phẩm Tố, em sao thế?” Hoa Phẩm Phác đang xem TV lại bị hành động bất chợt của cậu em trai khiến cô hốt hoảng.
“Không có gì, em quên mất một chuyện.” Hoa Phẩm Tố vội vã trả lời với cô chị, rồi lại ba chân bốn cẳng nhào lên lầu.
“Cẩm Ngôn, sáng mai anh mua vé máy bay quay về thành phố S đi.” Hoa Phẩm Tố vừa vào phòng ngủ mình, liền cầm điện thoại di động gọi ngay cho Trang Cẩm Ngôn.
“Phẩm Tố, anh đã chút manh mối về Hoắc gia, chỉ cần hai ngày nữa là có thể thăm dò được rồi.” Trang Cẩm Ngôn nghe giọng điệu gấp gáp của Hoa Phẩm Tố, cứ tưởng Hoa Phẩm Tố sốt ruột là muốn mau chóng được biết chuyện về Hoắc gia, muốn anh nhanh chóng trở về kể lại từng chi tiết mà anh nghe được.
“Chuyện Hoắc gia anh cứ để qua một bên, anh về thành phố S trước đã.” Trí nhớ kiếp trước của Hoa Phẩm Tố không sai, cậu nhớ kỹ ca bệnh SARS đầu tiên ở thành phố B là vào ngày 1/3, đó là vị nữ doanh nhân buôn bán ngọc trai ở Thái Nguyên, giữa trung tuần tháng hai đến Quảng Đông nhập hàng thì nhiễm bệnh, nằm việc ở Thái Nguyên nhưng bệnh tình lại càng nặng thêm, người thân liền đưa cô đến thành phố B để trị liệu. Bắt đầu từ ngày này, thành phố B lần lượt xuất hiện một loạt ca bệnh SARS, dịch bệnh bắt đầu lây lan ở thành phố. Song song, Hoa Phẩm Tố lại càng ảo não cậu sao lại quên mất trận dịch SARS này, “Làm sao vậy, Phẩm Tố? Em làm sao vậy?” Trang Cẩm Ngôn nghe ra trong giọng nói của Hoa Phẩm Tố không còn là lo lắng bình thường, tim anh bỗng nhiên như bị nhéo đau điếng, lẽ nào Hoa Phẩm Tố xảy ra chuyện gì?
“Cẩm Ngôn, anh đừng hỏi gì cả, ngày mai cứ lên máy bay trở về đi.” Hoa Phẩm Tố hiện giờ chỉ muốn khóc luôn một trận, nếu như Trang Cẩm Ngôn cứ ở lại thành phố B lâu ngày, không cẩn thận để bị nhiễm bệnh, vậy thì đều là lỗi của cậu, nếu không phải vì cậu, Trang Cẩm Ngôn cũng sẽ đến thành phố B một chuyến, như vậy thì anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao tình hình bệnh dịch SARS ở thành phố S tương đối nhỏ hơn rất nhiều so với thành phố B, trong trí nhớ của cạu, Hoa Phẩm Tố nhớ kỹ công tác thống kê đưa tin về dịch SARS, chỉ có hai ca tử vong vì bệnh, người nhiễm bệnh cũng tương đối ít.
“Cẩm nói, rốt cuộc là làm sao vậy?” Hoa Phẩm Tố khuyên Trang Cẩm Ngôn đừng có đực ra ở thành phố B nữa, anh lại càng cảm thấy bất an, muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Cẩm Ngôn, anh có xem tin tức không? Quảng Đông Hồng Kông có cố bệnh nhân mắc SARS gia tăng nhanh chóng, anh ở bên ngoài không an toàn.” Hoa Phẩm Tố thật sự muốn nói thẳng toẹt ra sự nguy hiểm của căn bệnh truyền nhiễm này, nhưng cậu không phải bác sĩ, cũng không phải viện sĩ, Hoa Phẩm Tố chẳng biết làm thế nào để Trang Cẩm Ngôn tin vào mấy thứ lý sự còn không được nghiên cứu về đặc thù bệnh truyền nhiễm này của cậu.
“Nhưng anh trở về thì an toàn sao?” Trang Cẩm Ngôn chần chờ, thành phố B là một thành phố lớn cũng giống như thành phố S, muốn truyền nhiễm thì đâu phải dễ dàng như thế.
“Anh ở bên cạnh, em mới an tâm.” Hoa Phẩm Tố không đế ý lý do thuyết phục, chỉ biết già mồm át lẽ phải muốn Trang Cẩm Ngôn quay về.
“Phẩm Tố!” Trang Cẩm Ngôn thốt lên tên “Phẩm Tố” ngập tràn tình cảm, anh đã bị Hoa Phẩm Tố cảm động mất rồi, Hoa Phẩm Tố thấy bên ngoài có bệnh truyền nhiễm, nhưng chỉ lo lắng mình anh, muốn nhìn thấy anh mới yên tâm, cậu bé ấy luôn quan tâm xem trọng anh biết bao!
“Được, ngay mai anh sẽ trở về!”
“Như vậy là tốt rồi, ngày mai anh hãy mua vé máy bay sớm nhất để về.” Hoa Phẩm Tố nghe thấy Trang Cẩm Ngôn đồng ý quay về thành phố S, trong lòng bình tĩnh trở lại, đầu tư của cậu không thể gặp nguy hiểm được, công ty Viêm Hoa của cậu còn phải tồn tại chứ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trang Cẩm Ngôn đã đến chào tạm biệt với bộ trưởng Liêu, nói rằng phải quay về thành phố S đăng ký công ty. Bộ trưởng Liêu không biết làm sao giữ chân Trang Cẩm Ngôn đừng quay về thành phố S, chỉ cho rằng Trang Cẩm Ngôn lấy sự nghiệp làm đầu, lúc này mới đồng ý để anh ra đi, cũng bảo tiểu Hàn mua vé và đưa anh ra sân bay.
Trang Cẩm Ngôn vừa trở lại ngôi nhà ở khu Nam, may thay vẫn kịp bữa trưa. Hoa Phẩm Tố vừa thấy Trang Cẩm Ngôn là đã chạy đến, vươn tay sờ trán anh.
“Cẩm Ngôn, anh ở thành phố B có bị cảm cúm hay hay gì khác không?”
“Không có, anh cái gì cũng tốt, cơ thể hết sức khỏe mạnh.” Trang Cẩm Ngôn nhìn Hoa Phẩm Tố, con tim xao động, trên đời này, chỉ có người đứng trước mắt quan tâm anh nhất, quan tâm anh nhất.
“Sau này chúng ta đều ít ra ngoài thôi.” Hoa Phẩm Tố hết thèm quan tâm Trang Cẩm Ngôn, quay đầu tuyên bố với các thành viên khác, hiện tại các ban ngành chính phủ đang phải đối mặt với dịch bệnh, còn đang cố ổn định tình hình, bọn họ chỉ là những công dân nhỏ nhoi, đành phải tự chú ý bảo vệ bản thân trước đã.
“Chị à, sau này chị đừng ra ngoài dạo phố, ra khỏi cửa đi bộ trong vườn ở khu nhà mình cũng phải mang khẩu trang!” Hoa Phẩm Tố trông nom cô chị.
“A. Nhất định phải mang khẩu trang sao?” Hoa Phẩm Phác vốn không hay ra ngoài, cho nên cũng không có ý kiến gì đối với đề nghị của cậu em, nhưng phải mang khẩu trang khi ra ngoài tản bộ, chẳng phải là đi gây chú ý với người khác sao?
“Ừ, nhất định phải mang, dì Từ đi mua thức ăn cũng phải mang, không nên sợ phiền phức.” Hoa Phẩm Tố kiên trì, thế nào cũng phải mang khẩu trang đến tháng sáu, chờ tình hình bệnh dịch đã bị khống chế thì mới an tâm được.
“Dì hiểu rồi.” Dì Từ liên tục gật đầu, chẳng qua chủ thuê muốn bà đeo khẩu trang mà thôi, đây cũng chẳng phải là yêu cầu cao cấp gì cho cam, huống chi người chủ này còn lo nghĩ cho bà.
Hoa Phẩm Tố ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy chưa yên tâm, gọi điện thoại cho toàn bộ người thân bạn bè của mình, dặn dò bọn họ chú ý cơ thể khỏe mạnh, đặc biệt phải chú ý mấy bệnh cảm cúm, ít đến nơi công cộng, mấy tháng gần đây không nên ra ngoài du lịch, mọi người mà có thắc mắc, Hoa Phẩm Tố đều mượn cớ với tất cả rằng một người bạn của cậu từ thành phố B nghe được tin đồn, Trang Cẩm Ngôn còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo, bỗng nhiên trở thành đầu nguồn truyền bá tin đồn.
Buổi trưa ăn cơm xong, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn tản bộ ngoài sân của khu, hai người tìm một chỗ tương đối cao, tầm nhìn trống tải, vắng bóng người để trò chuyện. Hai người trò chuyện bên ngoài mà không ở trong nhà nói, đúng là để phòng ngừa bị Hoa Phẩm Phác nghe được, sau khi Hoa Phẩm Tố điều tra tên đầu sỏ gây ra tổn thương cho Phẩm Phác, cậu cũng không nói cho chị mình biết chuyện này, chỉ sợ tâm trạng Hoa Phẩm Phác nghe xong sẽ lại kích động, sẽ ảnh hương không tốt đến cô.
“Phẩm Tố, biết đâu bác anh có thể giúp gia đình em tìm lại công bằng.” Từ giữa cuộc trò chuyện với bộ trưởng Liêu, Trang Cẩm Ngôn cảm thấy rõ ràng bộ trưởng Liêu chẳng có chút hảo cảm đối với Hoắc gia.
“Tìm thế nào? Tội phạm cưỡng gian tội không đáng chết, hơn nữa đệ trình pháp viện thẩm tra xử lí chỉ khiến chị em tổn thương thêm lần nữa mà thôi.”
Bệnh viện trước đây cứu chữa cho Hoa Phẩm Phác vẫn lưu lại tội chứng xâm hại, chỉ cần phong tỏa những người thuộc diện tình nghi, có phải là tên thủ phạm đã xâm hại Hoa Phẩm Tố hay không cũng có thể xác định một cách dễ dàng, Hoa Phẩm Tố tin tưởng, nếu Trang Cẩm Ngôn xin bộ trưởng Liêu giúp đỡ, chỉ cần giám định DNA, hành vi phạm tội của Hoắc Gia Hứa tất không thể nghi ngờ. “Nhưng tội ác bọn họ gây ra không chỉ là Hoắc Gia Hứa xâm hại chị gái em, cái chết của bố mẹ em cũng chính là tội ác của bọn họ! Ngay cả khi pháp luật phán quyết công bằng tội danh xâm hại của Hoắc Gia Hứa, bấy nhiêu đấy cũng không đủ!” Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Phẩm Tố ánh lên nét hung tàn.
“Phẩm Tố, em muốn thế nào?” Hoa Phẩm Tố bây giờ vô cùng xa lạ với Trang Cẩm Ngôn, nét mặt cậu giờ đây chỉ giống với một con sói lạnh lùng.
“Em muốn tự đòi lại công bằng.” Hoa Phẩm Tố nghiến răng nghiến lợi, cậu chuẩn bị để Lôi Minh phái người đến thành phố B, chuyên môn tìm hiểu theo dõi Hoắc Gia Hứa.
“Đòi lại bằng cách nào?” Trang Cẩm Ngôn lo lắng, anh sợ Hoa Phẩm Tố sẽ vì báo thù mà tẩu hỏa nhập ma.
“Em có một ý này, anh nói xem nỗi đau khổ nhất trong đời người chính là gì?” Khóe miệng cậu đột nhiên giãn ra, làm cho người ta cảm giác từ một con sói bỗng thoắt đã biến thành hồ ly gian xảo.
“Đau khổ nhất chẳng qua chính là mất đi thứ mà mình coi trọng nhất.” Trang Cẩm Nói suy nghĩ một chút bèn đưa ra đáp án.
“Đúng, đau khổ nhất chính là khi thứ quan trọng nhất bỗng chốc biến mất.” Hai mắt Hoa Phẩm Tố đỏ ngầu, tên Hoắc Gia Hứa này đã khiến cậu mất hết tất cả người thân quan trọng nhất chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.
“Khiến Hoắc Gia Hứa mất hết tất cả sao?” Trang Cẩm Ngôn lập tức đoán được suy nghĩ của Hoa Phẩm Tố.
“Đúng! Em muốn hắn ta cũng phải nếm mùi đau khổ mất mát mà em đã từng phải trải qua.” Hoa Phẩm Tố thề nguyền trong lòng, cậu biết Hoa Phẩm Tố của kiếp trước làm thế nào, nhưng kiếp này, dù cho cậu có nghèo mạt tận cùng, cũng phải tìm cách vạch trần giả dối, lấy việc này an ủi bố mẹ trên trời có linh thiêng.
“Phẩm Tố, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em!” Trang Cẩm Ngôn bật thốt không hề nghĩ ngợi đưa ra lời hứa hẹn này, đối với Hoắc Gia Hứa bây giờ mà nói, để pháp luật trừng phạt hắn rất dễ, dù sao cũng sẽ có người chống lưng ở thành phố B, bằng chứng trong tay, nhưng khiến Hoắc Gia Hứa mất hết tất cả, sống không bằng chết cũng sẽ rất khó khắn, vì phía sau hắn vẫn còn có Hoắc Gia.
“Cẩm Ngôn! Cảm ơn!” Hoa Phẩm Tố nói ra kế hoạch của mình, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ngoại trừ Trang Cẩm Ngôn, có lẽ cũng sẽ chẳng ai muốn hùa theo suy nghĩ này của cậu, vì rằng nó không thật tế, cũng chẳng hợp với hiện thực. Nhưng khi hai người ngồi trong khu vườn, lại cứ đưa kế hoạch này trở thành mục tiêu cùng nhau cố gắng thực hiện. Vừa ngấm ngầm cảm thấy may mắn, bây giờ chỉ mới là cuối tháng hai, bệnh SARS còn chưa bắt đầu lan tràn ở thành phố B, Trang Cẩm Ngôn ở thành phố B vẫn chưa gặp phải nguy hiểm.
Hoa Phẩm Tố và chị gái chuyển đến căn nhà khu Nam vào nửa năm trước, lúc đó vì để mua tòa nhà này rồi có thể lập tức chuyển vào ở, Hoa Phẩm Tố mua luôn căn nhà hàng mẫu của công ty bất động sản, khai phá buôn bán khu nhà phía Nam là một công ty lớn, ngôi nhà mẫu đã được lắp đặt thiết bị hoa lệ đến từng chi tiết nhỏ nhất, chất lượng thượng thừa, Hoa Phẩm Tố tương đối hài lòng với ngôi nhà này. Nhưng bởi vì Hoa Phẩm Tố vừa phải chăm sóc người chị có tình trạng bất ổn, cậu còn phải thuê thám tử điều tra tên đầu sỏ gây ra tai họa cho gia đình cậu. thời gian cũng chẳng còn để ôn tập bài vở, hơn nữa đến cuối năm cậu lại bắt đầu trò giả gái tìm Ngô Nhiên moi tin, Hoa Phẩm Tố bận đến nỗi chẳng còn thời gian quét tước vệ sinh, chỉ là thỉnh thoảng gọi người đến quét dọn theo giờ một tuần một lần, nhân viên quét dọn luôn luôn để mắt quét dọn sạch sẽ vài chỗ trước, còn những góc khuất lại ăn bớt ăn xén làm ẩu làm bừa. Sau này dì Từ đến. Mới vài ngày đã tổng vệ sinh một lần, tất cả ngóc ngách trong ngôi nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngôi nhà hiện tại không chỉ sạch sẽ sáng sửa mà còn tản ra mùi hương thơm ngát. Dì Từ cần cù mỗi ngày sẽ đến nhà Hoa gia lúc sáu giờ sáng, đến chừng bảy giờ tối mới chịu ra về. Hoa Phẩm Tố đồng ý số tiền lương cho việc nội trợ này, khiến dì Từ chỉ nghĩ bà phải làm việc chăm chỉ mới xứng đáng không làm... thất vọng với số tiền lương này.
Trang Cẩm Ngôn đến thành phố B được đêm thứ hai, dì Từ ở nhà Hoa gia rửa xong chén đĩa vừa quay sang hãm bánh đậu, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai vo viên làm bữa sáng, chuẩn bị hãm bánh đậu xong xuôi cũng đã hơn tám giờ tối. Dì Từ đi từ nhà mình đến nhà Hoa gia chỉ mất có hai mươi phút, vốn dĩ bình thường bà đều về nhà trước tám giờ tối, mà hôm nay phải hãm bánh đậu cả đêm, mà hôm nay về sẽ không kịp xem phim nhiều tập, bà thấy Hoa Phẩm Phác đang ngồi trong phòng khách chờ xem phim, dì Từ dứt khoát quyết định ở nhà Hoa gia xem hết hai tập phim truyền hình mới chịu về nhà, hôm nay là đã là tập cuối phim, dì Từ không muốn bỏ lỡ cảnh kết thúc này.
Hoa Phẩm Tố ngồi trong phòng ôn tập bài vở hơn một tiếng, cảm thấy khát nước, cậu bèn xuống phòng khách dưới lầu đến phòng bếp rót cho mình ly nước, khi xuống lầu đi ngang qua phòng khách, liền trông thấy dì Từ và Hoa Phẩm Phác đang nghía vào TV mà bàn luận sôi nổi.
“Phim truyền hình mà có thể dài quá chứ.” Hoa Phẩm Tố biết chị gái mình và dì Từ bây giờ đều cùng theo dõi bộ phim này, hai người ngồi cùng nhau sẽ lại bàn luận một chút về nội dung bộ phim, mà Hoa Phẩm Phác cũng đã theo dõi bộ phim này trên TV cả hơn một tháng nay rồi.
“Đêm nay là tập cuối.” Hoa Phẩm Phác nói tiến độ bộ phim cho em trai mình.
“Ha ha, rốt cuộc thì bộ phim nhảm này cũng hết ” Hoa Phẩm Tố chẳng có chút hứng thú nào dành cho TV, cậu chỉ thích xem phim điện ảnh màn hình rộng.
“Biến!” Hai người nữ sĩ ngồi trên ghế sa lon đồng loạt quay sang tỏ vẻ xua đuổi với Hoa Phẩm Tố, bày tỏ sự không vui khi Hoa Phẩm Tố sỉ nhục bộ phim truyền hình mà hai ngươi yêu thích.
Hoa Phẩm Tố khuấy khuấy ly trà, ôm ly cười ha ha, liếc mắt nhìn màn hình TV, chuẩn bị xem cảnh kết của bộ phim truyền hình vớ vẩn này thế nào, cậu không có xem bộ phim truyền hình này, nhưng mỗi ngày đều phải nghe Hoa Phẩm Phác lải nhải đến nỗi cậu cũng vô cùng rành rẽ về nội dung bộ phim.
Hoa Phẩm Tố nhìn vào TV, chỉ thấy một đống cả trai lẫn gái khóc với chả lóc, thật sự tẻ nhạt vô cùng, ánh mắt cậu chuyển từ màn hình TV sang màn hình phía dưới đang chuyển tin tức, trên cuộn tin được giật tít với cái tin Hồng Kông và Ma Cao gia tăng nghiêm trọng bệnh nhân mắc hội chứng SARS. Hoa Phẩm Tố vừa nhìn liền nhớ ra, bây giờ đã đến lúc bùng phát bệnh dịch SARS rồi.
Hoa Phẩm Tố bắt đầu chuyển nhà từ mùa hè năm trước, vẫn vội vàng bận rộn liên miên, có rất ít khi rãnh rỗi để xem tin tức và báo chí, cậu cũng chẳng có tâm trạng đi quan tâm thế giới ra sao, cho nên đến năm 2003, toàn dân Trung Hoa chống chọi với dịch SARS là sự kiện vô cùng quan trọng thì cậu lại quên béng mất. Trong trí nhớ Hoa Phẩm Tố kiếp trước, phải đến tháng mười một mới xuất hiện ca bệnh, sau đó lan tràn từ từ, ba tháng trước trong năm 2003, tình hình bệnh dịch chủ yếu phát sinh ở hai nơi Hồng Kông và Quảng Đông, ba tháng sau đó tình hình bệnh dịch bùng phát trên diện rộng cả nước, đặc biệt trong đó có cả thành phố B.
“Dịch SARS, thành phố B, ba tháng.” Hoa Phẩm Tố ôm ly trà tự lẩm bẩm, cậu đột nhiên chạy vọt lên lầu, ly nước trong tay sóng sánh đổ cả ra ngoài gây phỏng nhưng cậu cũng chẳng cảm giác được gì.
“Phẩm Tố, em sao thế?” Hoa Phẩm Phác đang xem TV lại bị hành động bất chợt của cậu em trai khiến cô hốt hoảng.
“Không có gì, em quên mất một chuyện.” Hoa Phẩm Tố vội vã trả lời với cô chị, rồi lại ba chân bốn cẳng nhào lên lầu.
“Cẩm Ngôn, sáng mai anh mua vé máy bay quay về thành phố S đi.” Hoa Phẩm Tố vừa vào phòng ngủ mình, liền cầm điện thoại di động gọi ngay cho Trang Cẩm Ngôn.
“Phẩm Tố, anh đã chút manh mối về Hoắc gia, chỉ cần hai ngày nữa là có thể thăm dò được rồi.” Trang Cẩm Ngôn nghe giọng điệu gấp gáp của Hoa Phẩm Tố, cứ tưởng Hoa Phẩm Tố sốt ruột là muốn mau chóng được biết chuyện về Hoắc gia, muốn anh nhanh chóng trở về kể lại từng chi tiết mà anh nghe được.
“Chuyện Hoắc gia anh cứ để qua một bên, anh về thành phố S trước đã.” Trí nhớ kiếp trước của Hoa Phẩm Tố không sai, cậu nhớ kỹ ca bệnh SARS đầu tiên ở thành phố B là vào ngày 1/3, đó là vị nữ doanh nhân buôn bán ngọc trai ở Thái Nguyên, giữa trung tuần tháng hai đến Quảng Đông nhập hàng thì nhiễm bệnh, nằm việc ở Thái Nguyên nhưng bệnh tình lại càng nặng thêm, người thân liền đưa cô đến thành phố B để trị liệu. Bắt đầu từ ngày này, thành phố B lần lượt xuất hiện một loạt ca bệnh SARS, dịch bệnh bắt đầu lây lan ở thành phố. Song song, Hoa Phẩm Tố lại càng ảo não cậu sao lại quên mất trận dịch SARS này, “Làm sao vậy, Phẩm Tố? Em làm sao vậy?” Trang Cẩm Ngôn nghe ra trong giọng nói của Hoa Phẩm Tố không còn là lo lắng bình thường, tim anh bỗng nhiên như bị nhéo đau điếng, lẽ nào Hoa Phẩm Tố xảy ra chuyện gì?
“Cẩm Ngôn, anh đừng hỏi gì cả, ngày mai cứ lên máy bay trở về đi.” Hoa Phẩm Tố hiện giờ chỉ muốn khóc luôn một trận, nếu như Trang Cẩm Ngôn cứ ở lại thành phố B lâu ngày, không cẩn thận để bị nhiễm bệnh, vậy thì đều là lỗi của cậu, nếu không phải vì cậu, Trang Cẩm Ngôn cũng sẽ đến thành phố B một chuyến, như vậy thì anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao tình hình bệnh dịch SARS ở thành phố S tương đối nhỏ hơn rất nhiều so với thành phố B, trong trí nhớ của cạu, Hoa Phẩm Tố nhớ kỹ công tác thống kê đưa tin về dịch SARS, chỉ có hai ca tử vong vì bệnh, người nhiễm bệnh cũng tương đối ít.
“Cẩm nói, rốt cuộc là làm sao vậy?” Hoa Phẩm Tố khuyên Trang Cẩm Ngôn đừng có đực ra ở thành phố B nữa, anh lại càng cảm thấy bất an, muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Cẩm Ngôn, anh có xem tin tức không? Quảng Đông Hồng Kông có cố bệnh nhân mắc SARS gia tăng nhanh chóng, anh ở bên ngoài không an toàn.” Hoa Phẩm Tố thật sự muốn nói thẳng toẹt ra sự nguy hiểm của căn bệnh truyền nhiễm này, nhưng cậu không phải bác sĩ, cũng không phải viện sĩ, Hoa Phẩm Tố chẳng biết làm thế nào để Trang Cẩm Ngôn tin vào mấy thứ lý sự còn không được nghiên cứu về đặc thù bệnh truyền nhiễm này của cậu.
“Nhưng anh trở về thì an toàn sao?” Trang Cẩm Ngôn chần chờ, thành phố B là một thành phố lớn cũng giống như thành phố S, muốn truyền nhiễm thì đâu phải dễ dàng như thế.
“Anh ở bên cạnh, em mới an tâm.” Hoa Phẩm Tố không đế ý lý do thuyết phục, chỉ biết già mồm át lẽ phải muốn Trang Cẩm Ngôn quay về.
“Phẩm Tố!” Trang Cẩm Ngôn thốt lên tên “Phẩm Tố” ngập tràn tình cảm, anh đã bị Hoa Phẩm Tố cảm động mất rồi, Hoa Phẩm Tố thấy bên ngoài có bệnh truyền nhiễm, nhưng chỉ lo lắng mình anh, muốn nhìn thấy anh mới yên tâm, cậu bé ấy luôn quan tâm xem trọng anh biết bao!
“Được, ngay mai anh sẽ trở về!”
“Như vậy là tốt rồi, ngày mai anh hãy mua vé máy bay sớm nhất để về.” Hoa Phẩm Tố nghe thấy Trang Cẩm Ngôn đồng ý quay về thành phố S, trong lòng bình tĩnh trở lại, đầu tư của cậu không thể gặp nguy hiểm được, công ty Viêm Hoa của cậu còn phải tồn tại chứ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trang Cẩm Ngôn đã đến chào tạm biệt với bộ trưởng Liêu, nói rằng phải quay về thành phố S đăng ký công ty. Bộ trưởng Liêu không biết làm sao giữ chân Trang Cẩm Ngôn đừng quay về thành phố S, chỉ cho rằng Trang Cẩm Ngôn lấy sự nghiệp làm đầu, lúc này mới đồng ý để anh ra đi, cũng bảo tiểu Hàn mua vé và đưa anh ra sân bay.
Trang Cẩm Ngôn vừa trở lại ngôi nhà ở khu Nam, may thay vẫn kịp bữa trưa. Hoa Phẩm Tố vừa thấy Trang Cẩm Ngôn là đã chạy đến, vươn tay sờ trán anh.
“Cẩm Ngôn, anh ở thành phố B có bị cảm cúm hay hay gì khác không?”
“Không có, anh cái gì cũng tốt, cơ thể hết sức khỏe mạnh.” Trang Cẩm Ngôn nhìn Hoa Phẩm Tố, con tim xao động, trên đời này, chỉ có người đứng trước mắt quan tâm anh nhất, quan tâm anh nhất.
“Sau này chúng ta đều ít ra ngoài thôi.” Hoa Phẩm Tố hết thèm quan tâm Trang Cẩm Ngôn, quay đầu tuyên bố với các thành viên khác, hiện tại các ban ngành chính phủ đang phải đối mặt với dịch bệnh, còn đang cố ổn định tình hình, bọn họ chỉ là những công dân nhỏ nhoi, đành phải tự chú ý bảo vệ bản thân trước đã.
“Chị à, sau này chị đừng ra ngoài dạo phố, ra khỏi cửa đi bộ trong vườn ở khu nhà mình cũng phải mang khẩu trang!” Hoa Phẩm Tố trông nom cô chị.
“A. Nhất định phải mang khẩu trang sao?” Hoa Phẩm Phác vốn không hay ra ngoài, cho nên cũng không có ý kiến gì đối với đề nghị của cậu em, nhưng phải mang khẩu trang khi ra ngoài tản bộ, chẳng phải là đi gây chú ý với người khác sao?
“Ừ, nhất định phải mang, dì Từ đi mua thức ăn cũng phải mang, không nên sợ phiền phức.” Hoa Phẩm Tố kiên trì, thế nào cũng phải mang khẩu trang đến tháng sáu, chờ tình hình bệnh dịch đã bị khống chế thì mới an tâm được.
“Dì hiểu rồi.” Dì Từ liên tục gật đầu, chẳng qua chủ thuê muốn bà đeo khẩu trang mà thôi, đây cũng chẳng phải là yêu cầu cao cấp gì cho cam, huống chi người chủ này còn lo nghĩ cho bà.
Hoa Phẩm Tố ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy chưa yên tâm, gọi điện thoại cho toàn bộ người thân bạn bè của mình, dặn dò bọn họ chú ý cơ thể khỏe mạnh, đặc biệt phải chú ý mấy bệnh cảm cúm, ít đến nơi công cộng, mấy tháng gần đây không nên ra ngoài du lịch, mọi người mà có thắc mắc, Hoa Phẩm Tố đều mượn cớ với tất cả rằng một người bạn của cậu từ thành phố B nghe được tin đồn, Trang Cẩm Ngôn còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo, bỗng nhiên trở thành đầu nguồn truyền bá tin đồn.
Buổi trưa ăn cơm xong, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn tản bộ ngoài sân của khu, hai người tìm một chỗ tương đối cao, tầm nhìn trống tải, vắng bóng người để trò chuyện. Hai người trò chuyện bên ngoài mà không ở trong nhà nói, đúng là để phòng ngừa bị Hoa Phẩm Phác nghe được, sau khi Hoa Phẩm Tố điều tra tên đầu sỏ gây ra tổn thương cho Phẩm Phác, cậu cũng không nói cho chị mình biết chuyện này, chỉ sợ tâm trạng Hoa Phẩm Phác nghe xong sẽ lại kích động, sẽ ảnh hương không tốt đến cô.
“Phẩm Tố, biết đâu bác anh có thể giúp gia đình em tìm lại công bằng.” Từ giữa cuộc trò chuyện với bộ trưởng Liêu, Trang Cẩm Ngôn cảm thấy rõ ràng bộ trưởng Liêu chẳng có chút hảo cảm đối với Hoắc gia.
“Tìm thế nào? Tội phạm cưỡng gian tội không đáng chết, hơn nữa đệ trình pháp viện thẩm tra xử lí chỉ khiến chị em tổn thương thêm lần nữa mà thôi.”
Bệnh viện trước đây cứu chữa cho Hoa Phẩm Phác vẫn lưu lại tội chứng xâm hại, chỉ cần phong tỏa những người thuộc diện tình nghi, có phải là tên thủ phạm đã xâm hại Hoa Phẩm Tố hay không cũng có thể xác định một cách dễ dàng, Hoa Phẩm Tố tin tưởng, nếu Trang Cẩm Ngôn xin bộ trưởng Liêu giúp đỡ, chỉ cần giám định DNA, hành vi phạm tội của Hoắc Gia Hứa tất không thể nghi ngờ. “Nhưng tội ác bọn họ gây ra không chỉ là Hoắc Gia Hứa xâm hại chị gái em, cái chết của bố mẹ em cũng chính là tội ác của bọn họ! Ngay cả khi pháp luật phán quyết công bằng tội danh xâm hại của Hoắc Gia Hứa, bấy nhiêu đấy cũng không đủ!” Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Phẩm Tố ánh lên nét hung tàn.
“Phẩm Tố, em muốn thế nào?” Hoa Phẩm Tố bây giờ vô cùng xa lạ với Trang Cẩm Ngôn, nét mặt cậu giờ đây chỉ giống với một con sói lạnh lùng.
“Em muốn tự đòi lại công bằng.” Hoa Phẩm Tố nghiến răng nghiến lợi, cậu chuẩn bị để Lôi Minh phái người đến thành phố B, chuyên môn tìm hiểu theo dõi Hoắc Gia Hứa.
“Đòi lại bằng cách nào?” Trang Cẩm Ngôn lo lắng, anh sợ Hoa Phẩm Tố sẽ vì báo thù mà tẩu hỏa nhập ma.
“Em có một ý này, anh nói xem nỗi đau khổ nhất trong đời người chính là gì?” Khóe miệng cậu đột nhiên giãn ra, làm cho người ta cảm giác từ một con sói bỗng thoắt đã biến thành hồ ly gian xảo.
“Đau khổ nhất chẳng qua chính là mất đi thứ mà mình coi trọng nhất.” Trang Cẩm Nói suy nghĩ một chút bèn đưa ra đáp án.
“Đúng, đau khổ nhất chính là khi thứ quan trọng nhất bỗng chốc biến mất.” Hai mắt Hoa Phẩm Tố đỏ ngầu, tên Hoắc Gia Hứa này đã khiến cậu mất hết tất cả người thân quan trọng nhất chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.
“Khiến Hoắc Gia Hứa mất hết tất cả sao?” Trang Cẩm Ngôn lập tức đoán được suy nghĩ của Hoa Phẩm Tố.
“Đúng! Em muốn hắn ta cũng phải nếm mùi đau khổ mất mát mà em đã từng phải trải qua.” Hoa Phẩm Tố thề nguyền trong lòng, cậu biết Hoa Phẩm Tố của kiếp trước làm thế nào, nhưng kiếp này, dù cho cậu có nghèo mạt tận cùng, cũng phải tìm cách vạch trần giả dối, lấy việc này an ủi bố mẹ trên trời có linh thiêng.
“Phẩm Tố, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em!” Trang Cẩm Ngôn bật thốt không hề nghĩ ngợi đưa ra lời hứa hẹn này, đối với Hoắc Gia Hứa bây giờ mà nói, để pháp luật trừng phạt hắn rất dễ, dù sao cũng sẽ có người chống lưng ở thành phố B, bằng chứng trong tay, nhưng khiến Hoắc Gia Hứa mất hết tất cả, sống không bằng chết cũng sẽ rất khó khắn, vì phía sau hắn vẫn còn có Hoắc Gia.
“Cẩm Ngôn! Cảm ơn!” Hoa Phẩm Tố nói ra kế hoạch của mình, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ngoại trừ Trang Cẩm Ngôn, có lẽ cũng sẽ chẳng ai muốn hùa theo suy nghĩ này của cậu, vì rằng nó không thật tế, cũng chẳng hợp với hiện thực. Nhưng khi hai người ngồi trong khu vườn, lại cứ đưa kế hoạch này trở thành mục tiêu cùng nhau cố gắng thực hiện. Vừa ngấm ngầm cảm thấy may mắn, bây giờ chỉ mới là cuối tháng hai, bệnh SARS còn chưa bắt đầu lan tràn ở thành phố B, Trang Cẩm Ngôn ở thành phố B vẫn chưa gặp phải nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook