Cẩm Thượng Thiêm Hoa
-
Chương 23
Chuyện Hoa Phẩm Phác bị xâm hại trong phòng khách sạn, Hoa gia đều che giấu với những thân thích không đặc biệt gần gũi, bởi vì xã hội này vẫn luôn có một loại thái độ kỳ lạ đối với những cô gái từng bị xâm hại, một mặt sẽ có những người đồng tình với người bị hại, nhưng về mặt khác, mọi người lại vừa đồn đãi đủ các loại tin đồn xung quanh cô gái ấy, giống như cô gái bị xâm hại ấy đã mắc một căn bệnh truyền nhiễm, cả đời rước lấy thái độ phân biệt đối xử.
Vì thanh danh Hoa Phẩm Phác, nhà họ Hoa cố ý che giấu, người biết được chuyện này cũng không nhiều, nhưng mà không biết tại sao, phụ cận xóm nhỏ nhà Hoa gia bắt đầu lan ra các lời đồn về Hoa Phẩm Phác.
Mấy lời đồn nhảm nói rằng chẳng những con gái nhà họ Hoa ăn chơi trác táng khuya khoắt bên ngoài, còn hút thuốc kích thích linh tinh gì đó, tóm lại, ngụ ý của mấy lời đồn đãi này chính là: con gái nhà họ Hoa không đứng đắn.
Bố Hoa nghe từ bà chủ tiệm cơm “Quay về một lần” mới biết tin đồn bên ngoài, từ trước tới nay ông đều sẽ ôn hòa nhã nhặn với cả người chửi “mẹ kiếp” vào ông, nhưng nguyên nhân để ông tức đến hộc máu chính là ông muốn mắng “Mẹ kiếp” nhưng lại không tìm ra tên nào để mắng vào mặt. Mắng cái tên dám tung tin đồn vớ vẩn, ai lại có thể đi đồn đãi loại tin đồn này chứ? Biết được chuyện trong máu Hoa Phẩm Phác có chứa chất kích thích thì ngoại trừ nhân viên cấp cứu trong bệnh viện, cũng chỉ có cảnh sát phá án, muốn tiết lộ thì cũng chỉ có thể lộ ra từ những người này.
Bố Hoa là người hiền lành, nhưng ông cũng là một người thông minh, việc điều tra án kiện của con gái mình có vài điểm khác thường, giống như có một thế lực to lớn đưa tay xoa mất dấu vết tên tội phạm, mà bây giờ lại có tin đồn vu vơ này được lan ra, cho thấy rõ ràng là muốn nhằm người bị hại mà tạt cả xô nước bẩn vào người, vì sao lại muốn tạt nước bẩn, không phải vì muốn giảm đi sự phẫn nộ của quần chúng đối với tên tội phạm cưỡng gian hay sao? Bởi vì một cô gái trẻ tuổi sống không đứng đắn bị xâm hại sẽ không nhận được nhiều sự đồng tình của mọi người, như vậy thì sẽ giảm thấp được sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân, giảm thấp được sự phẫn nộ của quần chúng sẽ có lợi với ai đây? Thật sự chỉ có lợi đối với đơn vị đang điều tra phá án và bắt giam tội phạm, vậy thì có thể giảm được áp lực đè lên bọn họ.
Bất kể bố Hoa muốn đòi công bằng cho đứa con gái chịu tổn thương, còn vì muốn chứng minh trong sạch cho con gái, ông đều hạ quyết tâm muốn đem phần tử phạm tội lôi ra ánh sáng, vì chuyện này, bố Hoa vừa phải trông nom chuyện buôn bán ở cửa hàng thủy sản, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chuẩn bị xung quanh, chỉ mong vạch được chân tướng mọi việc.
Thế nhưng sau khi trả giá sức lực và tiền tài, tin tức mà bố Hoa lấy được là rất ít, vụ án Hoa Phẩm Phác bị xâm hại ở khách sạn trong đêm khuya trở thành án chưa giải quyết.
Hoa Phẩm Phác nằm viện một tuần thì được xuất viện, sau khi về đến nhà, Hoa Phẩm Phác cứ ngẩn ngơ trong phòng mình mà không bước chân ra ngoài, trải qua đêm hôm đó thật sự là một cơn ác mộng đối với cô, mỗi khi đi ngủ vào ban đêm, đèn phòng của Hoa Phẩm Phác chưa bao giờ được tắt, từ một cô gái dịu dàng đáng yêu lại trở nên trầm mặc kiệm lời.
Đó là vào một buổi sáng khoảng hai tuần sau khi xảy ra tai nạn của Hoa Phẩm Phác, mới vừa bước qua tháng tám, bố Hoa vẫn như mọi ngày, thức dậy lúc năm giờ sáng để chuẩn bị đến cửa hàng thủy sản để mở cửa, mẹ Hoa cũng giống như hàng ngày, luôn đến cửa hàng trễ hơn chồng mình nửa tiếng, ngay khi mẹ Hoa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, Tiểu Triệu gọi điện thoại tới, bố Hoa gặp tai nạn xe cộ trên đường đi đến cửa hàng, đã được đưa đến bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, bố Hoa vì chuyện của con gái mình mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng không có kết quả, cơ thể có hơi lao lực quá độ, tinh thần khi lái xe đến cửa hàng thủy sản có chút mất tập trung, khi một chiếc xe máy đột nhiên chạy ra từ ngã tư thì bố Hoa dồn sức đánh tay lái né xe, phanh xe chân phải nhưng hoảng loạn giẫm lên chân ga, chiếc xe tải rầm rầm đâm xuyên qua rào chắn xanh, bỗng chốc va mạnh vào cây to phía ven đường, người bố của nhà họ Hoa tử vong trên đường đưa đến bệnh viện.
Người đi đường nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát giao thông đến sau bấm gọi vào số điện thoại được quảng cáo trên chiếc xe tải ấy, đó chính là số điện thoại cửa hàng thủy sản Hoa gia, Tiểu Triệu luôn đến tương đối sớm vào mỗi ngày đã nhận được điện thoại, vội vàng gọi tới nhà họ Hoa báo tin, trong điện thoại, hắn không dám nói cho mẹ Hoa biết bố Hoa đã không may qua khỏi.
Đối với Hoa Phẩm Tố mà nói, ngày đó giống như một bộ phim điện ảnh không tiếng, mọi thứ chỉ có hốt hoảng. Cậu và mẹ Hoa, chị gái mình đều luôn ôm hy vọng ảo tưởng, hy vọng bố cậu chỉ va chạm nhẹ phải đến bệnh viện băng bó vết thương, nhưng khi nhìn thấy thi thể bố Hoa nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, nó khiến như toàn bộ hy vọng tầm thường của cậu đều tan biến, Hoa Phẩm Tố cậu đã mất đi người bố luôn yêu thương nhất, xem cậu là bảo bối nhất trên cõi đời này.
Lúc ấy, Hoa Phẩm Tố chẳng nhớ nỗi bản thân đã làm gì, chỉ biết xung quanh mình là tiếng khóc đến đứt ruột đứt gan, ngoại trừ mẹ, chị, có cả dì, mợ, cậu, dượng, anh em họ hàng, còn có ông bạn thân của bố Hoa là lão Triệu, công nhân cửa hàng Hoa gia, vì sao bọn họ đều khóc như vậy chứ? À! Có một người không khóc, người bố mà cậu yêu thương nhất không khóc, ông đang lặng im ngủ trên giường, Hoa Phẩm Tố ôm lấy bố mình, nhấc đầu kề sát người bố, đây chính là người luôn hiểu rõ con người của cậu nhất cả hai kiếp sống, là người ấm áp nhất trong lòng cậu, cậu muốn mãi mãi được sống chung dưới một mái nhà với người bố ấm áp ấy như thế này. Nhưng vì sao mọi người xung quanh lại tách hai bố con cậu ra chứ, vì sao không cho cậu và người bố cậu yêu thương nhất được sống cùng nhau chứ? Hoa Phẩm Tố cảm thấy đầu cả choáng váng, trái tim đau buốt, cảm giác này khiến cậu cảm thấy thật khó thở, cậu hy vọng tất cả những chuyện trước mắt này sẽ nhanh chóng trôi qua, chỉ muốn được nhanh chóng quay về cuộc sống yên bình hạnh phúc như ngày trước.
Hoa Phẩm Tố kháng cự lại đám người xung quanh đang cố gắng áp chế cậu, cậu chỉ muốn được sống cùng một mái nhà với người bố thương yêu nhất của cậu, tuyệt đối không thể để mấy người đó mặc áo liệm cho bố để mang bố cậu đi được, thế nhưng cái người mặc áo trắng kia lại tiêm thuốc cậu, tại sao phải tiêm thuốc nước cho cậu chứ? Nhất định là những người này muốn hại cậu, hại cậu không thể sum họp với người thân, Hoa Phẩm Tố càng muốn phản kháng mạnh hơn, nhưng mí mắt cậu lại càng nặng dần, rốt cuộc, cậu mất đi ý thức, chìm vào bóng tối.
Hoa Phẩm Tố đã tỉnh, cậu bị một tiếng mở cửa “két két” ngoài cửa phòng vang lên làm bừng tỉnh, ánh sáng ngoài cửa sổ rất mờ ảo, trong phòng có một làn gió nhẹ thổi qua. Không đúng, ngày hè trong nhà trước giờ đều được đóng chặt cửa sổ để mở điều hòa, tại sao trong nhà lại có gió phả tới? Hoa Phẩm Tố để chân trần nhảy xống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ, lại thấy cửa lớn trong nhà mở rộng toác.
A, chắc chắn là bố cậu vội vàng đến cửa hàng thủy sản mở cửa, gấp gáp rời khỏi nhà mà chạy nhanh quá nên quên đóng kỹ cửa. Đúng vậy! Nhất định là bố cậu! Hoa Phẩm Tố cảm thấy như đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy bố mình, bây giờ chỉ cần đuổi theo sau gọi bố mình quay lại, cậu muốn được bố ôm chầm lấy mình như ngày xưa ấy, từ lúc sau khi cao vượt cả bố mình, Hoa Phẩm Tố sẽ chẳng chịu để người bố còn thấp hơn cả mình tiếp tục ôm chầm lấy cậu nữa. Được rồi, chỉ cần bố cậu có thế tiếp tục ôm mình như xưa, vĩnh viễn sau này cậu sẽ nhường bố ôm mình, chỉ cần bố muốn, cậu sẽ luôn để ông ôm lấy mình.
Hoa Phẩm Tố cứ để chân trần như vậy mà đuổi theo, chờ cậu bước đến bậc thang dưới lầu thì lại không thấy bóng dáng bố đâu, mà người nằm dưới bậc thang kia lại chính là mẹ Hoa.
“Mẹ! Mẹ!” Hoa Phẩm Tố lảo đảo chạy đến bên người mẹ cậu, nâng người mẹ dậy, hét to thảm thiết...
Hai mắt mẹ Hoa trống rỗng, máu mũi chảy xuống, bà thì thào nói gì đó trong miệng: “Bố bọn nhỏ, tôi tới đây, tôi không đến muộn đâu.”
Chân mẹ Hoa mang ủng dài đi mưa, mặc trên người chiếc tạp dề bằng nhựa dẻo, cánh tay đang mang bao tay nhựa dẻo, khoác lên người cách ăn mặc khi đến làm việc ở cửa hàng thủy sản. Từ trước đến nay, chồng bà luôn luôn đến cửa hàng sớm trước nửa tiếng để mở của, hôm nay, khi bà thức dậy lại không thấy bóng dáng người chồng của mình đâu, chỉ có hai người em gái ngủ ngay bên cạnh mình, vậy chồng bà đi đâu mất rồi? Đích xác là muốn đến trước mở cửa hàng. A! Bà không thể tới trễ được, trước nay bà luôn luôn là người đi sau chồng mình, hai vợ chồng bà luôn luôn phu xướng phụ tùy, ai cũng chưa hề rời khỏi ai.
Một nhà ba người nhà chú Hoa đáp chuyến bay đến ngay sau ngày xảy ra tai nạn của người anh, nhưng đón nhận ông lại chính là người anh giờ đã nằm trong nhà xác, người chị dâu đang nằm trong phòng cấp cứu, đứa cháu trai mờ mịt ngồi trên băng ghế bên dãy hành lang phòng cấp cứu, cô cháu gái đang khóc nức nở và cùng một đám bạn bè thân thích của hai anh chị.
Mẹ Hoa và chồng bà đã kết hôn được hơn hai mươi năm, vô cùng ân ái, chồng mình đột nhiên bất hạnh qua đời khiến bà không thể nào chấp nhận nổi, ngay ngày hôm sau khi chồng bà qua đời, mẹ Hoa mơ màng giật mình tỉnh lại, đau khổ vượt quá sức chịu đựng đã che mờ đi sự thật về người chồng trước mắt bà, vẫn tưởng như chồng mình chỉ đi cửa hàng thủy sản để mở cửa, còn bà thế mà lại ngủ quên, thật đúng là không được, bà hốt hoảng thay vào bộ quần áo vẫn mặc khi buôn bán, tưởng tượng ảo ảnh vẫn đi buôn bán như mọi ngày, khi bước xuống cầu thang thì vội vã bước hụt một bước, ngã xuống cầu thang, đầu đụng vào góc cạnh xi măng của bậc thang đã khiến đầu bị tụ máu bầm, cũng đã hôn mê ngay trên đường đưa đến bệnh viện, đến bệnh viện cấp cứu cũng không thể hồi tỉnh, mẹ Hoa bị chết não, tình trạng hai ngày sau càng chuyển biến xấu, mẹ Hoa ngừng thở.
Hai vợ chồng nhà họ Hoa được cùng nhau đưa đến nhà tang lễ để hỏa táng, vào ngày đó, chỉ cần không phải là người ngu ngốc đến dự tang lễ thì sẽ không ai có thể quên được cái cảnh bi thương kia, toàn bộ thân thích Hoa gia đều đến tiễn đưa, toàn bộ bạn bè của bố Hoa mẹ Hoa đều đến phúng viếng, cả tang lễ chỉ vang lên những tiếng khóc nức nở, cả người cô con gái Hoa gia ngây đơ như khúc gỗ, cậu con trai nhà họ cũng đã khóc đến cổ họng nghẹn ngào, hai người dì và mợ của Hoa Phẩm Tố khóc muốn ngất đi ngay trong lễ tang, chú Hoa cũng phải cố gắng nén lại tiếng nấc nơi cổ họng để giữ vững bình tĩnh, chủ trì tang lễ, thím Hoa và Hoa Phẩm Tiệp đã phải ôm nhau mà khóc.
Toàn bộ công nhân ở cửa hàng thủy sản đều đến đây, khách quen ở cửa hàng thủy sản Hoa gia cũng đã đến, phó hiệu trưởng trường Nhân Ái đến đây, bà chủ tiệm cơm “Quay về một lần” đến đây, các đồng nghiệp ở công ty cũ của bố Hoa cũng đến đây, còn có bố của Phương Đồng và Đại Đầu cũng đến, bọn họ là xóm giềng với nhà họ Hoa, bố Hoa đã đối xử rất tốt với mọi người khiến hai người không thể không đến đưa tiễn ông đoạn đường cuối này.
Hoa Phẩm Tố chìm trong đau khổ, trong hối hận, cậu hối hận vì sao cậu lại tái sinh. Nếu tái sinh là để cho cậu có được hạnh phúc, sau đó lại đập tan hạnh phúc của cậu, cậu hy vọng vào cái ngày mồng sáu tháng giêng năm 2013 ấy, sau khi bị Hoa Phẩm Tố ẻo lả đập vào người thì cứ chết như vậy đi, mãi mãi không cần tỉnh lại, cậu thật sự không chịu đựng nổi loại đau đớn như có hàng vạn mũi tên giày xéo trái tim mình, cậu thật sự không chịu nổi việc đang đứng trên đỉnh hạnh phúc nhưng lại phải ngã xuống một cách đau đớn, cậu cam chịu trở về làm một Trương Kiên Tuấn với hai bàn tay trắng như trước kia.
Hoa Phẩm Tố nằm ở trên giường không ngủ được, cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài sáng dần từng chút một, nhớ đến mỗi lúc như mọi ngày, hẳn là đang lúc bố mẹ phải ra cửa hàng, trái tim Hoa Phẩm Tố lập tức đau đến mức khiến cậu phải cuộn lại cơ thể mình, cậu đã không còn bố mẹ, bố mẹ cậu đã được hỏa táng rồi nhập táng vào ba ngày trước.
Hoa Phẩm Tố ôm chặt bản thân mình, chờ cho sự đau đớn lan tỏa từ con tim đến toàn thân trôi đi qua, lúc này, cậu nghe được trong nhà truyền đến tiếng nấc bị kiềm nén như một con dã thú, đó là tiếng của chú Hoa...
Hoa Phẩm Tố nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi chân trần bước đến gần phòng khách. Thân thích trong nhà họ Hoa làm xong xuôi tang sự thì đều đã về hết, chỉ có cả nhà chú Hoa là ở lại. Hoa Phẩm Tố men theo ánh sáng u ám nơi phòng khách trông thấy người chú của mình không ngủ ở phòng dành cho khách, mà lại đang ở phòng bố mẹ cậu, chú Hoa đang quỳ gối trước giường của bố mẹ, đưa hai tay ôm đầu mình, cúi đầu chôn vào chiếc giường của anh trai và chị dâu, cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào bị đè nén. Thím Hoa đang ngồi xổm xuống ngay bên cạnh chú Hoa, thím Hoa vừa đưa tay vỗ vai chồng mình, vừa cúi đầu nức nở khuyên can...
“Bố Phẩm Tiệp, ông không thể xúc động như vậy được, anh hai qua đời do tai nạn xe cộ, chị dâu chỉ là ngoài ý muốn, ông không thể đến làm loạn cục cảnh sát được, ông vẫn là nhân viên chính phủ mà.”
“Chẳng lẽ có thể để anh hai và chị dâu tôi chết một cách oan uổng như vậy sao? Nếu không phải bọn họ không làm cái trò đó, tinh thần anh ấy sẽ ngẩn ngơ sao?” Chú Hoa trở lại thành phố S, nghe thấy những gì mà đứa cháu gái gặp phải từ mọi người, ông cho rằng là bời vì cục cảnh sát không làm đến nơi đến chốn, mới khiến tinh thần anh trai mình phải ngẩn ngơ hốt hoảng mà gặp phải tai nạn xe cộ, hôm nay ông đã đến tranh chấp một trận với tên sở trưởng Nghiêm chuyên nói vòng vo kia, suýt chút nữa đã bị cảnh sát tạm giữ.
“Nhưng căn bản là chúng ta không có tư cách nào để nói cho ra lẽ?” Thím Hoa khóc ròng, đúng vậy, ai cũng đoán được bố Hoa vì chuyện của con gái mình mà tinh thần hốt hoảng gặp phải tai nạn, nhưng nếu ông lấy lý do này để đòi lại công bằng, chỉ sợ dù có là quan tòa công chính nhất đi nữa cũng không thể phán quyết ông có thắng kiện hay không.
“Bố Phẩm Tiệp, ông không thể không quan tâm, ông còn có Phẩm Tiệp, còn có Phẩm Phác và Phẩm Tố cần phải chăm sóc, nhà họ Hoa chỉ còn lại mình ông là trụ cột cái nhà này, ông không thể lại xảy ra chuyện gì được!” Thím Hoa khẩn cầu, nếu hôm nay không có bạn đồng đội của chú Hoa ra mặt, chú Hoa gây hậu quả như vậy ở cục cảnh sát thì tạm giữ là việc trốn không thoát...
“Cứ quên đi như thế sao?” Chú Hoa đau khổ lấy tay nắm chặt tóc.
“Trước tiên chúng ta phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ của anh chị đã, hai đứa nó cứ ngây người như khúc gỗ mấy ngày nay, nếu anh hai ông mà thấy, ông ấy nhất định đau lòng muốn chết!” Thím Hoa dùng hai đứa con mà anh hai yêu thương nhất để đả động chồng mình, bà sợ rằng nếu chồng mình kích động quá mức sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn nổi.
Hoa Phẩm Tố yên lặng đứng trong phòng khách nhìn chú thím đau khổ, chầm chậm quay trở về gian phòng của mình, ngồi xuống giường.
Đúng vậy, đau khổ chỉ là vô ích, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, cậu sẽ mãi mãi không tìm được bố mẹ luôn yêu thương mình trở về, thế nhưng cậu và chị gái vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải tiếp tục sống trên thế giới này, cậu phải thay bố mẹ chăm sóc chị gái, cậu phải thay bố mẹ bảo vệ chị mình, cậu phải trở thành một người xuất sắc, để cho bố Hoa mãi luôn lấy cậu làm điều vẻ vang! Lấy cậu làm niềm kiêu ngạo.
Vì thanh danh Hoa Phẩm Phác, nhà họ Hoa cố ý che giấu, người biết được chuyện này cũng không nhiều, nhưng mà không biết tại sao, phụ cận xóm nhỏ nhà Hoa gia bắt đầu lan ra các lời đồn về Hoa Phẩm Phác.
Mấy lời đồn nhảm nói rằng chẳng những con gái nhà họ Hoa ăn chơi trác táng khuya khoắt bên ngoài, còn hút thuốc kích thích linh tinh gì đó, tóm lại, ngụ ý của mấy lời đồn đãi này chính là: con gái nhà họ Hoa không đứng đắn.
Bố Hoa nghe từ bà chủ tiệm cơm “Quay về một lần” mới biết tin đồn bên ngoài, từ trước tới nay ông đều sẽ ôn hòa nhã nhặn với cả người chửi “mẹ kiếp” vào ông, nhưng nguyên nhân để ông tức đến hộc máu chính là ông muốn mắng “Mẹ kiếp” nhưng lại không tìm ra tên nào để mắng vào mặt. Mắng cái tên dám tung tin đồn vớ vẩn, ai lại có thể đi đồn đãi loại tin đồn này chứ? Biết được chuyện trong máu Hoa Phẩm Phác có chứa chất kích thích thì ngoại trừ nhân viên cấp cứu trong bệnh viện, cũng chỉ có cảnh sát phá án, muốn tiết lộ thì cũng chỉ có thể lộ ra từ những người này.
Bố Hoa là người hiền lành, nhưng ông cũng là một người thông minh, việc điều tra án kiện của con gái mình có vài điểm khác thường, giống như có một thế lực to lớn đưa tay xoa mất dấu vết tên tội phạm, mà bây giờ lại có tin đồn vu vơ này được lan ra, cho thấy rõ ràng là muốn nhằm người bị hại mà tạt cả xô nước bẩn vào người, vì sao lại muốn tạt nước bẩn, không phải vì muốn giảm đi sự phẫn nộ của quần chúng đối với tên tội phạm cưỡng gian hay sao? Bởi vì một cô gái trẻ tuổi sống không đứng đắn bị xâm hại sẽ không nhận được nhiều sự đồng tình của mọi người, như vậy thì sẽ giảm thấp được sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân, giảm thấp được sự phẫn nộ của quần chúng sẽ có lợi với ai đây? Thật sự chỉ có lợi đối với đơn vị đang điều tra phá án và bắt giam tội phạm, vậy thì có thể giảm được áp lực đè lên bọn họ.
Bất kể bố Hoa muốn đòi công bằng cho đứa con gái chịu tổn thương, còn vì muốn chứng minh trong sạch cho con gái, ông đều hạ quyết tâm muốn đem phần tử phạm tội lôi ra ánh sáng, vì chuyện này, bố Hoa vừa phải trông nom chuyện buôn bán ở cửa hàng thủy sản, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chuẩn bị xung quanh, chỉ mong vạch được chân tướng mọi việc.
Thế nhưng sau khi trả giá sức lực và tiền tài, tin tức mà bố Hoa lấy được là rất ít, vụ án Hoa Phẩm Phác bị xâm hại ở khách sạn trong đêm khuya trở thành án chưa giải quyết.
Hoa Phẩm Phác nằm viện một tuần thì được xuất viện, sau khi về đến nhà, Hoa Phẩm Phác cứ ngẩn ngơ trong phòng mình mà không bước chân ra ngoài, trải qua đêm hôm đó thật sự là một cơn ác mộng đối với cô, mỗi khi đi ngủ vào ban đêm, đèn phòng của Hoa Phẩm Phác chưa bao giờ được tắt, từ một cô gái dịu dàng đáng yêu lại trở nên trầm mặc kiệm lời.
Đó là vào một buổi sáng khoảng hai tuần sau khi xảy ra tai nạn của Hoa Phẩm Phác, mới vừa bước qua tháng tám, bố Hoa vẫn như mọi ngày, thức dậy lúc năm giờ sáng để chuẩn bị đến cửa hàng thủy sản để mở cửa, mẹ Hoa cũng giống như hàng ngày, luôn đến cửa hàng trễ hơn chồng mình nửa tiếng, ngay khi mẹ Hoa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, Tiểu Triệu gọi điện thoại tới, bố Hoa gặp tai nạn xe cộ trên đường đi đến cửa hàng, đã được đưa đến bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, bố Hoa vì chuyện của con gái mình mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng không có kết quả, cơ thể có hơi lao lực quá độ, tinh thần khi lái xe đến cửa hàng thủy sản có chút mất tập trung, khi một chiếc xe máy đột nhiên chạy ra từ ngã tư thì bố Hoa dồn sức đánh tay lái né xe, phanh xe chân phải nhưng hoảng loạn giẫm lên chân ga, chiếc xe tải rầm rầm đâm xuyên qua rào chắn xanh, bỗng chốc va mạnh vào cây to phía ven đường, người bố của nhà họ Hoa tử vong trên đường đưa đến bệnh viện.
Người đi đường nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát giao thông đến sau bấm gọi vào số điện thoại được quảng cáo trên chiếc xe tải ấy, đó chính là số điện thoại cửa hàng thủy sản Hoa gia, Tiểu Triệu luôn đến tương đối sớm vào mỗi ngày đã nhận được điện thoại, vội vàng gọi tới nhà họ Hoa báo tin, trong điện thoại, hắn không dám nói cho mẹ Hoa biết bố Hoa đã không may qua khỏi.
Đối với Hoa Phẩm Tố mà nói, ngày đó giống như một bộ phim điện ảnh không tiếng, mọi thứ chỉ có hốt hoảng. Cậu và mẹ Hoa, chị gái mình đều luôn ôm hy vọng ảo tưởng, hy vọng bố cậu chỉ va chạm nhẹ phải đến bệnh viện băng bó vết thương, nhưng khi nhìn thấy thi thể bố Hoa nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, nó khiến như toàn bộ hy vọng tầm thường của cậu đều tan biến, Hoa Phẩm Tố cậu đã mất đi người bố luôn yêu thương nhất, xem cậu là bảo bối nhất trên cõi đời này.
Lúc ấy, Hoa Phẩm Tố chẳng nhớ nỗi bản thân đã làm gì, chỉ biết xung quanh mình là tiếng khóc đến đứt ruột đứt gan, ngoại trừ mẹ, chị, có cả dì, mợ, cậu, dượng, anh em họ hàng, còn có ông bạn thân của bố Hoa là lão Triệu, công nhân cửa hàng Hoa gia, vì sao bọn họ đều khóc như vậy chứ? À! Có một người không khóc, người bố mà cậu yêu thương nhất không khóc, ông đang lặng im ngủ trên giường, Hoa Phẩm Tố ôm lấy bố mình, nhấc đầu kề sát người bố, đây chính là người luôn hiểu rõ con người của cậu nhất cả hai kiếp sống, là người ấm áp nhất trong lòng cậu, cậu muốn mãi mãi được sống chung dưới một mái nhà với người bố ấm áp ấy như thế này. Nhưng vì sao mọi người xung quanh lại tách hai bố con cậu ra chứ, vì sao không cho cậu và người bố cậu yêu thương nhất được sống cùng nhau chứ? Hoa Phẩm Tố cảm thấy đầu cả choáng váng, trái tim đau buốt, cảm giác này khiến cậu cảm thấy thật khó thở, cậu hy vọng tất cả những chuyện trước mắt này sẽ nhanh chóng trôi qua, chỉ muốn được nhanh chóng quay về cuộc sống yên bình hạnh phúc như ngày trước.
Hoa Phẩm Tố kháng cự lại đám người xung quanh đang cố gắng áp chế cậu, cậu chỉ muốn được sống cùng một mái nhà với người bố thương yêu nhất của cậu, tuyệt đối không thể để mấy người đó mặc áo liệm cho bố để mang bố cậu đi được, thế nhưng cái người mặc áo trắng kia lại tiêm thuốc cậu, tại sao phải tiêm thuốc nước cho cậu chứ? Nhất định là những người này muốn hại cậu, hại cậu không thể sum họp với người thân, Hoa Phẩm Tố càng muốn phản kháng mạnh hơn, nhưng mí mắt cậu lại càng nặng dần, rốt cuộc, cậu mất đi ý thức, chìm vào bóng tối.
Hoa Phẩm Tố đã tỉnh, cậu bị một tiếng mở cửa “két két” ngoài cửa phòng vang lên làm bừng tỉnh, ánh sáng ngoài cửa sổ rất mờ ảo, trong phòng có một làn gió nhẹ thổi qua. Không đúng, ngày hè trong nhà trước giờ đều được đóng chặt cửa sổ để mở điều hòa, tại sao trong nhà lại có gió phả tới? Hoa Phẩm Tố để chân trần nhảy xống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ, lại thấy cửa lớn trong nhà mở rộng toác.
A, chắc chắn là bố cậu vội vàng đến cửa hàng thủy sản mở cửa, gấp gáp rời khỏi nhà mà chạy nhanh quá nên quên đóng kỹ cửa. Đúng vậy! Nhất định là bố cậu! Hoa Phẩm Tố cảm thấy như đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy bố mình, bây giờ chỉ cần đuổi theo sau gọi bố mình quay lại, cậu muốn được bố ôm chầm lấy mình như ngày xưa ấy, từ lúc sau khi cao vượt cả bố mình, Hoa Phẩm Tố sẽ chẳng chịu để người bố còn thấp hơn cả mình tiếp tục ôm chầm lấy cậu nữa. Được rồi, chỉ cần bố cậu có thế tiếp tục ôm mình như xưa, vĩnh viễn sau này cậu sẽ nhường bố ôm mình, chỉ cần bố muốn, cậu sẽ luôn để ông ôm lấy mình.
Hoa Phẩm Tố cứ để chân trần như vậy mà đuổi theo, chờ cậu bước đến bậc thang dưới lầu thì lại không thấy bóng dáng bố đâu, mà người nằm dưới bậc thang kia lại chính là mẹ Hoa.
“Mẹ! Mẹ!” Hoa Phẩm Tố lảo đảo chạy đến bên người mẹ cậu, nâng người mẹ dậy, hét to thảm thiết...
Hai mắt mẹ Hoa trống rỗng, máu mũi chảy xuống, bà thì thào nói gì đó trong miệng: “Bố bọn nhỏ, tôi tới đây, tôi không đến muộn đâu.”
Chân mẹ Hoa mang ủng dài đi mưa, mặc trên người chiếc tạp dề bằng nhựa dẻo, cánh tay đang mang bao tay nhựa dẻo, khoác lên người cách ăn mặc khi đến làm việc ở cửa hàng thủy sản. Từ trước đến nay, chồng bà luôn luôn đến cửa hàng sớm trước nửa tiếng để mở của, hôm nay, khi bà thức dậy lại không thấy bóng dáng người chồng của mình đâu, chỉ có hai người em gái ngủ ngay bên cạnh mình, vậy chồng bà đi đâu mất rồi? Đích xác là muốn đến trước mở cửa hàng. A! Bà không thể tới trễ được, trước nay bà luôn luôn là người đi sau chồng mình, hai vợ chồng bà luôn luôn phu xướng phụ tùy, ai cũng chưa hề rời khỏi ai.
Một nhà ba người nhà chú Hoa đáp chuyến bay đến ngay sau ngày xảy ra tai nạn của người anh, nhưng đón nhận ông lại chính là người anh giờ đã nằm trong nhà xác, người chị dâu đang nằm trong phòng cấp cứu, đứa cháu trai mờ mịt ngồi trên băng ghế bên dãy hành lang phòng cấp cứu, cô cháu gái đang khóc nức nở và cùng một đám bạn bè thân thích của hai anh chị.
Mẹ Hoa và chồng bà đã kết hôn được hơn hai mươi năm, vô cùng ân ái, chồng mình đột nhiên bất hạnh qua đời khiến bà không thể nào chấp nhận nổi, ngay ngày hôm sau khi chồng bà qua đời, mẹ Hoa mơ màng giật mình tỉnh lại, đau khổ vượt quá sức chịu đựng đã che mờ đi sự thật về người chồng trước mắt bà, vẫn tưởng như chồng mình chỉ đi cửa hàng thủy sản để mở cửa, còn bà thế mà lại ngủ quên, thật đúng là không được, bà hốt hoảng thay vào bộ quần áo vẫn mặc khi buôn bán, tưởng tượng ảo ảnh vẫn đi buôn bán như mọi ngày, khi bước xuống cầu thang thì vội vã bước hụt một bước, ngã xuống cầu thang, đầu đụng vào góc cạnh xi măng của bậc thang đã khiến đầu bị tụ máu bầm, cũng đã hôn mê ngay trên đường đưa đến bệnh viện, đến bệnh viện cấp cứu cũng không thể hồi tỉnh, mẹ Hoa bị chết não, tình trạng hai ngày sau càng chuyển biến xấu, mẹ Hoa ngừng thở.
Hai vợ chồng nhà họ Hoa được cùng nhau đưa đến nhà tang lễ để hỏa táng, vào ngày đó, chỉ cần không phải là người ngu ngốc đến dự tang lễ thì sẽ không ai có thể quên được cái cảnh bi thương kia, toàn bộ thân thích Hoa gia đều đến tiễn đưa, toàn bộ bạn bè của bố Hoa mẹ Hoa đều đến phúng viếng, cả tang lễ chỉ vang lên những tiếng khóc nức nở, cả người cô con gái Hoa gia ngây đơ như khúc gỗ, cậu con trai nhà họ cũng đã khóc đến cổ họng nghẹn ngào, hai người dì và mợ của Hoa Phẩm Tố khóc muốn ngất đi ngay trong lễ tang, chú Hoa cũng phải cố gắng nén lại tiếng nấc nơi cổ họng để giữ vững bình tĩnh, chủ trì tang lễ, thím Hoa và Hoa Phẩm Tiệp đã phải ôm nhau mà khóc.
Toàn bộ công nhân ở cửa hàng thủy sản đều đến đây, khách quen ở cửa hàng thủy sản Hoa gia cũng đã đến, phó hiệu trưởng trường Nhân Ái đến đây, bà chủ tiệm cơm “Quay về một lần” đến đây, các đồng nghiệp ở công ty cũ của bố Hoa cũng đến đây, còn có bố của Phương Đồng và Đại Đầu cũng đến, bọn họ là xóm giềng với nhà họ Hoa, bố Hoa đã đối xử rất tốt với mọi người khiến hai người không thể không đến đưa tiễn ông đoạn đường cuối này.
Hoa Phẩm Tố chìm trong đau khổ, trong hối hận, cậu hối hận vì sao cậu lại tái sinh. Nếu tái sinh là để cho cậu có được hạnh phúc, sau đó lại đập tan hạnh phúc của cậu, cậu hy vọng vào cái ngày mồng sáu tháng giêng năm 2013 ấy, sau khi bị Hoa Phẩm Tố ẻo lả đập vào người thì cứ chết như vậy đi, mãi mãi không cần tỉnh lại, cậu thật sự không chịu đựng nổi loại đau đớn như có hàng vạn mũi tên giày xéo trái tim mình, cậu thật sự không chịu nổi việc đang đứng trên đỉnh hạnh phúc nhưng lại phải ngã xuống một cách đau đớn, cậu cam chịu trở về làm một Trương Kiên Tuấn với hai bàn tay trắng như trước kia.
Hoa Phẩm Tố nằm ở trên giường không ngủ được, cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài sáng dần từng chút một, nhớ đến mỗi lúc như mọi ngày, hẳn là đang lúc bố mẹ phải ra cửa hàng, trái tim Hoa Phẩm Tố lập tức đau đến mức khiến cậu phải cuộn lại cơ thể mình, cậu đã không còn bố mẹ, bố mẹ cậu đã được hỏa táng rồi nhập táng vào ba ngày trước.
Hoa Phẩm Tố ôm chặt bản thân mình, chờ cho sự đau đớn lan tỏa từ con tim đến toàn thân trôi đi qua, lúc này, cậu nghe được trong nhà truyền đến tiếng nấc bị kiềm nén như một con dã thú, đó là tiếng của chú Hoa...
Hoa Phẩm Tố nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi chân trần bước đến gần phòng khách. Thân thích trong nhà họ Hoa làm xong xuôi tang sự thì đều đã về hết, chỉ có cả nhà chú Hoa là ở lại. Hoa Phẩm Tố men theo ánh sáng u ám nơi phòng khách trông thấy người chú của mình không ngủ ở phòng dành cho khách, mà lại đang ở phòng bố mẹ cậu, chú Hoa đang quỳ gối trước giường của bố mẹ, đưa hai tay ôm đầu mình, cúi đầu chôn vào chiếc giường của anh trai và chị dâu, cổ họng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào bị đè nén. Thím Hoa đang ngồi xổm xuống ngay bên cạnh chú Hoa, thím Hoa vừa đưa tay vỗ vai chồng mình, vừa cúi đầu nức nở khuyên can...
“Bố Phẩm Tiệp, ông không thể xúc động như vậy được, anh hai qua đời do tai nạn xe cộ, chị dâu chỉ là ngoài ý muốn, ông không thể đến làm loạn cục cảnh sát được, ông vẫn là nhân viên chính phủ mà.”
“Chẳng lẽ có thể để anh hai và chị dâu tôi chết một cách oan uổng như vậy sao? Nếu không phải bọn họ không làm cái trò đó, tinh thần anh ấy sẽ ngẩn ngơ sao?” Chú Hoa trở lại thành phố S, nghe thấy những gì mà đứa cháu gái gặp phải từ mọi người, ông cho rằng là bời vì cục cảnh sát không làm đến nơi đến chốn, mới khiến tinh thần anh trai mình phải ngẩn ngơ hốt hoảng mà gặp phải tai nạn xe cộ, hôm nay ông đã đến tranh chấp một trận với tên sở trưởng Nghiêm chuyên nói vòng vo kia, suýt chút nữa đã bị cảnh sát tạm giữ.
“Nhưng căn bản là chúng ta không có tư cách nào để nói cho ra lẽ?” Thím Hoa khóc ròng, đúng vậy, ai cũng đoán được bố Hoa vì chuyện của con gái mình mà tinh thần hốt hoảng gặp phải tai nạn, nhưng nếu ông lấy lý do này để đòi lại công bằng, chỉ sợ dù có là quan tòa công chính nhất đi nữa cũng không thể phán quyết ông có thắng kiện hay không.
“Bố Phẩm Tiệp, ông không thể không quan tâm, ông còn có Phẩm Tiệp, còn có Phẩm Phác và Phẩm Tố cần phải chăm sóc, nhà họ Hoa chỉ còn lại mình ông là trụ cột cái nhà này, ông không thể lại xảy ra chuyện gì được!” Thím Hoa khẩn cầu, nếu hôm nay không có bạn đồng đội của chú Hoa ra mặt, chú Hoa gây hậu quả như vậy ở cục cảnh sát thì tạm giữ là việc trốn không thoát...
“Cứ quên đi như thế sao?” Chú Hoa đau khổ lấy tay nắm chặt tóc.
“Trước tiên chúng ta phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ của anh chị đã, hai đứa nó cứ ngây người như khúc gỗ mấy ngày nay, nếu anh hai ông mà thấy, ông ấy nhất định đau lòng muốn chết!” Thím Hoa dùng hai đứa con mà anh hai yêu thương nhất để đả động chồng mình, bà sợ rằng nếu chồng mình kích động quá mức sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn nổi.
Hoa Phẩm Tố yên lặng đứng trong phòng khách nhìn chú thím đau khổ, chầm chậm quay trở về gian phòng của mình, ngồi xuống giường.
Đúng vậy, đau khổ chỉ là vô ích, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, cậu sẽ mãi mãi không tìm được bố mẹ luôn yêu thương mình trở về, thế nhưng cậu và chị gái vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải tiếp tục sống trên thế giới này, cậu phải thay bố mẹ chăm sóc chị gái, cậu phải thay bố mẹ bảo vệ chị mình, cậu phải trở thành một người xuất sắc, để cho bố Hoa mãi luôn lấy cậu làm điều vẻ vang! Lấy cậu làm niềm kiêu ngạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook