Cẩm Thượng Thiêm Hoa
-
Chương 15
Hôm nay, Hoa Phẩm Tố dậy thật sớm, cậu rời giường trước cả lúc bố Hoa mẹ Hoa ra cửa hàng thủy sản, vừa thấy con trai luôn thích ngủ nướng lại dậy vào giờ này, bố Hoa không khỏi lấy làm kinh ngạc.
“Tiểu Bảo, mới năm giờ sáng mà đã không ngủ nữa sao?”
“Bố à, hôm nay con muốn giúp Trang Cẩm Ngôn chuyển nhà, đi sớm một chút cho mát mẻ, nếu đi trễ thì thời tiết lại nóng lên.” Hoa Phẩm Tố vừa ăn điểm tâm do mẹ Hoa làm, vừa trả lời bố.
“À, thằng bé say rượu kia cần chuyển nhà sao, không có người lớn bên cạnh thật đáng thương, có cần bố gọi xe giúp không?” Khi tắm cho Trang Cẩm Ngôn hôm trước, anh vừa ôm lấy ông vừa gọi “bố”, bố Hoa nhớ đến người thanh niên trẻ tuổi như vậy đã thành cô nhi mà vô cùng cảm thông.
“Không cần đâu bố, ngày hôm qua, con đã gọi xe của bố Đại Đầu đi chở đồ rồi.” Hoa Phẩm Tố từ chối khéo đề nghị cúa bố mình, Trang Cẩm Ngôn vừa nhận ý tốt của cậu hôm qua, đã quyết định sáng sớm hôm nay dọn khỏi khu đại viện Nhà Nước ấy, Hoa Phẩm Tố giúp Trang Cẩm Ngôn hẹn sẵn với bố Đại Đầu đưa một chiếc xe tải trọng lượng ba bốn tấn đến, thuận tiện gọi Phương Đồng và Đại Đầu đến giúp đỡ. Đại Đầu Lưu Quốc Hưng và Phương Đồng đã ăn chực cả một mùa cua thu đông, bây giờ đã đến lúc bọn họ nên ra sức một phen.
“Tiểu Bảo nhà mình làm việc thật giống như người lớn nha!” Bố Hoa xoa xoa đầu con trai, vô cùng hài lòng đối với đứa con này. Đã hơn một năm nay, con trai ngày càng hiểu chuyện hơn, không những thành tích học tập khiến người ta cảm thấy lạ lẫm, tính tình cũng càng ngày càng tốt, không hề giống như trước, động một chút lại khóc rống phát hoả, kết bạn với người khác cũng không ngại ngùng, nhìn thấy người lớn thì lại tuôn lời ngọt ngào đến chết ruồi, những khách hàng đến cửa hàng thủy sản nhà họ Hoa mua hàng, có người nào mà không hâm mộ ông chứ, tâng bốc hai đứa con nhà họ Hoa lên tận mây xanh, dáng vẻ xinh xắn mà còn rất hiểu biết.
Hoa Phẩm Tố đã được nghe mấy lời khen ngợi của bố mình nhiều đến mức muốn chai cả lỗ tai, hôm nay lại nghe thấy lời khen ấy, vẫn như thường nhe miệng cười với bố một cái, cuối đầu tiếp tục ăn sáng.
Bố Hoa trông thấy vẻ mặt chẳng có chút đắc ý nào khi được khen của con trai, lại càng hài lòng đứa con này, không tồi, làm người không quan trọng hơn thua, sau này sẽ thành người tài năng ăn to nói lớn. Bố Hoa tự sướng tâng bốc đứa con trai lên tận mây xanh, trở thành người suất xắc xưa nay chưa ai bằng, tâm trạng vui vẻ tự giác ra cửa hàng kiếm thật nhiều tiền, để còn giành gia tài lại cho con trai.
Hoa Phẩm Tố ăn xong bữa sáng, không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng Hoa Phẩm Phác, bỏ luôn ý định gọi Hoa Phẩm Phác đi cùng, lấy vài món đồ mang theo, nhẹ nhàng chạy ra khỏi cửa, đến cửa tiểu khu lại gọi một chiếc taxi đến nhà Đại Đầu Lưu Quốc Hưng ở ngõ Thanh nhỏ. Cậu đã hẹn với bố Đại Đầu sẽ tập hợp trước nhà họ Lưurồi mới đến nhà Trang Cẩm Ngôn vận chuyển đồ đạc này nọ.
Hoa Phẩm Tố xuống xe đi vào ngõ Thanh nhỏ, đi từ xa đã trông thấy Đại Đầu và Phương Đồng mỗi người đang cầm cái bánh nướng trên tay mà cắn. Đại Đầu và Phương Đồng vừa thấy bóng dáng Hoa Phẩm Tố xuất hiện, lập tức vẫy tay chào hỏi một cách phấn khích với Hoa Phẩm Tố. Từ sau khi Đại Đầu theo Phương Đồng đến nhà họ Hoa, ba người cùng nhau trải qua khảo nghiệm cả năm trời, tình hữu nghị giữa ba người giờ đã rất kiên cố (chủ yếu là vì ăn quá nhiều cua, thủy sản của nhà họ Hoa), đã lập nên một tam giác tình bạn bền vững.
“Tiểu Hoa đến rồi, tất cả mọi người lên xe đi, tranh thủ mặt trời chưa lên cao, mau mau đi chuyển đồ nào.” Bố của Đại Đầu lau miệng đi từ bên trong nhà ra, mùa thu năm trước, cứ đến ngày cuối tuần là Đại Đầu liền tìm Hoa Phẩm Tố cùng đến cửa hàng thủy sản nhà họ Hoa ăn chực cua, thường xuyên mang theo mấy con cua sứt chân về nhà nên bố Đại đầu cũng đã ăn rất nhiều cua của nhà họ Hoa, trong lòng cũng nhớ mãi việc này, Hoa Phẩm Tố vừa gọi điện thoại nói muốn dùng xe ngày hôm qua, ngay lập tức không nói đến câu thứ hai đã từ chối mối quen làm ăn để nhận lời Hoa Phẩm Tố.
Sau khi xe tải của mấy người Hoa Phẩm Tố đăng kí ở trạm bảo vệ của tiểu khu Nhà Nước, chạy thẳng đến ngay cửa nhà Trang Cẩm Ngôn. Mấy biệt thự trong tiểu khu đều được thiết kế theo kiểu xua, mỗi lô là một căn, nhà Trang Cẩm Ngôn đang mở rộng cửa ra, vừa nghe thấy tiếng ô tô, Trang Cẩm Ngôn bèn chạy ra tiếp đón bọn họ. Hoa Phẩm Tố phát hiện vành mắt Trang Cẩm Ngôn ửng hồng, đồ đạc đã được đóng gói sắp xếp để trước sảnh nhà, Hoa Phẩm Tố cảm thấy nhất định là vì lúc thu dọn đồ đạc mà xúc động đến nỗi khiến cả vành mắt Trang Cẩm Ngôn ửng đỏ.
Hoa Phẩm Tố không kể chuyện gia đình Trang Cẩm Ngôn cho bọn Đại Đầu và bố của bọn nó nghe, chỉ nói cho bọn họ biết có một đàn anh thân thiết trong trường muốn thuê căn nhà cũ của Hoa gia để dọn vào ở, cho nên bọn Đại Đầu và Phương Đồng cũng chẳng để ý đến ánh mắt khác thường của Trang Cẩm Ngôn, năm người tay chân lanh lẹ đem mấy thứ đồ đạc ở phòng khách chất lên xe tải.
Vừa dọn đồ đạc được một nửa thì một chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh từ cửa lớn của tiểu khu đi vào, một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi bước xuống từ chiếc xe có rèm che ấy, người trung niên vừa nhìn thấy tình hình gia cảnh Trang Cẩm Ngôn, sắc mặt sững sốt rõ ràng, Trang Cẩm Ngôn phát hiện người vừa đến, vẻ mặt biểu cảm một cách phức tạp, anh buông đồ trong tay xuống, đi đến chỗ người trung niên, hai người lảng sang một chỗ vắng người khác nói chuyện gần mười mấy phút đồng hồ, trong mười mấy phút ấy, đa phần đều là người trung niên mở miệng nói chuyện, Trang Cẩm Ngôn chỉ việc gật đầu.
Hoa Phẩm Tố vừa dọn dẹp đồ đạc lên xe, vừa quan sát hai người đang đứng nói chuyện đằng xa, trực giác cậu mách bảo người trung niên này rất quan trọng với Trang Cẩm Ngôn, chẳng lẽ đây chính là ngươi sẽ bảo trợ anh sau này? Hoa Phẩm Tố lầm bầm trong lòng, cũng chẳng hỏi han gì về người trung niên vừa về lúc Trang Cẩm Ngôn tiếp tục quay lại thu dọn đồ đạc, cậu cũng chẳng cần quan tâm quan hệ giữa Trang Cẩm Ngôn và người đàn ông kia là gì, chỉ cần sau này Trang Cẩm Ngôn nhớ rõ đã từng mang ơn Hoa Phẩm Tố cậu là tốt rồi, còn nếu sau này Trang Cẩm Ngôn có phát đạt thành công, thì đó lại là việc của anh ta.
Bố Đại Đầu lái xe tải chuyển đồ đạc của Trang Cẩm Ngôn đến ngay dưới nhà cũ Hoa Phẩm Tố, giúp bọn họ chuyển sạch đồ đạc lên tận trên nhà rồi mới chịu về, Trang Cẩm Ngôn muốn trả phí cho bố Đại Đầu lại bị ông từ chối thẳng thừng, đùa à, ăn chực cả trăm cân cua của nhà họ Hoa, sao lại có thể không biết xấu hổ mà đi thu năm mươi đồng tiền xe chứ.
Đại Đầu và Phương Đồng đều không quen biết với Trang Cẩm Ngôn, mà cả người Trang Cẩm Ngôn luôn tỏ vẻ quạnh quẽ, hai thằng nhóc choai choai trước giờ nay lại cư xử có chút cẩn thận trước mặt Trang Cẩm Ngôn, sau khi dọn dẹp đồ đạc vào trong từng phòng, vừa thấy bọn họ không còn giá trị hữu ích thì vội vàng chào tạm biệt ra về.
Đồ đạc cũ của nhà họ Hoa trong nhà này còn chưa được dọn đi hết, hơn phân nửa đồ dùng trong nhà vẫn còn để ở đây, hóa ra giường ngủ trong phòng Hoa Phẩm Tố chưa được mang đi, điều hòa còn đang mở lớn ầm ầm trong phòng vẫn chưa được tháo ra, Trang Cẩm Ngôn vừa chuyển vào là có thể dùng ngay, vào cái nóng bức oi ả của ngày hè này thì thật ra đây là một nơi ở rất thích hợp.
Mấy món đồ đạc của Trang Cẩm Ngôn có đến hơn phẩn nửa là bộ sách của bố mẹ anh, những bộ sách được xếp đầy cả căn phòng trống của Hoa Phẩm Tố. Cậu ngắm nhìn những cuốn sách này vài lần, phát hiện có nhiều sách bìa vàng được đóng theo kiểu buộc chỉ. Trang Cẩm Ngôn mang quần áo xếp gọn vào tủ quần áo trong phòng, còn mấy thứ lặt vặt khác đều được đóng hộp cất giữ. Trang Cẩm Ngôn cũng không sử dụng hết toàn bộ căn nhà này, anh chỉ sử dụng duy nhất một căn phòng của Hoa Phẩm Tố để ngủ và cất đồ mà thôi.
Đồ dùng cũ trong bếp đã được mang đến nhà mới, Trang Cẩm Ngôn mang theo một ít nồi niêu xoong chậu đến đây, làm chút đồ ăn trong phòng bếp cũng không thành vấn đề, nhưng trong bếp lại không có khí gas, ở nhà cũ của Trang Cẩm Ngôn luôn được hầu hạ cơm nước cả ngày.
“Em đi mua bình gas giúp anh.” Hoa Phẩm Tố vừa thấy thời gian cũng không còn sớm, gần đến mười giờ rồi, nhớ đến chỗ bán gas ngay trước tiểu khu để mua giúp Trang Cẩm Ngôn bình gas để có cần thì dùng ngay.
“Bình gas?” Từ trước đến nay, Trang Cẩm Ngôn chưa bao giờ quan tâm đến mấy việc ăn mặc vặt vãnh, trong nhà anh luôn luôn có người giúp việc phụ trách mấy việc đó, có thể nói Trang Cẩm Ngôn đã lớn như vậy mà còn chưa bao giờ giặt được đôi tất, không nấu được một ấm nước sôi.
“Anh có bao giờ nấu cơm chưa?”
“Em nói muốn nấu cơm thì phải dùng gas sao?”
“Đúng vậy, anh không định ăn cơm ở bên ngoài suốt đấy chứ?” Hoa Phẩm Tố nhìn Trang Cẩm Ngôn một cách kỳ quái, chẳng lẽ Trang Cẩm Ngôn không nghĩ đến sau này phải sống như thế nào sao, kiếp trước, Trương Kiên Tuấn mười sáu tuổi đã phải sống tự lập một mình, cái gì cũng phải tự vác thân đi giải quyết.
“Trước mắt anh sẽ cứ ăn tạm bợ bên ngoài, dù cho có gas thì anh cũng không nấu cơm.” Cuối cùng Trang Cẩm Ngôn cũng để lộ vẻ ngượng ngùng trước mặt Hoa Phẩm Tố.
“Anh không biết làm cơm?” Hoa Phẩm Tố kinh ngạc, không nói đến Trương Kiên Tuấn trước kia, ngay cả Hoa Phẩm Phác và Hoa Phẩm Tố ẻo lả đời này cũng biết vào bếp làm chút gì ăn, Trang Cẩm Ngôn đã mười chín tuổi mà thậm chí còn không bằng Hoa Phẩm Tố mười bốn tuổi, theo như cậu giải thích, Hoa Phẩm Tố ẻo lả mười tuổi đã biết chui vào bếp với Hoa Phẩm Phác làm món gì đó ăn ngay rồi.
Trang Cẩm Ngôn bị Hoa Phẩm Tố ngạc nhiên hô lên mà đỏ mặt, trong cuộc đời mười chín năm trôi qua của Trang Cẩm Ngôn, ngoại trừ đọc sách ra, anh cũng chảng quan tâm đến gì khác.
Ánh mắt Hoa Phẩm Tố xoay xoay, trong lòng lại âm thầm tính toán: “Hè này cứ để em nấu cơm giúp anh đi.”
“Em? Không, sao lại không biết xấu hổ thế chứ!” Trang Cẩm Ngôn từ chối, nhận quá nhiều giúp đỡ từ một cậu bé mới mười bốn tuổi khiến anh cảm thấy có chút xấu hổ.
“Em cũng có ý này.” Hoa Phẩm Tố chớp chớp đôi mắt với Trang Cẩm Ngôn, tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Ồ, ý gì thế?”
“Em muốn mời anh làm gia sư dạy kèm, em cũng muốn sau này đứng nhất toàn trường giống như anh!” Ánh mắt Hoa Phẩm Tố tỏa sáng rạng rỡ, thật ra mục đích chân chính của cậu là muốn tạo cảm tình sâu sắc với Trang Cẩm Ngôn.
“Được, hè này anh sẽ dạy kèm cho em.” Trang Cẩm Ngôn nhìn thấy cậu bé không che dấu nổi sự sùng bái dành cho mình, trong lòng dâng đầy sự kiêu ngạo, đồng thời lại cảm thấy cậu bé này chính là tri âm của mình.
“Cám ơn học trưởng!” Hiện giờ Hoa Phẩm Tố mặt dày mày dạn ton hót bợ đỡ Trang Cẩm Ngôn, nhưng mà còn chưa dày đến mức đi gọi bằng “anh Cẩm Ngôn” chẳng hạn.
“Đừng gọi anh là học trưởng nữa, gọi Cẩm Ngôn đi.” Trang Cẩm Ngôn cảm thấy mặc dù cậu bé này nhỏ hơn mình năm tuổi, nhưng trong cảm giác của anh, Hoa Phẩm Tố hành động còn chu đáo dày dặn hơn cả anh.
“Được, sau này em sẽ gọi là “Cẩm Ngôn”!” Hoa Phẩm Tố lén lút giơ tay chữ V sau lưng, trong lòng cậu vui muốn điên lên, Trang Cẩm Ngôn biểu lộ sự gần gũi với cậu, chứng tỏ cái việc ôm chân nịnh hót này không tồi.
Trong khi Trang Cẩm Ngôn đi thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, Hoa Phẩm Tố đến chỗ bán gas đặt mua một bình gas đem về, rồi mới đi ra khu chợ gần nhà mua đồ ăn và gạo về.
Mỗi khi hai chị em Hoa Phẩm Phác và Hoa Phẩm Tố được nghỉ ở nhà thì đều tự nấu cơm ăn, Trương Kiên Tuấn kiếp trước cũng có hơn mười mấy năm kinh nghiệm nấu cơm, cho nên Hoa Phẩm Tố vô cùng nhanh nhẹn làm xong hai món ăn và một món canh, chưa đến bốn mươi phút đã làm xong một bữa cơm nhỏ. Ngoại trừ ăn hai chén cháo vào sang hôm qua ở nhà họ Hoa, Trang Cẩm Ngôn trở về nhà trong tiểu khu Nhà nước cũng chỉ biết ăn bánh quy với bánh mỳ, có thể nói sau khi Trang Cẩm Ngôn nghe thấy cái tin bố mình tự sát, đây chính là bữa cơm ra trò duy nhất mà anh được ăn trong mấy ngày nay.
Bắt đầu từ ngày ấy, Hoa Phẩm Tố sẽ nấu cơm giúp Trang Cẩm Ngôn vào mỗi sáng sớm, Hoa Phẩm Phác cũng từng muốn đi cùng với em trai, nhưng bị Hoa Phẩm Tố lắc đầu không cho, lại đùa à! Cái tên Trang Cẩm Ngôn tầm thường kia từng giăng lưới tóm gọn hết tất cả con tim của nữ sinh trường Nhân Ái, nếu Hoa Phẩm Phác đi theo đến nhà cũ, cùng tiếp xúc với Trang Cẩm Ngôn một thời gian dài, khó bảo toàn được tình cảm trong sáng của chị gái, tuy rằng Hoa Phẩm tố muốn ôm chân xum xoe Trang Cẩm Ngôn, nhưng cậu lại không muốn lôi chị mình vào việc này, ở trong mắt Hoa Phẩm Tố, điều kiện của Trang Cẩm Ngôn rất tốt, không phải chị gái cậu không xứng với anh ấy, nhưng rất rất rất hiếm thấy tên đại gia giàu có nào có thể có thể không bẻ cành chơi hoa trong muôn vàn bông hoa sắc thắm chứ, Hoa Phẩm Tố không muốn chị gái cậu làm một người phụ nữ ai oán sau này.
Hoa Phẩm Tố lấy cớ nhờ Trang Cẩm Ngôn làm gia sư dạy kèm, cho nên còn dành ra hai tiếng đồng hồ mỗi ngày để ngoan ngoãn cho Trang Cẩm Ngôn kèm cặp, sau khi học thêm được một lúc, Hoa Phẩm Tố mới thấy Trang Cẩm Ngôn không hổ là “Trạng nguyên” các cuộc thi ở trường Nhân Ái, bí quyết phân tích đề bài giải thích rất nhanh chóng, mặc dù Hoa Phẩm Tố mang theo thái độ giả vờ giả vịt để nghe giảng, cũng cảm thấy mình học thêm được rất nhiều, đồng thời Trang Cẩm Ngôn cũng không quên ôn tập học hành trong khi phụ đạo cho Hoa Phẩm Tố, cậu có cảm giác, Trang Cẩm Ngôn sẽ không ngốc nghếch sống ở trong cái ngõ nhỏ này được bao lâu, một người tài giỏi suất xắc như thế, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này.
Hoa Phẩm Tố đã dự cảm đúng, Trang Cẩm Ngôn chỉ ở trong ngõ Thanh nhỏ đến giữa tháng tám.
“Tiểu Bảo, mới năm giờ sáng mà đã không ngủ nữa sao?”
“Bố à, hôm nay con muốn giúp Trang Cẩm Ngôn chuyển nhà, đi sớm một chút cho mát mẻ, nếu đi trễ thì thời tiết lại nóng lên.” Hoa Phẩm Tố vừa ăn điểm tâm do mẹ Hoa làm, vừa trả lời bố.
“À, thằng bé say rượu kia cần chuyển nhà sao, không có người lớn bên cạnh thật đáng thương, có cần bố gọi xe giúp không?” Khi tắm cho Trang Cẩm Ngôn hôm trước, anh vừa ôm lấy ông vừa gọi “bố”, bố Hoa nhớ đến người thanh niên trẻ tuổi như vậy đã thành cô nhi mà vô cùng cảm thông.
“Không cần đâu bố, ngày hôm qua, con đã gọi xe của bố Đại Đầu đi chở đồ rồi.” Hoa Phẩm Tố từ chối khéo đề nghị cúa bố mình, Trang Cẩm Ngôn vừa nhận ý tốt của cậu hôm qua, đã quyết định sáng sớm hôm nay dọn khỏi khu đại viện Nhà Nước ấy, Hoa Phẩm Tố giúp Trang Cẩm Ngôn hẹn sẵn với bố Đại Đầu đưa một chiếc xe tải trọng lượng ba bốn tấn đến, thuận tiện gọi Phương Đồng và Đại Đầu đến giúp đỡ. Đại Đầu Lưu Quốc Hưng và Phương Đồng đã ăn chực cả một mùa cua thu đông, bây giờ đã đến lúc bọn họ nên ra sức một phen.
“Tiểu Bảo nhà mình làm việc thật giống như người lớn nha!” Bố Hoa xoa xoa đầu con trai, vô cùng hài lòng đối với đứa con này. Đã hơn một năm nay, con trai ngày càng hiểu chuyện hơn, không những thành tích học tập khiến người ta cảm thấy lạ lẫm, tính tình cũng càng ngày càng tốt, không hề giống như trước, động một chút lại khóc rống phát hoả, kết bạn với người khác cũng không ngại ngùng, nhìn thấy người lớn thì lại tuôn lời ngọt ngào đến chết ruồi, những khách hàng đến cửa hàng thủy sản nhà họ Hoa mua hàng, có người nào mà không hâm mộ ông chứ, tâng bốc hai đứa con nhà họ Hoa lên tận mây xanh, dáng vẻ xinh xắn mà còn rất hiểu biết.
Hoa Phẩm Tố đã được nghe mấy lời khen ngợi của bố mình nhiều đến mức muốn chai cả lỗ tai, hôm nay lại nghe thấy lời khen ấy, vẫn như thường nhe miệng cười với bố một cái, cuối đầu tiếp tục ăn sáng.
Bố Hoa trông thấy vẻ mặt chẳng có chút đắc ý nào khi được khen của con trai, lại càng hài lòng đứa con này, không tồi, làm người không quan trọng hơn thua, sau này sẽ thành người tài năng ăn to nói lớn. Bố Hoa tự sướng tâng bốc đứa con trai lên tận mây xanh, trở thành người suất xắc xưa nay chưa ai bằng, tâm trạng vui vẻ tự giác ra cửa hàng kiếm thật nhiều tiền, để còn giành gia tài lại cho con trai.
Hoa Phẩm Tố ăn xong bữa sáng, không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng Hoa Phẩm Phác, bỏ luôn ý định gọi Hoa Phẩm Phác đi cùng, lấy vài món đồ mang theo, nhẹ nhàng chạy ra khỏi cửa, đến cửa tiểu khu lại gọi một chiếc taxi đến nhà Đại Đầu Lưu Quốc Hưng ở ngõ Thanh nhỏ. Cậu đã hẹn với bố Đại Đầu sẽ tập hợp trước nhà họ Lưurồi mới đến nhà Trang Cẩm Ngôn vận chuyển đồ đạc này nọ.
Hoa Phẩm Tố xuống xe đi vào ngõ Thanh nhỏ, đi từ xa đã trông thấy Đại Đầu và Phương Đồng mỗi người đang cầm cái bánh nướng trên tay mà cắn. Đại Đầu và Phương Đồng vừa thấy bóng dáng Hoa Phẩm Tố xuất hiện, lập tức vẫy tay chào hỏi một cách phấn khích với Hoa Phẩm Tố. Từ sau khi Đại Đầu theo Phương Đồng đến nhà họ Hoa, ba người cùng nhau trải qua khảo nghiệm cả năm trời, tình hữu nghị giữa ba người giờ đã rất kiên cố (chủ yếu là vì ăn quá nhiều cua, thủy sản của nhà họ Hoa), đã lập nên một tam giác tình bạn bền vững.
“Tiểu Hoa đến rồi, tất cả mọi người lên xe đi, tranh thủ mặt trời chưa lên cao, mau mau đi chuyển đồ nào.” Bố của Đại Đầu lau miệng đi từ bên trong nhà ra, mùa thu năm trước, cứ đến ngày cuối tuần là Đại Đầu liền tìm Hoa Phẩm Tố cùng đến cửa hàng thủy sản nhà họ Hoa ăn chực cua, thường xuyên mang theo mấy con cua sứt chân về nhà nên bố Đại đầu cũng đã ăn rất nhiều cua của nhà họ Hoa, trong lòng cũng nhớ mãi việc này, Hoa Phẩm Tố vừa gọi điện thoại nói muốn dùng xe ngày hôm qua, ngay lập tức không nói đến câu thứ hai đã từ chối mối quen làm ăn để nhận lời Hoa Phẩm Tố.
Sau khi xe tải của mấy người Hoa Phẩm Tố đăng kí ở trạm bảo vệ của tiểu khu Nhà Nước, chạy thẳng đến ngay cửa nhà Trang Cẩm Ngôn. Mấy biệt thự trong tiểu khu đều được thiết kế theo kiểu xua, mỗi lô là một căn, nhà Trang Cẩm Ngôn đang mở rộng cửa ra, vừa nghe thấy tiếng ô tô, Trang Cẩm Ngôn bèn chạy ra tiếp đón bọn họ. Hoa Phẩm Tố phát hiện vành mắt Trang Cẩm Ngôn ửng hồng, đồ đạc đã được đóng gói sắp xếp để trước sảnh nhà, Hoa Phẩm Tố cảm thấy nhất định là vì lúc thu dọn đồ đạc mà xúc động đến nỗi khiến cả vành mắt Trang Cẩm Ngôn ửng đỏ.
Hoa Phẩm Tố không kể chuyện gia đình Trang Cẩm Ngôn cho bọn Đại Đầu và bố của bọn nó nghe, chỉ nói cho bọn họ biết có một đàn anh thân thiết trong trường muốn thuê căn nhà cũ của Hoa gia để dọn vào ở, cho nên bọn Đại Đầu và Phương Đồng cũng chẳng để ý đến ánh mắt khác thường của Trang Cẩm Ngôn, năm người tay chân lanh lẹ đem mấy thứ đồ đạc ở phòng khách chất lên xe tải.
Vừa dọn đồ đạc được một nửa thì một chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh từ cửa lớn của tiểu khu đi vào, một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi bước xuống từ chiếc xe có rèm che ấy, người trung niên vừa nhìn thấy tình hình gia cảnh Trang Cẩm Ngôn, sắc mặt sững sốt rõ ràng, Trang Cẩm Ngôn phát hiện người vừa đến, vẻ mặt biểu cảm một cách phức tạp, anh buông đồ trong tay xuống, đi đến chỗ người trung niên, hai người lảng sang một chỗ vắng người khác nói chuyện gần mười mấy phút đồng hồ, trong mười mấy phút ấy, đa phần đều là người trung niên mở miệng nói chuyện, Trang Cẩm Ngôn chỉ việc gật đầu.
Hoa Phẩm Tố vừa dọn dẹp đồ đạc lên xe, vừa quan sát hai người đang đứng nói chuyện đằng xa, trực giác cậu mách bảo người trung niên này rất quan trọng với Trang Cẩm Ngôn, chẳng lẽ đây chính là ngươi sẽ bảo trợ anh sau này? Hoa Phẩm Tố lầm bầm trong lòng, cũng chẳng hỏi han gì về người trung niên vừa về lúc Trang Cẩm Ngôn tiếp tục quay lại thu dọn đồ đạc, cậu cũng chẳng cần quan tâm quan hệ giữa Trang Cẩm Ngôn và người đàn ông kia là gì, chỉ cần sau này Trang Cẩm Ngôn nhớ rõ đã từng mang ơn Hoa Phẩm Tố cậu là tốt rồi, còn nếu sau này Trang Cẩm Ngôn có phát đạt thành công, thì đó lại là việc của anh ta.
Bố Đại Đầu lái xe tải chuyển đồ đạc của Trang Cẩm Ngôn đến ngay dưới nhà cũ Hoa Phẩm Tố, giúp bọn họ chuyển sạch đồ đạc lên tận trên nhà rồi mới chịu về, Trang Cẩm Ngôn muốn trả phí cho bố Đại Đầu lại bị ông từ chối thẳng thừng, đùa à, ăn chực cả trăm cân cua của nhà họ Hoa, sao lại có thể không biết xấu hổ mà đi thu năm mươi đồng tiền xe chứ.
Đại Đầu và Phương Đồng đều không quen biết với Trang Cẩm Ngôn, mà cả người Trang Cẩm Ngôn luôn tỏ vẻ quạnh quẽ, hai thằng nhóc choai choai trước giờ nay lại cư xử có chút cẩn thận trước mặt Trang Cẩm Ngôn, sau khi dọn dẹp đồ đạc vào trong từng phòng, vừa thấy bọn họ không còn giá trị hữu ích thì vội vàng chào tạm biệt ra về.
Đồ đạc cũ của nhà họ Hoa trong nhà này còn chưa được dọn đi hết, hơn phân nửa đồ dùng trong nhà vẫn còn để ở đây, hóa ra giường ngủ trong phòng Hoa Phẩm Tố chưa được mang đi, điều hòa còn đang mở lớn ầm ầm trong phòng vẫn chưa được tháo ra, Trang Cẩm Ngôn vừa chuyển vào là có thể dùng ngay, vào cái nóng bức oi ả của ngày hè này thì thật ra đây là một nơi ở rất thích hợp.
Mấy món đồ đạc của Trang Cẩm Ngôn có đến hơn phẩn nửa là bộ sách của bố mẹ anh, những bộ sách được xếp đầy cả căn phòng trống của Hoa Phẩm Tố. Cậu ngắm nhìn những cuốn sách này vài lần, phát hiện có nhiều sách bìa vàng được đóng theo kiểu buộc chỉ. Trang Cẩm Ngôn mang quần áo xếp gọn vào tủ quần áo trong phòng, còn mấy thứ lặt vặt khác đều được đóng hộp cất giữ. Trang Cẩm Ngôn cũng không sử dụng hết toàn bộ căn nhà này, anh chỉ sử dụng duy nhất một căn phòng của Hoa Phẩm Tố để ngủ và cất đồ mà thôi.
Đồ dùng cũ trong bếp đã được mang đến nhà mới, Trang Cẩm Ngôn mang theo một ít nồi niêu xoong chậu đến đây, làm chút đồ ăn trong phòng bếp cũng không thành vấn đề, nhưng trong bếp lại không có khí gas, ở nhà cũ của Trang Cẩm Ngôn luôn được hầu hạ cơm nước cả ngày.
“Em đi mua bình gas giúp anh.” Hoa Phẩm Tố vừa thấy thời gian cũng không còn sớm, gần đến mười giờ rồi, nhớ đến chỗ bán gas ngay trước tiểu khu để mua giúp Trang Cẩm Ngôn bình gas để có cần thì dùng ngay.
“Bình gas?” Từ trước đến nay, Trang Cẩm Ngôn chưa bao giờ quan tâm đến mấy việc ăn mặc vặt vãnh, trong nhà anh luôn luôn có người giúp việc phụ trách mấy việc đó, có thể nói Trang Cẩm Ngôn đã lớn như vậy mà còn chưa bao giờ giặt được đôi tất, không nấu được một ấm nước sôi.
“Anh có bao giờ nấu cơm chưa?”
“Em nói muốn nấu cơm thì phải dùng gas sao?”
“Đúng vậy, anh không định ăn cơm ở bên ngoài suốt đấy chứ?” Hoa Phẩm Tố nhìn Trang Cẩm Ngôn một cách kỳ quái, chẳng lẽ Trang Cẩm Ngôn không nghĩ đến sau này phải sống như thế nào sao, kiếp trước, Trương Kiên Tuấn mười sáu tuổi đã phải sống tự lập một mình, cái gì cũng phải tự vác thân đi giải quyết.
“Trước mắt anh sẽ cứ ăn tạm bợ bên ngoài, dù cho có gas thì anh cũng không nấu cơm.” Cuối cùng Trang Cẩm Ngôn cũng để lộ vẻ ngượng ngùng trước mặt Hoa Phẩm Tố.
“Anh không biết làm cơm?” Hoa Phẩm Tố kinh ngạc, không nói đến Trương Kiên Tuấn trước kia, ngay cả Hoa Phẩm Phác và Hoa Phẩm Tố ẻo lả đời này cũng biết vào bếp làm chút gì ăn, Trang Cẩm Ngôn đã mười chín tuổi mà thậm chí còn không bằng Hoa Phẩm Tố mười bốn tuổi, theo như cậu giải thích, Hoa Phẩm Tố ẻo lả mười tuổi đã biết chui vào bếp với Hoa Phẩm Phác làm món gì đó ăn ngay rồi.
Trang Cẩm Ngôn bị Hoa Phẩm Tố ngạc nhiên hô lên mà đỏ mặt, trong cuộc đời mười chín năm trôi qua của Trang Cẩm Ngôn, ngoại trừ đọc sách ra, anh cũng chảng quan tâm đến gì khác.
Ánh mắt Hoa Phẩm Tố xoay xoay, trong lòng lại âm thầm tính toán: “Hè này cứ để em nấu cơm giúp anh đi.”
“Em? Không, sao lại không biết xấu hổ thế chứ!” Trang Cẩm Ngôn từ chối, nhận quá nhiều giúp đỡ từ một cậu bé mới mười bốn tuổi khiến anh cảm thấy có chút xấu hổ.
“Em cũng có ý này.” Hoa Phẩm Tố chớp chớp đôi mắt với Trang Cẩm Ngôn, tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Ồ, ý gì thế?”
“Em muốn mời anh làm gia sư dạy kèm, em cũng muốn sau này đứng nhất toàn trường giống như anh!” Ánh mắt Hoa Phẩm Tố tỏa sáng rạng rỡ, thật ra mục đích chân chính của cậu là muốn tạo cảm tình sâu sắc với Trang Cẩm Ngôn.
“Được, hè này anh sẽ dạy kèm cho em.” Trang Cẩm Ngôn nhìn thấy cậu bé không che dấu nổi sự sùng bái dành cho mình, trong lòng dâng đầy sự kiêu ngạo, đồng thời lại cảm thấy cậu bé này chính là tri âm của mình.
“Cám ơn học trưởng!” Hiện giờ Hoa Phẩm Tố mặt dày mày dạn ton hót bợ đỡ Trang Cẩm Ngôn, nhưng mà còn chưa dày đến mức đi gọi bằng “anh Cẩm Ngôn” chẳng hạn.
“Đừng gọi anh là học trưởng nữa, gọi Cẩm Ngôn đi.” Trang Cẩm Ngôn cảm thấy mặc dù cậu bé này nhỏ hơn mình năm tuổi, nhưng trong cảm giác của anh, Hoa Phẩm Tố hành động còn chu đáo dày dặn hơn cả anh.
“Được, sau này em sẽ gọi là “Cẩm Ngôn”!” Hoa Phẩm Tố lén lút giơ tay chữ V sau lưng, trong lòng cậu vui muốn điên lên, Trang Cẩm Ngôn biểu lộ sự gần gũi với cậu, chứng tỏ cái việc ôm chân nịnh hót này không tồi.
Trong khi Trang Cẩm Ngôn đi thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, Hoa Phẩm Tố đến chỗ bán gas đặt mua một bình gas đem về, rồi mới đi ra khu chợ gần nhà mua đồ ăn và gạo về.
Mỗi khi hai chị em Hoa Phẩm Phác và Hoa Phẩm Tố được nghỉ ở nhà thì đều tự nấu cơm ăn, Trương Kiên Tuấn kiếp trước cũng có hơn mười mấy năm kinh nghiệm nấu cơm, cho nên Hoa Phẩm Tố vô cùng nhanh nhẹn làm xong hai món ăn và một món canh, chưa đến bốn mươi phút đã làm xong một bữa cơm nhỏ. Ngoại trừ ăn hai chén cháo vào sang hôm qua ở nhà họ Hoa, Trang Cẩm Ngôn trở về nhà trong tiểu khu Nhà nước cũng chỉ biết ăn bánh quy với bánh mỳ, có thể nói sau khi Trang Cẩm Ngôn nghe thấy cái tin bố mình tự sát, đây chính là bữa cơm ra trò duy nhất mà anh được ăn trong mấy ngày nay.
Bắt đầu từ ngày ấy, Hoa Phẩm Tố sẽ nấu cơm giúp Trang Cẩm Ngôn vào mỗi sáng sớm, Hoa Phẩm Phác cũng từng muốn đi cùng với em trai, nhưng bị Hoa Phẩm Tố lắc đầu không cho, lại đùa à! Cái tên Trang Cẩm Ngôn tầm thường kia từng giăng lưới tóm gọn hết tất cả con tim của nữ sinh trường Nhân Ái, nếu Hoa Phẩm Phác đi theo đến nhà cũ, cùng tiếp xúc với Trang Cẩm Ngôn một thời gian dài, khó bảo toàn được tình cảm trong sáng của chị gái, tuy rằng Hoa Phẩm tố muốn ôm chân xum xoe Trang Cẩm Ngôn, nhưng cậu lại không muốn lôi chị mình vào việc này, ở trong mắt Hoa Phẩm Tố, điều kiện của Trang Cẩm Ngôn rất tốt, không phải chị gái cậu không xứng với anh ấy, nhưng rất rất rất hiếm thấy tên đại gia giàu có nào có thể có thể không bẻ cành chơi hoa trong muôn vàn bông hoa sắc thắm chứ, Hoa Phẩm Tố không muốn chị gái cậu làm một người phụ nữ ai oán sau này.
Hoa Phẩm Tố lấy cớ nhờ Trang Cẩm Ngôn làm gia sư dạy kèm, cho nên còn dành ra hai tiếng đồng hồ mỗi ngày để ngoan ngoãn cho Trang Cẩm Ngôn kèm cặp, sau khi học thêm được một lúc, Hoa Phẩm Tố mới thấy Trang Cẩm Ngôn không hổ là “Trạng nguyên” các cuộc thi ở trường Nhân Ái, bí quyết phân tích đề bài giải thích rất nhanh chóng, mặc dù Hoa Phẩm Tố mang theo thái độ giả vờ giả vịt để nghe giảng, cũng cảm thấy mình học thêm được rất nhiều, đồng thời Trang Cẩm Ngôn cũng không quên ôn tập học hành trong khi phụ đạo cho Hoa Phẩm Tố, cậu có cảm giác, Trang Cẩm Ngôn sẽ không ngốc nghếch sống ở trong cái ngõ nhỏ này được bao lâu, một người tài giỏi suất xắc như thế, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này.
Hoa Phẩm Tố đã dự cảm đúng, Trang Cẩm Ngôn chỉ ở trong ngõ Thanh nhỏ đến giữa tháng tám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook