Căm Thù Nhà Giàu
-
Chương 12
“Hứa Niên ới ời! Ông đang trong nhà vệ sinh à?” Đương lúc Hứa Niên đang tuốt gươm để thể hiện bản lĩnh đàn ông thì giọng Trương Nhất Dương vang lên bên ngoài. Cậu ta còn gấp gáp: “Này, xong chưa đấy? Tôi nín đái sắp chết rồi đây!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng tiếng gõ cửa: “Nhanh lên! Gấp! Gấp!”
“Xong rồi! Xong rồi đây!” Hứa Niên vội vàng lau tay, mặc quần, còn cố ý phun nước ra sàn rồi mới mở cửa.
Trương Nhất Dương vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, đóng vửa cái rầm, không cả thèm khóa đã bắt đầu “xả nước”. Cùng tiếng nước còn có tiếng nói thích ý của Trương Nhất Dương vọng ra: “A… Phê…”
Hứa Niên yên lặng đứng rửa tay bên ngoài. Trương Nhất Dương đi ra ngoài thấy cậu rửa tay kỹ càng như thế, cảm thán: “Quả nhiên là bé trai hoàn hảo của phòng mình, chẳng bù cho tôi… Haiz.”
Mắt thấy tay đỡ trym của Trương Nhất Dương sắp khoác lên vai mình, Hứa Niên nhanh nhẹn né đi, nhường chỗ ở bồn rửa tay cho cậu ta: “Rửa tay đi.”
Trương Nhất Dương ra vẻ “ôi”: “Quả là tình người…”
Hai người về giường đã dán mắt vào điện thoại, câu được câu mất mà nói chuyện. Lý Giai Hạo với Hà Kinh cũng lần lượt đi về.
Chín giờ hơn, Hứa Niên đột nhiên nhận được cái tin nhắn.
Giang Vệ Hành: Đi ra ngoài tí đi.
Hứa Niên:?
Giang Vệ Hành nhanh chóng trả lời: Đợi mày chỗ cầu thang.
Hứa Niên đỏ mặt, ngó nghiêng quanh phòng. Một người nằm ngửa chơi game, một người toét mồm cười mà chat chít, người còn lại vừa tắm vừa tham gia “Song ca cùng thần tượng”.
Chẳng ai để ý cậu ra ngoài đâu nhỉ…
Hứa Niên bỏ điện thoại xuống, rón rén đi ra ngoài. Hành lang bên phải sáng trưng còn bên trái tối mù mới là hướng ra cầu thang.
Hứa Niên đi về phía cầu thang, có bóng người đứng đó chờ.
“Giang Vệ Hành à?” Hứa Niên gọi nhỏ tiếng.
Giang Vệ Hành xoay người lại, mở đèn pin di động chiếu xuống đất: “Sang đây.”
Hứa Niên đang sợ tối lại thấy ánh đèn thì không sợ nữa, chạy vội đến: “Gọi tao ra làm gì?”
Giang Vệ Hành đưa cái túi trong tay cho cậu: “Hoành thánh này, cho mày.”
“Lúc chiều ăn có tí cơm giờ sợ mày đói” Hắn đặt túi đựng cái hộp đồ ăn lên chỗ lan can gần đấy, mở ra, đưa thìa dùng một lần cho Hứa Niên: “Ăn đi.”
“Cảm ơn…” Lúc Hứa Niên cầm thìa thấy vi diệu lắm. Sao giờ tự nhiên lại thân thiết với nhau thế nhỉ?
Đèn pin ở điện thoại Giang Vệ Hành vẫn bật. Hứa Niên thấy trong bát toàn là những miếng hoành thánh béo múp míp, vỏ mỏng thịt nhiều bơi trong bát nước súp đang bốc hơi, nóng hầm hập.
Đếm xem trong bát có bao nhiêu miếng, Hứa Niên nhẩm nhẩm: “… Mười bốn, mười lăm… Mày mua mấy phần ăn đấy?
Giang Vệ Hành giơ tay làm động tác “OK”.
Phần ba người… thảo nào nhiều thế. Hứa Niên sờ trán: “Mua nhiều thế tao ăn không hết đâu.” Cậu lén liếc Giang Vệ Hành một cái, đẩy cái hộp về phía hắn, ngập ngừng nói: “Hay là… ăn chung đi.”
Giang Vệ Hành chỉ thìa trên tay cậu: “Đấy, có một cái thìa thôi.”
Hứa Niên cầm thìa, do dự: “Thế sao giờ?” Giang Vệ Hành mua cho cậu ăn, làm sao mà để người ta ăn thừa của mình được, không tốt tí nào.
Hứa Niên “tốt” bụng mà nghĩ, ưỡn ngực nói: “Không sao, dùng chung.”
Chắc không sao đâu nhỉ…
Cậu nhủ thầm trong lòng, đàn ông với nhau, có gì đâu…
Giang Vệ Hành đột nhiên đưa tay nhấc cằm cậu lên, hơi thở phả lên hàng mi dài: “Hay mày đút cho tao.”
Lông mi Hứa Niên ngưa ngứa, run lên. Cậu mở mắt thật lớn, hai má hây hây đỏ: “Tay mày mọc làm cảnh hay gì mà bắt tao đút?”
Giang Vệ Hành cúi xuống thơm lên đôi má: “Mày đút thì ngon hơn.”
Hứa Niên vô tình dựa vào Giang Vệ Hành thật gần, lúc bị hôn còn bị ôm eo, kéo lại gần, đụng vào người, thấy ươn ướt.
Hứa Niên thấy lạ, hỏi: “Sao người ẩm thế?”
Giang Vệ Hành chỉ muốn ôm người ta vào lòng thật chặt nhưng toàn thân dính dớp mồ hôi nên thành thôi. Hắn đáp: “Mới đi chạy về.”
Hứa Niên vội vàng tránh ra, cảnh cáo hắn: “Tao tắm rồi đấy, đừng có đụng vào người tao.”
Giang Vệ Hành nhướng mày, cười, cúi xuống bên tai Hứa Niên, thì thầm: “Thế sờ một tí có được không, thơm một tí được không?”
Giang Vệ Hành yêu cầu trắng trợn như thế ngoài đường khiến Hứa Niên đỏ hết cả người. Eo ôi sao mà dâm đãng thế! Cậu nhìn quanh, ấp úng: “Mày, mày nói cái gì đấy…”
Giang Vệ Hành nắm cổ tay trắng ngần, muốn kéo vào trong lòng nhưng sợ người ta khó chịu, đành nhịn xuống, ép buộc cậu trả lời: “Hôn được không? Nắm tay được không?”
Hứa Niên né tránh ánh mắt hắn: “Tao, tao không biết đâu nhé…”
Phòng ngủ cách đó không xa đột nhiên có người đi ra ngoài, hình như là đi về phía bên trái. Người nọ chỉ cần nhìn kỹ một tí là có thể thấy Giang Vệ Hành và cậu trong bóng tối.
Hứa Niên vội vàng: “Tắt đèn đi!”
Giang Vệ Hành chẳng sợ, cứ nắm tay cậu: “Trả lời tao.”
Sợ bị phát hiện, Hứa Niên nhắm mắt, dứt khoát như con bạc xuống tiền: “Được, được.”
Giang Vệ Hành nhanh chân lẹ tay tắt đèn pin chỉ trong nháy mắt.
Hứa Niên mở mắt ra thì chỉ thấy bóng tối, người trước mặt cũng chỉ nhìn được lờ mờ. Cậu ngập ngừng gọi: “Giang Vệ Hành ơi?”
Giang Vệ Hành véo thịt trên cánh tay cậu: “Đây!”
Hứa Niên nghe giọng hắn thế mà lại thấy hơi yên tâm.
Giang Vệ Hành đưa tay xuống, đan vào bàn tay cậu, tay kia thì chỉnh điện thoại về chế độ máy bay, chỉnh màn hình lên mức sang cao nhất, đặt sang một bên. Làm xong tất cả những việc đó, Giang Vệ Hành cười cười nhìn Hứa Niên: “Đút tao ăn đi nào.”
Hứa Niên thấy độ ấm bàn tay hắn như đang thiêu cháy trái tim mình, toàn thân nóng lên. Cậu múc một miếng hoành thánh, đưa tới bên miệng Giang Vệ Hành, Giang Vệ Hành chặn lại: “Nhỡ còn nóng thì sao, bỏng lưỡi làm thế nào bây giờ?”
Nói như thật.
Hứa Niên dừng tay, đưa thìa tới bên miệng mình, thổi “phù phù” hai cái rồi lại đưa cho Giang Vệ Hành: “Ăn đi.”
Giang Vệ Hành nhìn cậu chu miệng thổi hoành thánh thấy đáng yêu quá, ước gì được một một cái. Tuy rằng vã lắm rồi nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh lạ thường. Giang Vệ Hành lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mày phải nếm thử trước chứ, xem còn nóng không.”
Hứa Niên “ngốc nghếch” không biết Giang Vệ Hành đang định làm gì nhưng cứ “hồ đồ” mà hỏi: “Tao nếm thử thì ngon à?”
Hỏi xong Hứa Niên mới nhận ra, chỉ muốn tự vả một cái.
Giang Vệ Hành vuốt ve bờ môi như cánh hoa, cười cười: “Nước bọt của bé con thì ngon.”
Hứa Niên tê rần cả người, da gà da vịt nổi lên. Cậu không dám nhìn Giang Vệ Hành: “Mày, mày bị điên à…”
Giang Vệ Hành bất ngờ nắm chặt tay cậu, nói: “Nhìn tao này.”
Hứa Niên bất giác ngẩng đầu. Giang Vệ Hành cúi đầu hôn môi cậu. Đầu lưỡi của hắn gấp gáp xâm nhập khoang miệng Hứa Niên. Hai chiếc lưỡi quấn quýt, dính lấy nhay. Hứa Niên bị hôn mềm cả chân, cậu “ưm ưm”, tranh thủ khoảng nghỉ mà hổn hển nói: “Hoành thánh… rơi mất… Để lại đi….”
Lưỡi Giang Vệ Hành càn quét trong khoang miệng cậu, kết thúc bằng một cái mút thật mạnh chiếc lưỡi xinh. Giọng hắn khàn khàn, nói ra mục đích chính: “Bé ngoan, đút cho tôi ăn bằng miệng ấy.”
Hứa Niên cố lắm mới không làm rơi thìa. Tay chân cậu nhũn hết cả ra rồi, còn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy Giang Vệ Hành nói, mặt lại nóng lên: “Không được đâu…”
Giang Vệ Hành nghe thế còn trêu cậu, nâng cằm người ta lên, mút lên hai má định buộc cậu làm theo. Hơi thở Giang Vệ Hành phả lên đôi mắt cậu, tê tê ngứa ngứa, Hứa Niên bật cười, đẩy Giang Vệ Hành: “Rồi, rồi, đút cho ăn được chưa. Ngứa quá đừng có mút…”
Lúc này Giang Vệ Hành mới buông tha cậu, tay vẫn nắm chặt tay, chờ Hứa Niên đút mình ăn.
Hứa Niên đưa hoành thánh lên miệng cắn rồi ngẩng đầu lên hướng miệng về phía Giang Vệ Hành như mèo con ngoan ngoãn. Giang Vệ Hành bị cái dáng vẻ đáng yêu này của Hứa Niên làm cho sắp bệnh tim đến nơi.
Một tay hắn ôm lấy mặt Hứa Niên, cúi đầu xuống liếm bờ môi cậu. Hứa Niên “hừ hừ” không phản khác, Giang Vệ Hành lại liếm hàm răng chỉnh tề của cậu sau đó mới cắn hoành thánh. Miếng hoành thánh chia làm đôi. Hứa Niên kêu “ưm”, hàm răng bị lưỡi Giang Vệ Hành mở ra. Hai miếng hoành thánh bị lưỡi hai người nhào trộn. Vị hoành thánh đậm đà nơi đầu lưỡi.
Hứa Niên bị Giang Vệ Hành hôn cho không nuốt được. Nước bọt đầy khoang miệng tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm. Hứa Niên xấu hổ, nước mắt cũng tràn ra. Giang Vệ Hành thở dốc, đưa tay lau nước bịt cậu rồi lại mút lấy đầu lưỡi. Hai miếng hoành thánh giờ đã thành thịt băm, lẫn với nước bọt.
Khi được giải thoát, Hứa Niên dựa cả vào người Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành ôm lấy cậu bằng một tay, cười cười: “Giờ thì lại không chê mồ hôi đấy.”
Hứa Niên mệt mỏi dựa vào ngực hắn, giấu mặt vào trong lòng Giang Vệ Hành, cọ hết nước dãi lên áo người ta rồi mới đáp: “Mồ hôi thôi mà, ai chẳng có.”
Hứa Niên nắm áo Giang Vệ Hành, thấy nãy giờ đút mớm cho nhau ăn xong nuốt nước miếng của nhau sao mà xấu hổ quá!
Càng nghĩ mặt Hứa Niên càng đỏ. Giang Vệ Hành vội ôm người ta vào lòng: “Ăn mau đi thôi. Lạnh mất giờ.”
Tay trái Hứa Niên lại bị nắm lại. Cậu đỏ mặt, giơ tay cầm thìa làm bộ đánh hắn: “Tại mày chứ ai.”
Giang Vệ Hành thơm chụt chụt lên hai má: “Tại tao tất, được chưa.”
Lần nào Giang Vệ Hành làm sai cũng tỏ vẻ thế này. Hứa Niên định mắng thêm cũng ngại, lầu bầu: “Tạm tha cho mày đấy.”
Hai người tôi một miếng, cậu một miếng, ăn hết hoành thánh. Hứa Niên sờ bụng dưới hơi phồng lên, dễ chịu. Nhưng lúc này Giang Vệ Hành lại vỗ mông cậu: “Bôi thuốc chưa?”
“Rồi!” Hứa Niên giật mình nhưng tay Giang Vệ Hành vẫn còn đặt lên mông Hứa Niên. Cậu lắc lắc mông định rũ tay hắn xuống: “Bỏ ra.”
Ngón tay Giang Vệ Hành nắm chặt bờ mông mềm mại, còn bóp bóp. Hứa Niên “Ưm” một tiếng, chỗ Giang Vệ Hành xoa như có dòng điện chạy ngang, tê dại, dương v*t lại ỡm ờ định ngẩng đầu.
Hứa Niên kinh ngạc, trong lòng sướng điên. Bé yêu nhà mình sắp lại tỉnh rồi! Mình vẫn là một thằng đàn ông đích thực!
Giang Vệ Hành không biết Hứa Niên lại đang nghĩ gì. Hắn lại gần liếm vành tai xinh xắn, ngửi mùi sữa tắm chanh thơm mát. Cơ thể Hứa Niên run lên. Chẳng biết khi nào Giang Vệ Hành đã thò tay vào quần cậu, xoa trực tiếp lên mông. Ôi sao mà sờ sướng thế nhỉ.
Hứa Niên thấy quần hơi phồng phồng lên, nhỏ giọng mà “A” một tiếng, thấy không ổn mới đặt tay lên ngực Giang Vệ Hành, hạ giọng: “Đừng sờ nữa. Tao sợ…”
Giang Vệ Hành nghiêng đầu sang, thơm má cậu: “Bé ngoan sợ cái gì?”
Hứa Niên mím môi, tránh đi: “Sợ đau, sợ bị phát hiện nữa.”
Giang Vệ Hành buồn cười, thơm lên môi người ta: “Sờ tí thôi.” Hắn bỏ tay ra, kéo quần lên cho người ta. Đột nhiên, hắn dừng lại, bàn tay bao lấy đũng quần cậu, xoa xoa: “Bé ngoan sợ mà cũng cương được à?”
Hứa Niên bị phát hiện đang cương cứng. Giang Vệ Hành sờ làm cậu sướng lắm, rầm rì giải thích: “Tao là đàn ông mà, mày sờ tao sẽ cương thôi.”
Giang Vệ Hành cắn vành tai cậu, cười, thì thầm: “Nhưng có sờ em trai bên dưới đâu nhỉ.”
Hứa Niên đỏ mặt, véo vào eo Giang Vệ Hành, bao biện: “Nhưng mày sờ mông tao kiểu như thế….”
Giang Vệ Hành cong mắt nhìn Hứa Niên: “Muốn giúp không nào?”
“Thôi…” Hứa Niên do dự, cậu nhìn hành lang sợ có người đi ra: “Tí là xuôi thôi.”
“Ờ ha.” Giang Vệ Hành không ép Hứa Niên. Hắn hiểu được giờ muốn làm cũng không ổn, chỉ đành đưa khăn mặt mới cho cậu, cười: “Khăn kia cứ để lau tinh dịch nhé.”
Lúc Hứa Niên nhận khăn còn vui phơi phới, nghe Giang Vệ Hành nói xong thì tức điên: “Tao vứt luôn rồi, còn lâu mới giữ!”
Giang Vệ Hành chỉ cười, cúi đầu hôn cậu: “Để tao dọn, mày về đi.”
Hứa Niên thấy hai người ăn mà một người dọn cũng thì cũng ngại, cứ nhăn nhó đứng một bên chờ.
Thật ra chẳng có gì mà dọn, chỉ bỏ lại hộp đựng vào túi. Giang Vệ Hành xoay người nhìn Hứa Niên còn đang đứng đấy, trêu: “Lại còn chưa về nữa? Muốn giúp à?”
Hứa Niên thấy mình như theo bạn trai đến chỗ làm việc chờ cũng ngại lắm. Hứa Niên lườm hắn một cái, đi luôn. Giang Vệ Hành nhét điện thoại vào túi quần, sải bước nắm tay Hứa Niên.
tay Hứa Niên bị cầm, trái tim cũng nóng lên. Cậu quên cả việc mình sợ tối, cố ý đi trước Giang Vệ Hành. Đến khúc rẽ lần trước đứng, Giang Vệ Hành mới kéo cậu dừng lại: “Bé ngoan, thơm cái nào.”
“Không thèm.” Hứa Niên định hất tay hắn ra nhưng sức nào có bao nhiêu.
“Thơm một cái thôi.” Giang Vệ Hành còn nắm tay cậu lắc lắc. Thế mà Hứa Niên lại thấy Giang Vệ Hành to đùng kia rồi đáng yêu?!
Hứa Niên phụng phịu quay lại, nghiêm túc hỏi: “Thế còn cười không?”
Giang Vệ Hành lắc đầu: “Không cười.” Hắn bày ra vẻ mặt nhiêm túc giống Hứa Niên: “Không bao giờ luôn.”
Chiếm được câu trả lời ưng ý, Hứa Niên cũng không từ chối nữa, xem xét Giang Vệ Hành: “Chỉ thơm má thôi đấy, cúi xuống đây.”
Giang Vệ Hành tuân theo “Thánh chỉ”, cúi xuống trước mặt Hứa Niên. Hứa Niên thấy người ta nghe lời mình thì ngại hết sức, xấu hổ dâng môi lại gần. Khi sắp chạm má Giang Vệ Hành, hắn lại nhanh chóng quay đầu sang, kết quả là Hứa Niên hôn lên môi hắn. Thấy là lạ, Hứa Niên mở mắt, thấy vẻ mặt Giang Vệ Hành gian xảo như hồ ly, trêu tức nhìn mình. Không đợi cậu cáu kỉnh lên, lưỡi Giang Vệ Hành đã tiến vào trong miệng Hứa Niên. Hứa Niên bị hôn to cả đầu, chỉ có thể ôm lấy Giang Vệ Hành.
Hứa Niên bị hôn xong, không mắng Giang Vệ Hành, cũng không giận, chỉ ôm lấy hắn. May mà mùi mồ hôi của Giang Vệ Hành cũng không nặng Hứa Niên mới không chê.
“Vào đi.” Giang Vệ Hành vỗ lưng Hứa Niên, thơm mấy cái lên má.
“Ừm…” Thế mà Hứa Niên thấy cũng hơi không nỡ, không được không được, cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thẳng lưng: “Vào trước đây.”
Giang Vệ Hành lại thơm cái nữa: “Đi đi.”
Hứa Niên về phong ngủ. Lúc đóng cửa, cậu ngó thấy Giang Vệ Hành đang đứng đó nhìn mình mới rụt đầu vào.
Thấy là lạ sao đó.
Đóng cửa lại, Hứa Niên rón rén về giường thì nghe thấy giọng Lý Giai Hạo: “Ông vừa đi đâu đấy, sao giờ mới về?”
Hứa Niên chột dạ. Lý Giai Hạo là bạn thân của Giang Vệ Hành. Cậu không biết trả lời sao, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Lý Giai Hạo oán hận nói chuyện với điện thoại di động.
Nhìn hai người khác đang mơ mic, chơi Vương Giả Vinh Diệu say mê, miệng cứ “** má có người trong bụi cỏ kìa”, “Nhanh lên, nhanh lên”, không ai để ý tới Hứa Niên.
…
Giang Vệ Hành cầm cái túi vào phòng ngủ. Hai người khác trong phòng bay đến như cơn gió. Người da đen gọi là Lão K, hắn ta xoa xoa tay, không kiềm lòng nổi, nói: “Anh Giang mua gì cho anh em xin miếng.”
Mỗi lần Giang Vệ Hành mang đồ ăn khuya về sẽ được gọi là “Anh Giang”…
Dương Xuyên sờ đầu Lão K: “Có cl, cái này sao gọi là “cho” được, gọi là “phần thưởng” mới đúng. Phải không anh Giang?”
Phó Minh ngồi nguyên chỗ cũ, đẩy gọng kính nặng trịch: “Tôi đoán là mấy ông không được miếng nào đâu.”
Lão K cao giọng: “Phó Minh, ngắm gái nhà ông đi.”
Trạch nam (*) Phó Minh đắm chìm trong nhan sắc của Thủy thủ mặt trăng không dứt ra được, ôm điện thoại liếm màn hình: “Chân dài đỉnh nhất.”
(*)những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình.
Giang Vệ Hành cười khẩy, đặt túi lên bàn. Hai người kia vội vàng mở ra. Lão K mắt đang lấp lánh bỗng gào lên: “Sao còn mỗi canh thế!!!”
Dương Xuyên: “…” Hắn ta quàng tay lên vai Lão K, buồn bã nói: “Đi thôi. Hai anh em mình về giường thôi.”
Giang Vệ Hành đổ canh đi rồi ép hộp vào trong thùng rác.
Tắm xong, hắn trèo lên giường – cầm theo quần áo Hứa Niên trả.
Giang Vệ Hành nằm xuống, đặt áo lên mặt mình, hít sâu một hơi. Có mùi của bé ngoan nhà hắn, thơm.
Dương Xuyên ngủ ở giường bên, đang chơi điện thoại thấy cảnh như vậy thì hết hồn, vội nhắn nhắn tin cho Lão K nhìn Giang Vệ Hành.
Lão K thấy cũng giật mình. Đang yên đang lành úp vải trắng lên mặt làm gì, sợ vãi!
Dương Xuyên lên tiếng: “Lão Giang làm gì thế?”
Giang Vệ Hành thấy mình sắp tiếng hóa thành Phó Minh mê gái rồi. Hắn nghe thấy tiếng Dương Xuyên, ngồi dậy, khoe quần áo cho mọi người xem: “Đồ đẹp không?”
Lão K với Dương Xuyên, hai đứa trai thẳng không có mắt thẩm mỹ không nhìn thấy quần áo này đẹp chỗ nào nhưng theo kinh nghiệm với bạn gái thì đều ngoan ngoãn gật đầu: “Cũng được, ok đấy.”
Giang Vệ Hành không thấy hai người chân thành tí nào. Hắn nghĩ thầm bé ngoan nhà mình đẹp nhất, rồi lại ôm quần áo nằm xuống, mặc kệ cho Lão K với Dương Xuyên nhìn nhau.
***
Tôi tự thấy hai cháu nên đổi xưng hô từ “tao – mày” sang “tôi – cậu” vì thân thiện hơn rùi nghen
“Xong rồi! Xong rồi đây!” Hứa Niên vội vàng lau tay, mặc quần, còn cố ý phun nước ra sàn rồi mới mở cửa.
Trương Nhất Dương vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, đóng vửa cái rầm, không cả thèm khóa đã bắt đầu “xả nước”. Cùng tiếng nước còn có tiếng nói thích ý của Trương Nhất Dương vọng ra: “A… Phê…”
Hứa Niên yên lặng đứng rửa tay bên ngoài. Trương Nhất Dương đi ra ngoài thấy cậu rửa tay kỹ càng như thế, cảm thán: “Quả nhiên là bé trai hoàn hảo của phòng mình, chẳng bù cho tôi… Haiz.”
Mắt thấy tay đỡ trym của Trương Nhất Dương sắp khoác lên vai mình, Hứa Niên nhanh nhẹn né đi, nhường chỗ ở bồn rửa tay cho cậu ta: “Rửa tay đi.”
Trương Nhất Dương ra vẻ “ôi”: “Quả là tình người…”
Hai người về giường đã dán mắt vào điện thoại, câu được câu mất mà nói chuyện. Lý Giai Hạo với Hà Kinh cũng lần lượt đi về.
Chín giờ hơn, Hứa Niên đột nhiên nhận được cái tin nhắn.
Giang Vệ Hành: Đi ra ngoài tí đi.
Hứa Niên:?
Giang Vệ Hành nhanh chóng trả lời: Đợi mày chỗ cầu thang.
Hứa Niên đỏ mặt, ngó nghiêng quanh phòng. Một người nằm ngửa chơi game, một người toét mồm cười mà chat chít, người còn lại vừa tắm vừa tham gia “Song ca cùng thần tượng”.
Chẳng ai để ý cậu ra ngoài đâu nhỉ…
Hứa Niên bỏ điện thoại xuống, rón rén đi ra ngoài. Hành lang bên phải sáng trưng còn bên trái tối mù mới là hướng ra cầu thang.
Hứa Niên đi về phía cầu thang, có bóng người đứng đó chờ.
“Giang Vệ Hành à?” Hứa Niên gọi nhỏ tiếng.
Giang Vệ Hành xoay người lại, mở đèn pin di động chiếu xuống đất: “Sang đây.”
Hứa Niên đang sợ tối lại thấy ánh đèn thì không sợ nữa, chạy vội đến: “Gọi tao ra làm gì?”
Giang Vệ Hành đưa cái túi trong tay cho cậu: “Hoành thánh này, cho mày.”
“Lúc chiều ăn có tí cơm giờ sợ mày đói” Hắn đặt túi đựng cái hộp đồ ăn lên chỗ lan can gần đấy, mở ra, đưa thìa dùng một lần cho Hứa Niên: “Ăn đi.”
“Cảm ơn…” Lúc Hứa Niên cầm thìa thấy vi diệu lắm. Sao giờ tự nhiên lại thân thiết với nhau thế nhỉ?
Đèn pin ở điện thoại Giang Vệ Hành vẫn bật. Hứa Niên thấy trong bát toàn là những miếng hoành thánh béo múp míp, vỏ mỏng thịt nhiều bơi trong bát nước súp đang bốc hơi, nóng hầm hập.
Đếm xem trong bát có bao nhiêu miếng, Hứa Niên nhẩm nhẩm: “… Mười bốn, mười lăm… Mày mua mấy phần ăn đấy?
Giang Vệ Hành giơ tay làm động tác “OK”.
Phần ba người… thảo nào nhiều thế. Hứa Niên sờ trán: “Mua nhiều thế tao ăn không hết đâu.” Cậu lén liếc Giang Vệ Hành một cái, đẩy cái hộp về phía hắn, ngập ngừng nói: “Hay là… ăn chung đi.”
Giang Vệ Hành chỉ thìa trên tay cậu: “Đấy, có một cái thìa thôi.”
Hứa Niên cầm thìa, do dự: “Thế sao giờ?” Giang Vệ Hành mua cho cậu ăn, làm sao mà để người ta ăn thừa của mình được, không tốt tí nào.
Hứa Niên “tốt” bụng mà nghĩ, ưỡn ngực nói: “Không sao, dùng chung.”
Chắc không sao đâu nhỉ…
Cậu nhủ thầm trong lòng, đàn ông với nhau, có gì đâu…
Giang Vệ Hành đột nhiên đưa tay nhấc cằm cậu lên, hơi thở phả lên hàng mi dài: “Hay mày đút cho tao.”
Lông mi Hứa Niên ngưa ngứa, run lên. Cậu mở mắt thật lớn, hai má hây hây đỏ: “Tay mày mọc làm cảnh hay gì mà bắt tao đút?”
Giang Vệ Hành cúi xuống thơm lên đôi má: “Mày đút thì ngon hơn.”
Hứa Niên vô tình dựa vào Giang Vệ Hành thật gần, lúc bị hôn còn bị ôm eo, kéo lại gần, đụng vào người, thấy ươn ướt.
Hứa Niên thấy lạ, hỏi: “Sao người ẩm thế?”
Giang Vệ Hành chỉ muốn ôm người ta vào lòng thật chặt nhưng toàn thân dính dớp mồ hôi nên thành thôi. Hắn đáp: “Mới đi chạy về.”
Hứa Niên vội vàng tránh ra, cảnh cáo hắn: “Tao tắm rồi đấy, đừng có đụng vào người tao.”
Giang Vệ Hành nhướng mày, cười, cúi xuống bên tai Hứa Niên, thì thầm: “Thế sờ một tí có được không, thơm một tí được không?”
Giang Vệ Hành yêu cầu trắng trợn như thế ngoài đường khiến Hứa Niên đỏ hết cả người. Eo ôi sao mà dâm đãng thế! Cậu nhìn quanh, ấp úng: “Mày, mày nói cái gì đấy…”
Giang Vệ Hành nắm cổ tay trắng ngần, muốn kéo vào trong lòng nhưng sợ người ta khó chịu, đành nhịn xuống, ép buộc cậu trả lời: “Hôn được không? Nắm tay được không?”
Hứa Niên né tránh ánh mắt hắn: “Tao, tao không biết đâu nhé…”
Phòng ngủ cách đó không xa đột nhiên có người đi ra ngoài, hình như là đi về phía bên trái. Người nọ chỉ cần nhìn kỹ một tí là có thể thấy Giang Vệ Hành và cậu trong bóng tối.
Hứa Niên vội vàng: “Tắt đèn đi!”
Giang Vệ Hành chẳng sợ, cứ nắm tay cậu: “Trả lời tao.”
Sợ bị phát hiện, Hứa Niên nhắm mắt, dứt khoát như con bạc xuống tiền: “Được, được.”
Giang Vệ Hành nhanh chân lẹ tay tắt đèn pin chỉ trong nháy mắt.
Hứa Niên mở mắt ra thì chỉ thấy bóng tối, người trước mặt cũng chỉ nhìn được lờ mờ. Cậu ngập ngừng gọi: “Giang Vệ Hành ơi?”
Giang Vệ Hành véo thịt trên cánh tay cậu: “Đây!”
Hứa Niên nghe giọng hắn thế mà lại thấy hơi yên tâm.
Giang Vệ Hành đưa tay xuống, đan vào bàn tay cậu, tay kia thì chỉnh điện thoại về chế độ máy bay, chỉnh màn hình lên mức sang cao nhất, đặt sang một bên. Làm xong tất cả những việc đó, Giang Vệ Hành cười cười nhìn Hứa Niên: “Đút tao ăn đi nào.”
Hứa Niên thấy độ ấm bàn tay hắn như đang thiêu cháy trái tim mình, toàn thân nóng lên. Cậu múc một miếng hoành thánh, đưa tới bên miệng Giang Vệ Hành, Giang Vệ Hành chặn lại: “Nhỡ còn nóng thì sao, bỏng lưỡi làm thế nào bây giờ?”
Nói như thật.
Hứa Niên dừng tay, đưa thìa tới bên miệng mình, thổi “phù phù” hai cái rồi lại đưa cho Giang Vệ Hành: “Ăn đi.”
Giang Vệ Hành nhìn cậu chu miệng thổi hoành thánh thấy đáng yêu quá, ước gì được một một cái. Tuy rằng vã lắm rồi nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh lạ thường. Giang Vệ Hành lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mày phải nếm thử trước chứ, xem còn nóng không.”
Hứa Niên “ngốc nghếch” không biết Giang Vệ Hành đang định làm gì nhưng cứ “hồ đồ” mà hỏi: “Tao nếm thử thì ngon à?”
Hỏi xong Hứa Niên mới nhận ra, chỉ muốn tự vả một cái.
Giang Vệ Hành vuốt ve bờ môi như cánh hoa, cười cười: “Nước bọt của bé con thì ngon.”
Hứa Niên tê rần cả người, da gà da vịt nổi lên. Cậu không dám nhìn Giang Vệ Hành: “Mày, mày bị điên à…”
Giang Vệ Hành bất ngờ nắm chặt tay cậu, nói: “Nhìn tao này.”
Hứa Niên bất giác ngẩng đầu. Giang Vệ Hành cúi đầu hôn môi cậu. Đầu lưỡi của hắn gấp gáp xâm nhập khoang miệng Hứa Niên. Hai chiếc lưỡi quấn quýt, dính lấy nhay. Hứa Niên bị hôn mềm cả chân, cậu “ưm ưm”, tranh thủ khoảng nghỉ mà hổn hển nói: “Hoành thánh… rơi mất… Để lại đi….”
Lưỡi Giang Vệ Hành càn quét trong khoang miệng cậu, kết thúc bằng một cái mút thật mạnh chiếc lưỡi xinh. Giọng hắn khàn khàn, nói ra mục đích chính: “Bé ngoan, đút cho tôi ăn bằng miệng ấy.”
Hứa Niên cố lắm mới không làm rơi thìa. Tay chân cậu nhũn hết cả ra rồi, còn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy Giang Vệ Hành nói, mặt lại nóng lên: “Không được đâu…”
Giang Vệ Hành nghe thế còn trêu cậu, nâng cằm người ta lên, mút lên hai má định buộc cậu làm theo. Hơi thở Giang Vệ Hành phả lên đôi mắt cậu, tê tê ngứa ngứa, Hứa Niên bật cười, đẩy Giang Vệ Hành: “Rồi, rồi, đút cho ăn được chưa. Ngứa quá đừng có mút…”
Lúc này Giang Vệ Hành mới buông tha cậu, tay vẫn nắm chặt tay, chờ Hứa Niên đút mình ăn.
Hứa Niên đưa hoành thánh lên miệng cắn rồi ngẩng đầu lên hướng miệng về phía Giang Vệ Hành như mèo con ngoan ngoãn. Giang Vệ Hành bị cái dáng vẻ đáng yêu này của Hứa Niên làm cho sắp bệnh tim đến nơi.
Một tay hắn ôm lấy mặt Hứa Niên, cúi đầu xuống liếm bờ môi cậu. Hứa Niên “hừ hừ” không phản khác, Giang Vệ Hành lại liếm hàm răng chỉnh tề của cậu sau đó mới cắn hoành thánh. Miếng hoành thánh chia làm đôi. Hứa Niên kêu “ưm”, hàm răng bị lưỡi Giang Vệ Hành mở ra. Hai miếng hoành thánh bị lưỡi hai người nhào trộn. Vị hoành thánh đậm đà nơi đầu lưỡi.
Hứa Niên bị Giang Vệ Hành hôn cho không nuốt được. Nước bọt đầy khoang miệng tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm. Hứa Niên xấu hổ, nước mắt cũng tràn ra. Giang Vệ Hành thở dốc, đưa tay lau nước bịt cậu rồi lại mút lấy đầu lưỡi. Hai miếng hoành thánh giờ đã thành thịt băm, lẫn với nước bọt.
Khi được giải thoát, Hứa Niên dựa cả vào người Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành ôm lấy cậu bằng một tay, cười cười: “Giờ thì lại không chê mồ hôi đấy.”
Hứa Niên mệt mỏi dựa vào ngực hắn, giấu mặt vào trong lòng Giang Vệ Hành, cọ hết nước dãi lên áo người ta rồi mới đáp: “Mồ hôi thôi mà, ai chẳng có.”
Hứa Niên nắm áo Giang Vệ Hành, thấy nãy giờ đút mớm cho nhau ăn xong nuốt nước miếng của nhau sao mà xấu hổ quá!
Càng nghĩ mặt Hứa Niên càng đỏ. Giang Vệ Hành vội ôm người ta vào lòng: “Ăn mau đi thôi. Lạnh mất giờ.”
Tay trái Hứa Niên lại bị nắm lại. Cậu đỏ mặt, giơ tay cầm thìa làm bộ đánh hắn: “Tại mày chứ ai.”
Giang Vệ Hành thơm chụt chụt lên hai má: “Tại tao tất, được chưa.”
Lần nào Giang Vệ Hành làm sai cũng tỏ vẻ thế này. Hứa Niên định mắng thêm cũng ngại, lầu bầu: “Tạm tha cho mày đấy.”
Hai người tôi một miếng, cậu một miếng, ăn hết hoành thánh. Hứa Niên sờ bụng dưới hơi phồng lên, dễ chịu. Nhưng lúc này Giang Vệ Hành lại vỗ mông cậu: “Bôi thuốc chưa?”
“Rồi!” Hứa Niên giật mình nhưng tay Giang Vệ Hành vẫn còn đặt lên mông Hứa Niên. Cậu lắc lắc mông định rũ tay hắn xuống: “Bỏ ra.”
Ngón tay Giang Vệ Hành nắm chặt bờ mông mềm mại, còn bóp bóp. Hứa Niên “Ưm” một tiếng, chỗ Giang Vệ Hành xoa như có dòng điện chạy ngang, tê dại, dương v*t lại ỡm ờ định ngẩng đầu.
Hứa Niên kinh ngạc, trong lòng sướng điên. Bé yêu nhà mình sắp lại tỉnh rồi! Mình vẫn là một thằng đàn ông đích thực!
Giang Vệ Hành không biết Hứa Niên lại đang nghĩ gì. Hắn lại gần liếm vành tai xinh xắn, ngửi mùi sữa tắm chanh thơm mát. Cơ thể Hứa Niên run lên. Chẳng biết khi nào Giang Vệ Hành đã thò tay vào quần cậu, xoa trực tiếp lên mông. Ôi sao mà sờ sướng thế nhỉ.
Hứa Niên thấy quần hơi phồng phồng lên, nhỏ giọng mà “A” một tiếng, thấy không ổn mới đặt tay lên ngực Giang Vệ Hành, hạ giọng: “Đừng sờ nữa. Tao sợ…”
Giang Vệ Hành nghiêng đầu sang, thơm má cậu: “Bé ngoan sợ cái gì?”
Hứa Niên mím môi, tránh đi: “Sợ đau, sợ bị phát hiện nữa.”
Giang Vệ Hành buồn cười, thơm lên môi người ta: “Sờ tí thôi.” Hắn bỏ tay ra, kéo quần lên cho người ta. Đột nhiên, hắn dừng lại, bàn tay bao lấy đũng quần cậu, xoa xoa: “Bé ngoan sợ mà cũng cương được à?”
Hứa Niên bị phát hiện đang cương cứng. Giang Vệ Hành sờ làm cậu sướng lắm, rầm rì giải thích: “Tao là đàn ông mà, mày sờ tao sẽ cương thôi.”
Giang Vệ Hành cắn vành tai cậu, cười, thì thầm: “Nhưng có sờ em trai bên dưới đâu nhỉ.”
Hứa Niên đỏ mặt, véo vào eo Giang Vệ Hành, bao biện: “Nhưng mày sờ mông tao kiểu như thế….”
Giang Vệ Hành cong mắt nhìn Hứa Niên: “Muốn giúp không nào?”
“Thôi…” Hứa Niên do dự, cậu nhìn hành lang sợ có người đi ra: “Tí là xuôi thôi.”
“Ờ ha.” Giang Vệ Hành không ép Hứa Niên. Hắn hiểu được giờ muốn làm cũng không ổn, chỉ đành đưa khăn mặt mới cho cậu, cười: “Khăn kia cứ để lau tinh dịch nhé.”
Lúc Hứa Niên nhận khăn còn vui phơi phới, nghe Giang Vệ Hành nói xong thì tức điên: “Tao vứt luôn rồi, còn lâu mới giữ!”
Giang Vệ Hành chỉ cười, cúi đầu hôn cậu: “Để tao dọn, mày về đi.”
Hứa Niên thấy hai người ăn mà một người dọn cũng thì cũng ngại, cứ nhăn nhó đứng một bên chờ.
Thật ra chẳng có gì mà dọn, chỉ bỏ lại hộp đựng vào túi. Giang Vệ Hành xoay người nhìn Hứa Niên còn đang đứng đấy, trêu: “Lại còn chưa về nữa? Muốn giúp à?”
Hứa Niên thấy mình như theo bạn trai đến chỗ làm việc chờ cũng ngại lắm. Hứa Niên lườm hắn một cái, đi luôn. Giang Vệ Hành nhét điện thoại vào túi quần, sải bước nắm tay Hứa Niên.
tay Hứa Niên bị cầm, trái tim cũng nóng lên. Cậu quên cả việc mình sợ tối, cố ý đi trước Giang Vệ Hành. Đến khúc rẽ lần trước đứng, Giang Vệ Hành mới kéo cậu dừng lại: “Bé ngoan, thơm cái nào.”
“Không thèm.” Hứa Niên định hất tay hắn ra nhưng sức nào có bao nhiêu.
“Thơm một cái thôi.” Giang Vệ Hành còn nắm tay cậu lắc lắc. Thế mà Hứa Niên lại thấy Giang Vệ Hành to đùng kia rồi đáng yêu?!
Hứa Niên phụng phịu quay lại, nghiêm túc hỏi: “Thế còn cười không?”
Giang Vệ Hành lắc đầu: “Không cười.” Hắn bày ra vẻ mặt nhiêm túc giống Hứa Niên: “Không bao giờ luôn.”
Chiếm được câu trả lời ưng ý, Hứa Niên cũng không từ chối nữa, xem xét Giang Vệ Hành: “Chỉ thơm má thôi đấy, cúi xuống đây.”
Giang Vệ Hành tuân theo “Thánh chỉ”, cúi xuống trước mặt Hứa Niên. Hứa Niên thấy người ta nghe lời mình thì ngại hết sức, xấu hổ dâng môi lại gần. Khi sắp chạm má Giang Vệ Hành, hắn lại nhanh chóng quay đầu sang, kết quả là Hứa Niên hôn lên môi hắn. Thấy là lạ, Hứa Niên mở mắt, thấy vẻ mặt Giang Vệ Hành gian xảo như hồ ly, trêu tức nhìn mình. Không đợi cậu cáu kỉnh lên, lưỡi Giang Vệ Hành đã tiến vào trong miệng Hứa Niên. Hứa Niên bị hôn to cả đầu, chỉ có thể ôm lấy Giang Vệ Hành.
Hứa Niên bị hôn xong, không mắng Giang Vệ Hành, cũng không giận, chỉ ôm lấy hắn. May mà mùi mồ hôi của Giang Vệ Hành cũng không nặng Hứa Niên mới không chê.
“Vào đi.” Giang Vệ Hành vỗ lưng Hứa Niên, thơm mấy cái lên má.
“Ừm…” Thế mà Hứa Niên thấy cũng hơi không nỡ, không được không được, cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thẳng lưng: “Vào trước đây.”
Giang Vệ Hành lại thơm cái nữa: “Đi đi.”
Hứa Niên về phong ngủ. Lúc đóng cửa, cậu ngó thấy Giang Vệ Hành đang đứng đó nhìn mình mới rụt đầu vào.
Thấy là lạ sao đó.
Đóng cửa lại, Hứa Niên rón rén về giường thì nghe thấy giọng Lý Giai Hạo: “Ông vừa đi đâu đấy, sao giờ mới về?”
Hứa Niên chột dạ. Lý Giai Hạo là bạn thân của Giang Vệ Hành. Cậu không biết trả lời sao, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Lý Giai Hạo oán hận nói chuyện với điện thoại di động.
Nhìn hai người khác đang mơ mic, chơi Vương Giả Vinh Diệu say mê, miệng cứ “** má có người trong bụi cỏ kìa”, “Nhanh lên, nhanh lên”, không ai để ý tới Hứa Niên.
…
Giang Vệ Hành cầm cái túi vào phòng ngủ. Hai người khác trong phòng bay đến như cơn gió. Người da đen gọi là Lão K, hắn ta xoa xoa tay, không kiềm lòng nổi, nói: “Anh Giang mua gì cho anh em xin miếng.”
Mỗi lần Giang Vệ Hành mang đồ ăn khuya về sẽ được gọi là “Anh Giang”…
Dương Xuyên sờ đầu Lão K: “Có cl, cái này sao gọi là “cho” được, gọi là “phần thưởng” mới đúng. Phải không anh Giang?”
Phó Minh ngồi nguyên chỗ cũ, đẩy gọng kính nặng trịch: “Tôi đoán là mấy ông không được miếng nào đâu.”
Lão K cao giọng: “Phó Minh, ngắm gái nhà ông đi.”
Trạch nam (*) Phó Minh đắm chìm trong nhan sắc của Thủy thủ mặt trăng không dứt ra được, ôm điện thoại liếm màn hình: “Chân dài đỉnh nhất.”
(*)những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình.
Giang Vệ Hành cười khẩy, đặt túi lên bàn. Hai người kia vội vàng mở ra. Lão K mắt đang lấp lánh bỗng gào lên: “Sao còn mỗi canh thế!!!”
Dương Xuyên: “…” Hắn ta quàng tay lên vai Lão K, buồn bã nói: “Đi thôi. Hai anh em mình về giường thôi.”
Giang Vệ Hành đổ canh đi rồi ép hộp vào trong thùng rác.
Tắm xong, hắn trèo lên giường – cầm theo quần áo Hứa Niên trả.
Giang Vệ Hành nằm xuống, đặt áo lên mặt mình, hít sâu một hơi. Có mùi của bé ngoan nhà hắn, thơm.
Dương Xuyên ngủ ở giường bên, đang chơi điện thoại thấy cảnh như vậy thì hết hồn, vội nhắn nhắn tin cho Lão K nhìn Giang Vệ Hành.
Lão K thấy cũng giật mình. Đang yên đang lành úp vải trắng lên mặt làm gì, sợ vãi!
Dương Xuyên lên tiếng: “Lão Giang làm gì thế?”
Giang Vệ Hành thấy mình sắp tiếng hóa thành Phó Minh mê gái rồi. Hắn nghe thấy tiếng Dương Xuyên, ngồi dậy, khoe quần áo cho mọi người xem: “Đồ đẹp không?”
Lão K với Dương Xuyên, hai đứa trai thẳng không có mắt thẩm mỹ không nhìn thấy quần áo này đẹp chỗ nào nhưng theo kinh nghiệm với bạn gái thì đều ngoan ngoãn gật đầu: “Cũng được, ok đấy.”
Giang Vệ Hành không thấy hai người chân thành tí nào. Hắn nghĩ thầm bé ngoan nhà mình đẹp nhất, rồi lại ôm quần áo nằm xuống, mặc kệ cho Lão K với Dương Xuyên nhìn nhau.
***
Tôi tự thấy hai cháu nên đổi xưng hô từ “tao – mày” sang “tôi – cậu” vì thân thiện hơn rùi nghen
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook