**
Ngoài lần cuối cùng ở Bắc Kinh, các buổi ký tặng toàn quốc còn lại sẽ được tổ chức tại Thành Đô và Quảng Châu.
Tới gần chạng vạng tối thì buổi ký tặng ở Thành Đô rốt cuộc kết thúc, Phong Dịch Tu rời khỏi đó trong tiếng thét chói tai của fans, đi ra từ cửa sau và ngồi vào trong xe.
Trong xe có bật điều hòa nhiệt độ, khuôn mặt anh như được phủ một lớp băng mỏng, rất khác với nụ cười ấm áp mà anh vẫn có trong buổi ký tặng trước đó.
Trên đường đến sân bay, anh không hé răng mà cứ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhược Tiểu Nha ngồi trên ghế lái phụ uống trà sữa, liếc nhìn một cái lại một cái, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, dùng sức ho khan một tiếng, "Thôi đi, em chỉ bí mật chụp một bức ảnh của anh thôi, lát nữa sẽ đăng lên Weibo, cho fan cuồng thấy dáng vẻ hoàng tử u sầu đó của anh, làm cho bọn họ thét chói tai đến tắt thở....."
"Tiểu Nha, xóa đi." Anh quay đầu, nhìn cô ấy một cái, thanh âm tuy ôn nhu nhưng lại lộ ra một tia lạnh lẽo.
Nhược Tiểu Nha rùng mình một cái, cất cao thanh âm nói, "Kỳ thật em không chụp đâu......!Ai, em thấy trên đầu anh đã mọc ra một đôi tai rồi kia! Trên đôi tai này còn có chữ viết nha, để em đọc cho anh nghe a, nó là Diệp đại mỹ nữ mau tới sủng hạnh anh đi, mau tới ngủ anh đi, anh nhớ em muốn chết rồi!"
Phong Dịch Tu bị thanh âm quái đản của cô chọc cười, nửa ngày, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, mặt mày tầng tầng lớp lớp sầu lo lại càng thêm nặng nề, thật lâu sau, khẽ thở dài.

Lần trước anh mời Diệp Thiên Tình đến nhà anh sống chung, sau khi cô cự tuyệt, dường như giữa hai người liền xuất hiện một chút ngăn cách.

Mấy ngày nay anh tổ chức họp ký tên, cô cũng không điện tới đây, mà anh, không biết tại sao, mỗi lần nhấn phím đều nhấn đến số điện thoại của cô, nhưng rồi lại xóa đi.
Có lẽ quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh giận dỗi cô như vậy thì phải?
Trước kia, anh tuyệt đối không có khả năng một ngày không gọi điện thoại, không nhắn tin cho cô, chứ đừng nói đến mấy ngày không gặp thì anh sẽ nhớ cô phát điên.
Nhưng lúc này, anh thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.
Anh có thể yêu cô nhiều hơn cô rất nhiều, điểm này anh vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện.
Nhưng bây giờ anh thành tâm thành ý muốn hứa hẹn và trách nhiệm với cô như vậy, nhưng mỗi một lần cô đều lựa chọn trốn tránh, làm như không thấy, không muốn mở lòng để đặt anh vào trong ấy.
Anh rốt cuộc phải làm sao bây giờ mới tốt?
...
Lúc Diệp Thiên Tình về đến nhà, bà Diệp đang ở trong bếp nấu cơm.
"Mẹ." Cô buông túi xách đi vào phòng bếp, ôm lấy bà Diệp từ phía sau: "Ôi? Cái gì mà thơm vậy! "
Bà Diệp thấy con gái trở về, cười đến khóe mắt hơi cong lên, đưa tay vỗ vỗ bàn tay cô: "Món con thích ăn đó, đậu hũ kho thịt, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

"Vâng." Cô đi sang một bên, rửa tay, bắt đầu sửa sang lại những thứ đang để trên bàn.
"Diệp Diệp, lâu rồi mẹ chưa gặp Dịch Tu, nó không về với con sao? Có phải gần đây rất bận hay không?" Lúc này bà Diệp quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nữ nhi có chút buồn bực, lên tiếng hỏi.
"Vâng, chắc vậy đi......" Cô lắc lắc đầu, "Mấy ngày nay không liên hệ nên con cũng không biết."
Trên mặt cô tuy rằng không có biểu tình gì rõ ràng, nhưng nhìn ra được là không cao hứng lắm, bà Diệp lau tay áo, tắt bếp, đi tới bên cạnh cô, xõa tóc cô ra phía sau, "Diệp Diệp, có phải con đang không vui phải không? "

Diệp Thiên Tình không nói gì, chậm rãi rũ mắt xuống.
"Mẹ thật sự chưa từng gặp qua một đứa con trai nào hiểu chuyện và xuất sắc hơn so với Dịch Tu.

Con xem, hiện tại nó là nhân vật của công chúng, nhưng đối với con, đối với chúng ta, chưa từng có bất kỳ sự thay đổi trong thái độ nào, lúc con đi vắng, nó cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ, tặng cho gia đình ta một ít quà tặng, mẹ nhìn ra được nó quan tâm đến con bao nhiêu, con gả cho nó, mẹ thật sự rất yên tâm, cũng rất cao hứng." Bà Diệp chậm rãi nói, "Trong nhà chúng ta căn bản đã kém hơn nhà bọn họ rất nhiều, chúng ta yếu đuối, bất tài, không thể cho con được cái gì, gặp được một người đàn ông bất kể sự chênh lệch như vậy, mẹ thật sự cảm thấy rất may mắn, cả đời mẹ không mong chờ cái gì khác, chỉ cần con sống vui vẻ là tốt rồi, sau này gả qua, rảnh rỗi trở về thăm ba mẹ một chút là được.

"
"Cho nên, không cần tùy hứng, giận dỗi với Dịch Tu, cậu ấy thật sự là một người đàn ông rất đáng quý trọng, con nghe mẹ, ngoan một chút."
Diệp Thiên Tình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của bà Diệp, nửa ngày sau, một giọt nước mắt "tý tách" rơi xuống.
Diệp mẫu đã từng không chỉ một lần nói cho cô biết, Diệp gia căn bản so ra kém Phong gia, không có tiền tài, danh dự, chính là người một nhà bình thường, ngoại trừ đem đứa con gái là cô nuôi dưỡng lớn thì căn bản không trợ giúp được gì cho thông gia Phong gia này.
Cô tận mắt chứng kiến, mấy năm nay cô lớn lên, đi học, làm việc cho đến bây giờ, mẹ già đi bao nhiêu.
Mái tóc đen trước kia của mẹ cũng dần dần xen lẫn màu trắng, lưng cũng hơi khom xuống, cho dù cô không hỏi trong nhà lấy một đồng nhưng mỗi lần nhìn thấy cô mẹ vẫn sẽ lén nhét cho cô tiền tiêu vặt, cô nhất định phải cầm đi tiêu, cho mình, mua đồ cho Dịch Tu.
Thứ con người không thể địch lại cuối cùng là năm tháng.

Năm tháng có thể thay đổi dung nhan, tâm trí...!Tất cả những chuyện này, cô căn bản đều bất lực.
Chuyện cô sợ hãi như thế chính là khi năm tháng đem tuổi trẻ, dung nhan của cô dần dần xóa đi, vậy Phong Dịch Tu nhìn thấy, yêu sâu đậm còn có thể là cô sao?
Cô không chỉ một lần nghe học sinh nhắc tới, cha mẹ bọn họ, nhiều năm trước kia tình cảm vẫn rất tốt, nhưng bỗng nhiên có một ngày, người cha cho tới bây giờ luôn thành thật trung hậu đột nhiên ở bên ngoài có nữ nhân, gia đình tan vỡ, tất cả cũng không cách nào khôi phục lại.
Càng đừng nói Dịch Tu của cô xuất sắc như vậy, bộ dạng đẹp trai như vậy, so với người khác còn có trăm ngàn lý do để cầm lấy tất cả.
Bọn họ từ nhỏ ở chung đến lớn, anh đã nhìn cô nhiều năm như vậy, có thể nói cô đối với anh mà nói là quen thuộc như vậy, dễ như trở bàn tay, cô làm sao dám nghĩ, có lẽ có một ngày, anh đột nhiên sẽ chán ghét cô.
Khi những năm rộng tháng dài trôi qua, anh phát hiện ra cô rất tầm thường, sự tầm thường của gia đình cô, sự tầm thường của cha mẹ cô, sau này anh đến tuổi nhi lập, khí thịnh huy hoàng, sự nghiệp một đường bằng phẳng, nhìn thấy càng nhiều cô gái muôn hình muôn vẻ còn tuổi trẻ hơn nữa thì anh còn sẽ yêu cô sâu đậm sao?
Anh đối với cô đã bị năm tháng hao mòn, càng thêm tầm thường, còn có thể trước sau như một sao?
Cô không có can đảm để đặt cược, cô không dám tự tin.
Từ nhỏ cô đã nhát gan như vậy, dũng khí của cô căn bản không đủ cho cô đứng ở bên cạnh anh hào quang vạn trượng và chân chính trở thành vợ của anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương