Cẩm Sắt
-
Chương 70: Ngọn đèn thứ năm
Tây Bắc nguyên bản núi cao, lúc này biến thành bình nguyên nhìn qua là rõ hết, biên giới mơ hồ trên tuyến trời đất nối liền, không hề nhấp nhô. Dõi mắt có thể nhìn thấy nơi cực xa, rồi lại không nhìn thấy gì hết… bởi vì căn bản chẳng có gì cả.
Người đứng bên trong, dường như vĩnh viễn không đi được đến cuối, trời đất bao la này, sinh tửđều phảng phất chật hẹp một đường mà ngừng, huống chi cuộc đời nhấp nhô, huống chi nhân thế vinh nhục.
Trâu Yến Lai ra sức cắn đầu lưỡi, sự tỉnh táo trong nháy mắt như hồi quang phản chiếu, nhanh chóng bị vùi lấp.
Lũy đệ tiểu trận, tuy rằng tên là tiểu trận, nhưng trong đó một li là một tầng, một li nữa liền lấy bội số mà chồng lên, trong một tấc, có thể tới vô cực.
Trâu Yến Lai nghỉ chân, rút bội kiếm bên hông, quỳ một gối mà ghim chặt trường kiếm kia xuống đất.
Chuôi kiếm hướng xuống, hơi rung rung, một làn gió túc sát chẳng biết từ chỗ nào thổi tới, khiến cho chỗ dừng kiếm kia giống như mộ phần, trên mặt đất tĩnh mịch truyền ra thanh âm nho nhỏ như tiếng gió, xung quanh càng có vẻ trống rỗng hơn.
Trâu Yến Lai day ấn đường, trong lòng thầm nghĩ, nếu không biết số lũy đệ, chẳng phải phiền toái? Một nơi rộng như thế, Thi VôĐoan rốt cuộc sẽ dùng số nào?
Nhưng mà Thi VôĐoan không hềđể hắn đoán quá lâu, ngay khi hơi đứng yên, đột nhiên một luồng kinh lôi đánh xuống cuối phương hướng tây bắc, liên tục bổ xuống đất. Cảđại địa chấn động, một khe nứt sâu hoắm tựa như thủy triều từ phương xa tràn đến, vừa vặn sượt qua thân thể Trâu Yến Lai.
Quét ngang cả bình nguyên bằng sức mạnh như bẻ gãy nghiền nát.
Rồi tiếng gió kiếm quỷ dịđình chỉ, một lát sau, cuồng phong từ khe nứt dâng lên, mang theo mùi tanh mặn sâu trong đại địa, dường như sự phẫn nộ của nơi sâu nhất bị mồi lửa nhen lên.
Bị vạn vật giẫm dưới chân, đại địa trầm tịch ngàn vạn năm đột nhiên nổi giận, tất cả mọi thứ trong áp lực đều biến thành càng lúc càng hỗn loạn, có một ngày đẩy ra mọi ngọn núi, giũ rơi tất cả tuyết, cho dù biến bản thân thành thương tích chất chồngcũng phải gầm thét ra.
Trâu Yến Lai bị gầm thét thâm trầm như vậy chấn động, trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, cảm thấy mình đột nhiên biến thành một hài tử không biết làm sao, dưới thanh âm ầm vang và cuồng phong đánh xuống đó, như một con phù du có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào.
Cuối cùng tất cảđều kết thúc bằng tro tàn.
Phảng phất cảđời chỉ vì bốc cháy một lần này, chỉ vì hiến tế một lần này.
Đại hỏa dần dần bao vây cảđất trời, Trâu Yến Lai mở to hai mắt, hắn bỗng nhiên minh bạch –đây làÂm thi hỏa!
Năm ấy nhân lúc chíâm Thái Âm sắp khuyết, Trâu Yến Lai tự mình ở ngoài thành Cổ Cát thi pháp đốt Âm thi hỏa, lấy những thi cốt người chết ở bãi tha ma ngoài thành làm chất dẫn, đốt ra một Ma quân tuyệt thế.
Trường đại hỏa kia trực tiếp dẫn phát một cuộc chiến đấu và giằng co kịch liệt nhất mấy ngàn năm qua, khiến cho trong thành bay ra bông tuyết màu xám.
Nhưng không mạnh tay như vậy.
Trong lòng Trâu Yến Lai bỗng nhiên sinh ra loại ảo giác nào đó, hắn nghĩ, Âm thi hỏa này của Thi VôĐoan rốt cuộc dùng cái gì làm dẫn đây? Chẳng lẽ y thật sự dùng sấm sét bổ A Tỳđịa ngục ra, thả tất cả tiểu quỷâm ty lên mặt đất, cùng làm nhiên liệu hay sao?
Trận pháp thiên hạ… liệu có hữu giả có thể vượt Thi VôĐoan. Nếu trên đời có thần tiên thật, thần tiên có năng lực như y chứ?
Lật tay sáng thế, úp tay hủy đi.
Đốt Âm thi hỏa trên Đả Cốc đạo… Trâu Yến Lai giật mình, đột nhiên hiểu được, đây là Thi VôĐoan muốn “lấy mâu của ngươi, công thuẫn của ngươi”, tam đại giáo tông cùng canh phòng Đả Cốc đạo, hiện giờ giáo tông suy tàn, nhưng mà“hạch” do từng thế hệ các tiền bối cao nhân lưu lại trong giáo tông không hề cải biến.
Họ vẫn sẽ cùng cả sơn hà sinh ra loại cộng minh kỳ dị nào đó, giống nhưđã tan vào cốt huyết của cả hà sơn, chỉ cần một điểm sinh cơ bé nhỏ này ùn ùn không ngừng thìĐả Cốc đạo sẽ không đoạn.
Thi Vô Đoan lại tiệt Đả Cốc đạo tại Tam Dương quan, bố trí Lũy đệ tiểu trận, đem không gian gang tấc mở rộng đến bước không ngừng không nghỉ, sau đóđốt một trận Âm thi hỏa không tiền tuyệt hậu. Tất cả hồn phách lang bạt kỳ hồ thậm chí chết trong chiến hỏa và loạn thế toàn bộ cuốn vào đó, người chết lấp đường, oán khí ngút trời, nơi đại hung như vậy, tất nhiên khiến giáo tông bị phản phệ.
Vì sao là Tam Dương quan?
Bởi vì phía bắc Tam Dương quan không đến trăm dặm làĐại BồĐề sơn, phía tây không qua ba con sông, là Cửu Lộc sơn, về nam không qua một dãy núi, làđến Mật Tông cốc.
Không… Trâu Yến Lai kích động hẳn lên, Đả Cốc đạo giống như tâm mạch của triều đình, tâm mạch bị cắt đứt, thì nam bắc không thông, phương nam đại quan diệt hết, lúc này BồĐề sơn bị vây, Tây Bắc rối ren, còn cái gì có thể cứu vớt xã tắc đã vô phương cứu chữa này?
Không!
Hắn đứng bật dậy, gân đầu gối nhũn xuống đột nhiên kéo căng, gió lớn thổi tung búi tóc, mái tóc hơi xác xơ bay trên không trung, giống như lão Nhan thái phó hai mươi mấy năm trước trên tếđài, hắn cầm chặt chuôi kiếm ghim dưới đất, ánh mắt hoảng loạn sợ hãi thình lình kiên định hẳn, như vô số người tuẫn đạo.
Sau đó, vị Trâu đại nhân xuất thân Mật Tông mấy phen lên xuống trong quan trường này một tay chỉ trời, kết thành pháp ấn. Hắn nhắm mắt lại, một chút ánh sáng kết thành trên không trung nhanh chóng bị phong hỏa vô biên đánh cho tan tành khói bụi.
Trâu Yến Lai không bị lay chuyển, kiếm đâm xuống đất sâu thêm ba tấc, giẫm mặt đất ra một dấu chân thật mạnh, khiến cho cả người hơi lõm xuống, vẫn rì rầm niệm tụng chú văn không ai nghe thấy.
Muốn đóng một cái chêm trong thế giới phong hỏa mù trời này, lấy thân xác mình hoãn lại lực thêm vào của giáo tông cổ xưa.
Chú văn chưa ra miệng đã vụn vỡ, pháp ấn chưa kết thành đã bị thổi tan, Trâu Yến Lai giống như một con nhện bền bỉ giăng tơ trong cơn lốc này.
Máu tươi chậm rãi chảy xuôi xuống từ khóe miệng, lưng hắn vẫn thẳng tắp. Như là kiến càng đang đẩy đại thụ sắp đổ.
Quốc gia này từng dưỡng dục hắn, từng cho hắn thanh danh hiển hách, vinh diệu vô thượng, đặc quyền cao không thể với, cũng từng cho hắn một gậy vào đầu, ném hắn từ trên mây xuống bùn lầy, từng nghi ngờ lòng trung thành của hắn, nghi ngờ máu và mồ hôi của hắn.
Hiện giờ, hắn biết rõ không thể làm, lại vẫn một mình tử thủ trên quan đạo chạy dài nghìn thu muôn đời này.
Tuy cửu tử, mà vẫn chưa hối.
Sau đó hắn rốt cuộc bị phong hỏa to lớn bao phủ, sau khi sức mạnh dữ dội kia va chạm, trên mặt đất chẳng còn gì cả, mặt đất chỗĐả Cốc đạo hở ra cao trăm trượng, chính giữa lưu lại một khe sâu không nhìn thấy đáy.
Nhưng mà bên cạnh vách núi kia, lưu giữ một đôi dấu chân người, lại sâu đến ba thước.
Trong một đêm bãi bể nương dâu, đến đây thì con đường cuối cùng nối liền tam đại giáo tông rốt cuộc sụp đổ, ngọn đèn vẫn đốt ở“hữu từ” trong Đại Thừa giáo tông đột nhiên tắt ngấm, một làn khói nhẹ rơi xuống.
Tiểu đệ tử thêm dầu giật thót, sửng sốt giây lát rồi sấp ngửa chạy ra ngoài, dọc đường kêu lên: “Không tốt, không tốt…”
Lại không cẩn thận ngã vào lòng một lão nhân, y lăng lăng ngẩng đầu nhìn đại tông chủ bình nhật thần long kiến thủ bất kiến vĩ của họ, Chấp Diệp đại sư nhìn ngọn đèn đã tắt, lại cười khổ ra tiếng mà nói: “Ta biết, chung quy có một ngày, trên đời không còn thứ nào có thể ngăn cản bước chân y nữa.”
Tiểu đệ tử không rõ nguyên cớ nhìn ông ta nói: “Tông chủ…”
Chấp Diệp đại sưđổ dầu trong ngọn đèn ra, nói: “Trên đời này, có phương pháp Âm thi hỏa có thể xem hồn phách của nghìn thu muôn đời thành nhiên liệu? Ta hiện giờ mới hiểu rõ.”
Tiểu đệ tử nói: “Thỉnh giáo tông chủ.”
Chấp Diệp đại sư nói: “Đó là mộđế vương trong long mạch – các đời đế vương triều ta long ngự tân thiên, làm đại lễđều chỉ chôn áo mũ, mộđế vương chân chính vẫn là bí mật của triều đại. Bảo tọa vương quyền, chính là do máu tươi và vô số hồn phách chồng chất mà thành, Âm thi hỏa dùng thân thể chân long đốt ra, đương nhiên có thể khiến giáo tông bấp bênh không thôi.”
Tiểu đệ tử hỏi: “Đã là bí mật, thì sao lại bị người ta phát hiện?”
“Là sơn đăng.” Chấp Diệp đại sư nói, “Năm đó bảy ngọn sơn đăng đốt lên, để thỉnh mệnh thương thiên, vay vận bảy mươi năm. Biện pháp sơn đăng tá vận chính là Mật Tông và Huyền Tông cùng nhau bảo tồn, dù là Nhan Hoài Phác vàđạo tổ những người này, cũng chẳng qua là biết như thế nhưng không biết nguyên do, thiên biến vạn hóa bên trong, có thể tiết lộ toàn bộ vận thế trăm ngàn năm qua của triều ta, càng khỏi cần nhắc đến mộđế vương chí quan trọng kia.”
Tiểu đệ tử ngơ ngác hỏi: “Người làm phép hiểu thấu được sao?”
Người làm phép hiểu thấu được sao?
Chấp Diệp đại sư thở dài, lại mập mờ nước đôi: “Ai biết y có hiểu thấu hay chưa?”
Long mạch hủy, yếu đạo đoạn, ngọn đèn thứ tư và thứ năm phân biệt đốt lên – ngươi muốn mượn lực hậu thổđể làm ngược hoàng thiên sao?
Chấp Diệp đại sư chậm rãi quay người đi về thiền phòng của mình, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, hóa ra trên đời thật sự có người, trời sinh làứng kiếp mà ra.
Người đứng bên trong, dường như vĩnh viễn không đi được đến cuối, trời đất bao la này, sinh tửđều phảng phất chật hẹp một đường mà ngừng, huống chi cuộc đời nhấp nhô, huống chi nhân thế vinh nhục.
Trâu Yến Lai ra sức cắn đầu lưỡi, sự tỉnh táo trong nháy mắt như hồi quang phản chiếu, nhanh chóng bị vùi lấp.
Lũy đệ tiểu trận, tuy rằng tên là tiểu trận, nhưng trong đó một li là một tầng, một li nữa liền lấy bội số mà chồng lên, trong một tấc, có thể tới vô cực.
Trâu Yến Lai nghỉ chân, rút bội kiếm bên hông, quỳ một gối mà ghim chặt trường kiếm kia xuống đất.
Chuôi kiếm hướng xuống, hơi rung rung, một làn gió túc sát chẳng biết từ chỗ nào thổi tới, khiến cho chỗ dừng kiếm kia giống như mộ phần, trên mặt đất tĩnh mịch truyền ra thanh âm nho nhỏ như tiếng gió, xung quanh càng có vẻ trống rỗng hơn.
Trâu Yến Lai day ấn đường, trong lòng thầm nghĩ, nếu không biết số lũy đệ, chẳng phải phiền toái? Một nơi rộng như thế, Thi VôĐoan rốt cuộc sẽ dùng số nào?
Nhưng mà Thi VôĐoan không hềđể hắn đoán quá lâu, ngay khi hơi đứng yên, đột nhiên một luồng kinh lôi đánh xuống cuối phương hướng tây bắc, liên tục bổ xuống đất. Cảđại địa chấn động, một khe nứt sâu hoắm tựa như thủy triều từ phương xa tràn đến, vừa vặn sượt qua thân thể Trâu Yến Lai.
Quét ngang cả bình nguyên bằng sức mạnh như bẻ gãy nghiền nát.
Rồi tiếng gió kiếm quỷ dịđình chỉ, một lát sau, cuồng phong từ khe nứt dâng lên, mang theo mùi tanh mặn sâu trong đại địa, dường như sự phẫn nộ của nơi sâu nhất bị mồi lửa nhen lên.
Bị vạn vật giẫm dưới chân, đại địa trầm tịch ngàn vạn năm đột nhiên nổi giận, tất cả mọi thứ trong áp lực đều biến thành càng lúc càng hỗn loạn, có một ngày đẩy ra mọi ngọn núi, giũ rơi tất cả tuyết, cho dù biến bản thân thành thương tích chất chồngcũng phải gầm thét ra.
Trâu Yến Lai bị gầm thét thâm trầm như vậy chấn động, trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, cảm thấy mình đột nhiên biến thành một hài tử không biết làm sao, dưới thanh âm ầm vang và cuồng phong đánh xuống đó, như một con phù du có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào.
Đầu gối đột nhiên mềm nhũn, hắn quỵ xuống đất, phảng phất trong minh minh có một lực lượng đang đè cổ hắn, ra sức đè hắn xuống, bắt hắn quỳ bái cái gìđó.
Nhưng giờđây, những lục bình này tụ tập một chỗ, rốt cuộc khiến cả mặt biển đều biến sắc, mỗi người họ gương mặt mơ hồ, không biết nam nữ lão ấu, phảng phất chỉ là một cái bóng, chợt hiện, lại chợt biến mất, hóa thành nhiên liệu cho đại hỏa kia.
Cuối cùng tất cảđều kết thúc bằng tro tàn.
Phảng phất cảđời chỉ vì bốc cháy một lần này, chỉ vì hiến tế một lần này.
Đại hỏa dần dần bao vây cảđất trời, Trâu Yến Lai mở to hai mắt, hắn bỗng nhiên minh bạch –đây làÂm thi hỏa!
Năm ấy nhân lúc chíâm Thái Âm sắp khuyết, Trâu Yến Lai tự mình ở ngoài thành Cổ Cát thi pháp đốt Âm thi hỏa, lấy những thi cốt người chết ở bãi tha ma ngoài thành làm chất dẫn, đốt ra một Ma quân tuyệt thế.
Trường đại hỏa kia trực tiếp dẫn phát một cuộc chiến đấu và giằng co kịch liệt nhất mấy ngàn năm qua, khiến cho trong thành bay ra bông tuyết màu xám.
Nhưng không mạnh tay như vậy.
Trong lòng Trâu Yến Lai bỗng nhiên sinh ra loại ảo giác nào đó, hắn nghĩ, Âm thi hỏa này của Thi VôĐoan rốt cuộc dùng cái gì làm dẫn đây? Chẳng lẽ y thật sự dùng sấm sét bổ A Tỳđịa ngục ra, thả tất cả tiểu quỷâm ty lên mặt đất, cùng làm nhiên liệu hay sao?
Trận pháp thiên hạ… liệu có hữu giả có thể vượt Thi VôĐoan. Nếu trên đời có thần tiên thật, thần tiên có năng lực như y chứ?
Lật tay sáng thế, úp tay hủy đi.
Đốt Âm thi hỏa trên Đả Cốc đạo… Trâu Yến Lai giật mình, đột nhiên hiểu được, đây là Thi VôĐoan muốn “lấy mâu của ngươi, công thuẫn của ngươi”, tam đại giáo tông cùng canh phòng Đả Cốc đạo, hiện giờ giáo tông suy tàn, nhưng mà“hạch” do từng thế hệ các tiền bối cao nhân lưu lại trong giáo tông không hề cải biến.
Họ vẫn sẽ cùng cả sơn hà sinh ra loại cộng minh kỳ dị nào đó, giống nhưđã tan vào cốt huyết của cả hà sơn, chỉ cần một điểm sinh cơ bé nhỏ này ùn ùn không ngừng thìĐả Cốc đạo sẽ không đoạn.
Thi Vô Đoan lại tiệt Đả Cốc đạo tại Tam Dương quan, bố trí Lũy đệ tiểu trận, đem không gian gang tấc mở rộng đến bước không ngừng không nghỉ, sau đóđốt một trận Âm thi hỏa không tiền tuyệt hậu. Tất cả hồn phách lang bạt kỳ hồ thậm chí chết trong chiến hỏa và loạn thế toàn bộ cuốn vào đó, người chết lấp đường, oán khí ngút trời, nơi đại hung như vậy, tất nhiên khiến giáo tông bị phản phệ.
Vì sao là Tam Dương quan?
Bởi vì phía bắc Tam Dương quan không đến trăm dặm làĐại BồĐề sơn, phía tây không qua ba con sông, là Cửu Lộc sơn, về nam không qua một dãy núi, làđến Mật Tông cốc.
Không… Trâu Yến Lai kích động hẳn lên, Đả Cốc đạo giống như tâm mạch của triều đình, tâm mạch bị cắt đứt, thì nam bắc không thông, phương nam đại quan diệt hết, lúc này BồĐề sơn bị vây, Tây Bắc rối ren, còn cái gì có thể cứu vớt xã tắc đã vô phương cứu chữa này?
Không!
Hắn đứng bật dậy, gân đầu gối nhũn xuống đột nhiên kéo căng, gió lớn thổi tung búi tóc, mái tóc hơi xác xơ bay trên không trung, giống như lão Nhan thái phó hai mươi mấy năm trước trên tếđài, hắn cầm chặt chuôi kiếm ghim dưới đất, ánh mắt hoảng loạn sợ hãi thình lình kiên định hẳn, như vô số người tuẫn đạo.
Sau đó, vị Trâu đại nhân xuất thân Mật Tông mấy phen lên xuống trong quan trường này một tay chỉ trời, kết thành pháp ấn. Hắn nhắm mắt lại, một chút ánh sáng kết thành trên không trung nhanh chóng bị phong hỏa vô biên đánh cho tan tành khói bụi.
Trâu Yến Lai không bị lay chuyển, kiếm đâm xuống đất sâu thêm ba tấc, giẫm mặt đất ra một dấu chân thật mạnh, khiến cho cả người hơi lõm xuống, vẫn rì rầm niệm tụng chú văn không ai nghe thấy.
Muốn đóng một cái chêm trong thế giới phong hỏa mù trời này, lấy thân xác mình hoãn lại lực thêm vào của giáo tông cổ xưa.
Chú văn chưa ra miệng đã vụn vỡ, pháp ấn chưa kết thành đã bị thổi tan, Trâu Yến Lai giống như một con nhện bền bỉ giăng tơ trong cơn lốc này.
Máu tươi chậm rãi chảy xuôi xuống từ khóe miệng, lưng hắn vẫn thẳng tắp. Như là kiến càng đang đẩy đại thụ sắp đổ.
Quốc gia này từng dưỡng dục hắn, từng cho hắn thanh danh hiển hách, vinh diệu vô thượng, đặc quyền cao không thể với, cũng từng cho hắn một gậy vào đầu, ném hắn từ trên mây xuống bùn lầy, từng nghi ngờ lòng trung thành của hắn, nghi ngờ máu và mồ hôi của hắn.
Hiện giờ, hắn biết rõ không thể làm, lại vẫn một mình tử thủ trên quan đạo chạy dài nghìn thu muôn đời này.
Tuy cửu tử, mà vẫn chưa hối.
Sau đó hắn rốt cuộc bị phong hỏa to lớn bao phủ, sau khi sức mạnh dữ dội kia va chạm, trên mặt đất chẳng còn gì cả, mặt đất chỗĐả Cốc đạo hở ra cao trăm trượng, chính giữa lưu lại một khe sâu không nhìn thấy đáy.
Nhưng mà bên cạnh vách núi kia, lưu giữ một đôi dấu chân người, lại sâu đến ba thước.
Trong một đêm bãi bể nương dâu, đến đây thì con đường cuối cùng nối liền tam đại giáo tông rốt cuộc sụp đổ, ngọn đèn vẫn đốt ở“hữu từ” trong Đại Thừa giáo tông đột nhiên tắt ngấm, một làn khói nhẹ rơi xuống.
Tiểu đệ tử thêm dầu giật thót, sửng sốt giây lát rồi sấp ngửa chạy ra ngoài, dọc đường kêu lên: “Không tốt, không tốt…”
Lại không cẩn thận ngã vào lòng một lão nhân, y lăng lăng ngẩng đầu nhìn đại tông chủ bình nhật thần long kiến thủ bất kiến vĩ của họ, Chấp Diệp đại sư nhìn ngọn đèn đã tắt, lại cười khổ ra tiếng mà nói: “Ta biết, chung quy có một ngày, trên đời không còn thứ nào có thể ngăn cản bước chân y nữa.”
Tiểu đệ tử không rõ nguyên cớ nhìn ông ta nói: “Tông chủ…”
Chấp Diệp đại sưđổ dầu trong ngọn đèn ra, nói: “Trên đời này, có phương pháp Âm thi hỏa có thể xem hồn phách của nghìn thu muôn đời thành nhiên liệu? Ta hiện giờ mới hiểu rõ.”
Tiểu đệ tử nói: “Thỉnh giáo tông chủ.”
Chấp Diệp đại sư nói: “Đó là mộđế vương trong long mạch – các đời đế vương triều ta long ngự tân thiên, làm đại lễđều chỉ chôn áo mũ, mộđế vương chân chính vẫn là bí mật của triều đại. Bảo tọa vương quyền, chính là do máu tươi và vô số hồn phách chồng chất mà thành, Âm thi hỏa dùng thân thể chân long đốt ra, đương nhiên có thể khiến giáo tông bấp bênh không thôi.”
Tiểu đệ tử hỏi: “Đã là bí mật, thì sao lại bị người ta phát hiện?”
“Là sơn đăng.” Chấp Diệp đại sư nói, “Năm đó bảy ngọn sơn đăng đốt lên, để thỉnh mệnh thương thiên, vay vận bảy mươi năm. Biện pháp sơn đăng tá vận chính là Mật Tông và Huyền Tông cùng nhau bảo tồn, dù là Nhan Hoài Phác vàđạo tổ những người này, cũng chẳng qua là biết như thế nhưng không biết nguyên do, thiên biến vạn hóa bên trong, có thể tiết lộ toàn bộ vận thế trăm ngàn năm qua của triều ta, càng khỏi cần nhắc đến mộđế vương chí quan trọng kia.”
Tiểu đệ tử ngơ ngác hỏi: “Người làm phép hiểu thấu được sao?”
Người làm phép hiểu thấu được sao?
Chấp Diệp đại sư thở dài, lại mập mờ nước đôi: “Ai biết y có hiểu thấu hay chưa?”
Long mạch hủy, yếu đạo đoạn, ngọn đèn thứ tư và thứ năm phân biệt đốt lên – ngươi muốn mượn lực hậu thổđể làm ngược hoàng thiên sao?
Chấp Diệp đại sư chậm rãi quay người đi về thiền phòng của mình, trong lòng bỗng nhiên thầm nghĩ, hóa ra trên đời thật sự có người, trời sinh làứng kiếp mà ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook