Cẩm Sắt
-
Chương 57: Không về
Quần áo của Thi VôĐoan vốn là dùng lá cây chắp nối, dưới tình huống không thểđụng vào còn phải cầm nhẹ buông nhẹ, mới miễn cưỡng có thể che thân, bị Bạch Ly xé mất một nửa, từ ngực xuống đến eo toàn bộ lộ ra.
Những năm tháng qua y không phải lang bạt kỳ hồ thì là bị thương dưỡng bệnh, khiến cho băng vải lỏng ra lại thấp thoáng thấy được xương sườn, lúc bàn tay đụng vào có cảm giác đè khẽ một chút là nát bấy. Eo càng quá nhỏ, lõm vào rõ sâu, trong Ác Hỏa cảnh mười tám ngày không thấy mặt trời, người y dường như trắng hơn không ít, lại ẩn ẩn lộ ra một chút gầy yếu không nói nên lời.
Bạch Ly như một mãnh thú mất lý trí, cúi đầu xuống, ngậm băng vải so le không đồng đều chỗ ngực y, lạnh lùng nhìn y, lại phun sang bên cạnh, nhẹ giọng như thì thầm: “Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
Cằm y gác lên hõm vai Thi VôĐoan, hô hấp của hai người cơ hồ dây dưa nhau, mặt Thi VôĐoan thoắt cái đỏửng: “Ngươi lại bị bệnh gì thế?”
Y gập gối dốc sức húc vào bụng Bạch Ly, lại bị Bạch Ly nắm lấy rồi hung hãn kéo chân y ra.
“Ta có gì không tốt.” Bạch Ly lúc nói lời này, vành mắt lại đỏ lên, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, “Thi VôĐoan, ta có gì không tốt?”
Thi Vô Đoan sửng sốt một chút, không thể ngờ vấn đề như vậy lại khiến y á khẩu, Bạch Ly liền nhân cơ hội này vặn tay y, muốn đè hai tay y trên đỉnh đầu, từđầu ngón tay Thi VôĐoan đột nhiên chui ra một mớ tơ mảnh, thoáng chốc cắt đứt những móng tay đen kịt của Bạch Ly, trong nháy mắt nặng nề quét cổ tay người nọ ra.
Bạch Ly bịđau rút tay về, tơ mảnh trong tay Thi VôĐoan bám trên cổ tay y như giòi.
“Ngươi hỏi ta?” Thi VôĐoan đột nhiên cười khẩy, khuôn mặt thường xuyên bình tĩnh đến mức tưởng như người giả kia thình lình có vẻ phẫn hận sắc bén, điều này khiến khóe mắt dài hơi phiếm đỏ, gương mặt lại trở nên tươi tắn không nói thành lời. Bạch Ly nhìn mà ngẩn ngơ, Thi VôĐoan lại vẫn giận dữ nói, “Ngươi hỏi ta ngươi có chỗ nào không tốt, ta trái lại muốn thỉnh giáo Ma quân, ngươi có chỗ nào tốt? Bản thân ngươi không biết mình đã làm gì sao? Lạm sát vô tội, hỉ nộ vô thường, còn muốn trợ Trụ làm điều ác!”
Bạch Ly không chút do dự vung tay, chẳng thèm đểý cổ tay bị thương, mạnh mẽ kéo đứt đám tơ mảnh nhìn như mềm mại thực tế sắc bén trong tay y, từ cổ tay Thi VôĐoan trở xuống đột nhiên xuất hiện một lớp băng, một tay rốt cuộc bịđông lại, dán chặt chẽ lên mặt đất: “Ngươi nói ta… Ngươi nói ta trợ Trụ làm điều ác?”
Cánh cửa Ma Tông sở dĩ ngàn năm sau một lần nữa mở ra, chính là bởi vì quốc vận Đại Càn lúc đóđãđi đến cuối, lưu dân nổi dậy khắp nơi, thiên tai nhân họa, mà Nhan Hoài Phác nhất định làm ngược ý trời, đốt sơn đăng vay quốc vận, sơn xuyên cự chấn, mới mở Ma Tông, đây là một nhân quả.
Nếu cựu vương triều chết đi, sớm chiều thay thế, suy cực chuyển thịnh, nhân quả này liên lụy, Bạch Ly tự nhiên cũng sẽ bị suy yếu, người khác có thể yếu, y lại không thể, đám ma vật từng chết dưới tay y đều đang rục rịch trong bóng, chờđẩy y vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục, y không thể yếu đuối mảy may, không thể giao mệnh của mình vào tay kẻ khác.
Bạch Ly nhìn gương mặt Thi VôĐoan bởi vì phẫn nộ mà hơi ửng lên một chút huyết sắc, trong lòng bi thương thầm nghĩ, hai mươi năm trước, ngươi nói ta làm tức phụ cho ngươi, ngươi cảđời tốt với ta, cảđời không để người khác ức hiếp ta, đến bây giờ mới bao nhiêu năm, biển xanh còn chưa bị lấp thành ruộng dâu, mà ngươi đã quên rồi sao?
Ngươi luôn miệng chỉ trích ta – những năm ấy ta chịu khổ, quanh quẩn tứ xứở nơi đại âm quỷ hồn cũng không thểđi xuống đó, hốt hoảng chạy trốn mười năm, mỗi khi không cầm cựđược nữa, đêm khuya mộng hồi tâm tâm niệm niệm toàn là một mình ngươi, ngươi lại ở nơi nào?
Vẫn nói “quốc sắp vong, tất ra yêu nghiệt”, những người đó sống hay chết liên quan gìđến ta? Nhưng ta lại đầu thai thành yêu nghiệt kia, ta lại chỉ là…
Trước mắt mơ hồ, rất nhiều năm qua, Bạch Ly hầu như cho rằng máu mình đã lạnh rồi, lại đột nhiên cảm thấy chất lỏng ấm áp trào ra từ trong mắt, không phải nước mắt, chảy xuôi ra đều là vết máu đen như mực, từ cổ Thi VôĐoan lăn xuống, cơ hồ mang theo độấm bỏng da.
Y tách chân Thi Vô Đoan sang bên, hung tợn xé quần áo người nọ, trên mình nam nhân ban nãy từng tắm gội thoảng một thứ mùi tươi mát, hơi lạnh, không thể nói là thơm, lại phảng phất là thứ mùi có thểđánh trúng hồn phách của y.
Thi Vô Đoan bị y kéo đau điếng cơ chân, vừa sợ vừa giận: “Bạch Ly ngươi làm gì thế!”
“Là ngươi có lỗi với ta!” Bạch Ly đóng băng hai tay y dưới đất, đè chặt chân y, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy eo y, tay kia thì thô bạo luồn đến hạ thân.
“Bạch Ly!” Thanh âm của Thi VôĐoan ép đến mức hơi đổi điệu, chẳng biết bao nhiêu năm rồi y chưa nói nhanh như vậy, mồm mép lại đều trở nên không lưu loát, “Chính ngươi muốn làm súc sinh này! Ngươi không nhìn thiên lý luân thường, không nhìn…”
Giọng nói của y đột nhiên ngưng hẳn trong một tiếng kêu rên cực kỳđau đớn, huyết sắc trên mặt mất sạch, thân thể kéo căng như một sợi dây cung phải đứt lìa bất cứ lúc nào, dường như ngay cả thở dốc đứt quãng cũng thành loại kêu thảm tắt tiếng nào đó.
“Thiên lý luân thường, a…” Bạch Ly trầm trầm phun ra mấy chữ này, âm cuối chìm trong một tiếng cười nhạo không nói thành lời, cứ thế chẳng hề chuẩn bị xông vào thân thể y.
Bỗng có một tiếng vang giòn nhỏ nhoi, ngón tay Thi VôĐoan lại giãy thoát được băng tầng đang vây khốn, ngón tay đông cứng co rút, gân xanh nổi từng đường trên mu bàn tay.
“Bạch… Ly…” Y gần như gằn ra hai chữ này, “Giết ngươi… Ta…”
Bạch Ly lại cười khe khẽ, đột nhiên dừng động tác, nhắm mắt cảm nhận nơi đã bị máu làm trơn, hai người rốt cuộc gần kề chưa từng có bao giờ, khoảnh khắc ấy y dường như cảm thụđược tim Thi VôĐoan đập dồn dập mà suy yếu, có…ảo giác có thể nghe thấy thanh âm trong lòng người nọ.
Sau đó y mở mắt ra, khẽ khàng vuốt ve mặt Thi VôĐoan, dùng chóp mũi cọ thái dương ướt sũng mồ hôi lạnh của người kia, thấp giọng nói: “Giết ta rồi, ngươi cũng là của ta.”
Y cười rộ lên như thểđiên cuồng, bỗng nhiên cắn cổ Thi Vô Đoan một phát, trong lòng sinh ra một loại tê dại kỳ dị– vừa như quyến luyến, vừa như tuyệt vọng, hận ý cùng dịu dàng quấn vào nhau, giống như thành đậu hũ trộn hành băm, không cái nào phân được với cái nào. Mùi vịđó phức tạp quá mức, như là uống một chén rượu ẩn giấu kịch độc, có thể cho người ta ngọt đến tê lặng, lại ngọt đến chết đi.
Ánh sáng trong hai canh giờ nhanh chóng mất đi, ban ngày chỉ là một chớp mắt, nơi này lại khôi phục thành bóng đêm dài đằng đẵng, tựa như một cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại được.
Những năm tháng qua y không phải lang bạt kỳ hồ thì là bị thương dưỡng bệnh, khiến cho băng vải lỏng ra lại thấp thoáng thấy được xương sườn, lúc bàn tay đụng vào có cảm giác đè khẽ một chút là nát bấy. Eo càng quá nhỏ, lõm vào rõ sâu, trong Ác Hỏa cảnh mười tám ngày không thấy mặt trời, người y dường như trắng hơn không ít, lại ẩn ẩn lộ ra một chút gầy yếu không nói nên lời.
Bạch Ly như một mãnh thú mất lý trí, cúi đầu xuống, ngậm băng vải so le không đồng đều chỗ ngực y, lạnh lùng nhìn y, lại phun sang bên cạnh, nhẹ giọng như thì thầm: “Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
Cằm y gác lên hõm vai Thi VôĐoan, hô hấp của hai người cơ hồ dây dưa nhau, mặt Thi VôĐoan thoắt cái đỏửng: “Ngươi lại bị bệnh gì thế?”
Y gập gối dốc sức húc vào bụng Bạch Ly, lại bị Bạch Ly nắm lấy rồi hung hãn kéo chân y ra.
“Ta có gì không tốt.” Bạch Ly lúc nói lời này, vành mắt lại đỏ lên, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, “Thi VôĐoan, ta có gì không tốt?”
Thi Vô Đoan sửng sốt một chút, không thể ngờ vấn đề như vậy lại khiến y á khẩu, Bạch Ly liền nhân cơ hội này vặn tay y, muốn đè hai tay y trên đỉnh đầu, từđầu ngón tay Thi VôĐoan đột nhiên chui ra một mớ tơ mảnh, thoáng chốc cắt đứt những móng tay đen kịt của Bạch Ly, trong nháy mắt nặng nề quét cổ tay người nọ ra.
Bạch Ly bịđau rút tay về, tơ mảnh trong tay Thi VôĐoan bám trên cổ tay y như giòi.
“Ngươi hỏi ta?” Thi VôĐoan đột nhiên cười khẩy, khuôn mặt thường xuyên bình tĩnh đến mức tưởng như người giả kia thình lình có vẻ phẫn hận sắc bén, điều này khiến khóe mắt dài hơi phiếm đỏ, gương mặt lại trở nên tươi tắn không nói thành lời. Bạch Ly nhìn mà ngẩn ngơ, Thi VôĐoan lại vẫn giận dữ nói, “Ngươi hỏi ta ngươi có chỗ nào không tốt, ta trái lại muốn thỉnh giáo Ma quân, ngươi có chỗ nào tốt? Bản thân ngươi không biết mình đã làm gì sao? Lạm sát vô tội, hỉ nộ vô thường, còn muốn trợ Trụ làm điều ác!”
Bạch Ly không chút do dự vung tay, chẳng thèm đểý cổ tay bị thương, mạnh mẽ kéo đứt đám tơ mảnh nhìn như mềm mại thực tế sắc bén trong tay y, từ cổ tay Thi VôĐoan trở xuống đột nhiên xuất hiện một lớp băng, một tay rốt cuộc bịđông lại, dán chặt chẽ lên mặt đất: “Ngươi nói ta… Ngươi nói ta trợ Trụ làm điều ác?”
Cánh cửa Ma Tông sở dĩ ngàn năm sau một lần nữa mở ra, chính là bởi vì quốc vận Đại Càn lúc đóđãđi đến cuối, lưu dân nổi dậy khắp nơi, thiên tai nhân họa, mà Nhan Hoài Phác nhất định làm ngược ý trời, đốt sơn đăng vay quốc vận, sơn xuyên cự chấn, mới mở Ma Tông, đây là một nhân quả.
Nếu cựu vương triều chết đi, sớm chiều thay thế, suy cực chuyển thịnh, nhân quả này liên lụy, Bạch Ly tự nhiên cũng sẽ bị suy yếu, người khác có thể yếu, y lại không thể, đám ma vật từng chết dưới tay y đều đang rục rịch trong bóng, chờđẩy y vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục, y không thể yếu đuối mảy may, không thể giao mệnh của mình vào tay kẻ khác.
Bạch Ly nhìn gương mặt Thi VôĐoan bởi vì phẫn nộ mà hơi ửng lên một chút huyết sắc, trong lòng bi thương thầm nghĩ, hai mươi năm trước, ngươi nói ta làm tức phụ cho ngươi, ngươi cảđời tốt với ta, cảđời không để người khác ức hiếp ta, đến bây giờ mới bao nhiêu năm, biển xanh còn chưa bị lấp thành ruộng dâu, mà ngươi đã quên rồi sao?
Ngươi luôn miệng chỉ trích ta – những năm ấy ta chịu khổ, quanh quẩn tứ xứở nơi đại âm quỷ hồn cũng không thểđi xuống đó, hốt hoảng chạy trốn mười năm, mỗi khi không cầm cựđược nữa, đêm khuya mộng hồi tâm tâm niệm niệm toàn là một mình ngươi, ngươi lại ở nơi nào?
Vẫn nói “quốc sắp vong, tất ra yêu nghiệt”, những người đó sống hay chết liên quan gìđến ta? Nhưng ta lại đầu thai thành yêu nghiệt kia, ta lại chỉ là…
Trước mắt mơ hồ, rất nhiều năm qua, Bạch Ly hầu như cho rằng máu mình đã lạnh rồi, lại đột nhiên cảm thấy chất lỏng ấm áp trào ra từ trong mắt, không phải nước mắt, chảy xuôi ra đều là vết máu đen như mực, từ cổ Thi VôĐoan lăn xuống, cơ hồ mang theo độấm bỏng da.
Y tách chân Thi Vô Đoan sang bên, hung tợn xé quần áo người nọ, trên mình nam nhân ban nãy từng tắm gội thoảng một thứ mùi tươi mát, hơi lạnh, không thể nói là thơm, lại phảng phất là thứ mùi có thểđánh trúng hồn phách của y.
Thi Vô Đoan bị y kéo đau điếng cơ chân, vừa sợ vừa giận: “Bạch Ly ngươi làm gì thế!”
“Là ngươi có lỗi với ta!” Bạch Ly đóng băng hai tay y dưới đất, đè chặt chân y, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy eo y, tay kia thì thô bạo luồn đến hạ thân.
“Bạch Ly!” Thanh âm của Thi VôĐoan ép đến mức hơi đổi điệu, chẳng biết bao nhiêu năm rồi y chưa nói nhanh như vậy, mồm mép lại đều trở nên không lưu loát, “Chính ngươi muốn làm súc sinh này! Ngươi không nhìn thiên lý luân thường, không nhìn…”
Giọng nói của y đột nhiên ngưng hẳn trong một tiếng kêu rên cực kỳđau đớn, huyết sắc trên mặt mất sạch, thân thể kéo căng như một sợi dây cung phải đứt lìa bất cứ lúc nào, dường như ngay cả thở dốc đứt quãng cũng thành loại kêu thảm tắt tiếng nào đó.
“Thiên lý luân thường, a…” Bạch Ly trầm trầm phun ra mấy chữ này, âm cuối chìm trong một tiếng cười nhạo không nói thành lời, cứ thế chẳng hề chuẩn bị xông vào thân thể y.
Bỗng có một tiếng vang giòn nhỏ nhoi, ngón tay Thi VôĐoan lại giãy thoát được băng tầng đang vây khốn, ngón tay đông cứng co rút, gân xanh nổi từng đường trên mu bàn tay.
“Bạch… Ly…” Y gần như gằn ra hai chữ này, “Giết ngươi… Ta…”
Bạch Ly lại cười khe khẽ, đột nhiên dừng động tác, nhắm mắt cảm nhận nơi đã bị máu làm trơn, hai người rốt cuộc gần kề chưa từng có bao giờ, khoảnh khắc ấy y dường như cảm thụđược tim Thi VôĐoan đập dồn dập mà suy yếu, có…ảo giác có thể nghe thấy thanh âm trong lòng người nọ.
Sau đó y mở mắt ra, khẽ khàng vuốt ve mặt Thi VôĐoan, dùng chóp mũi cọ thái dương ướt sũng mồ hôi lạnh của người kia, thấp giọng nói: “Giết ta rồi, ngươi cũng là của ta.”
Y cười rộ lên như thểđiên cuồng, bỗng nhiên cắn cổ Thi Vô Đoan một phát, trong lòng sinh ra một loại tê dại kỳ dị– vừa như quyến luyến, vừa như tuyệt vọng, hận ý cùng dịu dàng quấn vào nhau, giống như thành đậu hũ trộn hành băm, không cái nào phân được với cái nào. Mùi vịđó phức tạp quá mức, như là uống một chén rượu ẩn giấu kịch độc, có thể cho người ta ngọt đến tê lặng, lại ngọt đến chết đi.
Ánh sáng trong hai canh giờ nhanh chóng mất đi, ban ngày chỉ là một chớp mắt, nơi này lại khôi phục thành bóng đêm dài đằng đẵng, tựa như một cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook