Hỷ Lạc ngồi ở cầu thang phòng học ngơ ngẩn nhìn cây bạch quả ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe lá, tia sáng chiếu vào trong phòng học.

Cô đeo tai nghe điện thoại, úp mặt trên bàn.

Phòng học vắng vẻ, Hỷ Lạc ngơ ngác nhìn tia nắng nhảy múa trong không khí, rất nhiều hạt bụi nhỏ li ti xoay tròn.

Cô đưa tay, ngón tay chậm rãi trong chùm tia nắng thay đổi tư thế.
Đang mơ màng, trước mắt tối sầm.

Cô chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy Lâm Hạo Sơ ngồi ở phía trước cô, ngày hôm nay anh không có mặc âu phục, chỉ mặc chiếc áo sơmi màu đen, ba nút cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Chính là như vậy ngồi nghiêng người đối với cô, anh nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu cười với cô, thoáng như cảnh trong mơ, “Hỷ Lạc, chúng ta kết hôn đi?”

Hỷ Lạc ngây ngốc nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào, cô không thể tin được nhìn anh, là đang nằm mơ sao? Nhất định là mơ.

Không kìm chế nổi tự lấy tay véo hai má mình, đau quá, không phải mơ?
Lâm Hạo Sơ cười khẽ, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh lam, mở ra một chiếc nhẫn kim cương bạch kim màu trắng thuần khiết, tia sáng kim cương dưới ánh mặt trời lấp lánh, khiến Hỷ Lạc cảm thấy càng không chân thật, anh dựa vào bàn trước mặt Hỷ Lạc, giọng nói rõ ràng, “Bằng lòng lấy anh không?”

Hô hấp Hỷ Lạc đều rất dồn dập, cô gượng cười che giấu nội tâm hoảng loạn, lại không biết nói gì lúc này nụ cười có bao nhiêu gượng ép, “Lâm Hạo Sơ?”
Lâm Hạo Sơ cong khóe môi, nét mặt tràn đầy dịu dàng, “Ừ?”


Hỷ Lạc không biết làm sao đáp lại, mỗi lần luôn luôn bị anh khiến cho mơ mơ hồ hồ không rõ thật giả, ngay cả khao khát ước mơ lúc này, trong ảo tưởng của chính mình cô đều không biết nên đáp lại ra sao.
Lâm Hạo Sơ lấy nhẫn ra, đưa tay nắm tay phải Hỷ Lạc, “Em chỉ cần gật đầu, sau này chính là bà Lâm.” Miệng anh mỉm cười, kiên nhẫn cầm nhẫn kim cương, giữ c.h.ặ.t t.a.y phải cô, chỉ vì chờ một động tác của cô.
Lúc này, nếu không phải từ lâu hiểu được Lâm Hạo Sơ hỉ nộ vô thường, Hỷ Lạc sẽ cho rằng người đàn ông ôn hòa trước mắt này vô cùng yêu mình.

Thế nhưng không quan hệ, không đến phút cuối cùng, ai thua ai thắng, không thấy kết cuộc.

Hỷ Lạc giương khóe môi, cố sức gật đầu.

Lâm Hạo Sơ đem nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, mặt nhẫn lạnh lẽo, ngón tay Hỷ Lạc run nhè nhẹ.

Lúc Lâm Hạo Sơ đang giúp cô đeo nhẫn, anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.Tayanh và tay cô tiếp xúc cùng nhau, trên ngón áp út của anh, một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự dưới ánh mặt trời rạng rỡ tỏa sáng.
Cứ như vậy, Hỷ Lạc cuối cùng đạt được nguyện vọng của cô, làm vợ Lâm Hạo Sơ.

Kế tiếp cùng Lâm gia gặp mặt, Hỷ Lạc rất hồi hộp.

Lâm Mẫn cùng cô đi làm tóc, chăm sóc da, Hỷ Lạc lần đầu tiên ý thức được làm đẹp cũng là một loại căng thẳng.
Phụ huynh hai bên hẹn gặp trong một gian phòng to của một nhà hàng nổi tiếng, tham dự bên Lâm gia chính là ba, mẹ Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc lần đầu tiên thấy ba mẹ anh.

Lâm Mộ Cẩm không có mặc quân trang, một thân âu phục màu tối, là hình dạng không nói cười tùy tiện, cùng Lâm Hạo Sơ bên cạnh cũng là vẻ mặt trầm mặc.


Phần lớn thời gian ông đều là cùng Tần Vĩ Thâm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng sẽ cùng Lâm Hạo Sơ bên cạnh nói nhỏ vài câu.

Diệp Hồng lại khiến Hỷ Lạc rất bất ngờ, bà cũng không phải như trong tưởng tượng của Hỷ Lạc là hình dáng tiểu thư GiangNamtruyền thống.

Trên người bà càng tiết lộ nhiều hơn, là người phụ nữ thuần thục đặc biệt có nét phong tình, người hơn năm mươi chăm sóc rất tốt, trang sức tinh tế, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, dáng người uyển chuyển, quanh thân tỏa ra nét kinh diễm không nói nên lời.

Lâm Hạo Sơ lớn lên cũng không giống Lâm Mộ Cẩm, chính là giống mẹ Diệp Hồng nhiều hơn.
Diệp Hồng rất nhiệt tình lôi kéo Hỷ Lạc nói chuyện với nhau, bà rất hay nói cũng rất ưu nhã, hỏi việc học, hỏi sở thích, hỏi rất nhiều rất nhiều, duy nhất cũng không đề cập đến ba chữ Lâm Hạo Sơ.

Hỷ Lạc nhanh chóng phát hiện, toàn bộ buổi tối, Diệp Hồng và Lâm Hạo Sơ, bất luận ánh mắt hoặc ngôn ngữ, không hề cùng xuất hiện.
Hỷ Lạc len lén nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, anh im lặng ngồi ở đó, lông mi thật dài buông xuống, che đậy tâm tình của anh lúc này.

Anh thưởng thức cái bật lửa trên bàn, khớp ngón tay rõ ràng cô đơn vuốt ve chiếc bật lửa S.T.dupont xám bạc.

Cháy lên ngọn lửa màu lam, phát sáng lại dập tắt, Hỷ Lạc nhìn đến say mê, trong lòng chẳng biết vì sao đã bị động tác này của anh làm cô toát ra vẻ ngây ngốc.
Tiếp theo, Hỷ Lạc không biết lấy đâu ra dũng khí, tay cô lặng lẽ nắm tay Lâm Hạo Sơ đang đặt trên đầu gối, lúc đặt tay trên mu bàn tay anh, đón nhận ánh mắt nghi hoặc của anh, Hỷ Lạc quay lại mỉm cười, không nói gì.
Lâm Hạo Sơ cũng không nói gì, xoay người, không có rút tay của mình, im lặng để tùy ý Hỷ Lạc cầm.
“Vậy quyết định rồi, trường học Hỷ Lạc sắp khai giảng rồi, chúng ta quyết định cuối tháng làm hôn sự, làm trước lúc khai giảng, đừng để ảnh hưởng chương trình học của con bé.” Lâm Mộ Cẩm sau khi thương lượng nói ra kết quả cuối cùng, sau đó trưng cầu ý kiến Lâm Hạo Sơ.
Lâm Hạo Sơ chỉ là nói một từ đơn giản “Được”, không có phát biểu ý kiến nào khác.
Tần Vĩ Thâm vỗ vỗ tay Lâm Hạo Sơ đang đặt trên mặt bàn, “Hạo Sơ, bác chỉ có đứa con gái này, giờ đem nó giao cho con.”

Lâm Hạo Sơ đón nhận ánh mắt ngụ ý sâu xa của Tần Vĩ Thâm, rũ mi mắt, “Con biết.”
Chung Tinh đẩy Tần Vĩ Thâm một chút, oán trách, “Nhìn ông kìa, làm gì vậy.

Còn chưa có kết hôn, mà bắt đầu giở giọng cha vợ quá mức, hù dọa Hạo Sơ không tốt.”
Lâm Hạo Sơ cười cười, “Dì Chung, không sao đâu.”
Chung Tinh giả vờ tức giận nhìn Lâm Hạo Sơ, “Còn gọi là dì, sau này phải đổi cách xưng hô đó.”
Lâm Hạo Sơ sững người, vẻ mặt cứng đờ còn chưa tháo xuống, Hỷ Lạc bên cạnh vội vàng nói, “Mẹ, mẹ làm gì vậy, chúng con vẫn còn chưa kết hôn mà, mẹ gấp gáp như vậy muốn con trai à.”
Thốt ra lời này xong, sắc mặt Lâm Hạo Sơ, Chung Tinh, Tần Vĩ Thâm đều nặng nề, thần sắc đều không tốt.

Hỷ Lạc ý thức được mình nói sai, sáu năm rồi, ‘con trai’ hai chữ tại Tần gia là một cấm kỵ.

Nhất thời bầu không khí trong phòng có chút không tự nhiên, lúc này, phục vụ bắt đầu đem món ăn tới, tất cả mọi người đều tĩnh lặng.
Bầu không khí có chút nặng nề, cũng may có Chung Tinh cùng Diệp Hồng hai người khuấy động, Hỷ Lạc khi thỉnh thoảng cũng xen vào câu chuyện, một bữa ăn cuối cùng cũng không cho là quá đè nén.

Cơm nước xong, Lâm Hạo Sơ lái xe đưa cả nhà Tần Hỷ Lạc quay về chung cư.
Về đến nhà, nằm ở trên giường, Hỷ Lạc lăn qua lăn lại ngủ không được, cô đứng dậy đi tới phòng ngủ ba mẹ, gõ gõ cửa.
Vào phòng, Hỷ Lạc chui vào trong chăn giữa ba mẹ, một tay quàng Tần Vĩ Thâm một tay ôm Chung Tinh, quả nhiên phát hiện hốc mắt Chung Tinh hơi đỏ.
Gương mặt Hỷ Lạc cọ cọ mặt Chung Tinh, “Mẹ.”
Chung Tinh đẩy cô một chút, “Làm gì, sắp hai mươi hai tuổi rồi, còn theo mẹ làm nũng.”
Hỷ Lạc dựa vào vai Chung Tinh, khẽ thở dài, trên mặt biểu hiện vẻ cô đơn, “Mẹ, mẹ lại nhớ Tư Niên rồi sao?”
Bờ vai đang dựa vào quả nhiên trong nháy mắt cứng ngắc, Tần Vĩ Thâm cũng nặng nề.

Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn Chung Tinh đang cắn chặt môi dưới, hai tay chà xát cánh tay của bà, “Mẹ, anh hai khẳng định đang nhìn chúng ta, anh ấy không hy vọng lại nhìn thấy mẹ khóc.”
Nước mắt Chung Tinh kiềm chế không được chảy ra, vai bà run nhè nhẹ, che mặt mà khóc, “Nếu như Tư Niên còn sống, thấy con kết hôn nó nhất định rất vui vẻ.”

Tần Vĩ Thâm đứng dậy, phiền não cầm lấy điếu thuốc và cái bật lửa trên bàn, “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.” Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, Hỷ Lạc nhìn thấy bóng lưng nặng nề của ông, cảm giác cay cay quanh viền mắt.
Hai tay Hỷ Lạc ôm lấy Chung Tinh, đầu chặt chẽ kề bên bà, “Mẹ, xin lỗi.

Con thật ích kỷ, hẳn là cả đời nên ở lại bên cạnh ba mẹ chăm sóc ba mẹ.”
Chung Tinh nghẹn ngào, nhìn Hỷ Lạc, “Con gái ngốc, mẹ có thể thấy con khỏe mạnh trưởng thành, có thể thấy con hạnh phúc lấy chồng thì hài lòng biết bao.”
Hỷ Lạc nhìn sự gượng cười của Chung Tinh, trong lòng càng cảm thấy áy náy, “Mẹ, anh…anh rốt cuộc vì sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ có thể nói cho con biết không? Vì sao sau lúc đó hai người không đề cập đến?”
Chung Tinh ngẩng đầu, nước mắt trên mặt còn chưa khô, bà nhìn Hỷ Lạc, sau đó nhấc tay khẽ vén tóc Hỷ Lạc, “Ba mẹ cũng không muốn nhắc lại nữa, Tư Niên vì quốc gia hi sinh, ba mẹ vì nó lấy làm hãnh diện.

Nó mãi mãi là đứa con trai tốt của ba mẹ.” Nói xong nước mắt liền tràn mi.
Hỷ Lạc yêu thương ôm Chung Tinh, cũng không kiềm chế được nhỏ giọng nức nở, “Mẹ, nếu như con lấy chồng, mẹ với ba đều rất cô đơn.

Ba mẹ đã không có Tư Niên, bây giờ lại không có con…”
Chung Tinh đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt Hỷ Lạc, giọng nói hơi khàn, “Mẹ nhìn thấy được con rất thích Lâm Hạo Sơ, chỉ cần con vui vẻ, so với thứ khác đều không quan trọng.

Ba mẹ chính là bởi vì không có Tư Niên, mới càng hy vọng con có thể vui vẻ, hạnh phúc.

Sau đó, ba mẹ không phải lại có được thêm một đứa con rể sao.”
Hỷ Lạc cố gắng mỉm cười, mấp máy đôi môi khô khốc, hai tay siết c.h.ặ.t t.a.y Chung Tinh, “Mẹ, con sẽ cố gắng hạnh phúc.”
Lâm Hạo Sơ ngồi trong thư phòng, trong không gian trống trải yên tĩnh chỉ có máy điều hòa phát ra những tiếng rất nhỏ.

Anh đứng dậy đi tới trước kệ sách, lấy một cái hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc huân chương.

Sắc vàng óng ánh sạch sẽ rực rỡ phát sáng, anh cầm lấy tấm vải nhung tơ màu đen trong hộp lau chùi tỉ mỉ, dưới đáy hộp là một tấm ảnh, Lâm Hạo Sơ ngồi trên ghế da, nhìn trong tấm ảnh một đoàn người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, trời xanh mây trắng, quân phục xanh lục, nụ cười rạng rỡ tràn trề sức sống, Lâm Hạo Sơ nhắm mắt lại, đau đầu muốn nứt ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương