Mới sáng sớm hôm nay nhà họ Lục đã hô hào mọi người thức dậy.

Không biết hôm qua hai ông bà Lục bàn nhau như thế nào, mà quyết định sẽ đi cắm trại hai ngày một đêm.

Lục Tuấn Phong nhanh trí tìm cớ trốn tránh, nhưng Lục Tử Minh thì không may mắn như vậy.

Mục đích của chuyến đi này là tìm cơ hội thúc đẩy tình cảm của Lục Tử Minh và Hạ Vy.

Hạ Vy vui vẻ như một cô gái mới lớn, vừa đi vừa tung tăng chạy nhảy, không để ý đường.

Lục Tử Minh sợ cô không may sảy chân ngã xuống vực nên lúc kéo cô đi vào bên trong, còn mình đi phía bên ngoài.

Mới leo được nửa đường, Trình Cảnh Dương sợ cô người yêu bé bỏng của mình mệt nên nảy ra ý định cõng cô.

Tuy Lục Tử Hân không đồng ý nhưng Hạ Vy thì không nghĩ thế.

Trong đầu cô nảy ra một đống suy nghĩ xấu xa.

Nhìn thấy tấm lưng vững chãi của Lục Tử Minh ở phía trước, cô không cần lấy đà mà nhảy thẳng lên lưng anh.

“Hạ Vy, em xuống ngay cho tôi.”
“Không xuống.”
“Xuống ngay.”
Miệng thì mắng cô như vậy, nhưng tay anh lại nhanh hơn não, vòng xuống đỡ lấy chân cô.

Hạ Vy làm nũng ôm chặt cổ anh.


“Em mệt mà.

Anh cõng em đi.”
Nhìn thấy cậu con trai quý tử nhà mình đang hậm hực muốn bật nóc nhà, Lục Hạo Thiên hừ lạnh chế giễu.

“Đàn ông con trai sức dài vai rộng.

Cõng con bé một chút thì làm sao.”
Tô Phương Nghi cũng phụ hoạ.

“Con bé leo từ sáng đến giờ cũng mệt rồi.

Con cõng nó một chút coi như tập thể dục..”
Hạ Vy được cổ vũ càng ôm anh chặt hơn, cô giả bộ mệt mỏi gục vào vai anh.

“Em không còn chút sức lực nào cả.

Anh cõng em đi..”
Nói xong cô còn làm mặt tội nghiệp, rồi hôn chụt một cái vào mặt anh.

“Tặng anh cái hôn khích lệ.

Mình đi nào..”
Lục Tử Minh không còn cách nào khác đành để mặc cô trên lưng.

Anh thầm nhủ: “Coi như khoác thêm quân tư trang đi hành quân vậy..”
Leo nửa ngày mới tới nơi, Lục Tử Minh thả Hạ Vy ngồi bệt xuống thở hổn hển.

Hạ Vy cũng coi như có lương tâm, cô đưa chai nước đến trước mặt anh.

“Anh uống đi cho đỡ mệt.”
Nhìn mồ hôi chảy đầy trên trán anh, Hạ Vy đau lòng không thôi, thầm trách mắng bản thân vẽ chuyện hại anh vất vả như vậy.

Buổi chiều, khi thấy Lục Tử Hân và Trình Cảnh Dương vui vẻ nướng thịt cùng nhau.

Lục Tử Minh ý thức được nguy hiểm nên lúc nào cũng cách xa Hạ Vy hai mét.

Hạ Vy đâu có ý xấu, cô chỉ muốn đút cho anh ăn thôi mà.

Kết quả hai người đuổi nhau vòng quanh, Lục Tử Minh vừa chạy vừa van xin Hạ Vy.

“Hạ Vy, coi như tôi xin em.

Buông tha cho tôi được không?”
“Anh đừng mơ.


Bố mẹ nhận em làm con dâu rồi.

Anh không thoát được đâu.”
“Tôi có nhiều bạn hợp với gu của em.

Để tôi giới thiệu cho em nhé.”
Hạ Vy bĩu môi không vui.

“Không thèm.

Hừ..”
Nói rồi cô quay mặt đi chỗ khác không thèm nói chuyện với anh nữa..

Nhìn thái độ của cô, Lục Tử Minh hơi chột dạ.

Anh lại làm gì sai rồi sao..

“Ừm..

Hạ Vy..

Ý của tôi không phải vậy đâu..

ừm..

tôi...”
“Không phải như vậy thì là thế nào.

Anh không yêu em thì cứ nói thẳng.

Không cần phải giới thiệu người khác cho em.”
Hạ Vy giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Lục Tử Minh làm lòng anh rối loạn hết lên.

Có trời biết anh sợ nhất chính là nước mắt của cô.


Anh luống cuống đưa bàn tay đang run rẩy của mình lên xoa mặt cô.

“Hạ Vy, em đừng khóc, ngoan nào.

Hay là...!hay là em đánh tôi đi..

Người tôi đây.

Hay em muốn đánh vào mặt.

Vậy thì mặt đây..”
Hạ Vy đang muốn khóc cũng phải phì cười, cô nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình, nhưng mắt vẫn còn long lanh..

“Ai thèm đánh anh.

Hay là anh cho em hôn một cái.

Em sẽ hết giận ngay..”
“Hả? Hôn sao..?”
Không đợi Lục Tử Minh phản ứng, Hạ Vy nhanh chóng áp môi mình len môi anh, sau đó nhẹ nhàng mút vào.

Lục Tử Minh hoàn toàn ngơ rồi.

Đến lúc anh phản ứng lại thì bàn tay đã đặt trên eo cô...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương