Hỷ Lạc đi đến nơi Lâm Hạo Sơ xảy ra tai nạn xe, Seattle cách khu vực thành thị rất xa. Nếu không phải Hỷ Lạc phát hiện trên chân phải của thi thể không có vết sẹo ấy, nếu không phải Hà Vịnh Thanh tìm thủ hạ của Hà Mộc Hủy hỏi cho ra tình hình thực tế, thật là có khả năng bị Hà Mộc Hủy lừa dối.

Hỷ Lạc thở dài, xem ra Hà Mộc Hủy thật đúng là không phải nhân vật tầm thường, vì tai nạn xe lần này chắc chắn là hao tốn tâm huyết. Cuộc đối thoại ở sân bay của mình và cô ta xem ra cũng không hẳn có thể kêu gọi lương tri của cô ta, tình hình hiện tại của Lâm Hạo Sơ rốt cuộc ra làm sao cô cũng không biết, thế nhưng phải nhanh chóng tìm được Lâm Hạo Sơ. Nếu không sẽ bị thủ hạ của Hà Mộc Hủy tìm ra trước, hậu quả cô không dám nghĩ. Căn cứ theo lời thủ hạ của Hà Mộc Hủy, sau khi tai nạn xe xảy ra ở hiện trường không có tìm được Lâm Hạo Sơ, cho nên bọn họ không thể không tìm người có vóc dáng giống như của Lâm Hạo Sơ để giả dạng anh. Thế nhưng Hà Mộc Hủy cũng không có buông lỏng, vẫn phái rất nhiều người tìm kiếm tung tích Lâm Hạo Sơ.

Thủ hạ của Hà Vịnh Thanh đã ở chung quanh dò la, nhưng mà từ lúc xảy ra tai nạn xe cũng đã gần nửa tháng rồi, vì sao Lâm Hạo Sơ cũng không có xuất hiện, trong lòng Hỷ Lạc rất nôn nóng cũng rất sợ hãi. Khi thấy trên chân thi thể đó không có vết sẹo cô rất kích động, thế nhưng theo thời gian từng ngày lại trôi đi, lòng của cô cũng dần dần nặng trĩu xuống.

Vùng lân cận có mấy trấn nhỏ, Lâm Hạo Sơ nếu như gặp chuyện không may, hẳn là trước tiên sẽ bị thôn dân vùng xung quanh phát hiện chứ. Hỷ Lạc cầm bản đồ và ảnh chụp Lâm Hạo Sơ đi xung quanh tìm hiểu, rốt cục hiểu rõ hàm ý thật sự của câu mò kim đáy biển. Ngoại trừ trấn nhỏ, gần đây còn có rất nhiều rừng cây, Lâm Hạo Sơ có thể hay không lúc xảy ra tai nạn xe, hai xe va chạm nhau sinh ra xung lực làm văng vào rừng cây cách đó không xa? Những chuyện này đều có khả năng xảy ra.

Cho nên Hỷ Lạc không những muốn đến trấn nhỏ vùng lân cận tìm kiếm, mà còn muốn vào rừng cách đó không xa để tìm. Lá gan của Hỷ Lạc không lớn, rất sợ tối, sợ nhất là những động vật thân mềm, chẳng hạn như rắn, giun, sâu lông. Nhưng trong rừng cây, không thiếu nhất dường như chính là những tiếng kêu vo vo, những con sâu nhỏ dinh dính nhầy nhụa mềm oặt. Hỷ Lạc đi trong rừng cây, tay áo và ống quần đều dùng dây thun cột chặt, cổ áo cũng kéo lên cao cao. Càng đi vào trong thì càng tĩnh mịch, khắp nơi đều ẩm thấp.

Hỷ Lạc không ngừng gọi tên Lâm Hạo Sơ, trong khu rừng to như vậy chỉ vang lại âm thanh của chính cô.

Sắc trời dần dần tối sầm, Hỷ Lạc thế nào cũng lẩn quẩn không ra được, cảm giác về phương hướng không tốt, hơn nữa bất tri bất giác cô đã càng đi càng sâu. Khi màn đêm buông xuống, Hỷ Lạc vẫn chưa thể ra khỏi cánh rừng.

Mỗi ngày Diệp Hồng đều sẽ gọi điện cho Hỷ Lạc, vẫn là câu hỏi có tin tức của Lâm Hạo Sơ hay chưa, có một người cũng thực sự không làm bà yên lòng, mỗi ngày gọi điện thoại chí ít có thể biết được tình hình gần đây của cô biết được an toàn của cô. Đêm nay gọi rất nhiều nhưng đều không nối thông, lòng bà lo lắng không yên, gọi Hà Vịnh Thanh thông báo một tiếng. Hà Vịnh Thanh phái thủ hạ đi ra ngoài tìm Hỷ Lạc, thế nhưng điện thoại di động của Hỷ Lạc không có tín hiệu, bọn họ trong thời gian ngắn cũng tìm không được cô.

Hỷ Lạc ngồi ở một gốc cây, nhặt rất nhiều nhánh cây để nhóm lửa, hơi có động tĩnh nào liền khiến toàn thân căng thẳng đổ mồ hôi lạnh. Trong rừng như thế này, sẽ có dã thú hay không chứ? Khi Hỷ Lạc nghĩ như vậy tim đều nhảy lên tới cổ họng. Cô nhìn ánh lửa không ngừng bốc cháy, trong mắt hơi ươn ướt, khi lần đầu tiên lạc đường, cô cũng rất sợ, khi đó Lâm Hạo Sơ xuất hiện. Thế nhưng hiện giờ, Lâm Hạo Sơ đang ở nơi nào?

Hỷ Lạc cắn chặt môi, đầu gối quệt quệt nước mắt, "Lâm Hạo Sơ, anh rốt cuộc ở nơi nào?"

Trong lúc nhà họ Hà đang rối ren, thủ hạ rốt cục truyền đến tin tức: không có tìm được Hỷ Lạc nhưng ở thị trấn lân cận tìm thấy Lâm Hạo Sơ! Thì ra anh vì tai nạn xe đụng vào đầu nên hôn mê nửa tháng, vừa tỉnh lại. Hà Vịnh Thanh nhận được điện thoại, lập tức sắp xếp xe, suốt đêm chạy đi đón anh.

Lâm Hạo Sơ thế mà gặp kỳ tích không có bị thương nặng, chỉ là có chấn động não đôi chút, trên trán quấn một lớp băng gạc dày, thấy Hà Vịnh Thanh anh cũng không quá bất ngờ, chỉ là im lặng phối hợp với bác sĩ kiểm tra.

Bác sĩ kiểm tra xong, thu hồi ống nghe bệnh, "Khôi phục rất khá, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

Hà Vịnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng còn có chút lo lắng, "Hay là ba sắp xếp con đến bệnh viện lớn kiểm tra xem, bệnh viện nhỏ thế này, không có bài bản."

Lâm Hạo Sơ nằm trên giường, bởi vì vừa tỉnh lại không bao lâu, tiếng nói còn có chút khàn khàn, "Không cần, tôi rất khỏe."

Hà Vịnh Thanh ngồi xuống sofa cạnh giường anh, gõ cây gậy ba-toong trầm ngâm một hồi, "Hạo Sơ, Mộc Hủy nó..."

"Tôi biết." Lâm Hạo Sơ nhìn Hà Vịnh Thanh, trên mặt là sự biểu hiện rất bình tĩnh, "Tôi đã sớm đoán được em ấy sẽ như vậy, chỉ bất quá dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót xảy ra chuyện."

Hà Vịnh Thanh hơi kinh ngạc, "Con là nói... con biết nó sẽ đối với con bất lợi?"

Lâm Hạo Sơ cười cười, "Khi thấy được ánh mắt của em ấy nhìn tôi là có thể đoán được thái độ thù địch của em ấy." Chút thủ đoạn của con bé này, anh lại không rõ ràng lắm, chỉ là cuối cùng vẫn không cẩn thận mắc phải.

Hà Vịnh Thanh trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ông chần chừ một hồi vẫn là mở miệng, "Thế này... Hỷ Lạc... không thấy nữa."

Lâm Hạo Sơ cau mày nhìn ông, dường như vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông, Hà Vịnh Thanh đem chuyện trước lễ tang cùng với việc Hỷ Lạc ở lại tìm anh nói hết cho anh, Lâm Hạo Sơ giật mình sửng sốt một lúc sau lập tức ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.

Hà Vịnh Thanh ngăn cản anh, "Con làm cái gì? Bây giờ chính là đang đi tìm, con cũng không biết con bé sẽ ở nơi nào mà?"

Lâm Hạo Sơ rất bình tĩnh giật tay anh lại, "Vậy cũng không thể không làm gì, tôi không thể lại ở nguyên một chỗ chờ cô ấy nữa. Cô ấy vì tôi mà đã làm quá nhiều, cho dù là một bước, tôi cũng muốn vì cô ấy mà bước." Nếu như phân chia trong tình yêu này, anh thua bởi Hỷ Lạc một người đã từng làm rất nhiều, chí ít bây giờ, anh cũng muốn vì cuộc tình này làm một điều gì đó, không phải tiếp thu, mà là dành cho.

Hà Vịnh Thanh không ngăn anh nữa, chuẩn bị xe cho anh, Lâm Hạo Sơ xuất phát ngay trong đêm, điện thoại di động Hỷ Lạc không gọi được, hẳn là là ở nơi tín hiệu yếu, Lâm Hạo Sơ lái xe, chung quanh trông ngóng, cuối cùng dừng ở bìa rừng cách chỗ tai nạn xe gần nhất.

Anh vừa tiến vào trong, vừa quan sát vi trí mặt trăng, tia sáng mờ mờ từ điện thoại di động không phải rất rõ ràng, Lâm Hạo Sơ lấy ra một con dao đa năng Thụy Sĩ theo ánh sáng từ chiếc di động khắc lên thân cây dọc đường, cây côi rậm rạp như vậy càng đi vào sâu bên trong càng không phân biệt rõ ràng phương hướng, anh nhất định phải bảo đảm còn có thể theo đường cũ trở về. Anh vừa đi vừa gọi tên Hỷ Lạc. Rừng cây vào ban đêm, tiếng lá cây cọ xát xào xạc và tiếng gió thổi âm trầm, âm thanh của anh trong rừng cây vô cùng rõ ràng, làm kinh động từng đàn chim đang đậu bay đi.

Đi không biết bao nhiêu lâu, chân Lâm Hạo Sơ bắt đầu phát đau, anh chống vào thân cây đứng một lát, thở hổn hển, quan sát cánh rừng phía trước sâu không thấy đáy, giống như là một mạng lưới quỷ dị.

Hỷ Lạc ôm chân co rút trong hốc cây, ánh lửa bắt đầu từ từ yếu đi, đi cả ngày đường, bây giờ bắt đầu vừa mệt vừa đói, cô mở ba lô lấy một bình nước để uống, láng máng dường như có thể nghe được âm thanh gì đó. Cô ngừng thở chăm chú lắng nghe, âm thanh đó dường như là của ai đó đang gọi cô?

Lâm Hạo Sơ vừa cố sức gạt bỏ những nhánh cây lộn xộn phía trước, vừa đi vào trong, khi ánh trăng thỉnh thoảng băng qua tầng mây có thể roi sáng quang cảnh phía trước, nhưng vẫn tăm tối không rõ ràng. Anh hơi sốt ruột, không dám tưởng tượng Hỷ Lạc nếu như mọt mình ở bên trong, bây giờ không biết sợ hãi bao nhiêu.

"Hỷ Lạc... Tần Hỷ Lạc!" Âm thanh của Lâm Hạo Sơ trong rừng cây xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc.

Sống lưng Hỷ Lạc cứng đờ, đột nhiên đứng dậy, cô có đang nằm mơ hay không, hình như nghe được tiếng nói của Lâm Hạo Sơ.

Âm thanh đó cách càng ngày càng gần, hình như phía bên trái cách đó không xa, tim Hỷ Lạc đập thình thịch, cô có chút kích động lại có chút muốn khóc, giọng nói run run, "Lâm Hạo Sơ... em ở chỗ này."

Lâm Hạo Sơ đứng lại xác định, vừa nãy là tiếng của Hỷ Lạc sao? Anh cẩn thận lắng nghe nơi phát ra âm thanh, sâu trong cánh rừng tối tăm phía bên trái mình hình như thấp thoáng có đốm sáng, anh theo tia sáng đó đi đến, "Hỷ Lạc, là em phải không?"

"Là... là em." Hỷ Lạc căng thẳng nhìn bóng dáng cách mình còn có vài mét. Anh từng bước hướng mình mà đi tới, băng qua những chướng ngại vật, vượt qua lớp lớp bụi gai, Hỷ Lạc bỗng nhiên cảm thấy khoảnh khắc này, cái gì cũng không sợ nữa, anh còn chưa đến gần, thì cô chạy nhanh về phía anh, dùng sức nhảy lên trên người anh, ôm lấy cần cổ anh, hai chân vòng qua bên hông siết chặt.

Lâm Hạo Sơ bị cô giống như gấu koala đeo trên người, thình lình xảy ra xung lực khiến anh không đứng vững lảo đảo về phía sau, cố sức ôm chặt cô, ánh lửa trước mặt chiếu vào làm viền mắt anh hơi nóng lên, anh cười, "Thực sự là ngốc nghếch, em không thể thành thật dừng lại để anh đi về phía em sao?" Vì sao lần nào đều là em chạy về phía anh, anh cũng muốn, một lần đi về phía em.

Hỷ Lạc rơi lệ đầy mặt, hung hăng cắn anh một cái, "Lâm Hạo Sơ, em ghét anh, em ghét anh, ghét anh, ghét anh."

Trán Lâm Hạo Sơ chạm trán của cô, trong lòng một mảng mềm mại, "Ngốc nghếch... anh yêu em!"

Hỷ Lạc đeo trên người anh, nghe được anh nói toàn bộ cơ thể đều cứng ngắc, Lâm Hạo Sơ vỗ vỗ của lưng cô, "Này, ôm đã chưa, chân anh chịu không nổi."

Hỷ Lạc vội vã nhảy xuống, trên mặt còn vươn vài giọt nước mắt, cô trừng mắt nhìn, "Anh... vừa nói cái gì vậy?"

Lâm Hạo Sơ nhíu nhíu mày, "Chân anh chịu không nổi?"

"Không phải vậy, trước đó nữa."

Lâm Hạo Sơ hình như nghĩ nghĩ, phun ra bốn chữ yếu ớt, "Không nhớ rõ nữa."

"Lâm Hạo Sơ, lập lại lần nữa anh sẽ chết? Nào có ai thông báo chỉ nói một lần đâu!" Hỷ Lạc chống nạnh rống to hơn.

Lâm Hạo Sơ cầm lấy ba lô của cô, ôm vai cô, "Đi thôi?"

Hỷ Lạc không bằng lòng, "Lưu manh, theo đuổi thì theo phân nửa, bày tỏ thì bày một lần, tôi làm sao mà xui xẻo như vậy chứ, tôi là được ghi lại là nữ chính đáng thương nhất trong ngôn tình."

Lâm Hạo Sơ trong mắt tràn đầy ý cười, nắm tay cô đi phía trước, Hỷ Lạc vẫy tay anh ra, lầm bầm làu bàu nói lảm nhảm.

"Anh yêu em, Tần Hỷ Lạc!" Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía cô đột nhiên nói một câu.

Hỷ Lạc sửng sốt một hồi, sau đó cong khóe mắt cười, cô nhồm dậy nhảy lên lưng anh, cắn vành tai anh, "Chồng già nhà mình quả là thất thường nhất!"

"Tần Hỷ Lạc, em nhảy xuống cho anh!"

"Không xuống!"

"Xuống hay không!"

"Không!"

"Bà xã?"

"... Ừ?"

"Đi xuống."

"Ờ."

"Ông xã..."

"Ừ?"

"Anh gọi bà xã một lần nữa đi?"

"..."

"Ông xã?"

"..."

"Ông xã!"

"..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương