Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết
-
Quyển 1 - Chương 15: Có tiền, có tiền
Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
(Bún: Con đỗ nghèo khỉ đọc tên chương này thấy đau lòng vái.)
Tạ Tử Thanh nghiêng đầu nhìn nét mặt bất biến của Angusgail đang bỏ cháo vào miệng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: Vị giác đứa nhỏ này không bị sai đâu chứ?
Còn có Andy nói ăn ngon.
Chẳng lẽ khẩu vị của anh với hai người này không giống nhau?
Tạ Tử Thanh đột nhiên nhớ tới, lúc Alan ăn dịch dinh dưỡng cũng như thể đang mang thâm cừu đại hận vậy.
Anh chọt chọt đầu gối Andy: “Andy, mày thấy dịch dinh dưỡng vị thế nào?”
Andy sờ sờ chỗ đầu gối bị đâm ngứa, không hiểu Tạ Tử Thanh đang hỏi cái gì, nhưng vẫn trả lời: “Chả có vị gì sất.”
Andy suy nghĩ một chút nói tiếp: “Nếu nói có vị gì đi, thì chắc là cái vị nước thường trộn với nước sạch cấp thấp vậy.”
Nước thường trộn với nước sạch cấp thấp, Tạ Tử Thanh từng uống qua, có loại có vị của bột tẩy trắng.
Mà dịch dinh dưỡng không phải ngọt ngọt, thơm thơm như thạch hoa quả sao?
Tạ Tử Thanh rơi vào trầm tư, chả nhẽ anh mới là người có vấn đề?
Tạ Tử Thanh quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cái vòng trên tay Angusgail. Tia sáng trong lòng hơi dao động, anh nói với Angusgail vừa ăn cháo xong còn đang ngẩn người: “Vòng tay của cậu có mua đồ trên mạng được không?”
Angusgail gật gật đầu, nói: “Cậu muốn mua gì?”Tạ Tử Thanh chau mày: “Mua ít đồ ăn, chuyển tới nhanh nhất có thể. Đợi lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu.”
Angusgail nhìn chằm chằm anh một lúc lâu nói: “Không cần, tôi mời cậu.”
“Không được.” Tạ Tử Thanh lắc đầu nói: “Ở trên địa cầu cổ, có một đất nước tên là Cửu Châu (1), nơi đó có một câu châm ngôn: thân huynh đệ, minh toán trướng (2). Ý là giữa anh em ruột thịt có tiền qua tiền lại thì phải tính toán sòng phẳng. Nếu như cậu chỉ tăng tớ một ít thứ nhỏ nhặt,tớ có thể nhận, nhưng nếu tớ cần mua rất nhiều thứ, thì không thể được.”
“Đúng, đúng.” Andy cũng nói: “Tử Thanh có tiền, tiền bồi thường của công ty hàng không kia cũng chuyển tới rồi.” Cậu ta đột nhiên vỗ đầu một cái: “Đúng rồi! Hai người bởi vì hôn mê không tỉnh lại, vòng tay không mở ra được, cho nên phần tiền bồi thường kia đều ở chỗ tớ, tớ chuyển lại luôn đây. Angus, tài khoản của cậu ID là gì? Chúng ta thêm bạn thân.”
Đèn báo trên vòng tay của Tạ Tử Thanh loé lên một cái, là Andy chuyển khoản đến, anh mở ra xem, xém tí bị dãy số 0 kéo dài kia chọt mù.
“Một, hai, ba, bốn… tám, ba mươi triệu, nhiều đến thế cơ à?” Tạ Tử Thanh không dám tin lẩm bẩm, anh còn tưởng bọn họ không cha không mẹ còn không có người phía sau, đối phương chỉ trả khoảng một trăm nghìn, nhiều nhất là hai trăm, ba trăm nghìn là thôi. Không nghĩ tới phía bên kia thực sự lại bồi thường theo đúng tiêu chuẩn, Tạ Tử Thanh không khỏi đối với hãng hàng không này tăng thêm ưu ái rất nhiều.
Adny sờ sờ sau gáy của mình, ngượng ngùng cười, “Cuối cùng cũng coi như trả xong cho hai người, vòng tay bỗng dưng có nhiều Kara tệ vậy, trong lòng luôn có cảm giác không chắc lắm. Rốt cuộc cũng có thể thả lỏng mình.
Angusgail ở trong lòng gật gật đầu, Tạ Tử Thanh tuy rằng nhìn có chút dốt, mà mắt kết bạn không sai, ví dụ như Andy, ví dụ như y, đều là bạn rất thân.
Ừ, đặc biệt là chính y.
Đẹp trai bức người lại nghĩa khí, còn thành thật giữ lời.
Angusgail, một bên thầm khen ngợi chính mình, một bên mở màn hình ánh sáng của vòng tay, tiến vào mạng giả lập, nhấp vào khu thực phẩm gần như chẳng bao giờ ghé thăm, sau đó giọng điệu không để ý chút nào hỏi: “Cậu muốn mua cái gì?”
Tạ Tử Thanh lập tức đến gần y cùng xem, “Chỗ này mua được vòng tay không? Tớ thấy tớ nên đổi cái khác rồi.”
Angusgail ánh mắt loé loé: “Được, thời gian đến gian hàng bán vòng tay hơi lâu, hay là đi mua đồ ăn trước đi.
Vậy cũng hay, Tạ Tử Thanh gật đầu đồng ý.
Andy nghe vậy cũng đến gần, “Vậy cũng đặt một cái cho tớ luôn đi.”
Angusgail liếc mắt nhìn cái tay đang khoác lên vai mình một cái, cố nén cái kích động muốn đánh văng nó đi, ừ một tiếng.
Tạ Tử Thanh nhìn màn hình ánh sáng lớn, đủ các loại thực phẩm, có chút hoa mắt Anh nhìn một vòng, dứt khoát nói: “Cái này, cái này, cái kia, còn cái này nữa, mỗi loại mùi vị đều lấy một phần.”
Đồ anh chọn chính là những thứ mua nhiều nhất, ít nhất và vừa phải.
Mấy cái này đều là để thí nghiệm xem rốt cuộc là vị giác anh có vấn đề hay là những cái anh biết đều hợp khẩu vị lạ.
Angusgail nhấn theo lời anh nói, chốt xuống một đơn.
Không tới nửa giờ, đồ ăn đã giao đến. Thời đại này chuyển phát siêu tốc, thế mà lại bị bảo vệ cản lại ở của chính.
“Tui chỉ là người máy giao hàng.” Người máy thân hình tròn vo, dùng âm thanh cứng nhắc nói chuyện nhưng người ngoài còn nghe thấy lo lắng của nó.
“Chuyển phát nhanh đến muộn, khách hàng sẽ tức giận.”
Người máy bảo vệ nề nếp nói: “người máy đi vào nhất định phải quét hình, mời cậu lấy những thứ trong cơ thể ra, chúng nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả quét hình. Mong cậu phối hợp.”
“Bị muộn rồi.” Người máy tròn vo liên tục lặp lại câu nói này.
Người máy bảo vệ: “Mời quét hình ——”
Người máy tròn vo: “Bị muộn rồi.”
Những người xung quanh đi ngang qua đều chú ý tới “tranh chấp” này, không khỏi dừng bước lại.
“Hê, có hai người máy cãi nhau này?” Có người không tin nổi, khoé miệng giật giật.
“Mẹ, tại sao nó không cho người máy tròn vo kia vào?” Một cô bé bi bô nói.
Mẹ cô bé xoa xoa đầu cô. “Nó cũng là đang chăm chỉ làm việc đó.”
“Tôi đã nói rồi, người máy làm sao có ngày lại thay thế nhân loại được, phản ứng cơ bản còn thua xa tít tắp nhân loại. Đồ cứng ngắc.”
“Ông quên cái vụ tấn công mười năm trước rồi à?”
“Cái gì? Chuyện khi nào?”
“Năm ấy có bệnh nhân mắc bệnh nan y. Anh ta nghĩ bệnh viện từ chối điều trị cho mình, vì thế gài bom tự chế vào người máy gia dụng của mình. Làm gì có ai phòng bị loại người máy này bao giờ đâu. Hắn cứ thế nhắm đúng khu vực đông người qua lại nhất của bệnh viện, cho người máy kia đột nhiên phát nổ, chết tại chỗ đến hai mươi người, còn chưa kể những người bị thương. Về sau khi có người máy muốn đi vào bệnh viện, thủ tục vô cùng khắt khe, không quét hình ở của chính là không được vào.”
Người nói chuyện trước bị hắn doạ, “Đáng sợ thế sao?”
“Khà khà.” Hắn cười cười, “Đừng lo lắng, ít kẻ như thế lắm, đại đa số mọi người đều không làm ra chuyện như vậy được.”
Người nọ cũng gãi gãi mũi mình, “Cũng đúng.”
Hai người máy vẫn còn “cãi nhau”.
Người máy tròn vo: “Đến muộn, khách hàng sẽ giận.”
Người máy bảo vệ: “Không quét hình, đội trưởng sẽ mắng.”
Trên màn ảnh của người máy tròn vo xuất hiện một dấu chấm hỏi: “Cấp trên của anh cũng mắng người?”
Người máy bảo vệ: “Cậu cũng vậy?” Màn hình xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Trên màn ảnh của người máy tròn vo xuất hiện một cái ký hiệu T^T như vậy.
Người máy bảo vệ: “Cái ký hiệu này làm sao làm được?”
Người máy tròn vo: “Chờ tui chuyển hàng xong sẽ ra dạy anh. Tui còn có cái này QAQ, cái này ●^●, cái này ^_^, cái này ≧≦ nữa, có rất nhiều.”
Quần chúng vây xem: Thế mà lại là một người máy khôn khéo đến vậy!
Người máy bảo vệ dường như đã do dự, nhưng vẫn cự tuyệt: “Không được, phải quét hình.”
Màn hình người máy tròn vo ảm đạm đi, tự như chán nản.
Lúc này đội trưởng trong miệng người máy cảnh vệ vội vội vàng vàng chạy tới, là một người đàn ông trung niên béo ục ịch, ông ta lau mồ hôi trên trán nói: “Người máy muốn đi vào bệnh viện bắt buộc phải quét hình trước.”
Màn hình người máy tròn vo càng ảm đạm: “Chuyển phát nhanh —— ”
Người đàn ông trung niên suy tư một chút, “Chuyển phát nhanh tôi nhờ người mang vào giúp cậu, cậu cũng không cần đi vào.”
“Tích —— tích ——” người máy tròn vo hơi bị kẹt một chút, cơ mà dùng dung lượng ổ cứng của nó, thì dường như chẳng có cách “nghĩ” nào tốt hơn.
“Được rồi” Nó mở phần bụng mình ra, lấy hết tất cả hàng chuyển phát nhanh, “Đều là của khách hàng tầng số 3, phòng bệnh 507, chuyển phát nhanh, đồ dễ vỡ, cầm nhẹ để nhẹ.”
Người trung niên gọi tới một người, dùng xe đẩy mang hết đồ chuyển phát nhanh đẩy đi.
Người máy tròn vo nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, trên màn hình sáng ấy thế mà vẫn nhìn ra chút mất mát.
“Cậu làm sao vậy?” Người máy bảo vệ hỏi.
Màn hình của người máy tròn vo loé lên một cái: “Đây là lần cuối tui làm việc giao hàng rồi, sau sẽ bị cho nghỉ việc.”
“Tại sao?”
“Linh kiện của cậu rất mới.”
Người máy tròn vo thu mấy cái vòng lăn vào trong cơ thể, mặc cho bản thân trông không khác gì quả trứng lăn lăn trên đất, “Tui chưa từng chuyển tận tay khách hàng hàng chuyển phát nhanh bao giờ, tôi là một người máy không đủ tiêu chuẩn.”
Người máy bảo vệ không hiểu được: “Cậu có thể quét hình trước mà.”
“Chuyển phát nhanh sẽ bị muộn.”
Người máy bảo vệ trầm mặc.
Người máy tròn vo: “Anh tên gì ^_^, tui là 63584796.”
“32567489512.”
Màn ảnh của người máy tròn vo chạy loạn các mã số: “Dài thế.”
Người máy cảnh vệ: “Đúng, nó rất dài, ngoại trừ tôi, những người khác đều không nhớ được.”
“32567489512, tui nhớ rồi.” Trên màn hình hiện lên ký hiệu mỉm cười ^_^.
Người máy bảo vệ: “… Cảm ơn.”
Người máy tròn vo lăn lăn tại chỗ, “Có lẽ ai đó sẽ cảm thấy tôi còn rất mới sẽ mang tôi đi, dù tôi chỉ là một người máy giao hàng.”
“Sẽ có.”
Người máy tròn vo vẫy vẫy cánh tay máy của nó: “Tôi đi trước nha, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Người máy bảo vệ nhẹ giọng nói.
Lúc đồ chuyển phát nhanh được đưa tới là lúc Tạ Tử Thanh và Andy đang chọn vòng tay.
“Tao mua cái này.” Cuối cùng Tạ Tử Thanh chọn một cái vòng tay mảnh màu trắng.
Andy chọn một cái vòng tay có mũ bảo hiểm ba chiều có thể tham gia chiến đấu cơ giáp giả lập.
Lúc Angusgail trả tiền, thừa dịp hai người không chú ý, lặng lẽ ghi chú: Hai giờ sau hãy giao hàng, cảm ơn.
Viết xong, y không chút chột dạ đóng vòng tay lại.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ, Andy ra mở cửa, một người đàn ông đẩy xe đẩy tới, “Đồ các cậu đặt có một người máy giao hàng số 63584796 đưa tới, nhưng mà nó cần kiểm tra trước khi đi vào, sợ trễ thời gian nên tôi mang nó vào cho các cậu.”
“Cảm ơn chú.” Tạ Tử Thanh cười nói: “Cháu sẽ đánh giá tốt cho nó.”
Người trẻ tuổi gật gật đầu, cũng không nhiều lời liền rời đi.
Andy ôm một đống đồ tới, Tạ Tử Thanh mở một gói ra, nếm miếng thịt khô không biết là thịt con gì.
“Ăn ngon không?” Andy tò mò hỏi.
Angusgail cũng nhìn Tạ Tử Thanh.
Tạ Tử Thanh cắn một cái, nhai mấy lần, sau đó che miệng nhè ra, “Mấy cậu ăn thử xem.”
Mùi vị y chang như bị thiu ấy, sao ai cũng nói ngon thế!!
Andy cũng cầm một miếng ăn, “Ngon thật!” Sau đó nhét cả nửa miếng còn lại vào mồm.
Angusgail tuy rằng không nói gì, nhưng từ đôi mắt toả sáng với cái tốc độ mỗi lúc một nhanh kia cũng đủ biết y ăn ngon thế nào.
Không phải chứ?? Thực sự là mình có vấn đề à?
Tạ Tử Thanh không tin, ăn thêm một miếng rau cải khô được đánh giá rất cao, khó khăn nuốt xuống.
Vẫn thế, hai người kia vẫn kêu ngon.
Tạ Tử Thanh nhấp ngụm nước, mở tiếp một gói quả tiêu thụ rất thấp, loại quả này hình như có màu cam, nhìn có vẻ giống như cam quýt Tạ Tử Thanh trước đây ahy ăn, mà xem đánh giá hình như loại quả này rất khó ăn, bình luận đều chê, thỉnh thoảng mới thấy có lời khen, khen người bán giúp bọn họ đùa ác.
Tạ Tử Thanh bóc lớp vỏ ngoài mỏng manh mày cam, lộ ra thịt quả đỏ như máu bên trong, nhìn qua có chút quỷ dị. Tạ Tử Thanh do dự một chốc, nhắm mắt đưa tay quyết tâm bỏ vào trong miệng.
Hai người bên cạnh cũng sốt sắng nhìn anh.
Thịt quả vừa vào miệng, một vị ngọt không dùng lời gì tả được nổ bùng trong miệng, nước trái cây ngọt mà không ngấy thuận theo cuống họng mà chảy xuống, ngọt từ đỉnh đầu cho đến tận lòng bàn chân luôn.Tạ Tử Thanh cũng không phải người tham ăn tham uống gì, kiềm chế xúc động muốn ăn tiếp, đưa cho Andy với Angusgail phần thịt quả còn lại, “Hai người cũng ăn thử đi.”
Hết chương 15
(1)Cửu Châu : là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, còn được gọi là thần châu xích huyện , thập nhị châu. Địa danh này thường được nhắc đến là khu vực địa lý sinh sống của người Hán. Các sắc tộc khác sống ngoài cửu châu. Trong thời nhà Thanh, Liêu Ninh bị cắt ra khỏi 18 tỉnh nội địa; 18 tỉnh nội địa do triều đình Nhà Thanh quy định là nơi sinh sống của người Hán phân biệt với các khu vực khác do người Mãn, người Tân Cương, người Tây Tạng và các sắc tộc khác sinh sống.
Phạm vi của cửa chân bao gồm “Ngũ nhạc, Ngũ trấn, Tứ độc” (năm núi cao, năm thành và bốn sông). Các khu vực xung quanh khác được gọi “Nam Hạ”, “Tây Hạ” chỉ các vùng đất phía nam và tây của Cửu châu.Cửu châu hướng Đông về phía Đông Hải, bao gồm cả Liêu Đông. Ở phía bắc, sa mạc Gobi và dãy núi Yên Sơn được coi là biên giới giữa sinh sống của người Hán và vùng du mục vùng thảo nguyên. Phía tây giáp Ngọc môn quan và sông Hoàng Thủy về phía đông của hồ Thanh Hải. Tại phía Tây Nam là Ba Thục là khu vực thuộc Amdo và Kham ngày nay. Ở phía nam, trung và hạ lưu của lưu vực sông châu, phía đông sát khu vực Lĩnh Nam của Bách Việt.
(2) Đoạn này là châm ngôn nên Bún vẫn để Hán Việt nhé.
(Bún: Con đỗ nghèo khỉ đọc tên chương này thấy đau lòng vái.)
Tạ Tử Thanh nghiêng đầu nhìn nét mặt bất biến của Angusgail đang bỏ cháo vào miệng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: Vị giác đứa nhỏ này không bị sai đâu chứ?
Còn có Andy nói ăn ngon.
Chẳng lẽ khẩu vị của anh với hai người này không giống nhau?
Tạ Tử Thanh đột nhiên nhớ tới, lúc Alan ăn dịch dinh dưỡng cũng như thể đang mang thâm cừu đại hận vậy.
Anh chọt chọt đầu gối Andy: “Andy, mày thấy dịch dinh dưỡng vị thế nào?”
Andy sờ sờ chỗ đầu gối bị đâm ngứa, không hiểu Tạ Tử Thanh đang hỏi cái gì, nhưng vẫn trả lời: “Chả có vị gì sất.”
Andy suy nghĩ một chút nói tiếp: “Nếu nói có vị gì đi, thì chắc là cái vị nước thường trộn với nước sạch cấp thấp vậy.”
Nước thường trộn với nước sạch cấp thấp, Tạ Tử Thanh từng uống qua, có loại có vị của bột tẩy trắng.
Mà dịch dinh dưỡng không phải ngọt ngọt, thơm thơm như thạch hoa quả sao?
Tạ Tử Thanh rơi vào trầm tư, chả nhẽ anh mới là người có vấn đề?
Tạ Tử Thanh quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cái vòng trên tay Angusgail. Tia sáng trong lòng hơi dao động, anh nói với Angusgail vừa ăn cháo xong còn đang ngẩn người: “Vòng tay của cậu có mua đồ trên mạng được không?”
Angusgail gật gật đầu, nói: “Cậu muốn mua gì?”Tạ Tử Thanh chau mày: “Mua ít đồ ăn, chuyển tới nhanh nhất có thể. Đợi lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu.”
Angusgail nhìn chằm chằm anh một lúc lâu nói: “Không cần, tôi mời cậu.”
“Không được.” Tạ Tử Thanh lắc đầu nói: “Ở trên địa cầu cổ, có một đất nước tên là Cửu Châu (1), nơi đó có một câu châm ngôn: thân huynh đệ, minh toán trướng (2). Ý là giữa anh em ruột thịt có tiền qua tiền lại thì phải tính toán sòng phẳng. Nếu như cậu chỉ tăng tớ một ít thứ nhỏ nhặt,tớ có thể nhận, nhưng nếu tớ cần mua rất nhiều thứ, thì không thể được.”
“Đúng, đúng.” Andy cũng nói: “Tử Thanh có tiền, tiền bồi thường của công ty hàng không kia cũng chuyển tới rồi.” Cậu ta đột nhiên vỗ đầu một cái: “Đúng rồi! Hai người bởi vì hôn mê không tỉnh lại, vòng tay không mở ra được, cho nên phần tiền bồi thường kia đều ở chỗ tớ, tớ chuyển lại luôn đây. Angus, tài khoản của cậu ID là gì? Chúng ta thêm bạn thân.”
Đèn báo trên vòng tay của Tạ Tử Thanh loé lên một cái, là Andy chuyển khoản đến, anh mở ra xem, xém tí bị dãy số 0 kéo dài kia chọt mù.
“Một, hai, ba, bốn… tám, ba mươi triệu, nhiều đến thế cơ à?” Tạ Tử Thanh không dám tin lẩm bẩm, anh còn tưởng bọn họ không cha không mẹ còn không có người phía sau, đối phương chỉ trả khoảng một trăm nghìn, nhiều nhất là hai trăm, ba trăm nghìn là thôi. Không nghĩ tới phía bên kia thực sự lại bồi thường theo đúng tiêu chuẩn, Tạ Tử Thanh không khỏi đối với hãng hàng không này tăng thêm ưu ái rất nhiều.
Adny sờ sờ sau gáy của mình, ngượng ngùng cười, “Cuối cùng cũng coi như trả xong cho hai người, vòng tay bỗng dưng có nhiều Kara tệ vậy, trong lòng luôn có cảm giác không chắc lắm. Rốt cuộc cũng có thể thả lỏng mình.
Angusgail ở trong lòng gật gật đầu, Tạ Tử Thanh tuy rằng nhìn có chút dốt, mà mắt kết bạn không sai, ví dụ như Andy, ví dụ như y, đều là bạn rất thân.
Ừ, đặc biệt là chính y.
Đẹp trai bức người lại nghĩa khí, còn thành thật giữ lời.
Angusgail, một bên thầm khen ngợi chính mình, một bên mở màn hình ánh sáng của vòng tay, tiến vào mạng giả lập, nhấp vào khu thực phẩm gần như chẳng bao giờ ghé thăm, sau đó giọng điệu không để ý chút nào hỏi: “Cậu muốn mua cái gì?”
Tạ Tử Thanh lập tức đến gần y cùng xem, “Chỗ này mua được vòng tay không? Tớ thấy tớ nên đổi cái khác rồi.”
Angusgail ánh mắt loé loé: “Được, thời gian đến gian hàng bán vòng tay hơi lâu, hay là đi mua đồ ăn trước đi.
Vậy cũng hay, Tạ Tử Thanh gật đầu đồng ý.
Andy nghe vậy cũng đến gần, “Vậy cũng đặt một cái cho tớ luôn đi.”
Angusgail liếc mắt nhìn cái tay đang khoác lên vai mình một cái, cố nén cái kích động muốn đánh văng nó đi, ừ một tiếng.
Tạ Tử Thanh nhìn màn hình ánh sáng lớn, đủ các loại thực phẩm, có chút hoa mắt Anh nhìn một vòng, dứt khoát nói: “Cái này, cái này, cái kia, còn cái này nữa, mỗi loại mùi vị đều lấy một phần.”
Đồ anh chọn chính là những thứ mua nhiều nhất, ít nhất và vừa phải.
Mấy cái này đều là để thí nghiệm xem rốt cuộc là vị giác anh có vấn đề hay là những cái anh biết đều hợp khẩu vị lạ.
Angusgail nhấn theo lời anh nói, chốt xuống một đơn.
Không tới nửa giờ, đồ ăn đã giao đến. Thời đại này chuyển phát siêu tốc, thế mà lại bị bảo vệ cản lại ở của chính.
“Tui chỉ là người máy giao hàng.” Người máy thân hình tròn vo, dùng âm thanh cứng nhắc nói chuyện nhưng người ngoài còn nghe thấy lo lắng của nó.
“Chuyển phát nhanh đến muộn, khách hàng sẽ tức giận.”
Người máy bảo vệ nề nếp nói: “người máy đi vào nhất định phải quét hình, mời cậu lấy những thứ trong cơ thể ra, chúng nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả quét hình. Mong cậu phối hợp.”
“Bị muộn rồi.” Người máy tròn vo liên tục lặp lại câu nói này.
Người máy bảo vệ: “Mời quét hình ——”
Người máy tròn vo: “Bị muộn rồi.”
Những người xung quanh đi ngang qua đều chú ý tới “tranh chấp” này, không khỏi dừng bước lại.
“Hê, có hai người máy cãi nhau này?” Có người không tin nổi, khoé miệng giật giật.
“Mẹ, tại sao nó không cho người máy tròn vo kia vào?” Một cô bé bi bô nói.
Mẹ cô bé xoa xoa đầu cô. “Nó cũng là đang chăm chỉ làm việc đó.”
“Tôi đã nói rồi, người máy làm sao có ngày lại thay thế nhân loại được, phản ứng cơ bản còn thua xa tít tắp nhân loại. Đồ cứng ngắc.”
“Ông quên cái vụ tấn công mười năm trước rồi à?”
“Cái gì? Chuyện khi nào?”
“Năm ấy có bệnh nhân mắc bệnh nan y. Anh ta nghĩ bệnh viện từ chối điều trị cho mình, vì thế gài bom tự chế vào người máy gia dụng của mình. Làm gì có ai phòng bị loại người máy này bao giờ đâu. Hắn cứ thế nhắm đúng khu vực đông người qua lại nhất của bệnh viện, cho người máy kia đột nhiên phát nổ, chết tại chỗ đến hai mươi người, còn chưa kể những người bị thương. Về sau khi có người máy muốn đi vào bệnh viện, thủ tục vô cùng khắt khe, không quét hình ở của chính là không được vào.”
Người nói chuyện trước bị hắn doạ, “Đáng sợ thế sao?”
“Khà khà.” Hắn cười cười, “Đừng lo lắng, ít kẻ như thế lắm, đại đa số mọi người đều không làm ra chuyện như vậy được.”
Người nọ cũng gãi gãi mũi mình, “Cũng đúng.”
Hai người máy vẫn còn “cãi nhau”.
Người máy tròn vo: “Đến muộn, khách hàng sẽ giận.”
Người máy bảo vệ: “Không quét hình, đội trưởng sẽ mắng.”
Trên màn ảnh của người máy tròn vo xuất hiện một dấu chấm hỏi: “Cấp trên của anh cũng mắng người?”
Người máy bảo vệ: “Cậu cũng vậy?” Màn hình xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Trên màn ảnh của người máy tròn vo xuất hiện một cái ký hiệu T^T như vậy.
Người máy bảo vệ: “Cái ký hiệu này làm sao làm được?”
Người máy tròn vo: “Chờ tui chuyển hàng xong sẽ ra dạy anh. Tui còn có cái này QAQ, cái này ●^●, cái này ^_^, cái này ≧≦ nữa, có rất nhiều.”
Quần chúng vây xem: Thế mà lại là một người máy khôn khéo đến vậy!
Người máy bảo vệ dường như đã do dự, nhưng vẫn cự tuyệt: “Không được, phải quét hình.”
Màn hình người máy tròn vo ảm đạm đi, tự như chán nản.
Lúc này đội trưởng trong miệng người máy cảnh vệ vội vội vàng vàng chạy tới, là một người đàn ông trung niên béo ục ịch, ông ta lau mồ hôi trên trán nói: “Người máy muốn đi vào bệnh viện bắt buộc phải quét hình trước.”
Màn hình người máy tròn vo càng ảm đạm: “Chuyển phát nhanh —— ”
Người đàn ông trung niên suy tư một chút, “Chuyển phát nhanh tôi nhờ người mang vào giúp cậu, cậu cũng không cần đi vào.”
“Tích —— tích ——” người máy tròn vo hơi bị kẹt một chút, cơ mà dùng dung lượng ổ cứng của nó, thì dường như chẳng có cách “nghĩ” nào tốt hơn.
“Được rồi” Nó mở phần bụng mình ra, lấy hết tất cả hàng chuyển phát nhanh, “Đều là của khách hàng tầng số 3, phòng bệnh 507, chuyển phát nhanh, đồ dễ vỡ, cầm nhẹ để nhẹ.”
Người trung niên gọi tới một người, dùng xe đẩy mang hết đồ chuyển phát nhanh đẩy đi.
Người máy tròn vo nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, trên màn hình sáng ấy thế mà vẫn nhìn ra chút mất mát.
“Cậu làm sao vậy?” Người máy bảo vệ hỏi.
Màn hình của người máy tròn vo loé lên một cái: “Đây là lần cuối tui làm việc giao hàng rồi, sau sẽ bị cho nghỉ việc.”
“Tại sao?”
“Linh kiện của cậu rất mới.”
Người máy tròn vo thu mấy cái vòng lăn vào trong cơ thể, mặc cho bản thân trông không khác gì quả trứng lăn lăn trên đất, “Tui chưa từng chuyển tận tay khách hàng hàng chuyển phát nhanh bao giờ, tôi là một người máy không đủ tiêu chuẩn.”
Người máy bảo vệ không hiểu được: “Cậu có thể quét hình trước mà.”
“Chuyển phát nhanh sẽ bị muộn.”
Người máy bảo vệ trầm mặc.
Người máy tròn vo: “Anh tên gì ^_^, tui là 63584796.”
“32567489512.”
Màn ảnh của người máy tròn vo chạy loạn các mã số: “Dài thế.”
Người máy cảnh vệ: “Đúng, nó rất dài, ngoại trừ tôi, những người khác đều không nhớ được.”
“32567489512, tui nhớ rồi.” Trên màn hình hiện lên ký hiệu mỉm cười ^_^.
Người máy bảo vệ: “… Cảm ơn.”
Người máy tròn vo lăn lăn tại chỗ, “Có lẽ ai đó sẽ cảm thấy tôi còn rất mới sẽ mang tôi đi, dù tôi chỉ là một người máy giao hàng.”
“Sẽ có.”
Người máy tròn vo vẫy vẫy cánh tay máy của nó: “Tôi đi trước nha, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Người máy bảo vệ nhẹ giọng nói.
Lúc đồ chuyển phát nhanh được đưa tới là lúc Tạ Tử Thanh và Andy đang chọn vòng tay.
“Tao mua cái này.” Cuối cùng Tạ Tử Thanh chọn một cái vòng tay mảnh màu trắng.
Andy chọn một cái vòng tay có mũ bảo hiểm ba chiều có thể tham gia chiến đấu cơ giáp giả lập.
Lúc Angusgail trả tiền, thừa dịp hai người không chú ý, lặng lẽ ghi chú: Hai giờ sau hãy giao hàng, cảm ơn.
Viết xong, y không chút chột dạ đóng vòng tay lại.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ, Andy ra mở cửa, một người đàn ông đẩy xe đẩy tới, “Đồ các cậu đặt có một người máy giao hàng số 63584796 đưa tới, nhưng mà nó cần kiểm tra trước khi đi vào, sợ trễ thời gian nên tôi mang nó vào cho các cậu.”
“Cảm ơn chú.” Tạ Tử Thanh cười nói: “Cháu sẽ đánh giá tốt cho nó.”
Người trẻ tuổi gật gật đầu, cũng không nhiều lời liền rời đi.
Andy ôm một đống đồ tới, Tạ Tử Thanh mở một gói ra, nếm miếng thịt khô không biết là thịt con gì.
“Ăn ngon không?” Andy tò mò hỏi.
Angusgail cũng nhìn Tạ Tử Thanh.
Tạ Tử Thanh cắn một cái, nhai mấy lần, sau đó che miệng nhè ra, “Mấy cậu ăn thử xem.”
Mùi vị y chang như bị thiu ấy, sao ai cũng nói ngon thế!!
Andy cũng cầm một miếng ăn, “Ngon thật!” Sau đó nhét cả nửa miếng còn lại vào mồm.
Angusgail tuy rằng không nói gì, nhưng từ đôi mắt toả sáng với cái tốc độ mỗi lúc một nhanh kia cũng đủ biết y ăn ngon thế nào.
Không phải chứ?? Thực sự là mình có vấn đề à?
Tạ Tử Thanh không tin, ăn thêm một miếng rau cải khô được đánh giá rất cao, khó khăn nuốt xuống.
Vẫn thế, hai người kia vẫn kêu ngon.
Tạ Tử Thanh nhấp ngụm nước, mở tiếp một gói quả tiêu thụ rất thấp, loại quả này hình như có màu cam, nhìn có vẻ giống như cam quýt Tạ Tử Thanh trước đây ahy ăn, mà xem đánh giá hình như loại quả này rất khó ăn, bình luận đều chê, thỉnh thoảng mới thấy có lời khen, khen người bán giúp bọn họ đùa ác.
Tạ Tử Thanh bóc lớp vỏ ngoài mỏng manh mày cam, lộ ra thịt quả đỏ như máu bên trong, nhìn qua có chút quỷ dị. Tạ Tử Thanh do dự một chốc, nhắm mắt đưa tay quyết tâm bỏ vào trong miệng.
Hai người bên cạnh cũng sốt sắng nhìn anh.
Thịt quả vừa vào miệng, một vị ngọt không dùng lời gì tả được nổ bùng trong miệng, nước trái cây ngọt mà không ngấy thuận theo cuống họng mà chảy xuống, ngọt từ đỉnh đầu cho đến tận lòng bàn chân luôn.Tạ Tử Thanh cũng không phải người tham ăn tham uống gì, kiềm chế xúc động muốn ăn tiếp, đưa cho Andy với Angusgail phần thịt quả còn lại, “Hai người cũng ăn thử đi.”
Hết chương 15
(1)Cửu Châu : là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, còn được gọi là thần châu xích huyện , thập nhị châu. Địa danh này thường được nhắc đến là khu vực địa lý sinh sống của người Hán. Các sắc tộc khác sống ngoài cửu châu. Trong thời nhà Thanh, Liêu Ninh bị cắt ra khỏi 18 tỉnh nội địa; 18 tỉnh nội địa do triều đình Nhà Thanh quy định là nơi sinh sống của người Hán phân biệt với các khu vực khác do người Mãn, người Tân Cương, người Tây Tạng và các sắc tộc khác sinh sống.
Phạm vi của cửa chân bao gồm “Ngũ nhạc, Ngũ trấn, Tứ độc” (năm núi cao, năm thành và bốn sông). Các khu vực xung quanh khác được gọi “Nam Hạ”, “Tây Hạ” chỉ các vùng đất phía nam và tây của Cửu châu.Cửu châu hướng Đông về phía Đông Hải, bao gồm cả Liêu Đông. Ở phía bắc, sa mạc Gobi và dãy núi Yên Sơn được coi là biên giới giữa sinh sống của người Hán và vùng du mục vùng thảo nguyên. Phía tây giáp Ngọc môn quan và sông Hoàng Thủy về phía đông của hồ Thanh Hải. Tại phía Tây Nam là Ba Thục là khu vực thuộc Amdo và Kham ngày nay. Ở phía nam, trung và hạ lưu của lưu vực sông châu, phía đông sát khu vực Lĩnh Nam của Bách Việt.
(2) Đoạn này là châm ngôn nên Bún vẫn để Hán Việt nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook