Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết
-
Quyển 1 - Chương 12: Quái trùng khổng lồ
Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
“Giờ.” Tạ Tử Thanh nắm chặt tay, vừa tự tiếp sức cho mình, vừa nói: “Chúng ta đi tìm khoang thoát hiểm đã.”
Nói xong lại không thấy ai đáp lại, Tạ Tử Thanh ngẩng đầu nghi hoặc, “Angus, cậu sao thế?”
Ngay lúc này Angusgail đang nhìn chăm chú lên đỉnh đầu Tạ Tử Thanh, trên mặt nghiêm nghị hiếm thấy, y thấp giọng: “Đừng nói chuyện, từ từ đi đây.” Nói rồi, kéo tay Tạ Tử Thanh đi về phía mình từng chút một.
Tạ Tử Thanh nghi vấn đầy bụng, mà thấy sắc mặt của Angusgail, chỉ có thể kiềm chế lại, đàng hoàng phối hợp với y.
Đột nhiên, mắt Angusgail trợn to, đồng tử co rụt lại, ngay lập tức ôm lấy Tạ Tử Thanh, lăn khỏi chỗ đó.
Tạ Tử Thanh sợ đến nỗi thiếu điều muốn hét lên.
Angusgail sau đó cũng không dừng lại, thuận theo tư thế lúc ngã xuống, bắn một phát súng phía sau.
Ngay sau đó, Tạ Tử Thanh liền ngửi được một mùi buồn nôn khó có thể diễn tả cho nổi, cũng nghe được một tiếng kêu to khàn khàn.
Tạ Tử Thanh không kịp quay đầu, Angusgail bật lên một cái, ôm ngang người anh nhấc chân lao nhanh.
Tạ Tử Thanh không rõ là bọn học rốt cuộc đã gặp phải cái gì, nhưng nhìn biểu hiện của Angusgail vậy thì khẳng định chắc hẳn phải là thứ gì ghê gớm lắm. Anh đàng hoàng vùi trong ngực Angusgail, không dám đặt thêm gánh nặng nào cho y nữa.
Trên tàu vũ trụ không phải chỉ có một con đường dẫn đến cuối cùng, rất nhanh Angusgail đã lạc đường, nhưng y không dám chậm lại để xem mình đang ở hướng nào chút nào, thứ phía sau kia chạy không có bất kì âm thanh gì, y không biết y đã cách nó bao xa rồi.
Angusgail rất rõ ràng, thứ kia là đuổi theo Tạ Tử Thanh, chỉ cần y thả người xuống, y có thể trốn. Nhưng, y không thể.
Angusgail siết chặt cánh tay, y tình nguyện mục tiêu kia là chính mình.
Tạ Tử Thanh trong lòng lo lắng, đột nhiên nghe tiếng Angusgail thở dốc, hỏi: “Cậu biết đường đến khoang thoát hiểm chứ? Tôi lạc rồi.”
Tạ Tử Thanh: …
Tạ Tử Thanh:?
Hoá ra nhóc con cậu lại lạc đường!!
Tớ còn tưởng cậu vòng tới vòng lui như vậy là vì muốn đánh lạc hướng cái thứ đuổi đằng sau kia đấy!
Tạ Tử Thanh không dám chậm trễ thời gian của y, trả lời rất nhanh, “Phía trước rẽ trái.”
Angusgail không nói gì, chỉ đẩy người anh lên.
Tạ Tử Thanh trong giây lát đối mặt với một gương mặt to lớn đen xì, sợ đến cứng đờ cả người.
Một con quái trùng đặc biệt khổng lồ, ước chừng so với người còn cao hơn, thân là nhện, sau lưng lại mọc ra một cái đuôi bọ cạp, đang gắt gao đuổi ngay sau bọn họ chưa tới mười mét.
Tạ Tử Thanh ổn định lại tinh thần, vươn ra từ dưới tay Angusgail, vững chắc giơ súng lên, nhắm bắn vào bụng con quái trùng khổng lồ.
Ba phát súng liên tục đều nhằm vào cùng một vị trí, bụng con quái trùng bị nổ thành cái lỗ, ré lên một tiếng ngã mạnh xuống đất.
Tạ Tử Thanh tiếp tục dẫn đường cho Angusgail, “Phía trước rẽ trái.”
Bụng bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, quái trùng khổng lồ lại lần nữa đuổi theo, lần này tốc độ còn nhanh hơn trước.
Xem ra con bọ này đã bị anh chọc giận mất rồi.
Tạ Tử Thanh cười lạnh, lạnh lùng nói: “Ôm chặt tớ.” Ngay lúc này, Tạ Tử Thanh cảm thấy bản thân mình dường như biến thành một người khác, súng trong tay, từng nhát từng nhát đánh vào những vị trí khác nhau trên người con quái trùng, vẫn không nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc quái trùng không còn có thể nhúc nhích được nữa, dường như đã biến thành một đống thịt nát.
Tạ Tử Thanh giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn xác con quái trùng cách bọn họ càng lúc càng xa, trong lòng không thể tin nổi.
Đây là anh làm?
Chuyện này …
Sâu trong nội tâm Tạ Tử Thanh tuôn ra một cảm giác sợ hãi âm thầm. Trước đây, anh có thể giết chết quái trùng, nhưng hầu hết đều dùng hai phát súng để lấy mạng chúng nó, chứ không phải cố ý hành hạ đến chết thế này.
Vừa nãy thật sự là anh sao?
Tạ Tử Thanh đột nhiên có chút mơ hồ.
“Cậu sao vậy?” Quái trùng khổng lồ đã chết, Angusgail cũng thả chậm bước chân, bởi vậy cũng nhận ra Tạ Tử Thanh có gì đó không đúng.
“Tớ không sao.” Tạ Tử Thanh lắc đầu một cái, vùi mặt vào cổ Angusgail, cảm thấy nơi này trơn mượt thật thoải mái, cọ luôn hai cái.
Angusgail vững vàng nâng đỡ anh, giọng kiên định nói: “Cậu không vui, có tâm sự.”
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy nói với y một chút cũng không có gì, vì vậy nói: “Nếu như, nếu như thôi đấy, có một ngày tớ biến thành một người khác thì cậu sẽ làm gì?”
Angusgail không chút nghĩ ngợi: “Đi tìm người thật của cậu.”
Tạ Tử Thanh lại hỏi: “Tìm ở đâu?”
Angusgail nổi cáu, đánh cái bép lên mông cậu, “Không cho nói nữa.”
Tạ Tử Thanh cười cười, mặt kề sát trên ngực Angusgail, “Nếu có một ngày, cậu phát hiện tớ không còn là tớ nữa, hãy giết tớ.”
Hô hấp Angusgail hơi ngưng lại, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cậu ta rất nguy hiểm.”
Angusgail bất an ôm chặt lấy Tạ Tử Thanh, “Nhất định phải làm vậy sao? Tôi không muốn nghĩ tới.”
Tạ Tử Thanh biết nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng anh vẫn phải nói: “Chỉ có Angus mới nhận ra tớ thay đổi thôi.” Anh liền an ủi Angus nói, “Nhưng mà cậu không cần lo đến vậy đâu, chỉ là giả thiết thôi mà. Ví dụ như bệnh độc x6 nếu còn tồn tại đi, ai cũng lo mình có bị nhiễm hay không, cuối cùng mắc phải bệnh độc thật sự có rất ít người. Tớ chỉ là nói đến một khả năng thôi.”
Angusgail mím môi, “Không có khả năng này.”
“Nhỡ đâu?”
“Nhỡ đâu cũng không được.”
“Có thể..Ái ái ái? Angus, mau thả ra! Được, được, được, không có không có!!”
Angusgail lưu luyến mà buông ra, ngón tay vẫn bóp lấy mông Tạ Tử Thanh, thịt chỗ đó mềm mềm, cũng không mềm nhũn ra, cảm giác tốt vô cùng. :))))))
Cửa thoát hiểm không có khoá, Angusgail dễ như ăn cháo mà đẩy ra, sau đó liền thấy khoang thoát hiểm ngay bên trong.
Tạ Tử Thanh mở cửa khoang, phát hiện không gian bên trong rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa được một người đàn ông trưởng thành, cơ mà hai người họ chen nhau một tí, cũng ngồi được.
Angusgail đặt Tạ Tử Thanh vào bên trong, thắt chặt dây an toàn cho anh, sau đó cũng đi lên, thuận tiện đóng cửa khoang lại.
“Tích ——”
Màn hình trước mặt sáng lên, một giọng nữ lạnh băng không chút tình cảm vang lên, “Phát hiện cơ thể sống ——”
“Rời tàu vũ trụ, tiến vào quỹ đạo thoát hiểm?”
“Chấp nhận xin trả lời là đồng ý, không chấp nhận xin trả lời là không.”
“Đồng ý.”
Giọng nữ nói tiếp: “Lái tự động trả lời 1, bán lái tự động trả lời 2, điều khiển thủ công trả lời 3.”
Tạ Tử Thanh không chút do dự chọn 1.
Giọng nữ: “Xin mời lực chọn hành tinh đến.”
Tạ Tử Thanh nhìn Angusgail một chút, đối phương bày tỏ chính mình không có ý kiến.
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì sao thủ đô đi.”
Mấy giây sau, khoang thoát hiểm rung mạnh. Tạ Tử Thanh biết điều này có nghĩ là bọn họ đã rời khỏi tàu vũ trụ, hưng phấn nghiêng đầu qua chỗ khác, đang định nói chuyện cùng Angusgail, lại thấy sắc mặt y trắng nhợt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Tạ Tử Thanh kinh hãi đến biến sắc: “Angus!”
Tác giả có lời muốn nói: tiểu thụ tự mình doạ mình, không có kiểu đột nhiên xuất hiện nhân cách phân liệt đâu, tóm lại là bàn tay vàng sử dụng tới nỗi để lại di chứng về sau thôi.
Angusgail: Không dỗ tôi, còn khiến tôi giận, lấy tay đánh cậu, nhéo mông cậu. Nói, tôi có phải người cậu yêu thương nhất không hả?
Tạ Tử Thanh: [Khoan dung với những kẻ ngu si.jpg]
Hết chương 12
Spoil chương tiếp:
Tạ Tử Thanh không để ý y, chen lên giường bệnh, ngồi thẳng hàng với Angusgail, sau đó vỗ vỗ lên đầu gối mình, “Bé ngoan, nằm vào đây, bố kể truyện cổ tích cho con.”
Bún cũng mới nhảy một hố nữa trong khi chờ Bánh xe dự phòng biên tập xong, đó là bộ Đồ cổ xuống núi do nhà chị Cáo làm ấy. Bộ này cũng siêu hài. Truyện về một bạn thao thiết nhưng không biết mình là thao thiết nhập vào xác một cậu trai mới tự tử, đi xuống núi trùng chấn tông môn. Bạn ở núi cả trăm ngàn năm, chưa tiếp xúc xã hội bao giờ, xuống núi thì hệt như Hai lúa lên thành thị, túm được cái ví của người bạn nhập vào thì nhìn thấy mấy tờ giấy vẽ ông già lạ hoắc, ném sạch, thấy cái điện thoại tưởng pháp bảo cao siêu, thấy cái cáp treo thì tưởng là sợi dây thừng thông thiên triệt địa, thấy cái ô tô thì bảo yêu thú, đã thế còn ‘tiện tay’ móc ‘mắt’ nó ra gặm thử rồi chê dở. Lúc xuống núi còn tiện tay túm theo được một tên đại đồ đệ aka boss ẩn của truyện (chưa đọc hết chứ không rõ boss này ẩn cỡ nào chứ thấy ổng toàn rêu rao kinh doanh chèo kéo khách hàng thôi). Bạn thụ khi bị người ta đưa về nhà nguyên chủ còn chiếm luôn địa bàn lập tông môn. Mà cái tông môn của bạn, nhờ đầu óc của đại đồ đệ phát triển thành luôn một cái công ty hầm bà lằng đủ thứ ngành, từ coi bói, xem tướng, xem phong thuỷ, bắt quỷ tới kinh doanh nhà ma, dưỡng sinh thẩm mỹ, công ty đại diện cho minh tinh, rồi đâu còn có ý tưởng cho yêu tinh đi tham gia thế vận hội nữa kìa.
Bộ này Bún xin nhiệt liệt đề cử luôn. Hay quá trời.
“Giờ.” Tạ Tử Thanh nắm chặt tay, vừa tự tiếp sức cho mình, vừa nói: “Chúng ta đi tìm khoang thoát hiểm đã.”
Nói xong lại không thấy ai đáp lại, Tạ Tử Thanh ngẩng đầu nghi hoặc, “Angus, cậu sao thế?”
Ngay lúc này Angusgail đang nhìn chăm chú lên đỉnh đầu Tạ Tử Thanh, trên mặt nghiêm nghị hiếm thấy, y thấp giọng: “Đừng nói chuyện, từ từ đi đây.” Nói rồi, kéo tay Tạ Tử Thanh đi về phía mình từng chút một.
Tạ Tử Thanh nghi vấn đầy bụng, mà thấy sắc mặt của Angusgail, chỉ có thể kiềm chế lại, đàng hoàng phối hợp với y.
Đột nhiên, mắt Angusgail trợn to, đồng tử co rụt lại, ngay lập tức ôm lấy Tạ Tử Thanh, lăn khỏi chỗ đó.
Tạ Tử Thanh sợ đến nỗi thiếu điều muốn hét lên.
Angusgail sau đó cũng không dừng lại, thuận theo tư thế lúc ngã xuống, bắn một phát súng phía sau.
Ngay sau đó, Tạ Tử Thanh liền ngửi được một mùi buồn nôn khó có thể diễn tả cho nổi, cũng nghe được một tiếng kêu to khàn khàn.
Tạ Tử Thanh không kịp quay đầu, Angusgail bật lên một cái, ôm ngang người anh nhấc chân lao nhanh.
Tạ Tử Thanh không rõ là bọn học rốt cuộc đã gặp phải cái gì, nhưng nhìn biểu hiện của Angusgail vậy thì khẳng định chắc hẳn phải là thứ gì ghê gớm lắm. Anh đàng hoàng vùi trong ngực Angusgail, không dám đặt thêm gánh nặng nào cho y nữa.
Trên tàu vũ trụ không phải chỉ có một con đường dẫn đến cuối cùng, rất nhanh Angusgail đã lạc đường, nhưng y không dám chậm lại để xem mình đang ở hướng nào chút nào, thứ phía sau kia chạy không có bất kì âm thanh gì, y không biết y đã cách nó bao xa rồi.
Angusgail rất rõ ràng, thứ kia là đuổi theo Tạ Tử Thanh, chỉ cần y thả người xuống, y có thể trốn. Nhưng, y không thể.
Angusgail siết chặt cánh tay, y tình nguyện mục tiêu kia là chính mình.
Tạ Tử Thanh trong lòng lo lắng, đột nhiên nghe tiếng Angusgail thở dốc, hỏi: “Cậu biết đường đến khoang thoát hiểm chứ? Tôi lạc rồi.”
Tạ Tử Thanh: …
Tạ Tử Thanh:?
Hoá ra nhóc con cậu lại lạc đường!!
Tớ còn tưởng cậu vòng tới vòng lui như vậy là vì muốn đánh lạc hướng cái thứ đuổi đằng sau kia đấy!
Tạ Tử Thanh không dám chậm trễ thời gian của y, trả lời rất nhanh, “Phía trước rẽ trái.”
Angusgail không nói gì, chỉ đẩy người anh lên.
Tạ Tử Thanh trong giây lát đối mặt với một gương mặt to lớn đen xì, sợ đến cứng đờ cả người.
Một con quái trùng đặc biệt khổng lồ, ước chừng so với người còn cao hơn, thân là nhện, sau lưng lại mọc ra một cái đuôi bọ cạp, đang gắt gao đuổi ngay sau bọn họ chưa tới mười mét.
Tạ Tử Thanh ổn định lại tinh thần, vươn ra từ dưới tay Angusgail, vững chắc giơ súng lên, nhắm bắn vào bụng con quái trùng khổng lồ.
Ba phát súng liên tục đều nhằm vào cùng một vị trí, bụng con quái trùng bị nổ thành cái lỗ, ré lên một tiếng ngã mạnh xuống đất.
Tạ Tử Thanh tiếp tục dẫn đường cho Angusgail, “Phía trước rẽ trái.”
Bụng bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, quái trùng khổng lồ lại lần nữa đuổi theo, lần này tốc độ còn nhanh hơn trước.
Xem ra con bọ này đã bị anh chọc giận mất rồi.
Tạ Tử Thanh cười lạnh, lạnh lùng nói: “Ôm chặt tớ.” Ngay lúc này, Tạ Tử Thanh cảm thấy bản thân mình dường như biến thành một người khác, súng trong tay, từng nhát từng nhát đánh vào những vị trí khác nhau trên người con quái trùng, vẫn không nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc quái trùng không còn có thể nhúc nhích được nữa, dường như đã biến thành một đống thịt nát.
Tạ Tử Thanh giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn xác con quái trùng cách bọn họ càng lúc càng xa, trong lòng không thể tin nổi.
Đây là anh làm?
Chuyện này …
Sâu trong nội tâm Tạ Tử Thanh tuôn ra một cảm giác sợ hãi âm thầm. Trước đây, anh có thể giết chết quái trùng, nhưng hầu hết đều dùng hai phát súng để lấy mạng chúng nó, chứ không phải cố ý hành hạ đến chết thế này.
Vừa nãy thật sự là anh sao?
Tạ Tử Thanh đột nhiên có chút mơ hồ.
“Cậu sao vậy?” Quái trùng khổng lồ đã chết, Angusgail cũng thả chậm bước chân, bởi vậy cũng nhận ra Tạ Tử Thanh có gì đó không đúng.
“Tớ không sao.” Tạ Tử Thanh lắc đầu một cái, vùi mặt vào cổ Angusgail, cảm thấy nơi này trơn mượt thật thoải mái, cọ luôn hai cái.
Angusgail vững vàng nâng đỡ anh, giọng kiên định nói: “Cậu không vui, có tâm sự.”
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy nói với y một chút cũng không có gì, vì vậy nói: “Nếu như, nếu như thôi đấy, có một ngày tớ biến thành một người khác thì cậu sẽ làm gì?”
Angusgail không chút nghĩ ngợi: “Đi tìm người thật của cậu.”
Tạ Tử Thanh lại hỏi: “Tìm ở đâu?”
Angusgail nổi cáu, đánh cái bép lên mông cậu, “Không cho nói nữa.”
Tạ Tử Thanh cười cười, mặt kề sát trên ngực Angusgail, “Nếu có một ngày, cậu phát hiện tớ không còn là tớ nữa, hãy giết tớ.”
Hô hấp Angusgail hơi ngưng lại, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cậu ta rất nguy hiểm.”
Angusgail bất an ôm chặt lấy Tạ Tử Thanh, “Nhất định phải làm vậy sao? Tôi không muốn nghĩ tới.”
Tạ Tử Thanh biết nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng anh vẫn phải nói: “Chỉ có Angus mới nhận ra tớ thay đổi thôi.” Anh liền an ủi Angus nói, “Nhưng mà cậu không cần lo đến vậy đâu, chỉ là giả thiết thôi mà. Ví dụ như bệnh độc x6 nếu còn tồn tại đi, ai cũng lo mình có bị nhiễm hay không, cuối cùng mắc phải bệnh độc thật sự có rất ít người. Tớ chỉ là nói đến một khả năng thôi.”
Angusgail mím môi, “Không có khả năng này.”
“Nhỡ đâu?”
“Nhỡ đâu cũng không được.”
“Có thể..Ái ái ái? Angus, mau thả ra! Được, được, được, không có không có!!”
Angusgail lưu luyến mà buông ra, ngón tay vẫn bóp lấy mông Tạ Tử Thanh, thịt chỗ đó mềm mềm, cũng không mềm nhũn ra, cảm giác tốt vô cùng. :))))))
Cửa thoát hiểm không có khoá, Angusgail dễ như ăn cháo mà đẩy ra, sau đó liền thấy khoang thoát hiểm ngay bên trong.
Tạ Tử Thanh mở cửa khoang, phát hiện không gian bên trong rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa được một người đàn ông trưởng thành, cơ mà hai người họ chen nhau một tí, cũng ngồi được.
Angusgail đặt Tạ Tử Thanh vào bên trong, thắt chặt dây an toàn cho anh, sau đó cũng đi lên, thuận tiện đóng cửa khoang lại.
“Tích ——”
Màn hình trước mặt sáng lên, một giọng nữ lạnh băng không chút tình cảm vang lên, “Phát hiện cơ thể sống ——”
“Rời tàu vũ trụ, tiến vào quỹ đạo thoát hiểm?”
“Chấp nhận xin trả lời là đồng ý, không chấp nhận xin trả lời là không.”
“Đồng ý.”
Giọng nữ nói tiếp: “Lái tự động trả lời 1, bán lái tự động trả lời 2, điều khiển thủ công trả lời 3.”
Tạ Tử Thanh không chút do dự chọn 1.
Giọng nữ: “Xin mời lực chọn hành tinh đến.”
Tạ Tử Thanh nhìn Angusgail một chút, đối phương bày tỏ chính mình không có ý kiến.
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì sao thủ đô đi.”
Mấy giây sau, khoang thoát hiểm rung mạnh. Tạ Tử Thanh biết điều này có nghĩ là bọn họ đã rời khỏi tàu vũ trụ, hưng phấn nghiêng đầu qua chỗ khác, đang định nói chuyện cùng Angusgail, lại thấy sắc mặt y trắng nhợt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Tạ Tử Thanh kinh hãi đến biến sắc: “Angus!”
Tác giả có lời muốn nói: tiểu thụ tự mình doạ mình, không có kiểu đột nhiên xuất hiện nhân cách phân liệt đâu, tóm lại là bàn tay vàng sử dụng tới nỗi để lại di chứng về sau thôi.
Angusgail: Không dỗ tôi, còn khiến tôi giận, lấy tay đánh cậu, nhéo mông cậu. Nói, tôi có phải người cậu yêu thương nhất không hả?
Tạ Tử Thanh: [Khoan dung với những kẻ ngu si.jpg]
Hết chương 12
Spoil chương tiếp:
Tạ Tử Thanh không để ý y, chen lên giường bệnh, ngồi thẳng hàng với Angusgail, sau đó vỗ vỗ lên đầu gối mình, “Bé ngoan, nằm vào đây, bố kể truyện cổ tích cho con.”
Bún cũng mới nhảy một hố nữa trong khi chờ Bánh xe dự phòng biên tập xong, đó là bộ Đồ cổ xuống núi do nhà chị Cáo làm ấy. Bộ này cũng siêu hài. Truyện về một bạn thao thiết nhưng không biết mình là thao thiết nhập vào xác một cậu trai mới tự tử, đi xuống núi trùng chấn tông môn. Bạn ở núi cả trăm ngàn năm, chưa tiếp xúc xã hội bao giờ, xuống núi thì hệt như Hai lúa lên thành thị, túm được cái ví của người bạn nhập vào thì nhìn thấy mấy tờ giấy vẽ ông già lạ hoắc, ném sạch, thấy cái điện thoại tưởng pháp bảo cao siêu, thấy cái cáp treo thì tưởng là sợi dây thừng thông thiên triệt địa, thấy cái ô tô thì bảo yêu thú, đã thế còn ‘tiện tay’ móc ‘mắt’ nó ra gặm thử rồi chê dở. Lúc xuống núi còn tiện tay túm theo được một tên đại đồ đệ aka boss ẩn của truyện (chưa đọc hết chứ không rõ boss này ẩn cỡ nào chứ thấy ổng toàn rêu rao kinh doanh chèo kéo khách hàng thôi). Bạn thụ khi bị người ta đưa về nhà nguyên chủ còn chiếm luôn địa bàn lập tông môn. Mà cái tông môn của bạn, nhờ đầu óc của đại đồ đệ phát triển thành luôn một cái công ty hầm bà lằng đủ thứ ngành, từ coi bói, xem tướng, xem phong thuỷ, bắt quỷ tới kinh doanh nhà ma, dưỡng sinh thẩm mỹ, công ty đại diện cho minh tinh, rồi đâu còn có ý tưởng cho yêu tinh đi tham gia thế vận hội nữa kìa.
Bộ này Bún xin nhiệt liệt đề cử luôn. Hay quá trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook