Cẩm Niên
-
Chương 24: Áp lực
Editor: Peachy
Khương Cẩm Niên nuốt lời muốn nói vào trong, đôi môi đỏ mọng mềm mại. Mái tóc cô buông dài bên tai có phần dịu dàng, đẹp tới mức khó có ngòi bút nào có thể họa lại.
Ban đầu Phó Thừa Lâm chỉ muốn chạm vào tóc cô, nhưng bàn tay đưa ra mới được nửa đường đã đột nhiên thay đổi ý định. Đầu ngón tay anh kề sát bên tai cô vuốt ve, vành tai trắng nõn lập tức phiếm hồng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh nghĩ trong lòng, đáng yêu quá.
Khương Cẩm Niên cúi đầu hỏi anh: "Cậu còn muốn ăn sủi cảo nữa không?"
Thực ra Phó Thừa Lâm rất đói nhưng vẫn phải giả vờ giả vịt: "Em đút cho tôi đi. Hình như là do em gắp nên mùi vị ngon hơn nhiều."
Khương Cẩm Niên thấy người đàn ông này đúng là được đà lấn tới. Rõ ràng cô có hàng nghìn lí do để từ chối nhưng hành động lại vô cùng thành thật. Cô cầm cái bát lên, gắp sủi cảo cho anh... Cứ lặp lại như vậy năm sáu lần, cửa phòng bếp đột nhiên thoáng khí. Khương Cẩm Niên quay đầu nhìn, hóa ra là em trai cô.
Khương Hoành Nghĩa hiểu biết hạn hẹp, cũng chưa được mở mang tầm mắt.
Cậu không nghĩ rằng một cặp tình nhân trong bữa ăn còn phải em một miếng anh một miếng, làm thế không thấy mất vệ sinh à? Cậu nhất thời không biết phải đối đáp thế nào, luống cuống tay chân giải thích: "Bố mẹ đều đã về phòng nghỉ ngơi, phòng khách không bật đèn, em cứ nghĩ là hai người đi rồi. Em tới bếp tìm đồ ăn, hoa quả ở trong tủ lạnh..."
Phó Thừa Lâm đón lấy cái bát trong tay Khương Cẩm Niên, tay còn lại mở tủ lạnh, ung dung điềm đạm hỏi cậu: "Em muốn ăn quả gì? Ở đây có táo và cam, anh có thể gọt vỏ cho em."
Nụ cười trên môi Khương Hoành Nghĩa cứng đờ.
Vốn dĩ cậu cho rằng sủi cảo vừa nấu cũng có phần của mình, nhưng xem ra là không rồi. Phó Thừa Lâm gọt cho cậu một quả táo rồi đẩy lưng cậu, ôn hòa mà không thất lễ đuổi em trai nhỏ ra khỏi bếp.
Khương Hoành Nghĩa bị anh làm dậy lên tâm lý phản nghịch. Cậu đứng dựa vào cửa bếp, chăm chú nghe tiếng cười truyền ra từ bên trong, còn nghe thấy Khương Cẩm Niên nói một câu: "Bạn học Phó, có đôi khi cậu xấu xa lắm đấy."
Phó Thừa Lâm trầm giọng trả lời: "Em cũng không biết tôi có thể xấu xa tới mức nào..."
Khương Hoành Nghĩa không nghe nổi nữa.
Cậu đập vào cửa phòng bếp ra hiệu cho Phó Thừa Lâm bớt phóng túng lại một chút.
Vài giây sau, cửa bếp lại mở. Tay trái Phó Thừa Lâm cầm bát, tay phải cầm đũa, vội vàng liếc cậu một cái rồi nói: "Anh và chị em về trước, em đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya. Ngày mai có kết quả thi tốt nghiệp trung học rồi, em còn phải bận rộn với việc chọn trường chọn ngành nữa."
Khương Hoành Nghĩa còn chưa sắp xếp được câu từ thì Phó Thừa Lâm đã nhanh chóng chọn chủ đề, nhiệt tình đưa ra vài gợi ý, bao gồm cả phương hướng phát triển trong tương lai, những điều cần chú trọng trong cuộc sống đại học, vân vân mây mây... Anh áp đảo hoàn toàn, thành công khiến Khương Hoành Nghĩa bị nói đến mức mông lung, quên đi cả suy nghĩ ban đầu của bản thân mà chỉ chăm chăm tiễn bọn họ ra ngoài.
*
Gió đã ngừng thổi, ánh trăng vắt ngang trên mặt đát.
Trong tiểu khu không có mấy người, tường được lát bằng gạch đỏ. Phó Thừa Lâm đi phía ngoài còn Khương Cẩm Niên đi phía trong. Cô đưa tay vỗ lên bờ tường một cái, lòng bàn tay bị dính một tầng bụi.
"Để tôi lau cho em." Phó Thừa Lâm lên tiếng.
Anh lại nắm lấy cổ tay cô như lúc ở trong phòng bếp tối nay. Ngón tay anh vươn vào lòng bàn tay cô mơn man, triền miên lưu luyến, lặp đi lặp lại. Đến tột cùng anh có lau bụi trên tường hay không Khương Cẩm Niên đã không còn để ý nữa.
Đoạn đường còn dài.
Anh một mực không buông tay.
Khương Cẩm Niên cảm thấy bản thân từ lâu đã không còn là một cô gái nhỏ nữa, vì thế phải bớt ảo tưởng lại, ngừng nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Phó Thừa Lâm không giống những người khác. Anh khơi dậy những cảm xúc nồng nhiệt mà cô đã đánh mất từ lâu, cô thực sự sợ hãi cảm giác này một giây sau sẽ thức tỉnh.
Nhưng anh không tiến thêm một bước nào nữa.
Anh nói với Khương Cẩm Niên: "Ngày kia tôi phải tới New York công tác, phải ít nhất một tuần sau mới trở về... bận rộn không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Sau đó đầu tháng bảy còn phải bay tới Frankfurt một chuyến. Làm một phép tính toán đơn giản thì trong hai mươi mấy ngày tới, tôi và em sẽ không được gặp nhau."
Khương Cẩm Niên ngước mắt lên nhìn anh. Dường như anh đang rất mong chờ cô đáp lại.
Anh nhìn cô chăm chú như thế khiến nhịp tim cô lại đập nhanh hơn một chút. Cô không phải là động vật máu lạnh, không có khả năng khống chế tình cảm, nhưng chắc chắn cô có thể kiểm soát được câu trả lời của mình: "À, vậy thì vất vả cho cậu rồi. Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ nhé. Quả nhiên tiền mà dân tài chính kiếm được đều là mồ hôi nước mắt cả..."
Chỉ vậy thôi.
Cô không nói thêm gì khác.
Anh siết chặt ngón tay cô, trầm giọng đáp ứng. Hai người sánh bước bên nhau trên con đường rải đầy ánh trăng vàng. Phó Thừa Lâm còn nói: "Tôi sẽ cố gắng một chút, để xem có thể nhanh chóng trở về hay không."
Khương Cẩm Niên không tin vào lời hứa son sắt của anh.
Cô khẽ cười một tiếng.
Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của cô trở nên bình lặng hơn. Công việc bình bình không có gì thay đổi, chuyện gia đình cũng vậy, bình ổn không một gợn sóng. Mặc dù kết quả thi đại học của em trai không được như mục tiêu đã đặt ra nhưng cũng có thể nộp nguyện vọng vào một trường đại học không tệ. Mọi người trong nhà cả ngày bàn bạc xem nên chọn chuyên ngành nào, cuối cùng chính cậu đề nghị được theo ngành máy tính. Quyết định này nhận được sự ủng hộ của Phó Thừa Lâm.
Phó Thừa Lâm không để ý tới chuyện chênh lệch múi giờ, gọi cho Khương Hoành Nghĩa một cuộc điện thoại.
Khương Cẩm Niên không biết bọn họ nói gì với nhau, chỉ là từ đó về sau, cứ mỗi khi nhắc tới Phó Thừa Lâm là em trai cô toàn đưa ra những lời hay ý đẹp.
Khương Cẩm Niên cảm thấy buồn cười.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, cô vừa sắp xếp công việc, vừa ví mật khoanh tròn lên một ngày trên tờ lịch, chờ Phó Thừa Lâm cuối tháng về nước.
Mãi cho đến một hôm, đột nhiên cô bị mất ngủ.
Mười hai giờ đêm hôm đó, cô nằm trên giường mỏi mệt, lười biếng uể oải. Lẽ ra cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, thế nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên đủ thứ chuyện kéo nhau mà tới. Cô không ngừng bật điện thoại, cứ mỗi lần mở màn hình lại là một lần nhìn đồng hồ, cứ liên tiếp như vậy từ 1 giờ đêm đến 5 giờ sáng. Rèm cửa dần dần bị ánh mặt trời chiếu sáng, ánh bình minh nhẹ nhàng lặng yên buông xuống.
Khương Cẩm Niên đăng một tin lên vòng bạn bè: "Bầu trời lúc 5 giờ sáng."
Kèm theo đó là một tấm ảnh ánh nắng ban mai được chụp ngay tại thời khắc ấy.
Phó Thừa Lâm là người đầu tiên ấn like.
Mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ không gặp nhau nhưng nhắn tin trò chuyện lại là thói quen hàng ngày. Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần hai người có chút thời gian thì nhất định sẽ nói chuyện cùng nhau.
Vì thế Khương Cẩm Niên mới vô thức cùng anh nói chuyện phiếm, anh trả lời một câu: "Mấy ngày nay vẫn làm việc không ngừng." Một lát sau, anh lại hỏi: "Em thì sao? Đang bận bịu chuyện gì thế?"
Khương Cẩm Niên mơ hồ gửi voice chat: "Mấy hôm nay công ty đang làm tổng kết đánh giá nửa đầu năm. Có lẽ vì vậy mà cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu toàn là chỉ số tăng trưởng của doanh nghiệp vừa và nhỏ trên sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải... Tôi còn phải phụ trách chú ý tới 80 công ty đã lên sàn."
Cô đợi một lúc lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của Phó Thừa Lâm: "Trong 80 công ty em phụ trách có công ty công nghệ mạng Long Thất không?"
Khương Cẩm Niên từ trên giường đầu bù tóc rối đứng dậy. Trạng thái ngơ ngơ ngác ngác này tựa như một con chuột đang lẩn trốn bốn phía, mà con chuột này bây giờ đã bị Phó Thừa Lâm bóp chết bằng một câu nói. Cô cực kì tỉnh táo hỏi: "Long Thất Võng có vấn đề gì vậy?"
Tốc độ tay của Phó Thừa Lâm hơi chậm, còn chưa gõ xong một đoạn văn thì Khương Cẩm Niên đã bảo: "Cậu không cần phải trả lời tôi đâu... Để tôi tự tìm hiểu."
Kết quả điều tra khiến cô kinh hãi.
Với tư cách là một công ty đã lên sàn chứng khoán, báo cáo quý II của Long Thất Võng sẽ được công bố trong khoảng thời gian từ ngày 01.07 đến ngày 30.8, do đó hiệu quả hoạt động giảm mạnh của quý II đã sớm được đưa ra ánh sáng. Trang web này sử dụng một phần kinh phí vào việc quảng cáo, phần còn lại được sử dụng để mua lượng truy cập ảo. Lượng truy cập thực tế của trang web này thậm chí còn không lọt nổi vào top 10 web cùng ngành.
Long Thất Võng đã ngừng giao dịch một ngày trước đó với lí do "tái cơ cấu lại các khoản chi quan trọng". Bình thường, việc tiếp tục giao dịch trong tình huống này đều mang đến kết quả tích cực. Nhưng hiện tại nó cho thấy kết quả ngược lại. Tin tức tràn lan khiến tổ công tác của Khương Cẩm Niên đang phải gặp nhiều áp lực.
Đặc biệt là La Hạm, tinh thần không tốt, sắc mặt rất kém.
Từ năm ngoái, tức là từ đầu năm 2015, thị trường chứng khoán đã chứng kiến 3 lần sụp đổ. Phần lớp các công ty quản lý quỹ đầu tư đều trải qua một lần chạm đáy, các chỉ số đòn bẩy của các danh mục đầu tư khác nhau đều bất thường. Duy nhất chỉ có La Hạm không những không lỗ quá nhiều mà còn giúp khách hàng bảo vệ được ít nhất 3.76% lợi tức.
Từ tháng một năm 2019, sau khi nhà nước áp dụng "cơ chế ngắt mạch chứng khoán", thị trường lại chứng kiến một màn gió tanh mưa máu. Mà La Hạm luôn giỏi bơi ngược dòng. Cô ấy luôn tự nhận mình là người nhiều kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không bị lật thuyền trong mương nhưng không ngờ vừa mới đưa Long Thất Võng làm đối tượng trọng điểm thì đã bị thực tế hung hăng vả một cái thật đau.
Khương Cẩm Niên còn giày vò hơn cả cô ấy.
Ban đầu Khương Cẩm Niên đã không đánh giá cao công ty này. Nhưng về sau, cô bị La Hạm làm cho dao động, chỉnh sửa đề án của bản thân, đồng thời nộp báo cáo ngành về cùng báo cáo điều tra nghiên cứu công ty, thành công đưa Long Thất Vọng thành một công ty chủ chốt.
Mặc dù các cô đều hiểu rõ sự thay đổi nhanh chóng trong thị trường chứng khoán A tlà chuyện bình thường, các công ty quản lý quỹ đầu tư khác cũng rất kì vọng vào Long Thất Võng, thế nhưng cảm giác nhìn thấy hơn trăm triệu bốc hơi ngay trước mắt là một loại tra tấn.
Hai ngày sau, công ty công nghệ mạng Long Thất lại một lần nữa ra thông báo ngừng giao dịch, tạm thời rút khỏi thị trường.
Đây vốn là một công ty được đánh giá cao nhất trong thị trường doanh nghiệp tăng trưởng, tốc độ tăng trưởng bình quân hai năm trước tăng cao tới 363%, nói cách khác, đây đã từng là một cỗ máy kiếm tiền cho tất cả mọi người.
Xét thấy kết quả hoạt động không ngừng đi lên, tiềm năng phát triển rộng lớn của công ty cùng xu hướng mạng di động ngày càng phát triển, La Hạm thậm chí đã bắt tay cùng các quỹ đầu tư khác hợp tác thúc đẩy việc tăng vốn chủ sở hữu của Long Thất Võng.
Nhưng còn chưa bắt đầu tăng thì đã một lần nữa ngừng lại.
Cái gọi là ngừng lại này chính là bị đình chỉ giao dịch chứng khoán.
Cuối cùng thì Long Thất Võng chọn "kéo dài" để giải quyết vấn đề khi khủng hoảng kéo đến.
Thời gian cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, nhiều công ty không còn cách nào khác đành hạ thấp giá trị vốn hóa thị trường của Long Thất Võng. Con số ghi nhận được trong báo cáo cuối ngày là 28.65 tệ một cổ phiếu, mà đánh giá của các công ty quản lý đầu tư quỹ chỉ còn 13.28 tệ, hạ xuống mức thấp hơn 50%, trong ngành gọi đây là một "nhát chém ngang lưng".
Do thiệt hại nghiêm trọng, nội bộ công ty bắt đầu truy cứu trách nhiệm, tra tới tra lui, cuối cùng trách nhiệm rơi thẳng xuống đầu Khương Cẩm Niên. Cô là quản lý quỹ đầu tiên bị khiển trách, sau đó bị phạt tài chính. Nhóm khách hàng của công ty họ còn phàn nàn nhiều hơn... Người có thể diện sẽ không chửi bậy, nhưng bọn họ biểu thị sự bất mãn bằng nhiều cách khác nhau, qua bưu phẩm, điện thoại, thậm chí là xã giao cũng bị đặt một loạt chất vấn.
Những cái giá quá đắt này dồn vào một lúc nói cho Khương Cẩm Niên biết một sự thật nghiệt ngã, rằng cô có chủ kiến, nhưng không đủ kiên trì, còn rất dễ bị ảnh hưởng bởi các quyết sách của cấp trên. Cô hoài nghi bản thân gió thổi chiều nào theo chiều nấy, có lẽ không phù hợp để làm đầu tư.
Hết chương 24
Dông dài: Tình tiết về Long Thất Võng làm mình nhớ tới một vụ việc có thực ngoài đời của một công ty cà phê Trung Quốc vốn dĩ cũng được coi là một start-up kì lân nhưng lại ngã khá đau sau khi bị phát hiện ra làm giả doanh thu.
Spoil: "Sao lại thích liếm chân vậy? Mày còn nhớ tao không, đợi tao tiết kiệm đủ tiền mua nhà, tao sẽ chuộc mày từ tay Phó Thừa Lâm ra ngoài... Mày đợi tao kiếm tiền chuộc thân nhé."
Khương Cẩm Niên nuốt lời muốn nói vào trong, đôi môi đỏ mọng mềm mại. Mái tóc cô buông dài bên tai có phần dịu dàng, đẹp tới mức khó có ngòi bút nào có thể họa lại.
Ban đầu Phó Thừa Lâm chỉ muốn chạm vào tóc cô, nhưng bàn tay đưa ra mới được nửa đường đã đột nhiên thay đổi ý định. Đầu ngón tay anh kề sát bên tai cô vuốt ve, vành tai trắng nõn lập tức phiếm hồng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh nghĩ trong lòng, đáng yêu quá.
Khương Cẩm Niên cúi đầu hỏi anh: "Cậu còn muốn ăn sủi cảo nữa không?"
Thực ra Phó Thừa Lâm rất đói nhưng vẫn phải giả vờ giả vịt: "Em đút cho tôi đi. Hình như là do em gắp nên mùi vị ngon hơn nhiều."
Khương Cẩm Niên thấy người đàn ông này đúng là được đà lấn tới. Rõ ràng cô có hàng nghìn lí do để từ chối nhưng hành động lại vô cùng thành thật. Cô cầm cái bát lên, gắp sủi cảo cho anh... Cứ lặp lại như vậy năm sáu lần, cửa phòng bếp đột nhiên thoáng khí. Khương Cẩm Niên quay đầu nhìn, hóa ra là em trai cô.
Khương Hoành Nghĩa hiểu biết hạn hẹp, cũng chưa được mở mang tầm mắt.
Cậu không nghĩ rằng một cặp tình nhân trong bữa ăn còn phải em một miếng anh một miếng, làm thế không thấy mất vệ sinh à? Cậu nhất thời không biết phải đối đáp thế nào, luống cuống tay chân giải thích: "Bố mẹ đều đã về phòng nghỉ ngơi, phòng khách không bật đèn, em cứ nghĩ là hai người đi rồi. Em tới bếp tìm đồ ăn, hoa quả ở trong tủ lạnh..."
Phó Thừa Lâm đón lấy cái bát trong tay Khương Cẩm Niên, tay còn lại mở tủ lạnh, ung dung điềm đạm hỏi cậu: "Em muốn ăn quả gì? Ở đây có táo và cam, anh có thể gọt vỏ cho em."
Nụ cười trên môi Khương Hoành Nghĩa cứng đờ.
Vốn dĩ cậu cho rằng sủi cảo vừa nấu cũng có phần của mình, nhưng xem ra là không rồi. Phó Thừa Lâm gọt cho cậu một quả táo rồi đẩy lưng cậu, ôn hòa mà không thất lễ đuổi em trai nhỏ ra khỏi bếp.
Khương Hoành Nghĩa bị anh làm dậy lên tâm lý phản nghịch. Cậu đứng dựa vào cửa bếp, chăm chú nghe tiếng cười truyền ra từ bên trong, còn nghe thấy Khương Cẩm Niên nói một câu: "Bạn học Phó, có đôi khi cậu xấu xa lắm đấy."
Phó Thừa Lâm trầm giọng trả lời: "Em cũng không biết tôi có thể xấu xa tới mức nào..."
Khương Hoành Nghĩa không nghe nổi nữa.
Cậu đập vào cửa phòng bếp ra hiệu cho Phó Thừa Lâm bớt phóng túng lại một chút.
Vài giây sau, cửa bếp lại mở. Tay trái Phó Thừa Lâm cầm bát, tay phải cầm đũa, vội vàng liếc cậu một cái rồi nói: "Anh và chị em về trước, em đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya. Ngày mai có kết quả thi tốt nghiệp trung học rồi, em còn phải bận rộn với việc chọn trường chọn ngành nữa."
Khương Hoành Nghĩa còn chưa sắp xếp được câu từ thì Phó Thừa Lâm đã nhanh chóng chọn chủ đề, nhiệt tình đưa ra vài gợi ý, bao gồm cả phương hướng phát triển trong tương lai, những điều cần chú trọng trong cuộc sống đại học, vân vân mây mây... Anh áp đảo hoàn toàn, thành công khiến Khương Hoành Nghĩa bị nói đến mức mông lung, quên đi cả suy nghĩ ban đầu của bản thân mà chỉ chăm chăm tiễn bọn họ ra ngoài.
*
Gió đã ngừng thổi, ánh trăng vắt ngang trên mặt đát.
Trong tiểu khu không có mấy người, tường được lát bằng gạch đỏ. Phó Thừa Lâm đi phía ngoài còn Khương Cẩm Niên đi phía trong. Cô đưa tay vỗ lên bờ tường một cái, lòng bàn tay bị dính một tầng bụi.
"Để tôi lau cho em." Phó Thừa Lâm lên tiếng.
Anh lại nắm lấy cổ tay cô như lúc ở trong phòng bếp tối nay. Ngón tay anh vươn vào lòng bàn tay cô mơn man, triền miên lưu luyến, lặp đi lặp lại. Đến tột cùng anh có lau bụi trên tường hay không Khương Cẩm Niên đã không còn để ý nữa.
Đoạn đường còn dài.
Anh một mực không buông tay.
Khương Cẩm Niên cảm thấy bản thân từ lâu đã không còn là một cô gái nhỏ nữa, vì thế phải bớt ảo tưởng lại, ngừng nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Phó Thừa Lâm không giống những người khác. Anh khơi dậy những cảm xúc nồng nhiệt mà cô đã đánh mất từ lâu, cô thực sự sợ hãi cảm giác này một giây sau sẽ thức tỉnh.
Nhưng anh không tiến thêm một bước nào nữa.
Anh nói với Khương Cẩm Niên: "Ngày kia tôi phải tới New York công tác, phải ít nhất một tuần sau mới trở về... bận rộn không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Sau đó đầu tháng bảy còn phải bay tới Frankfurt một chuyến. Làm một phép tính toán đơn giản thì trong hai mươi mấy ngày tới, tôi và em sẽ không được gặp nhau."
Khương Cẩm Niên ngước mắt lên nhìn anh. Dường như anh đang rất mong chờ cô đáp lại.
Anh nhìn cô chăm chú như thế khiến nhịp tim cô lại đập nhanh hơn một chút. Cô không phải là động vật máu lạnh, không có khả năng khống chế tình cảm, nhưng chắc chắn cô có thể kiểm soát được câu trả lời của mình: "À, vậy thì vất vả cho cậu rồi. Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ nhé. Quả nhiên tiền mà dân tài chính kiếm được đều là mồ hôi nước mắt cả..."
Chỉ vậy thôi.
Cô không nói thêm gì khác.
Anh siết chặt ngón tay cô, trầm giọng đáp ứng. Hai người sánh bước bên nhau trên con đường rải đầy ánh trăng vàng. Phó Thừa Lâm còn nói: "Tôi sẽ cố gắng một chút, để xem có thể nhanh chóng trở về hay không."
Khương Cẩm Niên không tin vào lời hứa son sắt của anh.
Cô khẽ cười một tiếng.
Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của cô trở nên bình lặng hơn. Công việc bình bình không có gì thay đổi, chuyện gia đình cũng vậy, bình ổn không một gợn sóng. Mặc dù kết quả thi đại học của em trai không được như mục tiêu đã đặt ra nhưng cũng có thể nộp nguyện vọng vào một trường đại học không tệ. Mọi người trong nhà cả ngày bàn bạc xem nên chọn chuyên ngành nào, cuối cùng chính cậu đề nghị được theo ngành máy tính. Quyết định này nhận được sự ủng hộ của Phó Thừa Lâm.
Phó Thừa Lâm không để ý tới chuyện chênh lệch múi giờ, gọi cho Khương Hoành Nghĩa một cuộc điện thoại.
Khương Cẩm Niên không biết bọn họ nói gì với nhau, chỉ là từ đó về sau, cứ mỗi khi nhắc tới Phó Thừa Lâm là em trai cô toàn đưa ra những lời hay ý đẹp.
Khương Cẩm Niên cảm thấy buồn cười.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, cô vừa sắp xếp công việc, vừa ví mật khoanh tròn lên một ngày trên tờ lịch, chờ Phó Thừa Lâm cuối tháng về nước.
Mãi cho đến một hôm, đột nhiên cô bị mất ngủ.
Mười hai giờ đêm hôm đó, cô nằm trên giường mỏi mệt, lười biếng uể oải. Lẽ ra cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, thế nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên đủ thứ chuyện kéo nhau mà tới. Cô không ngừng bật điện thoại, cứ mỗi lần mở màn hình lại là một lần nhìn đồng hồ, cứ liên tiếp như vậy từ 1 giờ đêm đến 5 giờ sáng. Rèm cửa dần dần bị ánh mặt trời chiếu sáng, ánh bình minh nhẹ nhàng lặng yên buông xuống.
Khương Cẩm Niên đăng một tin lên vòng bạn bè: "Bầu trời lúc 5 giờ sáng."
Kèm theo đó là một tấm ảnh ánh nắng ban mai được chụp ngay tại thời khắc ấy.
Phó Thừa Lâm là người đầu tiên ấn like.
Mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ không gặp nhau nhưng nhắn tin trò chuyện lại là thói quen hàng ngày. Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần hai người có chút thời gian thì nhất định sẽ nói chuyện cùng nhau.
Vì thế Khương Cẩm Niên mới vô thức cùng anh nói chuyện phiếm, anh trả lời một câu: "Mấy ngày nay vẫn làm việc không ngừng." Một lát sau, anh lại hỏi: "Em thì sao? Đang bận bịu chuyện gì thế?"
Khương Cẩm Niên mơ hồ gửi voice chat: "Mấy hôm nay công ty đang làm tổng kết đánh giá nửa đầu năm. Có lẽ vì vậy mà cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu toàn là chỉ số tăng trưởng của doanh nghiệp vừa và nhỏ trên sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải... Tôi còn phải phụ trách chú ý tới 80 công ty đã lên sàn."
Cô đợi một lúc lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của Phó Thừa Lâm: "Trong 80 công ty em phụ trách có công ty công nghệ mạng Long Thất không?"
Khương Cẩm Niên từ trên giường đầu bù tóc rối đứng dậy. Trạng thái ngơ ngơ ngác ngác này tựa như một con chuột đang lẩn trốn bốn phía, mà con chuột này bây giờ đã bị Phó Thừa Lâm bóp chết bằng một câu nói. Cô cực kì tỉnh táo hỏi: "Long Thất Võng có vấn đề gì vậy?"
Tốc độ tay của Phó Thừa Lâm hơi chậm, còn chưa gõ xong một đoạn văn thì Khương Cẩm Niên đã bảo: "Cậu không cần phải trả lời tôi đâu... Để tôi tự tìm hiểu."
Kết quả điều tra khiến cô kinh hãi.
Với tư cách là một công ty đã lên sàn chứng khoán, báo cáo quý II của Long Thất Võng sẽ được công bố trong khoảng thời gian từ ngày 01.07 đến ngày 30.8, do đó hiệu quả hoạt động giảm mạnh của quý II đã sớm được đưa ra ánh sáng. Trang web này sử dụng một phần kinh phí vào việc quảng cáo, phần còn lại được sử dụng để mua lượng truy cập ảo. Lượng truy cập thực tế của trang web này thậm chí còn không lọt nổi vào top 10 web cùng ngành.
Long Thất Võng đã ngừng giao dịch một ngày trước đó với lí do "tái cơ cấu lại các khoản chi quan trọng". Bình thường, việc tiếp tục giao dịch trong tình huống này đều mang đến kết quả tích cực. Nhưng hiện tại nó cho thấy kết quả ngược lại. Tin tức tràn lan khiến tổ công tác của Khương Cẩm Niên đang phải gặp nhiều áp lực.
Đặc biệt là La Hạm, tinh thần không tốt, sắc mặt rất kém.
Từ năm ngoái, tức là từ đầu năm 2015, thị trường chứng khoán đã chứng kiến 3 lần sụp đổ. Phần lớp các công ty quản lý quỹ đầu tư đều trải qua một lần chạm đáy, các chỉ số đòn bẩy của các danh mục đầu tư khác nhau đều bất thường. Duy nhất chỉ có La Hạm không những không lỗ quá nhiều mà còn giúp khách hàng bảo vệ được ít nhất 3.76% lợi tức.
Từ tháng một năm 2019, sau khi nhà nước áp dụng "cơ chế ngắt mạch chứng khoán", thị trường lại chứng kiến một màn gió tanh mưa máu. Mà La Hạm luôn giỏi bơi ngược dòng. Cô ấy luôn tự nhận mình là người nhiều kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không bị lật thuyền trong mương nhưng không ngờ vừa mới đưa Long Thất Võng làm đối tượng trọng điểm thì đã bị thực tế hung hăng vả một cái thật đau.
Khương Cẩm Niên còn giày vò hơn cả cô ấy.
Ban đầu Khương Cẩm Niên đã không đánh giá cao công ty này. Nhưng về sau, cô bị La Hạm làm cho dao động, chỉnh sửa đề án của bản thân, đồng thời nộp báo cáo ngành về cùng báo cáo điều tra nghiên cứu công ty, thành công đưa Long Thất Vọng thành một công ty chủ chốt.
Mặc dù các cô đều hiểu rõ sự thay đổi nhanh chóng trong thị trường chứng khoán A tlà chuyện bình thường, các công ty quản lý quỹ đầu tư khác cũng rất kì vọng vào Long Thất Võng, thế nhưng cảm giác nhìn thấy hơn trăm triệu bốc hơi ngay trước mắt là một loại tra tấn.
Hai ngày sau, công ty công nghệ mạng Long Thất lại một lần nữa ra thông báo ngừng giao dịch, tạm thời rút khỏi thị trường.
Đây vốn là một công ty được đánh giá cao nhất trong thị trường doanh nghiệp tăng trưởng, tốc độ tăng trưởng bình quân hai năm trước tăng cao tới 363%, nói cách khác, đây đã từng là một cỗ máy kiếm tiền cho tất cả mọi người.
Xét thấy kết quả hoạt động không ngừng đi lên, tiềm năng phát triển rộng lớn của công ty cùng xu hướng mạng di động ngày càng phát triển, La Hạm thậm chí đã bắt tay cùng các quỹ đầu tư khác hợp tác thúc đẩy việc tăng vốn chủ sở hữu của Long Thất Võng.
Nhưng còn chưa bắt đầu tăng thì đã một lần nữa ngừng lại.
Cái gọi là ngừng lại này chính là bị đình chỉ giao dịch chứng khoán.
Cuối cùng thì Long Thất Võng chọn "kéo dài" để giải quyết vấn đề khi khủng hoảng kéo đến.
Thời gian cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, nhiều công ty không còn cách nào khác đành hạ thấp giá trị vốn hóa thị trường của Long Thất Võng. Con số ghi nhận được trong báo cáo cuối ngày là 28.65 tệ một cổ phiếu, mà đánh giá của các công ty quản lý đầu tư quỹ chỉ còn 13.28 tệ, hạ xuống mức thấp hơn 50%, trong ngành gọi đây là một "nhát chém ngang lưng".
Do thiệt hại nghiêm trọng, nội bộ công ty bắt đầu truy cứu trách nhiệm, tra tới tra lui, cuối cùng trách nhiệm rơi thẳng xuống đầu Khương Cẩm Niên. Cô là quản lý quỹ đầu tiên bị khiển trách, sau đó bị phạt tài chính. Nhóm khách hàng của công ty họ còn phàn nàn nhiều hơn... Người có thể diện sẽ không chửi bậy, nhưng bọn họ biểu thị sự bất mãn bằng nhiều cách khác nhau, qua bưu phẩm, điện thoại, thậm chí là xã giao cũng bị đặt một loạt chất vấn.
Những cái giá quá đắt này dồn vào một lúc nói cho Khương Cẩm Niên biết một sự thật nghiệt ngã, rằng cô có chủ kiến, nhưng không đủ kiên trì, còn rất dễ bị ảnh hưởng bởi các quyết sách của cấp trên. Cô hoài nghi bản thân gió thổi chiều nào theo chiều nấy, có lẽ không phù hợp để làm đầu tư.
Hết chương 24
Dông dài: Tình tiết về Long Thất Võng làm mình nhớ tới một vụ việc có thực ngoài đời của một công ty cà phê Trung Quốc vốn dĩ cũng được coi là một start-up kì lân nhưng lại ngã khá đau sau khi bị phát hiện ra làm giả doanh thu.
Spoil: "Sao lại thích liếm chân vậy? Mày còn nhớ tao không, đợi tao tiết kiệm đủ tiền mua nhà, tao sẽ chuộc mày từ tay Phó Thừa Lâm ra ngoài... Mày đợi tao kiếm tiền chuộc thân nhé."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook