Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
-
Chương 265: Nơi Nào Đó Bị Sưng
Tiêu Yên mím môi cười, đưa tay khẽ nhéo gò má tức giận của Lệnh Hồ
Cẩm Y, cuối cùng, cũng chỉ là con nít mà thôi, không có sầu lo, thật
tốt.
Sau đó nàng cũng thấy buồn ngủ, xoay người đưa lưng về phía Lệnh Hồ Cẩm Y, ngủ thật say.
Đợi đến lúc nàng hoàn toàn ngủ say, đôi mắt Lệnh Hồ Cẩm Y đột nhiên mở ra, con ngươi xanh biếc đảo một vòng, giống như mèo nhỏ ăn vụng, nhẹ nhàng nâng đầu Tiêu Yên đặt lên cánh tay, sau đó ôm của người vào ngực, một chân gác lên eo nàng.
Thấy tiểu Hồng đang quấn trên cánh tay Tiêu Yên, Lệnh Hồ Cẩm Y ăn một thùng dấm chua, đưa tay gõ cái đầu nhỏ: “Tiểu Hồng, ngươi thật đáng ghét, ta thật hối hận khi đưa ngươi cho nàng.”
Tiểu Hồng hình như có thể nghe hiểu lời của Lệnh Hồ Cẩm Y, thân rắn quấn trên tay Tiêu Yên càng chặt, còn nhe răng với hắn, lộ hai cái răng nanh bé xíu, nhưng có thể dễ dàng lấy mạng người.
Hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Yên phát hiện bản thân đang rúc trong ngực Lệnh Hồ Cẩm Y, nàng còn phát hiện, mặc kệ Lệnh Hồ Cẩm Y có đơn thuần giống đứa trẻ như thế nào chăng nữa, thì cậu vẫn là nam nhân, hoàn toàn có thể đặt nàng dưới thân bất cứ lúc nào.
Lúc Tiêu Yên đang còn ngây người thì Lệnh Hồ Cẩm Y đã mờ mịt mở mắt, chu môi, sờ loạn trên người nàng.
Tiêu Yên nhéo cái eo cậu: “Ngươi làm gì thế, không được lộn xộn, nếu không ta đánh đòn.”
Chóp mũi Lệnh Hồ Cẩm Y đỏ ửng, chôn trong vai Tiêu Yên, lại còn nói: “Yên Yên… chỗ đó đau quá.”
Giọng nói sáng sớm mới tỉnh của thiếu niên, vừa khàn vừa mang theo ngây thơ mị hoặc, khiến toàn thân Tiêu Yên run rẩy.
Tiêu Yên khẽ run: “Cái đó… đau ở đâu?”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhỏ giọng nói: “Chỗ đó, sưng rồi…”
Cơ thể Tiêu Yên cứng đờ, cảm giác trên đùi có thứ gì đó cứng rắn, nóng rực đang đẩy lên, nàng cắn môi nhắm mắt, nàng không phải người ngu, đương nhiên biết rõ đó là thứ gì.
Tiêu Yên hắng giọng: “Ngươi… ngươi buông ta ra đã, không sao cả… một lát là hết thôi.”
Ai ngờ Lệnh Hồ Cẩm Y ôm chặt hơn, giận dỗi: “Không cần, ôm nàng sẽ thoải mái hơn, Yên Yên, nàng giúp ta một chút được không, thật khó chịu.”
“Khụ khụ…” Tiêu Yên đỏ mặt, ho khan. Giúp, như thế nào?
Sau đó nàng cũng thấy buồn ngủ, xoay người đưa lưng về phía Lệnh Hồ Cẩm Y, ngủ thật say.
Đợi đến lúc nàng hoàn toàn ngủ say, đôi mắt Lệnh Hồ Cẩm Y đột nhiên mở ra, con ngươi xanh biếc đảo một vòng, giống như mèo nhỏ ăn vụng, nhẹ nhàng nâng đầu Tiêu Yên đặt lên cánh tay, sau đó ôm của người vào ngực, một chân gác lên eo nàng.
Thấy tiểu Hồng đang quấn trên cánh tay Tiêu Yên, Lệnh Hồ Cẩm Y ăn một thùng dấm chua, đưa tay gõ cái đầu nhỏ: “Tiểu Hồng, ngươi thật đáng ghét, ta thật hối hận khi đưa ngươi cho nàng.”
Tiểu Hồng hình như có thể nghe hiểu lời của Lệnh Hồ Cẩm Y, thân rắn quấn trên tay Tiêu Yên càng chặt, còn nhe răng với hắn, lộ hai cái răng nanh bé xíu, nhưng có thể dễ dàng lấy mạng người.
Hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Yên phát hiện bản thân đang rúc trong ngực Lệnh Hồ Cẩm Y, nàng còn phát hiện, mặc kệ Lệnh Hồ Cẩm Y có đơn thuần giống đứa trẻ như thế nào chăng nữa, thì cậu vẫn là nam nhân, hoàn toàn có thể đặt nàng dưới thân bất cứ lúc nào.
Lúc Tiêu Yên đang còn ngây người thì Lệnh Hồ Cẩm Y đã mờ mịt mở mắt, chu môi, sờ loạn trên người nàng.
Tiêu Yên nhéo cái eo cậu: “Ngươi làm gì thế, không được lộn xộn, nếu không ta đánh đòn.”
Chóp mũi Lệnh Hồ Cẩm Y đỏ ửng, chôn trong vai Tiêu Yên, lại còn nói: “Yên Yên… chỗ đó đau quá.”
Giọng nói sáng sớm mới tỉnh của thiếu niên, vừa khàn vừa mang theo ngây thơ mị hoặc, khiến toàn thân Tiêu Yên run rẩy.
Tiêu Yên khẽ run: “Cái đó… đau ở đâu?”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhỏ giọng nói: “Chỗ đó, sưng rồi…”
Cơ thể Tiêu Yên cứng đờ, cảm giác trên đùi có thứ gì đó cứng rắn, nóng rực đang đẩy lên, nàng cắn môi nhắm mắt, nàng không phải người ngu, đương nhiên biết rõ đó là thứ gì.
Tiêu Yên hắng giọng: “Ngươi… ngươi buông ta ra đã, không sao cả… một lát là hết thôi.”
Ai ngờ Lệnh Hồ Cẩm Y ôm chặt hơn, giận dỗi: “Không cần, ôm nàng sẽ thoải mái hơn, Yên Yên, nàng giúp ta một chút được không, thật khó chịu.”
“Khụ khụ…” Tiêu Yên đỏ mặt, ho khan. Giúp, như thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook