Cấm Mày Nói Yêu Tao!
5: Lời Hứa


Khi được Hạ Thiên kéo lên bờ, Mạc Quan Sơn đã không còn hơi thở.

Cả người cậu lạnh ngắt, bất động, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt khép chặt, bàn tay vẫn nắm chặt con búp bê vải như thể sợ nó trôi đi mất.
Hạ Thiên vội vã bịt mũi nâng cằm Mạc Quan Sơn, kề miệng thổi ngạt cho cậu.

Môi cậu đã tím tái vì ngạt thở.

Tim Hạ Thiên như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Hắn cảm nhận rõ toàn thân mình đang run rẩy, nhưng tự ép bản thân phải thật bình tĩnh.
Hắn quỳ trên cát, dồn lực vào cánh tay, ra sức làm CPR cho Mạc Quan Sơn.

Cơ thể cậu vẫn im lìm không phản ứng, không động đậy, không chút dấu hiệu của sự sống.
Hạ Thiên cảm thấy hơi thở của mình cũng như dần bị rút cạn qua từng nhịp ép nén.
Từ bé Hạ Thiên đã được học một cách bài bản tất cả các phương pháp sơ cứu từ đơn giản đến phức tạp.

Nay rơi vào tình thế này, cơ thể hắn dường như tự thao tác, chứ não bộ thì đã hoàn toàn đông cứng từ giây phút hắn nhận ra người đang chấp chới dưới những làn sóng điên cuồng kia chính là cậu – Mạc Quan Sơn.
Hắn đã bơi, bơi như điên về phía cậu.

Có lẽ cả đời hắn chưa bao giờ bơi nhanh đến thế.

Bất chấp những con sóng phẫn nộ tạt vào cơ thể, hắn điên cuồng chới với tìm cậu dưới nước.
Cả quá trình tìm kiếm cho đến khi ôm được cơ thể đuối nước lạnh ngắt của Mạc Quan Sơn kéo cậu lên khỏi mặt nước, dường như chỉ mất chưa đến năm phút.

Nhưng đó là năm phút dài nhất cuộc đời Hạ Thiên.

Năm phút như ở dưới địa ngục lạnh băng và tối đen như mực.

Năm phút kinh hoàng hơn bất cứ sự tra tấn bạo ngược nào mà hắn có thể tưởng tượng ra.

Năm phút ấy tàn bạo vượt qua cả giới hạn chịu đựng của hắn.
Kiến Nhất, Triển Chính Hi và một số dân chài nghe động đã đội mưa chạy ra.

Kiến Nhất tái mặt khi chứng kiến cảnh Hạ Thiên đang gập người điên cuồng làm hô hấp nhân tạo cho Mạc Quan Sơn lúc đó im lìm bất động và trắng bợt như đã chết.
"Tóc...!Tóc Đỏ! Hạ Thiên!"
Nỗi sợ hãi làm cậu đóng băng tại chỗ, Kiến Nhất run rẩy nhìn Triển Chính Hi.

Triển Chính Hi giờ phút đó chẳng khá gì hơn cậu, cũng cứng người bàng hoàng vì những gì đang diễn ra trước mắt.

Dù vậy, Triển Chính Hi vẫn đủ bình tĩnh nắm chặt lấy bàn tay lẩy bẩy của Kiến Nhất với thành ý trấn an, rồi quay ra hối thúc vài người dân chài.
"Trên đảo có bác sĩ không? Làm ơn gọi giùm đi, mau lên!"
Hạ Thiên vừa ép tim Mạc Quan Sơn, vừa ráng sức thổi ngạt cho cậu, vừa vô thức lẩm bẩm trong hoảng loạn.
"Mạc Quan Sơn, làm ơn..."
"Làm ơn, tỉnh lại!"
"Làm ơn tỉnh lại đi!"

"Đừng chết."
"Xin mày..."
"Đừng..."
Khụ!! Khụ!! Khụ!!
Mạc Quan Sơn oằn mình nôn ra một ngụm nước lớn rồi ho dữ dội.

Hạ Thiên ngay lập tức lật người tránh cho cậu khỏi sặc rồi vỗ vỗ vào lưng cậu.
Khi được đặt nằm ngay ngắn trở lại, Mạc Quan Sơn vẫn chưa hoàn toàn hồi tỉnh, nhưng lồng ngực đã phập phồng lên xuống và huyết sắc đã dần trở lại trên gương mặt cậu.

Hạ Thiên cúi người ghé tai vào mũi cậu xem xét, cảm nhận hơi thở của cậu yếu ớt nhưng đều đặn phả vào sườn mặt mình, hắn thở hắt ra, ngồi bệt xuống nền cát.
Mưa đã không còn xối xả, giờ chỉ còn là những giọt nhỏ lây phây.

Tuy vậy, bầu trời vẫn ken đặc mây xám và mặt biển vẫn đen kịt như địa ngục.

Hạ Thiên cảm thấy như chính mình cũng vừa từ cõi chết trở về, toàn thân hắn bủn rủn vô lực và tim dội thình thình vì sợ hãi.

Hắn bần thần cố gắng trấn an bản thân và tự điều chỉnh nhịp thở của mình.

Bàn tay vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của Mạc Quan Sơn, hắn nhẹ nâng đầu cậu dậy rồi nhận lấy chiếc khăn bông từ tay một người dân chài, hắn kê xuống dưới đầu cho cậu.

Giọng khản đặc, hắn gọi.
"Nhóc Mạc, nghe thấy tao nói không?"
Mạc Quan Sơn chầm chậm mở mắt, đôi đồng tử màu hổ phách vẫn còn bàng hoàng thất thần.

Nhìn thấy Hạ Thiên sũng nước, mặt trắng bợt đang gọi tên cậu, và cả đống người lô nhô đứng xung quanh, cậu lờ mờ nhận biết chuyện gì vừa xảy ra.

Tuy vậy, cậu vẫn chưa hoàn toàn định thần lại được, cậu thấy toàn thân đau đớn, hô hấp khó khăn, tứ chi tê liệt.

Hạ Thiên đặt lòng bàn tay lạnh ngắt của hắn lên trán cậu, hắn khẽ vuốt những giọt nước khỏi mái đầu đỏ ướt nhẹp của cậu rồi cúi thấp nói.
"Không sao rồi...!Đừng ngồi dậy vội.

Nằm thêm một lúc nữa."
Rồi hắn ngẩng lên nói với vài người quanh đó.

"Làm ơn, ai đó cho tôi mượn thêm khăn bông để giữ ấm cho cậu ấy!"
Giọng nói của Hạ Thiên thật ấm áp.

Mạc Quan Sơn cảm thấy thần trí mông lung, người nhẹ bẫng, cậu thật muốn ngủ một giấc, nhưng tự ép mình phải tỉnh táo lại.
Từ lần bị đuối nước ngoài biển suýt chết năm 8 tuổi, cậu đã thề sẽ không bao giờ xuống biển tắm nữa rồi.

Vậy mà lần này...
Mạc Quan Sơn sực nhớ ra.

Cậu thều thào, "Con búp bê..."
Kiến Nhất sau khi thấy Mạc Quan Sơn tỉnh lại, bản thân cũng lấy lại được vài phần bình tĩnh.


Đôi mắt vẫn đỏ ngầu, cậu quỳ bệt xuống nền cát, tay giơ con búp bê vải rách rưới bẩn thỉu và sũng nước, thò mặt nhìn Mạc Quan Sơn phun ra một tràng nhiếc móc.
"Mày vì cái của này mà nhảy xuống biển lúc đang bão sao Tóc Đỏ?? Mày điên rồi à? Bản thân rõ ràng không biết bơi, tổ sư tắm ở bãi tắm nông choèn mày còn đéo dám, mày nghĩ cái mẹ gì mà lao xuống nước sâu thế hả? Không có thằng Hạ Thiên ở đây thì mày thành mồi cá mập thật rồi đấy!!!"
"Là tại em..." Một giọng nói ướŧ áŧ cất lên.

Cô bé khi nãy bước đến gần, mặt vẫn giàn giụa nước mắt.

"Tại em khiến anh ấy bị như thế.

Con búp bê đấy là của em.

Hu hu hu.

Em xin lỗi! Em xin lỗi!"
Con bé dường như cũng chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn bàng hoàng, nó bưng mặt khóc nấc lên, miệng liên tục nhắc đi nhắc lại câu xin lỗi.
Mạc Quan Sơn chống tay gượng ngồi dậy nhìn cô bé.
"Đừng có khóc nữa.

Không phải lấy lại được đồ của ba tặng rồi sao?" Cậu chậm chạp cầm lấy con búp bê từ tay Kiến Nhất, đưa nó về phía cô bé.

"Cầm lấy đi.

Lần sau nhớ giữ cho chặt."
Bàn tay nhỏ bé run run của con bé nhận lấy thứ đồ quý báu của mình, gắt gao ôm vào lòng.

Nó ngẩng lên, lí nhí nói lời cảm ơn.
Trước khi được Hạ Thiên dìu đi, Mạc Quan Sơn còn cố buông lại một câu với con bé.

"Mấy thứ quý giá như vậy, tốt nhất đừng có ôm ra biển, nghe không?"
----
"Uống đi này cho ấm người, Tóc Đỏ!" Kiến Nhất vừa chu miệng thổi thổi cốc nước gừng nóng vừa đưa cho Mạc Quan Sơn.
"Mày thấy trong người thế nào rồi?" Triển Chính Hi vốn vẫn yên lặng từ lúc Mạc Quan Sơn được đưa về nhà thím Vũ nghỉ ngơi, giờ mới lên tiếng hỏi.

Cậu không phải là không đủ lo lắng cho Mạc Quan Sơn, chỉ là, Triển Chính Hi ngoài đối với Kiến Nhất và những thành viên trong gia đình ra đích thị là một thanh niên cứng nhắc không biết mở miệng nói những lời quan tâm đến người khác bao giờ.
"Bình thường.

Đã bảo là tao không sao rồi mà, mấy thằng mày đừng có mà lởn vởn ở đây nữa.

Làm như tao sắp chết ý, sốt cả ruột."
Mạc Quan Sơn hất cằm xua đuổi.

Quả thực, từ bé cậu đã không quen làm phiền đến người khác, càng không quen nhận được quá nhiều quan tâm chăm sóc từ bất cứ ai ngoài mẹ cậu.


Cậu cảm thấy rất khó xử khi mọi người đều quây lấy mình hỏi han rồi dặn dò làm cái nọ cái kia để mau lại sức.
Kiến Nhất nguýt dài.

"Mày chả chết được một lúc rồi ấy.

Ở đấy mà "không sao, không sao".

Tinh tướng! Làm bọn tao sợ hết cả hồn.", rồi nhận thấy thím Vũ đang nhanh chóng tiến đến gần, cậu nở nụ cười rạng rỡ.

"Thím, thím ngồi xuống đây đi!"
Thím Vũ, một người phụ nữ trung niên với vóc dáng đậm, nước da nâu giòn ướp màu nắng gió và đôi mắt sáng rỡ tinh anh, xăng xái đặt xuống trước mặt Mạc Quan Sơn một bát cháo tôm vẫn còn bốc hơi nghi ngút thơm lừng, không quên dặn dò cậu thổi nguội trước khi ăn.

Thím bảo, người vừa đuối nước, cơ thể còn yếu chưa thể ăn ngay đồ ăn thường, sẽ rất dễ nôn ra, cần phải ăn cái gì dễ nuốt một chút; còn không quên khoe cậu tôm trong bát cháo này chính là do hội Kiến Nhất bắt được bên bờ biển lúc chiều, đặc biệt tươi ngon bổ dưỡng.

Mạc Quan Sơn thấy bụng mình réo vang.

Cậu nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm ơn thím Vũ rồi đưa tay định ôm bát cháo lên thổi.
"Ngồi yên đấy, để tao." Bàn tay to lớn của Hạ Thiên vẫn nhanh hơn cậu, hắn cầm bát cháo lên, kề miệng chậm rãi thổi.

Qua rèm tóc đen vẫn còn ẩm nước của hắn, Mạc Quan Sơn có thể thấy đôi mày kiếm cương nghị đang nhíu lại kịch liệt.
Kể từ lúc tỉnh lại đến giờ, Mạc Quan Sơn vẫn chưa dám nhìn thẳng vào Hạ Thiên.

Cậu biết hắn đang kìm lại cơn thịnh nộ trong lòng, có cho tiền cậu cũng không dám ho he gì vào lúc này, chưa kể trong người cậu vẫn còn rất mệt không hơi sức đâu cự lại hắn.

Cậu im lặng, hướng mắt lên chiếc ti vi nhỏ cũ rích trong góc nhà lúc đó đang rè rè phát ra thứ âm thanh tẻ nhạt của chương trình thời sự buổi tối.
Hạ Thiên cầm lên chiếc muỗng đồng nho nhỏ, múc một thìa cháo, đặt nhẹ lên viền môi mình kiểm tra độ nóng rồi đưa lên miệng cậu.
"Để...!để tao tự làm được rồi." Mạc Quan Sơn ngại ngùng.

Cậu dù vẫn còn rất mệt cũng chưa đến mức phải để người khác xúc cháo giùm.

Cậu gạt tấm chăn trên người xuống, giơ tay đỡ lấy bát cháo từ Hạ Thiên.
Hạ Thiên không ép cậu.

Hắn chăm chú quan sát cậu chầm chậm ăn từng thìa cháo.

Cháo nóng phả lên mặt làm trán cậu lấm tấm những giọt mồ hôi li ti và gò má cậu khẽ ửng lên một sắc hồng tai tái.
Hạ Thiên bất giác nhớ lại cảm giác lạnh buốt trên da thịt cậu lúc vừa được đưa lên khỏi mặt nước.

Và nỗi sợ hãi kinh hoàng những tưởng đã qua đi, nay lại chếnh choáng dâng lên trong lồng ngực hắn.
Hắn đã tưởng rằng mình đến muộn.

Hắn tưởng mình không thể làm gì được nữa.

Đến tận bây giờ khi mọi chuyện đã qua đi, tâm trí hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh cả cơ thể cậu trắng bợt dưới làn nước xám ngoét lạnh căm, trong một khoảnh khắc gần như đã bị cuốn khỏi vòng tay hắn mà trôi tuốt ra ngoài khơi.

Hạ Thiên cố hết sức để xua đi nỗi ám ảnh đang chực trào, rằng hắn đã suýt nữa thì đánh mất cậu.

Mãi mãi.
Sự hiện diện của cậu lúc này, ngay trước mặt hắn, rõ ràng và sắc nét, thật khiến hắn an lòng.

Hơi ấm toả ra từ làn da cậu, hàng lông mày nhạt màu cau lại phía trên rèm mi thưa ngắn, những giọt mồ hôi nhỏ xíu rịn xuống từ vầng trán cao bướng bỉnh, đôi môi mỏng hơi tái, sống mũi mảnh và cao, và cả cái vành tai mỏng dính vẫn đang đeo ngay ngắn đôi khuyên đen hắn tặng...

Hạ Thiên chưa bao giờ nhận ra cậu nhóc tóc đỏ kia quan trọng với hắn đến nhường nào, cho đến giây phút ấy.
"Mẹ mày, Hạ Thiên! Nhìn đi chỗ khác coi! Mặt tao sắp bị mày nhìn thủng rồi đấy!" Ngại ngùng vì bị nhìn quá lâu, Mạc Quan Sơn lên tiếng "nhắc nhở".
Hạ Thiên bình thản đáp, ngữ khí bình ổn nhưng hàm ý trách tội vô cùng rõ ràng.

"Mới rời mắt khỏi mày một lúc đã xảy ra chuyện.

Còn dám lớn giọng bảo tao nhìn đi chỗ khác?"
Mạc Quan Sơn nuốt xuống một hụm cháo.

Im re.
Triển Chính Hi huých nhẹ vào mạn sườn Kiến Nhất, nhướn khẽ đôi lông mày đen rậm.

Kiến Nhất thức thời hiểu ý, bèn giả lả cười cười.

"Này Triển Hi Hi, ra ngoài hóng gió tí đi, đi đi đi nhanh nào! Nhìn trời nhiều sao ghê vậy đó, hơ hơ hơ", rồi nhanh chóng kéo áo Triển Chính Hi bỏ ra ngoài mất.
Mạc Quan Sơn đặt bát cháo đã vơi đi đáng kể xuống khay, với tay lấy điều khiển TV điều chỉnh cho âm lượng nhỏ lại.

Cậu ngập ngừng một lát rồi nói, "Chuyện lúc chiều, là do tao bất cẩn, tao không cố ý khiến bọn mày phải phiền đến vậy..."
Hạ Thiên vẫn một mực im lặng nhìn cậu.
"Xin...!xin lỗi." Dường như Mạc Quan Sơn phải khó khăn lắm mới nói ra được lời này.
Hạ Thiên không nói gì, hắn đặt lòng bàn tay to lớn ấm áp của mình ra sau ót Quan Sơn, nhẹ kéo đầu cậu vào lồng ngực hắn.

Mạc Quan Sơn hơi cứng người cự lại nhưng cũng không nỡ đẩy hắn ra.

Cậu nuốt khan, im lặng để vòm ngực rộng lớn của hắn bao phủ lấy mình.
"Không phiền." Hạ Thiên từ tốn nói.

"Nhưng tao đã rất sợ hãi."
Hai từ "sợ hãi" phát ra từ miệng Hạ Thiên khiến Mạc Quan Sơn ngỡ ngàng.

Cậu sững người, không biết phải nói gì cho phải.

Đối với Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên chính là kẻ cái gì cũng có chỉ riêng cảm xúc "sợ hãi" là không.
Kẻ toàn thân luôn toát ra hắc khí như hắn hoá ra cũng biết sợ ư? Thậm chí còn lên tiếng thú nhận điều đó với cậu? Mạc Quan Sơn không dám tin vào tai mình nữa.
"Nghe được gì không?" Vẫn ghì chặt lấy Mạc Quan Sơn trong lồng ngực, Hạ Thiên tiếp.

"Tim tao vẫn đang đập như điên đây này."
Hắn cúi người, dùng sức ghì cậu sâu hơn một chút vào cơ thể mình rồi áp mặt vào hõm cổ của cậu.

Mùi hương mằn mặn mà nước biển để lại trên làn da cậu khiến hắn thoáng đau lòng.

Cảm nhận cơ thể cậu căng cứng trong cái ôm siết của mình, Hạ Thiên biết mình cần phải buông cậu ra.

Chỉ là, lúc này hắn muốn cảm nhận thêm một chút cái "sự sống" phát ra từ cậu mà mới chỉ một lúc trước thôi hắn còn tưởng đã không thể lấy lại được.
"Lúc đấy...!Tao tưởng mày chết rồi, nhóc Mạc...!Tao đã tưởng không cứu được mày."
"...!Tưởng đánh mất mày rồi."
"Mạc Quan Sơn, mày nói đúng lắm!"
"Mấy thứ quý giá, tốt hơn hết là đừng ôm ra biển..."
"Tao hứa, sẽ không có lần sau nữa đâu."
"Tao hứa..."
----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương