Cẩm Lý Tiểu Trù Nương
2: Ngày Thứ Hai Buôn Bán


Edit: Aly
Đậu xanh mới mẻ cùng đường mía có thể biến thành bánh đậu xanh(1) ngọt thanh không ngán, Diệp Nhất Y có chủ ý.
Đậu xanh ngâm nước cho sạch vỏ, sau khi sạch vỏ có thể cho vào nồi hấp chín, hấp thành đậu xanh nhuyễn, cho đường mía vào bên trong đậu xanh nhuyễn, chờ sau khi nguội liền có thể trực tiếp làm thành bánh ngọt.
Trên tay Diệp Nhất Y chính là dụng cụ mài, bánh đậu xanh không thể tưởng tượng lại nghe lời dưới tay nàng, bánh đậu xanh ngăn nắp toát lên hương vị ngọt thanh của đậu xanh và đường, Diệp Nhất Y nếm một cái, vừa lòng gật đầu.
Gần đến giờ Tý, Tiểu Điệp đã ngủ.

Diệp Nhất Y đơn giản đánh răng rửa mặt bằng một chậu nước, khóa cửa lại, đi tới chiếc giường cổ xưa đơn giản, tri kỷ dịch góc chăn cho Tiểu Điệp, bản thân cũng chậm rãi nằm xuống phía bên ngoài của giường.
Xuyên tới được một tháng, trong nhận thức của Diệp Nhất Y, Lương Thành tương tự như Đại Tống, cũng không biết nguyên liệu nấu ăn của triều đại này có gì, nếu muốn từ quán ven đường đến tiệm ăn vặt của bản thân, sợ là phải bỏ ra một phen công phu.

Diệp Nhất Y một bên cân nhắc và tính toán con đường tương lai, một bên mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại……
Vừa qua khỏi giờ Mẹo, Diệp Nhất Y đã đúng giờ mở mắt, hôm nay là chợ lớn, nhất định không thể làm lỡ canh giờ, nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy tiểu cô nương bên cạnh: “Rời giường thôi Tiểu Điệp.”
Tiểu cô nương hiểu chuyện khiến người đau lòng, không cần Diệp Nhất Y kêu lần thứ hai, chính mình liền ngoan ngoãn từ trong ổ chăn bò ra ngoài, mơ mơ màng màng mặc xiêm y.
Diệp Nhất Y xuống giường, đơn giản búi tóc sau đó liền đi về hướng phòng bếp, lúc này trời còn chưa sáng, pháo hoa khói trong phòng bếp nhỏ của Diệp gia cũng đã bốc ra nghi ngút.

Cơm sáng vẫn đơn giản là cháo đậu cùng màn thầu, chỉ là hôm nay Diệp Nhất Y còn xào thêm một quả trứng gà, bổ sung dinh dưỡng cho Tiểu Điệp.
Thấy trứng gà, tiểu cô nương hoàn toàn hết buồn ngủ, trứng gà vàng nhạt còn đang bốc khói, xứng với hành thái xanh biếc, thực sự bắt mắt.
“Ăn đi.” Diệp Nhất Y sờ đầu Tiểu Điệp, bản thân đang vội vàng chuẩn bị cho quầy đồ ăn, Tiểu Điệp tri kỷ đem trứng gà một chia thành hai, thứ tốt không thể ăn một mình, còn phải nghĩ đến a tỷ.
Hai tỷ muội giải quyết cơm sáng trong sương mù mờ mịt, giờ Mẹo canh ba, đúng giờ mở cửa Diệp gia.

Cánh cửa bên cạnh đồng thời cũng mở ra, thím A Phúc đối diện cũng vác đòn gánh ra cửa, nhìn thấy Diệp Nhất Y, cười: “A Y, ngươi cũng ra cửa a?”
Nhà hàng xóm đối diện họ Thường, Diệp Nhất Y cũng không biết rõ ràng tên họ vốn dĩ của A Phúc thẩm, chỉ là mọi người đều gọi như vậy, vì vậy Diệp Nhất Y cũng gọi là thím.
“Là Phúc thẩm, hôm nay chợ lớn, đến sớm chút.”
“Tiểu Điệp, đi theo a tỷ ngươi sao?”
“Ân!” Thiếu nữ gật đầu thật mạnh.
“Thật hiểu chuyện! Ta cũng vừa lúc đi cầu Sái Mim, đi cùng đi, đúng rồi, để nhi tử ta giúp ngươi dọn đồ vật, An ca nhi, mau tới!”
Diệp Nhất Y vội vàng xua tay nói không cần, nhưng người đã ra tới, Thường Vĩnh An là nhi tử Thường gia, ngày thường trầm mặc không nói nhiều, từ sau khi Diệp gia xảy ra chuyện, Phúc tẩu lâu lâu liền để nhi tử nhà mình tới cửa giúp đỡ, chỉ là nam nữ khác biệt, Diệp Nhất Y nhiều lần cự tuyệt.
Hôm nay không thể cự tuyệt, Thường Vĩnh An nhẹ nhàng xách lên tất cả đồ vật của Diệp Nhất Y, còn đi tuốt đàng trước mặt, bước chân nhanh nhẹn.
“Ngươi cứ để hắn đi! Đứa con trai này của ta không làm được gì, chỉ có sức lực!”
Diệp Nhất Y cười cười, đành phải tiếp nhận hảo ý này.
Trên chợ lớn nhiều người, cạnh tranh tự nhiên cũng kịch liệt, sở trường của A Phúc thẩm chính là một tay làm tương ngon, thích hợp nhất là bày quán ở bến tàu dưới cầu Sái Kim, nơi này có nhiều người kéo thuyền cùng nông dân, bận rộn một buổi sáng, không đủ tiền mua rau cải chỉ có thể mua lương khô, sốt tương mỹ vị hợp nhất là để ăn với cơm, liền giải quyết xong bữa cơm trưa.
“Vĩnh An ca, cứ để ở nơi này.” Diệp Nhất Y cùng A Phúc thẩm cáo biệt, lại hướng Thường Vĩnh An nói cảm tạ, bản thân thì mang theo Tiểu Điệp đến thượng lưu của cầu Sái Kim.
Hạ lưu náo nhiệt, bình dân bá tánh nhiều, mà thượng lưu, hôm nay đương đối có rất nhiều các tiểu thư của quý gia ra cửa du ngoạn, nàng tự mình làm bánh đậu xanh, đứng trước mặt các cô nương, hảo bán.
Diệp Nhất Y và Tiểu Điệp dừng chân ở một gốc cây liễu, cách đó không xa là ngôi miếu Thành Hoàng náo nhiệt nhất ở thượng lưu cầu Sái Kim, trước miếu có một miệng giếng, nghe nói thập phần linh nghiệm, ngày mười lăm hàng tháng, sẽ có không ít người hướng đến giếng này ném tiền ném xu cầu một tâm nguyện, người đến người đi, thật là náo nhiệt.
Không mất bao nhiêu thời gian, tốp năm tốp ba nữ lang cùng lang quân đã đến cửa miếu Thành Hoàng tụ tập.
“Tiểu Điệp, có mệt không?” Diệp Nhất Y lấy hai khối bánh cho Tiểu Điệp sau khi bày tiệm bánh ngọt xong, tiểu cô nương duỗi tay nhận lấy ngoan ngoãn lắc đầu: “Không mệt.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi đói bụng khát nước thì nói với a tỷ.”
“Hảo ~”

Giờ Thìn đã qua, người càng thêm nhiều, sinh ý của tiểu quán trước miếu Thành Hoàng dần dần tốt lên, chỉ là Diệp Nhất Y bên này, lại không có động tĩnh.

Nhưng thật ra nàng cũng không vội, ngồi dưới cây liễu chậm rì rì vừa quạt vừa ăn bánh ngọt, kiên nhẫn nhìn cảnh tượng trước miếu Thành Hoàng.
Bữa ăn sáng qua đi, các tiểu thư đến cầu phúc dâng hương sớm nhất trong miếu đã kết thành từng nhóm đi ra ngoài, giờ phút này còn chưa tới buổi trưa, dùng cơm trưa vẫn còn sớm, đi dạo xung quanh, liền phát hiện quán nhỏ ăn vặt của Diệp Nhất Y.
“Đây là điểm tâm gì?” Hai ba nữ lang cùng nhau đi đến bên cạnh Diệp Nhất Y, trong đó một nữ tử váy vàng rất tò mò.
Diệp Nhất Y cười trả lời: “Bánh đậu xanh.”
“Ta đã nhìn qua bánh đậu xanh ở Vĩnh Trai Phường, sao lại không giống với của ngươi?”
“Nữ lang xem đây là tự mình làm, bánh ngọt của ta chỉ dùng đậu xanh, vị mềm mại cho vào miệng liền tan.”
“Ăn ngon như thế? Ta đây cũng muốn nếm thử.”
“Nữ lang yên tâm.” Diệp Nhất Y đưa cho nàng hai khối, nữ tử váy vàng nếm một ngụm, cong cong mắt: “Thật ra cũng không tồi, không có vị béo ngậy của bánh ngọt bình thường, ngọt thanh ngon miệng, đường dùng cũng là thượng phẩm.”
“Nữ lang khen ngợi.”
“Ta muốn, ngươi giúp ta gói lại một ít.

Ngươi còn điểm tâm gì nữa không?”
Diệp Nhất Y trong lòng vui vẻ: “Hôm nay vội vàng, chỉ làm bánh đậu xanh, nữ lang nếu thích, cũng có thể nếm thử màn thầu nhân đậu này, ngày mai sẽ có phù dung tô(2).”
Nữ tử váy vàng cười: “Vậy ngày mai ta lại đến nếm thử phù dung tô của ngươi, hôm nay thử món này trước.”
“Tổng cộng hai trăm văn, nữ lang thu vào.” Diệp Nhất Y đưa điểm tâm cho nàng.
Nghe nói mười mấy khối điểm tâm bán chỉ với hai trăm văn, nữ kia lang kinh ngạc: “Ngươi đi thật xa để đến nơi này sao không bán nhiều một chút?”

“Ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, tạo dựng danh tiếng trong giai đoạn đầu.”
“Ngươi thật ra rất có ý tứ, nương tử yên tâm, nếu làm tốt, ta định giúp ngươi giới thiệu nhiều một chút.”
“Như thế, liền cảm tạ nữ lang.”
Hôm nay Diệp Nhất Y tuy mới khai trương, nhưng cũng coi như là một bút sinh ý lớn, nữ lang kia cuối cùng còn cho thêm 30 văn, Diệp Nhất Y cong mặt mày thu vào.
Không bao lâu, nhóm bạn bè bên cạnh nữ lang kia đều theo thứ tự mà đến, hôm nay Diệp Nhất Y làm tổng cộng bất quá cũng chỉ bảy tám chục khối bánh đậu xanh, không đến giờ Mùi, đã bán xong toàn bộ.
“Tiểu nương tử ngày mai còn tới?”
“Tới, ngày mai có phù dung tô.”
“Vậy ngày mai lại đến nhìn nương tử một cái.”
Hôm nay Diệp Nhất Y bán xong toàn bộ điểm tâm, trên tay ước chừng cũng gần 500 văn, xem ra hôm nay thu hoạch không tồi, nàng mang theo Tiểu Điệp cũng tại đây xoay một vòng trước miếu Thành Hoàng, phát hiện tiểu thực quán ở nơi này đều là “Trung xa hoa”, nói vậy cũng là nhóm thương nhân nhiều năm mò mẫm được đến kinh nghiệm, xem ra hôm nay tới chỗ này, nhưng thật ra đáng tin cậy.
Bước đến giếng ước nguyện, Diệp Nhất Y cũng cho Tiểu Điệp một đồng tiền để nàng cầu nguyện, tiểu cô nương vui tươi hớn hở đi qua chắp tay trước ngực, thành kính nhắm mắt lại sau một lúc lâu, mới thật cẩn thận ném đồng tiền xuống.
“A tỷ muốn cầu nguyện không?”
Diệp Nhất Y lắc đầu.
Rời khỏi cầu Sái Kim, một đường dọc theo sông đào bảo vệ thành đi xuống, trước tiên Diệp Nhất Y đến tiệm lương thực đổi đậu đỏ và hạt kê(3), bổ sung thêm hai cân đường, sau đó lại đi sang tiệm vải, mắt thấy hiện giờ đã gần đến mùa hạ, xiêm y của bản thân và Tiểu Điệp còn chưa thấy tin tức, cầm lên vài thước vải, cũng phải học khâu vá.
“A tỷ.” Tiểu Điệp nhẹ kéo kéo góc áo Diệp Nhất Y, Diệp Nhất Y ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa một quán cơm trưa.
“Tiểu Điệp đói bụng?”
“Không phải, Tiểu Điệp thấy đại thúc kia, giống như đồ ăn lúc trước a tỷ đã làm.”
Diệp Nhất Y lưu ý nhìn kỹ, chỉ thấy thương nhân kia đem bột mì trong tay vờn quanh vài cái, để vào bên trong nồi to, nồi to kia đổ đầy dầu nóng, xèo xèo vài tiếng, dầu cùng bột mì va chạm, lộc cộc lộc cộc sôi trào.
Diệp Nhất Y cười, nàng ngày ấy nhàn rỗi không có việc gì làm liền làm bánh quẩy cho Tiểu Điệp, sợ là bị tiểu cô nương nhớ kỹ, rất thèm ăn.

Thương nhân này làm cũng không phải bánh quẩy, vào lúc này được xưng là “Tái tử” hoặc là “Bánh vòng”, cũng cùng một loại dầu chiên mì phở, dùng bột mì, bột nếp cùng muối hoặc là đường mật xoa thành cao nhồng, dầu chiên mà thành, có hiệu quả tương tự như bánh quẩy.


Thấy Tiểu Điệp thích, Diệp Nhất Y đi qua mua một ít, Tiểu Điệp vui vẻ cầm lấy: “Cảm ơn a tỷ.”
“Tránh ra tránh ra! Cẩn thận phía trước!”
Đang giữa trưa, trên chợ lớn người nhiều rối ren, cách đó không xa một chiếc xe ngựa bỗng nhiên tiến tới từ lối vào của khu phố, xe ngựa rũ mành khảm hoàng kỳ, người đi đường hai bên sôi nổi né tránh.
Diệp Nhất Y vội vàng kéo Tiểu Điệp đến một bên, không biết nói gì liếc nhìn xe ngựa kia, rõ ràng biết được buổi trưa hôm nay trên đường bá tánh đông đảo, lại một hai phải từ nơi này xông vào, cũng không biết quan lão gia nhà ai, ngang ngược như thế.
Xe ngựa nhanh chóng đi qua, Diệp Nhất Y mang theo Tiểu Tiệp rời khỏi nơi này.
“Lang quân, sắp đến rồi.”
Chiếc xe ngựa kia sau khi ra khỏi khu phố tốc độ rõ ràng chậm lại, một vị tiểu sinh nước da trắng nỏn thanh tú kính cẩn ngồi ngay ngắn trên xe ngựa bẩm báo, không dám nhìn thẳng người trước mắt.
Thì ra quý nhân trên xe ngựa giờ phút này chậm rãi mở mắt, trường bào huyền sắc, tóc đen ngọc thúc, một đôi mắt phượng đen nhánh lộ ra vài phần không vừa ý, nâng tay xốc lên mành bên xe ngựa: “Tới rồi là được, để Lâm Tông Chánh nhanh chóng lăn tới đây.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bổn văn không đề cập nhiều đến cốt truyện triều đình
Bổn văn không đề cập nhiều đến cốt truyện triều đình
Bổn văn không đề cập nhiều đến cốt truyện triều đình
Chuyện quan trọng tình nói ba lần ~
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
(1) Bánh đậu xanh

(2) Phù dung tô

(3) Hạt kê
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương