Vu Công Tào có chút đồng tình, lần đầu tiên chủ động nói thêm vài câu: “Bên trong thôn, hiện tại có tất cả 52 nhà, khoảng chừng 200 người.Đa số mọi người đều hiền lành, nhưng cũng có vài thành phần lưu manh.


Nhà các ngươi cũng không ít người, chỉ cần chú ý một chút thì cũng không sao.

Sau khi các ngươi vào thôn, nhìn thấy căn nhà nào không có người thì có thể vào ở tạm trước, sau này muốn sửa sang hay dựng lại nhà mới thì đều tùy các ngươi.”Người Triệu gia vội vàng nói cảm ơn, Triệu Tương có chút lo lắng nói: “Đại nhân, phòng nào không có người ở chúng ta thật sự có thể vào ở sao?”Vu Công Tào nhìn hắn nói: “Đương nhiên, có vài người sống ở đây được vài năm không trụ được liền cứ thế chết đi, phòng cứ để trống như thế, là vật vô chủ.”Người Triệu gia hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến.Vu Công Tào hiểu rõ, cười ha hả nói: “Các ngươi chẳng lẽ còn kiêng kị cái này? Nơi này của chúng ta, cũng không khó khăn đến vậy, trong núi có rất nhiều thứ có thể ăn được, không đến nỗi khiến các ngươi đói chết, chỉ là rắn độc, sâu, kiến hơi nhiều một chút, các người gặp nhiều là thấy quen ngay!”Người Triệu gia sắc mặt lại biến:”...”Sau khi tiễn Vu Công Tào rời đi, Triệu Tương liền thở dài.

“Đi thôi, trước trước mắt chúng ta nên tìm một nơi để ở.


Phu nhân, khổ cho ngươi rồi, cũng khổ cho Nhã Nhi, A Lĩnh và bọn nhỏ!”Đặng Thị cố nén bi thương trong lòng, ôm lấy cặp song sinh miễn cưỡng cười nói:“Tốt xấu gì cả nhà chúng ta vẫn ở cạnh nhau, việc này so ra với những thứ khác đều không quan trọng…”Bên cạnh nam tử trẻ tên Hồ Lĩnh, sau khi họ rời kinh được bốn ngày hắn liền chạy tới, người này tầm 20 tuổi, mày rậm mắt to thân thể cường tráng, trên đường đi khó khăn mệt nhọc đến mấy cũng không thấy cơ thể hắn suy nhược, ngược lại nhìn càng khỏe khoắn hơn.Nhìn hắn cũng có thể thấy không phải là người dễ trêu chọc, lại nhìn sang vợ chồng Triệu Tương, Triệu Lê Nhã và đôi song sinh,trên mặt liền hiện rõ là người chất phác hiền lành dễ bắt nạt.Hắn cười ha ha để lộ hai hàm răng trắng: “Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, chúng ta nhất định sẽ sống tốt! có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ các ngươi!”Triệu Tương cùng Đặng Thị đều nở nụ cười, cũng cảm thấy đau lòng, vô số lời cảm kích đều không nói nên lời.

Nói ra thì quá khách sáo rồi.Hồ Lĩnh là con của Triệu quản gia, nhưng cả gia đình đều đã được thoát tịch.Tại thời điểm người Triệu gia gặp biến cố ,Hồ lĩnh nghe lời cha mẹ không chút do dự quay lại Triệu gia.Triệu Lê Nhã là cô nương đang đợi gả, vì vậy,đểngăn người ta đàm tiếu, liền để hắn nhận Trịệu Tương, Đặng Thị làm nghĩa phụ,nghĩa mẫu, danh chính ngôn thuận đi theo cả nhà bọn họ cùng lưu vong.Có hắn ở đây, trên đường đi cũng ít đi rất nhiều chuyện phiền phức.Người Hồ gia nhiệt tình như thế, một lời cảm tạ cũng không thể trả hết.Triệu Lê Nhã cũng cười, mọi chuyện đều đã kết thúc, trong lòng ngược lại có chút hưng phấn: “ Cha mẹ, ca, A Tương, A Lâm, chúng ta trước hết vào thôn đã! Ngày tháng còn dài lắm, biết đâu sau này lại phát sinh kỳ tích! chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc, mọi chuyện đều sẽ có khởi đầu, một khi đã có khởi đầu, mọi thứ nhất định sẽ càng ngày càng tốt!”Lông mày Triệu Tương và Đặng Thị cũng giãn ra, tâm tình cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.“ Tốt tốt, A Nhã nói đúng! Sẽ tốt, sẽ tốt…đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ ở đã!”“ Nào, chúng ta vào thôn thôi.”Một nhà sáu người ôm hành lý cứ như vậy đi vào thôn .Huyện Cao Liêm một nửa là đất bằng một nửa là đồi núi, Thôn Diên là mảnh đất chủ yếu dựa vào đồi núi cách khá xa đất bằng ,đưa tầm mắt nhìn xung quanh liền thấy không sót thứ gì.Thôn này rất lớn, người cũng phức tạp, không biết vì sao, nơi này nhìn quanh khá là hoang vu.Chỉ thời gian buổi chiều, ánh nắng đã khá là gắt, thế này chắc cũng không ai muốn ra ngoài.


Trên đường đi yên tĩnh một bóng người cũng không có..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương