Tiêu Chính Đình bái biệt Hoàng Thượng, xoay người rời khỏi Hàm Xuân Thất.

hắn cũng không có vội vã rời đi, mà gọi một tiểu thái giám lại, hỏi: “Hoàng Thượng gần đây thích hoa? Bổn vương gần đây trùng hợp có được bồn hoa cúc tím, không bằng ngày khác đưa vào cung, dâng tặng Hoàng Thượng.”

Sắc mặt tiểu thái giám nháy mắt trở nên quái dị, nhưng tia quái dị này thực mau bị hắn áp xuống.

hắn cười nói: “Việt Vương có tâm, Hoàng Thượng không thích hoa.”

“Phải không.” Tiêu Chính Đình chỉ thản nhiên cười một cái, nhưng cũng không lại hỏi bình cổ cao đốm hồng kia cắm chính là cái gì.

hắn mang theo gã sai vặt chậm rãi rời khỏi Hàm Xuân Thất, khi rời đi, hắn còn quay đầu quét mắt nhìn cung nữ nơi này. Bên trong không có ai giống nàng. Nghĩ đến trang phục của nàng ngày đó, hẳn là cũng là một người có thân phận cao quý. hắn rất rõ ràng, trong cung trừ bỏ ba người từ Dân Trạch huyện tới, ngoài ra cũng không có cung nữ mới tiến cung. Khi tới, hắn đã gặp hai người.

Chỉ còn lại người kia……

Nữ tử được đưa tới sớm nhất, cái ngốc nhi kia.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Đình lại cảm thấy không khỏi buồn cười.

Ngốc nhi kia chính là nàng sao? không có khả năng.

Có lẽ là tiểu hoàng đế ngầm dưỡng nữ tử nào đó cũng không chừng, dù sao cũng đến tuổi rồi.

Tiêu Chính Đình thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhanh chóng rời đi.

Tiêu Chính Đình chân trước vừa rời đi, sau lưng Dương yêu Nhi lại vừa đến Hàm Xuân Thất.

Nàng đi đến bên rèm trướng, mơ hồ cảm thấy dược vị bên trong lại đậm hơn. không chờ cung nữ bên cạnh duỗi tay, nàng liền trước một bước duỗi tay xốc mành lên, sau đó sải bước vào.

Trong phòng một mảnh tối tăm, lộ vẻ không gian đặc biệt chật hẹp. Giông như khi nàng còn bé nghe chuyện xưa, có dã thú thường lui tới rừng rậm quái dị.

Dương yêu Nhi cẩn thận nuốt nuốt nước miếng.

Xuân Sa phía sau nàng cả tâm can đều run rẩy, thầm nói hôm nay không khí Hàm Xuân Thất quả thậtvô cùng dọa người, nhưng nàng lại không tiện nắm lấy tay áo Dương cô nương, đành phải trơ mắt nhìn Dương cô nương hướng vào chỗ sâu bên trong đi tới.

Dương yêu Nhi nhỏ giọng dò hỏi: “Hoàng Thượng?” Nàng thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại, xuyên qua rèm trướng, vào trong tai Tiêu Dặc.

Tiêu Dặc còn đang nằm ngửa trên giường, không nghĩ rằng hôm nay Dương yêu Nhi tới sớm như vậy.

Dương yêu Nhi tăng tốc, nàng đi tới bên mép giường, sau đó đánh bạo vén rèm trướng, trong miệng còn nhỏ nhẹ mà tiếp tục gọi: “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……” Vừa nghe đến, tựa như đang làm nũng.

Tiêu Dặc biết nàng không phải đang làm nũng, mà là đang sợ hãi.

Nàng sợ hãi đến thanh âm đều run lên, nhưng lại vẫn cố chấp gọi hắn.

Khi rèm trướng hoàn toàn bị nhấc lên, Dương yêu Nhi cúi người muốn đi tìm người trên giường, lại bị vướng vào chân giường một cái, lảo đảo một cái liền ngã xuống, nàng không kịp đề phòng, nắm lấy dây cột rèm trướng, liền kéo dây cột rèm trướng hạ xuống, vừa vặn ngăn trở bên trong giường.

Mà nàng nằm úp sấp trên người Tiêu Dặc, trong nháy mắt trở nên mờ mịt, liền ngay cả phải đứng dậy cũng không nhớ.

Tiêu Dặc vươn tay, chạm vào tóc của nàng, tóc của nàng mềm mại, giống như nàng vậy. Sau đó Tiêu Dặc thu hồi tay, nhàn nhạt nói: “một đầu đâm xuống, là vì trên người trẫm có đậu hủ để ăn sao?”

Dương yêu Nhi vô cùng thật thành mà phe phẩy đầu, nói: “không có.”

Ngón tay nàng chọc chọc cánh tay Tiêu Dặc, lại chọc chọc ngực hắn: “Cứng.” Sau đó nàng lại sờ sờ đầu mình, sờ sờ ngực của mình, nói: “Đau.”

Hiển nhiên là vừa rồi bị đâm đau.

Tiêu Dặc nhanh chóng bắt được ngón tay của nàng: “Đêm nay ăn kim ngân vịt, ăn hay không ăn?”

Nghe thấy tên món ăn này, Dương yêu Nhi liền lộ ra ánh mắt thèm nhỏ dãi, nàng gật gật đầu, nhưng kịp phản ứng lại trong nhà ánh nến u ám, Hoàng Thượng có lẽ nhìn không thấy. Vì thế nàng vội nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Dặc, nói: “Ăn.” nói xong, nàng mới buông tay, sau đó tự mình gian nan bò xuống.

“đi thôi, chúng ta.” Nàng thúc giục nói.

Hiển nhiên mà nói kim ngân vịt kia, lực hấp dẫn so với Tiêu Dặc lớn hơn nhiều.

Tiêu Dặc lúc này mới chậm rì rì ngồi dậy, để các cung nữ thắp đèn.

Trong chớp mắt, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Dương yêu Nhi ánh mắt kinh ngạc xoay một vòng, nàng phát hiện thì ra trong phòng có thật nhiều cung nhân đang đứng. Những người này đang nhìn chằm chằm nàng, nở nụ cười thật kỳ quái.

Dương yêu Nhi tất nhiên là không cảm thấy thẹn thùng, nàng chỉ túm túm làn váy, đứng ở bên cạnh giường, ngoan ngoãn chờ Tiêu Dặc thay quần áo.

Tiêu Dặc cũng đã quen nàng lớn mật như vậy, cũng không mở miệng trách cứ.

hắn thực mau thay tốt xiêm y, nói: “đi đi.”

Dương yêu Nhi gật đầu, ngoan ngoãn đi ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Nhiều điểm chút, nhiều điểm chút.”

“Cái gì nhiều điểm chút?”

Dương yêu Nhi chỉ chỉ ngọn nến, khoa tay múa chân một vòng lớn: “Muốn nhiều điểm một ít.”

Tiêu Dặc thanh âm có chút lạnh: “Vì sao?” hắn ánh mắt dừng ở nàng trên người, hỏi: “Khi tiến vào cảm thấy sợ?”

Dương yêu Nhi gật đầu lại lắc đầu: “không điểm, sẽ sợ. Ta sợ, ngươi cũng sợ.”

hắn tất nhiên là không sợ, tiếp xúc nhiều năm, lại như thế nào sẽ sợ?

Tiêu Dặc trầm mặc.

Qua một lát, hắn mới vừa rồi nhấp môi dưới, nói: “Dao Nhi nói rất đúng.”

Dương yêu Nhi nhăn mũi: “không phải, không phải Dao Nhi. không phải gọi như vậy.”

“Vậy gọi như thế nào?”

Dương yêu Nhi chỉ vào chính mình: “yêu, yêu Nhi.” Nàng từng câu từng chữ đọc rất rõ ràng, tựa như là đang dạy Tiêu Dặc nhận chữ.

Tiêu Dặc lúc này mới biết, thuộc hạ đem nàng tên truyền sai rồi.

Nàng nên gọi là Dương yêu Nhi, mà không phải Dương Dao Nhi. yêu, mang ý nghĩa bé nhỏ. Tiêu Dặc từng nghe nói, dân gian thường có thói quen đặt tên này cho hài tử đứng hàng thứ, như vậy liền giảm bớt phiền toái. Nghĩ đến người nhà nàng cũng không đặt tên, liền cứ như vậy gọi nàng.

May mà…… không phải gọi là Dương Đại Nữu……

Nghĩ đến đây, Tiêu Dặc khóe miệng cong lên mềm mại.

hắn hỏi lại Dương yêu Nhi: “Ngươi biết viết tên của mình sao?”

Dương yêu Nhi vẻ mặt mờ mịt, tất nhiên là không.

Tiêu Dặc dừng lại, nói: “Ngày mai đến đây sớm một chút, trẫm dạy ngươi.”

Dương yêu Nhi mặt đầy hân hoan gật đầu.

Nàng chép chép miệng, suy nghĩ, viết chữ a…… Đệ đệ cũng không biết viết chữ…… Học viết chữ là việc vô cùng vô cùng tốt. Nàng không ngu ngốc, nàng nhớ rõ, nương luôn ở bên tai nói như vậy.

Tiêu Dặc đột nhiên xoay người lại, nắm lấy tay Dương yêu Nhi nhéo nhéo.

Gần đây nàng ăn ngon uống tốt, dưỡng được một chút thịt, bàn tay nhéo đến đều mềm mụp. Tiêu Dặc nhéo xong, liền nhanh chóng buông ra.

Hậu cung của Huệ Đế vô cùng loạn, đám phi tần cơ thiếp người người đều như rắn khoác lên trên người một lớp da mỹ nhân xinh đẹp.

Về sau Thái Hậu một tay nắm giữ quyền lực, liền càng khiến hắn cảm thấy chán ghét. hắn chán ghét phi tần của tiên đế, cho tới bây giờ, cũng chán ghét nữ tử trên thế gian này. Dung mạo càng xinh đẹp, hắnlại càng chán ghét.

Cho nên khi cung nữ giúp hắn mặc quần áo, đều vạn phần cẩn thận, không dám tùy tiện chạm vào thân thể hắn. Như thế ngược lại cũng rất tốt, áp chế tâm tư trèo lên câu dẫn của những người đó…… hắn tất nhiên sẽ không bao giờ đi lên đường cũ của Huệ Đế.

Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn chằm chằm Dương yêu Nhi vài lần.

Ngược lại chỉ có cái ngốc nhi này đâm vào trong ngực hắn, mới vừa rồi làm cho hắn cảm thấy nữ tử vốn chính là mềm mại như vậy.

hắn nói: “Tới gọi một tiếng lão sư nghe một chút.”

Dương yêu Nhi không hiểu ý, nhưng lại bắt chước như vẹt, nàng ngoan ngoãn bắt chước gọi: “Lão sư.”

Tiêu Dặc nhìn về phía thoa cài tóc vòng trên đầu nàng, giơ tay ngoéo một cái, giống như vuốt ve. hắnthấp giọng nói: “thật ngoan.”

Tác giả có lời muốn nói:

yêu Nhi lớn tuổi. Nhưng tiểu hoàng đế rất sớm liền đã “Thành thục”!

Cho nên kỳ thật là tiểu hoàng đế dưỡng thành yêu Nhi.

-

Buồn ngủ quá dụi mắt. Đại gia ngủ ngon. Đêm mai 9 giờ gặp lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương