Tháng Tám năm đó, phu quân ta tham gia kỳ thi Hương, đỗ cử nhân, là vị cử nhân duy nhất của cả huyện.

Mùa xuân năm sau, ta và chị chồng cùng phu quân ta lên kinh ứng thí.

Trên đường đi, bọn ta đã cứu ba cô nương trẻ và một cậu bé chừng bốn, năm tuổi khỏi tay bọn buôn người.

Ba cô nương sau khi quỳ lạy tạ ơn thì cầm mấy lượng bạc bọn ta cho rồi vội vã về quê.

Chỉ có cậu bé kia, cứ bám lấy tỷ tỷ không rời, cũng không chịu nói nhà mình ở đâu.

Phu quân ta nói với tỷ tỷ: "Chặng đường phía trước còn xa, mang theo một đứa trẻ e là bất tiện.

Hay là tỷ đưa bánh bao nhỏ về nhà, đệ sẽ cùng nương tử tiếp tục lên kinh?"
Bánh bao nhỏ là biệt danh ta đặt cho cậu bé đó.

Vì cậu bé không chịu nói tên, lại trắng trẻo, mũm mĩm, lúc mới được cứu thì vừa sợ hãi vừa lo lắng, cứ nép vào lòng chị chồng khóc nức nở, trông đáng thương vô cùng, giống như một cái bánh bao nhỏ trắng trẻo, mềm mại!
"Cũng được.

" Tỷ ấy gật đầu: "Qua hai huyện nữa là về đến nhà rồi, còn đường lên kinh thành thì xa xôi lắm.

Tỷ sẽ đưa bánh bao nhỏ về, đợi khi nào nó chịu nói nhà ở đâu thì đưa nó về với gia đình nó.


"
Nhưng bánh bao nhỏ hình như không muốn về nhà, nghe vậy liền ôm chặt cổ tỷ tỷ, lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng nhìn y phục và miếng ngọc đỏ quý giá mà cậu bé đeo trên người, có thể thấy gia đình nó chắc chắn là giàu sang quyền quý.

Miếng ngọc bội đó là sau khi bọn ta dùng khói mê, đánh ngất bọn buôn người, trói chúng lại giao cho quan phủ, rồi lục soát người chúng mới tìm được và trả lại cho bánh bao nhỏ.

Cậu bé nói: "Cha cho.

"
Sau đó thì không chịu nói gì thêm.

Chỉ là khi biết bọn ta muốn lên kinh thành, cậu bé lại lấy miếng ngọc đưa cho phu quân ta: "Cho ngươi.

"
"Cho ta?" Phu quân ta ngơ ngác.

Bánh bao nhỏ nghiêm túc gật đầu, buông tay tỷ tỷ ra, chỉ vào miếng ngọc, nói: "Tên.

"
Phu quân ta cầm miếng ngọc đỏ, cẩn thận quan sát.

Một lúc sau, hắn mỉm cười nói: "Lần trước ta không để ý kỹ, thì ra trong miếng ngọc này có khắc hai chữ nhỏ.

"
Ta đến gần xem.

Từ khi thành thân, phu quân ta vẫn luôn dạy ta đọc chữ viết chữ, giờ ta cũng nhận mặt được kha khá chữ rồi.

"Vĩnh Ngạo?" Ta nhìn bánh bao nhỏ, cười hỏi: "Bánh bao nhỏ, thì ra con tên là Vĩnh Ngạo à?"
Cậu bé khẽ hừ một tiếng, dụi mặt vào lòng tỷ tỷ, không thèm để ý đến ta.

Tỷ tỷ hỏi vì sao cậu bé lại đưa ngọc bội cho phu quân ta, cậu bé cũng không nói lời nào.

Phu quân ta nheo mắt lại: "Nếu vậy, ta sẽ giữ nó, đợi khi nào về sẽ trả lại cho con.


"
"Ừm.

" Lần này, bánh bao nhỏ gật đầu.

Tháng Hai, đến kỳ thi Hội.

Ngày công bố kết quả, ta ở trong tiểu viện mình thuê, lòng nóng như lửa đốt, đi tới đi lui không yên.

Buổi chiều, phu quân ta được người bạn mới quen ở kinh thành là Vương Thư Tận đẩy xe lăn về, trên tay cầm một hộp bánh quế hoa mà ta thích ăn.

"Phu quân, thế nào rồi?" Ta chẳng buồn nhìn bánh quế hoa, lo lắng hỏi.

Phu quân ta lắc đầu.

Lòng ta chợt lạnh, đau lòng nhìn hắn, sợ hắn thương tâm, vội vàng an ủi: "Không sao, phu quân mắc bệnh, thi không đỗ cũng là lẽ thường.

Sang năm chúng ta lại thi lại!"
Hắn lại cười, bỗng nhiên đứng dậy, vươn tay kéo ta vào lòng, vui mừng nói: "Nương tử, đỗ rồi, ta đỗ Cống sĩ rồi!"
"Thật sao?" Ta đẩy hắn ra, vui mừng khôn xiết.

Vương Thư Tận cười nói: "Thanh Tùng muốn cho chị dây một kinh hỉ! Lần này đỗ Cống sĩ, vào tháng sau sẽ ứng thí Điện thí!"
"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Ta nhào vào lòng phu quân ta.

Nhất thời quên mất chân hắn còn chưa khỏi hẳn, ta dùng sức quá mạnh, đẩy hắn ngã xuống đất!
Vương Thư Tận là một thư sinh, lại là người mặt mỏng, liên tục nói "Phi lễ chớ nhìn", quay người lại vội vàng chạy mất!
Phu quân ta cũng không đứng dậy, cúi đầu hôn lên khóe miệng ta, cười trêu ghẹo nói: "Phu nhân, giữa ban ngày ban mặt, đừng nên lỗ mãng như vậy! "

Lúc thi Điện thí, phu quân ta đem ngọc bội của bánh bao nhỏ đeo lên bên hông.

Ta hỏi hắn: "sao phải làm vậy?"
Hắn lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy! có lẽ sẽ có ích.

"
Về sau, phu quân ta thi Điện thí xong, trở về nói với ta, trong Điện thí, có người vì hắn ngồi xe lăn xuất hiện, cố ý làm khó hắn, nói hành động bất tiện, làm sao có thể vì triều đình mà ra sức?
Hắn hận không thể mượn cớ này, trước tiên loại phu quân ta ra khỏi Điện thí!
Thế nhưng, vị Lão thừa tướng không có quan hệ thân thích với chúng ta, lại lên tiếng bảo vệ phu quân ta.

Lão thừa tướng nói: "Ngồi xe lăn vẫn có thể thi đỗ Cống sĩ, càng nên khen thưởng người có chí hướng, thân tàn mà chí kiên như vậy! Huống chi các chức vụ trong triều, không phải đều cần phải chân tay lành lặn mới có thể làm việc.

"
Đối với việc này, nhiều người tán thành lời của Lão thừa tướng.

Tranh chấp một hồi như vậy, kinh động đến Hoàng đế.

Hoàng đế cũng tán thành lời của Thừa tướng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương