Cấm Kỵ
-
Chương 61: Anh em tương tàn
Lục Sở Viêm ngồi lên ghế chủ tịch, xoay người một cách mãn nguyện. Đây không phải lần đầu tiên hắn đặt mông được lên vị trí cao thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hương vị của quyền lực.
Trong đầu Lục Sở Viêm lúc này không ngừng nghĩ về một tương lai tỏa sáng của bản thân, phải cần có một tiếng ho của Trình Thiếu Khanh mới kéo hắn về với thực tại.
“Anh vừa nói gì ấy nhỉ?”
Trình Thiếu Khanh siết chặt tay, hắn đã để cho hắn ta thử cảm giác danh vọng nhưng tên này lại sớm quên đi thân phận của mình đến vậy. Hắn cố kìm nén cơn tức giận, dẫu sao việc tiếp theo mới quan trọng.
“Tôi nói… tôi cần anh giúp một chuyện.”
“Ừm, nói đi.” Lục Sở Viêm vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng.
“Giúp tôi dụ Lục Sở Ngạo tới một nơi…”
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt của hắn ta chợt thay đổi rõ rệt. Có vẻ như hắn không hứng thú lắm với chuyện này.
“Chỉ đơn giản là tôi muốn để Linh Vân, tôi và anh ta gặp mặt lần cuối, nói rõ ràng quan hệ.”
Trình Thiếu Khanh nhanh hiểm mưu mô đến đâu, Lục Sở Viêm đương nhiên đều biết. Hắn sẽ không đơn giản chỉ vì muốn gặp mặt nói chuyện, lý do sau đó chắc sẽ sâu xa hơn nhiều.
Cho dù hiện tại mối quan hệ của Lục Sở Ngạo và Lục Sở Viêm không được tốt, nói đúng hơn thì như kẻ thù. Nhưng dù sao họ cũng là anh em trong một nhà, Lục Sở Viêm không dám đặt cược tính mạng của em trai mình vào tay của tên ác ma này.
“Tôi… không làm được.”
Sự nao núng của Lục Sở Viêm làm cho Trình Thiếu Khanh mất đi kiên nhẫn. Con cờ trên tay sao hôm nay lại chẳng biết nghe lời chút nào vậy? Hắn mỉm cười, nói bằng cả sự chân thành.
“Tôi đã nói rồi, chỉ là gặp mặt thôi. Trước đó tôi có hơi nóng tính làm hại anh ta, anh ta nhất định sẽ không chấp nhận lời mời của tôi. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để xin lỗi…”
“Yên tâm đi, giúp tôi, anh sẽ không thiệt thòi gì cả đâu.”
Lục Sở Viêm dần bị lời nói ngọt như mật ấy mê muội, hắn hỏi lại.
“Giúp anh, tôi được gì?”
“Không phải anh muốn có quyền lực, muốn mọi người thực sự quy phục dưới chân mình hay sao? Nếu như Lục Sở Ngạo đến, tôi sẽ đưa cổ phần của DNS cho anh giữ.”
“Cổ phần của DNS?”
Lục Sở Viêm hai mắt như sáng rực lên. Nhiều năm trước, DNS là một công ty nổi lên như diều gặp gió, giữ một vị trí nhất định trong ngành truyền thông. Tuy bây giờ không còn là thời kỳ đỉnh cao nhưng một công ty với Lục Sở Viêm mà nói quả thật là trân bảo.
Hắn có vẻ đã thực sự tin vào lời nói mùi mẫn của Trình Thiếu Khanh.
“Thực sự không làm gì em trai tôi?”
“Chu Linh Vân bây giờ là của tôi, tôi còn lo sợ điều gì nữa? Nhanh chóng làm sớm việc đi, ghế chủ tịch cách anh không còn bao xa đâu.”
Lục Sở Viêm im lặng tựa như đồng ý. Hắn tựa lưng trên chiếc ghế chủ tịch, cảm giác thoải mái biết bao nhiêu.
Sau hơn một tuần tĩnh dưỡng, sức khỏe của Lục Sở Ngạo hoàn toàn bình phục và có thể xuất viện. Anh quay trở lại công ty tìm đầu mối của kẻ phá đám, kết quả không quá bất ngờ khi hắn chính là Lục Sở Viêm.
Anh đem theo cơn tức giận lái xe trở về công ty, trên đoạn đường lớn tối tăm liền bắt gặp một thân ảnh liêu xiêu chạy ra từ bên lề đường. Rõ ràng còn cách xe tận vài mét vậy mà hắn đã ngã rạp xuống nền đất.
Lục Sở Ngạo vội dừng xe lại, cảm giác thân ảnh này trông rất quen thuộc. Bình thường, anh sẽ coi họ là một kẻ lưu manh lừa đảo mà ném chút tiền coi như xong chuyện, nhưng lần này người trước mặt không giống đang ăn vạ.
Khi tiến dần tới, Lục Sở Ngạo nhíu mày cố nhìn rõ, ngay khi gương mặt ấy ngẩng lên liền phát hiện hẳn lại chính là anh trai của mình.
“Lục Sở Viêm?”
Anh khó hiểu khi nhìn thấy một đống vết thương trên người cùng gương mặt bầm tím của hắn. Lục Sở Viêm còn sót chút hơi tàn, nắm chặt lấy cánh tay của Lục Sở Ngạo mà nói.
“Sở Ngạo… anh bị… thằng khốn Trình Thiếu Khanh lừa… anh…”
“Anh còn dám nói? Anh có biết vì chuyện đó mà tôi không cứu được Linh Vân hay không? Đồ khốn!” Lục Sở Ngạo siết chặt cổ áo của Lục Sở Viêm mà hằn giọng, nhưng tuyệt nhiên không dùng vũ lực với một kẻ đang thoi thóp.
“Hắn nói sẽ cho anh địa nên… anh sai rồi… cho nên… cho nên anh mới muốn chuộc lỗi. Anh tìm cách đưa Linh Vân ra ngoài, nhưng chưa được bao xa đã bị hắn tóm gọn…”
Nghe thấy hai chữ Linh Vân, Lục Sở Ngạo liền sốt ruột. Hắn nói tiếp.
“Cô ấy đang trốn ở khu nhà hoang đường C, Trình Thiếu Khanh đã bắt đầu tìm kiếm. Anh bị người của bọn hắn đánh một cách tàn nhẫn, thật may mới thoát được mạng chạy về đây… Sở Ngạo… anh xin lỗi…”
Giọt nước mắt hiếm hoi của Lục Sở Viêm rơi xuống triệt để đưa Lục Sở Ngạo vào hoang mang. Anh không biết lời nói này của hắn là thật hay giả, nhưng nỗi run sợ bây giờ đây hoàn toàn là thật!
Chu Linh Vân từng nói không được hành động khinh suất, thế nhưng Lục Sở Ngạo luôn bị đưa vào đường cùng. Nếu như anh chậm một giây, khả năng Chu Linh Vân bị bắt sẽ nhiều lên một chút.
Đương nhiên, anh không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào nữa!
Lục Sở Ngạo bấm máy gọi cho quản gia trong nhà.
“Lão Lý, đến đường B đón Sở Viêm về.”
Ngay sau đó, anh dập máy rồi lập tức lên xe phóng đi đến đường C. Ngồi trong xe nhìn ra con đường đầy xa xăm trước mặt, trong lòng Lục Sở Ngạo nóng ran như lửa đốt.
Anh không kịp nói với Phó Quân Sơn và Phùng Khải về chuyện này, bởi dẫu có đến kịp cũng sẽ đánh rắn động cỏ. Vẫn là một mình anh hành động, tránh ảnh hưởng đến người khác.
Không lâu sau đó, Lục Sở Ngạo tới được đường C. Anh đã cố ý dừng lại một nơi cách khá xa nhà hoang để đám người của Trình Thiếu Khanh không phát hiện. Phía trước là một mảng tối đen tuyền, chỉ le lói chút ánh sáng trong căn nhà hoang ấy.
Có lẽ Trình Thiếu Khanh hắn đang ở nơi đó.
Theo lời Lục Sở Viêm, Chu Linh Vân đang cố trốn đâu đó quanh đây, có điều quanh đây không chỉ có mình anh mà còn có khá nhiều vệ sĩ cũng đang ráo riết tìm kiếm.
Lục Sở Ngạo thận trọng vừa đi dò đường, vừa gọi nhỏ.
“Linh Vân, Linh Vân!”
Không một âm thanh đáp lại ngoài tiếng đạp cỏ vang lên. Lục Sở Ngạo phát hiện phía sau mình hình như có điều gì đó bất thường. Anh tiến một bước, tiếng bước phía sau lại cùng theo tiếng bước chân của anh.
Vừa mới quay người lại, bóng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện, ánh trắng chiếu xuống làm hiện rõ khúc gỗ to dài trên tay hắn.
“He… he…”
Cùng với tiếng cười, thanh âm va đập của khúc gỗ liền vang lên. Một dòng máu đỏ văng trên không trung, Lục Sở Ngạo hoàn toàn bất tỉnh ngã rạp xuống.
Không lâu sau, Lục Sở Ngạo được đưa tới trước mặt Trình Thiếu Khanh. Nhìn thành quả trước mắt, hắn rất hài lòng mà thả một làn khói trắng lên không trung, nụ cười dần mất đi nhân tính.
“Làm tốt lắm… tôi thích nhất là cảnh… anh em tương tàn thế này. Haha! Ha… ha…”
Trong đầu Lục Sở Viêm lúc này không ngừng nghĩ về một tương lai tỏa sáng của bản thân, phải cần có một tiếng ho của Trình Thiếu Khanh mới kéo hắn về với thực tại.
“Anh vừa nói gì ấy nhỉ?”
Trình Thiếu Khanh siết chặt tay, hắn đã để cho hắn ta thử cảm giác danh vọng nhưng tên này lại sớm quên đi thân phận của mình đến vậy. Hắn cố kìm nén cơn tức giận, dẫu sao việc tiếp theo mới quan trọng.
“Tôi nói… tôi cần anh giúp một chuyện.”
“Ừm, nói đi.” Lục Sở Viêm vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng.
“Giúp tôi dụ Lục Sở Ngạo tới một nơi…”
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt của hắn ta chợt thay đổi rõ rệt. Có vẻ như hắn không hứng thú lắm với chuyện này.
“Chỉ đơn giản là tôi muốn để Linh Vân, tôi và anh ta gặp mặt lần cuối, nói rõ ràng quan hệ.”
Trình Thiếu Khanh nhanh hiểm mưu mô đến đâu, Lục Sở Viêm đương nhiên đều biết. Hắn sẽ không đơn giản chỉ vì muốn gặp mặt nói chuyện, lý do sau đó chắc sẽ sâu xa hơn nhiều.
Cho dù hiện tại mối quan hệ của Lục Sở Ngạo và Lục Sở Viêm không được tốt, nói đúng hơn thì như kẻ thù. Nhưng dù sao họ cũng là anh em trong một nhà, Lục Sở Viêm không dám đặt cược tính mạng của em trai mình vào tay của tên ác ma này.
“Tôi… không làm được.”
Sự nao núng của Lục Sở Viêm làm cho Trình Thiếu Khanh mất đi kiên nhẫn. Con cờ trên tay sao hôm nay lại chẳng biết nghe lời chút nào vậy? Hắn mỉm cười, nói bằng cả sự chân thành.
“Tôi đã nói rồi, chỉ là gặp mặt thôi. Trước đó tôi có hơi nóng tính làm hại anh ta, anh ta nhất định sẽ không chấp nhận lời mời của tôi. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để xin lỗi…”
“Yên tâm đi, giúp tôi, anh sẽ không thiệt thòi gì cả đâu.”
Lục Sở Viêm dần bị lời nói ngọt như mật ấy mê muội, hắn hỏi lại.
“Giúp anh, tôi được gì?”
“Không phải anh muốn có quyền lực, muốn mọi người thực sự quy phục dưới chân mình hay sao? Nếu như Lục Sở Ngạo đến, tôi sẽ đưa cổ phần của DNS cho anh giữ.”
“Cổ phần của DNS?”
Lục Sở Viêm hai mắt như sáng rực lên. Nhiều năm trước, DNS là một công ty nổi lên như diều gặp gió, giữ một vị trí nhất định trong ngành truyền thông. Tuy bây giờ không còn là thời kỳ đỉnh cao nhưng một công ty với Lục Sở Viêm mà nói quả thật là trân bảo.
Hắn có vẻ đã thực sự tin vào lời nói mùi mẫn của Trình Thiếu Khanh.
“Thực sự không làm gì em trai tôi?”
“Chu Linh Vân bây giờ là của tôi, tôi còn lo sợ điều gì nữa? Nhanh chóng làm sớm việc đi, ghế chủ tịch cách anh không còn bao xa đâu.”
Lục Sở Viêm im lặng tựa như đồng ý. Hắn tựa lưng trên chiếc ghế chủ tịch, cảm giác thoải mái biết bao nhiêu.
Sau hơn một tuần tĩnh dưỡng, sức khỏe của Lục Sở Ngạo hoàn toàn bình phục và có thể xuất viện. Anh quay trở lại công ty tìm đầu mối của kẻ phá đám, kết quả không quá bất ngờ khi hắn chính là Lục Sở Viêm.
Anh đem theo cơn tức giận lái xe trở về công ty, trên đoạn đường lớn tối tăm liền bắt gặp một thân ảnh liêu xiêu chạy ra từ bên lề đường. Rõ ràng còn cách xe tận vài mét vậy mà hắn đã ngã rạp xuống nền đất.
Lục Sở Ngạo vội dừng xe lại, cảm giác thân ảnh này trông rất quen thuộc. Bình thường, anh sẽ coi họ là một kẻ lưu manh lừa đảo mà ném chút tiền coi như xong chuyện, nhưng lần này người trước mặt không giống đang ăn vạ.
Khi tiến dần tới, Lục Sở Ngạo nhíu mày cố nhìn rõ, ngay khi gương mặt ấy ngẩng lên liền phát hiện hẳn lại chính là anh trai của mình.
“Lục Sở Viêm?”
Anh khó hiểu khi nhìn thấy một đống vết thương trên người cùng gương mặt bầm tím của hắn. Lục Sở Viêm còn sót chút hơi tàn, nắm chặt lấy cánh tay của Lục Sở Ngạo mà nói.
“Sở Ngạo… anh bị… thằng khốn Trình Thiếu Khanh lừa… anh…”
“Anh còn dám nói? Anh có biết vì chuyện đó mà tôi không cứu được Linh Vân hay không? Đồ khốn!” Lục Sở Ngạo siết chặt cổ áo của Lục Sở Viêm mà hằn giọng, nhưng tuyệt nhiên không dùng vũ lực với một kẻ đang thoi thóp.
“Hắn nói sẽ cho anh địa nên… anh sai rồi… cho nên… cho nên anh mới muốn chuộc lỗi. Anh tìm cách đưa Linh Vân ra ngoài, nhưng chưa được bao xa đã bị hắn tóm gọn…”
Nghe thấy hai chữ Linh Vân, Lục Sở Ngạo liền sốt ruột. Hắn nói tiếp.
“Cô ấy đang trốn ở khu nhà hoang đường C, Trình Thiếu Khanh đã bắt đầu tìm kiếm. Anh bị người của bọn hắn đánh một cách tàn nhẫn, thật may mới thoát được mạng chạy về đây… Sở Ngạo… anh xin lỗi…”
Giọt nước mắt hiếm hoi của Lục Sở Viêm rơi xuống triệt để đưa Lục Sở Ngạo vào hoang mang. Anh không biết lời nói này của hắn là thật hay giả, nhưng nỗi run sợ bây giờ đây hoàn toàn là thật!
Chu Linh Vân từng nói không được hành động khinh suất, thế nhưng Lục Sở Ngạo luôn bị đưa vào đường cùng. Nếu như anh chậm một giây, khả năng Chu Linh Vân bị bắt sẽ nhiều lên một chút.
Đương nhiên, anh không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào nữa!
Lục Sở Ngạo bấm máy gọi cho quản gia trong nhà.
“Lão Lý, đến đường B đón Sở Viêm về.”
Ngay sau đó, anh dập máy rồi lập tức lên xe phóng đi đến đường C. Ngồi trong xe nhìn ra con đường đầy xa xăm trước mặt, trong lòng Lục Sở Ngạo nóng ran như lửa đốt.
Anh không kịp nói với Phó Quân Sơn và Phùng Khải về chuyện này, bởi dẫu có đến kịp cũng sẽ đánh rắn động cỏ. Vẫn là một mình anh hành động, tránh ảnh hưởng đến người khác.
Không lâu sau đó, Lục Sở Ngạo tới được đường C. Anh đã cố ý dừng lại một nơi cách khá xa nhà hoang để đám người của Trình Thiếu Khanh không phát hiện. Phía trước là một mảng tối đen tuyền, chỉ le lói chút ánh sáng trong căn nhà hoang ấy.
Có lẽ Trình Thiếu Khanh hắn đang ở nơi đó.
Theo lời Lục Sở Viêm, Chu Linh Vân đang cố trốn đâu đó quanh đây, có điều quanh đây không chỉ có mình anh mà còn có khá nhiều vệ sĩ cũng đang ráo riết tìm kiếm.
Lục Sở Ngạo thận trọng vừa đi dò đường, vừa gọi nhỏ.
“Linh Vân, Linh Vân!”
Không một âm thanh đáp lại ngoài tiếng đạp cỏ vang lên. Lục Sở Ngạo phát hiện phía sau mình hình như có điều gì đó bất thường. Anh tiến một bước, tiếng bước phía sau lại cùng theo tiếng bước chân của anh.
Vừa mới quay người lại, bóng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện, ánh trắng chiếu xuống làm hiện rõ khúc gỗ to dài trên tay hắn.
“He… he…”
Cùng với tiếng cười, thanh âm va đập của khúc gỗ liền vang lên. Một dòng máu đỏ văng trên không trung, Lục Sở Ngạo hoàn toàn bất tỉnh ngã rạp xuống.
Không lâu sau, Lục Sở Ngạo được đưa tới trước mặt Trình Thiếu Khanh. Nhìn thành quả trước mắt, hắn rất hài lòng mà thả một làn khói trắng lên không trung, nụ cười dần mất đi nhân tính.
“Làm tốt lắm… tôi thích nhất là cảnh… anh em tương tàn thế này. Haha! Ha… ha…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook