Cấm Kỵ
-
Chương 52: Đứa bé vẫn còn sống
Chu Linh Vân rời giường, mặc một bộ đồ đen bó sát, tóc búi cao rồi ra khỏi nhà. Cô chính là muốn đến bệnh viện để tìm hiểu sự thật. Cô vẫn còn nhớ vị bác sĩ đến báo tin cho mình, ông ta là trưởng khoa sản.
Rất nhanh sau đó, cô đã có mặt tại cổng bệnh viện. Cứ đi vào một cách quang minh chính đại, ông ta chắc chắn sẽ có phòng bị từ trước, cho nên Chu Linh Vân đã liều lĩnh đi lối cửa sau, trèo lên ban công rồi tới được phòng của trưởng khoa.
Vị bác sĩ tên ấy vẫn còn làm việc vào đêm khuya. Tuy nói là làm việc nhưng thực ra lại là đang đếm tiền bẩn. Chu Linh Vân càng nhìn càng lo sợ, loại người chuyên nhận tiền hối lộ như này còn việc gì mà không dám làm?
Cô nhẹ nhàng trèo lên ban công, đến được khung cửa liền dùng thân hình mảnh mai dễ dàng đột nhập vào trong. Từng bước chân của cô đều rón rén cẩn thận, đến khi tới gần mới giữ chặt lấy cổ của ông ta lại, uy hiếp bằng một con dao sắc nhọn.
“Ai… là…”
“Câm miệng! Còn la lên tôi sẽ cắt đứt cuống họng của ông!”
Những tờ tiền đỏ chói trên tay của ông ta rơi xuống, vừa nhìn thấy con dao sắc nhọn đang kề ngay cổ của mình, vị bác sĩ ấy đã ngậm miệng im bặt.
Qua một thời gian không dài, ông ta đã bị Chu Linh Vân trói chặt lên ghế, miệng cũng bị bịt chặt lại. Lúc bấy giờ, ông mới nhận được ra người đang ngồi trước mặt mình chính là Chu Linh Vân.
“Con của tôi trong lần sinh ấy rốt cuộc còn sống hay đã chết?”
Tên bác sĩ ấy lắc đầu không ngừng kêu lên bằng tiếng họng, Chu Linh Vân khi ấy mới tháo bịt miệng ra. Ông ta dùng sức thở mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu.
“Chết… đã chết rồi… tôi đã thông báo với cô và người nhà, cô rốt cuộc còn không tin gì nữa?”
Sắc mặt của Chu Linh Vân không hề thay đổi, cô tiến lại gần, ghì chặt chiếc dao vào cổ của ông ta khiến cho nó rướm ra một chút máu đỏ.
“Ông nghĩ với số tiền ăn hối lộ này cộng với cái chết trong đêm khuya, đáng không?”
Cảm nhận được cơn đau rát dưới cổ, ông ta tím xanh mặt mày lại, lắp bắp.
“Cô… cô tính làm gì? Cô như vậy là giết người, là… phạm pháp!”
Khóe miệng của Chu Linh Vân khẽ nhếch lên, con dao sắc nhọn mỗi lúc một ghì chặt, dòng máu đỏ tươi lại lăn dài từ cổ xuống.
“Tôi sống ở trong tù suốt ba năm còn chưa biết sợ là gì. Ông nghĩ có thể đe dọa được tôi?”
Cơn đau buốt hoàn toàn xâm chiếm lấy cơ thể của tên bác sĩ, ông ta chịu không nổi đã nghiến răng cầu xin.
“Tha cho tôi… tôi nói… cô muốn biết gì tôi sẽ nói…”
Chu Linh Vân hài lòng buông lỏng tay, chờ đợi câu trả lời của ông ta, lồng ngực không ngừng căng thẳng đập liên hồi.
“Bé gái ấy… được sinh non nhưng vẫn may mắn sống sót…”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, Chu Linh Vân đã nhũn người mà lùi chân lại. Cô cố gắng giữ thăng bằng, kìm nén cảm xúc mà tiếp tục lắng nghe.
“Cái người đưa cô tới tên là Trình… gì đó khi ấy đã đưa cho tôi một số tiền lớn và yêu cầu tôi thông báo tin đứa trẻ ấy đã mất cho cô và người nhà, còn anh ta sau khi ổn định sẽ mang đứa trẻ đi…”
Ông ta càng nói, trái tim của cô lại càng quặn thắt đau đớn. Chu Linh Vân không ngờ rằng chuyện Trình Thiếu Khanh nói lại là thật… cô không hiểu, cô không biết tại sao anh lại làm như vậy…
Giải quyết được khúc mắc trong lòng, đầu óc của Chu Linh Vân càng thêm nặng trĩu. Rõ ràng đây là một tin tốt nhưng sao cô lại không hề vui sướng chút nào. Chỉ có cảm giác lo sợ, bất an… bởi đứa trẻ ấy vẫn còn đang nằm trong tay của Trình Thiếu Khanh.
Một đêm đầy biến cố trôi qua, tới tận sáng Chu Linh Vân vẫn không thể chợp mắt được dù chỉ một phút. Cô đắn đo suốt một đêm trời, nghĩ ra trăm ngàn cách thức để đoạt lấy con nhưng đến cuối cùng, khi nghĩ tới bộ mặt đáng sợ ấy của Trình Thiếu Khanh, cô lại ôm mặt bất lực khóc.
Cô biết một điều hiển nhiên rằng, muốn lấy lại được đứa con ấy, cô sẽ phải trở thành người của anh ta.
Trình Thiếu Khanh, một con quỷ đội lốt người luôn túc trực ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại không nhận ra…
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Chu Linh Vân giật mình, là giọng nói của Lục Sở Ngạo. Mỗi buổi sáng, anh luôn đều đặn đến gọi cô dậy, và hôm nay cũng không ngoại lệ, có điều thật chẳng đúng lúc.
Chu Linh Vân vội lau đi nước mắt trên mặt, tạo cho mình một trạng thái hệt như vừa ngủ dậy, nói vọng ra.
“Có chuyện gì vậy… em muốn ngủ thêm chút nữa…”
“Heo lười đừng ngủ nướng nữa, anh có việc gấp muốn nói với em. Phó Quân Sơn hôm nay cũng đến.”
Chu Linh Vân nghe vậy cũng không tránh mặt Lục Sở Ngạo, chắc vì có chuyện nên Phó Quân Sơn mới có mặt, cô không thể không xuống xem tình hình.
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Quân Sơn sớm đã đợi ở dưới nhà, dáng vẻ rất gấp gáp, vừa thấy Chu Linh Vân liền nói.
“Có chuyện không hay rồi. Dạo gần đây tôi không có trực ở trại giam, Chu Ninh Sương và Mạc Cẩm Tú không biết thế nào lại bị người ở đó giày vò dã man. Mạc Cẩm Tú bà ta… phải nhập viện.”
“Cái gì?” Mặc dù Mạc Cẩm Tú và Chu Linh Vân bây giờ đã chẳng còn quan hệ gì nhưng dẫu sao cô vẫn có chút quan tâm bà ta.
Ban đầu, Chu Linh Vân chỉ nghĩ là bạn tù ma cũ bắt nạt ma mới, nhưng sau khi tới nơi mới biết, người hành hạ bọn họ lại chính là các giáo quan ở đây.
“Bọn chúng đều bị kỷ luật hết cả, nhưng không một ai nói ra nguyên nhân.” Phó Quân Sơn vừa nói, vừa dẫn cô đến chỗ của Mạc Cẩm Tú.
Phùng Khải cũng đã tới trước để xem xét tình hình. Chu Linh Vân chạy tới, toàn bộ gương mặt của bà ta đều hằn lên những vết đỏ trầy trước, chân tay cũng bầm tím không ít.
Rốt cuộc bà ta đã chịu đựng những gì?
“Sao lại như vậy…”
“Không có bất cứ dặn dò nào cho việc chăm sóc hay hành hạ hai mẹ con họ. Bạn tù của hai người cũng chỉ là sai vặt bình thường, không xảy ra xô xát. Tôi vẫn không hiểu lý do…”
Cho dù không quá đau lòng nhưng Chu Linh Vân cũng không một chút cảm thấy hả hê. Bởi trước đó, cô từng ở trong tù, một thời gian từng gặp phải những chuyện như vậy.
“Cậu hai, bà ấy sao rồi?”
“Không chỉ tổn hại đến sức khỏe mà tâm lý cũng ảnh hưởng không ít. Nếu còn cứ tiếp tục bị hàng hạ mà không kịp thời phát hiện, e rằng sẽ không qua nổi.”
Chu Linh Vân bất giác rùng mình, có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho hai người, một cái giá chưa hẳn đã đắt. Nghĩ đến người ba quá cố của mình, Chu Linh Vân đã không còn cảm giác quá thương hại cho bà ta. Cô không nán lại ở đây lâu mà theo Phó Quân Sơn đến phòng giam của Chu Ninh Sương.
Cô ta cũng thảm hại không ít, trên người vô số các vết bầm tím, nhưng lại không tới mức phải nhập viện. Thấy Chu Linh Vân đi tới, ánh mắt phẫn uất ấy ngay lập tức như bùng cháy. Cô ta luôn nghĩ, những chuyện này đều là do Chu Linh Vân làm nên.
“Đồ khốn! Đồ độc ác, mau thả tôi ra khỏi đây! Tôi muốn đi gặp mẹ tôi!”
Chu Linh Vân hơi chút hoảng sợ mà lùi lại, Lục Sở Ngạo cũng ôm lấy vai cô bảo vệ.
“Chu Ninh Sương, mau bình tĩnh lại!”
“Là chị… là chị đã hại chúng tôi! Chị đã sai người đánh đập mẹ con tôi! Chị là đồ độc ác.”
“Tôi không có thời gian để làm ra mấy thứ chuyện vô nhân đạo ấy.”
“Ngụy biện! Làm sao có thể? Chị hận chúng tôi như vậy, làm sao để yên cho chúng tôi ở trong này được?”
Cô ta cười nấc lên, nụ cười vừa trào phúng lại vừa chua chát càng khiến cho Chu Ninh Sương trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.
Phó Quân Sơn cũng giải thích, vốn dĩ Chu Ninh Sương không bị thương quá nhiều như vậy, chỉ bởi vì muốn gặp Mạc Cẩm Tú nên cô ta mới tự làm đau chính mình.
“Chu Linh Vân… tôi cầu xin chị… tôi cầu xin chị cho tôi gặp mẹ tôi… một lần thôi, chỉ một lần thôi…”
Đây là lần đầu tiên Chu Ninh Sương mở miệng ra xin cô, cũng là một lần hiếm hoi cô cảm thấy thương hại cho loại người như cô ta. Nhưng rốt cuộc, Chu Linh Vân vẫn lạnh lùng quay lưng rời đi, và sau lưng cô liên tiếp là những tiếng cầu khẩn xen lẫn mắng nhiếc.
“Cô… có muốn để cô ta đi gặp mẹ mình không? Tôi chỉ sợ cô ta sẽ tự làm mình bị thương đến chết mất.”
Chu Linh Vân lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước: “Không cần, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cô ta sẽ không dám chết đâu.”
“Thật không ngờ rằng em lại lạnh lùng quyết đoán như vậy đấy.”
Lục Sở Ngạo vừa đi vừa khum người dựa đầu vào vai cô. Anh lười biếng hỏi.
“Nếu sau này anh làm chuyện gì có lỗi với em, em có đối với anh như vậy không?”
Chu Linh Vân dừng lại, cốc vào đầu anh một cái thật đau đớn như để cảnh cáo.
“Nếu thực sự có một ngày như vậy, em không chỉ từ mặt, mà sẽ hận anh suốt đời.”
Lục Sở Ngạo ôm thật chặt lấy cô, biểu hiện rằng sẽ không bao giờ anh dám làm chuyện gì có lỗi. Vốn tưởng được thoải mái trong giây phút thế nhưng một cặp mắt từ đâu phóng tới chỗ của Chu Linh Vân khiến cho cô bất chợt cảm thấy bồn chồn.
Linh cảm của cô quả thật không sai chút nào, cặp mắt đang quan sát hai người xuất hiện ở ngay góc tường đối diện phía Chu Linh Vân. Cô hơi giật mình, cũng nhanh chóng đẩy Lục Sở Ngạo ra, tự biết rằng người ấy chính là Trình Thiếu Khanh.
Anh ta khẽ nghiêng đầu ra hiệu muốn cô cùng tới một nơi, Chu Linh Vân luống cuống với sự nghi ngờ của Lục Sở Ngạo.
“Em đột nhiên… bị sao vậy?” Anh ta quay đầu quan sát xung quanh, rõ ràng là không có ai.
“Anh… anh ôm em ngạt chết mất. À, em còn phải đến công ty, cậu hai vừa dặn làm mấy việc quan trọng.”
Lục Sở Ngạo níu tay cô lại.
“Anh chở em đi.”
Chu Linh Vân mỉm cười, khẽ nhón chặt đặt lên trán anh một nụ hôn.
“Không cần đâu, anh còn có việc ở công ty mà. Em bắt xe được rồi.”
Nói xong, cô liền rời đi, nhanh chóng bắt được chiếc taxi gần đó nhất. Chuẩn bị lên xe, cô còn không quên vẫy vẫy tay với anh mới yên tâm để bác tài lái đi.
Chiếc xe lăn bánh được một đoạn liền dừng ở một nơi khuất, Chu Linh Vân nhìn ra ngoài từ phía ô cửa kính, chờ cho Lục Sở Ngạo lái xe rời đi hẳn mới thở một hơi dài.
Cô cần phải gặp Trình Thiếu Khanh.
Rất nhanh sau đó, cô đã có mặt tại cổng bệnh viện. Cứ đi vào một cách quang minh chính đại, ông ta chắc chắn sẽ có phòng bị từ trước, cho nên Chu Linh Vân đã liều lĩnh đi lối cửa sau, trèo lên ban công rồi tới được phòng của trưởng khoa.
Vị bác sĩ tên ấy vẫn còn làm việc vào đêm khuya. Tuy nói là làm việc nhưng thực ra lại là đang đếm tiền bẩn. Chu Linh Vân càng nhìn càng lo sợ, loại người chuyên nhận tiền hối lộ như này còn việc gì mà không dám làm?
Cô nhẹ nhàng trèo lên ban công, đến được khung cửa liền dùng thân hình mảnh mai dễ dàng đột nhập vào trong. Từng bước chân của cô đều rón rén cẩn thận, đến khi tới gần mới giữ chặt lấy cổ của ông ta lại, uy hiếp bằng một con dao sắc nhọn.
“Ai… là…”
“Câm miệng! Còn la lên tôi sẽ cắt đứt cuống họng của ông!”
Những tờ tiền đỏ chói trên tay của ông ta rơi xuống, vừa nhìn thấy con dao sắc nhọn đang kề ngay cổ của mình, vị bác sĩ ấy đã ngậm miệng im bặt.
Qua một thời gian không dài, ông ta đã bị Chu Linh Vân trói chặt lên ghế, miệng cũng bị bịt chặt lại. Lúc bấy giờ, ông mới nhận được ra người đang ngồi trước mặt mình chính là Chu Linh Vân.
“Con của tôi trong lần sinh ấy rốt cuộc còn sống hay đã chết?”
Tên bác sĩ ấy lắc đầu không ngừng kêu lên bằng tiếng họng, Chu Linh Vân khi ấy mới tháo bịt miệng ra. Ông ta dùng sức thở mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu.
“Chết… đã chết rồi… tôi đã thông báo với cô và người nhà, cô rốt cuộc còn không tin gì nữa?”
Sắc mặt của Chu Linh Vân không hề thay đổi, cô tiến lại gần, ghì chặt chiếc dao vào cổ của ông ta khiến cho nó rướm ra một chút máu đỏ.
“Ông nghĩ với số tiền ăn hối lộ này cộng với cái chết trong đêm khuya, đáng không?”
Cảm nhận được cơn đau rát dưới cổ, ông ta tím xanh mặt mày lại, lắp bắp.
“Cô… cô tính làm gì? Cô như vậy là giết người, là… phạm pháp!”
Khóe miệng của Chu Linh Vân khẽ nhếch lên, con dao sắc nhọn mỗi lúc một ghì chặt, dòng máu đỏ tươi lại lăn dài từ cổ xuống.
“Tôi sống ở trong tù suốt ba năm còn chưa biết sợ là gì. Ông nghĩ có thể đe dọa được tôi?”
Cơn đau buốt hoàn toàn xâm chiếm lấy cơ thể của tên bác sĩ, ông ta chịu không nổi đã nghiến răng cầu xin.
“Tha cho tôi… tôi nói… cô muốn biết gì tôi sẽ nói…”
Chu Linh Vân hài lòng buông lỏng tay, chờ đợi câu trả lời của ông ta, lồng ngực không ngừng căng thẳng đập liên hồi.
“Bé gái ấy… được sinh non nhưng vẫn may mắn sống sót…”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, Chu Linh Vân đã nhũn người mà lùi chân lại. Cô cố gắng giữ thăng bằng, kìm nén cảm xúc mà tiếp tục lắng nghe.
“Cái người đưa cô tới tên là Trình… gì đó khi ấy đã đưa cho tôi một số tiền lớn và yêu cầu tôi thông báo tin đứa trẻ ấy đã mất cho cô và người nhà, còn anh ta sau khi ổn định sẽ mang đứa trẻ đi…”
Ông ta càng nói, trái tim của cô lại càng quặn thắt đau đớn. Chu Linh Vân không ngờ rằng chuyện Trình Thiếu Khanh nói lại là thật… cô không hiểu, cô không biết tại sao anh lại làm như vậy…
Giải quyết được khúc mắc trong lòng, đầu óc của Chu Linh Vân càng thêm nặng trĩu. Rõ ràng đây là một tin tốt nhưng sao cô lại không hề vui sướng chút nào. Chỉ có cảm giác lo sợ, bất an… bởi đứa trẻ ấy vẫn còn đang nằm trong tay của Trình Thiếu Khanh.
Một đêm đầy biến cố trôi qua, tới tận sáng Chu Linh Vân vẫn không thể chợp mắt được dù chỉ một phút. Cô đắn đo suốt một đêm trời, nghĩ ra trăm ngàn cách thức để đoạt lấy con nhưng đến cuối cùng, khi nghĩ tới bộ mặt đáng sợ ấy của Trình Thiếu Khanh, cô lại ôm mặt bất lực khóc.
Cô biết một điều hiển nhiên rằng, muốn lấy lại được đứa con ấy, cô sẽ phải trở thành người của anh ta.
Trình Thiếu Khanh, một con quỷ đội lốt người luôn túc trực ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại không nhận ra…
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Chu Linh Vân giật mình, là giọng nói của Lục Sở Ngạo. Mỗi buổi sáng, anh luôn đều đặn đến gọi cô dậy, và hôm nay cũng không ngoại lệ, có điều thật chẳng đúng lúc.
Chu Linh Vân vội lau đi nước mắt trên mặt, tạo cho mình một trạng thái hệt như vừa ngủ dậy, nói vọng ra.
“Có chuyện gì vậy… em muốn ngủ thêm chút nữa…”
“Heo lười đừng ngủ nướng nữa, anh có việc gấp muốn nói với em. Phó Quân Sơn hôm nay cũng đến.”
Chu Linh Vân nghe vậy cũng không tránh mặt Lục Sở Ngạo, chắc vì có chuyện nên Phó Quân Sơn mới có mặt, cô không thể không xuống xem tình hình.
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Quân Sơn sớm đã đợi ở dưới nhà, dáng vẻ rất gấp gáp, vừa thấy Chu Linh Vân liền nói.
“Có chuyện không hay rồi. Dạo gần đây tôi không có trực ở trại giam, Chu Ninh Sương và Mạc Cẩm Tú không biết thế nào lại bị người ở đó giày vò dã man. Mạc Cẩm Tú bà ta… phải nhập viện.”
“Cái gì?” Mặc dù Mạc Cẩm Tú và Chu Linh Vân bây giờ đã chẳng còn quan hệ gì nhưng dẫu sao cô vẫn có chút quan tâm bà ta.
Ban đầu, Chu Linh Vân chỉ nghĩ là bạn tù ma cũ bắt nạt ma mới, nhưng sau khi tới nơi mới biết, người hành hạ bọn họ lại chính là các giáo quan ở đây.
“Bọn chúng đều bị kỷ luật hết cả, nhưng không một ai nói ra nguyên nhân.” Phó Quân Sơn vừa nói, vừa dẫn cô đến chỗ của Mạc Cẩm Tú.
Phùng Khải cũng đã tới trước để xem xét tình hình. Chu Linh Vân chạy tới, toàn bộ gương mặt của bà ta đều hằn lên những vết đỏ trầy trước, chân tay cũng bầm tím không ít.
Rốt cuộc bà ta đã chịu đựng những gì?
“Sao lại như vậy…”
“Không có bất cứ dặn dò nào cho việc chăm sóc hay hành hạ hai mẹ con họ. Bạn tù của hai người cũng chỉ là sai vặt bình thường, không xảy ra xô xát. Tôi vẫn không hiểu lý do…”
Cho dù không quá đau lòng nhưng Chu Linh Vân cũng không một chút cảm thấy hả hê. Bởi trước đó, cô từng ở trong tù, một thời gian từng gặp phải những chuyện như vậy.
“Cậu hai, bà ấy sao rồi?”
“Không chỉ tổn hại đến sức khỏe mà tâm lý cũng ảnh hưởng không ít. Nếu còn cứ tiếp tục bị hàng hạ mà không kịp thời phát hiện, e rằng sẽ không qua nổi.”
Chu Linh Vân bất giác rùng mình, có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho hai người, một cái giá chưa hẳn đã đắt. Nghĩ đến người ba quá cố của mình, Chu Linh Vân đã không còn cảm giác quá thương hại cho bà ta. Cô không nán lại ở đây lâu mà theo Phó Quân Sơn đến phòng giam của Chu Ninh Sương.
Cô ta cũng thảm hại không ít, trên người vô số các vết bầm tím, nhưng lại không tới mức phải nhập viện. Thấy Chu Linh Vân đi tới, ánh mắt phẫn uất ấy ngay lập tức như bùng cháy. Cô ta luôn nghĩ, những chuyện này đều là do Chu Linh Vân làm nên.
“Đồ khốn! Đồ độc ác, mau thả tôi ra khỏi đây! Tôi muốn đi gặp mẹ tôi!”
Chu Linh Vân hơi chút hoảng sợ mà lùi lại, Lục Sở Ngạo cũng ôm lấy vai cô bảo vệ.
“Chu Ninh Sương, mau bình tĩnh lại!”
“Là chị… là chị đã hại chúng tôi! Chị đã sai người đánh đập mẹ con tôi! Chị là đồ độc ác.”
“Tôi không có thời gian để làm ra mấy thứ chuyện vô nhân đạo ấy.”
“Ngụy biện! Làm sao có thể? Chị hận chúng tôi như vậy, làm sao để yên cho chúng tôi ở trong này được?”
Cô ta cười nấc lên, nụ cười vừa trào phúng lại vừa chua chát càng khiến cho Chu Ninh Sương trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.
Phó Quân Sơn cũng giải thích, vốn dĩ Chu Ninh Sương không bị thương quá nhiều như vậy, chỉ bởi vì muốn gặp Mạc Cẩm Tú nên cô ta mới tự làm đau chính mình.
“Chu Linh Vân… tôi cầu xin chị… tôi cầu xin chị cho tôi gặp mẹ tôi… một lần thôi, chỉ một lần thôi…”
Đây là lần đầu tiên Chu Ninh Sương mở miệng ra xin cô, cũng là một lần hiếm hoi cô cảm thấy thương hại cho loại người như cô ta. Nhưng rốt cuộc, Chu Linh Vân vẫn lạnh lùng quay lưng rời đi, và sau lưng cô liên tiếp là những tiếng cầu khẩn xen lẫn mắng nhiếc.
“Cô… có muốn để cô ta đi gặp mẹ mình không? Tôi chỉ sợ cô ta sẽ tự làm mình bị thương đến chết mất.”
Chu Linh Vân lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước: “Không cần, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cô ta sẽ không dám chết đâu.”
“Thật không ngờ rằng em lại lạnh lùng quyết đoán như vậy đấy.”
Lục Sở Ngạo vừa đi vừa khum người dựa đầu vào vai cô. Anh lười biếng hỏi.
“Nếu sau này anh làm chuyện gì có lỗi với em, em có đối với anh như vậy không?”
Chu Linh Vân dừng lại, cốc vào đầu anh một cái thật đau đớn như để cảnh cáo.
“Nếu thực sự có một ngày như vậy, em không chỉ từ mặt, mà sẽ hận anh suốt đời.”
Lục Sở Ngạo ôm thật chặt lấy cô, biểu hiện rằng sẽ không bao giờ anh dám làm chuyện gì có lỗi. Vốn tưởng được thoải mái trong giây phút thế nhưng một cặp mắt từ đâu phóng tới chỗ của Chu Linh Vân khiến cho cô bất chợt cảm thấy bồn chồn.
Linh cảm của cô quả thật không sai chút nào, cặp mắt đang quan sát hai người xuất hiện ở ngay góc tường đối diện phía Chu Linh Vân. Cô hơi giật mình, cũng nhanh chóng đẩy Lục Sở Ngạo ra, tự biết rằng người ấy chính là Trình Thiếu Khanh.
Anh ta khẽ nghiêng đầu ra hiệu muốn cô cùng tới một nơi, Chu Linh Vân luống cuống với sự nghi ngờ của Lục Sở Ngạo.
“Em đột nhiên… bị sao vậy?” Anh ta quay đầu quan sát xung quanh, rõ ràng là không có ai.
“Anh… anh ôm em ngạt chết mất. À, em còn phải đến công ty, cậu hai vừa dặn làm mấy việc quan trọng.”
Lục Sở Ngạo níu tay cô lại.
“Anh chở em đi.”
Chu Linh Vân mỉm cười, khẽ nhón chặt đặt lên trán anh một nụ hôn.
“Không cần đâu, anh còn có việc ở công ty mà. Em bắt xe được rồi.”
Nói xong, cô liền rời đi, nhanh chóng bắt được chiếc taxi gần đó nhất. Chuẩn bị lên xe, cô còn không quên vẫy vẫy tay với anh mới yên tâm để bác tài lái đi.
Chiếc xe lăn bánh được một đoạn liền dừng ở một nơi khuất, Chu Linh Vân nhìn ra ngoài từ phía ô cửa kính, chờ cho Lục Sở Ngạo lái xe rời đi hẳn mới thở một hơi dài.
Cô cần phải gặp Trình Thiếu Khanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook