Cấm Kỵ
47: Kẻ Ác Ắt Gặp Báo Ứng


Liễu Như Ý không trả lời, chỉ hướng ánh mắt của mình ra phía cửa.
Cánh cửa lớn bật mở, một chiếc xe lăn được đẩy từ bên ngoài vào.

Hai mẹ con họ theo bản năng quay người lại nhìn, đồng tử đồng thời dãn nở khi thấy người đến chính là Chu Linh Vân.
Phùng Khải đẩy cô vào trong, đằng sau còn có một đội vệ sĩ đứng gác ở bên ngoài, đội khác chính là cảnh sát đang tràn vào bên trong, vây kín cả phòng khách trước sự ngỡ ngàng của mẹ con họ.
“Đừng tỏ ra bất ngờ như vậy.” Chu Linh Vân hờ hững nhìn hai người, biểu cảm không có chút hả hê nào.
“Chuyện này… chuyện này là sao? Sở Ngạo, anh… anh nói gì đi?”
Sắc mặt của Lục Sở Ngạo lạnh như tờ, trong mắt không chứa Chu Ninh Sương dù chỉ là một lời nói.
“Dì Liễu…” Thấy Liễu Như Ý thậm chí còn đưa mắt lườm mình, Chu Ninh Sương mới nhớ tới Lục Sở Viêm cũng ngồi ở đây.
“Sở Viêm, anh… anh mau giải thích đi, chuyện này là thế nào?”
“Anh…” Hắn bối rối, vốn dĩ hắn không được cả nhà cho biết bất cứ thông tin nào.
“Cho tới bây giờ cô vẫn muốn bám víu lấy sự bảo vệ anh ấy? Chu Ninh Sương, cô có tư cách gì mà nói đứa con ấy là của tôi?”
Chu Ninh Sương run người, khóe mắt đã bắt đầu tràn ra giọt nước mắt sợ hãi.

Mạc Cẩm Tú liếc nhìn mọi thứ xung quanh, tám phần cũng đoán ra được câu chuyện.
Họ bị lừa rồi!
“Khốn nạn! Các người… các người lừa chúng tôi!”
“Mẹ à…” Chu Linh Vân tiến tới gần trước mặt bọn họ, chống tay nói: “Đừng nói bị lừa.

Con cứ nghĩ mẹ với em cảnh giác lắm, ai ngờ… lại háo hức đến vậy.”
“Chu Linh Vân, mày…”
Không để cho câu chuyện kéo dài thêm, mấy người cảnh sát đã mau chóng làm nhiệm vụ của mình, bắt giữ lấy hai mẹ con họ.
“Xin mời cùng chúng tôi về đồn.”
“Các anh mau buông ra! Tại sao lại bắt tôi?”
“Chị Mạc, chí ít bây giờ tôi vẫn còn chút tôn trọng đối với chị.

Mọi việc đến nước này rồi, tôi tin hai người thừa biết nguyên nhân.


Đừng cố chấp nữa.”
Chu Ninh Sương buông thõng hai tai, đôi chân mềm như bún vô lực ngã xuống đất.
Sau khi hai người bị bắt đi, Lục Sở Viêm đã vội vã chạy theo phía sau.

Liễu Như Ý không chút ngăn cản, hắn muốn tiếp tục ngu ngốc, bà liền chẳng quan tâm.
Chu Linh Vân thở dài một hơi, cô cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, như trút bỏ được cả tấn sắt trên người.
Rốt cuộc cô cũng thay đổi được số mệnh của mình, rốt cuộc cô cũng đã rửa oan cho bản thân.
Liễu Như Ý phẩy tay, để người làm trong nhà và vệ sĩ lui hết ra ngoài, cho bọn họ một không gian riêng.

Bà ta lúc này cũng tự biết lỗi của bản thân, biết mình đã trách nhầm người, gây cho cô không ít những đau khổ.
Bà muốn nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì kìm nén ấy của cô, nhưng lại thấy bản thân không xứng.
“Linh Vân… mẹ…” Bà cười hắt: “Bây giờ ta không còn là mẹ chồng của con nữa.

Linh Vân, ta xin lỗi, xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã gây ra cho con…”
Liễu Như Ý rưng rưng nước mắt, bà thực sự sai khi đã không ít lần miệt thị, mắng chửi Linh Vân.

Bà luôn đau đáu trong lòng với thân phận người giết chính cha ruột của mình của cô, rốt cuộc bây giờ sự thật phơi bày mới được nhẹ lòng.
Chu Linh Vân lắc đầu, cô không trách bà.
Chính lần phối hợp này là lời xin lỗi chân thành nhất mà cô có được.
“Con không trách dì… con cũng… đâu ít lỗi…”
“Được rồi, còn cứ xin lỗi qua lại sẽ tới đêm mất.” Lục Sở Ngạo lên tiếng, anh không muốn tiếp tục ngồi trong không gian không căng thẳng thì cũng đau buồn này chút nào.
“Trời không còn sớm nữa, Linh Vân, Phùng thiếu, hai người ở lại đây một đêm đi.”
“Linh Vân… tôi có thể yên tâm giao họ mọi người.

Nhưng tôi không quen ở lạ nhà, đành xin phép rời đi.”
Phùng Khải hôn lên mái tóc óng mượt của cô cháu gái, dặn dò cẩn thận.
“Sáng sớm mai cậu sẽ đến đón, con nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay vất vả rồi.”

“Vâng.”
Phùng Khải đi rồi, mọi chuyện lại dần trở về quỹ đạo bình thường.

Chu Linh Vân bước vào căn phòng trước kia của mình, những ký ức không mấy tốt đẹp lại ùa về.

Không ngờ đi một vòng… cuối cùng vẫn là trở lại nơi đây.
Lục Sở Ngạo đem một ly sữa ấm lên phòng cho cô, thấy cửa không đóng, anh liền gõ nhẹ vài cái rồi cũng cứ vậy mà đi vào trong.

Chu Linh Vân không có ở trên giường, điện cũng không bật.
Anh đi ra ngoài ban công, quả nhiên, cô vẫn đang ở đây.
Chu Linh Vân ngồi trên xe lăn, đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn về một khoảng không vô định.

Ánh sáng diễm lệ của mặt trăng buông xuống thân ảnh nhỏ nhắn ấy, như một chiếc chăn nhung ấm áp bao bọc lấy toàn bộ cơ thể.
Lục Sở Ngạo lặng im khi thấy hai bả vai của cô run run.

Cô không lạnh… cô chỉ đang trút bỏ mọi cảm xúc mà bản thân đã kìm nén.
Có lẽ, thứ cô cần bây giờ chính là sự riêng tư và không gian yên lặng.
Anh đứng ở đó, không tiến thêm một bước nào nữa, cứ như vậy mà để cô trút bỏ mọi thứ.
“Linh Vân, em đã rất cố gắng rồi.”
…***…
“Tôi cũng không ngờ rằng Chu Ninh Sương cô ta lại ác độc đến vậy…” Vãn Nghiên Tuyết nét mặt vừa bất ngờ lại vừa rầu rĩ.
Dương Mỹ An tìm gặp cô ta đương nhiên không chỉ thông báo đến chuyện này, mà còn có việc quan trọng khác cần phải làm.

Dưới sự nâng đỡ của Phó Quân Sơn, Vãn Nghiên Tuyết cũng coi như đã có một vị trí khá cao trong tòa soạn.

Tài năng của cô ta cũng đã đến lúc thể hiện rồi.

“Chúng tôi muốn nhờ cô đưa tin về chuyện này, nhằm lấy lại trong sạch cho Linh Vân.

Chỉ cần chuyện đó.

Những việc còn lại, tùy ý cô.”
“Yên tâm đi, là mọi người đã nâng đỡ tôi, tôi đương nhiên sẽ làm cố hết sức.”
Sau khi trao đổi xong, Dương Mỹ An cũng mỉm cười rời đi.
…***…
Chu Linh Vân ngồi ở ngoài sân vườn thưởng trà ăn bánh, giữa một tiết trời buổi sáng nắng nhẹ và có chút gió khẽ lướt qua.
Ánh mắt xinh đẹp của người con gái ấy nhìn về phía mầm chồi non trên gốc cây đã bị đốn đang không ngừng phát triển, lại đột nhiên nghĩ tới cuộc đời của mình.
Từng chết một lần, nhưng cũng lại trỗi dậy sống một cách thần kỳ.

Cứ như vậy mà trải qua giông bão, trải qua đắng cay khổ ải, rốt cuộc vẫn cứ thế mà hiên ngang phát triển.
Chu Linh Vân đã giải quyết được gánh nặng lớn nhất trong đời mình, nhưng đồng thời cũng không biết rõ bản thân rốt cuộc đã thảnh thơi hay chưa? Đoạn đường phía trước là trải đầy hoa hồng, hay toàn là gai góc, cô không đoán trước được.

Nhưng hiện tại với cô, có lẽ đã đủ hạnh phúc, chỉ là khuyết đi một phần…
“Đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
Chu Linh Vân không ngước lên nhìn cũng biết người phía sau là Lục Sở Ngạo.

Cô lắc đầu, sau đó ôm thật chặt lấy bàn tay rắn chắc của anh.
Người đàn ông này tốt thật, là một chỗ dựa vững chắc.
“Linh Vân, anh muốn đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
Lục Sở Ngạo cười cười, sau đó kéo Linh Vân lên xe rồi phóng đi mà không nói rõ địa điểm.

Cùng lúc ấy, Trình Thiếu Khanh cũng đi tới nơi, anh ta chuẩn bị sẵn theo một bó hoa tuyệt sắc, muốn nhân ngày sinh nhật mà tỏ tình với cô.
“Thật tiếc quá Trình thiếu, tiểu thư vừa cùng với Lục nhị thiếu gia ra ngoài rồi.

Nếu có chuyện gì gấp, tôi sẽ gọi cô ấy về ngay lập tức.”
“Không cần đâu…” Trình Thiếu Khanh cười gượng, cố giấu bó hoa sau lưng nhưng đều đã bị Hứa Ngụy phát hiện.
Anh ta không hề nhận ra sự ngại ngùng của người đối diện, còn trực tiếp vạch trần.
“Trình thiếu là muốn tặng quà sinh nhật cho tiểu thư sao? Cô ấy không có nhà, tôi sẽ nhận thay, khi về chắc chắn sẽ nói lại.”

Trình Thiếu Khanh không còn biết giấu thế nào chỉ đành đưa nó cho Hứa Ngụy.

Ngay khi xong, anh cũng lập tức rời khỏi nơi này, ôm trong mình nhiều chút thất vọng.
Chu Linh Vân cùng Lục Sở Ngạo đi tận hơn một tiếng đồng hồ mới đến địa điểm mà anh nói là bí mật, không ngờ nơi này lại gần ngay bãi biển.

Rốt cuộc anh đưa cô tới đây là có chuyện gì?
“Sao vậy, muốn nghỉ mát à?”
“Ừm… cứ coi là như vậy đi.”
Lục Sở Ngạo kéo Linh Vân đi đến một căn biệt thự nằm ngay đối diện mặt biển, xung quanh đều trồng không ít hoa thơm và cây xanh bát ngát.

Thực sự, Chu Linh Vân cảm thấy vô cùng yêu thích nơi này, nó khiến cô thấy yên bình hơn bao giờ hết.
“Anh đã mua lại căn biệt thự nhỏ này để chúng ta nghỉ dưỡng.

Nơi này yên lặng, rất thích hợp cho…”
Anh ghé sát vào tai cô, nói nhỏ: “Cho tuần trăng mật của chúng ta.”
Hai gò má của Chu Linh Vân nóng ran ran đỏ ửng, cô không quay ngoắt mặt đi, bước lên bậc thềm rồi lạnh nhạt đáp lại.
“Đừng có mơ.

Em đâu có nói sẽ cưới anh.”
“Em dám không cưới anh?”
“Ngươi nghĩ mình là ai mà khiến bổn cung hạ mình gả cho ngươi?”
Chu Linh Vân cho dù miệng chê bai quyết liệt, nhưng sắc mặt vui tươi lại chẳng thể giấu vào đâu được.

Cô đi đến chiếc giường êm ái, nhìn từ cửa sổ ra phía đại dương xanh thẳm, bỗng chốc đã bị Lục Sở Ngạo đè xuống.
“Đương nhiên hoàng hậu của ta là tôn quý nhất, hạ nhân là ta sẽ phải hạ mình… cầu xin nàng chịu khổ gả cho ta vậy.”
Cô bật cười quay người lại, ôm lấy gương mặt còn to hơn cả bàn tay của mình, cọ trán vào đối phương, ngay cả chóp mũi âm ấm cũng chạm vào nhau.
“Bổn cung phê chuẩn!”
Hai người bọn họ khi ấy lại bật cười phá lên, Lục Sở Ngạo cũng tận dụng thời cơ này mà dụi dụi đầu vào lồng ngực của cô, ngước mặt lên trước đồi núi mềm mại suýt che kín mắt.
“Vậy hoàng hậu có muốn… thị tẩm với nô tài không?”
“Anh… cái tên biến thái này!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương